Mọi người clickhoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Editor: Luna Huang
Thời gian Mộ Tiêu Thư tiếp quản nội vụ cũng không lâu, rất nhiều chuyện đều mở một đầu, cho nên toàn bộ hệ thống cực kỳ dễ bôn hội. Vốn có nàng tọa trấn, đủ để đem cái khe xuất hiện này toàn bộ bổ túc, không ngừng củng cố hệ thống một tay nàng thành lập. Thế nhưng hiện tại nàng không có ở, những người có tâm tư đó tương đối nhiều mà bắt đầu hoạt động.
Vương phủ mặt ngoài bình tĩnh, các loại xung đột khổ không đồng nhất bắt đầu không ngừng trình diễn, đồng thời càng ngày càng nghiêm trọng. Một bên là tân hệ thống Mộ Tiêu Thư thành lập, một bên là Quế ma ma làm trụ cột, song phương ma sát càng ngày càng nhiều.
Bất quá bọn hắn đều rất thông minh, sẽ không đem chuyện này mở rộng, không nên để người phát hiện, tỉ như Cố Viễn, tỉ như Đàm Hạo Uyên chủ nhân của vương phủ. Bọn họ nếu như phát hiện, đừng nói đấu, người của hai bên đều phải ăn đại bản!
Mộ Tiêu Thư không có ở, sẽ không có người tâm phúc, mà Quế ma ma cũng thật thật tại tại trong vương phủ. Rất nhanh, theo người của nàng liền chiếm thượng phong. Người Mộ Tiêu Thư đưa lên bắt đầu đi lại duy gian, nơi chốn bị quản chế, tiến tới phạm vào một đống sai lầm cũng bọn họ có quan hệ hoặc không quan hệ, mỗi tình cảnh đều trở nên rất không tốt.
Quế ma ma nghĩ đến thu hoạch của bản thân mấy ngày nay, lại nghĩ đến biệt khuất lúc trước, nhất thời cảm thấy dương mi thổ khí. Tiếp qua một trận, chờ tiểu thư nàng đã từng hầu hạ đến, tình huống nhất định sẽ thay đổi tốt.
Lúc này ở trong hoàng cung, thủ hạ Nam Minh Châu phái đã trở về.
Vị công chúa điện hạ này, gần đây tức giận không ít, đây không phải sao, nàng lập tức có cơ hội lên cơn.
"Ngươi nói cái gì? Không tìm được người? Phế vật phế vật, làm sao có thể tìm không được, bổn công chúa dự đoán không sai."
Thủ hạ chần chờ nói: "Thuộc hạ suy đoán người có thể đã dời đi rồi."
"Dời đi đâu?"
"Đây... Thuộc hạ không có tra được."
"Hừ, chỉ biết ngoài miệng nói một chút, một chút tác dụng chân thật chưa từng đưa đến, bổn công chúa thế nào nuôi đàn phế vật như thế?"
Nam Minh Châu hùng hùng hổ hổ một hồi, còn nói: "Còn ngớ ra cái gì? Không phải nói người bị dời đi địa phương khác sao? Không đi tìm!"
Sáu ngày sau, Lân vương phủ, Tống Tử Nho ở phòng khách.
Một danh nha hoàn dẫn theo hộp đựng thức ăn, gõ cửa phòng: "Tống đại phu, nô tỳ đưa ngọ thiện tới."
Nha hoàn hô xong, chờ ở cửa. Nàng đợi một lúc lâu, bên trong thủy chung không có động tĩnh. Nha hoàn không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai gõ cửa, đem lời nói lại một lần nữa.
Lúc này, trong phòng rốt cục có thanh âm, bất quá cũng một tiếng "A nha", kèm theo một trận lách cách loạn hưởng!
"Tống công tử, người không có sao chứ?"
"Không có việc gì... Ách, ngươi vào đi."
Nha hoàn đẩy cửa ra, xông vào mũi là một trận vị thuốc đông y cổ quái, ngay sau đó nàng đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho hoảng sợ.
Chỉ thấy trên mặt đất một đống lớn chai chai lọ lọ, còn đang nằm ngả nghiên, có càng thêm không xong, đồ vật bên trong đều đổ ra đất. Còn có dược liệu không biết tên rơi trên mặt đất, toàn bộ một mảnh hỗn độn.
