Một tháng sau, Sương Sương và Ổ Tương Đình về đến Kim Lăng.
Vừa xuống xe ngựa, Sương Sương liền nghe thấy giọng của đại tẩu.
“Tổ mẫu, mẫu thân, hai người nhìn kìa, không phải người đã về rồi sao.”
Sau đó là giọng của lão phu nhân: “Sương Sương, Tiểu Đình, mau đến đây với tổ mẫu.”
Sương Sương nhìn thử, phát hiện lão phu nhân và mấy người Thịnh phu nhân đang đứng ở cổng chờ bọn họ, Ổ Tương Đình đứng bên cạnh Sương Sương, nhẹ
giọng nói: “Đi thôi, về nhà nào.”
Sương Sương không kìm được mà hơi sửng sốt, nhưng nàng chỉ mỉm cười, rồi đi theo Ổ Tương Đình.
Vừa đứng trước mặt lão phu nhân, mặt Sương Sương liền bị xoa xoa, trong mắt lão phu nhân đều là đau lòng: “Sao lại gầy thành như vậy? Không phải
nói tới đó chơi hay sao, giờ lại gầy đi thế này?” Lão phu nhân nói xong
thì quay sang trừng mắt với Ổ Tương Đình: “Cháu chăm sóc Sương Sương
kiểu gì vậy hả?”
Khi bọn họ khởi hành là mùa hè, bây giờ đã bước
sang mùa thu, điều khiến Sương Sương thấy vui vẻ chính là, hình như nàng đã cao hơn một chút, đỉnh đầu nàng cách cằm Ổ Tương Đình càng lúc càng
gần.
Thịnh phu nhân ở bên cạnh giảng hoà: “Thôi, để bọn nhỏ đi vào trước đã, đi đường cũng cực khổ rồi.”
***
Sau khi vào phủ, Sương Sương đi tắm rửa thay y phục trước, rồi mới tới viện của lão phu nhân.
Trong bữa cơm, lão phu nhân cố ý kéo Sương Sương đến ngồi cạnh, nhìn chằm chằm bắt Sương Sương ăn thật nhiều.
Sương Sương quả thực không ăn thêm được nữa, cuối cùng còn bịt miệng muốn ói.
Lão phu nhân thấy dáng vẻ muốn ói của Sương Sương thì lại tỏ vẻ vui mừng: “Sương Sương, cháu buồn nôn hả?”
Bà lập tức bảo nha hoàn bên cạnh: “Nhanh, đi gọi đại phu.”
Sương Sương vội lắc đầu: “Tổ mẫu, cháu không sao, không cần mời đại phu, chỉ là cháu ăn nhiều quá thôi.”
Lão phu nhân nắm tay Sương Sương, vẻ mặt hiền hoà: “Không có gì, gọi đại
phu tới khám qua cũng được, đi đường khổ cực như vậy, vạn nhất có chỗ
nào khó chịu thì sao, Tiểu Đình, cháu thấy có đúng hay không?”
Lão phu nhân nhìn Ổ Tương Đình, mà Ổ Tương Đình chỉ thủng thẳng buông đũa xuống: “Cháu thấy không cần phải khám.”
Lão phu nhân ôi chao một tiếng: “Cháu đứa nhỏ này sao lại không biết đau
lòng cho nương tử của mình chứ? Ta bảo khám là phải khám.”
***
Đại phu đến, Sương Sương ngồi sau bình phong để đại phu bắt mạch cho nàng,
một lát sau đại phu nói Sương Sương chỉ là khí huyết không đủ, chứ không còn gì bất thường.
Lão phu nhân có vẻ không hài lòng với ý kiến này: “Vừa rồi con bé còn buồn nôn, nguyên nhân là gì?”
“Do ăn quá nhanh, thức ăn tích luỹ trong dạ dày không kịp tiêu hoá nên mới
vậy. Lát nữa Như phu nhân đi tản bộ trong sân một hồi, tình hình sẽ được cải thiện.” Đại phu đáp.
Sương Sương ở sau bình phong lúng túng cúi đầu, ăn nhiều đến mức phải mời đại phu, chắc cũng chỉ có một mình nàng.
Nàng lại ngẩng đầu lên nhìn Ổ Tương Đình ở bên cạnh, đối phương đang nghe lời đại phu nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Sương Sương kéo ống tay áo Ổ Tương Đình, hắn liền cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt
đào hoa hiện lên ý cười: “Lát nữa ta sẽ bồi nàng đi dạo trong hậu viện,
có rất nhiều hoa mới nở.”
Lão phu nhân thấy đại phu nói vậy thì thở dài, bà nhìn về phía bình phong: “Tiểu Đình thật quá vô dụng.”
Thịnh phu nhân không nhịn được lắc đầu cười: “Nương, loại chuyện này sao có thể gấp.”
“Sao ta không gấp cho được?” Lão phu nhân lại thở dài: “Tiểu Hà với Tú Oánh
bên kia không có phản ứng gì, tất nhiên ta muốn Tiểu Đình với Sương
Sương bên này nhanh nhanh một chút rồi, ta đã lớn tuổi, còn không biết
sống thêm được mấy năm.”
Thịnh phu nhân cắt ngang lời lão phu
nhân: “Nương, sao có thể nói vậy, nương sống lâu trăm tuổi, nương còn
phải đợi hài tử của Tiểu Hà với Tiểu Đình đi học, lớn lên thành người,
rồi thành gia lập thất nữa.”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay Thịnh phu nhân: “Thôi, không nói những chuyện này nữa, bọn nhỏ về nhà, ta phải thật phấn khởi mới phải.”
***
Ổ Tương Đình đưa Sương Sương rời khỏi viện của lão phu nhân, hắn cho nha
hoàn lui hết, chỉ mang một mình Sương Sương tới hậu viện của Ổ gia.
Hậu viện của Ổ gia cực kỳ rộng lớn, Ổ Tương Đình dẫn Sương Sương đi giữa
con đường hoa, mặt trăng chiếu sáng trên đỉnh đầu, ánh trăng trong như
nước.
Sương Sương đi theo Ổ Tương Đình suốt đoạn đường, nàng nhìn vườn hoa rực rỡ
xung quanh, bỗng nhiên lên tiếng: “Vấn đề ta hỏi chàng lần trước, chàng
còn chưa trả lời ta đâu đấy.”
Ổ Tương Đình đưa tay gạt cành cây ra, sợ cành cây quệt phải Sương Sương: “Vấn đề gì?”
Sương Sương rũ mắt, vành tai trắng nõn hơi ửng hồng: “Chính là… ta hỏi chàng
có thú thê hay không, hôm đó chàng chỉ hỏi suy nghĩ của ta, vậy còn suy
nghĩ của chàng là gì?”
Lời nàng đã nói ra, nhưng mãi vẫn không nghe được câu trả lời.
Trống ngực Sương Sương không khỏi đập rộn, nàng bất chợt dừng bước, hồi lâu
sau mới cắn môi, quay lại nhìn Ổ Tương Đình, nhưng phát hiện đối phương
đang nhìn nàng.
Dưới ánh trăng, gương mặt Ổ Tương Đình càng thêm
tinh xảo, trước đây Sương Sương chán ghét gương mặt nữ tính này, rốt
cuộc bây giờ nàng mới hiểu, tại sao toàn bộ nữ nhân ở thành Kim Lăng đều ái mộ Ổ Tương Đình.
“Chàng nói đi.” Sương Sương khẽ đẩy Ổ Tương
Đình, thật ra trong lòng nàng đang rất căng thẳng, nàng sợ đây chẳng qua chỉ là mơ tưởng của một mình nàng.
Sương Sương nhướn mày: “Chàng biết rõ mà, ta vừa nói xong đó.”
Ổ Tương Đình thả đèn lồng trong tay xuống, giọng hắn trầm thấp ái muội,
tựa như mang theo hơi lạnh của mùa thu: “Ta sẽ không thú thê.”
Nụ cười trên môi Sương Sương còn chưa kịp nở rộ thì đã bị người nuốt lấy.
Y phục ma sát, nảy sinh xuân tình.
Thật lâu sau, Sương Sương mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không được, sẽ có người nhìn thấy.”
Ổ Tương Đình khàn giọng: “Sẽ không có ai đến cả.”
Sương Sương đỏ mặt lắc đầu: “Không.” Nàng hơi do dự: “Ta… Chúng ta về phòng đi.”
Ổ Tương Đình hơi sững sờ, sau đó trực tiếp bế ngang Sương Sương lên, Sương Sương hoảng sợ kêu một tiếng.
Trong vườn hoa tĩnh lặng, tiếng kêu kinh hãi của nàng thật sự vang dội, nàng
vội vã bịt miệng, cuối cùng còn đánh hai cái vào bả vai Ổ Tương Đình:
“Chàng làm ta sợ.”
Đánh xong nàng lại vòng tay ôm cổ Ổ Tương Đình, chủ động dựa vào người đối phương: “Tiểu Đình, mau dẫn ta về phòng.”
Ổ Tương Đình liếc Sương Sương: “Nàng gọi ta là gì?”
Sương Sương bị hắn liếc nhưng hoàn toàn không sợ, trái lại còn cười hì hì hôn chụt lên má Ổ Tương Đình: “Tướng công, ta muốn về phòng.”
Ổ
Tương Đình chỉ bế Sương Sương một đoạn, còn lại để cho nàng tự đi, Sương Sương cũng thầm biết nguyên nhân, Ổ Tương Đình là đương gia của Ổ gia,
không nên để cho nha hoàn hạ nhân nhìn thấy hành động này.
***
Bọn họ trở lại Tư Thận Viện, Sương Sương nói với Ổ Tương Đình: “Tướng công, chàng đến thư phòng đọc sách trước đi.”
Nói xong nàng liền về phòng trước.
Vừa vào phòng, nàng đã gọi Bích Lăng với Đan Thu tìm y phục cho nàng.
“Bích Lăng, Đan Thu, nhanh lên, lấy y phục đẹp nhất của ta ra đây.”
Sương Sương ngồi xuống trước gương trang điểm, nàng cẩn thận quan sát mình
trong gương, suy nghĩ một chút, lại lấy lá son ra, khẽ nhấp. Son này của nàng được làm từ cánh hoa hồng, bên trong bỏ thêm chút đường, cho nên
bây giờ tô lên sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Đều nói nữ nhân rơi vào bể tình là nữ nhân xinh đẹp nhất, Sương Sương nhìn mình ở trong gương mà cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Dù không cười nhưng tình ý vẫn tràn ngập trong mắt, giống như được nước mưa gột rửa.
Gò má nàng đỏ thắm, giống như được phủ lên lớp phấn thật dày. Mày đen da tuyết, mái tóc dài xoã trên đầu vai.
Bích Lăng đi tới, nhìn thấy thì thốt lên trầm trồ: “Phu nhân, hôm nay người thật là xinh đẹp.”
Sương Sương chớp chớp mắt, mỹ nhân trong gương cũng chớp mắt, nàng nghiêng đầu nhìn Bích Lăng: “Đẹp thật sao?”
Bích Lăng cười gật đầu: “Nô tỳ chưa từng gặp qua người nào đẹp hơn phu nhân.”
Sương Sương cong mắt cười, hài lòng quay đầu lại. Nàng mỉm cười dịu dàng với
mình ở trong gương, nhưng cười được một nửa, nụ cười của nàng chợt đông
cứng.
Sao nàng lại có thể quên, bây giờ nàng là Sương Sương xuất thân từ một hoa nương, chứ không phải là Gia Ninh.
Ổ Tương Đình đối xử tốt với nàng, bởi vì nàng là hoa nương Sương Sương ư? Nếu như chàng biết nàng là Gia Ninh mà không phải Sương Sương, chàng sẽ đối xử với nàng ra sao?
Bích Lăng không biết suy nghĩ trong lòng Sương Sương, nàng ta cầm một chiếc váy màu hồng cánh sen: “Da phu nhân
trắng, mặc màu hồng này là đẹp nhất.”
Đan Thu cũng cầm một bộ y phục, trong tay nàng ta là một chiếc váy màu xanh lá: “Phu nhân mặc màu xanh lá cũng cực đẹp.”
Sương Sương đứng dậy, nàng nhìn y phục mà hai nha hoàn đang cầm trong tay,
gương mặt vừa rồi vẫn còn mỉm cười giờ không cười được nữa, nàng đi vòng qua hai nha hoàn: “Không cần, y phục nào cũng không dùng.”
Bích
Lăng và Đan Thu đều sửng sốt, rõ ràng vừa rồi lúc vào phòng phu nhân vẫn còn cao hứng như vậy, từ trong đáy lòng các nàng cũng cảm thấy vui vẻ,
bởi trước đó mỗi khi thiếu gia gặp phu nhân, bầu không khí luôn căng
thẳng, phu nhân cũng rất ít cười chứ đừng nói tới dáng vẻ vừa rồi. Tại
sao chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, phu nhân lại mất hứng chứ?
“Phu nhân, là do nô tỳ tìm y phục quá chậm sao? Hay là nô tỳ nói sai điều gì?”
Sương Sương lắc đầu: “Không liên quan đến các ngươi, các ngươi ra ngoài đi.”
Nàng nghĩ xong rồi, nàng muốn thẳng thắn nói chuyện của mình với Ổ Tương Đình, mặc kệ hậu quả ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT