Vốn tưởng rằng thổ huyết, sau khi nhìn thấy mới biết, rõ
ràng là một hạt châu màu đỏ, lơ lửng trong không trung, phát ra ánh sáng màu
vàng kim nhàn nhạt.
Diệp Tuyết còn chưa hiểu rõ đây là vật gì, người nào đó ở
trên người nàng “này nọ í é í é” đã rút người khỏi, duỗi tay ra, hạt châu màu đỏ
ngoan ngoãn bay vào trong tay hắn. Sau đó giống như vứt rác đem nàng từ trên
giường ném xuống, trong mắt mang theo khinh bỉ: “Tu vi chỉ có hơn 400 năm,
không ngờ hồ đan đã là màu đỏ, hơn nữa còn là đỏ cam, linh tính quả nhiên không
sai.”
Nội đan phân 9 cấp bậc, là đen, đỏ, cam, vàng, lục, thanh,
lam, tím, bảy màu, màu đen là cấp bậc thấp nhất, sau đó chừng một ngàn năm
thăng cấp lên màu đỏ, qua một ngàn năm nữa thăng cấp lên màu cam, theo thứ tự
suy ra, thời điểm 7 ngàn năm tu vi, là đạt tới màu tím. Mà còn muốn thăng cấp đến
bảy màu, thì phải trên vạn năm, hơn nữa còn phải lịch kiếp vạn năm, ngày lịch
kiếp, tu vi vạn năm phút chốc biến mất, trở nên như người bình thường . Lúc
này, kẻ thù trong vạn năm nay sẽ tùy thời trả thù. Cho nên, yêu quái có thể
bình yên vượt qua lịch kiếp vạn năm ít lại càng ít.
Nghe nói, tự Bàn Cổ Khai Thiên Địa tới nay, yêu quái thuận lợi
vượt qua lịch kiếp vạn năm còn không tròn mười đầu ngón tay.
Theo lý giường cũng không phải là cao, coi như trải qua trận
giẫm đạp giày vò mới vừa rồi, nàng là hồ yêu, ngã xuống cũng không có gì đáng
ngại, nhưng Diệp Tuyết nằm trên mặt đất liền giơ tay lên cũng cảm thấy khó
khăn.
“Ngươi đã làm gì ta?” Nàng cố hết sức mở miệng.
Có chất vấn, càng nhiều hơn là sợ hãi.
Người không nên sợ chết, nhưng cũng không thể quá coi nhẹ sự
sống.
Bây giờ mặc dù là hồ ly, hơn nữa còn bị một con gia hỏa yêu
quái không biết là loại súc sinh gì làm nhục, nàng cũng còn chưa muốn chết.
Nàng phải sống, hơn nữa phải sống cho thật tốt, sau đó tìm được đường trở về,
đoàn tụ cùng Toa Toa.
Nàng tin tưởng, Toa Toa ở một thời không khác, khẳng định
cũng là vô cùng nhớ nhung mình.
“Yên tâm, chỉ là lấy đi hồ đan của ngươi, ngươi tạm thời
không chết được.” Tích Phong đã lần nữa mặc y phục, vừa vuốt ve hạt châu trong
tay, vừa từ trên giường đi xuống. Đi tới bên người nàng liền ngồi xổm xuống, sửa
lại mái tóc dài có chút xốc xếch của nàng: “Phải đợi 12 canh giờ sau, ngươi mới
có thể chết.”
“Tại sao phải đối xử với ta như vậy?” Diệp Tuyết hoảng sợ:
“Nếu muốn giết ta, cần gì thời điểm ta rơi xuống vách đá cứu ta?” Là sợ nàng bị
chết quá mức thoải mái, cho nên mới tới hành hạ nàng như thế này?
“Ha ha, bởi vì ta rất muốn nếm thử một chút mùi vị của
ngươi.” Tích Phong đưa tay, từng chút lau đi vết máu nơi khóe miệng nàng, trên
mặt từ đầu chí cuối treo một nụ cười gằn: “Muốn ngươi nhào vào thân thể của ta,
hảo hảo thương ngươi.”
“. . . . . .” Diệp Tuyết quay đầu không nhìn hắn.
Nói láo.
Rõ ràng một đường tới đây, hắn đối với nàng đều là vẻ mặt
chán ghét, ngay cả thời điểm xâm chiếm thân thể nàng, trên mặt đều là mang theo
chán ghét, hắn căn bản cũng không muốn nàng, ngay cả vui đùa nàng một chút cũng
khinh thường.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể
nói rõ. . . . . . Hắn có mưu đồ khác!
Chẳng lẽ. . . . . .
Cái hắn muốn chính là hạt châu, hạt châu gọi là hồ đan?
Bỗng nhiên ngẩng đầu, muốn mở miệng hỏi cho ra nhẽ, lại phát
hiện trong nháy mắt nàng đang trầm tư, hắn đã không thấy bóng dáng. Tẩm cung thật
to chỉ còn lại nàng cô linh linh nằm ở lạnh lẽo trên mặt đất.
Vật vã mấy lần, muốn từ trên mặt đất đứng dậy, lại không thể
thành công.
Thời gian chầm chậm trôi qua, khí lực trong thân thể càng
ngày càng ít, cho đến một lúc sau, nàng hoảng sợ phát hiện, mình thậm chí cử động
ngón tay cũng không thể.
Chẳng lẽ mình sẽ chết như thế này sao?
Lấy bộ dạng khuất nhục này, không mảnh vải che thân chết chết
mặt đất cảm thạch này?
Không muốn. . . . . . ! !
Diệp Tuyết trong đáy lòng tuyệt vọng gào thét ra tiếng, hai
hàng nước mắt trong suốt, theo gương mặt chảy xuống, chậm rãi chảy vào hai bên
tóc mây. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT