Phó Vân Hàn tiểu cô nương trong lòng ngực không biết ngủ khi nào ôm tới trên giường lớn trong phòng ngủ, giúp cô đắp chăn, lấy khăn lông ấm, nhẹ nhàng lau khóe mắt còn nước mắt. Trong lúc ngủ mơ tiểu cô nương hơi hơi nhíu nhíu mày, trừu trừu cái mũi, lại ngủ tiếp.

hắn buông khăn, lẳng lặng nhìn khuôn mặt phấn, còn cái mũi đỏ rực, trong lòng mềm mại, chỉ cảm thấy cô đáng yêu cực kỳ, nhìn thế nào cũng không đủ.

Dưới ánh đèn vàng nhu hòa, người đàn ông tuổi trẻ ở mép giường, như là bị mê hoặc, từng chút cúi xuống, nhắm hai mắt, lông mi run rẩy, trân trọng ở trên trán cô gái, ấn xuống nụ hôn.

Bé con, em sẽ không biết, lúc em vô ý thức gọi “Ca ca “, làm anh có bao nhiêu vui mừng.

Em càng không biết, một khắc lúc em nhào vào trong ngực anh, anh không bao giờ muốn buông em ra nữa.

Buổi chiều chủ nhật, Phó Vân Hàn lái xe đưa Hạ Tình Tình trở về trường học.

A đại cách nhà hắn cũng không tính là xa, ước chừng hai mươi phút lái xe.

Dưới ký túc xá, Phó Vân Hàn đang cúi người lấy từ cốp sau ra bên ngoài từng túi đồ đạc, sữa bò, hoa quả, đồ ăn vặt vân vân, Hạ Tình Tình đứng ở một bên nhìn có chút dở khóc dở cười, trong lòng lại ấm áp. Thấy hắn còn không định dừng lại, cô vội vàng tiến lên giữ chặt tay áo hắn.

“Đủ rồi đủ rồi, ký túc xá không cho nam sinh vào, lại lấy nữaem cũng không mang được.”

Phó Vân Hàn ngạc nhiên, hắn cũng không biết quy củ trong ký túc xá, đây cũng là lần thứ nhất hắn đưa cô tới trường học. hắn nhìn đồ vật trên mặt đất rồi lâm vào trầm tư, trên mặt khó được có một loại cảm xúc gọi là “Rối rắm”.

“Mộc Mộc, Mộc Mộc!” Tưởng Chiêu Chiêu từ cổng lớn ký túc xá chạy ra, cười vỗ vỗ vai cô, rồi mới nhắc tới hai cái rương trên mặt đất, chớp chớp mắt, “Lúc tớ phơi quần áo nhìn thấycậu, nên xuống dưới hỗ trợ”

Phó Vân Hàn tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc nói với Tưởng Chiêu Chiêu một câu “Cám ơn, làm phiền rồi.” Làm cô ấy hơi có chút thụ sủng nhược kinh, vội lắc đầu nói “không phiền, không phiền.”

Hạ Tình Tình che miệng cười trộm, cầm lấy hai cái túi còn lại, cùng Tưởng Chiêu Chiêu đi vào ký túc xá. Mới vừa đi hai bước, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại, nhìn Phó Vân Hàn đứng tại chỗ nhìn theo cô rời đi, khóe môi cong lên thành mỉm cười ngọt ngào.

“Ca ca, tạm biệt.”

Thế là, dướiký túc xá người đến người đi, không ít người đều thấy, bên chiếcCayenne màu đen nổi bật, một nam nhân diện mạo anh tuấn, mặt không biểu tình lại lộ ra chút ngu dại nhìn cửa chính ký túc xá nữ sinh, thật lâu sau mới hơi có chút quỷ dị trừu trừu khóe miệng, không tiếng động nói cái gì, rồi mới dưới chân như bay đi về xe.

Tạm biệt, Bé con.

Ký túc xá, Tưởng Chiêu Chiêu cười hề hề mà chọcbả vai Hạ Tình Tình: “Ai, Mộc Mộc, cậu cùng ai kia, hòa hảo rồi?”

Hạ Tình Tình liếc xéo cô ấy, tiếp tục sửa sang lại đồ vật: “Cái gì mà ai kia, đó là ca ca tớ.”

“Nè nè nè, thật sự hòa hảo rồi.” Tưởng Chiêu Chiêu khoa trương kêu to, “Ai da, chị đây lúc sinh thời cũng coi như hiểu rõ một cọc tâm sự.”

Hạ Tình Tình nhìn bộ dáng cô ấy, nhịn không được cười đấm đấm bả vai, hai người nháo thành mộtđoàn, hồi lâu, mới hơi thở gấp ngồi dựa ở đầu giường.

Hạ Tình Tình dựa vào đệm, sửa đầu tóc có chút loạn, trên mặt mang theo chút thoải mái: “Chiêu Chiêu, tớ thử rồi mới biết được, hóa ra sự tình cũng không khó như vậy.”

Bốn năm trưởng thành, cô đã không phải cô gái nhỏ lúc trước hành động theo cảm tình. Bốn năm này, hai người cô đã từng thân cận nhất yên lặng quan tâm cô thật cẩn thận, cô không phải không cảm giác được, cô cũng suy nghĩ cẩn thận, sự kiện kia, kỳ thật không trách được bất kì ai, cô tin tưởng, mụ mụ cũng rất nguyện ý dùng mệnh mình đổi lấy ca ca. Chỉ là, trước sau cô không qua được lời nói mình khảm trong lòng kia, bốn năm mắt lạnh xa cách, giữa bọn họ sớm tạo thànhmột cái rãnh thật sâu, côkhông có dũng khí vượt qua, thế là, cô làm đào binh. Nhưng mà, chờ đến một khắc sinh mệnh cuối cùng, cô mới biết được, cômong muốn nhất là trở vềbên bọn họ.

Tưởng Chiêu Chiêu nhẹ nhàng búng búng cái trán cô: “Mộc Mộc, mọi khổ sở đều là quá khứ.”

cô và Sở Mộc Tình từ nhỏ đã biết nhau, chỉ là có một thời gian cô đi nơi khác học cao trung, hai người đứt liên hệ. Chờ đến đại học gặp lại, cô mới biết được bạn tốt phát sinh chuyện gì. cô gái đã từng hoạt bát rộng rãi, trong mắt trước sau không hòa tan được ưu sầu, cô đau lòng, nhưng lại không hóa giải được khúc mắc, có thể làm, chỉ là vận dụng quan hệ trong nhà cùng cô ấy đổi tới ở cùng ký túc xá, hy vọng cho cô ấy càng nhiều tình bạn và an ủi. Phó Vân Hàn đối với Mộc Mộc có bao nhiêu tốt cô đều biết rõ, chỉ đáng tiếc tạo hóa trêu người. hiện giờ, có thể nhìn thấy hai người xa cách bốn năm quay về hòa hảo, cô rất vui vẻ, tựa như hôm nay, trên mặt Mộc Mộc ý cười rõ ràng chân thật hơn nhiều.

Từ nội tâm cô cao hứng vì bọn họ, trong lòng âm thầm nghĩ, một tâm nguyện khác của cô, không biết có thể thực hiện hay không.

Buổi chiều thứ tư không có lớp, Hạ Tình Tình và Tưởng Chiêu Chiêu dạo cửa hàng, nhận được điện thoại của Tần Cảnh Chi hẹn đi ăn cơm chiều.

cô có chút ngoài ý muốn nhướng mày, nói “Được.”

Địa điểm là nhà hàng gần khu cửa hàng. Lúc cô đến, Tần Cảnh Chi đang ngồi đó xem thực đơn.

Côngồi xuống đối diện hắn, Tần Cảnh Chi ngẩng đầu, cười cười: “Tới a, anh mới gọi vài món ăn, em nhìn thử.” nói rồi, hắn đưa thực đơn cho Hạ Tình Tình.

Hạ Tình Tình nhìn vài đồ ăn hắn chỉ, trên mặt ý cười càng tăng: “Thế là đủ rồi, thêm nước chanh thôi.”

Trong lúc ăn cơm, Tần Cảnh Chi so với bình thường nói nhiều hơn, hắn còn đem chút chuyện thú vị trong công việc của hắn ở Tần thị gần đâynói cho cô nghe.

Việc đêm đó, hắn không nhắc lại, cô cũng coi như không phát sinh.

Cơm xong, Tần Cảnh Chi nhìn cô, đột nhiên có chút không được tự nhiên sờ sờ mũi, rồi mới từ trong túi áo khoác móc ra một cái hộp nhỏ bằng nhung mịn, đẩy đến trước mặt cô.

cô kinh ngạc tiếp nhận mở ra, một cáivòng cổ chạm rỗng tinh tế, nạm ngôi sao nhỏ, lóe ánh sáng màu trắng bạc.

cô có chút hoảng hốt, trong đầu hiện lên mốt đoạn ngắn.

Đó là mùa hè đầu tiên cô ở Tần gia. Có một tối, cô và Tần Cảnh Chi sóng vai ngồi ở trên bãi cỏ trong viện, cô ôm đầu gối ngóng nhìn không trung.

“Cảnh Chi ca ca, em nghe người khác nói, người thiện lương qua đời rồi, đều sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời. anh nói, bầu trời nhiều sao như vậy, sẽ có một ngôi sao là mụ mụ không?”

“Có. Bà nhất định là ngôi sáo sángđẹp nhất trên bầu trời kia.”

“thật tốt. Nhưng ngày mưa, em không nhìn thấy sao.”

“Ừ.” Nam sinh gãi gãi đầu, “Cho dù nhìn không thấy, bà ấy chắc chắn vẫn yên lặng bảo hộ em.”

“thật vậy chăng?”

“Ừ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play