Tâm trạng hiện giờ của Kỷ Vô Cữu không thể dùng từ ngữ để hình dung nữa, chỉ có thể mô tả bằng những mớ kí tự bất quy tắc 3b8jbf#e6b@gs!!!

hắn kìm chế xúc động muốn bóp chết Tôn thái y, sai người lập tức truyền Thiết thái y đến.

Thiết thái y vừa vào cửa, thấy đồ đệ của mình đang quỳ tại ngự tiền, mồ hôi đầm đìa, quan phục xanh đậm bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn sau lưng; trên tóc và cổ áo đều lấm tấm một tầng mồ hôi, thậm chí còn hơi ánh lên tia sáng.

Tôn thái y là học trò cuối cùng của Thiết thái y, tiểu đồ đệ này dù làm người hơi cứng nhắc, nhưng nhân phẩm tốt, ông rất vừa ý. Thiết thái y hành lễ với Kỷ Vô Cữu, nhìn Tôn thái y sắc mặt trắng xanh, nhìn lại Kỷ Vô Cữu, cũng không tốt hơn bao nhiêu, mũi như sắp thở ra lửa đến nơi.

không biết tiểu tử này đã thốt ra lời gì không nên nói rồi, Thiết thái y âu sầu nghĩ.

"Đồ đệ tốt của ngươi," Kỷ Vô Cữu nhìn lướt qua Tôn thái y đang quỳ trên đất, nói với Thiết thái y: "Vừa rồi chẩn ra hỉ mạch cho Trẫm đấy."

Thiết thái y mới vừa đứng lên, nghe thấy vậy, hoảng hốt quỳ xuống: "Vi thần không biết dạy dỗ, tội đáng muôn chết!"

"Bất tài vô tướng thì thôi, lại ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được, người ở thái y viện chết hết rồi sao, mà loại thui chột này cũng ở thể hành nghề ở thái y viện?"

"Hoàng thượng giáo huấn rất phải, loại người này không xứng được ở lại thái y viện, vi thần lập tức đuổi hắn về quê làm ruộng!"

Tôn thái y cúi đầu không dám nói một lời, nhưng mồ hôi vẫn túa ra không ngừng, trên mặt mồ hôi tụ thành hạt to hạt nhỏ, từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi trên mặt đất, tạo thành từng đọng nước nhỏ. Mặt đất quanh chỗ hắn quỳ, qua một lúc đã tích thành một vũng mồ hôi.

Thiết thái y thấy bộ dạng hắn uất ức liền nổi giận, chỉ tiếc rèn sắt hông thành thép nói: "Còn không mau tạ ơn Hoàng thượng nhân từ tha mạng!"

Tôn thái y mặt như đưa đám, ấp úng nửa ngày, nói: "Nhưng, mạch của Hoàng thượng thật sự là hỉ mạch mà..."

"Ngươi!" Nếu không phải đang ở trước mặt Hoàng thượng, Thiết thái y thật sự muốn cốc mạnh đầu tên ngốc này. Ông lén liếc về phía Kỷ Vô Cữu, thấy sắc mặt hắn đen đến mức sắp mài ra mực rồi.

Thiết thái y định cầu tình cho Tôn thái y, song chợt nghĩ lại, Tôn thái y dù có ngu ngốc, nhưng y thuật thật sự không tệ, là môn đệ mà ông đắc ý nhất, nếu chỉ là hỉ mạch, thì cũng đâu đến mức chẩn sai được?

Kệ đi, liều mạng. Thiết thái y can đảm lên, nói: "Hoàng thượng, vi thần cả gan, muốn tự chẩn mạch cho Hoàng thượng."

Kỷ Vô Cữu cố nhẫn nại, đưa tay ra.

Thiết thái y cẩn thận xem mạch ở cả hai cổ tay của hắn, nhíu mày nói, "thật sự là hỉ mạch không sai," thấy Kỷ Vô Cữu sắp nổi giận, lập tức nói tiếp: "Gần đây Hoàng thượng có ăn thứ gì lạ không?"

Kỷ Vô Cữu giận quá hóa cười: "Trẫm cũng đang muốn biết, thứ gì có thể khiến nam nhân ăn xong mà mang thai được."

"Ý của vi thần là, có thể Hoàng thượng đã ăn nhầm thứ gì đó, làm xuất hiện hỉ mạch, thực tế khônghề... mang thai."

Kỷ Vô Cữu híp mắt trầm tư.

Thiết thái y thấy hắn không phản ứng một lúc lâu, cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Kỷ Vô Cữu đột nhiên nói: "Muốn chẩn ra một người... một nữ nhân, có mang thai hay không, ngoài bắt mạch, còn phương pháp nào khác không?"

"Có."

"Theo Trẫm tới Khôn Ninh cung."

"Tuân chỉ."

***​

"Đây là dùng ngải cứu nấu với bột xuyên khung, nếu nương nương thật sự mang thai, sau khi uống, có thể sẽ làm thân thể hơi khó chịu, nhưng người cứ yên tâm, vi thần đã khống chế liều lượng." Thiết thái y bảo Tôn thái y bưng một chén thuốc tới, nói.

Tố Nguyệt nhận chén thuốc, dùng thìa bạc khuấy nhẹ, Diệp Trăn Trăn nhìn chén thuốc này, hỏi: "Uống thứ này rồi,xác định có mang thai hay không như thế nào?"

"Sau khi nương nương uống xong hãy cảm nhận tình hình trong bụng mình một chút, nếu có động tĩnh, chứng tỏ người thực sự hoài thai, nếu không có, thì chỉ là kinh nguyệt không ổn định."

Diệp Trăn Trăn làm theo lời ông.

Kỷ Vô Cữu bên cạnh vô cùng lo lắng. Chờ một lát, thấy Thiết thái y gật đầu, liền vội vàng hỏi Diệp Trăn Trăn: "Thế nào rồi?"

Diệp Trăn Trăn lắc đầu: "không có cảm giác."

Kỷ Vô Cữu hụt hẫng thừ người ra.

Thiết thái y biết, tiếp theo Đế Hậu sẽ tự phân tích, vậy nên kéo Tôn thái y cùng cáo lui. Lúc ra Khôn Ninh cung, hai thầy trò không hẹn mà cùng thống nhất làm động tác: giơ tay áo lau mồ hôi.

Trong Khôn Ninh Cung, Kỷ Vô Cữu ngồi bên cạnh Diệp Trăn Trăn, gục đầu không nói một lời, tâm tình sa sút.

Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nắm tay hắn.

Kỷ Vô Cữu trở tay cầm tay nàng, rũ mắt nói: "Trăn Trăn, ta cứ tưởng, ta sắp được làm cha." Tối qua thậm chí còn háo hức tới mức không ngủ được, cả đêm nằm nghĩ tên cho đứa con đầu lòng.

"Hoàng thượng, chàng nhận ra manh mối từ đâu?" Diệp Trăn Trăn hỏi.

"..." Đánh chết cũng không thể nói.

"Tuy nhiên, như thế này thì, những chuyện liên tiếp phát sinh gần đây, có thể xâu chuỗi lại rồi," Diệp Trăn Trăn ngồi thẳng người, giơ tay đếm cho hắn xem: "Đầu tiên tung tin ta ở doanh trại địch chịu nhục, sau đó truyền ra tin tức ta mang thai, vậy thì lai lịch của đứa bé sẽ thành không rõ ràng, dù có là của chàng, nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng, cũng thành không phải của chàng, đây chỉ có thể là họa vô đơn chí, là chứng cớ nói ta không trong sạch. Đến lúc đó ta hết đường chối cãi, người người chỉ trích, cùng đường tuyệt lộ, đây là đao thứ nhất. Đợi mấy ngày nữa, khi phong ba qua rồi, lại tìm cách để Hoàng thượng phát hiện thì ra là ta giả mang thai, lừa gạt chàng, tội này thật sự rất lớn. khôngchỉ là tội khi quân, mà một nữ nhân, lại giả mang thai lừa gạt Hoàng thượng, nếu như thành công, rất có thể tìm một đứa trẻ lai lịch bất minh làm hoàng tự, chính là phạm vào tối kỵ của Hoàng thượng. Sau khi Hoàng thượng phát hiện chắc chắn sẽ nghĩ tới điểm này, tiếp đó tăng tội cho ta. Đây là đao thứ hai."

Dường như để phối hợp với lời của nàng, con sáo trên kệ đột nhiênnói: "Hoàng hậu nương nương mang trong bụng không phải long chủng, là dã chủng!"

"Nhìn đi, đến nó cũng biết," Diệp Trăn Trăn cười cười, "Ta đoán đêm qua nó ra ngoài, chắc là nghe thấy chuyện gì rồi. Còn nữa, chuyện chàng... bất lực, cũng là nó nói, có lẽ điểm này cũng bị đối phương tính toán. Chàng không được, Hoàng hậu lại mang thai, nếu như thật sự mang thai, chắc chắn là dã chủng, nếu như giả mang thai, thì chính là đánh vào mặt chàng, bất kể là thật hay giả, cũng đều khiến chàng mất sạch thể diện, đến lúc đó tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta. Đây là đao thứ ba."

Kỷ Vô Cữu không nói chuyện, nhưng sức lực trên tay càng ngày càng tăng, nắm chặt đến nỗi khớp xương Diệp Trăn Trăn hơi đau.

Cuối cùng Diệp Trăn Trăn cười lạnh tổng kết lại: "Đao đao tinh diệu, đao đao đoạt mệnh. thật sự là thủ đoạn tuyệt vời. Đáng tiếc ngàn tính vạn tính, rốt cuộc cũng chỉ là ra vẻ thông minh."

Kỷ Vô Cữu nghiêm túc nhìn nàng: "Trăn Trăn, bất luận chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không phụ nàng."

Diệp Trăn Trăn bỗng nhiên bị hắn nhìn chăm chú đầy nghiêm túc và nồng nhiệt, hơi ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu.

"Trăn Trăn, nàng nhớ kĩ lại xem, mấy ngày gần đây, nàng có ăn thứ gì đáng ngờ không?"

Diệp Trăn Trăn nghĩ một chút, nghi hoặc lắc đầu: "Ta chỉ ăn ở trong cung mình, bên chỗ Thái hậu, trước giờ một hớp trà ta cũng chưa từng uống. Phòng bếp Khôn Ninh cung rất sạch sẽ, hẳn là không xảy ra sơ suất."

"Vậy nàng có từng ăn thứ người khác đưa tới không?"

"Chỉ ăn điểm tâm Trang phi mang tới."

Kỷ Vô Cữu nghĩ lại, đúng thật, hắn cũng đã nếm qua điểm tâm của Trang phi: "Xem ra vấn đề là ở số điểm tâm này."

"không thể nào," Diệp Trăn Trăn có chút kỳ quái: "Trang phi không hề có động cơ... Với lại, Hoàng thượng sao chàng có thể chắc chắn như thế? Còn nữa, tới cùng là nhờ đâu mà chàng phát hiện chuyện ta mang thai là giả?"

Nhưng Kỷ Vô Cữu không trả lời, lệnh Phùng Hữu Đức đi truyền Trang phi.

"Trẫm chỉ cho ngươi một cơ hội, nói, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với Hoàng hậu." Trang phi vừa đến, Kỷ Vô Cữu đã trầm mặt chất vấn.

Trang phi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Hoàng thượng không tốt, Hoàng hậu thìchỉ điềm tĩnh nhìn mình, không rõ vui giận. Trang phi không phải người chậm tiêu, thấy tình huống hiệntại, liền biết áng chừng là mình bị dính oan gì rồi, nên rất trầm tĩnh đáp: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, trời đất chứng giám, thần thiếp chưa từng dám bất kính với Hoàng hậu nương nương, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, mong Hoàng thượng, nương nương minh xét."

Diệp Trăn Trăn nói: "Gần đây trong cung ngươi có xảy ra chuyện gì khác thường không?"

Trang phi nghĩ một chút, đáp: "Nương nương minh giám, dạo này cung thần thiếp không có chuyện dị thường nào, chỉ có một việc nhỏ. Đêm qua có một cung nữ ở Hàm Quang điện bị trượt chân ngã xuống hồ Thái Dịch, Cung Chính Ti cũng đã khám nghiệm tử thi và cho người mai táng. Vì không phải là chuyện lớn gì, nên cũng không mang đến phiền nhiễu Hoàng hậu nương nương, mong nương nương thứ tội."

"Cung nữ đã chết trước đây đảm nhiệm việc gì?"

"Là cung nữ phụ trách cơm nước trong phòng bếp của thần thiếp, vì tay chân lanh lẹ, nên khi thần thiếp làm điểm tâm cũng hay gọi nàng ta tới phụ việc..." nói đến đây, Trang phi bỗng dừng lại, mở to mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, không tự giác che miệng, hoảng sợ nói: "Nương nương, ý người là... điểm tâm thần thiếp làm..."

Diệp Trăn Trăn gật gật đầu.

Mặt Trang phi tái đi, vội quỳ xuống trước mặt Diệp Trăn Trăn, ôm chân nàng cuống quýt: "Xin Hoàng thượng, nương nương minh giám! Có trời đất làm chứng, Hoàng hậu nương nương đối với thần thiếp ân trọng như núi, thần thiếp tuyệt không bao giờ làm chuyện phản bội nương nương!" Vừa nói, vừa chảy nước mắt, "Điểm tâm quả thật là do thần thiếp tự mình làm, giờ nghĩ lại hẳn là cung nữ kia đã động tay động chân bên trong, nhưng thần thiếp thật sự không hề biết!" Dừng một chút, thấy hai người Đế Hậu đều không lên tiếng, nàng ta vừa khóc vừa nói: "Nhưng nói cho cùng điểm tâm vẫn là do chính tay thần thiếp mang tới, thần thiếp tin lầm người, hại nương nương, thần thiếp tội đáng muôn chết!"

Diệp Trăn Trăn đỡ cánh tay nàng ta: "Ngươi đứng lên trước đi, bản cung cũng chưa nói không tin ngươi."

Trang phi đứng lên, lấy khăn tay chấm nước mắt nói: "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương tin tưởng thần thiếp, thần thiếp chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng việc này, tìm ra hung thủ đứng phía sau, giao cho nương nương một câu trả lời thỏa đáng."

Diệp Trăn Trăn và Kỷ Vô Cữu nhìn nhau, đều nhận ra suy nghĩ tương đồng trong mắt đối phương.

Trang phi là thủ hạ số một của Hoàng hậu, bất kể nhìn từ góc độ nào, nàng ta cũng không có động cơ hãm hại Hoàng hậu, việc này không hề có ích lợi gì với nàng ta cả.

Trừ phi nàng ta đã đầu quân cho kẻ khác, nhưng vào thời điểm này, vào tình hình này, phản bội Hoàng hậu nương nhờ phe khác, vậy lại càng là hạ sách trong hạ sách.

Lần này Trang phi bị lợi dụng, cũng là vì đối phương không tìm thấy kẽ hở trong Khôn Ninh cung, đành phải xuống tay từ bên ngoài.

Về phần thủ phạm đứng sau màn là ai... Ha ha.

Hiền phi tuy thông minh, nhưng ván cờ nàng ta bày ra, luôn luôn mang theo phong cách cá nhân cực kỳ rõ ràng, khiến người khác vừa nhìn đã biết là trò của nàng ta, cũng giống như dùng tăm xếp tháp, dù có tinh xảo thế nào, nhưng mỗi một mối nối đều cực kỳ mỏng yếu, sơ xảy sẽ khiến cả tòa tháp sụp đổ.

Nàng ta tự cho mình là mưu hay chước chỏi, sắp đặt toàn cục rất khéo léo, nhưng thực ra, cũng chỉ là khoe khoang thông minh mà thôi. Lấy mưu trí của nàng ta mà so với Kỷ Vô Cữu ư, không biết cao thấp.

Đương nhiên, Thái hậu quả là một con dao tốt, có bà ta chắn phía trước, Hiền phi chỉ cần phụ trách việc nghĩ kế là xong. Dù cho có xảy ra chuyện, cũng không tóm được tới thóp nàng ta.

Cái tổ hợp này đúng là khiến người ta đau đầu. Diệp Trăn Trăn thầm nghĩ, một người là mẹ ruột Kỷ Vô Cữu, một người là con gái thần tử hắn trọng dụng nhất, đã thế địa vị cũng không thấp, cả hai đều không dễ động vào. Nhưng nếu như không dạy dỗ hai người này một chút, bọn họ lại càng lấn tới như chó ghẻ đánh mãi không đi, trước sau gì cũng sẽ cắn ngươi một miếng, đúng là vừa đáng ghét vừa ghê tởm.

"Trăn Trăn, nàng thấy nên xử lý việc này thế nào?" Kỷ Vô Cữu hỏi.

Là người bị hại trực tiếp, đương nhiên Diệp Trăn Trăn muốn xử phạt bọn họ thật nặng, nhưng thế quá là không thực tế. không cần biết nàng muốn quăng bọn họ xuống đất chà đạp giày xéo như thế nào, thìcũng phải cân nhắc đến tâm trạng của Kỷ Vô Cữu, dù sao cũng không nên khiến hắn khó xử. Làm Hoàng đế, vốn đã vất vả, nếu như hậu trạch còn không yên, thì lại càng khốn khổ.

Thế nên Diệp Trăn Trăn thở dài, nói: "Tự chàng thấy làm sao được thì làm đi, không cần để ý tới ta. Ta là đầu đá kiên cường, đương nhiên không sợ đám tiểu tặc."

Kỷ Vô Cữu ôm chặt nàng vào lòng, than nhẹ: "Luôn có những người, cho rằng Trẫm không động đến họ, là vì không thể làm gì họ. Nàng nói xem, đối với người như vậy, ta còn để ý tình nghĩa làm gì?"

Diệp Trăn Trăn nghe ra trong lời nói của hắn có chút bất đắc dĩ và bi thương, nàng vòng tay ôm hắn, an ủi: "Chàng... đừng khổ sở."

"Ta không khổ sở. Ta vẫn còn nàng." Chỉ có nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play