Tần Cảnh Chi thực thích tiểu muội muội mới sinh ở Sở gia kia.
hắn từ nhỏ tính cách hướng nội, bạn cùng lứa tuổi đều không muốn chơi với hắn.
Lần thứ nhất nhìn thấy Sở Mộc Tình, bé nhắm hai mắt, nắm nắm tay nhỏ, cái miệng nhỏ mấp máy đangngủ. hắn ở bên mép giường ngồi một buổi chiều, đáng tiếc cũng không có chờ đượcbé tỉnh lại.
Bởi vì quan hệ giữa Tần Úy Nhiên và Giang Cầm, từ khi Sở Mộc Tình sinh ra, Tần Úy Nhiên mang hắn điSở gia dần dần nhiều hơn. Giang Cầm là nữ nhân thực ôn nhu, bà đối đãi hắn thực tốt, chỉ tiếc hắnkhông am hiểu giao tiếp với người khác, hắn chỉ thích ngốc bênmép giường Sở Mộc Tình. Số lần nhiều lên, hắn cũng sẽ lặng lẽ nói với cô bé đang ngủ sayvài lời, dù sao bé nghe cũng không hiểu, ngẫu nhiên còn sẽ đá đá chân “đáp lại” hắn.
Sau đó, Sở Mộc Tình chậm rãi có thể nói, cũng không ngủ cả ngày, mà được Sở Việt đỡ lung lay tập đi. hắn không dám đi tìm bé nữa, mỗi lần đi đến Sở gia hắn đều an tĩnh ngồi ở bên Tần Úy Nhiên, chỉ thường thường sẽ trộm ngắm bémột chút.
Nhìn thấy Giang Cầm và Sở Việt đều sủng bé, hắn kỳ thật rất hâm mộ. Mẹ hắn cũng thực thích bé, ôm bé, còn sẽ mua váy nhỏ xinh đẹp cho bé.
Nhưng hắn không ghen tị, cô bé đáng yêu như vậy, thanh âm mềm mại, cười rộ lên ngọt ngào, đến hắncũng nhịn không được thích cô, nhìn cô liền nhịn không được muốn tới gần.
không đến mấy năm, Sở gia thêm một nam hài. Gầy gầy, còn không cao bằng hắn, cả ngày xụ mặt không nói lời nào, nhưng Sở Mộc Tình lại rất thích hắn ta, thường thường có thể nhìn thấy cô chạy theo sau lưng hắn ta, bập bẹ gọi ca ca.
cô còn chưa từng gọi hắn là “Ca ca” đâu, hắn có chút ủy khuất mà nghĩ. Lần thứ nhất, hắn cảm nhận được loại cảm xúc gọi là “Ghen ghét”.
hắn nhìn bọn họ dần dần hòa hợp, cơ hồ như hình với bóng, nhìn nam hài tử kia theo Sở thúc thúc và Giang a di gọi cô là “Bé con”.
hắn nghĩ, nếu là hắn, hắn mới sẽ không giống người khác gọi cô như thế. hắn sẽ lấy cho cô một cái tênchỉ thuộc về hắn. cô cười rộ lên đẹp như vậy, giống thái dương sáng lạn, làm hắn thấy tâm tình đều nhịn không được tôý lên. Ừ… người gọi là “Thái dương” quá nhiều, không bằng gọi côlà “Tiếu Tiếu” đi.
Tiếu Tiếu, cười cười. thật tốt, cái tên chỉ thuộc về hắn.
Lầnthứ nhất nghe cô gọi hắn là “Tiểu ca ca”, hắn cao hứng đếtđỏ mặt, nhưng hắn không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể ấp úng nhỏ giọng “ừ” một tiếng, không dám nhìn cômắt to cười khanh khách, mặt nóng lên miễn cưỡng cười một cái với cô rồi vội chạy đi, nấp ở nơi xa trộm nhìn cô. Nhìn cô lôi kéo tay Phó Vân Hàn làm nũng, hâm mộ lại mất mát.
Có đôi khi, hắn cũng chán ghét tính tình mình như vậy, nếu, hắn có thể dũng cảm một chút thì tốt rồi, như vậy hắn có thể chơi cùng cô một chỗ.
Dần dần, bọn họ đều trưởng thành. Nhưng hắn và côvẫn xa cách như xưa.
Lúc này, hắn đã bắt đầu hiểu chuyện, cũng có tâm sự của mình, vì sao mẹ luôn lãnh đạm với hắn như thế? Bà nghiêm khắc yêu cầu hắn mọi việc, lại chưa từng đã cho một lần quan tâm. hắn nỗ lực làm được bà yêu cầu, lại chưa từng nhận được một câu cổ vũ haymột khuôn mặt tươi cười.
hắn không có cha, khát vọng mẹ yêu thương, hâm mộ bạn học có gia đình hạnh phúc, chán ghét cả ngày ở trong căn phòng lạnh băng trống trải.
Vì cái gì? rõ ràng mẹ hắnôn nhu với Tiếu Tiếu như vậy, vì sao với hắn luôn lạnh mặt đây?
hắn không nghĩ ra.
một năm, cả nhà Sở Việt tới Tần gia làm khách.
Mấy năm nay, hắn rất ít đi Sở gia, cũng càng ngày càng trầm mặc.
hắn lễ phép chào hỏi họ xong, liền lấy lí do đọc sách trở về phòng mình.
Nhưng, lúc hắn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy Sở Mộc Tình ôm bóngchơi đùa cùng Phó Vân Hàn, nghe côkiều kiều tiếng cười nói, hắn rốt cuộc không đọc được một chữ, nhịn không được trộm đi xuống lầu, tránh ở sau gốc cây nhìn bọn họ.
Vừa nhìnđã quamột tiếng đồng hồ, Phó Vân Hàn đi WC, bảo cô ngoan ngoãn chờ tại chỗ.
Nhìn hắn ta rời đi, hắn đột nhiên rất muốn tiến lên trò chuyện với cô, dù chỉ nghe cô cười gọimột tiếng “Tiểu ca ca” cũng tốt a.
Đúng lúc này, có chuyện bất ngờ.
Quả bóng nhỏ trong tay Sở Mộc Tình đột nhiên rơi xuống mặt đất, lăn một vòng vào bể bơi. hắn nhìn côghé vào bên bờ muốn nhặt, một câu “cẩn thận” còn không kịp hô ra iệng, cô đã rơi vào bể bơi!
hắn sợ hãi, căn bản không nhớ rõ mình không biết bơi, trực tiếp chạy như bay tới nhảy vào trong nước. Nước vừa ngậpquá mũi hắn, hắn che mũi, vô cùng gian nan đi ở trong nước, nắm chặt cô, dùng sức thật lớn, sặc vài ngụm nước mới đẩy được cô lên bờ.
Cũng may cô không đáng ngại, chỉ ước chừng là bị dọa, ngồi dưới đất oa oa khóc lớn. hắn lập tức chân tay luống cuống, chỉ có thể vụng về nhẹ giọng an ủi cô đừng khóc, lại hiệu quả cực nhỏ. hắn thực hoảng, liếc nhìn trong bể quả bóng nổi lơ lửng, đột nhiên nghĩ, nếu hắn mang quả bóng lên, có lẽ cô sẽkhông khóc.
hắn lại lần nữa xuống nước, siết chặt cái mũi đi vào giữa bể bơi, mắt bị nước vàovừa xót vừa đau, lỗ mũi cũng rất khó chịu, hắn nhắm chặt mắt, lung tung bắt vài cái, thế nhưng thật sự bắt được bóng. hắnvui sướng ôm chặt lấy, chậm rãi đi về, vài bước trở về thật quá dài, chỉ một động tác tiếp theo,thể lực hắn sớm đã không chống đỡ nổi, trong đầu ẩn ẩn rung động, nhưng vừa nghĩ cô còn đang khóc, hắnliền khẽ cắn môi bước nhanh hơn.
hắn cơ hồ hư thoát bò lên bờ, bên cạnh ao đã không có bóng người, hắn cấp tốc thở hổn hển ngã trênmặt đất, trong mơ hồ, hắn còn có thể nghe được tiếng cô khóc, cùng với nhìn thấy bóng dáng mẹ hắnôm cô vội vàng chạy về phía trước.
Tay cầm bóng buông lỏng, trong một nháy mắt, hắn cảm thấy cả người lạnh băng, lãnh đến tận xương tủy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT