Trần Dương đi vào phòng, trông thấy Độ Sóc đang ngồi trên sô pha kiểm tra hồ sơ gì đó, cậu ôm lấy hắn từ phía sau, đặt cằm lên đỉnh đầu hắn nhìn xuống hỏi: "Đây là gì vậy?"

Độ Sóc rung rung hồ sơ trong tay như cách hắn cầm báo, xếp gọn lại đặt qua một bên rồi nắm tay Trần Dương kéo cậu vào lòng, ôm ấp thân mật, tay chân quấn quít.

"Hồ sơ trình bày oan tình Uổng Mạng Thành tấu thỉnh Phong Đô, đây là hồ sơ hôm nay gửi đến, xử lý gần xong rồi."

Trần Dương ngồi trong lòng Độ Sóc, nghe vậy cầm lên hỏi: "Em có thể xem không?" Đương nhiên hắn đồng ý, cậu mở ra đọc: "Hửm? Mẹ chồng con dâu thường hay khắc khẩu, mẹ chồng bị con dâu chọc tức đến nỗi uống thuốc rầy tự tử, thế nên muốn quay lại dương gian vào đầu thất dạy con dâu một bài học, kết quả không cẩn thận hù chết con dâu... Mấy chuyện thế này cũng phiền đến anh thẩm lý và phán quyết sao?"

Ngón tay thon dài của Độ Sóc xoa xoa lên trán, gương mặt hơi đen: "Những việc lặt vặt thế này thường giao cho quỷ đế ngũ phương, bảy mươi hai âm ty và phán quan địa phủ. Không phạm tội ác tày trời thì không cần báo lên Phong Đô, càng không cần anh xem xét. Nhưng thời gian trước Vưu Linh Thứu trốn khỏi địa phủ, quỷ sai âm ty bị phạt tội liên đới nên hiện giờ không đủ người làm việc."

Trần Dương xì cười một tiếng: "Việc này có tính là anh tự làm tự chịu không?" Nếu Độ Sóc không tức giận mà phạt tội quỷ sai âm ty trông coi bất lực thì hiện tại sẽ không bận đến nỗi đêm không về nhà.

Độ Sóc bất đắc dĩ cắn cắn lên mặt Trần Dương, nhỏ giọng nói: "Em thích nhìn anh bận rộn à? Trước kia thường đau lòng anh bận quá không có ngày nghỉ mà? Bây giờ thay đổi rồi, không chỉ không đau lòng còn cười anh."

Trần Dương rụt rụt vai, cười nói: "Lúc trước em nghĩ anh là một quỷ sai nho nhỏ, bị áp bức bóc lột sức lao động, đương nhiên là đau lòng rồi. Bây giờ biết được anh là tên chủ nô lớn nhất, còn đau lòng làm chi? Mà trước kia em mắng Phong Đô đại đế trước mặt anh, anh thế mà có thể mặt không thay đổi nghe em chửi, không hề tức giận hay gượng gạo chút nào, giỏi thật nha, Phong Đô đại đế của em."

Độ Sóc cười cười không trả lời. Hắn vẫn còn lo lắng vợ bé nhỏ lôi chuyện cũ ra trách móc, thế nên đến lúc này hắn vẫn còn mặc áo thêu đầu heo trước mặt đám thuộc hạ. Đám quỷ sai không biết chuyện, còn tưởng thêu đầu heo lên áo là thuật pháp gì mới, thế là cả đám làm theo. Đứa nào cũng thêu xấu đau xấu đớn, quả thật mất mặt xấu hổ.

Sau đó đám quỷ sai không nên thân chạy đến Uổng Mạnh Thành, tìm một lão bà chuyên thêu thùa mấy trăm năm vẫn chưa đi đầu thai, hình dạng có thể xem được, kiểu dáng cũng bắt đầu trở nên đa dạng. Đại đế lén so sánh, cuối cùng xác định kỹ thuật thêu thùa của vợ bé nhỏ vẫn là nhất.

Còn việc Trần Dương đau lòng Độ Sóc mà mắng Phong Đô đại đế bóc lột nhân viên, thân là Phong Đô đại đế, hắn không thể hùa theo mắng chính mình, lại càng không thể giải thích, chỉ có thể mặt không thay đổi làm một quỷ sai nhỏ nhoi trung thành tận tâm.

Cả người Trần Dương co lại trong lòng Độ Sóc. Hắn cao hơn cậu một cái đầu, chân dài tay dài, vai cũng rộng hơn cậu rất nhiều. Dù sao so với một người đàn ông trưởng thành, thân hình một thanh niên ngây thơ miệng còn hôi sữa trông có vẻ gầy yếu hơn khá nhiều. Lúc này cậu ngồi trong lòng hắn trông như một đứa bé được ôm ấp vậy.

Tư thế này rất thân mật lại có cảm giác an toàn, Trần Dương thích nhất là cuộn tay chân được Độ Sóc ôm vào lòng. Cậu dựa vào ngực hắn, người sau đặt cằm lên vai cậu.

"Bây giờ còn bận rộn nhiều việc không?"

Hắn rút tập hồ sơ trong tay cậu ném qua một bên: "Đã sắp xếp âm ty bổ sung những vị trí kia, cũng đã dẹp loạn mấy nơi địa phủ, Phong Đô, và Uổng Mạng Thành. Chu Khất đến Ba Trủng Sơn cùng quỷ đế phương tây dọn dẹp tình huống rối ren ở đó, nay cũng ổn định rồi."

Tất cả đã khôi phục bình thường, ngay ngắn trật tự. Lúc Vưu Linh Thứu trốn khỏi địa ngục còn chôn một mối họa trong địa phủ, ẩn giấu hai mươi năm mới bộc phát, khiến Phong Đô và địa phủ rơi vào hỗn loạn, khiến cho kế hoạch khôi phục Quỷ quốc của Vưu Linh Thứu ở dương gian có thêm một cơ hội thành công. Chính vì vậy mà Độ Sóc tức giận phạt tội âm ty quỷ sai, lại loại bỏ những người không làm tròn bổn phận, sắp xếp lại trật tự một lần nữa, đã tốn không ít thời gian, cũng cho Vưu Linh Thứu không ít thời gian.

Độ Sóc cũng không lo lắng chuyện Vưu Linh Thứu trốn thoát khỏi địa ngục, chỉ thông báo cho Hiệp hội Đạo giáo chú ý bắt hắn về. Về phần hắn thì phạt tội âm ty địa phủ không làm tròn trách nhiệm trước, khôi phục trật tự âm phủ như bình thường.

"Vưu Linh Thứu trốn thoát khỏi địa phủ đã hai mươi năm, đương nhiên hắn có cách che giấu hành tung. Nếu chủ động tìm hắn thì khả năng rất lớn là tìm không được còn bị hắn đùa giỡn. Thế nên không bằng chờ hắn chịu không nổi mà hành động trước, đến lúc đó tự hắn sẽ bại lộ tung tích."

Vưu Linh Thứu thích đùa giỡn nhân tâm, am hiểu đoán ý người khác. Dù chủ động ra tay cũng sẽ bị hắn nhìn thấu kế hoạch, còn bị nắm mũi dẫn đi, thế nên không bằng lấy tĩnh chế động, Độ Sóc có rất nhiều thời gian cùng chơi với Vưu Linh Thứu. Thế nhưng Vưu Linh Thứu lại không có nhiều thời gian như vậy, hắn đã ở dương gian hai mươi năm, e là không tiếp tục được nữa. Chỉ cần hắn hành động, cô hồn dã quỷ, âm ty quỷ sai khắp ngũ hồ tứ hải, gồm cả thiên sư và cảnh sát ở dương gian sẽ lập tức phát hiện ra hắn.

Chỉ cần có một người phát hiện ra hắn thì toàn bộ giới thiên sư và âm phủ sẽ biết, Vưu Linh Thứu có lợi hại thế nào cũng không thể bằng toàn bộ thiên sư và âm phủ cộng lại. Huống hồ hắn lại mang phiền phức đến cho Độ Sóc, còn chọc giận đại đế, sao có thể toàn thân mà lui?

Độ Sóc híp mắt, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm: "Điều hắn không nên làm nhất chính là dám can đảm có ý đồ với em." Hắn xoa xoa gáy cậu, khẽ hôn xuống da thịt trắng noãn: "To gan lớn mật!"

Trần Dương nắm bàn tay Độ Sóc đặt ngang bên hông: "Vưu Linh Thứu có thể chất giống em, chẳng lẽ hắn muốn chiếm cơ thể của em? Nếu đúng như vậy thì có lẽ em không đánh thắng hắn được đâu."

Cậu gần như có thể chắc chắn âm mưu của Vưu Linh Thứu, hai người đều có thể chất cực âm, còn cùng tu tập Quỷ đạo. Vưu Linh Thứu hơn cậu 700 tuổi, đồng nghĩa hơn cậu tu vi 700 năm, lại từng là ác quỷ sống trong địa ngục đến mấy trăm năm. Nếu như đối phương muốn cướp cơ thể của cậu để hoàn dương thì cậu có thể chắc chắn bản thân không có năng lực đánh trả hắn.

Độ Sóc xoa xoa cổ Trần Dương một trận, sau đó dùng ngón tay quấn lấy sợi dây đỏ cậu đeo trên cổ ra, cầm nửa khối ngọc ban chỉ đưa đến trước mắt cậu.

"Đây là nửa cái ấn của Phong Đô đại đế, thấy ấn như thấy anh. Nếu như kết hợp với tâm ấn của Phong Đô thì hoàn toàn có thể triển khai toàn bộ uy lực của nó, lúc đó bách quỷ bất xâm, vạn tà đền tội. Dù là Vưu Linh Thứu cũng không làm gì được em."

Trần Dương biết ấn của Phong Đô lợi hại đến cỡ nào, pháp ấn của Đạo giáo nhiều vô số kể, trong đó xếp đầu tiên ngoại trừ ấn của sư tổ thiên sư thì chính là ấn của Phong Đô. Phong Đô Bắc Âm là tôn thần của Đạo giáo, vạn quỷ không dám không nghe theo. Ấn của Phong đại đế, thấy ấn như thấy người, đương nhiên là bách quỷ bất xâm, vạn tà đền tội.

Trần Dương cầm nửa khối ngọc ban chỉ cúi đầu nhìn xem, sau đó ngước lên nhìn hắn: "Anh đưa cái này cho em, bình thường cần dùng pháp ấn có phiền phức không?" Xử lý công việc ở Phong Đô đều cần đóng dấu của Phong Đô đại đế, thiếu một nửa thì mất đi nửa phần pháp lực, vậy còn có thể khiến trăm ngàn oan hồn và toàn bộ âm phủ kính sợ sao?

Độ Sóc nói: "Anh có tâm ấn."

Trần Dương nhỏ giọng hỏi: "Có phải rất không tiện?"

"Không đâu." Độ Sóc nhét nửa khối ngọc ban chỉ trong tay cậu vào trong áo: "Dùng tâm ấn và pháp ấn với anh mà nói không khác gì nhau."

Trần Dương cong môi, vui vẻ cười rộ lên, cậu cầm bàn tay đang đeo nửa khối ngọc ban chỉ của hắn hôn một cái: "Tuy cụ Vu dạy em thuật pháp Quỷ đạo, sau này anh lại đốc thúc em học Vu thuật, nhưng nói rõ ra, điều khiến ác linh lệ quỷ hung dữ không còn mơ ước cơ thể này của em chính là nửa khối ngọc ban chỉ này đúng không?!"

Năm đầu tiên sau khi đính hôn, Độ Sóc chưa đưa ngọc ban chỉ cho cậu. Khi đó cậu nhờ vào dương khí trên đồng tiền cổ cụ Vu đưa mà áp chế âm khí trên người. Theo thời gian, đồng tiền cổ cũng không áp chế nổi âm khí trên người cậu nữa. Ngày đó Trần Dương còn đang phiền não không biết phải làm sao thì đột nhiên Độ Sóc đưa cho cậu nửa khối ngọc ban chỉ.

Nửa pháp ấn của Phong Đô đại đế như cái lồng vô hình, bao phủ toàn bộ âm khí trên người cậu, cũng khép lại ước mơ có được cơ thể cậu của ác linh lệ quỷ. Cho đến bây giờ, khi Vu thuật của cậu ngày càng mạnh, dần dần có thể che giấu uy áp của pháp ấn Phong Đô đại đế, làm ma quỷ không phát hiện được, cũng không cách nào mơ ước nữa. Chỉ là khi đó Trần Dương không biết nửa khối ngọc là ấn của Phong Đô đại đế, cậu chỉ nghĩ là do vấn đề thể chất.

"Em đeo nó trên người thì dù gặp nguy hiểm, anh cũng có thể biết ngay lập tức."

Trần Dương nghiêng đầu, ngửa lên chạm vào môi Độ Sóc, vừa chạm vào lại giống như không thể tách rời mà quấn quít với nhau. Cậu cảm thấy như không thở nổi muốn lùi ra, hắn lại nắm lấy gáy cậu, tựa như nắm cả sinh mạng của cậu trong tay, chỉ có thể dâng hiến, không cho phép lùi lại.

"Ưm..." Trần Dương không tự giác rên rỉ, nhưng mấy tiếng rên vụn vặt cũng nhanh chóng bị Độ Sóc nuốt vào. Trong chuyện phòng the, Độ Sóc luôn rất áp đặt, cực kỳ mạnh mẽ và có khuynh hướng khống chế. Nếu không phải Trần Dương có thói quen ỷ vào hắn cũng như rất tin tưởng hắn, sợ là đã ăn không tiêu.

Một lúc lâu sau Độ Sóc mới lùi ra, ngón cái đè lên đầu lưỡi chưa kịp rụt lại của Trần Dương. Đầu lưỡi bị liếm mút đỏ thẫm, khóe môi cậu còn chảy sợi chỉ bạc, gương mặt đỏ hồng đầy tình sắc, cả người như bị ngâm trong ao nước tình dục, ước dầm dề.

Trần Dương nhăn mày rụt đầu lưỡi về. Đầu lưỡi bị Độ Sóc đè ép khó chịu, cậu nhỏ giọng phàn nàn: "Đừng đè lưỡi em, khó chịu." Bị ấn như vậy sẽ khiến cậu sinh ra cảm giác buồn nôn.

Độ Sóc cười khẽ: "Không ấn bằng tay thì bằng lưỡi được không?"

Trần Dương lườm một cái: "Càng già càng không đứng đắn."

Độ Sóc sờ sờ da mặt hắn, không có nếp nhăn. Hắn thở dài trong lòng, từ khi Trần Dương biết hắn là Phong Đô đại đế thì rất hay nói hắn già mà không đứng đắn. Được xem là một lão thanh niên không tranh với đời một vạn năm nay, Độ Sóc vốn không ngại, nhưng có lẽ tất cả đàn ông đối mặt với nửa kia nhỏ tuổi hơn rất nhiều, ít nhiều gì sẽ để ý đến vấn đề tuổi tác.

Độ Sóc đè Trần Dương xuống sô pha: "Thập bát tân nương bát thập lang, nhất thụ lê hoa áp hải đường."

*Trong bài thơ Nhất thụ lê hoa của Tô Đông Pha:

Thập bát tân nương, bát thập lang,

Thương thương bạch phát đối hồng trang.

Uyên ương bị lí thành song dạ,

Nhất thụ lê hoa áp hải đường.

Tạm dịch thơ:

Gái xoan lấy lão làm chồng,

Tóc sương lại có má hồng kề bên.

Chăn uyên ương ấy một đêm,

Hoa lê một nhánh đè lên hải đường!

Bài thơ trên là của Tô Đông Pha làm để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã 80 tuổi, lấy một người thiếp 18 tuổi. "Lê hoa" là chỉ Trương Tiên, "hải đường" là chỉ thiếu phụ 18 tuổi, mà chữ "áp" ở đây rất hay, rất đắt! Áp là đè lên, áp cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn.

Trần Dương giật mình, đá bắp chân Độ Sóc, tình dục gì đó đều bay sạch. Hắn thấy thế bật cười: "Anh nói sai sao?" Hắn dừng một chút rồi bổ sung: "Đúng là sai rồi, hai ta sao chỉ hơn kém 60 năm."

Trần Dương rất phiền muộn, lúc trước cậu thích lấy tuổi tác trêu chọc Độ Sóc, thấy hắn rất để bụng lại mất mặt không nói ra trông rất buồn cười. Không ngờ lúc này hắn phản ứng lại, người buồn bực biến thành cậu. Trần Dương không vui nói: "Quả nhiên gừng càng già càng cay."

Độ Sóc chậm rãi nói: "Đừng bắt nạt cụ già. Anh đi qua cầu còn nhiều hơn em đi đường đó."

Trần Dương phồng má cau mày: "Chúng ta đừng nhắc đến vấn đề tuổi tác này nữa, có cảm giác... quái quái." Chỉ cần nhắc đến tuổi tác là cảm xúc và dục vọng gì đó đều bị dập tắt hết. Hai người cũng không có sở thích đặc biệt biến thái gì, lúc nhắc đến chuyện này sẽ giống như bình chữa lửa. Cậu chợt nhớ đến điều gì đó bèn giơ tay sờ sờ Độ Sóc, một lúc sau cậu cười đến đau bụng: "Ha ha ha ha, thì ra anh cũng... Hại người hại mình ha ha ha ha...."

Độ Sóc bất đắc dĩ nhìn Trần Dương, kéo cậu lên xoa bụng, tránh việc cười quá nhiều mà đau bụng. Hắn lên tiếng: "Em nghĩ anh muốn à? Trần Tiểu Dương, lần sau còn nhắc đến tuổi tác một câu nữa xem, xem anh có đánh mông em không."

Bình chữa lửa dập tắt dục vọng đối phương cũng dập luôn của bản thân luôn, hai người không có sở thích đặc biệt, sao có thể vừa nói mấy câu như thế vừa cứng được?

Trần Dương ôm cánh tay trái của Độ Sóc, xoay người ưỡn bụng cho hắn xoa, còn cậu thì vẫn tiếp tục cười. Quả nhiên cười quá nhiều bụng hơi đau, may mà có hắn xoa giúp, lực đạo vừa đủ rất thoải mái. Cậu thả lỏng cả người, lười biếng nói: "Em đã đồng ý lời mời của Dịch Vu trưởng, hai ngày nữa sẽ đi đến Thôn Không Người ở Nam Việt. Anh đi với em không?"

"Ừ."

Trần Dương ngẩn người, đột nhiên phản ứng: "Anh đi với em à?"

Độ Sóc liếc nhìn cậu: "Nếu không thì sao? Chuyến này em đi bao lâu? Không bằng anh cùng đi, hiện tại em đã biết thân phận của anh, không cần giấu giấu diếm diếm như trước kia nữa. Thêm nữa, đi cùng em anh sẽ yên tâm hơn."

Trần Dương nhào vào lòng hắn, cười đến phát ngốc: "Ôi chao, không thể nói như vậy, em cũng lợi hại lắm mà. Anh nói vậy giống như em vĩnh viễn không lớn lên được ấy."

Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cậu: "Nếu em chưa trưởng thành, anh có thể xxxyyy em sao?"

Con ngươi Trần Dương đột nhiên phóng to đầy vẻ kinh ngạc. Cậu ngồi bật dậy đè Độ Sóc, dùng cả tay chân quấn lấy hắn: "Nói mau, anh là ai? Anh tuyệt đối không phải là cụ già cổ lỗ sĩ nhà em, nhất định là kẻ nào giả trang đúng không? Để em sờ thử xem, xé lớp da này ra xem."

Trần Dương ra tay nhanh như chớp, nhanh nhẹn luồn tay vào áo hắn sờ soạng, vuốt vuốt vài cái lại như bị nghiện mà không buông. Độ Sóc có cơ bắp vừa phải, làn da nhẵn nhụi, sờ lên "sướng" như vuốt ve tơ lụa vậy, vừa chạm vào là không thể buông ra, không thể dời mắt. Trần Dương vuốt ve một lúc, giống như bị đầu độc mà cúi người hôn xuống.

Độ Sóc khẽ rên một tiếng, cúi đầu nhìn Trần Dương, đập vào mắt là dáng vẻ yêu thích không buông tay như đang thưởng thức mỹ thực của cậu, hắn cực thích dáng vẻ trầm mê này của cậu. Hai mắt Độ Sóc từ từ tối đen, đậm như mực nước sâu không thấy đáy. Hắn cũng luồn tay vào trong quần áo Trần Dương, như trấn an động vật nhỏ mà vuốt ve sau lưng cậu, nhỏ giọng cổ vũ: "Dương Dương ngoan, đi xuống."

Trần Dương ngẩng đầu lên, hai mắt đen tuyền đầy nước yên lặng nhìn vào mắt Độ Sóc. Hắn kiềm chế không nổi nữa, giống như bị trúng cổ nắm lấy cánh tay cậu kéo người lên rồi xoay người đè xuống.

Tình dục kịch liệt trôi qua nhưng dường như nhiệt độ trong phòng vẫn nóng bỏng như cũ, qua một lúc lâu mới dịu xuống. Độ Sóc kéo chăn đắp lên vai Trần Dương, cậu nửa tỉnh nửa ngủ, bị nóng khó chịu đẩy cái chăn xuống đến bụng.

Từ phần bụng trở lên đầy các dấu vết màu đỏ, có thể thấy được vừa rồi hai người kịch liệt đến cỡ nào. Trần Dương mơ hồ nói: "Nóng."

Độ Sóc không thuận theo, lúc này kêu nóng nhưng không đắp chăn sẽ bị lạnh. Hắn lại kéo cái chăn lên đến bờ vai trần trụi của cậu, Trần Dương bất mãn lẩm bẩm vài tiếng, cố gắng vùng vẫy.

Hắn ôm chặt lấy cậu, sau đó chỉnh điều hòa thấp xuống hai độ. Cậu cảm thấy thoải mái hơn bèn không giãy dụa nữa, rụt người dựa sát vào Độ Sóc rồi rơi vào mộng đẹp.

Hôm sau, Trần Dương giao toàn bộ công việc trong phân cục cho Mã Sơn Phong, ông được toàn quyền quyết định. Dù sao trước kia mọi chuyện cũng do ông phụ trách thế nên lúc này cũng không có gì khó khăn, ông chỉ bớt chút thời gian đốc thúc Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo luyện tập nhiều hơn, không được mê chơi game và lướt Weibo.

Còn về phần Khấu Tuyên Linh thì để hắn chơi game và lướt Weibo đi. Dù sao hắn mê nhất là cung phụng sư tổ, việc này không có lợi đối với tinh thần và thể xác của thanh niên độc thân lớn tuổi.

Độ Sóc xách hành lý và ba lô của Trần Dương, hắn chợt cảm thấy không đúng lắm, vừa định mở hành lý kiểm ra thì cậu đi đến, thắc mắc hỏi: "Anh Độ, sao vậy?"

Độ Sóc lắc đầu, chưa kịp nói gì thì Trần Dương đã kéo hắn lên xe: "Chúng đi nhanh đến sân bay, xe đến rồi kìa."

Va ly hành lý và ba lô đều để trong xe, hắn chưa kịp kiểm tra đã bị cậu kéo cánh tay, nhỏ giọng trò chuyện. Lúc kiểm tra hành lý ở sân bay, nhân viên kiểm tra va ly và ba lô của hai người, không phát hiện có gì bất thường bèn cho qua.

Lúc này Độ Sóc mới không nghi ngờ nữa, cùng Trần Dương lên máy bay. Máy bay đáp xuống thành phố K ở Nam Việt, có người của Hiệp hội Đạo giáo địa phương đến đón hai người rồi đưa đến khách sạn.

Trên đường đến khách sạn, Trần Dương hỏi thăm nhóm người Dịch Vu trưởng đang ở đâu, đối phương trả lời: "Ba ngày trước Dịch Vu trưởng và mấy thiên sư khác đã tiến vào Thôn Không Người, không biết tình hình bây giờ thế nào rồi."

Trần Dương hỏi: "Mọi người không liên lạc với họ được sao?"

"Không được. Bất kỳ thiết bị liên lạc nào vào Thôn Không Người đều bị mất tác dụng, không có cách nào để liên lạc. Thôn Không Người là một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài, có điều Dịch Vu trưởng và mấy vị thiên sư có lưu lại một con búp bê Vu cổ trước khi đi vào thôn. Mỗi con búp bê Vu cổ đều có máu đầu tim của bọn họ, chúng ta có thể theo búp bê này biết được tung tích cùng tình trạng hiện tại của họ."

Trần Dương gật đầu biểu thị đã biết.

Vào đến khách sạn, cậu thừa dịp Độ Sóc đi tắm mà vội vàng mở hành lý, trong va ly chính là Đại Béo nặng 50 cân. Mèo mập bị cả đống quần áo bao quanh, như cái bánh mì cỡ lớn tê liệt không nhúc nhích, bày vẻ mặt chết không hối tiếc.

Trần Dương nhỏ giọng nói: "Đại Béo, nhanh đi ra."

Mèo béo run run lông, lập tức lớp mỡ mềm mại di chuyển như ngọn sóng làm người ta hoa mắt. Nó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi va ly, ngậm cái thẻ: "Gia đi trốn trước đây."

Trần Dương giơ tay ra dấu OK, Đại Béo vừa định nhảy ra khỏi cửa phòng thì bỗng ngã sấp xuống từ không trung, cằm đập xuống đất. Nhưng vì cả người đều là thịt mỡ, lúc nó té xuống không vang lên tiếng động, có thể thấy được nó béo đến cỡ nào.

Đại Béo té xuống đất rồi lại như dính chặt lấy sàn nhà không động đậy mà nằm ngay đơ. Trần Dương như có cảm giác ngẩng đầu lên, trông thấy Độ Sóc mặt không đổi sắc, mặc áo choàng tắm đứng ở cửa. Trong lòng cậu run lên nhưng vẫn cố trấn định nói: "Đại Béo, sao mày lại nghịch ngợm như vậy? Nếu mày muốn đi theo thì cứ nói thẳng là được, hà tất gì phải lén lút?"

Đại Béo chật vật giãy giụa, ngóc cái cổ gần như bị mỡ bao phủ không thấy đâu, nó khiếp sợ nhìn Trần Dương. Cậu cười cười với Độ Sóc: "Có điều nếu đã đến rồi thì để nó ở đây đi."

Hắn lạnh nhạt liếc nhìn cậu, ngồi xuống rồi hỏi: "Từ lúc nào quyết định mang theo thứ này?"

"Một tuần trước, Đại Béo nói muốn gặp cố nhân." Trần Dương cũng ngồi xuống, dựa lên vai hắn trả lời.

"Không đẩy tội nữa à?"

"Không đẩy. Dù sao anh cũng sẽ không giận em." Trông cậu rất ra dáng "được sủng mà kiêu".

Trong lúc hai người liếc mắt đưa tình, tán tỉnh ve vãn nhau, Đại Béo cố đạp chân sau, giống như nguyên tảng bọt biển lớn lặng lẽ trượt ra khỏi phòng. Lúc này đôi mắt uyên ương của nó hiện lên vẻ thất vọng tâm như tro tàn, cảm thấy mình cùng với cặp đôi này như có xung đột, lần nào gặp cũng không gặp may, sau này quyết không đụng bọn họ nữa.

Khóe mắt Độ Sóc liếc thấy Đại Béo đang trượt ra đến cửa, cũng không nhắc Trần Dương gọi nó lại mà nhẹ nhàng xoa xoa gáy cậu, như có điều suy nghĩ.

Thôn Không Người cách thành phố K 5 cây số, ở ngoại thành nông thôn. Trước kia thôn này khá phồn hoa, sau đó dần dần trở nên suy tàn rồi thành không có người ở, dần dần bị lãng quên, nếu không phải tình cờ phát hiện có người tiến vào Thôn Không Người rồi không ra được, sợ là không ai phát hiện được vấn đề.

Thôn Không Người ở thành phố K còn được gọi là Thôn Quỷ, vốn bởi vì thôn không có lấy một bóng người, khiến người ta có ảo giác như vậy, sau này xảy ra chuyện mới chân chính trở thành Thôn Quỷ.

Trương Cầu Đạo từng suýt bỏ mạng ở đây, lần này hắn cũng muốn cùng đi với Trần Dương nhưng Mã Sơn Phong không cho phép. Với đạo hạnh hiện tại của hắn, đến Thôn Không Người chính là tặng không cái mạng. Nếu như Trương Cầu Đạo cố ý đi theo, ông sẽ báo cho người nhà của hắn. Trương Cầu Đạo Bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa hiệp không đi.

Trần Dương và Độ Sóc đi đến Thôn Không Người, đứng cách cổng thôn chừng 100m, xung quanh vòng dây cảnh giới, cấm du khách hoặc những người đi thám hiểm tiến vào. Người dẫn đường lên tiếng: "Trước kia nó có tiếng là Thôn Quỷ nên có không ít người đến thám hiểm. Sau này xảy ra chuyện, cổng thôn bị giăng dây cảnh giới tránh người thường xông vào. Có điều sau khi có người mất tích, nó càng nổi tiếng hơn, có nhiều người nghe tiếng mà đến. Tuy chúng tôi ngăn cản không ít người nhưng vẫn có vài thanh niên xông vào. Dịch Vu trưởng và các thiên sư đi vào trước cũng vì có tám thanh niên lén xông vào thôn."

Trần Dương giật dây cảnh giới, cùng Độ Sóc bước vào. Hai người từ từ tiến đến gần cổng thôn, bỗng một cảm giác hoang mang hoảng sợ kinh khủng đột nhiên ập tới.

Bởi vì xung quanh trống trải và tịch mịch mà cảm giác này càng khiến người ta lo sợ bất an.

________________

Đề nghị bà con không gọi cụ Độ nữa, thấy da mặt dày vậy thôi chứ cụ cũng để ý tuổi tác đó. Thím nào khởi xướng chữ cụ mau mau tạ tội đi.

Vụ này hay lắm bà con, nhắc trước là đừng đọc khi đang ăn, nhất là ăn cá nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play