Một tiếng “Thông hành” vang lên, Trương công công dẫn theo hai cỗ xe ngựa đi vào hoàng cung.
Trong xe ngựa Lâm Vũ không khỏi nhấc rèm cửa sổ lên, chỉ thấy một bức tường
cao vắng vẻ, trong cái nắng gay gắt lại càng có vẻ thê lương. Nàng nghĩ
đến các cung nữ phi tần sống quãng đời còn lại trong hoàng cung của
những triều đại ở kiếp trước, có bao nhiêu người cô đơn lẻ lỏi đối mặt
với những bức tường chốn thâm cung mà sống ưu sầu nửa đời. Cuộc sống như vậy không phải cái nàng muốn. Nàng bây giờ, thầm nghĩ rong ruổi khắp
trời đất, nếu đã sống lại ở cái thế giới này thì phải chơi một lần cho
đã.
Qua thời gian một năm, thông qua vẽ tranh cùng làm việc ở
hiệu thuốc, hiện tại nàng cũng đã dự trữ đủ ngân lượng, cũng tích luỹ
được rất nhiều kinh nghiệm y học, nàng nghĩ: trải qua Vạn Bác Hội lần
này, cũng nên ra ngoài đi một chút. May mắn là có Phó Tử Minh làm bạn,
không chỉ vì tăng hệ số an toàn khi đi xa, còn vì cùng nhau luận bàn
thực thi y đức, cùng nhau tiến bộ. Nhưng nàng không biết, Phó Tử Minh đã bất tri bất giác chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng nàng.
Đi không bao lâu, xe ngựa liền dừng, người phía trước thông báo: “Ca vũ mỹ cơ đến (ý là người đẹp ca múa đến)!”
Lúc này, rèm bị xốc lên, chỉ thấy một vị cung nữ trung niên xuất hiện ở trước mặt Lâm Vũ, “Cô nương, mời đi theo ta.”
Lâm Vũ xuống xe, nhìn Lan Cơ phía trước, nàng đi theo. Lan Cơ thấy nàng,
cũng mỉm cười, hai người chưa dám nói chuyện với nhau, chỉ yên lặng đi
theo vị cung nữ trung niên kia, đi vào một đại viện, trên cửa có viết:
“Nghệ phường.”
Đây là một kiểu sân được ghép lại, cung nữ trung
niên dẫn các nàng vào viện, một tay chỉ căn phòng chính giữa viện nói:
“Đó là chính đường đại sảnh của Nghệ phường, chính là nơi các ngươi tập
luyện ca múa sau này.”
Tiếp theo, lai mang các nàng rẽ vào hành
lang dài ngoài chính đường, vừa đi vừa nói: “Trong Đông sương vừa vặn
còn trống hai phòng, các ngươi ở chỗ này đi. Giờ Mẹo (5- 7h) rời giường, giờ Hợi (9- 11h đêm) đi ngủ, trưa nghỉ nửa canh giờ, thức ăn đều ở
trong Tây sương. Hoàng cung đại viện này không phải là nơi có thể tuỳ ý
xem. Trong khoảng thời gian các ngươi luyện ca múa không thể tuỳ ý ra
ngoài, nếu có ai vi phạm thì xử phạt theo cung quy.”
“Vâng!”
Lan Cơ hỏi lại: “Xin hỏi nữ ti tên gọi là gì?”
“Ha ha, đi đường lo giảng giải đã quên không giới thiệu, ta là nữ quan chấp sự, các ngươi có thể gọi ta là Vương cô cô. Về sau nếu có chuyện gì, có thể đến phòng chính ở Tây sương tìm ta.”
“Vâng!”
Tới
sương phòng phía đông, Vương cô cô nghiêm mặt nói: “Tuy rằng hiến nghệ
cho Vạn Bác Hội lần này, Hoàng thượng chỉ đích danh các người ca múa.
Nhưng mặc kệ các ngươi có thân phận gì bên ngoài, ở trong này các ngươi
chính là nghệ cơ, trong cung có dặn dò sắp xếp cho các ngươi nha hoàn
hầu hạ cuộc sống hàng ngày. Lan cô nương, ngươi ở phòng thứ ba. Lâm cô
nương, ngươi ở phòng thứ 10. Ngày mai bắt đầu luyện, có cái gì cần cứ
việc bảo nha hoàn nói với ta.”
“Vâng, xin cẩn thận nghe theo lời khuyên bảo của cô cô.”
Thấy hai người đều tự vào phòng, Vương cô cô mới âm thầm rời đi.
Lâm Vũ vào trong phòng, nhìn quanh căn phòng đơn giản này, chính giữa có
một cái bàn, ba cái ghế dựa, một bàn trang điểm, một tủ quần áo, một
giường gỗ khắc hoa văn, bên trên buông xuống một cái màn màu hồng phấn.
Nàng mở cửa sổ ra, chỉ thấy bên ngoài có một cái cầu nhỏ bắc trên dòng suối
nhỏ, chim hót hoa thơm, cây đào được trồng thành rừng, thật sự là một
chốn động tiên khác biệt. Từng trận gió nhẹ nhàng thoảng qua mặt, mang
theo mùi hương hoa đào nhàn nhạt, Lâm Vũ từ từ nhắm hai mắt lại, hít thở không khí tươi mát này, không khỏi say mê trong đó. Tuy rằng trong thâm cung nhiều cung nữ cô đơn u oán, nhưng cây hoa đào tràn đầy, như cũ
xinh đẹp trong gió xuân.
Lúc này, có người gõ khẽ cửa, Lâm Vũ tuỳ tiện nói: “Mời vào.”
Chỉ thấy một cung nữ nhẹ nhàng đi vào, tay nàng cầm hành lý của Lâm Vũ, hơi hơi cúi người: “Nha hoàn Tiểu Nguyên thỉnh an cô nương.”
“Ừ, đem hành lý của ta để lên bàn là được.”
“Vâng!”
Tiểu Nguyên đem đồ để lên bàn xong, vẫn khoanh tay đứng một bên chờ phân phó.
Lâm Vũ nhìn thân thể nhỏ bé của nàng, nhiều nhất cũng chỉ tầm 14 tuổi, mi
mắt rủ xuống, một bộ dáng nhu thuận, liền hỏi: “Ngươi mấy tuổi? Buổi tối ở nơi nào?”
“Nô tì 15 tuổi, sẽ ở lại trong gian phòng của cô
nương, cô nương có chuyện gì, có thể trực tiếp gọi ta.” Nói xong nàng
chỉ chỉ vào góc phòng, chỉ thấy nơi đó có một cái cửa nhỏ, có lẽ do ánh
sáng không đến, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra.
“Tiểu Nguyên, phòng ở nơi này đều giống nhau sao?”
“Không có, chỉ có gian này của cô nương, và gian thứ ba mới có phòng ngầm cho nha hoàn chúng ta ở.”
Lâm Vũ đi vào gian phòng ngầm kia, chỉ thấy bên trong đặt một cái giường
nhỏ, cạnh giường có một cái bàn nhỏ, một cái cửa sổ nhỏ trên tường đối
diện giường, cửa sổ đã bị giấy che lại, cũng vì vị trí tương đối cao nên chỉ có thể ngửa mặt trông lên.
Nhìn đến hoàn cảnh như vậy, Lâm
Vũ gật gật đầu, xoay người nói: “Tiểu Nguyên, ngươi có thể chuẩn bị một
ít giấy cùng nghiên mực cho ta được không?”
“Được, cô nương chờ một lát.”
Thấy nàng rời đi, Lâm Vũ mở bọc đồ ra, lấy ra một bức hoạ cuộn tròn, để vào
trong tay áo, lại đem quần áo cất đi. Sau đó, nàng ra khỏi phòng, đi đến phòng Lan Cơ.
Gõ gõ cửa, nghe được tiếng “mời vào” từ bên trong, liền từ tại chỗ đi vào.
Chỉ thấy Lan Cơ đã thu dọn ổn thoả, nhưng không ngờ nàng đang nằm ở trên
giường. Đầu nàng hơi chảy mồ hôi, vẻ mặt thống khổ. Lâm Vũ nhanh chóng
đi qua, cầm lấy tay Lan Cơ xem mạch, nàng yên lặng chẩn mạch hồi lâu,
lại thấy mạch tượng kỳ lạ, là loại tình huống chưa từng gặp qua bao giờ. Lan Cơ khe khẽ thở hổn hển: “Muội muội không cần chẩn bệnh, đây là bệnh cũ của ta, khụ khụ, mỗi tháng đều tái phát. Ta đã tìm rất nhiều danh y
nhưng vẫn không chữa được a.”
Lâm Vũ thu hồi tay, “Uh, tỷ tỷ có thể cho ta nhìn người ngươi một chút không?”
“Này.” Ánh mắt Lan Cơ buồn bã, chần chờ một chút, bình tĩnh lại nói: “Ngươi xem đi.”
Nàng ho nhẹ một chút, chậm rãi nâng tay, cởi vạt áo ra, vừa kéo vạt áo thì
một hồi đau đớn khó chịu kéo tới, khiến nàng không khỏi than nhẹ, hai
tay ôm thân, toàn thân run run.
Lâm Vũ lấy một viên thuốc ra từ trong lòng nhét vào miệng nàng, “Cái này, chắc là có thể tạm thời giảm đau.”
Lan Cơ nhíu chặt mày, khẽ gật gật đầu, nghe lời nuốt thuốc vào.
Lúc này, một nha hoàn gõ cửa mà vào, nhìn đến Lâm Vũ ngồi trước giường cùng Lan Cơ vẻ mặt kỳ quái, “Cô nương làm sao vậy?” Trong khi nói, nha hoàn
kia đã đến đầu giường, Lâm Vũ còn chưa có phản ứng, đã thấy nàng ta che ở trước mặt, ngăn trở tầm mắt.
“Cô nương cảm thấy không thoải mái?” Nha hoàn kia khẩn trương hỏi.
Lan Cơ không có trả lời, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt của nàng đã chứng minh hết thảy.
Nha hoàn thấy thế, xoay người nói với Lâm Vũ: “Tiểu thư nhà chúng ta không
thoải mái, cần nghỉ ngơi, vị cô nương này xin mời trở về.”
Lâm Vũ thấy nàng một bộ dáng đương gia quản sự (quản lý việc nhà), sinh lòng
kỳ quái, cũng không để ý đến sự vô lễ của nàng ta, chỉ nói: “Ta cũng
hiểu sơ y lý (lý thuyết y học), có thể xem cho Lan cô nương.”
Nha hoàn kia vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái: “Cô nương,
bệnh của tiểu thư nhà ta không phải cái bệnh nhỏ gì, trước kia bao nhiêu đại phu đều thúc thủ vô sách (bó tay hết cách), cho nên cô nương vẫn là thôi đi, hiện tại tiểu thư chỉ cần nghỉ ngơi.”
“Khụ khụ.” Lan Cơ ở trên giường ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Nghiêm, để nàng ở lại đi. Nàng
tìm ta để bàn việc ca múa trong Vạn Bác Hội.” Ánh mắt Lan Cơ bình tĩnh
nhìn thẳng Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhìn mắt Lan Cơ, muốn từ trong đó đọc ra được chút gì đó, không tự chủ được gật gật đầu.
“Vậy được rồi, cô nương, ta đi chuẩn bị chút trà nóng.” Tiểu Nghiêm xoay
người chuẩn bị chạy ra, lại bị Lan Cơ gọi lại: “Chờ đã, lấy cho ta một
ít giấy bút cùng nghiên mực đi. Chúng ta cần dùng để thảo luận ca vũ.”
“Vâng!” Tiểu Nghiêm liếc mắt qua Lâm Vũ một cái, đi đến ngoài cửa, đóng cửa lại, chỉ chớp mắt đã đi xa.
Trong phòng Lâm Vũ yên lặng ngồi trên đầu giường, chỉ nhìn Lan Cơ, cũng không nói gì.
Lúc này, Lan Cơ đã cảm thấy tốt hơn, mày dần dần giãn ra, nàng vươn tay,
cởi bỏ vạt áo, “Bệnh này đã mắc mấy năm. Mỗi tháng khi phát bệnh ngực
đều đau đớn khó chịu, trên người cũng xuất hiện mẩn (như mụn) đỏ, uống
rất nhiều thuốc rồi mà trừ không được. Ta cũng cam chịu số phận, chỉ cần lúc sinh thời có thể thể hiện được nghệ kỹ cũng không uổng cuộc đời
này.” Nói xong, nàng như nghĩ đến cái gì đó, không khỏi thở dài.
Lâm Vũ nhìn ánh mắt u buồn của nàng, nghĩ đến việc Phó Tử Minh nói nàng
trúng độc, nhất thời cũng không biết nói gì. Chỉ muốn biết, rốt cuộc Lan Cơ trúng độc gì, mặc kệ là thế nào, đây cũng là một cơ hội tốt cho nàng hiểu rõ việc chẩn trì (khám và chữa bệnh) kì độc.
Nhìn thấy nội
sam (áo trong) của Lan Cơ đã mở ra, lộ ra triệu chứng phát bệnh trên cơ
thể, Lâm Vũ không tự giác sờ sờ mẩn đỏ trải rộng trên thân, “Ngứa không? Đau không?”
“Không đau, cũng không ngứa.”
“Chỉ khi phát bệnh mới hiện ra?”
“Ừ.”
“Ta có thể nhìn hạ thân không?”
Lan Cơ gật gật đầu, sau đó cởi bỏ quần áo hạ thân.
Chỉ thấy mẩn đỏ cũng trải rộng.
Lâm Vũ cẩn thận kiểm tra, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nói: “Để ta nhìn chân ngươi.”
Lan Cơ nghe lời bỏ vải bố quấn chân ra, nàng vì thường luyện múa, bảo hộ
hai chân, trừ bỏ mang vớ còn có quấn vải bố. Nữ tử thế giới này không
cần bó chân, nhưng cũng không thể tuỳ ý để người ngoài nhìn thấy, nếu
nam tử thấy chân nữ tử, cũng coi như là phi lễ khinh bạc, lại vì đại phu khám bệnh đa số đều là nam tử, cho nên có rất nhiều bệnh ở chân không
dễ bị phát hiện.
Lâm Vũ cẩn thận kiểm tra đôi chân kia, chỉ nhìn
thấy những vết chai nhỏ do luyện múa lâu năm mà có, lại có vẻ không có
dị trạng nào khác. Lâm Vũ dừng một chút, “Chẳng lẽ không đúng, hoặc
là…..” Nàng không nổi giận, lại càng cẩn thận hơn kiểm tra lần nữa, một
bên còn ấn huyệt vị, “Đau không?”
“Không đau.”
Khi kiểm
tra được một nửa các huyệt vị thì Lâm Vũ đột nhiên cả kinh, ở nơi này
nàng phát hiện được một cái bớt màu hồng, chỉ là cái bớt này màu hồng
rất nhạt, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện được.
Thấy vẻ mặt Lâm Vũ đang suy nghĩ sâu xa, Lan Cơ hỏi: “Nhìn ra cái gì không?”
Lâm Vũ ngẩng đầu, nhìn nàng: “Ngươi luyện múa nhiều quá, có khả năng ảnh
hưởng đến bệnh này.” Nói xong liền đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng,
quay người lại thì thấy Lan Cơ đã đứng dậy mặc quần áo vào.
Hỏi lại: “Tỷ tỷ, ngươi có ẩn tình gì khó nói?”
Lan Cơ cau mày nhìn nàng, trong mắt tràn đầy u buồn, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Vũ, “Bệnh của ta, có phải đã không còn cách chữa trị hay
không?”
Vẻ mặt Lâm Vũ ảm đạm, “Này, ta cũng không rõ.”
“Muội muội, kỳ thật ta…..” Nàng muốn nói lại thôi, nhìn Lâm Vũ, hai mắt mờ mịt, cũng không nói ra một tiếng.
Lúc này, Tiểu Nghiêm đột nhiên xông vào, nàng ta một tay cầm ấm trà, một
tay ôm đồ dùng thi hoạ (để vẽ tranh), nhìn thấy bộ dáng Lan Cơ, nhíu mày nói: “Cô nương, người lại làm sao vậy!” Nàng ta nhanh chóng đem những
đồ đó đặt lên bàn, liền đi qua đỡ lấy Lan Cơ, Lan Cơ nhẹ nhàng thoát
khỏi sự dìu đỡ của nàng ta, “Không cần, ta bây giờ tốt lắm.”
Hít
một hơi thật sâu, Lan Cơ nhìn thẳng vào nàng ta, nói tiếp: “Hiện tại
chúng ta muốn thảo luận ca múa, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Tiểu Nghiêm nhìn nàng: “Cô nương, người uống ly trà nóng đi, ta vừa mới
chuẩn bị, cái này tốt cho cơ thể người.” Nói xong liền rót một chén đưa
cho Lan Cơ.
Nhìn ly trà nóng phiêu tán hương nồng đưa đến trước
mặt, Lan Cơ dừng một chút, ánh mắt phức tạp, không đưa tay, do dự, cuối
cùng giống như hạ quyết tâm, có chút run run đón lấy ly trà kia, uống
một hơi cạn sạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT