Tỷ như hạt mầm sinh ra Mạc Thiên Thu kia, y trồng hơn ba trăm năm, thế nhưng nó lại giống như hạt đậu bằng đồng, một chút phản ứng cũng không có!
Lộ Tiểu Thiền dám phát thệ trước hoàng thiên hậu thổ, y đối với hạt mầm này tuyệt đối nâng trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan, vạn phần quý trọng… ngoại trừ thời gian…. khụ… cùng Thư Vô Khích cái gì kia….
Thời gian bọn họ cái gì kia cũng không phải rất dài a, nhiều lắm chỉ chiếm một phần ba sinh mệnh!
Lộ Tiểu Thiền bảo đảm cõi lòng mình vẫn tràn đầy nhiệt tình đối với sinh mệnh, dùng hai phần ba còn lại ăn cơm, ngủ, chơi đùa cùng với hạt đậu mầm….
“Vô Khích ca ca… Ta có chút lo lắng hạt đậu này có phải thật sự thiên hoang địa lão cũng không nảy mầm hay không a?”
“Vậy chúng ta đi một chuyến đến Diệp Xuyên, tìm kiếm Diệp Hoa Nguyên Tôn, e rằng chỉ hắn mới biết làm thế nào trồng được hạt đậu này nảy mầm.”
Thư Vô Khích lại lột một quả cam cho y.
Diệp Hoa Nguyên Tôn là người có tu vi chí cao trong thế gian, cũng là người duy nhất có thể tạo ra thế giới ‘Lộng Trần’. Cao nhân như thế, chính là ứng với câu nói ‘ăn muối so với Lộ Tiểu Thiền ăn cơm còn nhiều hơn’.
Thế gian rộng lớn, chỉ cần ngươi sống đủ lâu, không gì là không thấy được.
Đi, đi tìm Diệp Hoa Nguyên Tôn!
Lộ Tiểu Thiền nhìn Thư Vô Khích, cau mày, bỗng nhiên vạn phần nghiêm túc hỏi: “Vô Khích ca ca… ta thật hoài nghi ngươi đang nuôi heo, ta cảm thấy chính mình mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thật giống như không làm chuyện gì khác.”
Y bóp bóp eo của mình, lộ ra một vòng thịt mỡ nhỏ.
Thư Vô Khích cúi đầu liếc mắt nhìn: “Mập một chút, sẽ không dễ dàng bị bẻ gãy.”
Lộ Tiểu Thiền mặt đằng mà cái liền đỏ, trực tiếp mang theo bình gốm nhỏ, từ bên trong thuyền nhỏ nhảy ra ngoài, nghĩ thầm, mới không cho ngươi bẻ đâu!
Thư Vô Khích cho thuyền nhỏ dừng lại dưới một vòm cầu, ngự kiếm cùng Lộ Tiểu Thiền đi Diệp Xuyên.
Chỉ là bọn họ tìm nửa ngày tại Diệp Xuyên, cũng không tìm được Diệp Hoa Nguyên Tôn.
“Có phải là hồn về với trời đất, đã không còn?” ‘không còn’ của Lộ Tiểu Thiền ý tứ chính là tịch diệt.
“Không biết. Hắn có mấy chục ngàn năm tu vi, đã có thể hóa chính mình thành bất kỳ bộ dáng nào mà bản thân muốn. Có thể là một tảng đá, hoặc một người mà chúng ta không thèm để ý tới. Nếu hắn không ở Diệp Xuyên, đoán chừng đã đi du lịch nơi nào đó rồi.”
Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên có chút mót không nhịn được, xoay người, đối diện với vách đá muốn xả nước.
“Ngươi không được nhìn lén ta đó nha!”
“Được.”
Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, phát hiện Thư Vô Khích vẫn nhìn thẳng vào y.
“Ta đã nói ngươi không được nhìn lén ta!”
“Được.”
Thư Vô Khích vẫn nhìn y.
“Ngươi không phải nói ‘Được’ rồi sao? Tại sao còn nhìn!” Lộ Tiểu Thiền nổi giận.
“Ta không có nhìn lén.” (editor: đậu ~)
“Ý ta là không cho nhìn!”
Thư Vô Khích lúc này mới chậm rãi xoay người.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, trước đó vài ngày, mình bị cái tên này dằn vặt thiếu chút nữa tịch diệt, nếu tiếp tục cho hắn nhìn, trời mới biết trong đầu hắn sẽ sinh ra cái ý nghĩ đen tối gì, như vậy càng không có thời gian chăm lo cho hạt đậu mầm rồi!
Lộ Tiểu Thiền vừa muốn chỉnh sửa lại thắt lưng của mình, bỗng nhiên bùm một tiếng rơi ngã xuống, khi y phục hồi lại tinh thần, phát hiện chính mình đang chết chìm trong mớ quần áo!
Chuyện gì thế này!
Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Thư Vô Khích, hắn đang quay lưng về phía y, Lộ Tiểu Thiền lập tức gọi hắn, thế nhưng phát ra lại là “Gâu —— ”.
Chuyện gì thế này!
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, từ khi nào y lại có một thân đầy lông tơ nhỏ a!
Y tính lật tay của mình qua, ai ngờ đứng không vững, lập tức ngã nằm ra đất, lòng bàn tay biến thành đệm thịt nhỏ màu phấn hồng!
Thư Vô Khích lúc này mới xoay người lại, hắn đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó mới cúi đầu, nhìn thấy một đôi mắt tròn tròn, sáng ngời… của chó con.
Vô Khích ca ca! Ta làm sao biến thành như vậy a!
“Gâu… Gâu….”
Thư Vô Khích đưa ngón tay qua, vuốt nhẹ một cái trên chóp mũi chó con, tựa hồ có chút chần chờ.
“Tiểu Thiền?”
Đúng rồi! Đương nhiên là ta! Nơi này trừ ngươi ra chính là ta! Ngươi còn thấy người nào khác sao!
Thư Vô Khích nhẹ nhàng bới ra đám quần áo, bình gốm nhỏ đựng hạt đậu mầm còn treo ở trên thân Lộ Tiểu Thiền, Thư Vô Khích tháo xuống bình gốm nhỏ, treo ở trên người mình, sau đó cúi đầu, chóp mũi cọ cọ chóp mũi chó con.
“Tiểu Thiền, ngươi biến thành chó con.”
Cái gì? Chó con?
Sao lại là chó con!
“Còn rất mềm.” Thư Vô Khích một tay ôm Lộ Tiểu Thiền lên.
“Ấu ấu ấu! Ấu ấu ấu!” Lộ Tiểu Thiền quay đầu lại nhìn mớ quần áo kia của mình, gào thét ở trong lòng — ta muốn mặc quần áo!
Thư Vô Khích quay đầu liếc mắt nhìn, như là hiểu rõ, đi tới hạ thấp người, nhặt lên quần áo.
Lộ Tiểu Thiền không ngừng xoay chuyển loạn xạ trong lồng ngực Thư Vô Khích, y không cam tâm, y không muốn, tại sao y lại biến thành chó con a!
Thư Vô Khích kéo dài giọng, rất có kiên nhẫn mà gọi: “Tiểu Thiền —— ”
Đôi mắt Lộ Tiểu Thiền ướt nhẹp, oan ức vô cùng.
“Nơi này là Diệp Xuyên, ngươi tiểu tiện trước cửa nhà của Diệp Hoa Nguyên Tôn, đoán chừng đã làm cho hắn không vui.”
Cái gì! Tiểu tiện một chút hắn liền không vui!
Chúng ta tới Diệp Xuyên, cũng không thấy Diệp Hoa Nguyên Tôn mời chúng ta uống chén trà a! Ta cũng không vui a!
Bàn tay Thư Vô Khích kề sát vào gáy Lộ Tiểu Thiền, sờ sờ, như là đang an ủi y.
“Bất quá một thân lông tơ này của ngươi ngược lại rất được.”
Ta không muốn lông dài rất được, ta muốn làm người!
Móng vuốt nhỏ của Lộ Tiểu Thiền vỗ một cái lên vạt áo Thư Vô Khích.
Y phát hiện bản thân giống như không có khí lực gì cả, mềm nhũn, hơn nữa hiện tại còn đói bụng… Y ủ rũ vùi vào trong lồng ngực Thư Vô Khích.
“Ta đi tìm chút gì đó cho ngươi ăn.”
Đúng đúng đúng, trước đây ngươi coi ta là heo để nuôi, hiện tại đổi thành nuôi chó…
Thư Vô Khích rất nhanh ngự kiếm rời khỏi Diệp Xuyên, đi tới một gia đình, tìm một chút sữa dê.
Hắn ôm Lộ Tiểu Thiền ngồi ở trong sân của gia đình kia, dùng cái muỗng bằng gỗ đút sữa dê nóng cho y.
Thật vất vả ăn no, Lộ Tiểu Thiền liền buồn ngủ, thân thể cuộn tròn lại, vẫn hướng vào trong lồng ngực Thư Vô Khích mà chui chui.
Một giấc này, Lộ Tiểu Thiền không biết ngủ bao lâu, y phát ra thanh âm nho nhỏ, cảm giác có người đang nhẹ nhàng sờ mình, phút chốc xoa bóp lỗ tai của y, phút chốc sờ đầu của y, phút chốc chơi đùa bụng nhỏ của y, Lộ Tiểu Thiền không vui, đưa tay ra vỗ đối phương một cái.
Ai ngờ đối phương lại nắm lấy tay y, vật gì đó mềm mại kề sát vào trong lòng bàn tay của y, Lộ Tiểu Thiền thật vất vả mở mắt ra, nhìn thấy Thư Vô Khích đang cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí mà hôn lên đệm thịt phấn hồng bên dưới móng vuốt của y.
Lúc này Lộ Tiểu Thiền mới phát hiện, bọn họ vẫn đang ở trong cái thôn trang kia không hề rời đi.
“Tiểu Thiền, ngươi còn đói không?”
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, nhìn một chút móng vuốt nhỏ của mình… Ừm, y cũng rất muốn hôn mình một cái.
“Gâu….”
Đúng vậy, y lại đói bụng…
—–
Tiểu Thiền? Chó con? (2)
Mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, Lộ Tiểu Thiền vừa mở mắt ra liền sẽ phát hiện mình được Thư Vô Khích ôm vào trong lồng ngực.
Bất quá sau khi biến thành chó con, Lộ Tiểu Thiền phát hiện thế giới không có nhiều màu sắc như vậy, biến thành màu đen, màu trắng, còn có màu xám, tình cờ có chút màu sắc khác biệt, cái này cùng với sử dụng tuệ nhãn nhìn thấy cũng không giống nhau.
Thế nhưng mặc dù màu sắc không rực rỡ như trước, nhưng Vô Khích ca ca vẫn như cũ dễ nhìn.
Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên nhìn hắn, góc độ của ánh sáng nghiêng đi, Thư Vô Khích tựa như một bức họa, biến hóa rất nhỏ.
Bọn họ sẽ không có cơ hội nhìn thấy bộ dạng già đi của nhau, chỉ là ánh nắng di chuyển, như thể đã qua một đời.
“Tại sao ngươi cứ nhìn ta?” Thư Vô Khích cúi đầu, ngón tay sờ sờ cái mũi nhỏ của y.
Lộ Tiểu Thiền liền buồn ngủ, đại khái đây chính là quá trình một con chó con trưởng thành đi, chỉ là có lớn lên cũng vẫn là chó mà thôi.
Y không phải không hiểu sự kiên trì của Thư Vô Khích, nếu như Thư Vô Khích biến thành chó con, Lộ Tiểu Thiền tin tưởng mình cũng sẽ vô luận đến nơi nào đều mang theo hắn, thế nhưng không thể cứ như vậy ngồi cả ngày a.
Qua mấy ngày, Lộ Tiểu Thiền không còn dễ buồn ngủ nữa, liền muốn xuống đất hoạt động gân cốt một chút.
Y nhích tới nhích lui trong lồng ngực Thư Vô Khích, hai cái móng vuốt nhỏ hướng ra phía ngoài quơ quơ.
Thư Vô Khích liền đặt y lên trên mặt bàn đá.
Lộ Tiểu Thiền muốn đứng dậy, nhưng lung lay hai cái lại ngã sấp xuống.
Chuyện gì thế này? Ngay cả bước đi đàng hoàng cũng không được sao?
Lộ Tiểu Thiền phi thường không vui, Thư Vô Khích đại khái là nhìn ra, liền dùng tay nâng bụng y, Lộ Tiểu Thiền lúc này mới đứng dậy, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi mấy bước qua lại.
Y rất thương cảm mà nhìn Thư Vô Khích, “Ô ô” hai tiếng.
Thư Vô Khích! Ta biến thành chó con rồi! Tại sao ngươi không có chút sốt ruột nào!
Lúc này một con ong mật nhỏ bay tới, ong ong ong loanh quanh bên đầu Lộ Tiểu Thiền.
Bị cái con côn trùng kia dọa một trận, Lộ Tiểu Thiền sợ đến mức nhanh chóng chạy trốn, Thư Vô Khích nhìn ra y sợ, liền ôm y trở về.
Lộ Tiểu Thiền làm ổ trong lồng ngực Thư Vô Khích, thiếu chút nữa bị nấc cục.
Thư Vô Khích giống như động viên mà sờ sờ đầu Lộ Tiểu Thiền.
Ta không muốn ngây ngốc ở chỗ này, chúng ta chuyển sang nơi khác đi!
Trong trấn nhỏ tự nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều, tiếng rao của chủ quán chủ sạp hàng, Lộ Tiểu Thiền hít hít cái mũi, đại khái mũi chó thật sự nhạy bén, mùi vị của đồ ăn vặt, mùi thơm của son phấn, so với lúc trước rõ ràng hơn không biết bao nhiêu lần.
Lộ Tiểu Thiền đưa đầu nhỏ qua nhìn, đám đông tình cờ chen tới, Thư Vô Khích liền vươn tay che chở cho y.
Mỗi lần đi ngang qua một quầy hàng ăn vặt, Lộ Tiểu Thiền liền không nhịn được phát ra thanh âm “Ô ô ô”, móng vuốt nhỏ vung vung, Thư Vô Khích sẽ mua cho y một ít.
Bất tri bất giác trên tay Thư Vô Khích đã ôm rất nhiều thứ.
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu nhìn, thật nhiều a! Đương nhiên lúc trước cũng là y mua mua mua, Thư Vô Khích mang vác cho y.
Đi vào một quán trà, Thư Vô Khích vừa ngồi xuống, Lộ Tiểu Thiền liền bắt đầu tung tăng bay nhảy.
Uống sữa dê lâu như vậy, trong miệng đều là mùi vị nhạt nhẽo! Nhanh chóng cho ta ăn!
Thư Vô Khích mở ra từng cái từng cái bọc giấy, bày ra trước mặt Lộ Tiểu Thiền.
Ha ha ha, ta muốn ăn cái này!
Lộ Tiểu Thiền dùng móng vuốt quơ bánh bột ngô nhân thịt tới, trước kia có thể nhẹ nhàng cầm lên bánh bột ngô, vậy mà hiện tại lại có chút nặng?
Y nghiêng đầu, muốn gặm, lại phát hiện không gặm tới được!
Răng vừa mới mọc ra một ít a!
Ô ô ô ô! Ta muốn ăn bánh bột ngô nhân thịt!
“Bánh nhân thịt bên trong có muối, chó con ăn sẽ không tốt cho thân thể.”
Thư Vô Khích đem bánh nhân thịt lấy ra!
Chó con ăn sẽ không tốt cho thân thể, không phải là ta ăn sẽ không tốt cho thân thể! Đem ra!
Lộ Tiểu Thiền mắt lom lom nhìn Thư Vô Khích mở ra bọc giấy, toàn bộ đồ mặn đều bị bỏ qua một bên.
Thư Vô Khích, ngươi nhớ kỹ cho tiểu gia!
Không cho ta ăn, ngươi mua tới làm gì!
Lộ Tiểu Thiền nức nở một hồi, duỗi ra móng vuốt di chuyển tới bánh gạo nếp đậu đỏ, vừa muốn gặm xuống, lại bị Thư Vô Khích lấy ra.
“Đồ ngọt không tốt cho việc mọc dài răng của chó con.”
Lộ Tiểu Thiền bùng nổ rồi — mặn ngọt ngươi đều không cho ta ăn, ngươi là cố ý sao!
Thế nhưng thanh âm “Ô ô ô” mà y phát ra lại khá giống làm nũng, một chút cũng không có nổi khí thế phẫn nộ.
Thư Vô Khích vươn tay qua, muốn xoa xoa đầu y. Lộ Tiểu Thiền lúc này nhìn hắn liền không vừa mắt!
Trực tiếp một ngụm cắn vào ngón tay của hắn.
Thế nhưng y không có răng, thành ra giống như ngậm lấy ngón tay của đối phương.
Thư Vô Khích không đau chút nào, đầu ngón tay lại chọt chọt vào đầu lưỡi của Lộ Tiểu Thiền, nói một câu: “Ngươi cũng muốn làm đi?”
Lộ Tiểu Thiền sắp sửa phun lửa!
Ai muốn làm! Ta không muốn một chút nào! Ta muốn đứng vững vàng, ta muốn răng dài ra, ta muốn được ăn ngon!
“Gâu gâu gâu gâu!” (editor: há há há há…)
“Được, chúng ta trở về thôi.”
Thư Vô Khích dễ như trở bàn tay ôm Lộ Tiểu Thiền lên.
Trở về? Ta không muốn trở về trong thôn!
Lộ Tiểu Thiền lắc lư, hai cái móng vuốt vắt vẻo trên bả vai Thư Vô Khích, cằm đặt trên bả vai của hắn, nhìn trấn nhỏ náo nhiệt càng lúc càng xa.
Trở lại trong thôn, Thư Vô Khích liền đặt Lộ Tiểu Thiền lên bàn đá bên trong khu nhà nhỏ.
“Ngươi phơi nắng ngủ trưa, ta đi nấu nước nóng cho ngươi tắm rửa.”
Lộ Tiểu Thiền liếc mắt nhìn cái chậu gỗ nhỏ… Cái gì mà tắm rửa a, ta thấy là bơi lội thì đúng hơn.
Thư Vô Khích rời khỏi, Lộ Tiểu Thiền liền lười biếng nằm ngủ dưới ánh mặt trời.
Ai ngờ một hòn đá nhỏ bỗng nhiên bay tới, đập vào người Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền mở mắt ra, liền nhìn thấy một đứa bé trai thiếu mất răng đang cười xấu xa nhìn y.
Ai ngờ, đứa nhỏ kia liền chọi hòn đá thứ hai bay tới, Lộ Tiểu Thiền run chân không kịp tránh né, hòn đá liền đập phải trán.
“Ô —— ”
Đau quá a!
Đứa nhỏ phá lên cười ha ha, mắt thấy lại muốn lượm hòn đá thứ ba chọi y, Lộ Tiểu Thiền khẩn trương, liền từ trên bàn đá té xuống!
Một cánh tay vươn ra chụp lấy y, là Thư Vô Khích.
Đứa nhỏ vừa thấy có người lớn đến, lập tức xoay người bỏ chạy, Thư Vô Khích nhẹ nhàng bắn ra một đạo linh khí, đứa nhỏ liền té nhào xuống đất, cái trán bị trầy sước, ngồi dưới đất khóc rống lên.
Ngươi khóc cái gì mà khóc! Đáng đời!
Bên kia mẹ của đứa nhỏ chạy tới ôm nó lên, an ủi dỗ dành.
Bên này Thư Vô Khích cũng ôm Lộ Tiểu Thiền, sờ cái đầu nhỏ của y.
“Không đau không đau.” Thư Vô Khích hôn một cái lên mũi Lộ Tiểu Thiền.
Ai nói ta không đau? Ta đau lắm a!
Lộ Tiểu Thiền không có tinh thần, ủ rũ mà nằm sấp xuống, không muốn tắm.
Thư Vô Khích nằm nghiêng bên cạnh y, ngón tay từ trên đầu y trượt xuống dưới, đôi mắt vẫn luôn nhìn y.
Lộ Tiểu Thiền biết hắn đang nghĩ cái gì, không vui mà dùng đuôi nhỏ quét tay hắn ra.
“Tiểu Thiền.”
Hắn ý vị thâm trường gọi tên y, nghe đến cõi lòng ngứa ngáy.
Lộ Tiểu Thiền ô ô hai tiếng, xoay người, nước mắt tuôn rơi.
Ta không muốn làm chó con nữa!
Ta muốn làm người!
Ta muốn ăn ngon, ta muốn tản bộ khắp nơi, không muốn bị bắt nạt…
“Tiểu Thiền, không khóc.” Thư Vô Khích vươn tay qua, lập tức ôm y vào trong lồng ngực.
Lộ Tiểu Thiền càng khổ sở hơn.
Diệp Hoa Nguyên Tôn, ta sai rồi… Sau này sẽ không bao giờ dám bất kính với ngươi…
Ngay sau đó liền nghe bùm một tiếng, Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị ném xuống đất, Thư Vô Khích túm lấy ôm y trở về, nhấc chăn trùm lên trên.
“A —— ta biến trở lại thành người rồi! Biến trở lại thành người rồi!”