Một Hổ một Phượng, đuổi nhau ở trên bầu trời vừa hửng sáng, vẽ ra hai đường dấu vết thật dài.
"Lạc Băng, để nữ nhân của Bổn vương xuống." Tích Phong vừa điều khiển Hỏa
Phượng đuổi theo bằng tốc độ nhanh nhất, vừa dùng nội lực gọi với về
phía trước.
Ma Quân cũng không để ý đến, chỉ lấy ra một chiếc áo
choàng, khoác lên trên người Diệp Tuyết để tránh gió, lại dùng hai cánh
tay có lực, ôm nàng thật chặt trong ngực: "Khó chịu sao?" Đạo hạnh của
nàng vẫn còn rất kém, gió lớn như thế, hắn sợ nàng không chịu nổi.
"Không khó chịu." Diệp Tuyết khẽ lắc đầu. Trong lòng ngổn ngang, không biết là cảm giác gì!
Ma Quân dịu dàng, chu đáo làm cho nàng cảm thấy rất ngọt ngào, rất cảm
động, thậm chí có thể nói là rất mê luyến. Nhưng nơi nào đó trong lòng,
lại trống rỗng, giống như thiếu một thứ gì đó: "Yêu Vương đuổi đến rồi,
làm sao bây giờ?" Ngoài miệng tuy lo lắng, nhưng nàng lại hoảng sợ phát
hiện, bản thân nàng trong vô thức lại chờ mong!
Mong đợi điều gì? Ngay cả nàng cũng không biết nữa!
"Không sao, tất cả đã có ta." Lạc Băng gối cằm lên trên vai nàng, dịu dàng
nói. Dường như vào giờ phút này, bọn họ không phải đang ở trong tình thế căng thẳng, mà là chàng chàng thiếp thiếp ngắm hoa ở dưới ánh trăng.
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng gió vù vù.
Đến khi Tích Phong điều khiển Hỏa Phượng đuổi đến, chạy song song với họ, thì bầu không khí tốt đẹp này mới bị phá vỡ.
"Lạc Băng, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, buông nữ nhân của Bổn vương ra." Đi tiếp nữa, sẽ là địa bàn Ma giới, trước đó, hắn phải đoạt lại nữ nhân này.
Thấy nàng gật đầu, Lạc Băng mới ngạo nghễ đứng dậy từ trên lưng hổ, nhìn
thẳng vào mắt Yêu Vương: "Ngươi không xứng đáng có được nàng." Tuyết Nhi ở trong cung của Yêu vương liên tục gặp nguy hiểm, nhưng Tích Phong lại không bao giờ có mặt ở đó. Như vậy, vị trí của nàng ở trong lòng hắn
không đáng nhắc tới đến chừng nào! Nếu đã như thế, tại sao còn phải bám
lấy không tha như vậy?
"Xứng hay không, không phải do ngươi quyết định." Tích Phong gầm nhẹ.
Hắn bắt đầu vận chuyển chân khí toàn thân, dồn đến lòng bàn tay.
Nếu đã nói không được, vậy cũng chỉ có thể đánh một trận mà thôi. Không
chỉ vì nàng là chìa khóa thời không tái thế, mà còn một nguyên nhân quan trọng khác đó là . . . . . Hắn là nam nhân, không được phép để người
khác sau khi cướp nữ nhân của mình đi còn phách lối như vậy!
"Xem chiêu!"
Lòng bàn tay trống rỗng của hắn xuất hiện một quả cầu lửa, sau đó một biến
thành hai, hai biến thành bốn, lại từ bốn biến thánh tám. . . . . .
Lúc đến trước mặt Lạc Băng, đã biến thành một tấm lưới lửa, ngay cả Dực Hổ khổng lồ cũng bị chụp vào, vây ở bên trong. . . . . .
Lạc Băng không chút hoang mang, tháo dây buộc tóc xuống, tóc dài như mực
sau khi được thả ra, lập tức bay múa tán loạn trên không trung, chậm rãi trở nên trong suốt như băng. Một phút sau, tóc dài vô tận vươn dài,
lượn vòng trên không trung, đập tan toàn bộ những quả cầu lửa.
Bàn tay vung lên, hàn khí lan ra.
Hàn khí lạnh đến mức từng mảng bông tuyết hiện ra. Nhưng mà một mảnh hoa
tuyết có kích cỡ tương đương với đầu người, óng ánh trong suốt. Chẳng
những lạnh lẽo đến cực điểm, một khi người phàm đụng vào, sẽ bị đông
cứng rồi vỡ vụn thành bột phấn trong nháy mắt, mà còn vô cùng cứng rắn,
binh khí bình thường đâm mạnh tới, căn bản không làm được gì.
Nếu lúc này đối thủ là người khác, nhất định sẽ không thể chống đỡ được.
Nhưng đối mặt với hắn là Yêu Vương Tích Phong, uy lực băng tuyết cũng không lớn như vậy.
Yêu Vương lấy công kích Hỏa Hệ làm chủ, còn Ma Quân lại dùng băng tuyết tấn công đến.
Hai người tương sinh tương khắc, hỏa sợ băng tuyết rét lạnh, băng tuyết lại sợ lửa nóng bỏng. Hơn nữa, tu vi và pháp lực của Yêu Vương với Ma Quân
vốn không phân cao thấp, cho nên khi thấy Lạc Băng phóng toàn bộ hoa
tuyết ra, Tích Phong há miệng, phun ra bảy quả cầu màu lửa. Quả cầu lửa
nhanh chóng to ra, không phải tấn công, mà là bao bọc hắn vào bên trong. Lửa cháy hừng hực, nhiệt độ cao, ngay cả nhiệt độ của Hỏa Phượng cũng
liên tục tăng lên.
Tích Phong cưỡi Hỏa Phượng tiến gần lên phía
trước, chạm vào hoa tuyết không độ, lập tức phát ra tiếng xèo xèo, thiêu đốt hoa tuyết ở trong lửa. . . . . .
Xem ra thực lực hai người với 3 năm trước vẫn không có gì chênh lệch.
Cứ tiếp tục như vậy, lại muốn đồng quy vu tận sao?
Không được, nếu hai người bọn họ chết rồi, Tuyết Nhi phải làm thế nào?
Lạc Băng khép hờ mắt, đợi lần nữa mở ra, hắn đã có biện pháp.
Con ngươi băng lãnh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chứa đựng ý cười: "Dừng!"
"Làm gì? Muốn trả nữ nhân của bổn vương trở về sao?"
"Việc này không khó, chỉ cần ngươi trả lời một câu hỏi của ta."
"Câu hỏi gì?" Tích Phong tò mò. Hắn thật muốn xem, rốt cuộc Ma Quân có thể giở trò gì.
"Ta muốn biết, ngươi thích mỹ nữ, hay là thích mỹ nam nhiều hơn?"
"Ngươi đây là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ!" Lạc Băng nhìn hắn chằm chằm, không bỏ qua một biểu hiện nào trên khuôn mặt của hắn.
Ba ngàn năm trước, trong ngũ giới đột nhiên lan truyền tin tức, nói Yêu
Vương Tích Phong rất thích nam giới, hơn nữa vừa ý Xà Vương Đằng Vân,
thích tận tình cưng chiều, đè đối phương ở bên dưới. Nhưng không ngờ Xà
Vương không vừa lòng với số phận tiểu thụ, đã âm thầm nuôi rất nhiều xà
nam sủng, bắt bọn họ biến thành hình dáng của Tích Phong, để hắn phát
tiết **.
Sau khi chuyện bại lộ, Yêu
Vương giận dữ, dẫn binh san bằng cung điện Xà quốc, xử tử ngay tại chỗ
Xà Vương Đằng Vân và những nam sủng kia. Từ đó, Xà quốc vẫn chưa từng
gượng dậy nổi. Chút chuyện vui của Xà Vương Đằng Vân năm đó, cũng nhạt
dần theo thời gian.
Nếu không phải lần trước hắn lần theo khí tức của Tuyết Nhi đi tìm nàng, tình cờ nhìn thấy Xà Vương bị giam giữ, thì
ngay cả Lạc Băng hắn cũng bị lời đồn lừa gạt rồi.
Nếu Xà Vương
không chết, vậy cũng chỉ có thể nói rõ một vấn đề, những lời đồn kia là
có thật, giữa Yêu Vương và Xà Vương thật sự có tình cảm mập mờ với nhau, nhưng sau đó vì hành động của Xà Vương, khiến Tích Phong hổ thẹn, vốn
dĩ nên giết hắn cho sảng khoái. Nhưng Tích Phong vẫn còn tình cảm với Xà Vương, nên đã cố ý dựng một màn kịch, san bằng tất cả cung điện của Xà
quốc, để mọi người cho rằng Xà Vương đã chết, trên thực tế thì nhốt hắn
lại, hi vọng một ngày hắn sẽ hồi tâm chuyển ý!
"Câu hỏi nhàm chán như vậy, Bổn vương không có hứng thú trả lời!" Tích Phong nói sang
chuyện khác: "Muốn tiếp tục đánh, ta nhất định sẽ theo đến cùng!" Mỹ
nam? A ~! Đây thật sự là buồn cười, là lời đồn tức cười nhất. Cũng bởi
vì lời đồn này, làm hại chỉ trong một thời gian ngắn, con dân Yêu Giới
bắt đầu đưa các loại nam tử xinh đẹp vào cung, nhưng có một điểm giống
nhau, chính là eo thon như rắn, đầy một nắm tay, hơn nữa eo còn mềm mại
hơn so với nữ tử.
Nhìn những nam tử âm nhu trang phục lộng lẫy quá phận ở trước mặt mình liên tục liếc mắt, thật khiến hắn dở khóc dở cười!
"Không có hứng thú, hay là không dám nói?" Lạc Băng mới không phải là người dễ lừa như vậy, tuyệt đối sẽ không mắc mưu của hắn ta. Một câu nói của
hắn, lại kéo đề tài trở lại.
"Không cần ngươi nói."
"Tích Phong, chuyện ngươi thích nam sắc, cũng không còn là bí mật gì nữa, ngươi vẫn che che giấu giấu như vậy là có ý gì?"
"Hả?" Nghe Lạc Băng nói như thế, lòng Diệp Tuyết không còn bình tĩnh nữa, bắt đầu cuộn sóng dữ dội.
Khó trách nàng luôn cảm thấy người này có chút biến thái, trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, thì ra là trong lòng vốn đã có vấn đề! Không phải
là bởi vì nam nhân thích nam nhân có vấn đề, mà là nếu hắn thích nam
nhân, còn phong nhiều phi tử, nuôi nhiều mỹ nữ ở hậu cung như vậy làm
gì? Nuôi chút mỹ nam đẹp trai gì đó, còn cảm thấy bình thường một chút!
Thấy nàng khoa trương, dùng ánh mắt liếc nhìn trên người mình, Tích Phong
thật muốn tát một cái, đánh cho tên nhanh mồm nhanh miệng kia bẹp dí
trên mặt đất: "Lạc Băng, ngươi đừng có nói bậy."
"Sự thật này, mọi người trong ngũ giới đều biết!"
"Câm miệng của ngươi lại cho ta." Tích Phong tức sùi bọt mép. Cưỡi lên lưng
Phượng bay lên trời, trực tiếp tấn công khuôn mặt của đối phương.
Lạc Băng cười lạnh, đợi đối phương đến gần, mới nhanh chóng tránh sang bên
cạnh, hàn khí quanh thân cũng cùng lúc tăng vọt, hơi nước trong không
khí trực tiếp bị đông lại.
"Đáng chết. . . . . ." Đến khi Tích Phong cảm thấy mình bị trúng kế đã không còn kịp
nữa, toàn thân ngoại trừ phần đầu, đều bị đóng băng, không thể động đậy.
"Tích Phong, ngươi quá xúc động rồi." Lạc Băng thản nhiên nói. Lúc con người
ta tức giận hoặc xúc động, là lúc chỉ số thông minh thấp nhất. Mà mình
chính là cố ý chọc giận hắn, làm cho hắn trúng kế của mình.
"Lạc Băng, buông ta ra."
"Không thể nào!"
"Chẳng lẽ ngươi muốn vì một nữ nhân, mà từ nay không đội trời chung với Yêu Giới sao?"
"Không có gì to tát cả." Chỉ cần Tuyết Nhi thật tốt, thật vui vẻ, đừng nói chỉ là không đội trời chung với Yêu Giới, dù có phải trở mặt thành thù với
cả thế giới, hắn cũng không ngại: "Ngươi cứ từ từ mà đứng, chúng ta đi
trước một bước." Nói xong, nhẹ nhàng bước trở lại trên lưng Dực Hổ, dẫn
Diệp Tuyết đi thẳng tới Ma giới.
Tích Phong giận đến mặt đỏ bừng, nhưng cơ thể bị chế trụ, không còn cách nào khác: "Lạc Băng, ta muốn
giết chết ngươi! ! ! . . . . . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT