Để biểu hiện rõ tác phong tiết kiệm tốt đẹp của hoàng gia, khu hành cung săn bắn Bắc Yến được xây dựng có phần cổ xưa thô kệch.
Phòng của Diệp Trăn Trăn ngay sát vách Kỷ Vô Cữu. Gian phòng của đế hậu
hai người đều rất lớn, bày trí cũng hoa lệ hơn các phòng chung quanh một chút. Trước phòng Kỷ Vô Cữu, có tám tên thị vệ mặc giáp mang đao, vẻ
mặt bất động tựa hoa văn trên vải, giống hệt như nặn ra từ đá. Dưới cửa
sổ là một con hổ sọc vằn, mũi tên Bay mang trên đầu hổ đã bị lấy xuống.
Trước cửa không ít người qua lại, ánh mắt mỗi người đều dừng trên thi
thể lão hổ một chút, sau đó giả vờ lơ đãng bỏ đi. Trong đầu lại thầm
nghĩ, không biết Hoàng thượng sẽ đem đầu lão hổ này thưởng cho ai?
Dựa theo thường lệ, đợt săn mùa thu hàng năm, Hoàng thượng đều sẽ đem
một ít thú mình đích thân săn được phân thưởng cho các quan viên có mặt
mũi, tỏ ý nhờ cậy. Dù chỉ là con chim bồ câu thì cũng đại biểu cho thể
diện của Hoàng thượng. Vào những lúc này, Diệp Tu Danh và Phương Tú
Thanh đều dược Kỷ Vô Cữu ban thưởng, con mồi hai người được ban tương
đương nhau, có thể nhìn ra Hoàng thượng không nghiêng về phía nào. Nhưng lần này thì khác, lão hổ chỉ có một, Hoàng thượng sẽ cho ai?
Ngoại trừ Kỷ Vô Cữu, hầu như mọi người đều thắc mắc vấn đề này.
Buổi tối, Kỷ Vô Cữu không trở về phòng mình mà dạo quanh một vòng chỗ
Diệp Trăn Trăn. Thấy vẻ mặt Diệp Trăn Trăn lãnh đạm, hờ hững, Kỷ Vô Cữu
chợt cảm thấy không thú vị, quay đầu đến chỗ Hiền Phi.
Hiền Phi đang tháo trang sức, trên bàn lác đác vài món đồ này nọ. Lúc Kỷ Vô Cữu bước vào, Thu Phong đang dùng hương dịch đặc chế giúp nàng lau
tầng phấn mỏng trên mặt. Hiền Phi từ trong kính thấy được Kỷ Vô Cữu, vội vã đẩy Thu Phong ra, thản nhiên hành lễ với hắn. Nàng chỉ mặc một lớp
áo trong đơn bạc, tóc đen hơi rối, trang sức đã tháo xuống một nửa,
thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
Kỷ Vô Cữu nâng Hiền Phi dậy, ánh mắt bị một món trang sức trên bàn hấp
dẫn: băng tóc bằng bạc, trên hoa văn tinh xảo khéo léo có một lỗ lớn,
chính là do buổi chiều bị Diệp Trăn Trăn bắn ám tiễn tới.
Hiền Phi nhìn thấy băng tóc kia, cũng nghĩ đến tình cảnh lúng túng của
mình lập tức chuyển chủ đề, cười nói: “Hoàng thượng, nghe nói hôm nay
ngài săn được một lão hổ?”
“Ừ.” Nếu không phải hắn tới kịp chỉ sợ Diệp Trăn Trăn đã thành oan hồn dưới miệng hổ.
“Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng thượng đúng là anh hùng cái thế!”
Kỷ Vô Cữu cầm lấy băng tóc, đặt trước mặt quan sát kỹ. Gương mặt giận
dỗi của Diệp Trăn Trăn lúc chiều lại hiện lên trước mắt. Nếu hắn không
bức nàng bỏ ám tiễn xuống, chắc hẳn cũng sẽ không đưa nàng vào hiểm cảnh như vậy.
Kỷ Vô Cữu thở dài một cái, ném băng tóc về trên bàn.
***
Trong tiệc tối ngày kế tiếp, trước mặt mọi người Kỷ Vô Cữu tuyên bố, ban con hổ kia cho Diệp Trăn Trăn. Không ít người cảm thấy lạ, một bên thầm nghĩ tin đồn Hoàng thượng không thích Hoàng hậu vẫn có vài phần đáng
tin, một bên chúc mừng Diệp Tu Danh.
Diệp Tu Danh vỗ râu cười ha ha, “Chút chuyện nhỏ giữa vợ chồng bọn họ,
các ngươi chúc mừng lão già này làm gì.” Tuy ngoài miệng nói vậy, trong
lòng lại rất đắc ý, xem ra nữ nhi của Phương Tú Thanh cũng chỉ có như
thế.
Lúc này Hiền Phi cũng không giả bộ tiếp được nữa, sắc mặt thật khó coi.
May mà ánh lửa xung quanh lúc sáng lúc tối, người ngoài không nhìn kỹ
cũng không phát hiện ra.
Dạ tiệc hôm nay đặt ở ngoài trời, mọi người vây quanh đống lửa ăn thịt
uống rượu, rất có vẻ hào phóng của con cháu thảo nguyên. Diệp Trăn Trăn
ôm đùi dê nướng, ăn đến miệng bóng loáng, không có hình tượng mẫu nghi
thiên hạ chút nào. Nàng nghĩ rõ rồi, Kỷ Vô Cữu vốn không phải người tốt, lúc trước nàng mắc bẫy hắn cũng vì nàng ngốc, sau này cẩn thận một tí
là được. Hơn nữa hắn còn cứu nàng, tuy rằng việc nàng xém chết cũng có
công lao của hắn…
Ba ngày sau, đoàn người ngựa trở về kinh thành. Lão thái y ở Thái Y Viện đem đến cho Diệp Trăn Trăn một cái ghế có bánh xe, vừa có thể ngồi, vừa cso thể đẩy đi, còn có tay vịn, thật tiện dụng. Diệp Trăn Trăn rất
thích, lập tức trọng thưởng.
Một ngày, Diệp Trăn Trăn dẫn theo một đám phi tần đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu, nàng ngồi trên ghế, được tn đẩy đi, theo sau đều là người
khỏe mạnh, trùng trùng điệp điện, thoạt nhìn rất buồn cười.
Kỷ Vô Cữu đã hạ triều, lúc này cũng đang ở Từ Ninh Cung. Chân Diệp Trăn
Trăn bị thương chưa lành, cũng không thể hành lễ, theo lệ thường cáo tội rồi để tn đẩy đến vị trí của mình, sau khi thuận miệng tán gẫu với Thái hậu vài câu liền muốn cáo từ.
Cái việc này, mỗi ngày nàng đều làm một lần, rất là nhàm chán.
Vậy mà hôm nay Thái hậu nương nương hòa ái hiền từ với nàng hơn rất
nhiều, cũng cẩn thận hỏi thăm thương thế của nàng. Nghe nói phải gần 3
tháng mới có thể đi lại, bà cau mày, cố gắng gượng ra vài tia đau lòng,
nói: “Con di chuyển bất tiện, thật tội nghiệp. Thương gân động cốt không phải là chuyện đùa, phải điều dưỡng cho tốt.”
Diệp Trăn Trăn không biết bà đang hát trọn vở nào, chỉ đành một mặt đáp
lời, một mắt nhìn về phía Kỷ Vô Cữu, hi vọng hắn có thể nhắc nhở nào
chút gì đó. NHưng Kỷ Vô Cữu buông mắt, mặt không biểu cảm.
“Cho nên trước khi có thể đi lại bình thường, con không cần mỗi ngày đến chỗ ai gia thỉnh an.”
“Tạ mẫu hậu quan tâm ân điển. Nhưng vết thương này cũng không có gì đáng ngại, chỉ một thời gian thôi, hài nhi làm sao dám vì thế mà không đến
thăm người.”
“Lòng hiếu thảo của các con, ai gia đều biết,” Thái hậu khoát tay, cười
nói, “Con thường ngày phải vất vả vì chuyện lục cung, nay lại bị thương
nặng như vậy, hẳn nên tu thân dưỡng tính, bớt để bọn họ đem việc vặt đến phiền con. Ai gia nghĩ, không bằng để Hiền Phi giúp con cai quản, con
thấy thế nào?”
Quả nhiên chờ sẵn ở chỗ này.
Diệp Trăn Trăn đã sớm đoán được bà sẽ có chiêu này, làm khó bà nghẹn
nhiều ngày như vậy mới nói ra miệng. Nàng nhìn Kỷ Vô Cữu, phát hiện hắn
cũng đang nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh, không nửa điểm gợn sóng.
Diệp Trăn Trăn cười, nói, “Chuyện này Hoàng thượng nghĩ thế nào?”
“Hoàng hậu đang bị thương, nên tĩnh tâm tĩnh dưỡng.”
“Nếu Hoàng thượng cùng mẫu hậu đều quan tâm đến thân thể của ta như thế, ta cung kính không bằng tuân mệnh, hiếm khí có dịp lười một chút, hưởng thụ mấy tháng.”
Thái hậu mỉm cười gật đầu, “Nên như thế.”
“Nhưng mà,” mắt phượng chuyển động, Diệp Trăn Trăn nhìn về phía Hiền
Phi, “Chuyện lục cung rườm rà vô cùng, không biết Hiền Phi có khả năng
đảm nhiệm hay không?”
Hiền Phi rời ghế, cung kính nói, “Thần thiếp tuy ngu dốt nhưng cũng nguyện dốc hết toàn lực phân ưu cùng Hoàng hậu nương nương.”
“Nếu ngu dốt, chỉ một mình ngươi sợ là không làm được,” Diệp Trăn Trăn
cười nói, thấy mặt Hiền Phi tối sầm, nàng lại nhìn về phía bên cạnh,
“Trang Phi.”
“Có thần thiếp.”
“Trong lúc bổn cung dưỡng thương, ngươi hãy cùng Hiền Phi giải quyết
chuyện hậu cung,” Diệp Trăn Trăn nói xong, nhìn Thái hậu, “Mẫu hậu cảm
thấy thế nào?”
Ngươi đã ra lệnh như thế, còn hỏi ta làm gì nữa. Thái hậu thầm nghĩ. Khóe miệng bà giật giật, “Như thế rất tốt.”
Trang Phi biết Diệp Trăn Trăn đang cất nhắc nàng, cũng coi như chính
thức kéo nàng về phía mình. Vì thế âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải
tận tâm tận lực giám sát Hiền Phi, biểu hiện thật tốt trước mặt Hoàng
hậu.
Diệp Trăn Trăn cũng thật hết cách, Thái hậu và Hiền Phi liên thủ, tàm
tâm không dứt, nhất định phải tính kế hạ chết nàng, nàng không thể cứ
ngồi chờ chết. Trang Phi chỉ cần nghe lời gây phiền phức cho nàng, có
thể miễn cưỡng xem là một vũ khí tiện lợi. Hơn nữa, Lệ Phi còn bị cấm
túc cũng là một tai họa ngầm. Một khi nàng ta phục sủng, chỉ sợ việc đầu tiên là tìm Diệp Trăn Trăn trả thù.
Về phần Lệ Phi có thể được sủng lần nữa hay không, Diệp Trăn Trăn cảm
thấy 8 phần là có. Nàng phát hiện Kỷ Vô Cữu làm hoàng đế, kỳ thật căn
bản không để ý đến nữ nhân, trong đầu hắn toàn là giang sơn xã tắc cùng
việc tranh đấu. Nữ nhân, chỉ cần đủ xinh đẹp, chỉ cần nguyện ý thấp kém
lấy lòng hắn, hắn đều thu nhận hết.
Từ khi Hiền Phi và Trang Phi cùng nhau giải quyết hậu cung, Diệp Trăn
Trăn thật sự rất thanh nhàn, vì vậy nàng có thể làm một số chuyện mình
thích làm.
Chuyện đầu tiên là nghiên cứu làm sao để súng mỏ chim có thể bắn liên
tục. Bài học ở khu săn bắn khắc quá sâu, nếu như điểu súng của nàng có
thể bắn một lần vài phát, nói không chừng hiện tại anh hùng đánh hổ
chính là Diệp Trăn Trăn nàng.
Nhưng ý nghĩ này muốn thực hiện cũng không phải trong nhất thời nửa
khắc. Cho nên mỗi ngày nàng nghĩ một chút, nghĩ mệt thì làm chuyện khác, ví dụ như ---- gọi Mã Đắc Lợi tiến cung tâm sự một chút.
Mdl đem cho nàng một ít sách và tranh từ quê nhà hắn. Chỉ tiếc là chữ
trên sách nàng không biết từ nào. Mdl xem như là nửa thất học ---- hắn
cũng không hiểu hết. Nên biết rằng khi đó sách ở châu Âu cơ bản đều viết bằng tiếng Latin, thứ tiếng này cùng tiếng mẹ đẻ của mdl có chút khác
biệt, hắn khó nhọc đọc, vừa đọc vừa giải thích cho Diệp Trăn Trăn; miệng như ngậm một cục đường vĩnh viễn không tan, cố sức đến muốn chảy nước
miếng, có chút giống người bệnh trúng gió đang dặn dò di ngôn.
Tuy thế, hai người đều chơi đùa rất vui vẻ. Diệp Trăn Trăn cảm thấy
những điều giảng trên sách rất thú vị, chuyện quỷ thần thì không nói,
một số chuyện xưa cũng rất có mùi vị. Nàng đặc biệt thấy hứng thú với
thiên văn và số học của bọn họ.
Về phần mdl ---- hắn kỳ thật là một tên háo sắc, nhìn thấy cô nương
xinh đẹp liền không dời bước. Ở quê nhà, hắn cũng coi như là anh tuấn
tiêu sái, còn ở đại Tề này, nếu thường xuyên gặp, bỏ qua vẻ quỷ dị bên
ngoài, cũng rất đẹp mắt.
Mdl lần đầu tiên gặp mặt Diệp Trăn Trăn liền kích đông đến hai chân run
rẩy, chỉ tiếc nữ nhân này hắn không chạm vào được, thậm chí muốn nhìn
nhiều một chút cũng phải thật cẩn thận không được biểu lộ quá rõ ràng.
Mỗi ngày hắn đều phải chịu đựng sự giày vò cả thân và tâm như vậy, ánh
mắt dần trở nên khác thường.
Nhưng hắn còn chưa kịp trở thành kẻ khác thường, có một người đã khác thường trước.
--------- cứu mạng a! Ai có thể nói cho hắn biết tại sao Hoàng đế bệ hạ sai người đánh mông hắn a!!!
“Á! Hoàng hậu cứu mạng!”
“Dừng tay!” Diệp Trăn Trăn giận dữ kêu.
Nhưng Kỷ Vô Cữu đen mặt đứng đó giám sát hành hình, ai dám dừng tay.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy Kỷ Vô Cữu thật khó hiểu, nàng không trêu chọc
hắn, chẳng qua chỉ ở Võ Anh Điện cùng mdl thảo luận một quyển kịch, hai
người đang nói chuyện vui vẻ, người này đột nhiên xông vào, liếc nhìn
bọn họ một cái; không nói hai lời hạ lệnh kéo mdl ra ngoài đánh.
“Hoàng thượng, ngài có lời gì cứ việc nói thẳng, giấu ở trong lòng khó chịu lắm.” Diệp Trăn Trăn tức giận nói.
“Ngươi là Hoàng hậu, bất kỳ nam nhân nào ngó nhìn ngươi nhiều một chút
đều đáng chết.” Kỷ Vô Cữu cúi đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, ánh mắt lạnh
lùng. Hắn là nam nhân, hắn quá hiểu vừa rồi mdl nhìn Diệp Trăn Trăn bằng ánh mắt gì, “Cho nên hôm nay trẫm không giết hắn đã xem như giữ mặt mũi cho ngươi.”
“Đây là tội danh vô căn cứ! Ngươi không phải nhìn ta không vừa mắt sao, muốn đánh thì đánh ta, cần gì tổn hại người vô tội?!”
Kỷ Vô Cữu không đếm xỉa Diệp Trăn Trăn, kiên trì nhìn người hành hình đánh đủ 400 trượng, sau đó mới phẩy tay áo bỏ đi.
Diệp Trăn Trăn giận run, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải làm Kỷ Vô Cữu không được thoải mái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT