Thủy lao từ từ khôi phục lại im lặng, Diệp Tuyết dừng giãy giụa và kêu cứu
lại, Thủy yêu cũng yên lặng và ngoan ngoãn để nàng nằm trên lưng, nâng
nàng nổi trên mặt nước.
Thả hoa sen trong tay ra, hoa sen nở rộ, lần nữa đứng ở trên mặt nước. Nàng nhảy lên một cái, ngồi xếp bằng tiếp tục tu hành.
Thì ra lúc vào đây, Yêu Vương đã lặng lẽ để cho người chuyển lại cho nàng,
hoa sen trong tay nàng chính là lệnh bài phát ra hiệu lệnh đối với mấy
con Thủy yêu này. Chỉ cần nàng lấy hoa sen ra, Thủy yêu sẽ nghe theo sự
sai bảo của nàng, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của Thủy yêu, tâm pháp có thể
tăng lên bằng tốc độ không ngờ được, ở đây một ngày là có thể bằng với ở bên ngoài một năm.
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Hỏa Diễm dắt Hỏa Linh bái kiến ở phía trước.
Pháp lực của Tích Phong đã khôi phục được năm phần, lúc hai người đi vào,
hắn đang ngồi ở bên cạnh bàn Lưu Ly thật to dùng đồ ăn sáng, có hai thị
nữ hầu hạ ở bên cạnh.
"Nô tì thỉnh an Đại Vương."
"Thuộc hạ thỉnh an Đại Vương."
"Không cần đa lễ, nhanh ngồi đi." Tích Phong sai người mang thêm ghế, một trái một phải ngồi xuống hai bên của hắn: "Các ngươi tới thật đúng lúc, một
người dùng bữa, thật không thú vị, hãy ở đây cùng ăn với Bổn vương một
chút."
"Đại Vương. . . . . ."
Hỏa Diễm vừa mới ngồi xuống, muốn mở miệng nói rõ nguyên nhân đến, nhưng bị muội muội ho khan ngăn cản.
Thật khó có khi nhìn thấy Yêu Vương dịu dàng như thế, hơn nữa bên cạnh lại
chỉ có một nữ nhân là nàng, sao Hỏa Linh có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội
tốt này được: "Đại Vương, nếu đã như vậy, sao người không sớm gọi nô tì
tới đây cùng người? Mấy ngày nay nô tì cũng rất là buồn chán."
"Thật sao? Vậy xem ra ái phi và Bổn vương, thật đúng là xứng đôi đấy."
"Ha ha, Đại Vương, thật ra thì nô tì vẫn luôn cho là như vậy." Hỏa Linh nói xong, cũng không để ý ca ca của mình và rất nhiều người ở xung quanh
đây, đứng lên phong tình vạn chủng, lắc lắc mông ngồi trên đùi Tích
Phong, cái mông tròn trịa còn không an phận cọ qua cọ lại: "Đại Vương. . . . . ." Hai tay vòng lên cổ của đối phương, mềm mại gọi một tiếng.
Hỏa Diễm nhìn thấy sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, muội muội tuy là hấp dẫn quyến rũ động lòng người, nhưng mà xin muội có thể chú ý tình huống xung
quanh hay không!
Lúng túng ho nhẹ hai tiếng: "Muội muội, ăn đồ ăn sáng trước."
"Khẩu vị không tốt lắm, không muốn ăn."
"Ái phi nghe lời, Bổn vương cũng đã đói bụng, ăn cơm trước." Tích Phong nói xong, mặt không đổi sắc ở trên bờ eo đối phương bấm một cái.
"A. . . . . ." Hỏa Linh thở nhẹ một tiếng, trên mặt là nụ cười không dấu được niềm vui: "Đại Vương, người thật là hư."
"Như vậy ái phi mới thích, không phải sao? Đến đây, ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức phục vụ Bổn vương." Tích Phong tự mình gắp bánh ngọt thả vào trong chén của nàng.
Trên mặt Hỏa Linh ửng hồng, trong lòng đột
nhiên lại hiện ra một ý tưởng khác thường: Hoa Cơ bị hủy dung; Diệp
Tuyết bị giam vào thủy lao; Ngu Cát từ trước đến giờ luôn lạnh nhạt
khinh thường tranh thủ tình cảm; Yên Yên vốn là không được Đại Vương yêu thích, hiện tại còn đang vướng vào chuyện tình cảm với Xà Vương, lại
càng không thể; về phần Vương Hậu, đã mất tích lâu như vậy, không biết
có thể trở lại hay không. Cho nên trong cung này, ngay bây giờ người có
thể ở bên cạnh Đại Vương chỉ còn lại một phi tử chính là mình, đây quả
thực chính là trời cao cố ý tạo cơ hội cho mình chứ sao. Thừa dịp mấy
ngày nay, mình phải thật sự rất cố gắng để nắm được lòng của Đại Vương,
không cho việc xuất hiện Diệp Tuyết thứ hai xảy ra.
Mặc dù trong
cơ thể mình còn có cổ độc của Ma Quân, nhưng chỉ cần mình ở lại bên cạnh yêu vương, cố gắng ít đi ra ngoài, Ma Quân cũng không thể bắt được
mình!
"Cám ơn Đại Vương."
Quyên việc cứu người đi, lấy đạo hạnh lúc này của Diệp Tuyết, vào giờ phút này, sợ rằng sớm bị cắn nuốt
sạch sẽ, ngay cả hơi thở cũng không còn!
"Muội muội. . . . . ." Hỏa Diễm thật sự là nhìn mà không hiểu, đây là muội muội đang diễn sao?
Lành sẹo quên đau!
Chẳng lẽ muội muội quên hôm qua đã hứa với Ma Quân như thế nào rồi sao? Muội
không sợ Lạc Băng sẽ khiến cho cổ độc hoàn toàn phát tác trên người hai
người sao??
"Đúng rồi, ca ca, ca đã tới cung một đoạn thời gian
rất dài rồi, trong nước nhiều sự vụ quan trọng vẫn đang chờ ca ca về xử
lý, chừng nào thì ca ca lên đường đây?"
Ý của muội muội, sao Hỏa Diễm có thể không hiểu.
Quả nhiên là gả muội muội ra ngoài, như bát nước hất đi, nữ nhân nhất định
sẽ thiên vị người bên nhà chồng: "Ngày mai sẽ lên đường."
"Vậy, hiện tại ca ca có phải nên về thu thập hành trang một chút hay không?"
"Được." Giọng nói của Hỏa Diễm mang theo một chút không vui.
Tích Phong mới ba câu nói, đã khiến cho muội muội trở nên lâng lâng rồi, thật không biết nên nói muội muội thế nào!
"Đại Vương, vậy thuộc hạ xin phép đi trước dọn dẹp hành trang."
"Được, trong nước nhiều sự vụ quan trọng, ngươi hãy đi về trước đi, ngày mai Bổn vương thực hiện thay ngươi."
"Tạ Đại Vương."
Hỏa Diễm nhanh chân đi ra cửa đi, ở cửa ra vào biến thành một đạo ánh sáng biến mất không thấy nữa.
"Các ngươi cũng lui xuống đi, Đại Vương đã có ta phục vụ." Hỏa Linh cao giọng phân phó.
"Vâng" thị nữ phục vụ bên cạnh khẽ nhún người, từng người rời đi.
"Đại Vương, nô tì muốn Đại Vương đút cho nô tì." Hỏa Linh nằm bò xuống bàn, ánh mắt lúng liếng đưa tình.
"Chẳng phải ái phi nói là ái phi phục vụ Bổn vương sao? Thế nào lại đổi lại
Bổn vương phục vụ ái phi rồi?" Trong miệng Tích Phong nói như vậy, nhưng trên tay đã cầm bánh ngọt đưa đến bên miệng của nàng: "Ăn cái này có
được không?"
"Được ạ." Hỏa Linh nói xong há to mồm, cắn xuống một cái, nhưng mà cắn hụt: "Ai nha, Đại Vương người thật là hư, cố ý trêu
nô tì, nô tì không thèm để ý đến người nữa."
"Muốn ăn, thì phải
dùng bản lãnh của mình." Tích Phong thả bánh ngọt vào trong miệng của
mình, cố ý tỏ ra mình ăn được thứ có hương vị vô cùng ngon: "Huống chi,
ái phi nàng thật sự sẽ không để ý tới Bổn vương sao?"
"Hừ."
"Được rồi, nếu ái phi không để ý tới Bổn vương, vậy bản vương đi tìm nữ nhân
khác là được, các nàng sẽ sẵn lòng nói chuyện cùng Bổn vương." Nói xong, cố ý đứng dậy, đi ra cửa.
"Ai nha, Đại Vương, người ta chỉ là
thuận miệng nói một chút thôi mà." Hỏa Linh nhào tới, ôm hắn từ phía
sau: "Đại Vương là của nô tì, ai nô tì cũng không cho." Nói xong, cởi
từng chút y phục trên người mình ra, từng món từng món bay qua trước mặt của hắn.
"Đại Vương, nô tì thật sự rất yêu người, người cũng yêu nô tì phải không?" Bộ ngực sữa dán lên lồng ngực của đối phương mà giải thích, cố ý giãy dụa vòng eo rắn nước.
"Cái này đợi lát nữa phải xem biểu hiện của ái phi đã." Tích Phong đưa tay nắm ngay lấy bộ ngực
mềm mại của đối phương, mạnh mẽ nhéo một cái. Trong tiếng rên rỉ mập mờ
của Hỏa Linh vác nàng ở trên vai, đi vào trong phòng. . . . . .
Rất nhanh, bên trong đã truyền ra tiếng rên rỉ của Hỏa Linh——
"A, Đại Vương, thật thoải mái. . . . . . Đại Vương, người càng ngày càng dũng mãnh rồi. . . . . ."
"Đại Vương, nô tì không chịu nổi, không cần. . . . . . Không cần. . . . . . A. . . . . . A A. . . . . ."
Một lúc lâu sau, rốt cục tiếng kêu khiến cho người ta phải đỏ mặt cũng đã ngừng lại.
Tích Phong đứng ở bên giường, pháp thuật cũng vô dụng, rất có kiên nhẫn mặc vào từng món tùng món y phục.
Cả người Hỏa Linh mệt lả nằm lỳ ở trên giường, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu. Đại Vương luôn hung mãnh như thế, mỗi lần cũng có thể hành hạ
người ta đến chết đi sống lại, khiến cho nàng là vừa thương vừa sợ!!
"Đại Vương, nô tì có thể ở lại đây để phục vụ người được không?" Thân thể tuyết trắng ửng hồng.
"Có thể."
"Thật sao?" Lời vừa rồi, thật ra thì nàng cũng không có ôm nhiều hi vọng, bởi vì trừ Vương Hậu, Đại Vương không thích giữ nữ nhân ở tẩm cung của hắn. Mỗi lần sau khi xảy ra quan hệ, nhóm phi tần ngay cả không còn hơi sức
cũng không được ở lại đây, hắn sẽ gọi người trực tiếp đưa từng người các nàng về tẩm cung. Hôm nay lại có thể sảng khoái đồng ý như vậy, đây là
nàng tuyệt đối không ngờ.
"Dĩ nhiên, Bổn vương lúc nào thì lừa gạt ái phi?"
"Đại Vương, người thật sự quá tốt."
"Bây giờ ái phi ở nơi này nghỉ ngơi, buổi trưa Bổn vương trở lại dùng bữa cùng nàng."
"Tạ Đại Vương ân điển." Giờ phút này, Hỏa Linh cảm thấy mình cũng hạnh phúc chết đi được. Chỉ cần đợi một thời gian, nếu như về sau Vương Hậu trở
lại, Đại Vương cũng nhất định sẽ không giống như ngày trước chỉ cưng
chiều một mình Vương Hậu!
Không biết, khi nàng biết Tích Phong
cưng chiều nàng như vậy, cũng chỉ là vì muốn giữ nàng ở bên cạnh, không
để cho nàng đi quấy rối Diệp Tuyết mà thôi.
. . . . . .
Một đạo ánh sáng thoáng qua, Tích Phong xuất hiện đa trong thủy lao.
Diệp Tuyết cảm ứng được có người, vừa định làm ra hành động gì, mới phát
hiện là hắn. Vội vàng đứng lên, hành lễ về phía hắn: "Đại Vương."
"Tuyết nhi nàng không hận Bổn vương giam nàng lại chứ?"
"Đại Vương cũng là bị ép không còn cách nào khác, nô tì sao có thể trách tội Đại Vương." Hiện tại hắn đang bị thương, ngộ nhỡ Hỏa Diễm khởi binh làm phản, hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Chỉ cần có thể ổn định hai
huynh muội này, chính mình chịu khổ một chút thì có sao? Huống chi, hắn
đã an bài rất tốt, mình ở chỗ này, coi như là bế quan tu luyện thôi. Chờ nội đan của mình biến thành thất thải giống như hắn, đến lúc đó. . . . . . Sẽ không xuất hiện chuyện giống như mấy ngày trước đây nữa. Mình
không cần nữa trở thành gánh nặng của người khác!
"Cám ơn Tuyết Nhi có thể tha thứ cho ta, vậy những ngày này, đành uất ức nàng."
"Tại sao lại uất ức? Có thể vì Đại Vương phân ưu, là vinh hạnh của nô tì."
Ban đầu nếu không phải vì cứu mình hắn, sao có thể bị thương nặng đến
vậy!
Trong không trung một lóe lên một đạo ánh sáng trắng, Tích
Phong đã bay đến trên mặt hoa sen mà nàng đang ngồi, cúi đầu, hôn trên
môi của nàng. . . . . .
Đầu óc Diệp Tuyết trống rỗng, hai chân vẫn đang xếp bằng như cũ, hai tay không tự giác vòng lên cổ của hắn.
Nụ hôn triền miên, mang theo tình cảm trên mặt, nhất định không giống
nhau. Chỉ hôn như vậy, đã khiến cho cả người nàng xụi lơ giống như một
vũng nước. . . . . .
Sau nửa ngày, Tích Phong mới buông nàng ra:
"Tuyết Nhi nàng nhất định phải chăm sóc thân thể cho tốt, ngày mai Bổn
vương trở lại thăm nàng. Có muốn ăn cái gì, hãy sai ngục tốt ở bên
ngoài, bọn họ đều là thị vệ đắc lực nhất của Bổn vương."
"Tạ Đại Vương quan tâm." Sắc mặt của Diệp Tuyết, thở hổn hển, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cho đến khi hơi thở của hắn đi xa, nàng không đành lòng nhìn nơi hắn biến mất.
Đặt tay lên lồng ngực của mình, nơi đó, có một thứ gọi là yêu cái gì đã bắt đầu mọc rể nảy mầm. . . . . .
(Từ giờ tui sẽ đổi xưng hô của Điệp Tuyết với Tích Phong là chàng và nàng)
***
Một thác nước từ trên trời chảy xuống phía sau núi, chảy vào dòng sông phía sau, hơi nước bốc lên mấy chục thước.
Tiếng nước chảy "Ầm Ầm", rất hùng vĩ.
Tại vách đá bên trên thác nước, có trồng hai gốc cây kỳ quái. Một gốc cây
màu trắng, phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, tương tự màu tóc của hắn, phía trên nở một đóa hoa nhỏ. Một gốc cây khác màu nâu, cũng là nở ra
chín đóa hoa nhỏ, nhưng mà có hai đóa trong đó, đã héo tàn.
Đây
là hai cái cây năm đó hắn cùng trồng với Vương Hậu, cây màu trắng đại
diện cho hắn, cây màu nâu đại điện cho Cửu Dao. Bởi vì Cửu Dao là cửu vĩ hồ, có chín cái mạng, mỗi một đóa hoa trên cây màu nâu đại diện cho một cái mạng của nàng, hiện tại trong chín đóa hoa có hai đóa hoa đã héo
tàn, nói cho hắn biết ở một thời không khác Dao nhi đã gặp phải nguy
hiểm, hắn phải mau chóng mở ra cửa Thời Không Chi Môn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT