Người nào đó rất không có định lực lần nữa sáng mắt.
Thời điểm Hoa Cơ nằm trên giường dây leo dao động, quả thật cùng không gian
hoa cỏ ở nơi này hoàn toàn dung hợp lại với nhau. Trong lúc bất chợt,
trong lòng của nàng dâng lên nghi ngờ, nữ tử trước mắt. . . . . . Thật
chỉ là Hoa Yêu đơn giản như vậy sao? Hoặc là. . . . . . Ở nơi dị thế
này, Hoa Yêu chính là Hoa tiên tử, có được sự kiều diễm cùng mỹ lệ của
bách hoa thế gian.
Diệp Tuyết bị nàng lôi kéo, có chút ngượng ngùng đem tầm mắt từ trên mặt nàng dời đi: "Hoa Cơ tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp."
"Ha ha. . . . . . Không ngờ Tuyết Nhi muội muội cũng sẽ nói những lời này."
"Ách. . . . . ." Diệp Tuyết có chút xấu hổ: "Ta không kìm hãm được, tỷ tỷ thật quá đẹp."
"Được rồi, chúng ta không nói những thứ này, hôm nay khiến muội muội tới đây, là muốn mời muội muội nếm thử một chút bánh ngọt năm nay mới ra." Hoa
Cơ nói xong, đã lôi kéo nàng ngồi xuống cái bàn bên cạnh. Rất nhanh, bảy tám tiểu hoa yêu bưng mấy chiếc đĩa nhỏ tinh xảo đi lên, trong từng đĩa để năm sáu miếng bánh ngọt, màu sắc cùng hình dáng rất khác nhau, điểm
duy nhất giống nhau là đều là hình những bông hoa trông rất sống động.
"Những thứ này. . . . . ." Diệp Tuyết cầm một miếng, tỉ mỉ quan sát : "Hoa Cơ
tỷ tỷ, bánh ngọt làm đẹp như vậy, ta cũng không nỡ ăn."
"Ha ha. . . . . ." Hoa Cơ đang muốn nói gì, liền xuất hiện một người khách không mời mà đến.
Yêu Vương không hổ là Yêu Vương, đừng nói Diệp Tuyết, ngay cả Hoa Cơ cũng
không biết hắn xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào: "Xem ra hai vị ái phi
trò chuyện rất hợp nhau."
Diệp Tuyết vừa nhìn thấy người tới, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, chỉ biết cầm bánh ngọt cúi đầu chăm chú nhìn.
Hoa Cơ cười khẽ hai tiếng, phá vỡ sự lúng túng: "Đại Vương tới đây, tại sao không thông báo trước một tiếng, để nô tì gọi người chuẩn bị."
"Chuẩn bị cái gì? Như thế này không phải rất tốt rồi sao?" Tích Phong đáp lời
Hoa Cơ, ánh mắt lại ở trên người Diệp Tuyết: "Xem ra Tuyết phi thích ứng vô cùng nhanh, cũng bắt đầu kết bạn." Vừa sáng sớm mình đã đến Ỷ Phượng Các tìm nàng, không ngờ cư nhiên chụp hụt, tra hỏi qua mới biết nàng
tới Bách Hoa Các rồi. Ngày hôm qua không phải là một bộ ốm yếu sao?
Chẳng lẽ là cố ý giả bộ để lừa gạt hắn?
"Là nô tì mời Tuyết Nhi
muội muội tới." Hoa Cơ không hiểu, tại sao thời điểm Yêu Vương nhìn
Tuyết Nhi. . . . . . Ánh mắt rối rắm như thế.
"A, là vậy sao?"
Tầm mắt của Tích Phong dừng lại trên người Diệp Tuyết mấy giây, sau đó
dời đến trên bánh ngọt: "Nhân sâm ba ngàn năm, linh chi ba ngàn năm, hà
thủ ô 3500 năm, còn có mật ngọc phong ngàn năm, ha ha, ái phi, đãi ngộ
cao như vậy, dường như ngay cả Bổn vương cũng chưa từng được hưởng thụ
qua, xem ra vẫn là mặt mũi của Tuyết phi lớn nhất." Bất cứ đồ gì trong
này đều là đồ tốt, hơn nữa thích hợp sử dụng khi tu luyện pháp thuật.
Nhưng Hoa Cơ cũng đã nhìn ra, Diệp Tuyết căn bản không có pháp thuật gì, cho nàng ăn những thứ này, không cảm thấy lãng phí sao?
"Đại Vương nói như vậy, ngại chết nô tì rồi."
"Chẳng lẽ Bổn vương nói không đúng sao?"
"Rõ ràng là Đại Vương quá bận rộn, nô tì nào dám quấy rầy." Hoa Cơ nói đúng sự thực. Nếu như mình không phải là vương của Bách Hoa, trông coi tất
cả hoa cỏ cây cối trên thế gian, hắn cũng sẽ không cưới mình, càng sẽ
không phong mình làm phi.
Nàng cũng đã từng nghĩ, đi theo Yêu
Vương thật tốt, hầu hạ bên cạnh hắn, giúp hắn giữ vững Yêu Giới, không
cầu hắn chỉ yêu một mình nàng, chỉ hy vọng hắn có thể lưu lại một vị trí trong lòng hắn cho nàng. Nhưng sau đó nàng hiểu được, mình là cỡ nào si tâm vọng tưởng, trong tim của hắn. . . . . . Trừ Vương Hậu, không thể
chấp nhận nữ nhân khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT