âm nhạc ầm ĩ ồn ào, ánh đèn tối tăm mê ly.

Khi Hạ Tình Tình mở mắt, đó là tình cảnh như vậy.

Thân thể này ước chừng đãđổ không ít rượu, lúc này bụng trướng trướng, trong đầu mơ màng, cô cau mày, xoa xoa thái dương, tiếng ồn làm toàn thân cô đều khó chịu.

“Mộc Mộc, xảy ra chuyện gì?”

Bên cạnh có người ngồi xuống, tiếng nói thanh thúy hàm chứa quan tâm. Người đến là cô gái trẻ tóc ngắn,diện mạo anh khí, trang điểm thiên về trung tính, ngữ khí quen thuộc, nhìn dáng vẻ cùng gửi thể quan hệ không tồi.

không đợi cô trả lời, bên tai lại truyền đến một giọng nam: “nói cái gì vậy, nam nhân bà?” Mộtthanh niên trên mặt mang theo vài phần trẻ con, bưng chén nước tới ngồi xuống, một tay đặttrên chỗ tựa lưng của sô pha ở sau lưng cô, đưa cái ly trong tay cho cô, “Mộc Mộc, uống chút nước ấm đi.”

“Cám ơn.” Hạ Tình Tình tiếp nhận nhấp một ngụm, nước ấm vừa vặn, cô nâng cái ly uống thêm mấy ngụm.

“Này này này, sao không cho chị đây một ly?” cô gái trẻ bên cạnh trêu đùa.

Cậu thanh niên trắng mắt lườm lại, bộ dáng tôi mặc kệ cô.

Hạ Tình Tình cười cười buông cái ly: “Tôi đi toilet.”

“không thoải mái sao? Tớ đưa cậu đi.” cô gái trẻ thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, có chút lo lắng hỏi.

“Đúng đúng đúng, Mộc Mộc để cho nam nhân bà bồi cô đi, hôm nay cô uống quá nhiều.” Cậu thanh niên có vẻ khẩn trương nói.

Hạ Tình Tình có chút buồn cười, trong lòng thật ra ấm áp: “Tôi thật không việc gì, chỉ đi WC.”

Thấy cô còn rất thanh tỉnh, hai người lúc này mới yên lòng.

Hạ Tình Tình vào phòng, khóa cửa lại, bắt đầu tiếp thu ký ức.

Gửi thể tên là Sở Mộc Tình, con gái một của Sở gia ởthành phố A.

Toàn bộ thành phố A, lấy Sở gia, An gia, Tần gia cùng Trình gia bốn nhà hiển hách nhất. Sở gia, Tần gia làm thương nghiệp, An gia làm chính trị, Trình gia là quân đội.

ChaSở Mộc Tình là Sở Việt, chân chính dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ba mươi năm trước, Sở Việt 17 tuổi mang theo mấy huynh đệ bắt đầu gây dựng sự nghiệp, dựa vào đầu óc thông minh cùng ánh mắt độc ác, trong thời gian mười năm, Sở thị ở thành phố A đã có nơi dừng chân. Bởi vì Sở Việt khônggia thế bối cảnh, có nhiều người khinh thường hắn tới cửa tìm tra, Sở Việt là người thế nào, từ nhỏ là vua đánh nhau, làm người nghĩa khí còn khôn khéo, đối đãi địch nhân cũng không nương tay, người như vậy dễ dàng làm người ta thần phục nhất. Trong mười năm hắn gây dựng sự nghiệp, thủ hạ huynh đệ cũng sớm ở hắc đạo bạch đạo có thế lực không thể khinh thường, không bao lâu, thành phố A khôngai dám coi khinh cái tên “Sở Việt” này.

Nhiều năm, không ít huynh đệ thủ hạ sớm đã thành gia, mà Sở Việt 27 tuổi vẫn cô đơn. Nguyên bản hắn vốn diện mạo không kém, sự nghiệp thành công rồi, phụ nữ chủ động đưa tới cửa càng nhiều đếm không xuể, nhưng tất cả hắn đều cự ngoài cửa, chỉ vì trong lòng sớm đã có người.

