CỐ NHÂN! (by: An Viên)

Quý I: Nhân duyên tiền kiếp – nữ nhân ma cà rồng triều đại Thanh Đế Khanh

Tại tẩm cung.

Các mỹ nhân trong đó có công chúa Y Hỉ và Từ Lam đều có mặt tại đây để cùng ăn điểm tâm cùng thái hậu, thiếu mặt Kiều Nguyên vì nàng chưa tới.

“Ngươi có nghe nói gì không? Thái tử phi đang mang thai đấy!”

“Ta cũng nghe nói đến chuyện này, đang rầm rộ khắp cả hoàng cung. Mà nghe nói đâu, cái thai đó không phải của thái tử…”

“Hình như có người nói thái tử phi quan lại với đại thân vương Danh Chấn đấy.”

“Không ngờ, thái tử phi lại quan hệ với đại thân vương đấy! không biết thái tử biết chưa ta?”

“Bla… Bla…”

Mọi người đều đang bàn tán nháo nhào về chuyện Kiều Nguyên có quan hệ qua lại với đại thân vương Danh Chân đang làm dấy lên ở hoàng cung, ai ai cũng biết, trước sau gì cũng đến tai hoàng thượng.

Công chúa Y Hỉ chỉ biết ngồi ăn điểm tâm một cách ngon lành, cầm lấy ly rượu huyết uống vài ngụm, khẽ mỉm cười đắc ý, thỏa mãn những gì đang diễn ra vì những tin đồn này đều do Y Hỉ bày kế cả.

Trong lúc mọi thứ đang lùm xùm cả lên, Kiều Nguyên bước vào như gây sự chú ý cho tất cả bao nhiêu ánh mắt tò mò ở đây, lẫn sự chỉ trích dè biểu. Kiều Nguyên không quan tâm vẫn bình thản bước tới bàn trống ngồi xuống, nàng biết hoàng cung đang xôn xao về chuyện nàng mang thai cùng với mối quan hệ giữa nàng với đại thân vương đề bắt nguồn từ Từ Lam cấu kết với công chúa Y Hỉ.

“Điểm tâm hôm nay chuẩn bị hợp khẩu vị đấy!” Thái hậu lên tiếng với vẻ phúc từ điềm đạm.

“Mỗi lần yến rượu ở tẩm cung còn để Thái hậu chuẩn bị những điểm tâm này, mấy tỉ muội chúng con cảm thấy vô cùng được sủng.” Công chúa Y Hỉ nhẹ giọng đáp lại cùng điệu cười thùy mị.

“Thực ra hôm nay hẹn các con đến đây, là do ai gia cảm thấy cần đâu hậu cung lễ nghi sơ sài. Có hậu cung không ai cung quy Cổ luật ra gì, tự ý xuất cung, hoàng hậu thì bị điên loạn không ai làm chủ hậu đình, lại để nữ nhân như thái tử phi công khai tỷ võ với tướng quân. Nữ nhân hoàng cung vung đao múa kiếm đúng là nực cười.”

Thái hậu nói giọng đầy trách móc, vẻ mặt tỏ ra khó chịu sau khi xem màn tỉ võ giao đấu của Kiều Nguyên với Du Thần tướng quân, bà cho rằng đó là điều làm mất mặt nữ nhân.

Kiều Nguyên cảm thấy chột dạ im lặng không nói gì, nét mặt vẫn bình thản và nàng đang cảm thấy bầu không khí ở đây trở nên ngột ngạt hơn, muốn rời đi cũng không được.

Từ Lam khẽ liếc mắt nhìn Kiều Nguyên nở nụ tươi rói rồi quay lên nhìn thái hậu đáp lời: “Thái hậu nói chí phải. Nữ nhân hậu cung không có phụ mẫu lại ra vào với nam nhân bên ngoài đúng là đại tội. Nhưng thái tử lại sủng thái tử phi như vậy, luôn luôn bao dung nhẫn nại với hành động của muội ấy. Chuyện này mà truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ nghĩ sao về nữ nhân trong hậu cung chúng ta đây?... nếu như không chỉnh đốn, e là sau này sẽ hỏng hết, khó thu dọn.”

“Mỹ nhân Từ Lam nói phải, thái hậu thấy có phải không?” Y Hỉ chen vào đáp.

“Phải chỉnh đốn hậu cung như thế nào ai gia đã sớm tự liệu. Người bình thường an phận tuân theo cung quy, đương nhiên không cần lo bị liên lụy. Nếu là người thất đức ai gia không thể không trị. Vừa nãy Từ Lam nói rất rõ ràng, sau này trong cung các ngươi nên giao kết với ai, niệm lời với ai không cần ai gia nhắc nhở nữa chứ?... thái tử phi nên đính chính lại mọi tin đồn này đi, nếu là thật ta sẽ đưa thái tử phi ra trước đại điện để điện hạ trị tội đây!”

“Vâng thưa thái hậu, con biết rồi!” Kiều Nguyên nhẹ giọng đáp lại tỏ ra sự thành khẩn, nét mặt có chút lo lắng về chuyện này khi mọi chuyện đều đang trở nên phức tạp hơn. Và kế hoạch lật đổ cả hoàng cung này của nàng đang đi lạc hướng.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ở tẩm cung, Kiều Nguyên bước đi chậm rãi về phía Tây cung, nàng không thể nào tránh khỏ những ánh mắt dòm ngó cùng những lời bàn tán xôn xao chuyện giữa nàng và đại thân vương.

Nàng mặc kệ không quan tâm, nét mặt tỏ ra thờ ơ như chưa nghe thấy gì. Bất chợt đại thân vương xuất hiện nắm lấy tay nàng kéo đi một mạch khiến nàng không kịp định thần chuyện gì đang diễn ra.

Tại Mộc Cầm Viên.

Danh Chấn buông tay Kiều Nguyên ra, nhìn nàng với ánh mắt có phần thắc mắc lẫn bất ngờ khi nghe được chuyện nàng mang thai cùng với môi quan hệ giữa ngài với nàng. Ngài gằn giọng đáp:

“Tại sao mọi người lại biết được chuyện của ta và nàng vậy? Còn nữa chuyện nàng mang thai có thật không?”

Nét mặt Kiều Nguyên lúc này thật sự có chút lo lắng và hoang mang, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản nhẹ giọng đáp lại: “Phải, chuyện ta mang thai là thật nhưng chuyện quan hệ giữa ta và chàng lan truyền khắp hoàng cung thì ta không biết, chắn chắc có kẻ đã nói chuyện này.”

“Vậy cái thai đó là của ai?” Danh Chấn nhíu mày nhìn nàng thắc mắc hỏi.

Nét mặt Kiều Nguyên trở nên nghiêm túc, hạ thấp tông giọng đáp: “Thái tử chưa hề đụng vào người ta, ngoài chàng ra thì còn ai khác?”

Nghe Kiều Nguyên nói vậy làm ngài có vẻ như không muốn nàng mang giọt máu của ngài tí nào, cảm giác chán ngấy chuyện này. Vốn dĩ ngài không thích trẻ con, nên khi quan hệ với bất kì nữ nhân nào, nếu người đó có thai thì ngài đều bắt bỏ cả. Vì ngài nghĩ nếu sau này làm hoàng đế sẽ không có ai tranh giành quyền lực với mình, một mình thống trị tất cả, bởi ma cà rồng sống bất tử.

Ngài trầm mặt một lúc với vẻ mặt lơ đi có phần lạnh nhạt với Kiều Nguyên khi biết nàng mai thai với mình, ngài lên tiếng đáp với ánh mắt nghiêm nghị: “Bỏ cái thai đó đi, ta không muốn giữa chúng ta có gì vướng bận cả. Chỉ mình nàng đủ rồi, ta không thích có con gì cả. Nàng nên biết trong hoàn cảnh này, nàng là thái tử phi nhưng cái thai trong bụng nàng là của ta chứ không phải thái tử. Đằng nào thái tử cũng sẽ bắt nàng bỏ cái thai này đi, không thì tước bỏ danh hiệu của nàng và đẩy nàng ra khỏi hậu cung. Mục đích chúng ta chưa đạt được chẳng lẽ nàng lại chăm bẩm cái thai đó sao? Nói chung bỏ đi!”

Kiều Nguyên bất ngờ trước lời nói đầy mạnh miệng của Danh Chấn, như nhát dao đâm thẳng vào tim nàng vậy, nàng tưởng rằng ngài sẽ mừng khi có đứa con này nhưng không ngài lại bắt bỏ nó đi. Nàng chợt cười cay đắng rồi chợt tắt đi nghẹn giọng đáp:

“Chàng nghĩ thiếp sẽ bỏ đứa con này sao?... Cho dù có chuyện gì xảy ra thì thiếp vẫn sẽ giữ đứa con này… Ta sẽ tìm cách tránh né thái tử và vẫn mưu kế tính chuyện lật đổ thái tử, những thế lực khác để cùng chàng lên thống trị giang sơn này.”

Danh Chân chợt nhếch môi cười nhạt với những gì nàng nói ngài đáp nhanh: “Nàng nghĩ nàng sẽ làm được chắc, làm sao né tránh thái tử khi mà cái bụng càng ngày càng to ra? Nàng không bỏ thì ta sẽ thay nàng bỏ nó… Nếu nàng thật sự muốn bên ta…”

“Chàng định làm gì chứ?... Ta đã nói, nhất quyết ta sẽ không bỏ cái thai này, tạm thòi chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa. Mọi thứ ta sẽ tự lo liệu!

Dứt lời, Kiều Nguyên quay phắt người lại đi với nét mặt hiện rõ sự tức giận trào dâng trong lòng nhưng cố kiềm nén trong lòng, một giọt nước mắt chợt rơi chỷ dọc xuống bờ má.

“Nàng mau đứng lại cho ta…. Mau đứng lại… Ta khuyên nàng nên bỏ đứa con đó đi, ta không muốn có bất kì máu mủ ruột thịt gì cả…”

Danh Chấn gầm giọng quát lớn lên, chạy nhanh tới nắm tay kéo phắt người Kiều Nguyên lại với ánh mắt giận dữ. Nàng cố gắng giật tay mình lại, nét mặt càu nhàu nhăn nhó với thái độ cương quyết của ngài, nàng gân cổ nói:

“Bỏ tay ta ra, chàng làm ta đau đây. Ta sẽ không từ bỏ ý định bỏ đứa con này đâu, nếu được ta sẽ nó ra đến khi ta có được quyền lực mạnh nhất trong tay, làm chủ cả hậu đình, cả giới ma cà rồng, đứa con này sẽ thay ta mở ra một tầm cao mới, thậm chí có thể giúp ta…”

“Phập”

Kiều Nguyên như đơ người đứng hình như chết lặng, đôi đồng tử giãn căng khi thái tử đang dực trước mặt mình, thanh gươm bạc từ trong tay của Danh Chấn đâm sâu vào người của thái tử. Nàng vội đỡ chàng, lấy tay bịt lại miệng vết thương đang hở ra, chảy máu ròng ròng, trái tim nàng bỗng chợt nhói đau, cùng với ánh mắt lắng đọng những giọt lên tuôn rơi, hoảng sợ đó là cảm xúc của nàng hiện tại. Chưa bao giờ nàng lại rơi vào trạng thái như lúc này cả.

Vì sự tức giận không thể kìm chế được với sự quyết tâm giữ đứa con này của nàng mà Danh Chân đã rút gươm đâm nàng, nhưng ngờ đâu Thiên Dương bất ngờ xuất hiện đỡ thay cho nàng.

Danh Chân vội rút thanh gươm bạc ra dính đầy máu định quay người đi thì đột nhiên thái hậu xuất hiện nhìn thấy tất cả cảnh tượng đang diễn ra này. Ỷ Hỉ cũng có mặt chứng kiến những gì xảy ra khi tình cờ phát hiện hai người đang ở đây và biết được sự thật động trời này.

“Đại thân vương, ngươi đã đâm thái tử sao? Người đâu mau giữ đại thân vương với thái tử phi lại ngay lập túc, mau đưa thái tử tới ngụ y phòng nhanh lên!”

Thái hậu ra lệnh, ngay lập tức một tốp quân bao vây lôi Kiều Nguyên tránh xa Thiên Dương ra dữ nàng với Danh Chân lại. Ánh mắt mà trở nên sắc lạnh nhìn hai người trong sự phẫn nộ.

Thien Dương nhanh chóng được mọi người đưa đi, nét mặt chàng vô cùng đau đớn, ánh mắt lờ đờ như nhòe dần đi nhìn Kiều Nguyên khi chưa kịp nói gì rồi chợt ngất lịm đi.

Thái hậu đi tới gần chỗ Kiều Nguyên với ánh mắt ngạc nhiên có chút khinh bỉ đáp: “Ta thật không ngờ thái tử phi lại có quan hệ với đại thân vương đấy, ta tưởng rằng thái tử lấy ngươi sẽ được người cùng với gia tộc hậu lĩnh, nhưng không ngờ ngươi lại có tham vọng muốn làm chủ hậu đình như vậy.”

“Vậy ra cái thai này thật sự không phải của thái tử mà là của đại thân vương ngài sao? Thật không ngờ hai người lại lén lút mèo mả gà đồng như vậy đấy! Chuyện này để lộ ra ngoài thật mất mặt cả gia tộc! Phải đưa hai người này tới đại điện để hoàng thượng trị tội thôi, chính hai người này khiến thái tử bị thương… Vậy thì chung quy muốn hạ thủ thái tử rồi còn gì…”

Y Hỉ nói một tràng với vẻ mặt vênh váo, đầy kênh kiệu cùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Kiều Nguyên, cảm thấy như nhẹ lòng hả dạ khi sắp loại bỏ được một con hồ ly bấy lâu nay luôn dằn mặt nàng ta.

Kiều Nguyên với Danh Chân im lặng không nói gì, bây giờ nàng đang cảm thấy vô cùng rối bời khi mọi chuyện diễn ra quá nhanh và trở nên rắc rối. Ánh mắt nàng nhìn những con người ở đây đang nhìn mình bằng con mắt khinh rẻ, nàng sẽ ghi nhớ và khiến họ trả giá.

“Mau đưa hai người này tới đại điện chờ trị tội cho ta!” Thái hậu gằn giọng đáp. Ngay lặp tức Kiều Nguyên và Danh Chấn bị đưa đi tới đại điện.



Ở Tây Cung.

“Thật sự phải cần có máu mới cứu được thái tử, vết thương đâm quá sâu vào bên trong đã vậy còn lỡ loét ra khó lành do bạc gây ra ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng.”

Thái y nói với giọng lo lắng, liên tục dùng băng gạc đắp vào miệng vết thương đang cứ rỉ máu liên tục.

Nét mặt Thiên Dương vô cùng tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm trên trán, mê mang liên tục hộc máu vì bị tổn thương nội tạng. Du Thần đứng nhìn thái tử với ánh mắt xót xa, lo lắng tột độ, cứ tiếp tục như thế này thái tử sẽ không qua khỏi.

“Vậy để cho ta cho máu thái tử vậy!” Du Thần đáp, định út con dáo cứa vào cổ vào lòng bàn tay mình thì chợt thái y cản lại, gằn giọng nói:

“Tướng quân quên mình không thể cho máu bất kì ai sao? Vì máu của tướng quân thuộc nhóm máu độc đấy!”

Nghe thái y nói vậy Du Thân để con dao lên bàn với vẻ mặt hụt hẫng khi chợt nhớ ra máu của ngài không thể cho thái tử được. Từ khi sinh ra ngài đã sở hữu dòng máu đặc biệt chẳng có ma cà rồng nào có, máu của ngài là máu độc có thể làm liều thuốc độc hại chết đồng loại của mình, chỉ cần một vài giọt máu của ngài nhỏ xuống cây cỏ sẽ khiến nó bỗng chốc héo tàn.

“Vậy giờ phải làm sao đây? Người đâu?” Du Thần lên tiếng gọi, nhanh chóng có một tên cận vệ chạy vào cúi đầu kính cẩn đáp:

“Tướng quân gọi tiểu nhân có gì không ạ?”

“Ngươi hãy mau tìm vào lãnh thổ loài người, mang máu về đây cho ta, thái tử có vượt qua nguy hiểm hay không đều nhờ ngươi đấy. Ta phải ở đây để giải quyết một chuyện!” Du Thần nói giọng đều đều với nét mặt uy nghiêm.

“Vâng thưa tướng quân!” Hắn ta nhanh chóng tuân lệnh rồi rời khỏi đây ngay lập tức đứng lúc có một tên lính cận vệ khác chạy vào với vẻ mặt hớt hãi báo:

“Thưa tướng quân, thái tử phi với đại thân vương bị đưa tới đại điện trị tội vì tội cấu kết âm mưu giết thái tử, còn nữa thái tử phi còn qua lại với đại thân vương và mọi người cho rằng cái trong bụng thái tử phi là của đại thân vương, vì có mỹ nhân Từ Lam biết được, và thái hậu với công chúa Y Hỉ đều chứng kiến cả.”

Du Thần không tỏ ra bất ngờ khi nghe những gì tên cận vệ này nói vì ngài cũng đã ngầm hiểu sự việc xảy ra trước đó, nét mặt ngài vô cùng bình thản, đưa mắt nhìn thái tử đáp:

“Các hành tỉnh chủ với đô đốc đại nhân Bách Thảo Kiệt tới chưa?”

“Họ đã tới hết rồi ạ sau khi nghe thông báo từ thái hậu, chỉ thiếu đại diện gia tộc Du Thiên môn là ngài thôi!” Hắn đáp nhanh với giọng đều đều.

“Được rồi ta sẽ tới, ngươi ở đây canh chừng cho ta, nếu thái tử có chuyển biến gì mau báo cho ta biết!” Dứt lời Du Thần rời khỏi đây một cách nhanh chóng với vẻ mặt lạnh lùng. Ngài thì thầm: “Nếu đã để thái hậu chứng kiến tận mắt, lần này dù là thái tử phi hay nữ nhi của gia tộc Bách Thảo hùng mạnh, thêm cánh cũng khó bay được. Tại sao thái tử lại dại dột như thế chứ hay người đang có suy tính gì?... Thái tử phải mau chóng tỉnh lại thôi.”

Tại đại điện.

Kiều Nguyên với Danh Chân đứng trước mặt hoàng đế, thái hậu và các tỉnh hành chủ có mặt ở đây để xem giải quyết chuyện lùm xùm đang diễn ra trong hoàng cung liên quan tới đại thân vương và thái tử phi, với mưu đồ sát hại thái tử.

“Tại sao hoàng đệ lại muốn giết hại thái tử chứ? Còn nữa thái tử phi còn cấu kết với đại thân vương, và mang thai không phải của thái tử. Hai người có ý định mưu đồ tạo phản sao?” Hoàng thượng gằn giọng nói với vẻ mặt của sự tức giận khi nghe những gì được kể lại.

Danh Chân đáp lại không một chút lo sợ gì: “Có phải thái hậu nói với hoàng thượng phải không? Vậy thái hậu căn cứ vào đâu mà nói thế?”

“Công chúa Y Hỉ và ai gia ta đều nhìn thấy rõ ràng.” Thái hậu nhanh chóng đáp lại với nét mặt khó chịu khi nghe đại thân vương nói vậy.

“Vậy ta muốn hỏi công chúa Y Hỉ với mỹ nhân Từ Lam đây, có phải ta muốn sát hại thái tử không hay ta bị thái tử phi sai bảo?”

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên trước câu hỏi của Danh Chân, đặc biệt là Kiều Nguyên. Nàng quay sang nhìn ngài với ánh mắt không tin đây là những gì ngài nói, tim nàng như bị con dao đâm thủng vậy.

Y Hỉ nhếch môi cười nhanh chóng đáp lời: “Là thái tử phi!”

Kiều Nguyên trừng mắt nhìn Y Hỉ, thật sự trong lòng đang sôi sục sự căm phẫn lẫn phẫn nộ nhưng cố kiềm nén, hai tay siết chặt lại với nhau.

“Chính tiểu nữ cũng tình cờ nghe cuộc nói chuyện bà mưu tính kế muốn sát hại thái tử của thái tử phi, nàng ta nhờ đại thân vương giúp đỡ. Vụ thái tử mất tích đều do thái tử phi gây ra cả. Nàng ta có âm mưu tạo phản đấy!”

Từ Lam gân cổ lên nói như biết được sự thật vậy, ánh mắt nhìn Kiều Nguyên như muốn trừng trị nàng ngay bây giờ.

“Vậy thì ta cũng chỉ bị sắc đẹp của thái tử phi làm cho mê hoặc nên mới lầm đường lỡ bước thôi! Việc thái hậu nhìn thấy ta đâm thái tử là sao rồi, không phải ta mà là chính thái tử phi ra tay đấy.” Danh Chấn tiếp tục nói với giọng đều đều một cách bình thản, như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, mọi tội lỗi đều đổ tội cho Kiều Nguyên cả.

Nàng thật sự rất tức giận nhưng không thể nói được gì, đanh câm lặng để chờ xem bọn họ còn nói gì nữa. Những kẻ nàng muốn loại bỏ đều đang chống đối nàng, giờ đế cả đại thân vương – người mà nàng tin tưởng lại quay lưng như chong chóng vậy.

“Thái tử phi sao im lặng vậy không nói gì sao? Tại sao lại muốn giết thái tử?” Hoàng thượng gằn giọng nói đầy giận giữ.

Kiều Nguyên im lặng không nói gì vì nàng cũng biết nói gì ngay lúc này cả, ánh mắt nhìn phụ thân của nàng, ông ấy lắc nhẹ đầu nàng cũng ngầm hiểu phụ thân muốn nàng im lặng.

Thấy nàng không nói gì, Y Hỉ lên tiếng: “Thưa bệ hạ, mọi thứ đều đã rõ rành rành rồi, nên tước hiệu thái tử phi của tiểu thư Bách Tảo Kiều Nguyên đi ạ. Phải trừng phạt thích đáng, công tư minh bạch để không làm ô nhục hậu cung.”

“Mọi chuyện trở nên phức tạp rồi thái tử à… Thái tử phi khó thoát tội đây…Không ngờ đại thân vương lại trở mặt nhanh như vậy. Giờ đối thủ của thái là Danh Chân chứ không phải thái tử phi!” Du Thần nghĩ thầm trong đầu, chỉ biết đứng nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, mặc dù biết sự thật đầu đuôi ngọn ngành nhưng chỉ đành lặng im thôi, ngài không muốn vướng bận chuyện này làm gì.

“Thái tử bị thương nặng chưa biết tình hình như thế nào, thái tử phi đúng ra phải gánh vác trách nhiệm, xin bệ hạ ngay lập tức hạ lệnh bắt thái tử phi lại!” Thái hậu cũng lên tiếng đáp. Bà cứ ngỡ nếu chọn nữ nhi của gia tộc Bách Thảo thì sẽ chống lưng cho thái tử nhưng không lại đâm một nhát sau lưng như vậy.

“Được rồi, mau lôi thái tử phi nhốt vào thâm nhân phủ và tước bỏ thái tử phi của nữ nhi gia tộc Bách Thảo.” Hoàng thượng ra lệnh.

Ngay lập tức hai tên lính thi vệ lôi Kiều Nguyên đi, ánh mắt nàng liếc nhìn Danh Chân với vẻ uất hận, ngắn những giọt lệ tưởng chừng sắp rơi nhưng cố gắng để không tuôn rơi.

Đúng lúc Thiên Dương bước vào với dáng vẻ bình thường như chưa bị gì vậy, khiến ai nấy đều bất ngờ trước sự xuất hiện của chàng, nét mặt chàng vô cùng lạnh tanh, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh rồi nhìn Kiều Nguyên.

Nàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy thái tử đến đây, ánh mắt nàng thắc mắc không biết thái tử sao lại hồi phục nhanh đến vậy nữa.

“Thái tử, đã tỉnh lại rồi sao?” Y Hỉ mỉm cười nhìn Thiên Dương nói. Nhưng dường như bị chàng phớt lờ đi.

“Thái tử bình an vô sự đúng là vạn hạnh!” Kiều Nguyên nhẹ giọng đáp, ánh mắt có đôi chút lo lắng nhìn chàng.

Thiên Dương nắm lấy tay Kiều Nguyên tiến lại phía trước mặt hoàng thượng và thái hậu, khẽ cúi đầu hành lễ một cách kính trọng.

“Thái tử phi là kẻ có tội, nên thái tử hãy để nàng ta đi trừng phạt!” Thái hậu điềm đạm nói, nhíu mày nhìn Thiên Dương.

“Tội nhận? Rốt cuộc nàng đã phạm phải tội gì chứ?... Nhi thần xin đính chính lại mọi chuyện, tất cả đều không liên quan tới thái tử phi, đứa con trong bụng nàng là của nhi thần. Còn nữa, nhi thần không bị sao cả, cũng chẳng có chuyện thái tử phi muốn hại nhi thần, mọi người đừng đem chuyện này ra bàn luận nữa. Thứ lỗi cho nhi thần, mạo muội đưa thái tử phi đi khỏi đây.”

Dứt lời, Thiên Dương đưa Kiều Nguyên rời khỏi đây ngay lập tức trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Để lại phía sau bao ánh mắt tức giận vì chưa hạ gục được kẻ thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play