Tống Tử Nho tóc tai bù xù, xiêm y mất trật tự, trên cằm toát ra râu mép ngắn ngủn, nhìn qua trách trát người. Hắn đứng ở giữa một đống chai chai lọ lọ, cười đến có chút ngượng ngùng.
"Ngươi xem...Đây có thể hay không dọn dẹp một chút? Ban nãy sơ ý một chút, làm lăn đầy đất."
Nha hoàn lúc đầu khiếp sợ, cũng thích ứng, gật đầu nói: "Đó là tự nhiên, công tử là quý khách của vương phủ."
Nàng vừa nói, một bên đem thức ăn trong hộp bưng ra.
Tống Tử Nho ngồi xuống bên cạnh bàn, cũng không khách khí, cầm lấy chiếc đũa liền ăn. Hình tượng của hắn lúc này tuy rằng không tốt, nhưng tướng ăn lại cực kỳ văn nhã.
Lộ ra một quý khí công tử ca.
Nha hoàn kia vốn có dọn dẹp gian nhà, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Tống Tử Nho, nàng không khỏi ngẩn ngơ, sau đó mặt có chút hồng, liên vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Tống Tử Nho ở vương phủ nhiều ngày như thế, mỗi ngày đều là ru rú trong phòng.
Đại bộ phận thời gian hắn đều trong phòng, càng không ngừng mân mê dược vật, một gian khách phòng ngạnh sinh sinh bị hắn lăn qua lăn lại thành dược phô. Cái giá chật ních, dược liệu đủ loại, ở trong phòng lung tung, hầu như không chỗ đặt chân. Chỉnh gian phòng tràn đầy vị thuốc đông y nồng nặc, có lúc còn có thể hôi thối từ bên trong truyền ra, kẻ khác nhăn mặt.
Ngoại trừ đến vì Mộ Tiêu Thư châm cứu cùng đưa dược, hắn cơ bản sẽ không xuất môn.
Tống Tử Nho ăn cơm xong, bên cạnh chén thuốc bên lò cũng đã đun xong. Hắn đem thuốc đổ vào trong bát, tự mình bỏ vào trong hộp, mang theo chuẩn bị đi tìm Mộ Tiêu Thư.
Nơi ở của Mộ Tiêu Thư hôm nay cũng là đại biến dạng, bởi vì gian ngoài bị cải tạo thành ngoài thư phòng thêm ngọa thất!
Đàm Hạo Uyên lo lắng nàng, thẳng thắn tới nơi này xử lý công vụ, đến buổi tối, hắn như trước lo lắng, không thể làm gì khác hơn là sai người bày giường nhỏ, hắn hãy ngủ ở chỗ này.
Tống Tử Nho đẩy cửa lúc tiến vào, Đàm Hạo Uyên đang viết một phần tấu chương, Cố Viễn ngay trước án của hắn, hiển nhiên là đến hồi báo. Đầu của Đàm Hạo Uyên hơi vừa nhấc, cũng không nhìn Tống Tử Nho, chỉ nhìn lướt qua thứ hắn mang vào.
Hắn nhướng mày, nói: "Lại đổi thuốc, hôm nay là thứ gì?"
Đây không phải là câu nghi vấn, mà là khẳng định. Đàm Hạo Uyên hôm nay đối với dược cực kỳ mẫn cảm, chỉ là cừa ngửi mũi, hắn là có thể biết được dược cùng ngày hôm qua bất đồng.
Tống Tử Nho đem hộp đặt trên bàn, chỉ vào chén thuốc nói: "Tự xem!"
Đàm Hạo Uyên cười nhạt: "Ngày hôm trước dược ngươi trực tiếp để cho nàng hộc máu, hiện tại trái lại lẽ thẳng khí hùng."
"... Đó là một cái ngoài ý muốn."
Đàm Hạo Uyên không nói, hắn mang chén dược đi vào trong.
Tống Tử Nho không cùng đi vào, mà là tìm cái ghế ngồi xuống, sắc mặt nặng nề. Cố Viễn thấy hỏi hắn: "Chén dược kia bất tận như nhân ý?"
Tống Tử Nho sửng sốt, lắc đầu: "Cũng không phải, chỉ là..." Hắn chỉ là lắc đầu, lại nói không nên lời.
Lúc này Khởi Thanh từ phòng trong phòng trong, canh giữ ở cửa. Tống Tử Nho cùng Cố Viễn đều rất ăn ý đối với lần này làm như không thấy, hai người đều có có chút không được tự nhiên nhìn chằm chằm một chỗ.
Phòng trong, Đàm Hạo Uyên bưng dược đi tới bên giường của Mộ Tiêu Thư. Cùng năm ngày trước mà so, nàng hầu như đến tư thế cũng không có đổi.
Khởi Thanh sẽ vì nàng xoa bóp, giúp nàng hoạt động gân cốt, nhưng nàng thủy chung ngủ, cho nên nhìn qua giống như là chưa hề động tới một dạng.
Đàm Hạo Uyên quay ** người nói: "Uống thuốc đi."
Thất nội một mảnh tĩnh lặng, không có người trả lời câu nói của hắn.
Đàm Hạo Uyên bưng chén thuốc trong tay, hai mắt dừng ở mặt của Mộ Tiêu Thư, một lát sau, hắn cầm chén thuốc đặt ở bàn nhỏ bên giường, đưa tay phủ lên khuôn mặt của nàng.
Tay hắn thô ráp, hiện đầy dấu vết tập võ. Đầu ngón tay to phất qua khuôn mặt của Mộ Tiêu Thư, như là sợ làm nàng đau, mà đem động tác thả rất nhẹ rất nhẹ.
Chút bất tri bất giác, Đàm Hạo Uyên có điểm xuất thần, dược phương trên bàn nhỏ còn nóng hôi hổi, hiện tại chỉ còn lại một ít ôn độ.
Hắn rốt cục hồi qua thần, ngồi vào đầu giường, đem Mộ Tiêu Thư ngủ say đở lên, để cho nàng tựa ở trên vai mình. Lấy một cái khăn đặt ở trên cổ của Mộ Tiêu Thư, lần thứ hai bưng chén thuốc. Đàm Hạo Uyên không có chạm thìa, trái lại bản thân uống một hớp nhỏ.
Hôm nay dược so với hôm qua càng đắng, còn có nhiều hơn một mùi thối kỳ quái, Đàm Hạo Uyên đối với lần này nhìn như không thấy, chỉ là cúi đầu xuống, đem một ngụm dược đổ cho Mộ Tiêu Thư.
Người đang ngủ mê man không biết uống dược, uy hầu như uy không vào, Đàm Hạo Uyên đó là dùng phương thức như vậy để cho nàng có thể uống.
Mộ Tiêu Thư không biết vị đạo của dược, Đàm Hạo Uyên so với nàng rõ ràng hơn. Tống Tử Nho mỗi khi cải biến dược phương, hắn là người thứ nhất phát giác.
Bộ phận dược nàng uống, còn có một chút chảy ra, rơi vào trên khăn ở cổ, rơi vào trên y phục của Đàm Hạo Uyên. Hắn cầm lấy khăn khác, thay Mộ Tiêu Thư lau cằm, lại tiếp tục uống ngụm thứ hai.
Bất quá là một chén dược, hai người này lại uống gần nửa canh giờ. Chờ Đàm Hạo Uyên uy hoàn dược, Tống Tử Nho liền tiến vào.
Hắn đem một bao bố nhỏ mở ra trên bàn, chỉ thấy một mảnh kim khâu rậm rạp chằng chịt, dài ngắn không đồng nhất, đều tự trưng bày trên đó. Động tác của Tống Tử Nho thuần thục bốc lên một cây kim khâu, hướng trên người của Mộ Tiêu Thư đâm vào.
Lại là gần nửa canh giờ trôi qua, Tống Tử Nho rốt cục thu. Hắn thở phào nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi hột ra trên trán.
Đàm Hạo Uyên vấn: "Đã năm ngày rồi, ngươi còn chưa nói nàng đã xảy ra chuyện gì."
"Ta đây châm pháp, cùng với chén thuốc vừa phối, là tổng hợp lại hai phương diện. Một là tụ huyết trên đầu nàng, thứ hai cổ bị trồng trong thân thể nàng."
" Cổ?" Thanh âm của hắn có điểm tối nghĩa.
"Đúng vậy. Nhìn phản ứng của ngươi, chắc là nghe nói qua thứ này. Đúng vậy nó rất hiếm thấy, thế nhưng quả thực tồn tại. Vương gia, ta nên là may mắn hay là bất hạnh? Ta từng bở tâm tư lớn tầm cổ, tiêu hao tiền tài thời gian cùng với nhân lực vô số, lúc này mới tiếp xúc đến cổ sư trong truyền thuyết. Các ngươi ngược lại, trốn ở vương phủ, liền gặp được thứ tiểu sinh thiên tân vạn khổ tìm kiếm, đây thật là..."
Đàm Hạo Uyên là nghe nói qua loại đồ chơi gọi là cổ, nhưng cũng không quá tin tưởng sự tồn tại của nó. Truyền thuyết nói đến ly kỳ, đa chủng loại, công năng kỳ lạ, có chút đơn giản là cho người không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng thân thể của Mộ Tiêu Thư cổ quái, không có sinh bệnh, cũng không có trúng độc, kinh qua đoạn thời gian quan sát, dù cho Tống Tử Nho nói nàng là quỷ nhập vào người, nói không chừng hắn cũng sẽ suy tính đến khả năng này, càng miễn bàn là cổ.
Đàm Hạo Uyên mời Tống Tử Nho ngồi xuống: "Cùng bổn vương nói một chút loại cổ vật này."
Tống Tử Nho đại đại liệt liệt ngồi xuống, lộ ra dáng tươi cười, nhưng khóe miệng của hắn đã có chút cứng ngắc.
"Cổ có rất nhiều chủng loại, bất quá tiểu sinh vẫn là cảm thán vận khí của quý vương phủ, bởi vì nàng cổ nàng trúng dù cho trong cổ sư, đều là truyền thuyết. Mà một vị cổ sư nghèo, chỉ có thể đào tạo ra một con cổ như vậy, tên của nó gọi là Ức Mộng."
"Ức Mộng trưởng thành, có thể khống chế người ký sinh, để hắn vì mình sở dụng. Loại cổ giả để hắn đi đông, hắn không thể đi tây, mọi cử động trong khống chế của người khác. Tuy rằng người bị ký sinh thần trí thanh tỉnh, nhưng cả đời của nàng cũng sẽ bị điều khiển, vô pháp giải thoát."
Đàm Hạo Uyên bén nhạy bắt được một từ: Trưởng thành.
"Vậy cổ trên người nàng đã trưởng thành chưa?"
Tống Tử Nho nhíu đầu mày lên: "Về miêu tả của Ức Mộng đó là trong《 cổ kinh 》 ghi chép đều cực kỳ giản lược, y theo ta đoán, còn chưa, nên còn không có, bằng không nàng căn bản không phát hiện được mình sai, thậm chí ngay cả Vương gia cũng sẽ không chú ý tới. Án kinh văn miêu tả, người bị Ức Mộng ký sinh, sẽ phục tùng vô điều kiện cổ giả phục tùng vô điều kiện."
"Thứ hiếm lạ như thế, vì sao không trồng ở trên người bổn vương, trái lại coi trọng nàng?"
----Phân Cách Tuyến Luna Huang----
Dạo này có chút bức xúc xin phép các nàng cho ta xả.
Ta vừa đi học vừa đi làm rất mệt mỏi, ta edit truyện up lên web một phần là vì sở thích, một phần là vì nâng cao việc học. Thế nên truyện ta edit không có thuần việt (vì muốn làm quen với câu từ bị động thông dụng của tiếng trung) cùng nhớ một số từ ngữ cũng như thành ngữ. Lại nói kinh nghiêm edit của ta đến này còn chưa đầy một năm nên không có chuyện nghiệp được, trình độ triếng trung cũng không nhiều nên nhiều lúc tác giả miêu tả ta không thể nào truyền đạt hết lại bằng câu chữ cho các nàng đọc được vì bản thân đọc bản tiếng trung cũng không hiểu nổi.
Nói trắng ra chính là bộ thứ hai ta edit , bộ này tuy nói là bộ thứ hai nhưng bộ thứ nhất ta theo không lâu vì cốt truyện quá chán nên ta đã drop. Lại nói văn phong của tác giả Mặc Thập Tứ chủ yếu là lặp lại từ, ta chỉ là editor và ta tôn trọng tác giả nên không chỉnh sửa gì thêm bên trong.
Các nàng nếu không thích có thể không xem, hoặc là cmt nhẹ nhàng một chút, đừng dùng câu từ mang nghĩa ra lệnh hay chê bai quá nặng. Mỗi ngày bận rộn ta vẫn cố edit up truyện cho các nàng và cố gắng không drop hoặc không để các nàng đợi quá lâu. Các nàng nên nhớ, ta không có nhận tiền của các nàng, càng không có làm công cho các nàng để phải nhận được nhưng cmt như vậy.
Cám ơn các nàng đã thông cảm và luôn ủng hộ ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT