Thật vất vả thấy được Yêu Vương rời đi, Diệp Tuyết cuối cùng
có thể tỉnh táo lại.
Nàng vẫn tương đối thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu không
còn cách nào khác, trước khi rời đi cứ theo sắp xếp của hắn đi.
Nếu Yêu Vương cho mình một danh hiệu đường hoàng, mình không
hảo hảo lợi dụng, chẳng phải là đáng tiếc?
Ít nhất vấn đề no ấm cũng không cần lo!
“Có ai không.” Nàng hướng cửa hô.
Hai thị nữ lập tức chạy chậm đi vào, cung kính đứng thẳng
bên cạnh nàng: “Nương nương có gì phân phó?”
“Nơi này không có đồ ăn sao? Ta thật đói a.” Nàng sờ sờ bụng
của mình, là thật thật đói. Tối qua đến bây giờ, cũng hơn một ngày một đêm rồi,
nàng lại giọt nước cũng chưa uống. Cái gì mà phá thời không, thật là so với
mình lúc trước ở cô nhi viện còn muốn bi thống hơn, khi đó một ngày ba bữa là
hy vọng xa vời, một ngày hai bữa vẫn có thể bảo đảm đấy!
Hai người thị nữ nghe được, phù phù một tiếng quỳ trên đất:
“Nương nương thứ tội, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”
“Các ngươi làm gì vậy?” Diệp Tuyết bị hành động đột ngột của
hai người làm sợ, lập tức đi lên dìu các nàng: “Mau dậy đi, có lời gì hảo hảo
nói.”
“Nương nương là thân thể vạn thánh, tụi nô tỳ không phục vụ
chu đáo, khiến nương nương nhịn đói, xin nương nương trách phạt.”
“Phốc. . . . . .” Diệp Tuyết rất không hiền hậu cười ra tiếng,
cái này gọi là tội danh chó má gì a, hai nha đầu này có phải quá ‘thấy gió sẽ
có mưa’ hay không, nàng mới vừa rồi hình như cũng là mỉm cười nói chứ?
“. . . . . .” Hai người thị nữ bị nàng cười đến càng thêm
không biết làm sao.
“Được rồi được rồi, bụng của ta thật sự rất đói, các ngươi
đáng chết đáng chết nữa, ta liền thật sự phải chết đói đó. Liền phạt các ngươi
bằng tốc độ nhanh nhất đi chuẩn bị đồ ăn cho ta.”
“Vâng.” Thấy nàng rất dễ nói chuyện, hai người lá gan mới
hơi lớn một chút: “Không biết nương nương muốn ăn những gì?”
“Có cái gì liền lên cái đó.” Dù sao mình cũng không kén ăn.
“Nô tỳ đi chuẩn bị ngay.”
Hai người thị nữ cung kính lui ra, chưa tới mười phút, trên
bàn liền lên hơn mười món ăn, đều là thịt, Diệp Tuyết nhìn thấy liền một hồi
hoa cả mắt. Cho ra một kết luận duy nhất chính là — nơi này nghề chăn nuôi đặc
biệt phát đạt.
Biết, hay không biết, quản nó dùng cái gì nấu thành, Diệp
Tuyết cũng ăn ngấu ăn nghiến, không thể không nói, đầu bếp nơi này tiêu chuẩn
thật là khá.
Một bữa cơm, không chỉ có cho ăn no bụng, cũng làm cho nàng
đối với hoàn cảnh của mình có nhận biết nhất định, giống như Yêu Vương thống
lĩnh Yêu Giới, hậu cung giai lệ vài ngàn, đều là các tộc Yêu Giới chọn lựa hiến
tặng cho Yêu Vương, nhưng có thể được hắn cưng chiều cũng là ít lại càng ít, chớ
nói chi là phong làm phi, cơ hồ dùng mười ngón tay đếm được.
Trừ Vương hậu đột nhiên mất tích, Hỏa Vân Điện Hỏa Linh
nương nương tương đối được sủng ái, Bách Hoa Các Hoa Cơ nương nương, Lôi Đình
điện Ngu Cát nương nương, cùng với Ngọc Tiêu cung Yên Yên nương nương. Nghe nói
sau lưng những vị nương nương này, đều có chỗ dựa lớn người bình thường không
cách nào so sánh được.
Lừa bịp a lừa bịp, không ngờ không chỉ ở thế kỷ 21, ngay cả
nơi xa xưa không biết là thời không nào, cư nhiên cũng lưu hình kiểu này.
Cho nên khi hai nha đầu bên cạnh mặt tò mò dò thăm thân thế
bối cảnh của nàng, nàng chỉ có thể 囧囧 có hồn nói cho các nàng biết, mình
đến từ một nơi gọi là thế kỷ 21, nơi đó có 60 tỷ người địa cầu.
Hai nha đầu rõ ràng không biết thế kỷ 21 ở nơi nào, càng
không biết người địa cầu là vật gì, nhưng có một chút nghe hiểu, chính là 60 tỷ,
thật là một gia tộc cỡ nào cỡ nào khổng lồ a. . . . . .
Cho nên đợi sau khi nàng nói xong, trong mắt của các nàng
nhiều hơn một tia nghi hoặc: Tuyết phi này, đầu óc có phải bị kích thích gì hay
không.
Cả Yêu Giới, cũng không có nhiều con dân như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT