Diệp Trăn Trăn phát hiện Kỷ Vô Cữu có chút không thích hợp.
Đầu tiên, mặc dù hắn là một tiểu bạch kiểm, nhưng trên mặt lại giống như bị Tào Tháo dượt trên trên sân khấu, trắng bệch không có chút máu. Tương phản với trước đó, bởi vì tiểu tử này từ nhỏ đã luyện võ dáng người vô cùng tốt, nên sắc mặt thập phần hồng nhuận khỏe mạnh. Mà bây giờ, mặt hắn tựa hồ thập phần tái nhợt, giống như không đủ dinh dưỡng. Đây là một quá trình thay đổi dần dần, mới đầu Diệp Trăn Trăn không chú ý tới, kết quả đột nhiên có một ngày, sau khi tắt hết đen đuốc nàng nhìn thấy hắn, cảm thấy gương mặt kia của hắn giống như được mặt băng khắc nên, lạnh băng không có hơi ấm.
... Tiếp tục chuyện này là gì,
Mặt khác chỗ khả nghi là, tên lưu manh này thế nhưng gần đây lại thập phần quy củ. Diệp Trăn Trăn hiện tại đang tại an thai, Kỷ Vô Cữu luôn săn sóc nàng tỉ mỉ, buồn nôn đến mức ngay cả Tố Nguyệt cũng nhìn không được, hai người tất nhiên không thể sinh hoạt vợ chồng. Nhưng Kỷ Vô Cữu một câu oán hận không có, quy củ giống thái giám, Diệp Trăn Trăn rất hiểu hắn, hắn như vậy rất không bình thường!
Còn có, hắn luôn vui tươi hớn hở cười đùa trước mặt nàng, còn thường xuyên chọc ghẹo nói giỡn với nàng, nhưng Diệp Trăn Trăn biết rõ, hắn đang giả vờ. Ngay từ đầu nàng cho rằng hắn gặp phải chính sự gì đó khó giải quyết, thêm nữa sau đó quả thật hắn ít chạy tới Khôn Ninh cung một chút. Diệp Trăn Trăn tuyệt đối tin tưởng thủ đoạn của Kỷ Vô Cữu, bởi vậy cũng không hỏi, nàng cho rằng qua vài ngày sẽ tốt, lại không nghĩ rằng cái trạng thái này giằng co đã hơn mười ngày, hơn nữa phát hiện hắn đối với chuyện giường chiếu biến thành thánh nhân vô dục vô cầu, sau đó lại đột nhiên phát hiện sắc mặt hắn càng ngày càng kém...
Diệp Trăn Trăn không biết Kỷ Vô Cữu gặp phải chuyện gì, nhưng biết chắc chuyện không nhỏ, hơn nữa hắn còn cố ý gạt nàng. Nàng nghĩ tới chuyện trực tiếp đi hỏi hắn, nhưng lại sợ hắn không nói, đành phải lùi một bước, trước đó tìm Phùng Hữu Đức hỏi.
Vốn cũng không trông cậy có thể từ miệng Phùng Hữu Đức hỏi ra cái gì, ai biết Diệp Trăn Trăn vừa hỏi, Phùng Hữu Đức ngay cả lời khách sáo cũng không nói, ầm một cái quỳ xuống, sau đóngẩng đầu, lệ rơi lã chã.
Diệp Trăn Trăn hoảng sợ, "Hoàng Thượng đến cùng đã làm sao!"
"Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng gần đây thường xuyên ho ra máu. Hoàng Thượng sợ Hoàng Hậu nương nương lo lắng, vẫn lệnh nô tài không được nói với nương nương, chỉ là thân thể Hoàng Thượng ngày càng sa sút, dùng rất nhiều dược cũng không thấy khá, nô tài hoang mang lo sợ, đành phải bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương!" Thời gian Phùng Hữu Đức ở trong hoàng cung lăn lộn hỗn tạp so với Diệp Trăn Trăn đều lớn hơn nhiều, lúc này quy củ lễ tiết cái gì cũng không để ý, vừa khóc vừa bán Kỷ Vô Cữu. Hắn là một nhân tinh, tất nhiên đã sớm nhận ra quan hệ của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đã là mẫu tử ly tâm, tuy rằng bề ngoài còn duy trì được, nhưng khi có chuyện lớn như vậy, Hoàng Thượng có chuyện gì không tốt, người có thể làm chủ nhất vẫn là Hoàng Hậu nương nương. Nương nương làm người bá đạo, nhà mẹ đẻ lại vững chắc, đối Hoàng Thượng cũng là toàn tâm toàn ý, vì thế hắn mạo hiểm cãi lại thánh chỉ nói hết tình huống gần đây của Kỷ Vô Cữu cho Diệp Trăn Trăn nghe một lần.
Diệp Trăn Trăn nghe xong, đầu óc "ong" một chút, tái mặt ngây người một hồi lâu mới có chút trấn định. Nàng trầm giọng hỏi, "Thái y đến đến cùng có chẩn ra được là bệnh gì không?" Nàng lo là chứng bệnh đáng sợ, Phùng Hữu Đức không dám nói ra.
"Không có, thái y chỉ nói hoàng thượng là huyết khí suy yếu, cho nên vẫn dùng bổ huyết dược." Nhưng không thấy khá.
Kỷ Vô Cữu che dấu chuyện này vô cùng tốt, Phùng Hữu Đức cũng không biết đến cùng hắn bị cái gì. Diệp Trăn Trăn cảm thấy mật thám có khả năng biết, nhưng kêu mật thám đến, cũng đồng nghĩa với hỏi trực tiếp Kỷ Vô Cữu.
Nàng cảm thấy chuyện này không thích hợp. Nếu Kỷ Vô Cữu chỉ là sinh bệnh, chắc chắn sẽ không gạt nàng. Trừ phi hắn mắc phải bệnh nào đó thập phần khó lường, nhưng điều này cũng không thông, bởi vì trước mắt thái y còn chưa chẩn đoán được.
Nhưng là ngay cả Thiết thái y đều chẩn không ra được bệnh, vậy bệnh này khẳng định không thể coi thường. Trong lòng Diệp Trăn Trăn không khỏi căng thẳng, tới lui đều nghi hoặc, ngay cả Thiết thái y chẩn không được bệnh, cũng không có khả năng vì vậy mà Kỷ Vô Cữu gạt nàng, nhất định có nguyên nhân khác.
Là cái gì đây?
Nàng híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, hỏi Phùng Hữu Đức, "Trước sau khi Hoàng Thượng ngã bệnh, có chuyện gì không bình thường phát sinh không? Cẩn thận ngẫm nghĩ lại."
Phùng Hữu Đức đáp, "Hoàng Thượng từng đi đến Ba Tiêu các một lần, ngài ấy nói với quý phi vài câu, lúc đi ra sắc mặt không vui."
"Còn nữa không?"
Phùng Hữu Đức nhìn xung quanh xác định không có người, hạ giọng nói, "Hoàng thượng hạ chỉ cấm tục vị chủ tử trong Ba Tiêu các, mà là mật chỉ, không cho quý phi lộ ra. Ám vệ trực Càn Thanh cung cũng ít đi một đám." Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, nếu đã để lộ bí mật, tiết lộ nhiều thêm vài chuyện cũng không sao, dù sao đầu chỉ đủ chém một lần.
Cấm túc thì cấm túc, còn hạ mật chỉ, vừa thấy chính là không bình thường, chuyện này rõ ràng chính là không muốn nàng biết. Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút đã hiểu, thiếu ám vệ ở Càn Thanh cung chính là đi giám thị Bách Hương Như, chuyện này khẳng định cùng Bách Hương Như có liên quan.
Vì thế nàng bảo Phùng Hữu Đức trở về hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt, sau đó quay đầu đi tới Ba Tiêu các.
Lúc này đã sắp Trung thu, chuối tây ở Ba Tiêu các đều đã khô, đập vào mắt có chút thê lương, Bách Hương Như đứng trong đình viện thưởng thu, tâm tình so với chuối tây trước mắt còn muốn thê lương vài phần.
Quả thực hắn thà chết cũng không tới nơi này của nàng, chẳng lẽ tiện nhân Diệp Trăn Trăn kia thật sự còn quan trọng hơn so với tính mạng của hắn sao!
Trong mắt Bách Hương Như xẹt qua một tia phẫn hận, xem ngươi có thể chống được bao lâu!
Lúc này Diệp Trăn Trăn lo lắng không yên đi đến Ba Tiêu các, gọi Bách Hương Như đến nội thất, đóng cửa nói chuyện riêng.
Bách Hương Như cho rằng Diệp Trăn Trăn tới nói điều kiện với nàng ta, kỳ thật Diệp Trăn Trăn chỉ là muốn tới trước tìm hiểu một chút tình huống —— nàng sợ Kỷ Vô Cữu không nói thật với nàng. Hỗn đản này chuyện gì cũng tốt, nhưng lại có điểm đáng giận, có chuyện xảy ra đều thích ôm một mình.
Vì thế Bách Hương Như cũng không giấu diếm chút nào, đem chuyện mình trải qua thừa nhận, còn trọng điểm nhấn mạnh một chút Đào hoa cổ kia đến cùng có bao nhiêu đáng sợ.
Diệp Trăn Trăn mặt không thay đổi hỏi, "Rốt cuộc ngươi hạ cổ cho hắn lúc nào? Lại làm sao có thể đắc thủ?"
Bách Hương Như đã sớm bất chấp tất cả, lúc này cười đến có vài phần biến thái, "Trước khi ngươi hồi cung mấy ngày ta liền hạ, lại không nghĩ rằng hắn thế lại có thể chống lại lâu như vậy. Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng đối với ngài thật đúng là bất ly bất khí." Nói câu châm chọc xong, liền có chút khoái ý, nghĩ thầm, tuy rằng hắn đối với ngươi bất ly bất khí, kết quả hắn vẫn phải thuộc về ta, cũng không tin đường đường cửu ngũ như hắn sẽ buông tay giang sơn vì một nữ nhân, buông tay sinh mệnh.
Diệp Trăn Trăn nghe xong gật gật đầu, lại hỏi, "Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
Bách Hương Như bắt đầu kêu giá, "Ta muốn trở thành Hoàng Hậu, ta còn muốn ngươi biến mất trước mặt hắn. Nếu ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta có thể giữ lại cho ngươi một mạng. Nếu ngươi không đáp ứng, vậy ngươi không phải thật tâm yêu hắn, nếu hắn biết sẽ nghĩ như thế nào đây?"
Diệp Trăn Trăn không nói tốt cũng không nói xấu, "Điều kiện này có chút lớn, ngươi để ta suy xét một chút."
"Được, Hoàng Hậu nương nương muốn suy xét bao lâu đối với ta không quan trọng, chỉ là không biết Hoàng Thượng còn có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày."
"Cái này ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng cho ngươi đáp án... Hiện tại ta có một chuyện khác muốn làm."
"Nương nương muốn như thế nào?"
Diệp Trăn Trăn chậm rì rì cuộn tay áo thêu chìm hoa văn viền vàng hoa lệ, bước sen nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Bách Hương Như, cách nàng khoảng một thước.
Bách Hương Như đứng lên, không sợ hãi chút nào đối diện với nàng. Hiện tại trong tay nàng ta có lợi thế, vì thế lá gan cũng lớn hơn, Hoàng Hậu thì sao, sớm muộn gì ta cũng khiến cho ngươi quỳ xuống cầu ta!
Diệp Trăn Trăn lại không có quỳ cầu nàng ta, mà giơ tay lên, "ba" một cái bạt tai giòn vang.
Bách Hương Như không có phòng bị, bị tát khiến cho mắt nàng nổ đom đóm, nàng bụm mặt, cả giận nói, "Ngươi dám đánh —— "
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói xong, bởi vì Diệp Trăn Trăn lại giáng cho nàng ta thêm một bạt tai.
Tư lịch Bách Hương Như cả đời phong phú, các tầng lớp nữ nhân khác nhau đều đã gặp qua, tất nhiên tiểu thư khuê các cũng đã gặp không ít, nhưng chưa từng gặp qua loại tiểu thư khuê các có vài câu mất hứng liền vén tay áo đánh người này.
Vì thế nàng ta có chút mơ hồ, kết quả chính là cái tát thứ ba cứ thế vang dội đánh xuống.
Diệp Trăn Trăn rất phúc hậu, hai bên mặt đều chiếu cố, sợ một bên cao thũng một bên bình bình không đối xứng, khó coi.
Bách Hương Như tuy rằng tự nói không sợ Diệp Trăn Trăn, nhưng đó cũng là ỷ vào lợi thế kia mà tự cho mình thêm can đảm, đối với cấp bậc sâm nghiêm trong hậu cung, nàng thân làm hậu phi, thấy Hoàng Hậu liền có một loại sợ hãi theo bản năng, loại sợ hãi này khắc sâu đến tận xương, nửa khắc đều không thể thay đổi được, vì thế nàng ta cũng không dám phản kháng.
Cứ như vậy lại bị đánh hai cái nữa.
Bách Hương Như rốt cuộc sau khi hoa mắt chóng mặt tìm được ý thức, nàng ta có thể chạy! Đáng tiếc nàng ta vừa ý thức được điểm này, Diệp Trăn Trăn cũng ý thức được, sợ nàng chạy, dứt khoát túm lấy áo nàng ta, hơi hơi dùng lực, làm nhiều việc cùng một lục.
Ba! Ba! Ba! Ba!
Bách Hương Như chỉ thấy trong đầu giống như pháo hoa nở cuối năm "bùm bùm" ngũ quang thập sắc, hoặc là có ngàn vạn la sát gõ hét, chiêng trống vang trời khiến cho não phình ra phát đau. Trên mặt phảng phất như chảo dầu chứa ớt, vừa nóng vừa cay, lại còn đau, khỏi nói có bao nhiêu khó chịu.
Vì thế rốt cuộc nàng ta không thể nhịn được nữa, muốn phản kháng.
Luận võ công Diệp Trăn Trăn đánh không lại mấy người Kỷ Vô Cữu, Lục Ly, đó không phải là do quân ta quá dở, mà do quân địch quá cường đại, nếu đặt nàng vào trong một đám nữ nhân, nàng tuyệt đối được coi là cao thủ. Cho nên tuy rằng là phụ nữ có thái, nhưng bây giờ đánh với Bách Hương Như, quả thực giống như thu thập mấy tên nhãi nhép. Nàng ba hai cái liền chế trụ tay Bách Hương Như, một tay còn lại "chát chát" đánh không ngừng.
Trong lòng Bách Hương Như âm thầm thề, sớm muộn gì cũng có một ngày, những chuyện nữ nhân điên này làm với nàng, nàng sẽ trả lại toàn bộ.
Kỳ thật, cái này có chút khó khăn. Bởi vì căn bản Bách Hương Như đã không đếm được điên nữ nhân này đánh nàng ta bao nhiêu cái...
Cung nữ thái giám bên ngoài nghe được bên trong có tiếng khóc kêu, muốn tiến vào xem xem, Vương Hữu Tài Tố Nguyệt có thể nghe được người kêu to là Bách Hương Như, vì thế sai cung nhân Khôn Ninh ngăn người ở Ba Tiêu các lại, không cho phép nô tài tiến vào. Dù sao Khôn Ninh cung thổ hào nhân thủ nhiều, lúc này Hoàng Hậu nương nương mang theo nhiều hơn vài người, bảo đảm đủ dùng.
Đánh trong chốc lát, cánh tay Diệp Trăn Trăn mệt mỏi, buông Bách Hương Như ra.
Rốt cuộc Bách Hương Như có cơ hội thở dốc, vừa rồi nàng ta đấu tranh nửa ngày nhưng không có cách nào thoát khỏi ma chưởng của điên nữ nhân này, lúc này được buông xuống, nàng ta phẫn hận nhìn chằm chằm nàng. Vốn cho rằng rốt cuộc mình không cần chịu nỗi khổ da thịt nữa, lại không đoán được, Diệp Trăn Trăn một phen lặng lẽ chộp lấy cái ghế con trong góc...
Đánh thì đánh bất quá, chạy đi.
Vì thế Bách Hương Như kêu thảm chạy ra ngoài.
Diệp Trăn Trăn còn nhớ rõ mình đang mang thai, không dám chạy quá nhanh, mang theo cái ghế con ở phía sau chậm rì rì đuổi theo. Người bên ngoài thấycửa vừa mở liền chạy ra một nữ nhân, mới đầu nhìn đều không nhận đó ra là ai —— mặt sưng phù giống như đầu heo.
Rốt cục vẫn phải nhờ quần áo trên người mới có thể nhận ra đó là quý phi nương nương.
Bách Hương Như chạy thục mạng ra bên ngoài, chạy ngang qua Tố Phong, Tố Phong liền không dấu vết nhấc chân, vì thế quý phi nương nương mặt heo liền tiếp xúc thân mật cùng gạch xanh trên mặt đất.
Nàng lúc này cũng không cố tỏ vẻ hay không tỏ vẻ gì, tiếng kêu thảm thiết cơ hồ muốn cắt qua bầu trời.
Cung nữ bên người Bách Hương Như muốn đi lên nâng nàng ta dậy, khổ nỗi người bị giữ chặt, mặt khác đãi ngộ nô tài ở Ba Tiêu các cũng kém nhiều. Tình cảnh này vô cùng hoàn mỹ thuyết minh cho cái gì gọi là ỷ thế hiếp người cùng với khinh người quá đáng.
Mang theo nô tài trong cung của mình đi tới biệt cung ẩu đả với chủ tử người ta, còn khống chế nô tài của đối phương không cho lên ngăn cản, đại khái loại chuyện này cũng chỉ có Diệp Trăn Trăn mới có thể làm được.
Bách Hương Như vừa chạy ra ngoài, Tố Nguyệt liền chạy vào phòng, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn mang theo đem ghế con đuổi theo vài bước, nàng nhanh chóng đi lên lấy đồ vật trong tay Diệp Trăn Trăn xuống, đỡ nàng lại khuyên nhủ, "Nương nương ngài muốn đánh thì sai nô tài đánh là được rồi, cần gì tự mình động thủ, cẩn thận hài tử."
Diệp Trăn Trăn mặt trắng bệch, thái dương đổ mồ hôi. Tố Nguyệt vừa dứt lời, hai mắt nàng liền nhắm lại hôn mê bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT