Hỏa linh đã lưu
lại ám ảnh ở trong lòng Diệp Tuyết, trong tâm thức nàng cảm thấy, một
khi nàng rơi vào trong tay của nữ nhân kia, chắc chắn kết quả sẽ rất
thảm.
"Nữ nhân điên, cũng không phải ngươi." Thị vệ dẫn đầu hất
tay chính là một cái tát đánh lên mặt của nàng, trực tiếp đánh cho nàng
mắt nổ đom đóm nằm trên mặt đất: "Dẫn đi xuống cho ta."
"Vâng"
"Các ngươi buông ta ra!" Mặc dù bị đánh một cái tát khiến nàng thiếu chút
nữa té xỉu, Diệp Tuyết vẫn không quên phản kháng. Nàng há miệng, đưa
cánh tay ra bắt được cánh tay của một người thị vệ trong đó không chút
lưu tình cắn xuống.
"A. . . . . . Nữ nhân điên, ngươi tự đâm đầu
vào chỗ chết!" Thị vệ kia nói xong, nâng một chân lên, nặng nề đá lên
bụng của nàng. di,e.nd;an.l/e\q;uy,don Nhìn nàng đau đến co rúc trên
đất, hắn vẫn chưa hết giận, đi lên, hai chân đá liên tục: "Nữ nhân chết
tiệt, có tin bây giờ lão tử sẽ giết chết ngươi hay không?"
"Chuyện gì ồn ào như vậy?" Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, theo sau là một nha hoàn từ phía xa đi tới.
Đợi nàng đến gần, bọn thị vệ rối rít ôm quyền, thái độ vô cùng nịnh hót:
"Thì ra là Lưu Vân tỷ tỷ. Chúng ta mới vừa bắt được một nữ thích khách,
đang muốn dẫn nàng đến địa lao, không ngờ lại quấy nhiễu đến tỷ tỷ
người, xin tỷ tỷ tha thứ mới đúng."
"Nữ thích khách?" Lưu Vân ỷ
vào bản thân là đệ nhất nha hoàn của Hỏa Linh nương nương, chó cậy gần
nhà, cho tới bây giờ vẫn luôn kiêu căng hơn so với con gà chọi trên sân
chọi gà. Từ lúc tới đến bây giờ, ngay cả nhìn cũng không nhìn những
người đó một cái, ngược lại cái vị trên mặt đất kia. . . . . . Nàng ta
lại nhìn lâu thêm vài lần.
Nếu như nàng không nhìn lầm, y phục
mặc trên người nữ nhân kia đều là dùng Thiên Tàm Ti thượng hạng dệt
thành. Cõi đời này, người được ăn mặc quần áo trân quý như thế, cũng
không nhiều: "Nâng đầu nàng lên cho ta xem."
"Vâng" Thị vệ lĩnh mệnh, giữ chặt cằm Diệp Tuyết, ép nàng ngẩng đầu lên.
Cảm giác đầu tiên của Lưu Vân chính là nữ nhân này rất nhìn quen mắt, có điểm giống. . . . . .
Nửa ngồi xổm xuống, đưa tay vạch mái tóc dài xốc xếch ra, hai con mắt lập
tức trừng lớn: "Là ngươi!" Trời ạ, nửa đêm canh ba, Tuyết phi này tại
sao lại ở chỗ này? Hơn nữa còn với bộ dáng chật vật không chịu nổi này
chứ, chỉ nhìn đầu tóc kia, người không biết coi nàng là tên ăn mày cũng
không có gì đáng trách. Nếu không phải đôi mắt Diệp Tuyết trong veo như
nước, rất ấn tượng, có lẽ nàng cũng không nhận ra được rồi.
"Lưu
Vân tỷ tỷ, tỷ biết nàng ta sao? Nàng ta tự xưng mình là Tuyết phi nương
nương, không biết có phải là sự thực hay không?" Lòng của thị vệ trầm
xuống, nhưng là chỉ là hơi sợ một chút mà thôi.
Mọi người đều
biết, mặc dù Tuyết phi ba ngày được phong phi, nhưng sủng ái này tới
nhanh, đi còn nhanh hơn. Chuyện Hỏa Linh nương nương công khai khiêu
khích Tuyết phi nương nương, người khác có lẽ không biết, nhưng người
làm thị vệ của Hỏa Vân Điện lại biết rất rõ ràng. Hỏa Linh nương nương chỉnh Tuyết phi thảm như vậy, ngay cả nửa
chữ Đại Vương cũng không nói.
"Chuyện này còn có người khác biết
hay không?" Lưu Vân cũng không có ý muốn trả lời, mà là một bộ dáng vẻ
cao cao tại thượng hỏi thăm.
"Bẩm báo Vân tỷ tỷ, chỉ mấy người chúng ta biết."
"Được, chuyện này cũng đừng làm ầm lên nữa, các ngươi dẫn nàng tới đại sảnh đi, ta đi bẩm báo nương nương."
"Vâng"
"Các ngươi buông ta ra, ta không đi, ta muốn về nhà. . . . . . Buông ra. . . . . ."
"Tuyết phi nương nương, đắc tội." Loáng một cái, Lưu Vân điểm á huyệt của nàng: "Dẫn đi, hầu hạ cho tốt."
"Vâng"
Trước trướng phù dung đỏ thẫm, Lưu Vân vội vã bước từng bước nhỏ đi tới.
"Nương nương, nương nương, Lưu Vân có việc gấp bẩm báo."
"Nửa đêm canh ba, ngày mai hãy nói." Giọng nói khó chịu của Hỏa linh vang
lên. Đêm khuya bị người đánh thức, ai cũng sẽ không vui.
"Nương
nương, Tuyết phi kia bị thị vệ ở trong cung chúng ta bắt làm thích
khách, bây giờ đang trong đại sảnh, nô tỳ tới đây chính là muốn hỏi
nương nương một chút nên xử trí như thế nào!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT