Tại phủ Thủy Âm.

Thảo Nguyên bước vào trong sau khi đi tới chỗ hôm qua tìm thanh gươm nhưng lại không có, nên quay về phủ. Vừa bước vào Thảo Nguyên đã gặp một vị khách đặc biệt, đó là một người tỷ tỷ thân thiết của nàng – Hoa Dạng Niên, đã lâu nàng không gặp kể từ ngày nàng ở Quốc Tự Học rất ít khi về phủ.

“Con về rồi sao Thảo Nguyên?” Bà Thục Nghi dẫn Thảo Nguyên vào chỗ ngồi, sai nô tì đi pha trà.

“Tại sao tỷ tới đây vậy, Dạng Niên?” Thảo Nguyên thắc mắc nhìn Dạng Niên hỏi.

“Ta chỉ tới nói chuyện với phi tần nương nương thôi! Sẵn tiên tới giúp công chúa!” Giọng Dạng Niên bình thản.

Thảo Nguyên nhíu mày khó hiểu khi nghe Dạng Niên nói nên hỏi:“Giúp chuyện gì? Muội có chuyện gì cần tỷ giúp sao?”

“Sắp tới hoàng thượng sẽ có một trận giao dịch với đội quân thợ săn ở loài người, nhằm muốn ổn định yên bình không gây cuộc chiến đẫm máu nên hoàng thượng sẽ bán chiếu chỉ đưa muội đi tới để kết giao. Trong hoàng cung cũng như trong cả kinh thành này ngoài muội sở hữu sắc đẹp vừa người vừa ma cà rồng thì không ai sánh cả.” Dạng Niên nói giọng đều đều, theo những gì mình thám thính được trong cung vì nàng là cung nữ ở đó.

Thảo Nguyên ngạc nhiên lên tiếng: “Tại sao lại là muội chứ? Còn các hoàng tỷ khác của muội nữa cơ mà?”

“Các công chúa đều không chịu, đùn đẩy qua cho con hết đấy Thảo Nguyên. Ta cũng chỉ vừa mới biết đây thôi. Chắc qua hết hôm nay, ngày mai hoàng thượng sẽ cho người tới triều con lên chính điện thôi. Ta sẽ đi cùng con, ta sẽ tìm cách khuyên nhủ hoàng thượng.” Bà Thục Nghi nói, ánh mắt lo lắng nhìn Thảo Nguyên.

“Sẵn tiện con cũng có chuyện muốn hỏi phụ vương. Tạm thời gạt qua chuyện này đi, con muốn hỏi mẫu thân và tỷ Dạng Niên… hai người có biết mỹ nhân Bách Thảo Kiều Nguyên của gia tộc Bách Thảo không?”

Bà Thục Nghi với Dạng Niên thoáng ngạc nhiên khi nghe Thảo Nguyên nhắc tới cái tên “Bách Thảo Kiều Nguyên”, ánh mắt ai nấy dường như đều né tránh câu hỏi của Thảo Nguyên.

Thấy họ có biểu cảm kì lạ nên Thảo Nguyên lên tiếng gặn hỏi: “Hài người biết tiểu thư này phải không?”

Bà Thục Nghi cười gượng gạo đáp: “Sao con lại nhắc cái tên này, ta không biết tiểu thư nào có cái tên này cả.”

Cầm Cầm nghe nhắc tới “Bách Thảo Kiều Nguyên” nên nhảy vào cuộc nói chuyện của mọi người lên tiếng: “À, nô tì có từng nghe những người dân đồn rằng… họ còn tạo thành vở kịch ở trong lầu xanh đấy. Nghe nói cách đây 100 năm trước dưới triều đại nhà Cổ, mỹ nhân Bách Thảo Kiều Nguyên vô cùng xinh đẹp không ai sánh bằng, điệu múa mê hoặc nổi tiếng khắp kinh thành thời bấy giờ trong giới ma cà rồng. Khiến biết bao nhiêu người si mê, bên ngoài đẹp hiền thục nữ nhưng lại có tâm địa gian ác. Giết chết những kẻ có vẻ đẹp hơn mình, thiêu cháy cho đến khi cạn máu đồng loại của mình. Chính nàng ta đã diệt vong cả hoàng cung bằng thanh gươm bạc ma lực chỉ có nàng ta sở hữu, khi lợi dụng thái tử Cổ gì gì đó… để đưa gia tộc Bách Thảo lên tầm cao mới lập ra triều đại Thanh Đế Khang. Nghe nói nàng ta đã bị một tên tướng quân tên gì không rõ… bắn tên lửa bị thiêu thành xác khô, rồi sau đó về sau thì không biết như thế nào…”

“Ngươi nghe những chuyện gì vớ vẫn thế Cầm Cầm, đừng kể lung tung. Lỡ như ai nghe thấy thì sao?” Dạng Niên gằn giọng nói, ánh mắt trừng lên nhìn Cầm Cầm làm nàng giật mình vội cúi gầm mặt nép sang một bên.

Nghe Cầm Cầm kể càng khiến Thảo Nguyên tò mò về nàng ta hơn, câu nói đầy ẩn ý của tên tóc trắng đó khiến nàng cảm thấy như có chuyện gì đó bị che dấu vậy.

“Sao đột nhiên con lại hỏi về Bách Thảo Kiều Nguyên vậy? Nàng ta chỉ là do họ truyền miệng kể lại cách đây 100 năm trước thôi?” Bà Thục Nghi hỏi, nhìn Thảo Nguyên với ánh mắt khó hiểu.

“Chỉ là con muốn biết thôi. Nếu như không có gì, mọi người nghỉ ngơi đi, còn về chỉ thăm mẫu thân một tí rồi trở về Quốc Tự Học rồi. Tỷ Dạng Niên, nếu có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhiều hơn, ta muốn ăn bánh ngọt do tỷ làm đấy…” Thảo Nguyên mỉm cười cúi nhẹ đầu rồi lùi đi, nắm lấy tay Cầm Cầm đi theo cùng ra khỏi phòng: “Ta có chuyện muốn hỏi người, đi theo ta!”

Thảo Nguyên vừa rời khỏi, Dạng Niên quay sang nhìn bà Thục Nghi với ánh mắt lo lắng nói:

“Hình như có kẻ tìm đến công chúa Thảo Nguyên và nhắc đến cái tên này? Nô tì e rằng, sau này công chúa sẽ biết phi tần nương nương không phải con người, mà cũng là ma cà rồng sống lẫn với loài người.”

Bà khẽ thở phắt một cái đầy nặng nề với ánh mắt chứa đựng một điều gì đó ẩn ý nói: “Ta thật sự là con người, chỉ là ta tự nguyện để hoàng thượng biến ta thành quái vật thôi. Ngươi đừng nói cho Thảo Nguyên biết những gì xảy ra với nó biết chưa.”

“Vâng thưa nương nương!”



“Này Cầm Cầm, ngươi kể nghe truyện Bách Thảo Kiều Nguyên đó ở đâu vậy?” Thảo Nguyên nhìn Cầm Cầm hỏi với ánh mắt nghiêm túc.

Cầm Cầm ngơ ngác đáp: “Ở lầu xanh Phượng Ngọc nổi tiếng nhất kinh thành này, ở đó những công tử, tiểu thư giàu có, quan lại đều hay lui tới để xem vỏ kịch có tên là gì nhỉ… quên mất rồi… À… à… Bách Thảo Kiều Nguyên truyện đấy… Nếu rãnh thì công chúa tới coi thử…”

Thảo Nguyên trầm mặc một lát rồi lên tiếng đáp: “Ngươi có nhìn thấy ai vẽ lại chân dung hay bức họa gì nàng ta không? Ta muốn xem!”

Cầm Cầm chợt cười khẩy quơ quơ tay nói: “Những bức họa về Bách Thảo Kiều Nguyên không một ai dám vẽ lại, nếu lén vẽ lại sẽ bị nàng ta giết chết không tha. Vì nàng ta không muốn ai giữ tranh của mình để ngắm cả, chỉ được ngắm nhan sắc thực của nàng ta. Chỉ có hoàng đế giữ bức chân dung duy nhất của nàng ta trong thiện phòng thôi. Nô tì nghe nói vậy đấy!”

“Thật vậy sao?” Thảo Nguyên nói nhẹ giọng xuống với ánh mắt đầy rối trí với mớ câu hỏi đầy sự phức tạp.



Ngày hôm sau, tại Quốc Tự Học.

Hôm nay Thảo Nguyên vẫn đi Quốc Tự Học như thường ngày, nàng bước đều chân đi qua khu rừng mang một màu sắc u ám đặc trưng, những bụi cây cao. Làn tóc dài bay lòa xòa trong gió với chiếc dây màu trắng thắt một núm tóc đơn giản, bộ y phục màu trắng bằng lụa mỏng manh với họa tiết hoa mận, trong nàng như tên trần thoát tục vậy.

“Vụt”

“Mau chơi đùa với công chúa dị dạng xem nào? Khả năng nàng ta tới đâu.”

Bất chợt có một vài tên đồng môn cùng Quốc Tự Học với Thảo Nguyên xuất hiện, với lời nói mỉa mai như muốn đâm thủng tim người khác vậy. Thảo Nguyên có chút giật mình.

“Bây giờ chúng ta bắt đầu trò chơi trốn tìm thôi!”

Thảo Nguyên nhìn quanh quẩn bằng con mắt sắc lạnh pha sự giận dữ khi bị trêu đùa.

“Xoẹt”

Thảo Nguyên chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một phi tiêu xẹt qua cổ tay một đường, rỉ máu. Một tên đứng đối diện nàng, nhìn chằm chằm với ánh mắt khinh thường như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống vậy rồi lao nhanh tới.

Theo phản xạ, Thảo Nguyên né sang một bên nhưng ngay lập tức bị đánh phăng vào một gốc cây gần đó khiến nàng ngã phịch xuống đau đớn. Thảo Nguyên nhanh chóng đứng dậy rút lấy thanh kiếm đeo bên mình chém vào người hắn một nhát dài, vẻ mặt cô vô cùng băng lãnh không cảm xúc, rồi bay nhanh qua các rặng cây. Những tên đồng môn ma cà rồng đó nhanh chóng đuổi theo nàng.

Thảo Nguyên dừng lại ngoảnh đầu xem thử chúng còn bám theo không, dường như không thấy một tên nào cả.

“Những tên này chẳng xem ai ra gì, dù sao thì ta cũng là công chúa mà.”

“Công chúa gì ở đây?”

Thảo Nguyên giật mình, quay phắt lại nhưng bị hắn nắm lấy cổ áo vật ngã phịch xuống đất. Nàng nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm đâm xuyên người hắn rồi rút phắt ra đứng dậy, ánh nhìn hằn đỏ nhìn hắn đầy tia lửa giận.

Tên khác bay lao tới tấn công Thảo Nguyên, nàng nhanh chóng lấy kiếm đỡ lấy, tiếng kiếm cạ xát vào nhau nghe chói cả tai.

“Mau dừng lại đi, ta không làm gì các ngươi tại sao các người lại tấn công ta chứ?” Thảo Nguyên gằn giọng nói.

“Vì các đồng môn bọn ta đều ghét công chúa như ngươi… Là ma cà rồng lai lại học cùng với những ma cà rồng thuần chủng như bọn ta không xứng đáng. Chẳng qua ngươi mang danh công chúa thôi, ngươi đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà…”

Dứt lời, hắn dùng chân đạp mạnh vào bụng Thảo Nguyên khiến nàng loạng choạng chệch bước ra sau.

Hắn vung kiếm lao tới, Thảo Nguyên nhìn mũi kiếm bạc nhọn hoắc đó đang chĩa thẳng về phía mình, chân tay như tê dại, không biết phải làm gì.

“Một nam nhân như ngươi giết một nữ nhân không thấy nhục nhã sao?... Ngươi không sợ bị hoàng thượng xử trảm vì tội giết công chúa hả?”

Thiên Dương nói giọng đầy bình thản, ánh mắt nhìn hắn với vẻ sắc lạnh. Bàn tay nắm lấy mũi kiếm đang rỉ máu, từng giọt máu nhỏ xuống đất, bất chợt một vài ngọn cỏ xanh mọc lên.

Đôi đồng tử Thảo Nguyên giãn rộng nhìn Thiên Dương, tên kia cũng lấy làm ngạc nhiên.

“Trò chơi nên kết thúc rồi!” Thiên Dương tiếp lời, với điệu bộ thản nhiên, hạ bàn tay đầy máu xuống.

Tên đồng môn đó nhanh chóng bay đi mất.

Lúc này Thảo Nguyên mới định thần lại mọi chuyện đã xảy ra vừa rồi, nàng đưa ánh mắt vô vàn cảm xúc nhìn Thiên Dương. Thiên Dương quay lại nhìn nàng rồi lạnh lùng buông một câu: “Có vẻ như những đồng môn không thích ngươi. Tại sao ngươi không tìm hiểu lý do gì họ lại ghét ngươi như thế?”

Nói rồi Thiên Dương quay người châm rãi bước đi. Thảo Nguyên đi theo sau, lúc này nàng mới để ý thấy bàn tay đang rỉ máu của Thiên Dương bị cứa bởi thanh kiếm bạc.

Thảo Nguyên xé lấy một mảnh ở tà áo đi nhanh tới nắm lấy bàn tay bị thương của Thiên Dương băng bó lại, khiến Thiên Dương có chút bất ngờ nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên, nhịp tim chợt thốt lên nhói đau không hiểu sao.

Thảo Nguyên nhẹ giọng nói: “Tại sao lại cứu ta?”

Thiển Dương nhanh chóng đáp lại: “Chỉ tình cờ thấy vậy nên cứu thôi!” rồi chàng buông tay ra đưa ra sau bước đi, ánh mắt nhìn ngắm những tán cây hoa mận trắng nở rộ.

Thảo Nguyên chỉ biết đứng nhìn bóng dáng nam nhân đó với dòng kí ức lạ xuất hiện trong đầu cũng ở chỗ này, nàng đang nắm lấy một bàn tay ai đó vui vẻ cười đùa.

Góc nghiêng thần thánh tuyệt mỹ đến làm sao, Thiên Dương đưa hứng lấy cánh hoa rơi vào lòng bàn tay khẽ cong nhẹ môi lên, nghiêng đầu sang nhìn Thảo Nguyên nói:

“Nhìn ngươi đứng phía xa đó cùng với bộ y phục trắng kia, rất giống mỹ nhân trong bức họa ta đã từng thấy qua… đẹp giống như loại hoa này vậy!” rồi Thiên Dương quay người đi về Quốc Tự Học.

Thiên Dương bước vào bao nhiêu thiếu nữ bu lại làm Thiên Dương có chút giật mình và khó chịu.

Thiên Dương đưa ánh mắt lạnh tanh nhìn họ khiến họ phải lui lại, chàng bước đi một cách lạnh lùng phảng phất mùi hương hoa hồng thoang thoảng.

Thì chợt có một nữ nhân đứng chắn trước mặt, nàng ta là mặc bộ y phục màu hồng phấn với làn tóc xõa dài thêm cài hoa bằng đá lấp lánh, nàng chính là công chúa Như Lan Y, con gái thứ hai của hoàng đế Kiệt Nhân, hoàng tỷ của Thảo Nguyên.

“Ngươi đi theo ta? Ta muốn làm quen với ngươi.” Lan Y nói với giọng đều tự kiêu với nét mặt tỏ ra quyền uy.

“Là công chúa Như Lan Y kìa, công nhận đẹp thật đấy!” Mọi người bắt đầu xôn xao khi Lan Y xuất hiện.

“Làm sao bằng công chúa dị dạng Thảo Nguyên kia, dù cho có đẹp thì cũng không bằng.”

“Công chúa dị dạng đó có vẻ đẹp được nhiều người ví giống mỹ nhân đẹp như ngọc nữ giáng trần Bạch Thảo Kiều Phương trong vở kịch miêu tả đấy.”

Lan Y liếc mắt nhìn những đồng môn khiến họ phát hoảng với cái liếc mắt như dao hai lưỡi đó vội rời đi, đúng lúc Thảo Nguyên đi tới.

Lan Y nhìn Thảo Nguyên với ánh mắt cay nghiệt, nàng chẳng bận tâm mà đi về thư viện phòng.

“Được chứ?” Lan Y lên tiếng.

Thiên Dương lạnh lùng đáp lại: “Tại sao ta phải đồng ý!” Dứt lời Thiên Dương cũng đi luôn. Điều đó làm Như Y hụt hẫng khi lần đầu tiên có một nam nhân từ chối nàng, trong khi nàng là một công chúa biết bao nhiêu tên nam nhân muốn được nàng nhưng không được. Nhưng trường hợp của Thiên Dương ngoại lệ vì nhan sắc quá đỗi thu hút của chàng.

Như Y gân cổ lên nói khi thấy Thiên Dương bước đi: “Ta là công chúa, ngươi dám không thực hiện”

Thiên Dương chợt dừng lại khi nghe Lan Y nói, chàng không quay người lại chỉ buông một câu rằng: “ Là công chúa thì sao? Nếu đã là đồng môn thì không phân biệt giai cấp ở đây. Và ta không thích bị làm phiền… Mới lần đầu gặp mặt, đừng để ấn tượng không tốt trong mắt người khác!” Nói rồi Thiên Dương bước đi một mạch về phía trước.

“Ngươi?... hãy chờ đó, ta sẽ hạ gục được ngươi thôi… Ta chưa bao giờ gặp một nam nhân nào có ngoại hình anh tú nổi bật hơn những nam nhân trong kinh thành mà ta từng gặp cả.”

Lan Y hằn học nói với nét mặt hạ khó chịu và có chút bực tức.

“Công chúa Lan Y bị từ chối rồi.”

“Đến cả nữ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như công chúa dị dạng Thảo Nguyên còn chưa lọt vào mắt xanh của đồng môn Thiên Dương mới vô Quốc Tự Học đó chưa được bao lâu cơ mà…”

“Mà cũng phải, cho dù công chúa Như Lan Y có đẹp cũng không bằng nàng ta.”

“Ê, đi xem kịch Bạch Thảo Kiều Nguyên truyện đi, đang diễn ra ở trước Thư Viện Phòng đấy!”

“Đi coi thôi, nghe nói kịch này nổi tiếng nhất kinh thành hiện giờ đấy!”

Các đồng môn ùa nhau chạy đi về Thư Viện phòng để coi kịch, khi đoàn kịch được mời về để các đồng môn tìm hiểu về triều đại nhà Cổ.

Trong khi Thảo Nguyên cứ ngơ ngơ chẳng quan tâm gì thì Ánh Nguyệt từ đâu chạy tới lôi nàng đi:

“Đi xem kịch thôi Thảo Nguyên, nghe nói kịch Bạch Thảo Kiều Nguyên truyện hay lắm đấy.”

“Có sao? Vậy đi xem thử!” Thảo Nguyên đi cùng Ánh Nguyệt tới coi kịch, nàng cũng định tối nay sẽ đến lầu xanh Phượng Ngọc để xem, vì nàng muốn biết rõ về nàng ta… Tại sao tên tóc trắng mà nàng đã gặp nói nàng giống nàng ta...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play