Con đường Sở Việt gây dựng sự nghiệp, cũng không phải luôn thuận buồn xuôi giá. Sở Việt 20 tuổi, sựnghiệp hơi có bước khởi sắc, mỹ nhân vờn quanh bên người, đúng lúc xuân phong đắc ý lại té ngã. Ngay lúc đó bạn gái và thủ hạ là một huynh đệ liên hợp phản bội hắn, đoạt công ty. Lúc hắn bị đánh ngã, yếu ớt nhất nằm ở ngõ nhỏ, được một cô gái nhỏ đưa đi bệnh viện, cũng chiếu cố hắn cả đêm. Chờ hắn tỉnh lại, bồi bên người đã là mấy huynh đệ đã tìm hắn vài ngày.

Từ sau đó, hắn cùng các huynh đệ còn lại một lần nữa bước tiếp, chậm rãi xây lên Sở thị, hắn vẫn là Sở Việt kia, gặp người cười ba phần, chỉ là không dễ tin người khác, không gần nữ nhân, trong lòng, lại lặng lẽ khắc lên một khuôn mặt thanh tú nhìn thấy ngày ấy trước khi té xỉu.

Có tiền có thế rồi, hắn liền mạnh mẽ tìm kiếm cô gái kia, nhiều năm cuối cùng mới tìm được cô ấy. Giang Cầm, dòng dõi thư hương, làm giáo viên trong một trường tiểu học. Sở Việt triển khai điên cuồng theo đuổi Giang Cầm, suốt ba năm, cuối cùng đả động giai nhân, chiến thắng phản đối của nhạc phụ nhạc mẫu, cưới Giang Cầm về nhà.

hắn đem hết ôn nhu kiên nhẫn cả đời, tất cả đều dành cho Giang Cầm, càng đem cô con gái duy nhất Sở Mộc Tình, sủng đếntận trời.

Sở Mộc Tình bốn tuổi năm ấy, Sở Việt mang về nhất một bé trai, là con của thủ hạ kiêm huynh đệ tốt nhất Phó Thanh. Phó Thanh từ rất sớm đã đi theo Sở Việt, 23 tuổi thành gia. Sau đó tới khi sáng lập Sở thị bận rộn nhất, thê tử hắn cuối cùng chịu đựng không được cô độc, ly hôn với hắn, bỏ con trai gả cho người khác. Về sau, Phó Thanh nghiện rượu, mời bảo mẫu cho con, cả ngày vùi đầu vào sự nghiệp và uống rượu, cuối cùng phá hư thân thể, hơn ba mươi tuổi bị ung thư dạ dày qua đời.

Sở Việt làm hậu sự cho hắn, bàn bạc với vợ rồi quyết định nhận nuôi Phó Vân Hàn. Phó Vân Hàn mới được mang về nhà, Giang Cầm đã đỏ mắt, lôi kéo hắn, Sở Việt cũng không đành lòng, đứa bé mười tuổi, vừa gầy vừa nhỏ, nhìn qua chỉ như sáu bảy tuổi, hai mắt thanh lãnh, mặt không biểu tình, ai cũng không nghĩ Phó Thanh lúc trước tìm bảo mẫu là người nhẫn tâm, không đáng tin cậy như thế.

Sở Việt và Giang Cầm coi hắn như con ruột, nhưngtâm phòng bị của hắn thực nặng, thấy ai cũng sắc mặt cảnh giác, chỉ trừ Sở Mộc Tình. Sở Mộc Tình bốn tuổi trắng trắng nho nhỏ, mặc váy xinh đẹp, cười đến ngọt ngào, miệng không rõ gọi hắn “Quắc quắc” (ca ca), cả ngày lung lay đi theo sau lưng hắn, làm mặt hắn căng cứng hơi hơi buông lỏng.

Suốt hơn nửa năm, Phó Vân Hàn cuối cùng được điều dưỡng sắc mặt hồng nhuận, hắn cuối cùng cũng buông xuống phòng bị, tiếp nhận một nhà bọn họ, lúc hắn mở miệng gọi một câu, đó là “Bé con”, sau mới là “Thúc thúc”, “A di”. Buông tâm phòng bị, Phó Vân Hàn cả người so với trước tiếp cận dễ hơn nhiều. Khi cùng bọn họ, cả người hắn sẽ thả lỏng, hai mắt trở nên nhu hòa, chỉ là mặt hắn vốnkhông có biểu cảm, Sở Việt và Giang Cầm thử nhiều lần, cũng không thể làm chobiểu tình trên mặt hắn phong phú hơn, chỉ có thể bất đắc dĩ chấpnhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play