Mùa xuân đến, vạn vật nảy mầm, trăm cây nở hoa, Lâm Vũ đứng ở đầu thuyền,
hít thở không khí tươi mát nguyên thuỷ mang theo hương vị bùn đất này,
đắm chìm trong ánh sáng lan tràn, kệ cho gió xuân tuỳ ý vỗ về mái tóc
như tơ của nàng, cũng vì du thuyền chầm chậm đi lên mà vô cùng thoải mái hài lòng.
Ngay giữa lúc như đi vào cõi thần tiên, chỉ cảm thấy
trên người ấm áp, một chiếc áo choàng đã được phủ lên người, “Trên
thuyền gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.” Tiếng nói ôn hoà vang lên bên tai,
giương mắt nhìn, Phó Tử Minh đã đứng bên cạnh.
Từ sau ngày say
rượu ở Thuý Vi Các, lại biết hành vi mờ ám của Hàn Dư, liên tục nhiều
ngày Lâm Vũ đều ở trong hiệu thuốc hết lòng học y, đi theo Phó chưởng
quầy nghiên cứu và thảo luận phương pháp châm cứu, thu hoạch không nhỏ.
Khi đề cập tới nội dung trong sách châm cứu, sự sâu xa huyền bí này,
nhiều chữ lặp lại, không giống nhau, làm Lâm Vũ biên tập sửa sang gặp
nhiều khó khăn. Sau đó Phó chưởng quầy biết được, giúp nàng tổng hợp lại sách thuốc, giải quyết phiền phức này, còn cung cấp cho nàng một lượng
lớn kinh nghiệm quý giá. Mấy ngày nay, bệnh nhân tới lấy thuốc chữa bệnh có vẻ nhiều, nàng cùng Phó Tử Minh vội đến cực độ. Mà nàng cũng học
ngay lúc đó, sử dụng châm cứu vô cùng nhuần nhuyễn, nhất thời tích luỹ
được không ít kinh nghiệm thực tế.
Thấm thoắt đã đến thế giới này được gần một năm.
Đang giữa tháng tư, mưa xuân đã hết, muôn hoa nở rộ, toàn thành đều là một
mảnh cảnh sắc tươi đẹp, đúng là thời gian ra cửa du ngoạn tốt nhất.
Vận Kinh có gió du xuân tốt, lúc này trên con sông bảo vệ thành, ngoại ô
Tây Sơn, chùa Không Đồng ở đông thành, nhân sĩ du ngọan nơi đâu cũng có. Lâm Vũ kéo Tiểu Hàng, cùng Phó Tử Minh gia nhập hàng ngũ du xuân.
Sông đào bảo vệ thành Vận Kinh chia làm nội hà ngoại hà. Ngoại hà là một cái đầu nguồn, tức là núi Ngọc Liên phía bắc, trên đỉnh núi hàng năm tuyết
đọng, tuyết tan, hợp với suối trong núi thành sông, gọi là sông Ngọc
Liên. Sông này từ Bắc xuống phía nam chảy qua Vận Kinh. Ở Vận Kinh trải
qua sức người đào mở, một phân thành hai, tức thì biến thành ngoại hà
bảo hộ thành Vận Kinh. Nội hà ước chừng rộng vài chục trượng, từ bắc
xuống nam, đi ngang qua kinh thành. Ngoại hà vòng quanh tường thành mà
qua. Sau khi ra Vận Kinh lại hợp thành một dòng, chảy tới Giang Nam,
sau từ trấn nhỏ Hoài Bắc ở Giang Nam chảy ra biển, trở thành động mạch
chủ giao thông của nam bắc Tiển quốc.
Bọn họ thuê một cái du
thuyền, ở trên sông thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông. Cách đó
không xa không ngừng có du thuyền đi qua, dân kinh thành mở cửa, các
thuyền đều mở rộng cửa sổ, trên thuyền thỉnh thoảng truyền đến từng trận ca hát, cầm khúc; cũng có hai con thuyền ngừng giữa sông, hát đối lẫn
nhau.
Lâm Vũ đứng ở đầu thuyền, nhất thời hứng khởi, mang cầm ngọc lên, đón gió, cũng cất giọng ca.
“Mưa rơi Bạch Lộ châu, lưu luyến Đồng Tước lâu, ánh chiều nhiễm cỏ buồn, mấy độ ửng hồng, cánh buồm xa lay động trên sông lớn; nhìn lại đèn như hoa, không lên tiếng người trước xấu hổ, tâm sự nhẹ sơ lộng, nhẹ nắm hai
tay, mặc cho sợi tóc quấn quanh hai tròng mắt; cho nên hoa tươi hạnh
phúc đầy trời đang lưu truyền, lưu truyền ngày xưa vui buồn quyến luyến; sở dĩ khuynh quốc khuynh thành không biến dung nhan, dung nhan nháy mắt đã thành vĩnh viễn; giờ phút này hoa tươi hạnh phúc đầy trời ở bên
người, hai bên người muôn sông nghìn núi; giờ phút này khuynh quốc
khuynh thành gần nhau vĩnh viễn, đêm vĩnh viễn tĩnh như ca khúc uyển
chuyển; quay nhìn đền như hoa, không lên tiếng người trước xấu hổ, tâm
sự nhẹ sơ lộng, nhẹ nắm hai tay, mặc cho sợi tóc quấn quanh hai tròng
mắt; cho nên hoa tươi hạnh phúc đầy trời đang lưu truyền, lưu truyền
ngày xưa vui buồn quyến luyến; sở dĩ khuynh quốc khuynh thành không biến dung nhan, dung nhan nháy mắt đã thành vĩnh viễn; giờ phút này hoa tươi hạnh phúc đầy trời ở bên người, hai bên người muôn sông nghìn núi; giờ
phút này khuynh quốc khuynh thành gần nhau vĩnh viễn, đêm vĩnh viễn tĩnh như ca khúc uyển chuyển; giờ phút này khuynh quốc khuynh thành gần nhau vĩnh viễn”
Một khúc xong, chưa trở về chỗ cũ, Phó Tử Minh đã
hướng Lâm Vũ phủ lên một cái khăn che mặt, ánh mắt nóng cháy xuyên thấu
qua, nhìn nàng hoảng hốt một trận, “Hát rất hay, ta không muốn cho người khác nhìn thấy khuôn mặt thật của ngươi.”
Lúc này, có hai chiếc
du thuyền chạy đến, thân thuyền so với thuyền bọn họ to gấp tôi, cũng
hoa lệ hơn rất nhiều, vừa thấy liền biết người bên trong không phú cũng
quý. Hai thuyền dần dần dừng lại, một thuyền phía trước, một thuyền bên
phải, thuyền nhỏ của bọn họ bị kẹp giữa hai thuyền kia, cũng đành thả
neo dừng lại. Một người đi ra thuyền phía trước, nhưng thấy hắn tay cầm
quạt, quần áo lam nhạt, hai mắt toả sáng, nhìn chằm chằm giống như nhìn
con mồi, nhìn Lâm Vũ từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại trên mặt, cũng
chưa từng nhìn đến Phó Tử Minh bên cạnh nàng.
“Tiểu Hàng, không
cần đi ra.” Sợ hai người nàng hôm nay không dịch dung sẽ bị nhìn thấy,
nàng vội thấp giọng nói, lại quan sát nam tử trước mặt kia, nghĩ vì sao
cũng là người cầm quạt, khí chất so với người nọ thật sự là kém ngàn
dặm, nhẹ nhàng đưa tay vào trong tay áo, lại nghe nam tử kia nói: “Tại
hạ Tư Mã Vân, vừa mới nghe cô nương hát một khúc, hư hư thực thực như
thiên nữ (nữ nhân trên trời) túng (phóng túng) ca, ta nghe được cũng say mê, nên một đường theo tiếng ca mà đến, còn muốn nhìn thấy dung mạo của cô nương.” Dứt lời đứng dậy, đảo mắt đã tới trước người Lâm Vũ. Hắn
định dùng quạt giấy nhấc khăn che mặt của nàng lên, đáy mắt tràn đầy ý
dâm loạn, Phó Tử Minh lập tức ra tay chắn, quát: “Ngay dưới ban ngày,
ngươi dám làm việc như thế sao?”
“Sư huynh bớt giận.” Lâm Vũ cầm
tay Phó Tử Minh, nhìn thẳng Tư Mã Vân, người nàng từng gọi là tam ca.
Nói nhỏ: “Tư Mã đại nhân bớt giận, chì vì mặt ta ngày thường có lốm đốm
đen, không dám để người nhìn, ra cửa đều phải che mặt, mong đại nhân thứ lỗi.” Nói xong liền âm thầm giống như vỗ về khuôn mặt.
“A? Lời này là thật sao?”
Thấy Tư Mã Vân vẻ mặt nghi hoặc, Lâm Vũ nghiêm mặt nói: “Nếu Tư Mã đại nhân
không tin, ta chỉ có thể cho người nhìn kỹ, nếu có chút hù doạ đại nhân, còn mong thứ tội cho.”
Nghe xong, Tư Mã Vân nhìn mặt nàng như ẩn như hiện dưới cái khăn che mặt, dường như thực sự có một mảng bớt đen
che ở nửa khuôn mặt, bàn tay cũng do dự, nhất thời nửa khắc không dám
vén khăn.
Đúng lúc này, miệng đột nhiên phun nước bọt: “Phi, còn
nói thiên tiên mỹ nữ cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một người đàn bà xấu.” Ngẩng đầu liếc xéo Phó Tử Minh so với hắn cao hơn một cái đầu, “Bản đại nhân giữa ban ngày muốn làm chuyện gì cần ngươi quản sao!”
Một
người dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, một người lại ngoảnh mặt làm ngơ. Vẻ mặt
Phó Tử Minh coi thường, hắn nhìn thấy càng tức, vừa định nổi giận, lại
nghe trong thuyền truyền đến một tiếng nói quen thuộc: “Tam ca, không
cần so đo với dân đen, tránh làm mất hứng thú du ngoạn của chúng ta.”
Tư Mã Vân nghe xong, căm tức nhìn Phó Tử Minh: “Hừ, lần sau đừng để ta
thấy ngươi nữa.” Dứt lời nhảy về thuyền, hướng người chèo thuyền hô to:
“Các ngươi còn làm gì, còn không mau lái thuyền. Làm hỏng hứng thú của
ta, các ngươi cũng đừng nghĩ trở về.”
Mấy người chèo thuyền không dám chậm trễ, nhanh chóng nhổ neo, đẩy mái chèo, theo một tiếng hô to:
“Khởi thuyền!”, thuyền đã vượt lên.
Nhìn người Tư Mã gia dần dần cách xa nàng, tâm Lâm Vũ cũng lạnh như băng theo: “Một ngày nào đó, bọn họ sẽ gặp báo ứng.”
Giương mắt nhìn đến ánh mắt tàn khốc nhìn theo thuyền kia rời đi của Phó Tử
Minh, Lâm Vũ hỏi: “Tử Minh, vừa rồi ngươi rắc thuốc gì lên người hắn?”
Lệ mâu chợt loé, hắn nói nhỏ: “Khinh cốc tán.”
Khinh cốc tán, không màu không vị, hạt cực nhỏ, bám vào trên người, một ngày
sau làm cho toàn thân người phát mẩn đỏ rất ngứa khó chịu, giống như da
bị dị ứng, bệnh liên tục một vòng.
Lâm Vũ bật cười, “Nếu hắn dám
vạch khăn che mặt của ta, ta liền cho hắn nếm thử “Trọng cốc tán”, cho
hắn một tháng đau khổ không chịu nổi.”
Trong lúc trêu đùa này, lại quên bên phải còn có một du thuyền nữa đang ngừng.
Lúc bọn họ cùng Tư Mã Vân nói chuyện, chiếc thuyền kia vẫn không có động
tĩnh. Nhất thời mọi người không chú ý tới sự tồn tại của nó. Lại không
biết người trên thuyền kia đã yên lặng quan sát tất cả.
Bọn họ đang muốn cho thuyền đi, trong thuyền kia liền từ từ truyền đến một thanh âm của nữ tử, cũng là tinh tế dễ nghe.
“Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ?
Thuyền xuân đón khách, khách là ai?
Thì ra thuyền khách là người vương tử!
Triệu kiến người trên chiếc thuyền xuân
Việt nữ tôi - lòng cảm tạ vô ngần
Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ?
Vương tử cùng lướt sóng ngao du
Tâm can tôi nghe hớn hở vô cùng.”
(xuất từ “Việt nhân ca”)
Thanh âm của nữ tử trong suốt ôn nhu khiến mọi người chìm đắm trong đó, giống như những việc mới phát sinh đều đã quên. Trên thuyền kia đứng ra sáu
người chèo thuyền, tiếng ca dừng lại, người chèo thuyền liền ra ký hiệu
để bọn họ tiếp tục ngừng thuyền, chỉ thấy một nam tử đi ra ngoài, mặt
hắn sánh với Phan An, dung mạo tuyệt sắc, một thân áo quần màu xanh
ngọc, ngoại sam trong suốt, trên mặt thêu hoa văn thiếp vàng, thắt lưng
đeo bảo kiếm, trên vỏ kiếm có khắc hoa văn song long hí châu. Chỉ nghe
hắn cười ha ha, nói: “Tại hạ Lý Dục, không biết huynh đài cùng cô nương
đối diện xưng hô thế nào?”
Xuyên qua khăn che mặt, Lâm Vũ không
chớp mắt nhìn thẳng Dục vương, trong mơ hồ, nàng cảm thấy hắn ở đối diện giống như đã từng gặp qua khuôn mặt tương tự, làm nàng nhớ tới nhiều
chuyện cũ, trong lúc nhất thời cũng ngây người nhìn.
Phó Tử Minh
lo lắng nhìn nàng, cố ý lớn tiếng trả lời: “Thì ra là Dục vương, hân
hạnh! Tại hạ Phó Tử Minh. Đây là sư muội của ta, ….” Bị hắn đánh thức,
nàng vội vàng tiếp lời: “Ta gọi Lâm Vũ.”
“Một khúc vừa rồi của
Lâm cô nương, âm cảnh từ khúc rất hay, nghe xong làm người ta như si như say, không biết tên là gì? Lan Cơ trong thuyền của ta nghe xong, muốn
cùng cô nương tỷ thí ca nghệ, mới vừa hát một khúc “Việt nhân ca.”
Lúc này, Lan Cơ đã ra ngoài khoang thuyền, theo sau nàng là một nam tử cao
lớn, quần áo xanh nhạt, thắt lưng đeo ngọc bội màu trắng, mày kiếm tà
chọn, hai mắt hẹp dài, cánh mũi rất thẳng, bạc môi mím nhẹ. Hắn ẩn ẩn
đứng sau Lan Cơ, lại làm cho người ta cảm thấy có một loại khí thế quần
hùng ngạo nghễ.
Lan Cơ cười nói: “Lan nhi vừa mới khẽ hát, thật là tự bêu xấu.”
Nhìn tuyệt sắc nam nữ đối diện này, Lâm Vũ thực may mắn thấy chuyến đi hôm
nay không tệ, liền nói: “Khởi bẩm Dục vương, ta vừa mới hát khúc “Khuynh quốc khuynh thành.”?
Lại hướng Lan Cơ nói: “Thanh âm của Lan cô
nương, như cam lộ rơi, thấm vào toàn thân, làm ta cũng đắm chìm trong đó không biết đường về.”
Lan Cơ che miệng cười, “Lâm cô nương khiêm tốn như thế, Lan nhi nhưng không cam lòng. Khúc “Khuynh quốc khuynh
thành” Lâm cô nương vừa hát, Lan nhi ở xa xa nghe được nên không nghe
rõ, còn dám xin cô nương hát lại một khúc, không biết như thế nào?”
Lâm Vũ thấy nàng thành tâm mời, cũng không có ác ý, liền vui vẻ gật đầu. Mà người trên hai thuyền vì có thể nghe được hai đại danh ca thi hát đều
trở nên hưng phấn.
Dọn xong ngọc cầm, Lâm Vũ cười nhẹ một tiếng.
Người hát lúc này, đa số đều là nữ, phương thức ca hát chỉ có một, giọng hát nguyên thuỷ hồn nhiên, chỉ cầu nhân tình mà hát, mang tính hát nói
(hát không nhạc) phổ biến mà không có quy tắc biểu diễn chuyên môn.
“Khuynh quốc khuynh thành” vừa hát là nàng dùng kỹ thuật hát phổ thông,
kỹ xảo không cao, chỉ là ca khúc mới mẻ độc đáo, giọng hát không tệ, cho nên mới hấp dẫn chú ý của mọi người. Lúc này, ngược lại nàng muốn thử
dùng phương pháp dân tộc xem sao.
Sửa lại thanh âm cổ họng, nói: “Ta hiến một khúc “Quốc trường ca” cho mọi người.”
Ngọc cầm tấu lên, thay đổi cảm xúc, Lâm Vũ lấy thanh âm trong veo sáng ngời
cất lên, dồn khí vào đan điền, nhiệt tình thoải mái biểu diễn,
“Mộng của người hướng về ngày đoạn, trăng lạnh biên quan, khói theo sáo đến,
không thấy cánh đồng hoang vu ở đại mạc, người yêu để cho thiên hạ, muôn phương tấu nguyệt; vàng bạc tản mạc lòng người tụ lại, còn xem nước
biếc núi xanh”
Đến chỗ cao trào, nàng sát nhập kỹ thuật ca đắc ý
của bản thân, sử dụng lồng ngực, khoang miệng cộng hưởng, làm thanh âm
thông, chuyển đến cao âm tốt nhất.
“Cao thấp mấy trăm năm; mộng
lớn khôn cùng; mộng quay về gặp lại; lưu lại thơ; tung hoành chín vạn
dặm; người yêu không nói gì; một khúc ca dài nghe thấy; kích thích hợp
âm; người mộng vì giang sơn; kiểm lại ấm lạnh; nhật nguyệt ca thiên địa trống; kết thúc mưa gió ân oán; tình yêu chưa xong; cổ kim truyền lưu;
Trời đất cùng dân chúng vui; nghênh đón thái bình nhân gian; Cao thấp
mấy trăm năm; mộng lớn khôn cùng; mộng quay về gặp lại; lưu lại thơ;
tung hoành chín vạn dặm; người yêu không nói gì; một khúc ca dài nghe
thấy; kích thích hợp âm; Cao thấp mấy trăm năm; mộng lớn khôn cùng; mộng quay về gặp lại; lưu lại thơ; tung hoành chín vạn dặm; người yêu không
nói gì; một khúc ca dài nghe thấy; kích thích hợp âm; ”
Cuối cùng, lưu lại một đoạn âm cuối mềm mại kéo dài, lân lân theo làn sóng kia, uyển chuyển gửi tới phương xa.
Thần sắc đoàn người không đồng nhất, đều đắm chìm trong ca khúc thuần hậu này.
Một lúc lâu sau, không ai nói chuyện. Chỉ nghe “Ba ba” vài tiếng, thanh y
nam tử kia vỗ tay nói: “Ca hay! Người đẹp! Cảnh đẹp! Cô nương này hát,
không chỉ có thanh âm như thiên âm, còn ca tụng giang sơn đại Tiển ta,
thực làm người ta thán phục!”
Phục hồi lại tinh thần, Dục vương
ra vẻ bất đắc dĩ nhìn thanh y nam tử kia, “Bổn vương cũng thấy quá mức
tuyệt diệu. Lời hay ý đẹp đều bị Mộc huynh chiếm trước, ta lại không
biết nên hình dung thế nào đây.”
“Thôi thôi, Lan nhi từ nhỏ đã
luyện ca luyện vũ, lại chưa từng nghe qua nghệ thuật hát như thế này,
Lâm cô nương dùng âm thật tài tình, Lan nhi tự nhận không bằng.” Nói
xong nhẹ nhàng vái chào, Lan Cơ thản nhiên cười, lại nói: “Lan nhi có
một chuyện muốn thỉnh: mong cô nương chỉ dạy phương pháp ca hát, chẳng
biết có được không ?”
Nhìn ánh mắt thành khẩn của nàng, lòng Lâm Vũ cũng không khỏi động, “Lan cô nương đã có ý thế, ta nào dám từ chối đây.”
Thật sự là gặp ngẫu nhiên không bằng xảo ngộ, có tài không sợ không gặp, ra cửa liền thu đồ đệ.
“Đa tạ Lâm cô nương! Không bằng chúng ta hát đối trên đường?” Lan Cơ đề nghị nói.
Dục vương trở về vẻ mặt hứng thú, cười hỏi: “A? Cách đối như thế nào?”
Lan Cơ che miệng cười: “Hát đối thôi, có nam nữ hát đối, cũng có nữ tử cùng nữ tử đấu ca. Không biết Dục vương muốn chơi như nào?”
Ánh mắt
đảo qua thanh y nam tử, Dục vương nói: “Ta cũng không đa tài đa nghệ như Hàn thị lang, hát đối cũng không. Vẫn là thưởng thức hai cô nương hát
đối đi.”
Lúc này Phó Tử Minh dường như cũng nổi lên hứng thú: “Lại không biết nữ tử hát đối như thế nào?”?
Sóng mắt vừa chuyển, Lan Cơ cười khẽ: “Người hai bên chia ra ca đề khác
nhau. Tỷ như, Dục vương ra một chữ “hà”, Lâm cô nương liền phải hát một
khúc có chữ “hà”. Mà Phó công tử ra một chữ “thuỷ”, như vậy Lan nhi ta
phải hát “thuỷ” a. Nếu như hát không được, liền thua.”
“Thua thì phạt như thế nào?” Lâm Vũ hỏi.
Ngăn Lan Cơ trả lời, thanh y nam tử họ Mộc kia xả miệng cười, “Ta thấy liền
phạt rượu đi!” Nói xong từ đối diện tung ra một vò nữ nhi hồng cùng một
cái chén sứ màu nâu non, Phó Tử Minh duỗi tay ra vững vàng tiếp được,
hai người đối diện nhau, có chút ý vị anh hùng tiếc anh hùng, nam tử kia hồi phục nói, “Thua một lần, phạt một ly rượu.”
Phó Tử Minh chỉ nói một tiếng “Được!”
Ngay sau đó, hai thuyền nhổ neo, song song đi, bọn họ hát đối chơi xuân bởi vậy mà bắt đầu.
Thật sự là, ngày xuân cảnh sông nơi nào thịnh, say ở ca cơ lan tràn thuyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT