Mênh mông bát ngát hoang dã, từng tiếng sói lang làm cho người ta nghe mà
sinh sợ, đây là tiếng kêu hưng phấn khi bọn chúng phát hiện thức ăn, bọn chúng đang gọi nhiều đồng bạn tới chia sẻ con mồi này hơn.
Trong bụi cỏ hỗn loạn, một nam tử đã mất đi tri giác nằm đó, trên người của
hắn chồng chất vết thương, máu tươi chảy ròng, mùi máu tươi theo gió bay ra, hấp dẫn dã thú trong núi hoang nối gót tới, phát hiện hắn trước
nhất chính là đám sói hoang kia, bọn họ theo mùi, rất nhanh phát hiện
hắn, cũng gọi đồng bạn đến, từng bước một tiến gần tới hắn, lúc bọn họ
sắp đến gần hắn thì con sói cầm đầu đột nhiên phấn khởi giật mình, nó
muốn một ngụm cắn cổ họng trí mạng của nam nhân. Nói thì chậm nhưng xảy
ra rất nhanh, con sói một lòng chỉ có con mồi mê người trước mắt, nhưng
không có phát hiện một bóng người "vù" vọt đến trước mặt. Một chưởng
phong bén nhọn như cuồng phong gào thét đánh tới, chỉ nghe "Phanh" một
tiếng, con sói dẫn đầu bị chấn động văng ra ngoài mấy trượng. Thấy dáng
vẻ chỉ còn vài hơi thở của thủ lĩnh, bọn sói nhất thời hoảng hồn, một
cái chớp mắt, lại có mấy con sói bị chấn động văng ra ngoài, bọn sói sợ
hãi vạn phần, "Ô ô" kêu lên vài tiếng liền chạy tứ tán vào trong rừng
cây .
"Thiện tai! Thiện tai! Trời cao có đức hiếu sinh, ngươi chưa hết tuổi thọ, không nên tuyệt mệnh ở đây."
Ba năm tới nay, Vân Sâm vẫn du ngoạn bên ngoài, nhìn núi nhìn nước xem
nhân gian, từ trong ngộ ra được phật lý chân đế, cũng chỉ điểm bến mê
cho không ít người, khiến cho bọn họ đi lên đường chính hoặc một bước
lên mây, thanh danh của hắn cũng càng ngày càng cao. Cái thân phận cao
tăng đặc thù này, tuy thuộc về hoàng tự ở kinh thành —— Hàn Thanh tự,
nhưng bởi vì hắn bên ngoài lâu dài vả lại hành tung bất định, muốn bái
phỏng hắn chỉ có thể dựa vào vận khí.
Ngày này, Vân Sâm đại sư
trở lại Hàn Thanh tự, điều này làm cho toàn bộ tăng đồ đều cao hứng vạn
phần. Lần này, lạu có thể nghe đại sư giảng giải phật lý, trải qua hắn
chỉ điểm, phật tính của bọn họ sẽ cao hơn một tầng.
"Đại sư, nam tử này. . ." Tăng nhân chỉ vào người nằm ở trên xe ngựa hôn mê bất tỉnh hỏi.
"Nâng hắn đến phòng tây sương đi, hắn bị trọng thương chưa lành, các ngươi cần cẩn thận một chút."
"Vâng"
Vào đêm, kết thúc một ngày giảng kinh làm phép, Vân Sâm vội vã chạy tới
phòng tây sương, chẩn mạch cho hắn, lại mớm thuốc cho hắn, qua hồi lâu,
nam tử trên giường dần dần tỉnh lại.
"Cảm giác như thế nào?"
"Tốt. Đại sư, sư phụ ta hắn. . . . . ."
"Phó công tử, ta đã sai người đi tìm rồi, chẳng qua là hắn đã đến phương nam mua thuốc, chắc phải tháng tới mới có thể trở về, ngươi an tâm ở ta đây dưỡng thương đi."
"Vậy thật làm phiền đại sư."
"Ha ha, ta và ngươi gặp nhau tức là duyên. Huống chi, ta vừa cứu ngươi, tương
đương với cứu tất cả dân chúng a." Vân Sâm vuốt râu dài, tươi cười rạng
rỡ.
"Tế thế cứu nhân tất nhiên lý hành y của ta, ta nhất định không phụ trọng vọng của đại sư."
"Tốt! Tốt!"
Đêm dần dần thâm trầm, Phó Tử Minh uống thuốc lại tiến vào mộng đẹp.
Từng trận gió thổi ngoài cửa sổ, chậm rãi mở mắt ra, Phó Tử Minh vươn tay
muốn chống thân thể lên, nhưng phát hiện mỗi làn dùng lực liền cảm thấy
rất khó khăn, cắn chặt răng dùng sức từng chút một, khi hắn rốt cuộc
chống thân thể lên, ngồi ở mép giường thì đã thở hồng hộc.
"Thí chủ?" Tiểu tăng lễ phép gõ cửa.
"Ta ở đây, vào đi."
Tiểu tăng đẩy cửa vào, thấy bộ dạng Phó Tử Minh đầy mồ hôi liền lấy làm kinh hãi, "Thí chủ, sao ngươi lại dậy?" Mấy ngày nay đều là hắn chiếu cố Phó Tử Minh, hắn biết rõ trạng huống của hắn.
"Ta nằm ở trên giường đã có vài chục ngày, rất muốn ra ngoài dạo."
"Thí chủ, hôm nay tự ta có khách quý tới chơi, trong chùa đã giới nghiêm,
không cho phép bất kỳ người ngoài đi vào, đại sư bảoở chỗ này không cần
đi ra ngoài."
"Tốt." Phó Tử Minh gật đầu cười.
Không biết
là khách quý như thế nào, có thể khiến cho đại sư coi trọng như vậy,
nhưng hắn không có bất kỳ hứng thú, ăn điểm tâm và uống thuốc rồi liền
cầm sách thuốc lên xem.
"Hoàng thượng, Vương gia, mời theo bần đạo đi vào, xin hoàng hậu nghỉ ngơi chỗ này một hồi."
Lâm Vũ gật đầu một cái, bởi vì tự miếu địa vị cao cả, chỉ cho hoàng đế, Dục Vương và nàng đơn độc đi vào, những người khác đều chờ đợi bên ngoài tự miếu, cũng khiến cho nàng có thể tự do hành động bên trong tự miếu.
Lâm Vũ bâng quơ đi ở trong chùa, nàng khôi phục trí nhớ mặt mờ mịt, Tử Minh có bình an hay không? Hồ ly lại đi nơi nào? Đi tới đi lui, lại đi tới
chỗ sâu trong miếu, nơi này rất u tĩnh. Tiếng nước chảy róc rách nơi xa, ống trúc mang nước đụng tảng đá vang lên thanh thúy, chim kêu hưng
phấn, làm người say mê, quên thân mình ở cảnh gì.
Mấy sương phòng đan xen hợp lí đứng trên đất, trong sân có một tiểu đình mấy băng đá,
dựa lưng vào như cuốn vẽ thanh sơn lục thủy, cảm thụ cảnh đẹp như thế,
Lâm Vũ không khỏi cảm thán, một mảnh đất thanh tịnh như vậy, thật rất
thích hợp tu thân dưỡng tính. Cũng khiến nàng tạm thời quên mất phiền
não.
Phó Tử Minh bên trong nhà đang xem sách, nhưng hắn võ công
cao cường rất nhanh nhận thấy được có người đi lại ở bên ngoài, lắng
nghe động tĩnh của người bên ngoài, hắn đoán được hắn (nàng) không có võ công. Có lẽ là khách quý tiểu tăng nói. Nhưng vì sao nội tâm của hắn
lại mơ hồ rung động? Hắn tự giễu cười một tiếng, không thể nào là nàng.
Hiện tại nàng phải là đi theo Lệnh Hồ Diệp, nàng sẽ tìm đến hắn sao?
Nghĩ đến đây, ngực của hắn không khỏi đau xót, một cỗ máu tanh xông lên
khóe miệng, liền phun ra. Hắn vô lực lắc đầu một cái, mặc dù thời thời
khắc khắc nhắc nhở mình nhất định ohải tĩnh tâm, nhưng hắn vẫn không
cách nào khống chế mình không nghĩ nàng nữa. Lâm Vũ, rốt cuộc ngươi ở
nơi nào?
Lâm Vũ khe khẽ thở dài một hơi, thứ nên đối mặt tổng
phải đối mặt, mấy ngày nữa chính là ngày đại hôn, nhưng nàng không có
thế lực không võ công làm sao có thể chạy trốn?
"A di đà Phật! Sao nữ thí chủ phiền muộn hơn thế?"
Lâm Vũ xoay người, thấy lão tăng một đầu đầy tóc trắng mặt mang mỉm cười
nhìn nàng, nàng khẽ đáp lễ, hỏi: "Đại sư, ngài từng có phiền não sao?"
Nghe thế thanh âm quen thuộc, quyển sách trên tay Phó Tử Minh rơi xuống đất.
"Có, hơn nữa rất nhiều!"
"Như vậy làm sao ngài tiêu trừ những phiền não kia?"
Là nàng sao? Thật chẳng lẽ chính là nàng! Phó Tử Minh muốn gọi ra, lại
phát hiện âm thanh mình khàn khàn âm lượng như than nhẹ, hắn biết là lúc thuốc có tác dụng, liền mạnh mẽ lật người xuống, lại bởi vì thân thể vô lực mà ngã trên mặt đất, nhưng hắn nhịn đau, không buông tha bò qua
cửa.
Ngoài phòng, lão tăng vừa vuốt râu vừa nhìn Lâm Vũ, "Phật
nói, tiếp xúc phiền não là Bồ Đề. Phiền não chỉ là vô căn cứ, ta không
vọng tưởng muốn tiêu trừ nó hết. Ta chỉ muốn quy y, quy y từ tâm, khi
đọc, bản tính thanh tịnh, đây cũng là phương pháp giải thoát lúc tiếp
xúc phiền não của Bồ Đề."
"Nhưng, thân là người trần thế, thì làm sao quy y?"
"Ha ha, phải không tham không thích không đọc không muốn, thí chủ có thể làm được không?"
"Này, ta. . . . . ."
"Không cần khổ não, thí chủ chỉ cần kiên trì đọc, loại bỏ phiền nhiễu, dám đối mặt, một ngày nào đó có thể thực hiện suy nghĩ trong lòng."
Lâm Vũ bình tĩnh nhìn lão tăng, chợt thấy tất cả rộng mở trong sáng, cười nói: "Đa tạ đại sư chỉ điểm!"
"Nương nương, tại sao ngài lại ở chỗ này! Hoàng thượng tìm ngài tìm không ra đang muốn giận dữ, mau cùng nô tỳ đi thôi."
Lâm Vũ khẽ thở dài, cáo biệt với đại sư, xoay người, đi theo người nữ tỳ kia rời đi viện.
Phó Tử Minh đã bò đến cạnh cửa đang định vươn tay đẩy cửa phòng ra, nghe
hai chữ "nương nương" thì tay đưa ra liền dừng ở giữa không trung không
nhúc nhích, là nàng sao? Không phải là nàng chứ? Nghe tiếng bước chân
rời đi của họ, suy nghĩ lung tung không ngừng bay loạn trong đầu hắn,
"oa" một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi. . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT