Sau Khi kết thúc cuộc họp, Lâm Duy được đối tác mời tới dự một buổi
triển lãm tranh của danh hoạ người Pháp gốc Việt. Nghe nói cô gái này
vẫn còn rất trẻ nhưng những bức tranh mà cô ấy vẽ lại thể hiện được một
sự từng trải. Mỗi một bức tranh đều vô cùng có hồn, mỗi một bức tranh là một câu truyện mà cô muốn kể. Nghệ danh của cô hình như là Elaine. Cô
là học trò của hoạ sỹ Evana, bà cũng là một người hoạ sỹ người người
Pháp gốc Việt. Cái tên Elaine có chút quen quen, Lâm Duy chợt nhớ tới
cậu nhóc đã gặp ở nhà vệ sinh. Hình như tấm card đó là số điện thoại của nữ hoạ sỹ này.
Anh cũng đã từng có khoảng thời gian theo đuổi
hội hoạ nên khi ngắm những bức tranh của cô, anh cũng như đang thả mình
vào đó. Đứng trước bức: “ Provence, mùa hoa đầu tiên”, Lâm Duy cảm thấy
giống như có một nỗi buồn đang bóp chặt trái tim anh. Chỉ là một cánh
đồng oải hương tím ngắt, những chiếc cối xay gió đổ bóng dài theo mặt
trời lặn về Tây, những tia nắng vàng yếu ớt cuối ngày sắp tắt. Provence
luôn khiến người ta thanh thản, nhưng sao bức tranh này lại khiến anh có một cảm giác phiền muộn tới vậy.
Anh đi tới trước một bức tranh
khác. Trong tranh là một bé trai và một bé gái đang chơi đùa trên cánh
đồng hướng dương vàng rực. Nhìn bức tranh này đột nhiên anh lại thấy
trong lòng vô cùng ấm áp. Thật kỳ lạ, tại sao những bức tranh này lại có thể khiến anh có những cảm giác kỳ lạ đến vậy? Do người hoạ sỹ này quá
tài năng ư?
Lâm Duy đi lần lượt qua các bức tranh nhưng thật kỳ
lạ, chỉ ở hai bức đó anh mới có cảm giác như vừa rồi. Những bức tranh
sau có khi còn có kỹ thuật tốt hơn hai bức đó nhưng lại không khiến anh
cảm giác giống vậy. Đột nhiên anh dừng lại trước một bức tranh chân
dung, đưa tay lên chạm vào cái bớt hoa lan sau gáy của cô gái trong
tranh chỉ thấy nửa khôn mặt. Dù chỉ là phía sau, nhưng anh nhận ra cái
bớt này, là cô ấy, thật sự là cô ấy. Thì ra cô đã tới một nơi xa như
vậy. Anh vuốt ve bức tranh, tự lẩm bẩm:
- Lan Lan, đúng là em rồi. Nhất định anh sẽ tới tìm em. Hãy đợi anh.
Khi Lâm Duy còn đang chìm trong quá khứ thì có một bàn tay nhỏ nắm lấy tay
anh. Anh nhìn xuống, đứng bên cạnh anh là cô bé có mái tóc quăn quăn,
khuôn mặt phúng phính đáng yêu mà anh đã gặp tại Provence. Con bé nhìn
anh cười duyên dáng, chắc là muốn cười theo kiểu “thục nữ Pháp” như cô
bé từng nói. Lâm Duy mỉm cười,xoa đầu nó hỏi:
- Selena phải không? Con cũng tới Việt Nam sao?
- Dạ, chào Papa.
- Ồ, không chào bằng tiếng Pháp nữa hả?
- Hi hi. Nhập gia tuỳ tục ạ.
- Ha ha ha….
- Papa, papa thấy cô gái trong tranh này có đẹp không?
Đột nhiên cô bé hỏi vậy, Lâm Duy có chút ngạc nhiên, nhưng anh vẫn trả lời nó:
- Rất đẹp!
- Ồ, chỉ nhìn sau lưng sao papa biết cô ấy đẹp?
- Đương nhiên biết, với chú cô ấy luôn là người đẹp nhất.
Nghe được câu trả lời này, mắt Hi Nhu sáng như sao. Nó muốn hỏi lại lần nữa cho thật chắc chắn:
- Thật chứ?
- Thật sự. Mà sao tiểu thục nữ lại muốn hỏi chú vấn đề này?
Trong mắt con bé loé tinh quang, Hi Nhu nhủ thầm trong bụng: “ thời cơ chín muồi” rồi. Nhất định phải dành papa về cho mẹ ngốc.
- Dạ, vì con muốn biết trong mắt papa thì con và mẹ ai xinh hơn ạ.
- Mẹ con?
- Dạ, đây là mẹ ngốc của Hi Nhu.
Lâm Duy chết lặng khi nghe Hi Nhu nói đây là mẹ cô bé. Anh nhìn chằm chằm
tiểu Hi Nhu, nếu cô ấy đúng là Lan Lan vậy thì đứa bé này là con gái anh phải không? Khó trách lần đầu gặp con bé anh lại có cảm giác thân thiết đến vậy. Nhìn kỹ con bé rất giống Như Ngọc khi còn nhỏ, có lẽ nó chính
là con gái của anh và Lan Lan. Anh muốn gặp mẹ con bé, muốn xác nhận lại những suy đoán của mình.
- Selena, à Hi Nhu phải không?
- Dạ, papa gọi là gì cũng được ạ.
- Ừ, Hi Nhu ngoan. Mẹ con tên là gì?
- Mẹ tên Lam Lan ạ.
Do Hi Nhu nói tiếng Việt không rõ nên Lâm Duy nghe cô bé nói Lam Lan thành Lan Lan, lòng anh khẽ động. Không sai, cô bé chính là con gái của cô
ấy.
- Vậy bây giờ mẹ con đang ở Provence sao?
- Dạ, nhưng hôm nay mẹ cũng đến đây đấy ạ.
- Cô ấy cũng đến đây sao? Hi Nhu có thể dẫn papa đi gặp mẹ không?
- Đương nhiên là được ạ.
Tiểu Hi Nhu nắm tay anh đi về phía phòng nghỉ ngơi. Đi gần tới nơi, tim anh
đập ngày càng nhanh. Anh nghe thấy bên trong có tiếng cười nói của phụ
nữ và trẻ con. Tiểu Hi Nhu đang nắm tay anh cũng cảm nhận được tay anh
đang run nhè nhẹ. Con bé xoay lại mỉm cười, nắm tay anh chặt hơn.
- papa đừng lo lắng. Mẹ ngốc cũng rất nhớ papa đó.
- Ừ, chúng ta vào thôi.
Lâm Duy đẩy cửa phòng ra, cùng Hi Nhu bước vào. Mọi người đều quay qua nhìn hai cha con, duy chỉ có Lam Lan đang mải buộc dây giầy cho Huân Hy nên
không quay lại.
Nhìn thấy bông hoa lan sau gáy cô, Lâm Duy ngập ngừng cất tiếng gọi:
- Lan Lan…
Nghe có người kêu tên mình, Lam Lan quay lại. Khi nhìn thấy người đang đứng
phía trước, cô mở to mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn anh. Còn Lâm Duy khi
nhìn thấy khuôn mặt này của Lam Lan cũng kinh ngạc.
- Là em?
Mọi người trong phòng nghĩ là Lam Lan có khách nên cũng lục tục kéo nhau ra ngoài.
Kinh ngạc qua đi, cô bình tính đối mặt với anh.
- Sao anh lại tới đây?
- Là Hi Nhu đưa anh tới.
Lúc này Lam Lan mới để ý thấy tay anh đang dắt một đứa trẻ, thì ra đó là con gái cô.
Thấy bị điểm danh, tiểu Hi Nhu bắt đầu mếu máo:
- Hu hu. Mami,Hi Nhu lạc đường, may mà có chú đẹp trai này đưa về đây đấy ạ.
Lâm Duy thấy con bé mếu máo thì cũng không hiểu tại sao, rõ ràng nó đưa mình tới đây chứ đâu phải đi lạc
Lam Lan tiến tới ôm con bé vào lòng, và lạnh nhạt cảm ơn Lâm Duy:
- Cám ơn anh đã đưa Hi Nhu về.
Lâm Duy vẫn còn chưa hiểu vấn đề gì đang xảy ra tại đây. Rõ ràng người con
gái ấy phải là “cô ấy”, tại sao lại là Lam Lan. Bé con vô cùng giống Như Ngọc, nếu như nó là con gái Lam Lan và Hoàng Việt thì đâu thể nào giống em gái anh tới như vậy được. Nhưng nó cũng không thể nào là con gái của anh và Lam Lan, hai người chưa từng ngủ chung giường thì làm sao có thể có con đây?
Đúng lúc ấy, cậu nhóc Huân Hy nãy giờ ngồi yên xem mọi chuyện đột nhiên lại lên tiếng:
- A, chú WC cũng đến gặp họa sỹ Elaine ạ?
Lâm Duy nhìn tới nơi phát ra âm thanh trong trẻo ấy ngay đằng sau Lam Lan,
là thằng bé anh đã gặp ở WC tại sân bay. Nó đang nghiêng đầu, nháy mắt
nhìn anh.
- Ồ, nhóc cũng tới xem tranh của cô Elaine sao?
- Dạ vâng, cháu cũng tới ngắm tranh ạ. Hi hi.
Thấy Lâm Duy đã gặp cả hai đứa trẻ, trong lòng Lam Lan có chút lo lắng không yên. Lẽ nào anh đã biết sự thật nên muốn tới tìm cô để dành quyền nuôi
con? Không được, hai đứa trẻ này chính là mạng sống của cô, cô không thể để anh cướp chúng đi. Tuyệt đối không thể được. Theo phản xạ, cô dịch
người chắn giữa hai cha con và đề phòng nhìn anh:
- Tại sao anh lại biết Huân Hy?
Không trả lời vấn đề của cô mà anh lại hỏi ngược lại:
- Hi Nhu là con gái em?
Bất giác cô ôm chặt Hi Nhu vào lòng, tim đập liên hồi. Lẽ nào anh muốn đưa
Hi Nhu đi? Nếu thật sự như vậy cô biết phải làm sao đây? Cô nhìn anh và
trả lời một cách đầy cảnh giác:
- Anh hỏi chuyện này làm gì? Nó có phải con gái tôi hay không đâu có liên quan tới anh.
- Nó thật sự là con gái em?
Lâm Duy nhấn mạnh câu hỏi của mình một lần nữa, anh cần phải làm rõ chuyện này.
Hi Nhu nằm trong lòng Lam Lan, đầu óc xoay vòng vòng. Không xong, ba mẹ có vẻ không hòa hợp cho lắm. Phải làm sao bây giờ? Bỗng con bé khóc nức
nở, nó xoay người rướn về phía Lâm Duy, dang rộng hay tay:
- Papa...papa….con muốn papa….
- Hi Nhu, papa có việc bận chưa tới.
Khi nghe Lam Lan nói vậy, trong lòng anh có chút hụt hẫng. Thì ra con bé
không phải con gái anh. Nhưng câu nói tiếp theo của Hi Nhu đã tiếp thêm
cho anh hi vọng.
- Không muốn, con muốn papa của con cơ. Không phải Hoàng Việt papa.
- Hi Nhu, ngoan! Hoàng Việt papa nghe thấy sẽ rất buồn đó.
Hi Nhu nhất quyết không chịu nín khóc, nước mắt lưng chòng nhìn Lâm Duy
đòi bế. Anh cũng không biết nên làm như thế nào, đành tiến lại dỗ con
bé. Khi vừa được anh ôm vào lòng, con bé nín khóc ngay. Nó nhìn anh, gọi một cách vô cùng ngọt ngào:
- Papa. Papa thật là tốt.
Huân Hy đứng nhìn mọi người, nó thốt lên một câu:
- Mọi người thật là ngốc.
Rõ ràng nó nhìn thấy tiểu Hi Nhu là giả vờ. Với chỉ số thông minh là 180
của con bé, nó có thể đi lạc được sao? Với cái tính cách “thục nữ Pháp” của nó thì liệu có khóc trước mặt người khác như thế hay không? Vậy mà
mẹ và chú WC cũng bị lừa. Nhất định là con bé có trò mờ ám.
Lúc
này Lâm Duy đột nhiên nhận thấy thằng bé này cũng rất giống anh khi còn
nhỏ. Có khi nào nó cũng chính là con trai anh? Có lẽ đó chính là lý do
vì sao khi gặp hai đứa trẻ này anh có một cảm giác rất lạ.
- Con tên là Huân Hy sao?
- Vâng, chú WC.
- Papa, đây là anh Huân Hy. Là anh trai ra đời trước Hi Nhu 2 phút ạ.
- Là anh em sinh đôi sao?
- Dạ.
Lam lan nhìn ba cha con nói chuyện, trong lòng căng thẳng, hai tay nắm
chặt. Họ là cha con, cô có thể ngăn cản được sao? Cô làm được sao? Hai
đứa bé dều cần có ba, khi đi học vì không có ba nên chúng rất hay bị bạn bè chê cười. Chính vì vậy, bây giờ cô biết phải làm gì đây?
Huân Hy thấy em gái gọi chú WC là papa thì có chút tò mò. Nó nhớ là trước
khi về nước có nghe Hi Nhu nói là sẽ đi tìm papa. Trong đầu nó chớp một
cái, lẽ nào chú WC chính là ba ruột của nó.
- Papa?
- Đúng vậy, anh Huân Hy. Đây là papa của chúng ta. Có phải là rất đẹp trai hay không?
Huân Hy rơm rớm nước mắt, nó ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh, muốn anh xác nhận:
- Chú là papa của cháu thật sao?
Lâm Duy lúc này chỉ hành động theo bản năng, anh gật đầu, đặt Hi Nhu xuống. Anh vẫy tay gọi cậu bé;
- Huân Hy tới đây.
Lúc này thằng bé mới òa lên khóc và chạy tới ôm cổ anh:
- Hu hu hu...papa, cuối cùng thì ba cũng tới tìm mẹ rồi.
Ôm con trai vào lòng, một cảm giác ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Đây là lần
đầu tiên anh được cảm nhận cảm giác này. Vuốt ve đầu cậu nhóc, anh dỗ
dành nó:
- Con trai ngoan, không được khóc.
Huân Hy vẫn mếu máo nhìn anh hỏi khiến anh không biết phải trả lời như thế nào:
- Ba, vì sao bây giờ ba mới tới? Vì sao ba lại đuổi mẹ đi? Vì sao ba lại không cần con và Hi Nhu?