Từ trong hẻm nhỏ ra ngoài, hai người tìm đường về nhà. Vòng tới vòng
lui, đi hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng thấy được đường phố quen thuộc
kia.
"Chẳng lẽ chúng ta cứ đi về như vậy?" Diệp Tuyết sờ bụng một cái, còn chưa ăn được gì đấy. Ngẩng đầu nhìn sang vị đang đi bên cạnh
kia, không còn hơi sức, hình như mệt đến lả: "Lạc Băng, làm sao ngươi
vậy..., không phải là đói đến choáng váng rồi chứ?"
"Không có
việc gì...... Đại khái muốn nghỉ ngơi một chút." Hắn siết chặt lòng bàn
tay, len lén lau nước bên trong lên y phục. Thân thể đáng chết này,
không thể chống đỡ nổi hai ngày sao?
"Mệt mỏi? Không phải bởi vì
ban ngày làm quá nhiều mứt quả nên mệt chứ?" Trong miệng hỏi như thế,
nhưng trong lòng lại cảm thấy không đáng tin. Hắn là Ma Quân, Pháp Lực
Vô Biên, làm sao có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này đã không chịu đựng
được??
"Vậy trước tiên chúng ta đi kiếm chút đồ ăn đi, ăn xong
thì nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta không làm nhiều như vậy nữa có
được không?" Diệp Tuyết kéo tay của hắn, cầm tay hắn đi về phía trước.
Dù tiền nhiều hơn nữa, đối với hai người mà nói cũng không có ý nghĩa
gì, chỉ vì muốn hưởng thụ cái loại cuộc sống yên bình của người đời mà
thôi. Nếu chỉ vì một phần hạnh phúc không đáng kể này mà khiến cho người ta quá mức mệt nhọc, thì đây là mất nhiều hơn được: "Trước mặt có tửu
lâu, chúng ta vào nơi đó ăn đi."
"Được." Thật ra thì việc Lạc
Băng muốn làm nhất bây giờ chính là trở về cửa tiệm, yên lặng vận khí
điều tức. Nhưng hắn lại không thể làm nàng mất hứng, càng không thể để
cho nàng đói bụng trở về.
Hai người xuất hiện, khiến cho người
đang ăn cơm trong tửu lâu rối rít ghé mắt. Một đôi tình lữ y phục trắng, một khí phách, một quyến rũ. Nhất là ở dưới ánh đèn tửu lâu chiếu lên,
lại thêm cảnh đêm phía sau cánh cửa làm nền, vô cùng mờ ảo.
"Hai
vị khách quan mời vào bên trong." Tiểu nhị ân cần mời hai người vào,
dùng khăn lông trên vai dùng sức lau bàn, hình như là sợ lau không sạch, sẽ làm dơ y phục trắng noãn của hai người: "Hai vị muốn ăn gì ạ?"
"Ở nơi này của các ngươi có món ăn gì, mang tất cả lên, hơn nữa phải nhanh." Diệp Tuyết lớn tiếng phân phó nói.
"Được ạ, hai vị xin chờ một chút."
Tiểu nhị vui vẻ đi xuống, khách hàng lớn, phát tài rồi.
Quả nhiên hông hổ là tửu lâu lâu đời trong kinh thành, chẳng những tốc độ
dọn thức ăn lên nhanh, hơn nữa mùi vị đó còn là đệ nhất. Mặc dù những
rau dưa kia kể từ sau khi biến thành hồ ly, nàng chưa từng ăn, cho nên
hôm nay cũng sẽ không động đũa đến, nhưng thịt kia, nàng ăn vô cùng vui
sướng, thậm chí ngay cả mấy đầu bếp kia của Yêu Giới cũng không làm ra
mùi vị ăn ngon như vậy.
Yêu Giới......
Nghĩ tới hai chữ
này, trong lòng như bị kim châm phải, vội kéo suy nghĩ lại, mang toàn bộ lực tập trung lên thức ăn, ăn ngấu ăn nghiến.
"Tiểu thư, tại hạ có thể ngồi ở đây được không?"
Diệp Tuyết đang ăn vô cùng sung sướng, thậm chí còn không chú ý hình tượng
của mình, có một người mặc một bộ trường bào màu xanh biếc, phía sau có
hai gia đinh đi theo xuất hiện ở bên cạnh. Vừa thu quạt lại, cũng không
đợi nàng lên tiếng đã tự mình ngồi xuống.
"Nơi này còn nhiều chỗ
trống như thế, ngươi không ngại phải chen chúc với ta sao?" Nàng liếc
bốn phía một vòng, bên cạnh còn hai ba cái bàn trống, huống chi, người
này không mời mà tới, nhất định không có chuyện gì tốt.
"Tiểu nhị đã nói, những vị trí kia đều đã có người đặt trước, cho nên tại hạ cũng chỉ còn cách chiếm của tiểu thư một ghế, kính xin tiểu thư không nên
tức giận."
"...... Lạc Băng, ngươi mau ăn đi, đúng là hương vị
này." Diệp Tuyết không để ý thứ người như thế, càng không muốn phức tạp, cũng chỉ có thể coi hắn như không khí, tự động coi thường. Đưa tay gắp
cho Lạc Băng miếng thịt bò, thả vào trong chén của hắn, trên mặt là nụ
cười hạnh phúc. Nàng hi vọng dùng loại phương thức này nói cho vị công
tử kia biết, nơi này rất không hoan nghênh hắn.
Nhìn thấy thì nên ngoan ngoãn rời đi!
Thế nhưng đây là một con người phi phàm, đối với cử chỉ thân mật của hai
người làm như không thấy, chỉ nhìn nàng chằm chằm: "Tiểu thư, tại hạ mạo muội hỏi, không biết có thể may mắn biết tên của tiểu thư hay không?
Nhà ở nơi nào?"
"Lạc Băng, thịt thỏ này cũng rất ăn ngon cũng,
ngươi nếm thử một chút, tới ta đút cho ngươi ăn, a......" Diệp Tuyết
tăng thêm lượng thuốc, hôm nay nàng cũng muốn thử cảm giác buồn nôn có
gì thú vị, có thể khiến cho người xung quanh nhìn thấy buồn nôn chết
được không: "A, há mồm a."
Lạc Băng nhìn nàng chằm chằm một lúc,
mới tính không muốn cô phụ sự kỳ vọng của nàng mở cái miệng quý giá ra,
nuốt vào thức ăn nàng tự tay đút.
Nói thật, hắn thật sự sợ hãi, thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
"Ngươi...... Các ngươi......" Thiếu gia có chút tức giận, tay khẽ vẫy, lập tức có
gia đinh từ sau lưng cầm một cái hộp gấm tới: "Mở ra."
"Vâng" mở hộp gấm ra, xuất hiện trước mặt mọi người là một cái trâm ngọc được người thợ kéo léo tạo ra.
Khách quan ngồi bên cạnh rối rít hít vào một ngụm khí lạnh, có người biết
nhìn hàng xịn nhịn được hét lên kinh ngạc: "Giá Trị Liên Thành, Giá Trị
Liên Thành (vô giá)!"
"Tiểu thư, tại hạ cũng không có ác ý, chẳng qua là vừa gặp tiểu thư đã thấy quen, muốn cùng tiểu thư kết giao bằng
hữu mà thôi." Thiếu gia ý bảo gia đinh đặt đồ trên bàn, "Nếu như tiểu
thư nguyện ý kết giao bằng hữu với tại hạ, vậy tại coi như đây là hạ
tặng lễ ra mắt cho tiểu thư, tiểu thư xem như vậy có được không?"
"Ăn xong." Lạc Băng vốn không có gì khẩu vị, để đũa xuống, lau khóe miệng một cái.
"Được, tiểu nhị, tính tiền." Diệp Tuyết gọi tới tiểu nhị: "Tổng cộng bao nhiêu?"
"A, tám mươi tắm lượng bạc."
"Tốt." Nàng đưa tay ngang hông móc bạc, lại chợt trợn to hai mắt. Không biết vì sao, lại không thấy bạc nữa?
Tìm từ trên xuống dưới một lần, cũng không thấy túi tiền.
Lần này thảm rồi.
"Cô nương, làm sao vậy?" Trong mắt tiểu nhị đã toát ra ánh sáng cảnh giác.
Hắn đã gặp cảnh ăn cơm chùa nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn
thấy có người đi ăn cơn chùa dáng dấp như vậy.
"Cái đó...... Hình như bạc của ta bị mất rồi, chờ ta tìm lại rồi cho người đưa tới có được không?" Lúc xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị dắt răng. Loại thời điểm
này xảy ra việc như vậy...... Làm trò cười cho ai xem.
"Không có
tiền? Không có tiền ngươi giả bộ làm lão bản làm gì, chúng ta vốn là
buôn bán nhỏ, không bán chịu." Tiểu nhị vừa nghe xong đã hô lên, hắn hô
lên như vậy, từ cửa sau lập tức chạy ra năm sáu nam tử hung hãn, đều là
người vạm vỡ: "Tốt nhất là bây giờ ngươi lấy tiền ra, nếu cũng không cần đi ra, cũng đừng trách tiểu Điếm vô lễ."
"Ta làm thật mất rồi, không phải cố ý không mang tiền."
"Cô nương, trước khi ăn cơm chùa cũng phải hỏi thăm, nơi nào có thể đi, ở
đâu là tuyệt đối không thể đi. Tiệm này của chúng ta, được Vương Gia che trở, ai tới nơi này gây chuyện chính là gây chuyện với Vương Gia. Cô
nương, chỉ trông chờ vào người thôi."
"Ngươi......" Người nơi này làm sao lại không hiểu truyện như vậy!
"Ai, không phải chỉ có chút tiền như vậy sao, tiểu thư, chỉ cần ngươi đồng ý kết giao bằng hữu với tại hạ, bạc hay hoàng kim, tùy người chọn, muốn
bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Cút xa một chút cho ta." Diệp Tuyết
trừng hắn, càng nhìn càng không vừa mắt. Nhất định là bởi vì gặp cái
loại sao chổi này, mình mới xui xẻo như vậy.
"Ai, cái nữ nhân này thật không biết phải trái? Ngươi còn không biết sao, ăn cơm chùa ở chỗ
này, là sẽ bị chặt đầu. Ngươi còn trẻ tuổi, chẳng lẽ muốn chết như vậy
sao?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt vốn không quan tâm của Lạc Băng đột nhiên buộc chặt.
Vốn là, tiêu tiền cũng coi là một loại kinh nghiệm cuộc sống, để nàng cảm
nhận được một chút cảm giác cũng không sao. Nhưng hắn không thích cái
chữ kia, chết, bây giờ là kiêng kỵ lớn nhất của hắn. Một tay đưa ngân
phiếu một ngàn lượng hoàng kim để trên bàn rượu, một tay khác bóp chặt
cổ của thiếu gia kia: "Ta muốn giết chết ngươi......"
"Để...... Buông ra......" Thiếu gia bị bóp không thở nổi, sắc mặt xanh lét.
Gia đinh ở bên cạnh nhìn thấy mà choáng váng, thật lâu mới phản ứng được
đưa tay ra cứu chủ tử nhà mình, vội vươn tay kéo tay Lạc Băng ra. Nhưng
hắn giống như một ngọn núi vậy, vững vàng đứng, mặc kệ bọn hắn dùng sức
lớn đến đâu cũng không thể di chuyển được. Có một gia đinh bị bức ép đến mức nóng nảy, vung cái ghế dài ở bên cạnh đánh lên lưng hắn......
"Cẩn thận." Diệp Tuyết hét lên một tiếng, bị sợ đến nhào qua muốn bảo vệ
hắn, nhưng thấy nàng muốn nhào qua hắn buông cổ của đối phương, ôm nàng
thuận thế xoay một vòng, vọt sang bên cạnh. Trong mắt chợt lóe lên ánh
sáng đỏ, gia đinh muốn động thủ bị sợ đến còn cổ co rụt lại, lui về phía sau.
Thật là khủng khiếp, như vậy nào giống mắt người, rõ ràng chính là ác ma.
"Lạc Băng......"
"Chúng ta đi." Hắn cũng không ham chiến, vội vàng dắt nàng ra khỏi tửu lâu. Đi một mạch, cho đến khi vào cửa hàng của mình, khóa cửa lại từ bên trong, hắn mới tỉnh táo lại.
"Băng, ngươi không sao chứ chứ?" Nhìn sắc
mặt hắn thật khó coi, trong lòng Diệp Tuyết không nhịn được mà có chút
nóng nảy. Hắn làm sao vậy, có phải hôm đó hắn bị thương khi đại chiến
trên trời Yêu Giới với Tích Phong hay không?
"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt."
"Lạc Băng, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, có phải thân thể của ngươi
xảy ra tình trạng gì hay không? Vừa tỉnh lại, mọi đau đớn trên thân thể
ta đã biến mất, có phải là ngươi làm gì với ta phải không? Lạc Băng, có
phải ngươi có chuyện gì gạt ta đúng không?"
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
"Không không nên gạt ta."
"Tuyết Nhi, đây là như thế nào? Nàng đã nói dùng ba ngày này để trả nợ cho ta, nếu nàng hỏi nữa, ta sẽ tức giận. Hơn nữa, thời gian còn lại không quá
hai ngày, ta việc gì phải lừa gạt nàng?"
"Vậy thì tốt." Diệp
Tuyết gật đầu một cái, nghiêm túc nhìn hắn một cách khác thường: "Nếu để cho ta biết ngươi lừa gạt ta, cho dù có chết ta cũng sẽ không tha thứ
cho ngươi."
"Tuyết Nhi, ta đã nói, ta không thích chữ này." Hắn
đột nhiên kéo lấy hông của nàng, đẩy ngã nàng ở trên giường, dùng đôi
môi lạnh lẽo ngăn chận miệng của nàng......
Đầu tiên là môi Diệp
Tuyết cứng ngắc, tiếp theo buông lỏng mình, cố ý đáp lại hắn. Không cần
hắn trêu chọc quá nhiều, thân thể của nàng dần dần có phản ứng, mềm mại
như một vũng nước, ánh mắt mê ly: "Băng......" Nàng nhẹ giọng gọi tên
hắn, hô hấp có chút gấp gáp. Tay nhỏ bé không an phận đang chủ động nắm
chặt hông của hắn, cảm thụ phía trên...... Lạnh lẽo......
Cảm nhận được nàng có thể đáp lại, Lạc Băng lại đột nhiên đẩy ra nàng đứng dậy, đưa lưng về phía nàng: "Ta đi uống nước......"
"......" Nhìn bóng lưng vội vã kéo cửa phòng đi ra ngoài của hắn, tầm mắt Diệp
Tuyết không nhịn được trở nên mơ hồ. Hắn ghét bỏ mình sao? Đúng vậy,
thân thể rách nát như vậy, làm sao có thể xứng với Ma Quân cao cao tại
thượng. Mình cũng chỉ là giày rách Yêu Vương không cần, hơn nữa còn là
người sắp chết rồi, chẳng đáng là gì, cái gì cũng không còn!
Vào
giờ phút này, ngay cả chính nàng cũng không rõ, mới vừa rồi làm như vậy, rốt cuộc là vì báo ân hay là thật sự xuất phát từ nội tâm!
Có lẽ...... Hai người đều có đi!
Lật người nằm ở trên đệm, không nhịn được khóc thút thít......
......
Cửa trong sân, Lạc Băng ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây, Sáu Mắt đang truyền chân khí cho hắn.
Hai mắt nhắm chặt, giữa hai lông mày là vẻ khổ sở.
Mí mắt giật giật, từ từ mở mắt ra, hiện ra một đôi mắt đầy khổ sở: "Sáu Mắt, đủ rồi, không nên lãng phí chân khí của ngươi."
"Ma Quân, van cầu ngươi trở về đi, cùng thuộc hạ trở về Ma giới đi, có được hay không?" Sáu Mắt thu tay lại, bình ổn khí tức trong cơ thể mồi mới
cẩn thận đỡ hắn dậy. Thân thể của Ma Quân càng ngày càng suy yếu, mới
vừa rồi lại có thể ngã đến bất tỉnh, tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng cũng
không sống nổi ba ngày. Nhân gian đối với hắn mà nói, nhưng thật ra là
một nơi không thích hợp để lưu lại, người ở đây quá nhiều, quá nóng, sẽ
khắc chế hàn khí của hắn.
"Chẳng lẽ nhanh như vậy ngươi đã quên
hết những gì ta giao phó cho ngươi sao? Nhiệm vụ của ngươi là trông coi
lá chắn cho thật tốt, chuyện khác không cần ngươi quan tâm."
"Nhưng Ma Quân......"
"Tốt lắm, ngươi lui ra đi, ta không muốn Tuyết Nhi gặp lại ngươi."
"Vâng" đây là quyết tâm của hắn, Sáu Mắt cũng không dám nói thêm gì nữa, giao
hàn lộ đang cầm trong tay cho hắn: "Xin Ma Quân nhất định phải bảo trọng thân thể, thuộc hạ cáo lui."
Lạc Băng nhận lấy bình hắn đưa đến, lưng dựa vào cây, chậm rãi uống, hàn lộ này khiến cho băng khí vừa mới
giảm xuống bởi vì nội lực tổn hao quá nhiều mà tăng nhiệt độ lên, trong
đầu hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, chỉ có thể khổ sở thở dài một
tiếng......
Mới vừa rồi thân thể không còn độ ấm, cũng không phải là
mình không thương Tuyết Nhi hay là mình không muốn xảy ra quan hệ với
nàng, mà là...... Hình như thân thể này không chịu nổi nữa......
Cũng không biết có thể chống đỡ đến lúc mặt trời lặn hay không......
......
Diệp Tuyết lặng lẽ mở cửa từ bên trong ra, chỉ nhìn thấy sườn mặt do hắn đang nghiêng người dựa vào thân cây.
Đại thụ không biết tên, ban ngày tất cả trên cây đều là nụ hoa, không ngờ đến buổi tối thế nhưng toàn bộ đều nở rộ.
Một cây hoa hồng, ở dưới ánh trăng nở rộ, gió vừa thổi, cánh hoa đã bay xuống, tôn lên màu trắng của hắn, đặc biệt đẹp mắt......
Nhưng khi nhìn, cái mũi của nàng lại không nhịn được chua sót, vừa rồi ánh
mắt không dễ gì mới khôi phục được như bình thường lại trở lên mơ
hồ......
Hình như hắn gầy đi, hơn nữa thật sự gầy quá, đứng dưới
tàng cây, thật giống như chỉ cần một cơn gió thổi hắn đi, từ đó không về nữa......
Cố gắng áp chế nước mắt của mình, bình ổn tốt tâm
trạng của mình, đi đến bên cạnh hắn, chạm vào cái cây mà hắn đang tựa:
"Ánh trăng thật đẹp."
"Đúng vậy, nếu như có thể nhìn nó đi xuống thì thật tốt." Đã đến lúc dừng lại, thời gian dài đằng đẵng.
"Ừ." Hai câu nói, Diệp Tuyết cũng không biết mình còn có thể nói gì. Mình
sắp chết, tại sao lại có cảm giác này...... Hắn còn bi thương hơn so với mình?
Có lẽ cảm nhận thấy được sự khác thường trong lòng của
nàng, Lạc Băng đột nhiên nghiêng đầu, trên mặt mang theo sự dịu dàng lại bá đạo cười: "Nhưng mà không sao, ta sẽ mang tất cả những gì xảy ra ở
hiện tại ghi lại trong đầu, nhớ kỹ, đời đời kiếp kiếp đều không quên."
"Tốt." Có thể được người nhớ, hơn nữa còn là nhớ đời đời kiếp kiếp, sao mình lại không vui được?
"Bên ngoài trời lạnh, vào đi thôi."
"Không nhìn thêm một chút sao?"
"Không cần, ta đã sẽ khắc ghi nó ở trong đầu." Tay khoác lên vai của nàng, dẫn theo nàng vào phòng. Đêm đã khuya, gió thổi mạnh, rất dễ bị lạnh!
......
Một đêm, giường ngủ của hai người, phân biệt rõ ràng.
......
Buổi sáng gà gáy ba tiếng, Diệp Tuyết đã rời giường, tính toán cầm tiền đi mua một ít đồ dùng hàng ngày.
Hôm qua đã dùng hết tất cả nguyên liệu, lúc đi dạo buổi tối đã để ý, cách
đó không xa chính là có một nhà bán gạo, chắc là bên trong sẽ có đồ mình muốn dùng.
Rón rén ra khỏi phòng, tận lực không đánh thức hắn.
Nhưng khi bước vào trong cửa tiệm, tất cả trước mắt khiến nàng không nhịn được mà bưng kín miệng của mình.
Trên tấm thớt, trên quầy đã đặt rất nhiều loại trái cây, trên đất còn lại
vài chiếc vại lớn, bên trong chứa đầy những khối băng thật to.
Cảm thấy sau lưng có động tĩnh, vội vàng quay đầu lại, Lạc Băng đang nghiêng người dựa trên cửa.
"Đây là xảy ra chuyện gì?" Nàng chỉ vào đống đồ trong tiệm, không hiểu hỏi.
Hắn đáp lại là một nụ cười sủng nịnh: "Lão bản nương của ta, bán mứt quả một ngày còn chưa chán sao? Hôm nay đổi sang cái khác."
"Đổi cái gì?"
"Nước canh băng." Lạc Băng đi tới, đưa tay chạm vào khối băng ở bên trong:
"Mứt quả chỉ có tiểu hài tử thích ăn, nhưng thời tiết nóng như vậy, đóng băng trái cây lại thành canh, người lớn hay đứa bé cũng đều thích, buôn bán khẳng định sẽ tốt hơn." Thật ra thì còn một nguyên nhân khác, có
mấy khố băng ở đây, nhiệt độ trong cửa hàng sẽ không quá cao, làm thân
thể hắn thoải mái hơn một chút.
Thật ra thì hắn cũng bị khuyên đến phiền, không thể không như thế.
Diệp Tuyết vừa nghe, trong mắt lập tức sáng lên: "Oa, không ngờ đầu óc của
ngươi tốt như vậy, có tiền đồ." Người này nếu ở thế kỷ 21, khẳng định
cũng sẽ là một nhân vật cấp cao.
"Cám ơn đã khen." Ngược lại hắn không có khiêm tốn nào.
"Nhưng mà......" Diệp Tuyết dừng lại, vòng quanh mấy khối băng và trái cây
trong phòng vài vòng: "Ta còn có thứ còn tốt có thể bán."
"Hả? Thứ gì?"
"Hắc hắc, đợi lát nữa ngươi sẽ biết!" Diệp Tuyết lần đầu tiên khoe tài, sau đó rửa tay, vung lên tay áo bắt đầu bận rộn.
Không ngờ người ở đây cũng tiên tiến như vậy, cũng biết dùng khối băng để làm đồ uống lạnh rồi, nhưng mà...... Là một người từ nền văn minh khác
xuyên đến đây, việc lừa dối bọn họ vẫn cao tay hơn một chút.
......
Mười mấy phút trôi qua, đá bào đầu tiên của thời không này ra đời.
"Keng keng keng, ngươi nếm thử một chút xem, mùi vị thế nào?" Nàng như hiến vật quý đưa đồ đến tay hắn.
Lạc Băng nhìn nàng làm một chút, cảm thấy vật này thật sự rất mới lạ, lập tức nhận lấy thưởng thức.
"Như thế nào, mùi vị thế nào?"
"Được Được, không tệ, có vị chua của việt quất, vị ngọt của kẹo mạch nha, còn có sự mát lạnh của băng, mọi người nhất định sẽ thích. Không biết tên
gọi của cái này là gì?"
"Gọi là băng."
"Cái gì?"
"Gọi là băng, băng trong Lạc Băng." Diệp Tuyết dí dỏm cười. Dùng tên của hắn để đặt, rất có cảm giác phải không!
"Ha ha, Tuyết Nhi đây là đang cố ý trêu ta sao?"
"Dĩ nhiên không phải, ta chỉ là cảm thấy cái tên này cực kỳ chuẩn xác thôi, cực kỳ hình tượng. Chẳng lẽ ngươi không đồng ý sao?"
"Không có, Tuyết Nhi thích là được."
"Được, vậy thì quyết định như vậy, tới ra tay đi, mới vừa rồi đã nhìn thấy ta
làm phải không? Kế tiếp giao cho ngươi, ta còn phải phụ trách thu
tiền......"
......
Quả nhiên, bởi vì thời tiết nóng bức,
trong tiệm tung ra "Băng" đặc biệt được hoan nghênh, thậm chí còn có cả
các tiểu thư và phu nhân của các đại thần trong cung nghe nói ở đây có
món ăn mới lạ đều rối rít phái thị nữ nha hoàn tới đây mua.
Làm ăn vô cùng tốt.
Mà cũng bởi vì xung quanh Lạc Băng có những khối băng lớn như vậy, mà
khiến cho khí lạnh trên cơ thể hắn không tiết ra quá nhanh, vẻ mặt cũng
tốt hơn rất nhiều so với hôm qua.
Một buổi sáng đi qua, mặc dù là không thể nghỉ ngơi, nhưng cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.
"Lão bản, ta muốn ba chén băng."
"Thật xin lỗi, hôm nay đã bán hết, ngày mai hãy trở lại."
"Lão bản, hãy cho ta một phần, khẩn cấp."
"Thật là thật xin lỗi, xin ngày khác lại tới."
Hàng đã bán bán hết rồi, từ chối cũng nhiều rồi, Diệp Tuyết ngại phiền toái, tính toán đi đóng cửa.
Nhưng lại có một người từ phía xa xông tới, dừng lại ở cửa: "Chờ một lát."
"Thật xin lỗi, hôm nay chúng ta đã đóng cửa, xin ngày khác lại tới." Diệp
Tuyết cho là khách tới, rất khách khí trả lời. Thật không nghĩ đến đối
phương coi lời nói của nàng như không khí, chỉ đứng ở cửa ngăn cản vẫn
không nhúc nhích.
"Này, mời tránh sang một bên, chúng ta đóng
cửa, phải đóng cửa! Ngươi là người điếc sao? Rốt cuộc có nghe được lời
ta nói hay không? Uy......"
"Tiểu thư, cần gì gấp gáp như vậy, còn nhớ tại hạ không?"
Hai đội thị vệ, một con Bạch Mã, một người cầm quạt giấy từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đến gần cửa hàng.
"Tại sao lại là ngươi!" Mặc dù đổi y phục, thế nhưng vẫn là khuôn mặt khiến
người ta chán ghét, cho dù hóa thành tro bụi nàng vẫn có thể nhớ: "Tối
qua không giết ngươi, có phải bây giờ ngươi ngứa cổ hay không?"
"Càn rỡ." Lập tức có Đái Đao Thị Vệ ở bên cạnh đi lên, gương mặt hung thần
ác sát: "Dám nói chuyện với Tứ Bối Lặc như vậy, có phải chán sống rồi
hay không."
"Lui ra." Tứ Bối Lặc lớn tiếng quát, sau đó trưng ra
khuôn mặt tươi cười về phía nàng: "Tiểu thư, nếu bây giờ nàng đã biết
cũng ta là ai, nên không cần ta phải nói nữa, trong thiên hạ, đều là
vương thổ (đất của vua). Bản bối lặc thích ngươi, là phúc khí của ngươi. Tự ngươi nói đi, có phải muốn ta phái kiệu tám người khiêng đến đón
ngươi vào vương phủ không, hay vẫn là trực tiếp dẫn ngươi đi ngay bây
giờ?"
"Ngoại trừ nơi này, ta sẽ không đi đâu."
"Chính ngươi buộc bản Bối Lặc dùng sức mạnh..., người đâu, mang nàng về cho ta."
"Vâng....." Thị vệ lĩnh mệnh, trực tiếp xông vào cửa hàng nghĩ muốn dẫn nàng đi.
Lạc Băng mới từ hậu viện trở lại, thấy một màn này, chân khí trong tay
ngưng tụ, lập tức đánh thị vệ nằm bò trên đất, đi qua dùng một tay kéo
nàng vào trong ngực mình: "Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?" Ngay cả mấy
phàm nhân cũng nhiều lần tới quấy rầy Tuyết Nhi của mình, quả thật tội
không thể tha!!
Lệ khí tăng vọt, tóc đen như ma, dưới thân hắn điên cuồng dương nanh múa vuốt......
"A...... Yêu quái a......" Thị vệ thét lên, lăn một vòng chạy ra ngoài, người đi đường thấy tình huống bên trong, cũng bị hoảng sợ, chạy trốn tứ phía.
Mới vừa rồi con phố nhỏ vẫn còn rất náo nhiệt, ngay lập tức đã không thấy bóng ai.
"Băng, có phải ngươi quá quá kích động hay không? Như thế rất tốt, lão bản
nương của ta cũng không được." Diệp Tuyết nằm trong ngực hắn, rõ ràng
đang oán giận.
"Không đáng làm như vậy." Những phàm nhân to gan
này, nếu đổi lại là ngày xửa, nhất định phải phái đại quân tới đây, đạp
bằng cả thành trì.
"Được rồi được rồi, không đáng thì không đáng, dù sao hai ngày nay cũng kiếm đủ rồi, ta đã phải căng cả mắt để thu
tiền, không mở của tiệm, vừa lúc có thể nghỉ ngơi." Nàng ngẩng đầu lên,
lại thấy hắn đang nhíu chặt lông mày, hình như vô cùng không thoải mái:
"Băng, ngươi làm sao vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT