Cơ Khương nói xong liền quay vào cổ mộ, cô có thể rời khỏi mộ vì cô đã khởi tử hoàn sinh. Ngỗi Tuyên là mắt trận, không thể rời khỏi cổ mộ, thế nên nếu cô bé muốn đến núi Bút Giá thì phải mang theo 36 quan sát cục.
Ngỗi Tuyên đứng ở cửa mộ phất phất tay với bọn họ, gương mặt nhỏ nhắn mỉm cười ngọt ngào, cửa mộ từ từ hạ xuống.
Khấu Tuyên Linh khoát vai Trần Dương nói: "Từ lão già ba ngàn tuổi đến trẻ em, búp bê Vu cổ đều thích cậu, nhân khí thật cao."
Trần Dương liếc nhìn Khấu Tuyên Linh, sau đó nhìn qua Lục Tu Chi. Hắn làm như lơ đãng kéo tay Khấu Tuyên Linh đang đặt trên vai cậu xuống, Trần Dương cười một cái.
Ba người rời khỏi cổ mộ, phát hiện cổ mộ này được xây trên đỉnh núi. Vừa nãy ba người nghĩ mặt đất bằng phẳng, kỳ thật vừa dốc vừa nghiêng. Xuống đến giữa sườn núi thì phát hiện có rất nhiều ánh đèn, đến gần mới biết là người nhà họ Khấu và cư dân thị trấn.
Người nhà họ Khấu không thấy ba người liền biết Khấu Tuyên Linh đã lọt lưới, dẫn Trần Dương và Lục Tu Chi lén chạy lên núi Thiết Vi. Cha Khấu vừa thấy Khấu Tuyên Linh, đầu tiên là vui mừng cao hứng, ngay sau đó là giận tái mặt: "Về nhà. Báo với những người khác đã tìm được người, về nghỉ đi."
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cha Khấu chưa từng cho Khấu Tuyên Linh vẻ mặt hòa nhã. Về đến nhà, vừa đóng cửa lại, Khấu Tuyên Linh lập tức bị véo lỗ tai mắng: "Khấu Tuyên Linh, con được lắm, cha và bác còn không dám đi vào cổ mộ, con lại dám xông vào?"
Khấu Tuyên Linh chỉ đau bảy phần nhưng cố ý vặn vẹo gương mặt như đau đến mười phần. Hắn còn tranh thủ nháy mắt với Lục Tu Chi, ra hiệu cho đối phương đừng lo lắng mà tiến lên. Một mình hắn có thể diễn! Khấu Tuyên Linh đau đớn kêu lên: "Cha, cha, đừng nhéo mạnh như vậy... Sao cha lại học theo mẹ trò này?"
Cha Khấu giận tái mặt: "Bởi vì cha phát hiện đánh con một trận cũng không có tác dụng gì, không bằng học theo mẹ con, nhéo gãy lỗ tai con luôn. Sau này cha nói gì thì con còn nghe lọt."
Bác Khấu lên tiếng: "Nhéo tai xong thì đến lượt anh đánh một trận."
"Đừng đừng..." Khấu Tuyên Linh hoa chân múa tay cầu xin tha thứ một lúc lâu, lại nói ngọt dỗ dành mấy người lớn, khó khăn lắm mới ổn định tâm trạng họ không kích động nữa. Sau đó hắn kể lại chuyện xảy ra trong cổ mộ, bọn họ mới tạm tha cho hắn.
Cha Khấu nhẹ buông tay, Lục Tu Chi kéo Khấu Tuyên Linh qua một bên, nhẹ nhàng giúp hắn xoa lỗ tai. Cha Khấu cảm thán: "Cũng là một đứa trẻ ngây thơ lương thiện. Gặp phải tình cảnh thật đáng thương, có điều không mang phi cương ra ngoài là một quyết định chính xác. May là đầu óc mấy đứa vẫn còn tỉnh táo."
Khấu Tuyên Linh hỏi: "Chẳng lẽ không có biện pháp nào đưa Ngỗi Tuyên ra ngoài?"
Cha Khấu chần chờ nói: "Không phải là không có, chẳng qua rất phiền phức. Cả người cương thi như mình đồng da sắt, nhất là phi cương đến cấp bậc này, pháp khí bình thường không thể làm nó bị thương. Nhưng nếu người có ý xấu, dùng gỗ cây đào nghìn năm mọc cạnh Đạo quan hoặc chùa miếu làm thành kiếm gỗ đào thì có thể dùng nó đâm thủng ngực cương thi, lấy được máu trong tim." Gỗ đào trừ tà, gỗ đào nghìn năm càng có linh tính, trừ tà rất tốt.
Trần Dương đột nhiên hỏi: "Biện pháp đó là gì ạ?"
Cha Khấu lắc đầu: "Rất phiền phức."
"Nói cho cháu biết đi."
Cha Khấu nghe vậy, gương mặt trở nên nghiêm túc: "Cháu muốn mang phi cương ra khỏi cổ mộ? Hiện tại chú hoài nghi có phải phi cương kia dùng hình hài đứa trẻ để lừa gạt mấy đứa không? Bên ngoài là lớp da trẻ con, bên trong là quái vật sống hơn hai ngàn năm. Phi cương khát vọng rời khỏi huyệt mộ hai ngàn năm, lừa gạt người thiếu kinh nghiệm sống như mấy đứa cũng dễ thôi."
Trần Dương lắc đầu, trầm tư một lúc rồi nói: "Hiện tại cháu vẫn rất kiên định, sẽ không đưa Ngỗi Tuyên ra khỏi cổ mộ. Cháu biết sẽ nguy hiểm đến cỡ nào, cũng biết cháu không gánh nổi trách nhiệm này. Chẳng qua..." Lời của Cơ Khương khiến cậu dao động, trong tiềm thức sâu xa, cậu hiểu nếu như cậu biết rõ chân tướng trong lời Cơ Khương, có khả năng cậu sẽ thật sự đưa Ngỗi Tuyên ra khỏi cổ mộ.
Nếu như đưa cô bé ra ngoài thì cậu phải có trách nhiệm với cô bé.
Cha Khấu lắc đầu: "Chú không thể nói, thái độ của cháu nói cho chú biết, cháu đang do dự." Ông rất quyết đoán, bởi vì so với Ngỗi Tuyên khiến người ta thương cảm thì sự nguy hiểm của cô bé cùng với tính mạng của những người bình thường quan trọng hơn, đủ để dập tắt lòng thương cảm trong ông.
Trần Dương hiểu rõ, không hỏi tiếp nữa. Nếu như cậu cố ý mang Ngỗi Tuyên ra khỏi cổ mộ, chuyện cần biết cuối cùng sẽ biết.
Cha Khấu lại nhìn con trai, phát hiện Lục Tu Chi và Khấu Tuyên Linh đang dựa sát vào nhau rất gần. Lục Tu Chi còn nhẹ nhàng xoa tai, nhẹ giọng an ủi hắn, con trai ông giống như được cưng chiều mà ỷ lại. Bầu không khí giữa hai người vô cùng thân thiết. Cha Khấu nghi ngờ kéo bác Khấu hỏi: "Hai đứa nó không có vấn đề gì chứ?"
Bác Khấu phất tay: "Có vấn đề gì được chứ." Sau đó ông khinh bỉ nhìn cha Khấu, có vẻ ghét bỏ: "Dâm giả kiến dâm."
Cha Khấu thật muốn tự tay đâm anh ruột một phát cho hả, bác Khấu đột nhiên véo tai cha Khấu nói: "Trước đây em bị mẹ nhéo tai, sau lại bị vợ nhéo, bị uất ức đều là anh an ủi. Em trai à, em phải tinh lọc tư tưởng đen tối bẩn thỉu của em đi, để nó cũng trong sáng như anh."
Cha Khấu hất tay bác Khấu ra, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Trần Dương quay về phòng ngồi yên một lúc lâu, cậu chưa từng biết ông nội Vu là Thành Hoàng ở Bình Thành, cách thủ đô không xa. Sau khi ông Vu qua đời, hai ông cháu có trò chuyện với nhau vài lần, hiểu biết một vài tình huống của đối phương. Có lúc ông đi vào giấc mộng của cậu, đa số là nói mấy câu quan tâm mà không nói nhiều về tình hình của ông.
Có đôi khi Trần Dương hỏi, ông thường nói sang chuyện khác. Lâu dần cậu không hỏi nữa. Hiện tại nhớ đến lời Cơ Khương, vì vậy cậu gửi tin nhắn cho Độ Sóc, hỏi tên của Thành Hoàng Bình Thành. Độ Sóc nhìn thấy tin nhắn, trong lòng đại khái đoán ra, hắn thản nhiên nói cho cậu biết: "Vu Khôi."
Quả nhiên là ông nội Vu. Trần Dương hỏi thẳng: "Tại sao trước kia không nói cho em biết?"
Độ Sóc hỏi ngược lại: "Xảy ra chuyện gì?"
Trần Dương kể lại việc gặp Ngỗi Tuyên và Cơ Khương trong cổ mộ cho hắn biết, một lúc lâu sau hắn vẫn chưa trả lời. Cậu gõ một hàng chữ, đang muốn gửi thì bỗng như có linh tính ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Độ Sóc đẩy cửa bước vào. Trần Dương đứng dậy, đi qua vòng tay ôm eo hắn, vùi mặt vào lòng ngực hắn không nói một lời, giống như bị uất ức bên ngoài, về đến nhà gặp người thân, nhịn không được muốn ỷ lại.
Độ Sóc rất hưởng thụ dáng vẻ ỷ lại của cậu. Hắn ôm người càng chặt hơn, xoa xoa cái cổ, vuốt vuốt mái tóc, vỗ vỗ lên lưng, cuối cùng giống như bế em bé, ôm Trần Dương ngồi xuống. Bầu không khí yên tĩnh và ấm áp, một lúc lâu sau, Độ Sóc đánh vỡ sự yên lặng: "Nếu như là Ngỗi Tuyên, đại khái cởi bỏ nỗi nghi hoặc lớn nhất của anh."
Trần Dương ngẩng đầu: "Hả? Nghi hoặc gì?"
Độ Sóc hôn lên mặt Trần Dương, sau đó lạnh lùng nói: "Thành Hoàng Bình Thành đến."
Ngọn đèn trong phòng chớp lóe vài cái rồi tắt ngúm, ngay lập tức lại sáng lên. Trần Dương trợn to mắt nhìn một ông lão mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn xuất hiện trong phòng, chính là ông Vu.
Vu Khôi qua đời lúc hơn bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, râu dài bay bay, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, không nói lời nào là có thể giả bộ như cao nhân đi ra ngoài lừa gạt. Ông để râu dài khá đẹp, thật ra là lười cạo râu, mùa hè thường ồn ào muốn cạo hết. Nhưng cuối cùng vẫn không cạo râu, ông nói để râu càng dễ gạt người. Ông thường nói ông là một kẻ lừa đảo.
Trần Dương rời khỏi cái ôm của Độ Sóc, cậu đứng lên, mũi chua xót, chân tay luống cuống mong chờ nhìn Vu Khôi: "Ông nội..."
Vu Khôi lập tức đau lòng, giang hai tay ôm lấy Trần Dương: "Dương Dương, nhớ chết ông. Ôi chao, mập lên, cao lên nữa. Mặt mũi trưởng thành rồi, rất tuấn tú. Ông đã nói rồi mà, sau này Dương Dương lớn lên nhất định là... mỹ thiếu niên!"
Ngón trỏ của Độ Sóc gõ lên mặt bàn vang lên tiếng "cốc cốc". Vu Khôi liếc nhìn Độ Sóc, ho nhẹ hai tiếng rồi buông Trần Dương ra, chắp tay cung kính nói: "Thành Hoàng Bình Thành Vu Khôi, tham kiến đại đế."
Độ Sóc vươn tay ra, xòe bàn tay nhìn Trần Dương. Cậu đặt tay vào lòng bàn tay hắn, bị kéo ngồi bên cạnh hắn. Độ Sóc gật đầu với Vu Khôi: "Ngồi." Sau đó hắn nói nhỏ bên tai Trần Dương: "Hỏi đi."
Cậu hoàn hồn, vội kể lại chuyện gặp Ngỗi Tuyên và Cơ Khương trong cổ mộ cho Vu Khôi nghe. Ông nghe xong mà không hề khiếp sợ, giống như đã dự đoán được: "Ông biết một ngày nào đó con sẽ hỏi ông chuyện này, cũng biết có ngày con sẽ gặp Ngỗi Tuyên. Đây là vận mệnh không thể tránh được, cũng là nhân quả giữa con và Ngỗi Tuyên."
Trần Dương nghi hoặc: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Ngỗi Tuyên nói đã biết con rất lâu về trước."
"Cơ Khương đã nói với con, Ngỗi Tuyên có mệnh cách đặc biệt, cần người có mệnh cách kỳ quỷ mới có thể đưa Ngỗi Tuyên ra khỏi cổ mộ."
Trần Dương gật đầu, ông nói tiếp: "Con là người có mệnh chí âm, vốn hấp dẫn thứ có âm khí nặng. Ngỗi Tuyên là mắt trận của 36 quan sát cục, thật ra rất thống khổ. Bởi vì 36 quan sát cục tạo ra vô số sát nghiệt, tất cả nghiệp chướng này đều vòng lại lên người Ngỗi Tuyên, mỗi đêm cô bé đều phải chịu đau đớn. Loại đau đớn này giống như bị đặt lên vỉ nướng đỏ rực. Mà con có thể khiến Ngỗi Tuyên cảm thấy mát mẻ, không phải chịu đau đớn nóng rát khi bị nướng."
Trần Dương giật mình, không thể nào tưởng tượng thân thể bé nhỏ của Ngỗi Tuyên phải thừa nhận sự dày vò đáng sợ như vậy. Không khác nào đang ở địa ngục, mà đến lúc này 36 quan sát cục đã không cách nào phá bỏ. Vì 36 quan sát cục mà rất nhiều người đã chết, tất cả tội nghiệt đều đổ hết lên người mắt trận là Ngỗi Tuyên, vì vậy cô bé phải chịu đau đớn bị lửa thiêu đốt mỗi đêm, dày vò không bao giờ kết thúc.
Trái tim Trần Dương như bị siết chặt, gần như hít thở không thông.
Nói đi nói lại, kỳ thật Ngỗi Tuyên là người vô tội nhất. Cô bé chẳng hề làm gì cả, bị một người vì muốn trả thù mà giam bé trong cổ mộ hơn hai nghìn năm. Mà người giết chết Ngỗi Tuyên còn chính là cha ruột của cô bé. Ngỗi Tuyên lại còn phải gánh hết tội nghiệt vốn không phải của bé.
Thảo nào Cơ Khương thân là Vương Cơ, bị chặt đầu chết mà tình nguyện làm gia thần cho Ngỗi Tuyên, bị giam trong cổ mộ hơn hai ngàn năm. Vì Cơ Khương cũng yêu thương Ngỗi Tuyên, mong muốn cô bé có thể rời khỏi cổ mộ. Trước đây bị Vu Linh Thứu lừa dối, có lẽ không phải không nhìn ra hắn có ý đồ xấu, chỉ là so với việc Ngỗi Tuyên có thể rời khỏi cổ mộ thì việc này cũng chẳng là gì.
Vu Khôi lên tiếng: "Ông từng bất cẩn rơi vào cổ mộ, trong cổ mộ có một cánh cửa, vào thời gian nhất định có thể mở ra từ bên trong. Lúc đó Ngỗi Tuyên mở cửa, đứng ở cửa ngắm trăng. Ông nhìn ra thân phận của Ngỗi Tuyên nên rất kiêng kỵ, nhưng cô bé không hại ông."
Khi đó Vu Khôi còn rất trẻ, là một tên gà mờ, Vu thuật còn lâu mới lợi hại như bây giờ. Ông vừa giật mình vừa sợ hãi, quan sát một lúc lâu thì thấy Ngỗi Tuyên không có ý hại ông bèn lén lút muốn leo ra, kết quả chậm một bước, cửa mộ đóng lại. Vu Khôi suy sụp gào khóc tại chỗ, Ngỗi Tuyên đang bước đi bỗng khựng lại, tò mò nhìn ông.
Cô bé hỏi: "Ngươi đang khóc sao?"
Vu Khôi vò mẻ không sợ sứt oán giận, lại vì mất hết hy vọng mà nổi điên. Ngỗi Tuyên im lặng nhìn ông, hai mắt trùng đồng phá lệ xinh đẹp. Cô bé dẫn Vu Khôi vào phòng mộ, không cho ông ra khỏi phòng: "Ở đây an toàn. Tháng sau cửa mộ sẽ mở ra. Đến lúc đó ngươi lại đi ra ngoài."
Vu Khôi ở cùng Ngỗi Tuyên suốt một tháng, vì vậy ông biết rõ mọi chuyện, ngay cả chuyện không nên biết cũng biết. Ông đau lòng Ngỗi Tuyên, lúc cô bé chịu đau đớn mà suy yếu, ông ôm bé khóc lớn. Ngỗi Tuyên nho nhỏ an ủi ngược lại ông, nói bé quen rồi, không sợ đau.
Cơ Khương không giống Ngỗi Tuyên trong sáng vô tư không tranh với đời, cô sẽ lợi dụng tất cả mọi thứ có thể, bao gồm cả thiện tâm và sự đau lòng của Vu Khôi đối với Ngỗi Tuyên. Cơ Khương nói cho Vu Khôi biết cách đưa Ngỗi Tuyên ra khỏi cổ mộ, làm sao có thể khiến Ngỗi Tuyên không phải chịu đựng đau đớn nữa. Vu Khôi hạ quyết tâm giúp đỡ Ngỗi Tuyên, mà cô bé lại phát hiện ông là hậu duệ của Vu tộc, nói cho đúng thì cũng coi như là con cháu của cô bé nên rất cao hứng.
Thế là Ngỗi Tuyên dạy Vu Khôi rất nhiều Vu thuật Quỷ đạo đã thất truyền từ lâu, dạy ông suốt ba năm. Trong lòng Vu Khôi, thậm chí có thể nói Ngỗi Tuyên là sư phụ của ông. Chẳng qua cô bé không nhận mà thôi.
"Cơ Khương một mực tìm người chí âm, con vừa ra đời là cô ta biết ngay. Hàng năm Cơ Khương đều đi nhìn con, sau đó kể lại cho Ngỗi Tuyên nghe. Con là hy vọng của Ngỗi Tuyên, thế nên cô bé không tự giác có thiện cảm với con. Ngỗi Tuyên nhìn con từ từ lớn lên, từ từ trở thành một người mà Ngỗi Tuyên luôn hướng tới. Nhưng Ngỗi Tuyên càng không muốn con phải gánh phiền phức là cô bé trên lưng... Thật ra con có thể bình an lớn lên, một nửa là nhờ người nhà, một nửa là vì hàng năm Ngỗi Tuyên đều nhờ Cơ Khương mang cho con pháp khí trấn tà."
Trần Dương nhớ lúc còn bé, hàng năm cha mẹ đều đổi pháp khí trấn tà cho cậu, phù hộ cậu bình an lớn lên. Cậu khó khăn nói: "Đó đều là... Ngỗi Tuyên cho con?"
Độ Sóc ôm lấy Trần Dương, không tiếng động an ủi.
Vu Khôi gật đầu: "Đúng vậy. Mấy thứ đó vốn là pháp khí trấn tà rất tốt, chẳng qua để trong cổ mộ nhiều năm, bị âm khí ăn mòn mất đi pháp lực. Vậy nên mỗi năm phải đổi một cái khác, nhưng như vậy vẫn không thể bảo vệ con hoàn toàn."
"Đã... tốt lắm rồi." Mũi cậu hơi chua xót, hai mắt cũng nóng lên.
"Sau khi Ngỗi Tuyên đưa ông ra khỏi cổ mộ thì không cho phép ông quay lại đó nữa. Ông đi ngao du khắp nơi, chữa bệnh cứu người. Trùng hợp gặp được con, có lẽ tuổi già dễ mềm lòng, ông từng do dự xem có nên dặn con đưa Ngỗi Tuyên ra ngoài hay không. Nếu như đưa Ngỗi Tuyên ra ngoài thì con phải có trách nhiệm với cô bé, nhưng đồng thời Ngỗi Tuyên cũng có thể bảo vệ con, ông có thể yên tâm hơn. Sau lại nhìn thấy Cơ Khương, ông liền biết hai người có quan hệ nhân quả." Lúc Vu Khôi giơ tay chạm vào vai Trần Dương, ông thoáng nhìn Độ Sóc, thấy hắn rũ mắt ngầm đồng ý, ông yên tâm vỗ vỗ vai cậu: "Dương Dương, con đừng quá đau lòng, càng không cần áy náy. Này là nhân quả giữa con và Ngỗi Tuyên."
Trần Dương ngước mắt: "Sao nhiều năm như vậy mà ông không nói với con ông là Thành Hoàng Bình Thành, sợ con đến Bình Thành sao? Làm cách nào mà con có thể kết âm hôn với Phong Đô đại đế? Không cho phép anh nói trước." Trần Dương cảnh cáo Độ Sóc, không cho hắn giải thích trước.
Độ Sóc há miệng, cuối cùng ngượng ngùng im lặng.
Tấn suất vuốt râu của ông Vu nhanh hơn, rõ ràng ông đang rất vui. Ông lên tiếng: "Lúc kết âm hôn, ông chỉ muốn tìm cho con một núi dựa. Trong âm phủ, còn ai lớn hơn Phong Đô đại đế nữa?"
"Đừng gạt con!" Trần Dương liếc nhìn Vu Khôi, thầm nghĩ ông Vu cũng không đáng tin. Cậu quay đầu lại nói với Độ Sóc: "Anh nói đi." Cậu không tin đường đường là Phong Đô đại đế lại để ý đến việc kết âm hôn nho nhỏ này, nếu hắn không muốn kết hôn, ai có thể ép được hắn? Không chỉ không ép được mà còn có khả năng chọc giận hắn. Lúc vừa mới đính hôn, Độ Sóc không thích gặp cậu.
Độ Sóc sờ sờ mũi, dưới ánh mắt lạnh lùng của Trần Dương thu tay về: "Lúc đó anh tò mò mệnh cách chí âm của em. Bảy trăm năm trước, Vu Linh Thứu biến mười vạn người thành cương thi... Tuy thất bại nhưng trăm ngàn oan hồn từ chối vào địa phủ chuyển thế đầu thai, ngay cả Địa Tạng Bồ Tát đứng ra giải quyết cũng vô dụng, chuyện này kinh động toàn bộ âm phủ Phong Đô, tạo thành định nghĩa mới với người có mệnh cách chí âm. Lúc đó âm phủ cực lực phòng ngừa người có mệnh chí âm lớn lên, đáng tiếc không ngăn được Thiên Đạo."
Độ Sóc dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau đó anh thấy trong ngực em có máu cương thi."
Độ Sóc không nói, trước đây khi nhìn thấy Trần Dương, ý nghĩ của hắn là trực tiếp giết chết. Canh giờ một người chuyển thế đầu thai do Thiên Đạo định đoạt, dù là hắn cũng không thể thay đổi. Đó là lý do mà người có mệnh cách chí âm ra đời chắc chắn sẽ bị giết, sau đó lại lần nữa sắp xếp chuyển thế đầu thai, để tránh làm hại nhân gian. Nói khó nghe một chút thì dù sao người có mệnh chí âm cũng không sống được đến khi thành niên.
Nhưng trong ngực Trần Dương có máu cương thi, máu này hấp thu âm khí trên người đồng thời bảo vệ cậu. Vì tò mò mà Độ Sóc không ra tay. Nghĩ sai một bước, hỏng cả đời, cuối cùng rơi vào hố sâu.
Trần Dương biến sắc: "Máu cương thi?"
Tần suất vuốt râu của Vu Khôi lại nhanh hắn, lúc ông chột dạ hay vui vẻ thường hay vuốt râu, tâm trạng thay đổi cũng vuốt râu. Trần Dương sống với ông vài năm, đương nhiên hiểu rõ: "Ông nội, nói cho con biết đi!"
"Ôi chao! Thì như con nghĩ đó." Vu Khôi chột dạ, quay lưng không dám nhìn Trần Dương: "Nếu không sao con có thể chống đỡ được đến khi kết âm hôn với đại đế? Người có mệnh cách chí âm, tuổi tác càng lớn thì âm khí không giảm đi, trái lại càng tăng. Con không biết, khi đó trên người con âm khí dày đặc, lúc ông nhìn con còn không thấy bóng dáng của con đâu, ba mét quanh người còn là một vòng sương mù âm khí đậm đặc. Âm khí này vẫn tiếp tục khuếch tán, lan tỏa như sóng lớn ngoài biển khơi, hấp dẫn hung thần ác quỷ đến. Máu cương thi cực âm cực độc, cương thi lại nằm ngoài lục đạo, đến ác quỷ cũng e sợ. Nếu như có máu cương thi trong người, mấy thứ đó sẽ sợ mà tránh xa. Dù là ác quỷ nhìn thấu lớp ngụy trang cũng sẽ kiêng kỵ một chút."
Vu Khôi tiếp tục thao thao không ngừng: "Con không biết đâu, máu cương thi rất hữu dụng. Ngỗi Tuyên là một thiên tài, thậm chí phát minh ra Vu thuật mới, rút máu trong tim bỏ vào ngực con, còn có thể không làm hại đến con...."
Trần Dương cắt ngang: "Việc này có khiến Ngỗi Tuyên bị tổn thương gì không?"
"Không lớn. Không có tổn thương gì, thật sự." Vu Khôi lặng lẽ quay đầu nhìn Trần Dương, người sau im lặng nhìn ông, giống như thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi năm nào, bị ác quỷ quấy nhiễu lại mất đi người thân, ánh mắt bướng bỉnh, kiên định, lạc quan, tràn ngập hy vọng.
Vu Khôi chua xót cũng vui mừng, Trần Dương còn sống, khỏe mạnh, vui vẻ, có người thân, có bạn đời, cũng có bạn bè, giống như một người bình thường. Ông thở dài, nhỏ giọng nói: "Nhiều nhất là lúc lấy máu rất đau."
Vì lúc còn sống có nhiều công đức lớn lao nên sau khi Vu Khôi qua đời, ông được phong làm Thành Hoàng, ông bèn xin đến cai quản Bình Thành. Bảo vệ thành phố, phù hộ dân chúng, giết ác trừ hung, giám sát dân tình, phán định sinh tử, đây là trách nhiệm của Thành Hoàng, cũng là chức quyền của Thành Hoàng. Thế nhưng, đưa Ngỗi Tuyên ra khỏi cổ mộ, ông không làm được.
Trần Dương ngẩn ngơ, ôm ngực hỏi: "Vẫn còn chứ?"
Vu Khôi biết cậu hỏi cái gì, không trả lời mà nhìn Độ Sóc. Hắn lên tiếng: "Không còn."
"Tại sao?"
Độ Sóc trả lời: "Máu cương thi cực độc cực âm, để lâu ngày, ngay cả em cũng biến thành cương thi nên anh lấy ra." Sau đó hắn để máu trong tim của hắn vào ngực cậu, máu của thần linh đủ để bảo đảm Trần Dương vĩnh viễn sẽ không còn bị ác quỷ mơ ước.
Trần Dương im lặng.
Độ Sóc và Vu Khôi cũng giữ yên lặng, để cậu sắp xếp suy nghĩ trong đầu.
Với Trần Dương mà nói, Ngỗi Tuyên là một bé gái chín tuổi vừa mới quen, cô bé khiến người khác đau lòng. Nhưng hiện tại cậu phát hiện, thì ra không phải là mới quen, giữa bọn họ có nhân quả sâu như vậy. Sâu đến nỗi cậu phải gánh lấy trách nhiệm này, hoàn lại nhân quả.
Một lúc lâu sau, Trần Dương nói: "Em muốn đưa Ngỗi Tuyên ra khỏi cổ mộ."
Nếu là nhân quả của cậu thì cậu nhất định phải hoàn lại.
Độ Sóc cười dịu dàng: "Ngỗi Tuyên nguy hiểm vì máu của cô bé, rút máu cương thi ra, đổi thành máu thường là được. Sẽ không đau đớn, chẳng qua pháp lực thấp đi, hơn nữa cứ nửa năm phải thay máu một lần."
Trong mạch máu của cương thi không có máu, toàn bộ máu nằm trong tim, thế nên máu cương thi chính là máu trong tim.
Vu Khôi lặng lẽ rời đi, lúc Trần Dương không biết, ông nói với Độ Sóc: "Tôi đã nghĩ ngài sẽ không đồng ý."
Độ Sóc chắp hai tay sau lưng, nhìn bầu trời đêm nói: "Ta biết ơn Ngỗi Tuyên cứu Dương Dương. Huống chi, nếu như không hoàn lại thì nhân quả giữa họ vĩnh viễn không hết đi."
Vẻ mặt Vu Khôi hơi quái dị, ông luôn cho là trong mối quan hệ giữa Trần Dương và Độ Sóc, hắn luôn là chủ, còn cậu luôn ỷ lại vào hắn. Độ Sóc nhìn ra suy nghĩ của ông: "Dương Dương ỷ lại vào ta, nhưng không dựa vào ta."
Vu Khôi nở nụ cười, tay vái hắn một cái rồi ẩn thân rời đi.
Ngày hôm sau, Trần Dương nói lại việc này cho người nhà họ Khấu nghe. Dù sao Khấu gia trông coi cổ mộ nhiều năm, phải cho họ biết việc này. Người nhà họ Khấu nghe xong thổn thức không thôi, nhất là sau khi biết có thể giải quyết mối họa tiềm ẩn là máu cương thi thì tâm tình nhộn nhạo, không còn phản đối như trước. Bác Khấu khóc to không thành tiếng, ôm mấy anh em cầu an ủi.
Mấy anh em ngầm chịu đựng bác Khấu chùi nước mắt nước mũi lên quần áo họ, thấy thần kinh bác Khấu còn yếu đuối hơn con gái bèn uy hiếp: "Bọn em gọi chị dâu đến đó!" Làm bác Khấu đang nấc cục sợ đến nỗi hoảng loạn biểu thị ông không có khóc.
Bốn người Trần Dương, Độ Sóc, Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi quay lại cổ mộ. Lần đầu tiên Độ Sóc và Lục Tu Chi gặp nhau, thái độ hai bên rất lạnh nhạt. Sau đó, Độ Sóc thấy Lục Tu Chi vì lừa thẳng nam vũ trụ mà không tiếc giả vờ ốm yếu, Lục Tu Chi thấy Độ Sóc thỉnh thoảng bày vẻ uể oải để Trần Dương quan tâm, sau lưng thì mặt mày hồng hào, vì vậy hai người như cùng chí hướng, giao lưu nhiều hơn.
Ngỗi Tuyên vừa nhìn thấy Trần Dương, hai mắt lập tức phát sáng, nở nụ cười hưng phấn. Lúc trông thấy Độ Sóc, cô bé hơi sợ sệt, sau khi biết rõ hắn là bạn đời của Trần Dương, cô bé rầu rĩ không vui: "Nếu như em sớm cứu Trần Tiểu Dương thì Trần Tiểu Dương không cần chịu uất ức như vậy."
Trần Dương cười nói: "Anh không có chịu uất ức."
"Thật không?"
"Thật mà." Cậu gật đầu nói.
"Vậy được rồi." Ngỗi Tuyên kéo tay Trần Dương, lại muốn đưa báu vật cho cậu: "Khương nói bên ngoài cần tiền, em có thể đưa cho anh rất nhiều vàng bạc châu báu."
"Không cần đâu." Trần Dương kéo Ngỗi Tuyên lại, nói cho cô bé biết chuyện thay máu cương thi, hỏi cô bé có đồng ý hay không.
Ngỗi Tuyên nghi ngờ, khẽ hỏi lại: "Em có thể ra ngoài sao?"
Trần Dương nặng nề gật đầu: "Ừ. Ngỗi Tuyên có thể rời khỏi cổ mộ, đi ra bên ngoài, gặp nhiều người, chơi nhiều trò chơi, ăn nhiều thức ăn ngon."
Ngỗi Tuyên lắc đầu: "Có thể đi ra ngoài được là tốt lắm rồi." Cô bé ôm lấy cánh tay Trần Dương: "Nhìn thấy Trần Tiểu Dương đã là rất tốt."
Những thứ Ngỗi Tuyên có được luôn rất ít, dù muốn cũng không biết nên muốn cái gì. Bởi vì cô bé vốn không biết thế giới bên ngoài có những thứ gì, ít mong muốn, khi có được sẽ càng thỏa mãn và trân trọng.
Đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, ai mà không thương tiếc chứ?
_____________________
Thách đại đế nói lên dương gian để giết em nó. Bạn Dương sắp có con gái nuôi. Mà con gái này mạnh lắm, thêm 1 tầng bảo kê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT