Cả một buổi chiều sắc mặt của Chu Diễn cũng không tốt hơn chút nào.

Tiết thể dục lớp mười hai đã ít lại càng ít, sau khi giáo viên thể dục bảo học sinh chạy hai vòng sân rồi cho phép mọi người tự do hoạt động, nếu là bình thường, thường thường vào lúc này học sinh sẽ tập hợp rồi đến phòng tự học đọc sách khẩn trương chuẩn bị cho kỳ thi.

Nhưng mà hôm nay có chút đặc biệt, ít nhất đối với phần lớn người mà nói thì đây là điều bất thường. Trong ban một nhóm người đang xúm lại, không làm chuyện khác, mà chỉ chiếu đi chiếu lại đoạn quảng cáo của se¬cret, sau đó bắt đầu thảo luận những chố thú vị.

Hình tượng của Quý Nguyên trong nhóm học sinh cũng không tốt lắm, chủ yếu là do nhóm fan của Trần Hách vẫn còn trẻ con. Mà lúc phần lớn người ở đây trách cứ phủ nhận một chuyện, tâm lý đám đông cũng đẫn đến tác dụng rất lớn.

Chu Diễn vẫn cho là mình không chịu nổi người khác nói xấu Quý Nguyên, nhưng lúc này mới biết, lời ngược lại mới khiến anh không chịu nổi.

Mỗi một lời khen giống như vật sở hữu của cậu bị người ta mơ ước thêm một phần, khiến cho cậu không cách nào nhịn được.

"Vẻ đẹp của Quý Nguyên là vô địch, tại sao có thể đẹp như vậy. . . . . ."

"Đúng vậy, đẹp quá đi thôi, đẹp đến muốn khóc, mình không bao giờ bôi đen anh ấy nữa, mình muốn chuyển từ đen sang trắng!"

"Mấy cậy nhìn này cảnh này đi, thật là muốn hôn lên khuôn mặt của anh ấy!"

Chu Diễn gục xuống bàn, một tay cầm điện thoại di động sờ môt chút, mở album ảnh trong điện thoại di động xem ảnh của Quý Nguyên.

Thật ra sau hơn một tháng xác định quan hệ thì việc thân mật của hai người là vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức hai người cho rằng đây là chuyện đương nhiên cảm thấy hình như chính là trời sinh vậy.

Nhưng Chu Diễn biết rõ là không phải vậy.

Anh đã từng nghĩ tới việc cho Quý Nguyên tự do nhưng có giới hạn, anh cho là mình có thể làm được chuyện này, nhưng lúc này chẳng qua chỉ là mấy người qua đường than thở đôi câu, sự ghen tỵ của Chu Diễn đã hoàn toàn chui ra từ trong lòng.

Quý Nguyên là của cậu, chỉ có thể là cậu.

Cẩn thận, cẩn thận cậu đi là không trở lại, để mặc Quý Nguyên là quá nguy hiểm.

Một vài cảm xúc không khống chế được có thể tìm cơ hội kích động lý trí của Chu Diễn, chỉ mong sao cậu lại dẫm vào vết xe đổ đời trước thậm chí là chuyện càng tồi tệ hơn.

Phàm là những người chưa từng gặp cậu lần thứ ba, đại khái sẽ không cảm thấy cuộc sống của Chu Diễn có gig thiếu sót, hoặc nói không tin cuộc đời của cậu sẽ có thiếu sót gì.

Nhưng Chu Diễn thiếu cảm giác an toàn, cụ thể mà nói, cậu thiếu cảm giác an toàn với Quý Nguyên.

Đời trước, Chu Diễn có thể nắm chắc sự thăng trầm và an ổn của Quý Nguyên trong Làng Giải Trí, nhưng là cậu chưa bao giờ thật sự có được Quý Nguyên.

Ham muốn cá nhân đang không ngừng mở rộng, nhưng thực tế lại không có cách nào thỏa mãn được, tích lũy lâu ngày tất sẽ phải tạo thành vấn đề lớn hơn.

Cậu có thể tính toán tường tận như vậy, từng bước từng bước mà ép sát như vậy, biết rõ cái gì đúng cái gì sai, nhưng mà trong khái niệm của Chu Diễn cho dù sai cũng không quan trọng.

Quan trọng là Quý Nguyên chỉ có thể ở bên cạnh cậu, Quý Nguyên chỉ có thể thuộc về cậu.

Cho dù sống lại một lần. Hôm nay Chu Diễn vẫn không rõ làm sao hai người có thể ở chung như cũ, đây là lo lắng lớn nhất.

Người trong ảnh vui mừng hớn hở với màn hình, ánh mắt của người bên ngoài ống kính thâm trầm, Quý Nguyên không hề chú ý đến nguy hiểm đang ở bên người.

Bên phía Ngũ Hồ rất nhanh đã nhận được cuộc gọi của Thường Nhạc, người trong giới đều có một tầng quan hệ cho dù là ít hay nhiều, trước mắt có bao nhiêu người liên hệ với Quý Nguyên, Ngũ Hồ bên này cũng biết.

Trước mắt không có chủ động liên hệ với Quý Nguyên là bởi vì cảm thấy con đường sau này của Quý Nguyên không phù hợp với sự phát triển của công ty bọn họ, cho dù là biểu hiện của Quý Nguyên sau khi phát hành quảng cáo không chỉ khiến người ngoài giới chắc lưỡi hít hà, trong giới cũng có không ít người cảm thấy lúc trước đã xem nhẹ Quý Nguyên.

Mặc dù tuổi của anh không lớn, nhưng rõ ràng biểu hiện và khả năng diễn của anh cao hơn rất nhiều so với diễn viên cùng tuổi, nếu như có lòng đi trên con đường này, rõ ràng tiền đồ về sau là vô cùng rộng mở.

Dưới một tiền đề như vậy, dĩ nhiên Ngũ Hồ không có liên hệ trước với Quý Nguyên cảm giác bên mình không có cơ hội nào. Dù sao bàn về chuyện tiền bạc và thực lực, Ngũ Hồ còn xa mới đi chung một đường.

Vậy mà ai có thể nghĩ tới Quý Nguyên lại không lựa chọn những công ty lớn đã đưa ra cành ô liu với anh, ngược lại nói với Thường Nhạc ý muốn ký hợp đồng với Ngũ Hồ.

Lúc mới bắt đầu Ngũ Hồ cũng có vui mừng, nhưng cũng có lo lắng. Những công ty lớn kia ra điều kiện nhất định tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với mình, có thể đàm phán điều kiện đến cuối cùng cùng với Quý Nguyên hay không, đó lại là một chuyện khác.

Hiện tại mà nói, bên phía Quý Nguyên chiếm hết quyền chủ động. Nhưng bây giờ có cơ hội này, bên phía Ngũ Hồ cũng muốn tranh thủ thương lượng. Quý Nguyên chủ động liên hệ với bọn họ, hơn nữa rõ ràng biết kế hoạch phát triển của Ngũ Hồ bên này, đây cũng là ý trên thực tế Quý Nguyên muốn tập trung đi trên con đường diễn viên này.

Lợi dụng sự nổi tiếng của Quý Nguyên lúc này mà kinh doanh cho tốt, đối với Quý Nguyên hay đối với công ty đều là đôi bên cùng có lợi.

Là người trung gian giới thiệu, hai bên dứt khoát hẹn một bữa tiệc tối hôm đó, tính toán chuyện đã định xuống, để tránh sau này có chuyện xấu gì xảy ra.

Vật hợp theo loài người chia theo nhóm những lời này nói không có sai, ít nhất trước khi muộn bữa tiệc Quý Nguyên nhìn thấy một người, lúc này mặc dù không có tiếng tăm gì, nhưng sau mấy năm bằng vào sự mềm dẻo của bọn họ, những tác phẩm ra đời đều được người trong giới công nhận, cũng nhận được danh tiếng không tầm thưởng bởi vì người dân đã mệt mỏi với những lôi kịch (chắc là kịch bản kiểu bùng nổ), hoa kich (kịch bản kiểu bình hoa).

Quý Nguyên coi như là người trong nghề, rất rõ đãi ngộ đối với ngươi mới như thế nào, bên phía Ngũ Hồ cũng nhắc tới phương diện này trong nội dung, kết hợp với thời gian ký kết mười năm, Quý Nguyên cũng biết kết quả là đối phương thật tâm thật ý.

Anh không phải giả vờ về chuyện nói giá, nếu hai bên đều có ý hợp tác, toàn bộ mọi chuyện đều được quyết định vô cùng sảng khoái.

Cũng giống như việc Quý Nguyên đề ra việc liên hệ Ngũ Hồ thật sự cũng rất bất ngờ khi ký hợp đồng thuận lợi như thế.

Trước mắt nghệ sĩ nổi danh dưới cờ của Ngũ Hồ cũng không nhiều, trong đó có trộn lẫn tốt nhất nhưng mà trong giới cũng có nghệ sĩ hạng ba bốn. Mặc dù đều là hạng ba bốn, nhưng mà đời trước lúc Quý Nguyên để mắt tới công ty anh ta cũng không thiếu nghệ sĩ có tư chất số một số hai.

Về sau mặc dù có nghĩ đến một phần nhất định là bởi vì bị ảnh hưởng tiếng nói hoặc hành động phía sau màn của Chu Diễn, nhưng mà phần lớn nguyên nhân là bởi vì quy mô của công ty không giống nhau, có tiền trong tay thì lời nói cũng sẽ khác nhau.

Ngũ Hồ thật sự nổi tiếng mới chỉ năm năm, Quý Nguyên nhớ tới rất nhiều nghệ sĩ của Ngũ Hồ được mọi người biết đến, thời gian bọ họ xuất đạo thực sự cũng đã hơn mười năm rồi, có thể nói là diễn viên chân chính uy tín lâu năm, vẫn như vậy là bởi vì không có cách nào thích ứng được việc lựa ý nói hùa trên thị trường mà thiếu chút nữa bị bạo thôi.

Quý Nguyên không sợ chịu đựng, anh chỉ sợ diễn phim bình hoa.

Đoàn người cơm nước xong, từ trong nhà ăn đi ra ngoài.

Thời gian chỉ mới khoảng chín giờ, cuộc sống về đêm không có bắt đầu, xa không tính là muộn.

Trước khi ra khỏi cửa Chu Diễn còn chưa có về nhà, Quý Nguyên nhắn tin trên Cầu Cầu cũng không thấy đối phương hồi âm lại. Đợi lúc này khi chuẩn bị về nhà thì Quý Nguyên lại lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, vẫn không có tin nhắn của Chu Diễn.

Thế này là thế nào, trong lòng Quý Nguyên lẩm bẩm, lại không khỏi có lo lắng, gọi điện thoại cho Chu Diễn nhưng điện thoại lại tắt máy.

Quý Nguyên vốn là một người không tim không phổi nhưng vào lúc này lại không nhịn được mà có chút đứng ngồi không yên.

Người đi cùng đưa Quý Nguyên đến cửa chung cư, chuẩn bị xuống xe thì anh mới nhìn thấy bóng dáng Chu Diễn đang đi về phía cửa.

Quý Nguyên lập tức cởi dây an toàn, hạ cửa kính xuống gọi người đến: "Chu Diễn!"

Cái đồ chó này, cũng không biết đã làm gì.

Vốn Chu Diễn là toàn thân lãnh ý đi trở về, cả người trống rỗng, nhìn là biết không dễ chọc, một đường trở lại người bên cạnh đều tự giác cách xa cậu một chút. Một tiếng gào thét này của Quý Nguyên giống như là làm cho cậu hoàn hồn lại. Đầu Chu Diễn lập tức quay lại, hai mắt đen nhánh trong bóng đêm càng sáng hơn, trong nháy mắt khóa vị trí của Quý Nguyên lại, khiến cho người đại diện đơn thuần nghi ngờ đang đảm đương vị trí tài xế giật nảy mình.

Quý Nguyên bị cảm xúc lo lắng của mình ngăn lại cũng không lập tức nhận thấy bên trong cảm xúc của Chu Diễn có điều gì không đúng.

Chu Diễn rất nhanh chuyển hướng bước chân, sải bước đi về phía Quý Nguyên ở bên này.

Đưa Quý Nguyên trở về là người đại diện mà Ngũ Hồ bố trí cho anh, tên là Trần Phàm Kiều, tuổi đã hơn bốn mươi, nhưng do được bảo dưỡng nên nhìn chính là bộ dạng của người hơn ba mươi. Lúc này bởi vì nhìn theo Quý Nguyên nên tầm mắt của tài xế ngồi kế bên cửa sổ cũng nhìn về phía Chu Diễn, mà có thân thể có chút không tự nhiên dựa sát vào Quý Nguyên.

Trong mắt ánh sắc bén giống như lưỡi đao lạnh lẽo của Chu Diễn, cách không cũng làm cho Trần Phàm Kiều nhận ra một tia khó chịu.

Quý Nguyên cởi dây an toàn của bản thân ra, đẩy cửa xe đi xuống.

"Em có chuyện gì vậy, " ánh mắt của anh nghiêm túc nhìn Chu Diễn, không chút nào e sợ sự hung ác kia, "Làm sao bây giờ mới về nhà?"

Bên này anh có việc quan trọng muốn làm, nhưng bên kia Chu Diễn chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, điện thoại không nhận coi như xong, mè nheo đến bây giờ mới về nhà có thể làm gì.

Không ngờ Chu Diễn không trả lời, còn hỏi ngược lại Quý Nguyên: "Anh ra ngoài làm gì, anh ta là ai?"

Đối phương chỉ một đứa con nít, Trần Phàm Kiều cũng đã gặp nhiều người, vốn cảm xúc không nên dao động. Mà lúc này cũng rất ngoài ý muốn, trong ánh mắt của Chu Diễn có cảm xúc không giống với một đưa trẻ cùng tuổi.

Ánh mắt ấy gần như khiến Trần Phàm Kiều cảm thấy như lưỡi hái của tử thần chạm đến cổ họng, làm cho người ta không thoải mái.

"Em còn hung dữ?" Nếu không phải là cố kỵ người ngoài là Trần Phàm Kiều đang ở đây, Quý Nguyên muốn tay khiến cho đầu thằng nhóc Chu Diễn này có một lỗ rồi vào bệnh viên tâm thần mà hỏi tại sao hoa lại có màu đỏ.

Người đại diện ở sau lưng, dù sao về sau tất cả mọi chuyện đều phải nói cho Trần Phàm Kiều biết, Quý Nguyên suy nghĩ một chút cũng không cảm thấy giấu giếm có gì tốt. Anh dứt khoát xoay người sang chỗ khác đối với Trần Phàm Kiều giới thiệu: "Anh Trần, đây là Chu Diễn, ừ, bạn trai ẹm."

Mặc dù giới thiệu người yêu mới là trẻ vị thành niên lớp mười hai rất mắc cỡ, nhưng mà cũng không quá khó để mở miệng, Quý Nguyên thở ra một hơi.

Xin lỗi mọi người mấy hôm vừa rồi máy tính mình bị hỏng giờ mới sửa được ạ! Mong mọi người thông cảm ạ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play