CỐ NHÂN! (by: An Viên)

Quý I: Nhân duyền tiền kiếp – nữ nhân ma ca rồng triều đại Thanh Đế Khang

Thiên Dương buông tay Kiều Nguyên ra ngồi phịch xuống dưới ghế, cầm lấy ly rượu huyết uống một hơi đến cạn, ánh mắt lơ đãng cùng với cảm xúc trên khuôn mặt trở nên lãnh khốc.

Kiều Nguyên chỉ biết đứng nhìn Thiên Dương với ánh mắt có chút khó hiểu, câu nói “nữ nhân của ta” ghim trong đầu nàng nhưng nàng cảm thấy thắc mắc không biết câu này có thật lòng hay không nên lưỡng lự một lúc rồi cũng lên tiếng:

“Thái tử… lời nói của người có phải…”

“Chỉ là lời nói thoáng qua thôi… Ngươi đừng tưởng thật! Ngươi chỉ là người của ta khi ngươi ở bên cạnh ta đêm nay thôi… còn những ngày khác thì không…”

Thiên Dương buông một câu thẳng thừng mạch lạc không tí cảm xúc gì. Điều này làm Kiều Nguyên cảm thấy có đôi chút hụt hẫng, cúi trầm mặt xuống, cầm lấy bông hoa mẫu đơn trên bàn bứt từng cánh một.

Kiều Nguyên cứ đưa mắt nhìn Thiên Dương nhưng chẳng thấy chàng phản ứng, chỉ thấy ánh mắt chàng đang nhìn lên khán đài xem các kì nữ múa. Nàng chợt lên tiếng:

“Làm sao để trở thành nữ nhân của thái tử?”

Thiên Nhiên có chút bất ngờ khi nghe Kiều Nguyên nói như vậy, nhíu mày khó hiểu nhìn nàng đáp:

“Không lẽ ngươi muốn trở thành thái tử phi?”

Kiều Nguyên lúng túng, lắp ba lắp bắp trả lời một câu lạc chủ đề: “Người còn nhớ, lúc còn nhỏ ở phủ nhà ta, người đã nói ta xấu như loài hoa bí vậy… lúc đó ta rất tức giận nên đã xông tới đánh nhau với người nhưng toàn bị người làm cho te tua tơi tả.”

“Còn giờ ngươi đã trở thành đệ nhất mỹ nhân!” Thiên Dương quay sang nhìn Kiều Nguyên trầm giọng đáp nhanh.

Kiều Nguyên im lặng không nói gì chỉ mỉm cười ngượng ngùng, đôi má có chút ửng hồng quay người đi chỗ khác. Thiên Dương chợt nhếch môi cười, đứng dậy đi lại gần nàng nói:

“Đi thôi, ở đây chẳng có gì vui cả!”

Nói rồi, Thiên Dương đi ra khỏi đây trước. Kiều Nguyên cũng vội đi theo cùng chứ ở đây cũng chẳng biết làm gì.

Tại tẩm cung.

“Hoàng hậu sao rồi? Ta nghe nói sinh thần của Tử Tây hoàng tử có sát thủ muốn hạ thủ. Cổ Lạc với Y Hỉ không sao, nhưng tại sao Tru Kì lại chết chứ? Còn nữa thái tử đâu?” Hoàng thượng gầm giọng nói sau khi nghe kể lại mọi chuyện, nên liền tới ngay tẩm cung để gặp Từ Nhã hoàng hậu để hỏi cho ra lẽ.

Hoàng hậu Từ Nhã vội đứng dậy hành lễ nhưng hoàng thượng đã đỡ lấy bà, bà nhẹ giọng nói đầy sự tiếc thương:

“Chính thái tử giết nhị ca của mình, mặc cho thần thiếp và Tử Tây có ngăn cản nhưng cũng không được. Thái tử còn cho sát thủ định hạ thủ cả thần thiếp, Tử Tây và Cổ Lạc nữa đấy.”

“Không thể nào, cái tên nghịch tử này đúng là đại nghịch bất đạo. Uổng công trẫm đã tin tưởng nó. Nàng nuôi dưỡng nâng đỡ nó từ lúc nó 15 tuổi, đối với nó ân trọng như núi và mà nó lại dám ra tay với nàng và huynh đệ của mình. Nó là đứa thông minh, tài giỏi nhưng lại không có chút tình thương gì, thật vô tình!”

Hoàng thượng nói giọng đầy oán trách, nét mặt hiện rõ sự tức giận lẫn trong ánh mắt, hai tay siết chặt lại.

Hoàng hậu tỏ ra sự lo lắng, đặt tay mình lên tay hoàng thượng nhìn hoàng thượng với ánh mắt vờ như thoáng buồn, hạ tông giọng nói:

“Hoàng thượng, thái tử giết hại huynh đệ mình tất nhiên là chuyện lớn, nhưng xin hoàng thượng niệm tình Tôn Nữ hoàng hậu mà thứ lỗi cho thái tử. Thần thiếp cảm thấy chuyện này hơi lạ, Thái tử còn trẻ tuổi suy nghĩ không được chín chắn. Hoàng thượng nghĩ xem, tính cách thái tử chúng ta không biết rõ được, sao có thể giết huynh đệ mình được? Vì thế nhất định có người xúi giục, nhưng người này là ai thì thần thiếp không thể đoán xằng bậy được. Nhưng mà, thái tử vừa mới gây ra như vậy thái hậu đã lập tức cho người tới nhờ cậy gia tộc Du Thiên Môn để bảo vệ cho thái tử, tránh sự tàn sát phía Tây Đô rồi, như vậy có quá nhanh không?”

‘Thật giả trong chuyện này ắt có ẩn ý, nhưng mong rằng không phải quỷ kế của thái hậu. Không thì trẫm sẽ không có lấy một đứa con tín nhiệm nào cả.” Hoàng thượng nhăn mặt nói đầy lo sợ, khẽ thở dài và tỏ ra thất vọng với đứa con mà Người tin tưởng, nhưng dạo gần đây thái tử lại luôn có biểu hiện chống đối Người.

Nghe hoàng thượng nói vậy hoàng hậu vội lên tiếng đáp: “Thần thiếp muốn xin hoàng thượng cho thần thiếp một ân điển. Tử Tây hoàng tử đã tại ngoại nhiều năm rồi, lâu lâu mới về Liêu Thành… Thần thiếp nghĩ, nếu như có khả năng, liệu cho nó ở lại Liêu Thành luôn không?”

“Đúng vậy! Trẫm có đại hoàng tử mà. Nàng yên tâm, nó chiến công hiển hách nên ta hạ chỉ phong nó làm Thiển Tây Vương rồi, trở về Liêu Thành đóng quân.”

“Tạ ơn ân điển của hoàng thượng!” Hoàng hậu vui mừng không xiết đáp lại đại ân của hoàng thượng vừa ban cho con trai mình.

“Thôi nàng nghỉ ngơi đi! Trẫm phải đi xử lý thái tử đã!” Nói rồi, hoàng thượng đứng dậy nhanh chóng rời khỏi đây cùng Ngôn công công.

Lúc này, hoàng hậu mới hiện rõ khuôn mặt thật của mình, gạt bỏ sự bi thương vừa rồi đổi lại vẻ thỏa mãn đắc ý vừa rồi, trong ánh mắt chứa đựng một ý nghĩ: “Thái tử, lần này để xem ngươi ăn nói thế nào với hoàng thượng. Ta lập mưu kế để hạ thủ ngươi nhưng lại thất bại… Không sao, chính nhờ việc ngươi giết nhị hoàng tử và hỏa thiêu, ta thêm vài chút chi tiết nữa cũng đủ khiến ngươi gánh lấy hậu quả rồi đấy.”



Tại đại điện.

Thiên Dương đứng trước mặt ngai vàng nơi hoàng thượng đang ngồi, bầu không khí trở nên căng thẳng vô cùng, khi chàng bị phụ vương mình gọi tới để hỏi tội.

“Tại sao con lại giết chết nhị hoàng tử hả? Còn nữa, con còn có âm mưu giết chết huynh đệ mình và hoàng hậu trong buổi tiệc sinh thần của đại hoàng tử? Con thân là thái tử, vị thế quyền lực đều mạnh vậy mà còn muốn gì nữa? Giết hại huynh đệ mình thì sau này ai sẽ phò tá cho con đây?” Hàng thượng gằn giọng nói đầy sự bực tức, ánh mắt nhìn trừng vào Thiên Dương.

Thiên Dương chợt gượng cười trong cay đắng, không ngờ chuyện này mà hoàng hậu nương nương cũng có thể bẻ lái được. Chàng bình thản đáp lại: “Tại sao người không hỏi con có sao không? Trong khi người thật sự bị hạ thủ chính là con mà không phải bọn họ?”

Du Thần đứng đằng sau thấy vậy vội tiến lên phía trước cúi đầu kính cẩn nói: “Thưa hoàng thượng, chuyện xảy ra ở Mộc Cầm Viên chính nhị hoàng tử Tru Kì âm mưu muốn giết hại thái tử, còn cho sát thủ tấn công Người cũng may có tiểu thư Bách Thảo Kiều Nguyên hạ thủ tên đó. Tất cả mọi chuyện đều do nhị hoàng tử gây ra nên thái tử mới làm như vậy. Xin hoàng thượng suy xét lại.”

“Thôi được rồi, các ngươi mau lui đi. Đừng để ta nghe bất cứ chuyện gì xảy ra từ thái tử nữa. Ta mệt rồi, hồi cung!” Hoàng thượng thật sự cảm thấy rất bực mình nên không muốn bất cứ điều gì từ Thiên Dương nữa, Người đã rời đi một cách nhanh chóng. Chắc có lẽ người nên tìm hiểu kĩ từng người con của mình thì tốt hơn, bọn chúng cũng chỉ tranh nhau việc làm thái tử và ngôi vị hoàng đế mà thôi.

Thiên Dương chẳng phản ứng gì cũng không biểu lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt ngoài sự lãnh đậm sâu trong đáy mắt, chàng trầm giọng nói:

“Ngay từ đầu đáng lẽ hoàng thượng không nên sắc phong ta làm thái tử, để rồi bây giờ chính tay ta phải lấy mạng người hoàng huynh của mình như thế. Trong thành đô ai cũng nói ta là một ma cà rồng mạnh không ai thắng nổi, kể cả danh vị quyền lực… Nhưng ta thấy thật sự ta còn quá yếu ớt, quá dựa dẫm… ngươi thấy ta như vậy phải không Du Thần?

Du Thần tiến nhanh một bước quay người đứng trước mặt Thiên Dương lên giọng đầy dứt khoát nói: “Thái tử đừng bi quan như thế, người làm vậy chẳng có gì sai… Người không yếu ớt cũng không dựa dẫm ai cả… Người là ma cà rồng mạnh khiến ai cũng phải kính nể bởi vì người sở hữu năng lực đặc biệt không ai có… nếu người có trách thì hãy trách tại sao lại sinh ra dưới thân phận này, còn không thì người phải chấp nhận và đối diện với sự thật…”

Thiên Dương cảm thấy như được tiếp theo động lực khi có một vị trung thần tận tâm và hiểu chàng như vậy. Chàng đưa tay vỗ nhẹ vai Du Thần mỉm cười đáp: “Ngươi thật sự đúng là đồng môn thân thiết duy nhất của ta… Chỉ có ngươi hiểu ta nghĩ gì…”



Ở Lãnh Cung.

Các tiểu thư đều cùng nhau đi theo hàng vào bên trong để yết kiến Đức phi nương nương và công chúa Y Hỉ. Kiều Nguyên cũng may kịp bay về đây nếu không như lần trước tới muộn sẽ chẳng biết diễn ra những gì trong cuộc tuyển chọn lần này. Và nàng không thể nào tránh khỏi những ánh mắt có chút ganh ghét của những tiểu thư ở đây mỗi lần nàng xuất hiện, đặc biệt là Từ Lam sau khi gặp ở lầu Phượng Ngọc.

Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng mỉm cười nhún xuống hành lễ trước mặt Đức phi nương nương và Y Hỉ công chúa: “Tham kiến Đức phi nương nương và An Y Hỉ công chúa!”

“Miễn lễ!” Đức phi hiền từ quơ tay ra hiệu.

“Đa tạ Đức phi nương nương!” Tất cả đều đồng thanh.

Y Hỉ mỉm cười nhìn mọi người nhưng chợt tắt đi khi bắt gặp ánh mắt của Kiều Nguyên đang nhìn mình, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Các ngươi cũng sắp tới kì thi kiểm tra nữ tắc rồi phải không?... Nhưng trước khi diễn ra kì thi, sẽ có một hội đại triều diễn ra. Hôm nay gọi các tiểu thư tới đây, chính là để mọi người tự chọn y phục, tự lựa thân mà chọn. Hậu đình chúng ta sẽ tổ chức tiệc lưu ly cũng phải giữ thể diện nữa. Mọi người chắc cũng biết, sau mỗi bữa tiệc lưu ly, cách trang điểm, y phục và trang sức của những nữ nhân trong cung là những thứ cả thành Liêu Thành, khắp bốn phương đều mô phỏng theo. Ta hy vọng ngày tổ chức tiệc các vị tiểu thư sẽ đều nổi bật tham gia với dung mạo thật đẹp, thể hiện khí chất nữ nhân của giới ma cà rồng triều đại chúng ta. Để gây được sự chú ý của thái tử cần phải như thế! Hãy làm sao để thái tử nhận ra các người trong trò chơi đeo mặt nạ thường được tổ chức hằng năm đấy.”

Đức phi nương nương căn dặn những gì cần thiết cho cuộc tuyển chọn lần này, bà ấy khẽ mỉm cười hiền hậu, cầm quạt hất hất.

“Tiểu nữ xin ghi nhớ lời dặn của nương nương!”

Mọi người nhanh chóng tản ra đi xung quanh căn phòng được trưng bày rất nhiều bộ y phục khác nhau vô cùng lộng lẫy, đủ màu sắc. Kiều Nguyên thì đứng nhìn một lượt và dừng lại ở một bộ y phục lụa đào tơ với tông màu đỏ trắng, họa tiết hoa mẫu đơn.

Kiều Nguyên khẽ bước chân đi tới chỗ treo bộ y phục đó mỉm cười, đưa tay sờ lấy chất liệu vỉ mềm mại.

“Bộ y phục này thật uy lực kiêu sa nhưng cũng thanh nhã, chắc hợp với mình. Thôi thì chọn bừa, dù sao cũng chẳng có bộ nào hợp với mình ngoài bộ này.”

Nàng nắm lấy định kéo xuống thì bị một tay khác giật lấy và không ai khác chính là Từ Lam. Nàng đưa mắt không mấy ưa gì nhìn Từ Lam.

Nàng ta chợt cười khinh bỉ, vẻ mặt vênh váo lên nói: “Thật trùng hợp! sao mỗi lần cùng bổn tiểu thư ta đây, đối đầu với ta đều là Bách Thảo Kiều Nguyên ngươi vậy hả? Bỏ tay ra!”

Từ Lam giật lấy nhưng bị Kiều Nguyện nắm chặt giữ lại, ánh mắt nàng chứa đựng sự sắc bé có chút bực mình khi lúc nào cũng bị nàng ta gây chuyện cả, cơn lửa giận trong người như dâng trào nhưng cố kiếm nén để không làm to chuyện. Nàng liếc mắt sang bộ y phục lông vũ màu hồng kia thản nhiên đáp:

“Tiểu thư Từ Lam, ngươi có nhìn thấy bộ y phục màu hồng hoa hồng bên cạnh không? Những nét thêu trên đó hình như được thêu bằng chỉ vàng đấy, mặc lên người đúng là khí chất ngời ngợi, rất hợp với ngươi đấy. Nếu là ta, thì chắc chắn sẽ đi giành bộ y phục đó rồi.”

Nghe Kiều Nguyên nói, Từ Lam thả lỏng tay đưa mắt nhìn bộ y phục đó. Nhân cơ hội Kiều Nguyên kéo lấy bộ y phục về phía mình nhưng lại bị Từ Lam giành lại.

Nàng ta nhếch môi cười với điệu bộ chẳng muốn nhường cho Kiều Nguyên, nhất quyết phải lấy bằng được bộ y phục này nên gân cổ nói: “Ta thích bộ y phục này hơn!”

“Thích? Có nhiều lúc thứ mà ngươi thích chẳng phù hợp với ngươi và cũng chẳng bao giờ thuộc về ngươi. Ngươi xem đi, bộ y phục này vừa mạnh mẽ của một nữ cường có phần đơn điệu, so với tính cách đỏng đa đỏng đảnh yểu điệu của ngươi thật sự không hợp tí nào.” Kiều Nguyên đáp lại một cách kiên quyết, thể hiện sự am hiểu về màu sắc cũng như họa tiết về mỗi bộ y phục này.

“Ngươi…” Từ Lam như cứng họng không biết nói gì khi bị Kiều Nguyên nói xỏ như vậy.

Kiều Nguyên lấy lại bộ y phục quay phắt người đi khỏi đây. Từ Lam không chịu thua, tức mình lao nhanh tới giơ tay định đẩy Kiều Nguyên để giành lại bộ y phục, nhưng không may lại té nhào sấp mặt xuống dưới nền trong sự cười nhạo của nhiều người. Vì Kiều Nguyên đã nhanh chân né sang một bên.

Từ Lam thật sự như muốn điên cả lên, lao tới tấn công Kiều Nguyên, ánh mắt đỏ lên giận dữ cùng móng tay dài sắc nhọn, nhe răng nanh sắc nhọn. Kiều Nguyên không đáp trả lại chỉ né tránh. Thế là một cuộc hỗn loạn xảy ra trong Lãnh cung.

“Trời ơi hai họ đánh nhau thật kìa?”

“Chỉ vì một bộ y phục mà tranh giành nhau ghê thật chứ?”

“Nếu không ai cản họ lại thì sẽ có trận đổ máu tại đây cho coi!”

“Mà sao cứ thấy Kiều Nguyên né tránh chẳng đáp trả lại gì cả?”

“Một khi nàng ta ra tay thì Từ Lam chỉ có tơi tả. Không những xinh đẹp, múa giỏi, còn năng lực võ thuật với sự nhạy bén của một ma cà rồng nhanh khỏi bàn cãi. Ta từng học với nàng ta ở Quốc Tự Học, nên biết rõ.”

Thấy tình hình không ổn nên Y Hỉ chen vào ngăn Từ Làm và Kiều Nguyên lại. Trừng mắt lên nhìn cả hai gằn giọng nói:

“Hai ngươi đang làm gì vậy hả? Muốn làm loạn ở Lãnh cung này hay sao? Đã là một nữ nhân thì phải biết phép tắc một chút đi!”

Từ Lam nhanh chóng trở lại về hình dạng bình thường, vẻ mặt nhăn nhó nói: “Công chúa, chính ả ta gây sự với ta trước? Ả ta dám tranh giành bộ y phục đấy của ta.”

Kiều Nguyên mặt lạnh đáp lại với giọng dứt khoát: “Ta lấy trước thì là của ta. Và ta không gây chuyện với tiểu thư Từ Lam đây. Ta chẳng làm gì tiểu thư để tiểu thư ghét ta cả, nên biết điều một chút sẽ tốt hơn đấy. Ta xin cáo lui thưa công chúa và Đức phi nương nương!”

Dứt lời, Kiều Nguyên biến mất một cách nhanh chóng trong nháy mắt. Từ Lam như muốn nổi đóa cả lên nhưng không làm gì được cả, thật sự rất tức giận.

Y Hỉ thấy vậy liền đi tới nói nhỏ bên tai Từ Làm đủ để nàng ta nghe thấy với ánh mắt nham hiểm: “Ngươi có muốn trả thù Kiều Nguyên không? Ta sẽ giúp người, dù sao ta cũng không ưa gì ả ta.”

Từ Lam nhìn Y Hỉ với vẻ mặt có chút dè chừng nhưng nếu có sự giú đỡ của công chúa thì ắt sẽ có lợi thế hơn, nàng ta gật đầu đồn ý đáp: “Vậy ta càn phải làm gì?”



“Ả ta đúng là kì đà cản mũi, toàn gây sự với ta. Mà nhớ lại chuyện xảy ra ở Mộc Cầm Viên, thật đáng nghi, dường như nàng công chúa kia muốn hại ta thì phải?... Nhưng tại sao phải làm vậy?... Chắc không phải đâu, có khi nhầm thôi… Mình có làm gì nàng ta đâu…”

Đang suy nghĩ bâng quơ thì chợt có một bàn tay nắm lấy tay Kiều Nguyên kéo bay tới một nơi không ai qua lại, tại một con hồ với mặt nước yên lặng.

“Thái Uy, ngươi đưa tới đây làm gì vậy? Mới gặp lúc chiều sao giờ lại xuất hiện rồi?” Kiều Nguyên thắc mắc hỏi.

Thái Uy lấy lọ thuốc độc hoa thủy âm mà Kiều Nguyên đã dặn đưa cho nàng rồi đáp: “Đây là thứ mà tiểu thư cần.”

Kiều Nguyên cầm lấy bỏ vào trong y phục cất đi, khẽ mỉm cười tiến lại gần, đưa tay ra sau cổ Thái Uy hạ thấp xuống trao cho hắn một nụ hôn ở má rồi buông, nhẹ giọng đáp lại:

“Đa tạ ngươi!”

Thái Uy đưa tay vén vài phần tóc đang là phà trước mặt Kiều Nguyên lên mép tai, ánh mắt nhìn nàng chứa đựng một cảm xúc khó tả, cất giọng nói:

“Tại hạ không dám nhận sự đa tạ của tiểu thư, đó là việc tại hạ phải làm… vì sự trung thành của tại hạ đối với tiểu thư!... Có người tới, tại hạ xin phép cáo lui!” Dứt lời, Thái Uy nhanh chóng bay đi ngay khi nhìn thấy có người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play