Nghe xong Tiểu Hàng kể lại, Lâm Vũ không khỏi vui mừng nhướng mày, không nghĩ tác phẩm của nàng nhanh như vậy đã được chủ nhân Duy Bảo Lâu – phòng tranh nổi tiếng thế giới tán thưởng. Xem ra bằng thực lực của bản thân, tâm nguyện ngao du thiên hạ sau này chỉ cần một thời gi­an nữa là được.

Kinh ngạc vui mừng, nàng liền không chút do dự đáp ứng lời mời.

Nhưng nàng lại không biết, chủ nhân Duy Bảo Lâu chính là tài tử phong lưu nổi danh đương triều – Hàn Dư.

Hàn Dư, là người Ngô quốc trong tam quốc trước kia, là Hàm lâm thế gia triều trước. Phụ thân Hàn Thực là một học giả uyên thâm, được học sĩ trong tam quốc hết lòng ủng hộ và yêu mến. Sau khi Ngô quốc diệt vong, Nguyên đế vì lôi kéo học sĩ mọi nơi liền cho hai con trai bái Hàn Thực làm sư phụ. Vì thế, Hàn Dư cũng thành thư đồng của hai con của Nguyên đế. Bảy tuổi đã biết ngâm thơ làm văn, mà lần đầu tiên hắn mở miệng ca ngợi chính là mai. Sau 20 tuổi, thi hoạ của hắn lại dần dần nổi tiếng. Sau được Cảnh đế khâm điểm làm Trạng nguyên, nhất thời cảnh tượng vô hạn, tiền đồ như gấm (tóm lại tươi sáng rộng mở). Thanh niên tài tuấn, lại mới đôi mươi, ngày thường một bộ mặt mê chết người không đền mạng, nghe đồn hắn phong lưu đa tình, lại chưa cưới vợ, dẫn đến các tiểu thư trong kinh thành vụng trộm nhắm tới. Mà người này thích lưu luyến đến các phường tìm hoa, lại thường vì nữ tử chốn phong trần đề thi phú, cho nên được các nàng ủng hộ, các đại kỹ viện ở Vận Kinh đều mở đèn xanh với hắn.

Hai trung tâm văn hoá lớn nhất thiên hạ là kinh đô Vận Kinh và cố đô Ngô quốc - Nam Tề ở Gi­ang Nam. Đều nói nơi hút hồn nhất là Hoa Vũ phường ở Đông thành, mà trong phường này nổi danh nhất là Thuý Vi Các.

Hàn Dư cùng Lâm Vũ lần đầu gặp mặt chính là tại kỹ viện hạng nhất Vận Kinh – Thuý Vi Các.

Đều nói nữ đến 18 tuổi thì thay đổi, Lâm Vũ nhìn gương mặt dần dần thay đổi trong gương, không khỏi lo lắng. Nhìn khuôn mặt này, có thể tưởng tượng về sau sẽ khuynh quốc tuyệt sắc như thế nào, nhưng từ xưa tới nay, hồng nhan đều bạc mệnh, nếu có thể lựa chọn, nàng thà là bản thân mình tầm thường.

Vì là đi kỹ viện nổi tiếng, Lâm Vũ cũng không muốn dịch dung, thay trang phục nam tử, đai lưng đeo ngọc bội, buộc lại tóc dài, dùng một dây màu trắng buộc tóc, ở trên đầu kết một nút thắt, cầm lấy trâm ngọc, đây là di vật mẫu thân lưu lại, nàng đem xuyên vào giữa búi tóc. Trong gương dồng ngay lúc đó hiện ra một công tử thanh tú hoạt bát.

Thuý Vi các sở dĩ nổi danh, không chỉ bởi có bảy đại mỹ nữ, còn bởi vì phục vụ chu đáo làm người ta không thể không hài lòng. Cho nên, nhân sĩ kinh thành muốn đi Thuý Vi các hưởng thụ cũng không phải là chuyện dễ.

Lâm Vũ vừa đến cửa viện, liền có một nữ tử thanh xuân tiến đến hầu hạ, nhìn thấy Lâm Vũ, nàng không khỏi ngẩn ra một lúc, sau thấy là khách lạ, liền đem Lâm Vũ đưa vào đại sảnh, dùng một ly trà có ấn ký hoa màu xanh rót trà cho nàng, thuận tiện hỏi tên nàng, xem có người quen dẫn đi không. Lâm Vũ đáp: “Kẻ hèn này là Lâm Phong, cùng chủ nhân Duy Bảo Lâu ước hẹn tại đây.” Ứng thị nghe xong, liền dẫn nàng lên Thanh Hoa Các ở lầu hai. Vừa đến bên ngoài các, liền nghe trong các mơ hồ truyền ra tiếng nữ tử cười duyên. Lâm Vũ sửa sang lại quần áo, theo Ứng thị lên bậc thềm đi vào.

Trong các, một nam tử áo dài màu tím nhạt, trên thêu một bông cúc màu bạc tinh tế, thắt lưng đeo ngọc bội màu xanh, một đôi mắt phượng xinh đẹp, ngón tay thon dài nhẹ nắm quạt giấy, bạc môi nhẹ nâng, mỉm cười nhìn nữ tử bên cạnh. Ứng thị báo tên Lâm Vũ, liền rời đi. Chỉ thấy nam tử kia miễn cưỡng giương mắt, lúc nhìn đến Lâm Vũ liền hiện lên một tia kinh diễm.

“Công tử thật tuấn tú a!” Nữ tử xinh đẹp kia không chút che dấu nhìn Lâm Vũ, khẽ cười nói, “Sợ là Dục Vương được mệnh danh đệ nhất mỹ nam Tiển quốc cũng phải tự ti. Ha ha.”

Nghe lời này, lông mày nam tử kia nhíu lại, sẵng giọng, “Ai, Uyển nương thật sự là bạc tình, thấy người mới liền quên người cũ. Lần trước là nhớ mãi không quên đối với Dục vương, lần này lại đưa mắt đối với huynh đệ của ta, sợ là sớm đem ta đây - người già trước tuổi ném lên chín tầng mây mất.” Nói xong ngón tay thon dài nhẹ gõ lên mặt bàn.

Uyển nương thấy thế, thu hồi tầm mắt, giúp Lâm Vũ cùng nam tử rót trà, “Hàn công tử thật biết đùa. Ta dù thế nào cũng sẽ không quên công tử nha.” Dứt lời liền lặng lẽ lui ra, chỉ để lại Lâm Vũ cùng nam tử kia ở lại.

Ánh mắt nam tử nhìn nàng chằm chằm, từ dưới nhìn lên toàn thân, thấy nàng sợ hãi, liền đứng dậy cúi người một cái, nói: “Tại hạ Hàn Dư, mến mộ tài hoa của Lâm huynh đã lâu. Cho nên hẹn gặp tại Thuý Vi Các này, hôm nay vừa thấy, cũng không nghĩ l;âm huynh trẻ tuổi như thế, thực cảm thán một thế hệ anh hùng xuất thiếu niên a. Đến, Lâm huynh, mời ngồi.”

Vừa nghe tên người này, trong lòng Lâm Vũ chấn động, sớm nghe nói đến tài hoa phong lưu của hắn, nhất thời có chút hối hận mình vì sao không dịch dung, lại chỉ có thể cười mà nói: “Thì ra là Hàn thị lang, thật sự hân hạnh gặp mặt. Tại hạ vụng về, may mắn được Hàn đại nhân thưởng thức.”

Nhìn Lâm Vũ cười, Hàn Dư bỗng nhiên thấy vạn hoa mất sắc, không khỏi ngây người một chút, sửng sốt một lúc mới khôi phục. Liền mỉm cười dẫn nàng tới ngồi cạnh hắn, nàng theo lời hắn ngồi xuống.

Phe phẩy quạt giấy, cảm giác được từng trận gió nhẹ nhàn nhạt mùi hương hoa lài lướt qua mặt, tiếng nói của hắn mang theo từ tính ở bên tai Lâm Vũ vang lên: “Nói vậy Lâm huynh cũng là lần đầu tiên đến Thuý Vi Các này?” Nàng gật đầu.

Hắn vừa cười vừa nói: “Thuý Vi Các này, cũng không phải nơi người bình thường có thể vào. Lần đầu tiên tới nơi này, Ứng thị thấy ngươi là khách lạ liền muốn xác định chỗ ngồi. Cái gọi là xác định chỗ ngồi, tức là mang ngươi vào một phòng, sau đó dùng ly trà nhỏ có ấn ký hoa xanh rót trà. Lúc này sẽ có người mang đến một quyển “thực đơn”, mặt trên là bức tranh của tất cả các nữ tử trong Thuý Vi Các, nếu vừa lòng ai, mà nữ tử kia cũng nguyện ý, thì ra hiệu cho di nương quản sự đổi một cái chén tinh xảo khác, tự tay pha trà ngon dâng cho ngươi. Nếu nữ tử không muốn cùng ngươi kết gi­ao, ngươi phải chọn người khác. Đã ngồi uống trà, có thân mật, về sau mới có thể tuỳ thời tới Thuý Vi Các này.” Hàn Dư thấy Lâm Vũ hứng thú bừng bừng lắng nghe, uống một ngụm trà, lại tiếp tục nói: “Bước thứ hai gọi là lên màn, các màn này phân thành màn chia rượu, màn diễn (diễn hí kịch, diễn trò), màn du (du ngoạn, dạo chơi). Nếu ngươi có tình cảm với nữ tử, có thể ở các hiệu ăn, tửu lâu, rạp hát, trang viên, thuyền lớn trong kinh thành kêu nàng đến tiếp khách.”

“Trời, đây chính là tam bồi phục vụ.” Lâm Vũ sợ hãi nói.

“Tam bồi?”

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Hàn Dư lại cười tà, nàng giải thích: “Tam bồi chính là: bồi ăn, bồi uống, bồi chơi.”

“Ừ, cách nói này của Lâm huynh thật chính xác.” Hắn mặt đầy tươi cười nhìn nàng, “Cuối cùng chính là chầu mặn. Nếu ngươi và các nữ tử quen thuộc, có thể ở trong các tiệc rượu, ăn uống bảo nàng hầu rượu, xem như chính thức quan hệ thân thiết, ngươi có thể ngủ lại Thuý Vi Các. Nếu muốn bao trọn nữ tử kia, về sau việc ăn, mặc, chơi đùa cùng phí tổn cho hạ nhân đều là ngươi đảm đương. Nếu ngươi bao một vị xử nữ, phí tổn lại càng nhiều.”

Lâm Vũ giật mình thở dài, “Thì ra đây là cuộc sống “ngập trong vàng son” ở Thuý Vi Các.” Nàng không khỏi hỏi: “Không biết Hàn huynh ở trong này đã bao bao nhiêu nữ tử?”

“Ha ha,” dường như nghe ra ý châm chọc trong lời của nàng, lại không muốn nàng hiểu lầm, Hàn Dư nghiêm trang giải thích, “Ta chỉ vẽ tranh lên “Thực đơn” mà thôi, vì giúp bọn họ hoạch định nữ tử nơi này lên “thực đơn” nên ta cũng quen biết các nàng. Ngày thường rảnh rỗi liền kêu các nàng đánh cờ, cũng không có ngủ lại.”

“Ừ.” Nàng gật gật đầu, xem ra bên ngoài nói Hàn Dư thường lưu luyến chốn phong trần đúng là có điểm khuyếch đại, lại nói: “Tục ngữ nói: “rượu ngon dù tốt, cũng không thể mê”, Thuý Vi Các nhuyễn hương như ngọc, mặc dù mê người, nếu lưu luyến quên đường về, hãm sâu trong đó, sẽ tiêu hao chí khí con người. Nhớ rõ sư phụ ta từng nói với ta, thời tam quốc trước kia, người từng một mình trong đêm dừng chân trên bờ sông Tần Hoài ở quốc đô, lại xem cảnh quan liêu sống mơ mơ màng màng, ở bờ sông cùng nữ tử trăng hoa vui đùa. Lúc ấy, hắn nghe được nữ tử trăng hoa xướng khúc “Mộng uyển hoa” của Nhạc Vương làm, không khỏi cảm thán: “Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa, Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia. Thương nữ bất tri vong quốc hận, Cách giang do xướng “Mộng uyển hoa”. [1]

“……Thương nữ bất tri vong quốc hận, Cách giang do xướng “Mộng uyển hoa”.” Yên lặng nhớ kĩ câu thơ, ánh mắt Hàn Dư đầu tiên là kinh ngạc, thấy nàng còn nhỏ đã có trình độ như thế; sau lại chuyển thâm trầm, âm thầm suy nghĩ xem cảnh ngộ như thế nào mà tạo ra nàng trẻ tuổi lại thành thạo, biết lo dân lo nước, thật sâu nhìn Lâm Vũ, nói, “Không biết ngươi trẻ tuổi thế này, lại đối với thế sự có kiến giải sâu sắc, làm ta thật kính nể. Không biết sư phụ Lâm huynh là ai? Lâm huynh bao nhiêu tuổi? Nhà ở nơi đâu?”

Lâm Vũ nhấm một ngụm trà, thầm nghĩ không nên cho hắn biết nhiều, liền nói: “Ta là một cô nhi, từ nhỏ được sư phụ nuôi dưỡng, ẩn cư trong núi sâu. Nay sư phụ đã đi về cõi tiên ….” Nói đến đây, ánh mắt nàng ảm đạm xuống, mờ ảo nhìn phương xa, giống như thấy được giọng nói nụ cười của sư phụ lúc còn sống. Hàn Dư thấy nàng thương tâm, không khỏi vì nàng thêm trà. Dừng dừng, lại nói: “Ta cùng hai sư đệ phiêu bạt khắp nơi. Năm nay hơn 14 tuổi, lưu lại Vận Kinh đã mấy tháng, thỉnh thoảng bán tranh kiếm chút lộ phí mà thôi.”

“Mới 14 à! Về sau ta đây gọi Lâm đệ được không?” Nghe xong Lâm Phong nói hắn vẫn còn độc thân, Hàn Dư vui vẻ nói.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Bài thơ này nguyên bản là bài Đỗ bến Tần Hoài do Đỗ Mục sáng tác... Dịch thơ là:

Nước băng khói tỏa trăng soi cát

Thuyền đổ bến Tần cạnh tửu gia

Ca Kỷ chẳng màng hận mất nước

Cách sông còn hát Hậu Đình Hoa*

Bản gốc thơ là Hậu Đình Hoa nhưng trong bản thơ trong truyện lại là Mộng Uyển Hoa (ko dò sai đâu). Có phần khác biệt.

Lâm Vũ thấy diễn xuất của nàng được học từ mẫu thân kiếp trước không tồi, nhưng tên này sao lại có vẻ mặt giống như vui mừng, đáng lẽ nên biểu hiện ra vẻ mặt đồng tình hoàn cảnh cô nhi đáng thương phiêu bạt khắp nơi của nàng chứ, nàng trừng mắt liếc hắn một cái, buồn bực gật đầu. Cái trừng vô tình này, trong mắt Hàn Dư lại là phong tình vạn chủng, đè xuống nội tâm xao động, Hàn Dư nói: “Lấy tài học của Lâm đệ, vì sao không đi thi lấy công danh? Lại ẩn sâu trong chốn phố phường?”

“Ta không thích tranh chấp trong triều đình, lại hâm mộ sự tiêu dao của sư phụ, nay đây mai đó phiêu bạt, ta thật thích.” Lâm Vũ cười đáp.

Nhìn nàng tươi cười, ngửi thấy trên người nàng toả ra mùi thuốc nhàn nhạt, Hàn Dư lại một lần nữa sửng sốt, thấy qua trâm ngọc trên đầu nàng, trong lòng nhất thời run lên. Lại giống như vô tình nhìn qua cổ Lâm Vũ, thấy rõ ràng yết hầu, nội tâm không khỏi than thở: “Trời! Chẳng lẽ ta thật sự thích nam tử này? Ta yêu là nữ nhân a, tuyệt đối không có đoạn tay áo chi phích (nôm na là gay)!”

Dường như muốn nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, Hàn Dư gọi Uyển nương tới, tiếp nhận một quyển “thực đơn” tinh xảo màu bạc từ Uyển nương, lại tự mình vì Lâm Vũ giới thiệu: “ “Thực đơn” trong Thuý Vi Các có phân cấp bậc, giống như nữ tử nơi này cũng phân cấp bậc. Tướng mạo nữ tử khác nhau đều xếp ở “thực đơn” khác nhau. Mà 7 đại mỹ cơ nổi danh nhất Thuý Vi Các đều ở trong quyển “thực đơn” màu bạc này.” Nói xong đem “thực đơn” mở ra: “Lâm huynh đã nghe qua 7 đại mỹ cơ chưa?” Thấy nàng lắc đầu, hắn cười đắc ý: “Bảy đại mỹ cơ gồm Mai, Lan, Trúc, Cúc, Liên, Đan, Hạc. Bảy vị mỹ nhân này, trừ bỏ Đan Cơ đã bị Tư Mã Đại học sĩ độc bao, sáu vị kia, mặc dù nghe nói thân mật khá nhiều, nhưng chưa từng có khách ngủ lại. Các nàng sở dĩ nổi danh, không chỉ ở mỹ mạo. Mai Cơ thích làm văn, Lan Cơ giỏi ca múa, Trúc Cơ khéo múa kiếm, Cúc Cơ giỏi thi hoạ, Liên Cơ nổi tiếng đánh đàn, Hạc Cơ cờ nghệ (kỹ thuật chơi cờ) rất cao; Đan Cơ xem như toàn tài, cầm kỳ thi hoạ đều biết, nhưng không tinh thông.” Hàn Dư vừa nói vừa chỉ cho nàng bảy vị mỹ cơ.

Lâm Vũ nhìn các nàng, cảm nghĩ: “Tại nơi nam quyền thịnh thế, các nàng có thể sống như thế, đem nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, làm hậu nhân thế kỉ 21 như ta cũng không thể không khâm phục.”

Lại nghe Hàn Dư nói: “Hôm nay chúng ta liền thưởng thức Lan Cơ ca múa đi.”

Nàng gật gật đầu, cũng đúng lúc sinh ra hứng thú với nữ tử này.

Vì thế, bọn họ đi theo Uyển nương, ra Thanh Hoa Các, xuống lầu, vào hậu viện. Một đường đi, thấy Lâm Vũ có phần mê mẩn, Hàn Dư cười nói, “Lâm đệ chắc không biết, Thuý Vi Các này, tiền viện (viện phía trước) có 3 lầu. Mỗi lầu cũng chia cấp bậc, an bài các cô nương khác nhau, cấp bậc càng cao, phí tổn càng lớn. Mà 7 vị mỹ cơ kia, cũng không ở trong những lầu này. Các nàng đều có viện riêng, trừ phi có khách ra tiền mời, bình thường đều có bốn nha hoàn, bốn đầy tớ hầu hạ.” Nàng âm thầm líu lưỡi, so với khi nàng còn là tiểu thư ở Tư Mã gia, người hầu nhiều hơn nhiều.

Đúng lúc này, liền đi tới khuê viện của một nữ tử, thấy tấm biển trên cửa viện có khắc 2 chữ thanh tú sâu xa: “Lan uyển.” Uyển nương gõ nhẹ cửa, kêu lên: “Cô nương, Hàn đại nhân, Lâm công tử đến thăm.” Lúc này, cửa viện mở ra, nhưng lại thấy một nha hoàn tầm mười mấy tuổi, thanh y bố sam (quần áo màu xanh), dẫn bọn họ vào. Có vẻ Hàn Dư cùng Lan Cơ rất quen thuộc nên cũng không cần Uyển nương giới thiệu, nàng không theo bọn họ đi vào mà lập tức rời đi.

Đình viện này, bày trí có chút giống Tứ hợp viện của Bắc Kinh xưa. Đối diện cửa vào là một bình phong điêu khắc lan hoa, qua bình phong, liền thấy trong viện có ba nhà, nhà chính là nơi Lan Cơ ở, nhà phụ còn lại là nơi ở của nha hoàn, ngoài ra còn có một phòng bếp nhỏ. Trong viện có các loại hoa lan cùng một gốc cây đào, sau viện đều là dương liễu lả lướt. Vì Lan uyển này vừa vặn dựa vào con sông trong thành, nên buổi chiều có thể thấy được ánh đèn thuyền trên sông, khói sóng mịt mù, một cảnh đêm phồn hoa thật đẹp.

“Cô nương, Hàn đại nhân đến.” Nha hoàn ở ngoài nhà chính nói nhỏ một tiếng, cửa liền mở ra, bọn họ theo tại chỗ đi vào.

Chỉ thấy trong nhà là một lục y nữ tử, xinh đẹp thoải mái đứng bên cửa sổ. Nàng kia nghe tiếng quay lại, thấy Lâm Vũ ánh mắt liền sáng lên. Chỉ nghe nàng trong suốt cười, nói: “Hàn đại nhân đại giá quang lâm, ta không có tiếp đón từ xa, mong ngài lượng thứ.” Eo nhỏ uyển chuyển, thanh âm như nhuyễn hương, tê dại vô cùng; quay đầu lại cười, xinh đẹp vạn phần. Gi­ai nhân như thế, sao có thể trách nàng không tiếp đón từ xa đây. Chỉ nghe Hàn Dư cười nói: “Lan cô nương, đây là hiền đệ Lâm Phong. Tranh của hắn thật kỳ diệu, làm ta phải khuất phục.”

Thấy ánh mắt nàng vừa chuyển, Lâm Vũ vội vàng thở dài: “Lần đầu gặp mặt, cảm thán dung mạo cô nương mà giật mình, thật là trời sinh tự có khí chất diễm lệ, tính nết thuỳ mỵ vẻ đượm nồng.”[2]

“Ha ha!” Lan Cơ che miệng cư��i, sóng mắt lưu chuyển, “Ta thấy Lâm công tử, mới cảm thán thế gi­an này sao có nam tử hào hoa phong nhã tuyệt thế vô song như thế, lại thấy may mắn là dung mạo này sinh trên người công tử, nếu là nữ tử, tỷ muội chúng ta thật sự không dám sánh với.” Nói xong, nàng cũng không tị hiềm (ko ngại hiềm nghi) nhìn chằm chằm Lâm Vũ, mà Lâm Vũ lại cảm thấy cô gái này rất sáng sủa đáng yêu, liền mỉm cười nhìn lại.

Hàn Dư thấy Lâm Vũ cùng Lan Cơ đưa mắt, nội tâm liền cực kỳ không thoải mái. Vội phe phẩy quạt giấy, buồn bực nói: “Lan cô nương, hôm nay ta cố ý mang Lâm đệ đến để thưởng thức ca múa của ngươi, ngươi cũng không thể câu hồn Lâm đệ nhà ta thế chứ.”

Lan Cơ bật cười, nói: “Ta chưa từng thấy mỹ nam như thế này, là hồn ta bị Lâm công tử câu mới đúng.”

Dứt lời, liền kêu nha hoàn trong đình viện chuẩn bị xiêm áo cùng hương án, chỉ thấy trên hương án có một cái đàn tranh mà không thấy người đàn. Thấy Lâm Vũ nghi hoặc, Lan Cơ cười nói: “Làm phiền Hàn đại nhân vì ta đệm nhạc được không?”

Nhìn đến ánh mắt Lâm Vũ chuyển hướng hắn, Hàn Dư vui vẻ đáp: “Đương nhiên là được, không biết cô nương muốn tấu khúc nào?” Thầm nghĩ nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt Lâm Phong.

Thấy bộ dáng Hàn Dư mong chờ, Lan Cơ cười đáp: “Đạp ca.”

Gió nhẹ thoảng qua, hương lan yếu ớt xa xăm, màu hồng dưới tàng cây, lục y nhè nhẹ bay, đàn tranh nhẹ nhàng vang lên, chỉ thấy ống tay áo vung lên, ống quần vũ động, ngọc bội nhẹ kêu, sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh, một khúc “Đạp ca” giống như tiên âm từ trên trời từ từ truyền đến:

“Người như mây trời, ta như chim trong mây.

Cùng nhau gắn bó, tắm ngày lái gió.

Người như nước trong hồ, ta như hoa trong nước.

Thân cận nhớ thương, tắm trăng làm bóng.

Nhân gi­an vì sao tụ rồi tán,

Nhân gi­an vì sao trải bi hoan (vui buồn),

Chỉ mong cùng người nắm tay dài,

Đừng làm phù dung sớm nở tối tàn.”

Hết một khúc, Lâm Vũ vẫn đắm chìm trong vũ khúc cảnh đẹp nhân gi­an kia.

Không khỏi cảm thán, ngâm một câu thơ:

"Sông Nguyệt Hàn đêm khuya tĩnh lặng nặng nề, mỹ nhân cười đáng ngàn hoàng kim.

Buông màn vũ nổi giương âm đàn, trong Sính [3] chớ lại ngâm “Uyển Hoa”, một khúc “Đạp ca” động lòng người.

Động lòng người, mong người thưởng.

Nguyện làm đôi uyên ương trên trời, một bay bay đến trên mây xanh."

Ngâm xong, hai mắt Hàn Dư toả sáng, Lan Cơ cũng mặt đầy cảm xúc, “Đây là câu thơ động lòng người nhất mà ta được nghe.” Nói xong rót ly rượu, đưa tới trước mặt Lâm Vũ, “Ta kính công tử một ly.”

Lâm Vũ tiếp nhận ly rượu, một hơi uống cạn sạch, chỉ cảm thấy rượu nóng yết hầu, thầm hối hận chính mình quên mang theo thuốc giải rượu, lại không biết rượu này so với rượu Lan Cơ ngày thường dùng tiếp đãi khách mạnh hơn rất nhiều. Lại thấy Lan Cơ kính Hàn Dư một ly.

Hàn Dư uống xong, sẵng giọng: “Lâm huynh chỉ ca ngợi Lan cô nương ca múa, tại sao không bình phẩm ta đánh đàn?”

Lâm Vũ sửng sốt, vừa rồi chỉ chú ý Lan Cơ ca múa, lại không tỉ mỉ nghe hắn đánh đàn. Lại nghe Lan Cơ trêu đùa: “Hàn đại nhân không phải là ghen tỵ chứ.”

Quạt giấy lay động, Hàn Dư chỉ nói, “Ta thấy Lâm đệ cùng Lan Cơ tình nồng ý hợp, lại lãng quên ta đây phong lưu tài tuấn, ly rượu này, nên phạt!” Nolí xong bưng lên ly rượu, đưa tới trước mặt Lâm Vũ.

Lâm Vũ nhìn ly rượu này, âm thầm cầu nguyện chính mình nghìn vạn lần chịu đựng, chậm rãi đưa lên uống, “Hàn huynh đàn thật tốt, ta chỉ cảm thấy ca, khúc, vũ đã hoà làm một thể, phối hợp lại càng hay. Về sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ một mình thưởng thức tài đánh đàn của Hàn huynh.”

Hai ly rượu xong, quả là cảm thấy đầu có chút choáng váng: “Tiểu đệ không chịu nổi rượu, có chút chóng mặt.” Nàng ôm đầu, híp mắt nhìn hai người trước mặt, “Làm mất nhã hứng của Hàn huynh và Lan cô nương, mong lượng thứ.” Dứt lời đầu đột nhiên lệch đi, thân mình nghiêng về phía trước, ngã vào trong một lồng ngực rộng lớn.

Giương mắt nhìn, đã thấy ngũ quan Hàn Dư gần trong gang tấc, hắn ôm bả vai nàng, trong mắt toát ra một tia lo lắng, vội vàng cáo từ Lan Cơ, mang nàng ra Thuý Vi Các.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[2] Tính nết thuỳ mỵ vẻ đượm nồng: câu gốc là Thái nùng ý viễn thục thả chân, là một câu thơ trong bài Lệ nhân hành (Bài hát về người đẹp) của Đỗ Phủ.

[3] Sính: thủ đô của nước Sở thời chiến quốc, nay ở phía Bắc Giang Lăng, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play