Từ lúc Lệ Phi bị cấm túc, Diệp Trăn Trăn không nhìn thấy nàng ta cùng đám người Hi Tần đấu võ mồm nữa, thiếu đi nhiều lạc thú.
Nhìn thấy Lệ Phi trước có Hoàng hậu chèn ép, sau có Hiền Phi chia sủng,
rất nhiều người đều cảm thấy từ đây nàng ta sẽ không gượng dậy nổi. Thế
lực trong hậu cung cũng dần chia làm hai phe Hoàng hậu và Hiền Phi.
Một ngày, Diệp Trăn Trăn tuần tra các nơi trong hậu cung, muốn tìm một
chỗ khoáng đạt một chút luyện bắn cung, đi đến Hàm Quang Điện thì nghỉ
chân ngẩng đầu, cách hai bụi cây quế, thưởng thức tấm biển chữ vàng. Hơn trăm năm trước có một vị Hoàng đế, trình độ thư pháp thâm sâu, mà còn
phong lưu tự thưởng*, vì thế tự tay viết lại tất cả tấm biển lớn nhỏ
trong cung. Trước mắt ba chữ to “Hàm Quang Điện”, vận dụng ngòi bút đậm, nét mực đơn giản chắc nịch, bên trong sự mộc mạc có chứa hơi thở hùng
hồn sạch sẽ, không hổ là bút tích của bậc thầy. Diệp Trăn Trăn nhìn thấy liên tục gật đầu, chỉ là ba chữ to bất động như núi này bày ở chỗ phi
tử của Hoàng đế, có chút không hợp. Nghĩ đến điều này, nàng lại lắc đầu.
*tự hâm mộ tài hoa xuất chúng và khí phách siêu tục của chính mình
Một thái giám ngoài Hàm Quang Điện nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, đại khái là quá khẩn trương, vốn muốn nói “Tham kiến Hoàng hậu nương nương” nhưng
mở miệng lại thành “Hoàng hậu nương nương giá lâm -------“
Trang Phi nghe được, vội vàng đi ra, dẫn cung nữ thái giám hành lễ với Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn: “…” Bổn cung thật sự chỉ là đi ngang qua…
Bất quá hiện tại không thể không vào Hàm Quang Điện ngồi một lát. Trang
Phi sai người bưng điểm tâm lên, Diệp Trăn Trăn nếm thử một miếng, cũng
không tệ lắm.
“Điểm tâm này chính là làm từ hoa quế hái trong năm nay, thần thiếp tay
chân vụng về, không biết thói quen ăn uống của Hoàng hậu nương nương.”
“Hoàng hậu nương nương quá khen, chẳng qua là chút đồ ăn từ hoa mới mẻ
mà thôi.” Kỳ thật điểm tâm này nàng làm cho Kỹ Vô Cữu ăn, cách làm không khó nhưng lại cực kỳ công phu. Cho nên từ giữa tháng 8 hái được hoa
quế, hơn một tháng nay nàng chỉ làm hai dĩa nhỏ. Kỹ Vô Cữu không khen
tay nghề của nàng nhưng nàng biết hắn thích ăn, mỗi năm tặng điểm tâm
cho hắn đều được ăn hết.
Diệp Trăn Trăn được lợi từ người ta, trên mặt lúc này cũng thêm vài phần vui vẻ, cười kéo Trang Phi nói việc nhà. Trang Phi chợt có cảm giác thụ sủng nhược kinh*, phải biết rằng vị Hoàng hậu nương nương này không
phải là hổ giấy, bình thường cũng không thấy thân cận với ai, hôm nay
lại cố ý đế Hàm Quang Điện của ta, chẳng lẽ…
*vừa mừng vừa lo
“Hôm kia nghe nói Lệ Phi xúc phạm nương nương, làm nương nương khó chịu, không biết bây giờ đã tốt hơn chưa?” Trang Phi đột nhiên nhắc tới việc
này.
“Phiền ngươi phải bận tâm, đã tốt nhiều rồi.” Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, ngươi nghe nói ở đâu, rõ ràng là nhìn thấy.
Trang Phi thở dài một cái, “Tính tình Lệ Phi vẫn lỗ mãng như vậy. Mấy
năm nay thần thiếp cũng từng khuyên can nàng ấy, chỉ là nàng ấy không
nghe. Sau khi nương nương người tới, trấn giữ hậu cung, nàng ấy coi như
có chút bớt phóng túng. Mấy năm trước đây, nàng ấy càng coi trời bằng
vung hơn hiện tại.”
Diệp Trăn Trăn cắn điểm tâm không tiếp lời. Nàng biết Trang Phi đang đem những chuyện xấu trước kia của Lệ Phi đến quy phục nàng. Chỉ cần nàng
hỏi một câu, bảo đảm Trang Phi sẽ lập tức kể ra vài sự kiện kinh thiên
động địa, nói không chừng có thể làm Lệ Phi vĩnh viễn không chuyển mình
được. Quả nhiên là tường đổ người đẩy.
Diệp Trăn Trăn đã sớm đoán được Trang Phi sẽ ra chiêu này. Một phi tử
xuất thân không cao cũng không được sủng, muốn sống thoải mái một chút
trong hậu cung này, nhất định phải tìm chỗ dựa.
Trong ánh mắt trần ngập chờ mong của Trang Phi, Diệp Trăn Trăn chậm rãi nói, “Điểm tâm này quả thật không tồi, đem hết phần còn lại cho bổn
cung đi.”
Làm việc trong hậu cung, xác thực cần đồng minh, nhưng nếu ai tìm đến
cũng không cự tuyệt, người nào cũng muốn kéo về dưới trướng mình, đến
lúc đó kẻ hại chết chính mình rất có thể là những người đồng minh này.
Lệ Phi vừa mới bị phạt, Trang Phi liền vội vội vàng vàng chọn cành mới
mà đậu, có thể thấy lòng trung thành của người này hết sức có hạn. Hơn
nữa, ngoại trừ khả năng tranh cãi thiên phú dị bẩm, tạm thời Diệp Trăn
Trăn cũng không phát hiện ra điểm sáng nào từ nàng ta.
Kỳ thật ngoài Trang Phi, mấy ngày nay số người trong tối lẫn ngoài sáng muốn lấy lòng Diệp Trăn Trăn không ít.
Diệp Trăn Trăn biết nếu mình ngang nhiên kéo bè kết phái, chắc chắn Kỹ
Vô Cữu càng nhìn nàng không vừa mắt, càng gây nhiều phiền phức cho nàng. Hơn nữa bản thân nàng cũng không tình nguyện bị cuốn vào quá nhiều
chuyện tranh đấu hậu cung. Cái gọi là tranh đấu, chẳng qua chia làm hai
dạng: tranh quyền và tranh sủng, cái trước nàng không cần tranh, cái
sau nàng cũng không thèm, do đó, chỉ cần đám vợ nhỏ kia không đem lửa
đốt tới trên đầu nàng, nàng liền vui vẻ ở một bên xem náo nhiệt.
Cho nên thái độ của Diệp Trăn Trăn đối với những người muốn theo phe nàng luôn nhàn nhạt.
“Nương nương, nô tỳ thấy, mấy ngày nay Hoàng hậu cũng không có hành động gì, sau khi giáo huấn Lệ Phi nương nương xong, nàng ấy thật sự yển kỳ
tức cổ* rồi sao?” Cung nữ Thu Phong nâng cốc trà sâm, nói với Hiền Phi.
*chấm dứt chiến tranh, ngừng công kích
“Nàng ấy là Hoàng hậu, nàng ấy tự nhiên có thể yên lặng bất động, lấy
bất biến ứng vạn biến.” Hiền Phi đáp, cau mày lắc đầu. Diệp Trăn Trăn
không chủ động ra tay, nàng cũng không có hành động gì. Kỹ Vô Cữu thích
người thông minh mà nghe lời.
“Dù vậy, vị trí đầu trong lòng Hoàng thượng vẫn là nương nương người.
Hôm qua không phải ngài mới phái Phùng công công đặc biệt đến hỏi người có thích đi xem săn bắn hay không sao? Hoàng thượng làm việc gì cũng
nghĩ tới người.” Miệng Thu Phong rất ngọt.
Thế thì đã sao, hôm qua Hoàng thượng lại lật bài tử của Ôn Tiệp dư, Hiền Phi thầm nghĩ. Kỹ Vô Cữu người này, có lúc nồng tình mật ý, có lúc lại
lạnh lùng, nàng không biết làm sao lấy lòng hắn cả.
Thu Phong sao có thể không hiểu tâm tư lúc này của Hiền Phi, nàng ta
liền an ủi, “Nô tỳ bạo gan khuyên một câu, nương nương người đừng nghĩ
nhiều. Nam tử trong dân gian tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống hồ là Hoàng thượng. Từ xưa đế vương vô tình, Hoàng thượng làm sao có thể
chuyên sủng một người, chỉ cần trong lòng Hoàng thượng có người, bất kỳ
việc gì cũng nghĩ tới người, có việc thì bảo vệ người, vậy cũng đủ lắm
rồi.”
Hiền Phi gật đầu nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi.
***
Hai phe cánh lớn trong hậu cung đều án binh bất động, làm không ít người cảm thấy hữu lực vô sự* mà xoa tay.
*có sức, có lòng mà không có việc gì để làm
Diệp Trăn Trăn rốt cuộc tìm được chỗ tốt tập bắn cung: ra Cổng Cảnh Vận, giữa tam đại điện Tiền triều cùng Đông Cung Thái tử có một mảnh đất
trống, vừa rộng vừa dài; đừng nói tập bắn tên, dùng cưỡi ngựa cũng đủ.
Nơi này thuộc về Tiền triều, người trong hậu cung không thể tự ý xâm
nhập; còn Đông Cung hiện tại không có người ở, Cổng Cảnh Vận lại là cổng cấm, quan viên dưới nhị phẩm không được tự tiện tiếp cận, cho nên nơi
này rất ít người lui tới, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Diệp Trăn Trăn bắt Vương Hữu Tài đứng xa xa, nàng giương cung cài tên,
buông tay, mưa tên như một dãy cầu vồng, bắn rơi mũ Vương Hữu Tài. Vương Hữu Tài sợ run bần bật.
Đám người Tố Nguyệt không khỏi vỗ tay khen hay.
Sau đó Diệp Trăn Trăn cảm thấy chưa đã ghiền, liền sai bọn thái giám
Khôn Ninh Cung đứng thành một hàng, nàng một lần lấy 3 mũi tên, tay nâng tên, xoát xoát xoát, mũ của 3 tên thái giám theo tiếng rơi xuống.
Lại là một trận hoan hô khen ngợi.
Bên trong Đông Cung, Hiệt Phương Điện*
*hiệt phương: hái hoa
Kỹ Vô Cữu đi một vòng giữa điện, cuối cùng dừng trước một bức tranh. Nữ
tử trong tranh thân khoác áo choàng đỏ hồng, đứng trong tuyết trắng xóa, hai tay nâng một cái bình sứ thuần trắng, trong bình cắm một cành hồng mai nở rực. Nữ tử đang thản thiên cười với người bên ngoài bức họa.
Đang lúc xuất thần thưởng thức bức Bạch tuyết hồng mai mỹ nhân đồ này,
Kỹ Vô Cữu đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.
“Bên ngoài là người nào?”
“Bẩm Hoàng thượng, là Hoàng hậu nương nương tập bắn tên.”
Dám trắng trợn huyên náo ở chỗ này, xem chừng cũng chỉ có nữ nhân kia. Kỹ Vô Cữu lắc đầu.
“Hoàng thượng, có cần đi ngăn Hoàng hậu nương nương không?”
“Không cần. Nơi này âm u tịch mịch, thêm chút tiếng người cười nói cũng
tốt.” Kỹ Vô Cữu nói xong, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh. Nơi này tuy đã
không còn người ở nhưng mỗi ngày đều được quét tước, cho nên rất sạch
sẽ. Hắn hồi tưởng lại thời gian gần mười năm của mình tại Đông Cung, vậy mà rõ mồn một trước mắt, mỗi một chi tiết đều nhớ rõ ràng rành mạch.
Khi đó hắn cũng rất bận, mỗi ngày đều ở Điện Văn Hoa xử lý chút chính
sự, hoặc là nghe cái lão già Diệp Tu Danh kia quát lớn. Sự chán ghét của hắn đối với Diệp Tu Danh đã hình thành từ lúc đó, dù là ai, cả ngày bị
một lão già mắng như con cháu, cũng sẽ không có ấn tượng tốt đẹp gì.
Đáng tiếc, Diệp Trăn Trăn cố tình là cháu gái của người này.
Dòng suy nghĩ của Kỹ Vô Cữu trôi đi rất xa. Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện.
“Đây chính là nơi Hoàng thượng từng ở?” Đây là giọng của Diệp Trăn Trăn.
“Bẩm nương nương, nơi ở chính của Hoàng thượng khi còn làm Thái tử là
Đoan Kính Điện, nơi này là Hiệt Phương Điện, là chỗ ở của cung nhân. Lệ
Phi nương nương cùng Hi Tần nương nương đều từng ở đây.”
Diệp Trăn Trăn sau khi nghe xong, đem cung tên đặt qua một bên, Vương
Hữu Tài vội vã tiếp nhận. Nàng đi đến trước Hiệt Phương Điện, ngẩng đầu
nhìn chữ trên tấm biển, đương nhiên không phải là chữ của vị vừa yêu thư pháp vừa cuồng bản thân kia, hình như là bút tích của Kỹ Vô Cữu, tung
hoành siêu dật, không theo một khuôn mẫu nào.
Kỹ Vô Cữu giơ tay ngăn Phùng Hữu Đức đang muốn đi ra ngoài. Hắn ngồi
trước cửa sổ, yên lặng nhìn Diệp Trăn Trăn. Tóc nàng vén lên đơn giản,
có tư thế oai hùng; quần áo bó sát thân thể, vẽ ra đường cong lung linh
toàn thân, phi thường uyển chuyển. Nàng vừa luyện võ xong, lúc này hơi
thở còn hơi gấp, trên mặt có quầng hình cánh hoa đào tựa như rặng mây
đỏ, trên đầu rịn mồ hôi, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang mở lớn, chăm chú nhìn tấm biển đến xuất thần.
“Hoàng hậu nhìn lâu như vậy, vẫn không nhận ra mấy chữ kia sao?” Kỹ Vô Cữu ngồi trước cửa sổ, hơi nhướng mày, trêu ghẹo.
Lúc này Diệp Trăn Trăn mới phát hiện hắn. Ánh mặt trời về chiều chiếu
vào cửa sổ, rọi lên mặt hắn, làm sắc mặt hắn thu lại vẻ tối tăm thường
ngày, có phần ôn hòa trầm tĩnh; nhiều hơn chút ôn nhu, giống như người
được gọt giữa từ trong tranh thủy mặc.
“Hiệt phương, hiệt phương,” Diệp Trăn Trăn trầm ngâm, đột nhiên cười một tiếng, “Không phải là hái hoa sao,” nàng như cười như không nhìn Kỹ Vô
Cữu, “Cũng rất hợp tình cảnh nha.”
“…” Kỹ Vô Cữu mơ hồ có cảm giác bị đùa bỡn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT