Trần Dương đi đến rìa bãi đất trống, cầm một cành cây khô khô gảy gảy bùn đất, chỉ chốc lát đã đụng phải một vật cứng. Cậu khựng lại rồi tiếp tục cầm cành khô gạt bùn đất qua hai bên, lộ ra một thi thể đã thối rữa chỉ có nửa người trên đầy bùn đất.

Khâu Thịnh Mẫn lần đầu nhìn thấy xác khô, hoảng sợ nói: "Trời đất! Lẽ nào dưới đất chôn nhiều thi thể như vậy?"

Đây mới chỉ đào sơ sơ rất cạn, nếu đào sâu xuống thì không biết có đến bao nhiêu thi thể nữa. Trần Dương ném cành khô, đưa cho Khâu Thịnh Mẫn một lá bùa rồi nói với Khấu Tuyên Linh: "Chúng ta đi vào dãy nhà trệt nhìn xem."

Khấu Tuyên Linh gật đầu, Khâu Thịnh Mẫn cũng đi theo, có điều dọc đường chỉ cần nghĩ dưới đất toàn là thi thể, bọn họ đang dẫm lên thi thể là cô sợ hãi không thôi. Cũng may cô không quá sợ đến nỗi gây phiền phức, cũng không ồn ào hoảng loạn.

Trần Dương nghĩ Khâu Thịnh Mẫn đúng là hạt giống tốt, có mắt Âm Dương bẩm sinh, còn có thể tự học mà biết "quá âm", không biết Mã Sơn Phong có vui lòng nhận làm học trò không. Mã Sơn Phong là đệ tử phương bắc, điều kiện của Khâu Thịnh Mẫn rất thích hợp làm học trò của ông.

Ba người đến gần dãy nhà trệt, cảm nhận không khí lạnh đập thẳng vào mặt. Một loạt gian phòng đóng chặt cửa, cỏ dại um tùm, cũng bắt đầu khô héo. Vô cùng yên tĩnh, không có lấy một tiếng côn trùng kêu. Khâu Thịnh Mẫn lơ đãng quay đầu nhìn lại, lập tức nổi gai ốc cả người.

Trần Dương và Khấu Tuyên Linh nhận thấy cô không thích hợp, nhỏ giọng hỏi: "Thấy cái gì?"

"Phía sau..." Cô nuốt nước bọt một cái: "Rất nhiều... đang nhìn chúng ta."

Trần Dương quay đầu nhìn lại, bãi đất trống trống không. Cậu vẫn không cảm nhận được quỷ khí như cũ, chỉ có Khâu Thịnh Mẫn là nhìn thấy. Vậy chứng tỏ quỷ khí đã bị thứ gì đó che giấu, thế nên trường Kim Thủy mới sạch sẽ như vậy.

"Đừng để ý, chúng ta đi tiếp."

Cửa nhà trệt không khóa, chỉ có duy nhất một gian phòng có giấy niêm phong dán lên dây xích. Vì vậy ba người đi thẳng đến gian phòng này, Trần Dương cố sức đẩy cửa nhưng xích khóa quá chặt. Khâu Thịnh Mẫn tiến lên cầm ống khóa nhìn xem, sau đó cô lấy một cái kẹp tóc trong túi ra, nhét vào lỗ khóa thử xoay vài vòng, cạch một cái mở được ống khóa.

Khâu Thịnh Mẫn thấy hai người còn lại nhìn chằm chằm, bèn giải thích nói: "Tay nghề kiếm cơm, bình thường thôi."

Trần Dương gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Nhiều kỹ năng không chết người, còn rất có ích."

"Tôi cũng thấy vậy." Khấu Tuyên Linh tán thành rồi nói với Khâu Thịnh Mẫn: "Lúc nào rảnh dạy tôi một chút."

"... Ừ."

Cô cất kẹp tóc vào túi áo, bỗng chạm vào một vật gì đó cứng cứng. Khâu Thịnh Mẫn kỳ quái lấy ra xem, là một cái thẻ màu đỏ, trên đó viết con số 139, cô lập tức biến sắc.

Trần Dương nhìn thoáng qua: "Cô có thẻ rồi? 139... Nếu như cô là người cuối cùng tham gia trò chơi, vậy hiện tại đã có 139 người bị ép tham gia trò chơi tử vong này rồi. Trừ những người chơi thất bại, đã có hơn trăm người rồi."

Khâu Thịnh Mẫn nói: "Không phải nói mười giờ tối mới rút thẻ sao?" Cô nhìn cái thẻ, trên đó có viết ba chữ hán "Số bậc thang", phía dưới là số 5.

"Hay là người mới nên được "chăm sóc đặc biệt" để mau thích ứng?"

"Hẳn là tối nay chơi trò "Số bậc thang", tổng cộng năm người chơi." Trần Dương nhận cái thẻ xem, đúng là giống hệt cái thẻ tối qua cậu có được.

"Xem ra quy định rút thẻ đúng 10 giờ tối cũng không phải là quy tắc cứng ngắt."

"Đúng vậy. Có lẽ liên quan đến việc chúng ta đến đây, chọc giận thứ gì đó, khiến đó cấp bách muốn giết chúng ta." Khấu Tuyên Linh vừa nói vừa lấy một cái thẻ màu đỏ trong túi ra.

Trần Dương cũng lấy ra một cái, nội dung trên thẻ giống hệt của Khâu Thịnh Mẫn. Cậu lắc đầu nói: "Muốn giết thì cứ giết, cần gì bày lắm trò như vậy." Cậu nói xong xô mạnh cửa ra.

Một lớp bụi lập tức bay lên, mùi ẩm mốc thối rữa xông vào mũi mọi người. Trần Dương bịt mũi đứng một bên chờ bụi bay đi rồi mới bước vào, trong phòng chứa vài dụng cụ thể dục. Lúc chưa xảy ra án mạng, nhà trệt là nơi chứa dụng cụ thể dục. Sau đó bị vội vàng rào lướt sắt, đồ đạc bên trong không được động đến nữa.

Ba người bước vào, trong phòng rất âm u. Khấu Tuyên Linh mở cửa sổ, ánh mặt trời vẫn không rọi vào được. Tuy ánh sáng không chiếu đến nhưng cũng sáng sủa hơn đôi chút. Trần Dương ngẩng đầu nhìn xà nhà, nơi cô Bạch Nhan thắt cổ tự sát, dùng sợi dây nhảy thể dục làm dây thừng siết cổ. Lúc này vẫn không có phát hiện gì như cũ.

Cậu cau mày lùi ra sau vài bước, đứng ở cửa nhìn về phía bãi đất trống. Nền đất của dãy nhà cao hơn một chút, nhìn xuống thấy toàn bộ bãi đất trống. Sau đó cậu bước ra khỏi gian phòng, quan sát địa hình xung quanh.

Khấu Tuyên Linh đi tới hỏi: "Cậu có nhìn ra cái gì không?"

"Có cảm giác mơ hồ." Trần Dương tiến lên, đi thẳng đến lùm cây bên cạnh. Toàn bộ bãi đất trống và dãy nhà trệt có bố cục giống như nửa cung tròn, địa thế từ trên xuống dưới. Nơi chôn thi thể ở bãi đất trống thì không có lấy một ngọn cỏ, gần nhà trệt thì cỏ mọc thành bụi nhưng tất cả đều khô héo. Bên rìa nhà trệt và khu đất thì cây cối lại mọc xanh um.

Trần Dương vạch bụi cây, cầm cành khô bới nền đất, đào hết lớp lá rụng thật dày, thấy bùn đất bên dưới, cậu cầm trong lòng bàn tay nhìn, phỏng chừng đã biết nguyên nhân. Khấu Tuyên Linh đi tới, cậu giơ bùn đất trong tay cho hắn xem: "Mông Thạch Phấn."

Mông Thạch Phấn? Khấu Tuyên Linh lập tức cau chặt lông mày, vẻ mặt nghiêm túc. Mông Thạch Phấn là một nguyên liệu thuần âm, dùng để dẫn hồn. Dùng Mông Thạch Phấn rải trên đường có thể dẫn hồn, cũng có thể dùng nó để bày Quỷ Môn Trận, tức là dẫn tất cả cô hồn dã quỷ trong núi đến đây. Vậy là đã có thể giải thích vì sao trường Kim Thủy lại sạch sẽ đến vậy!

"Xác định là Quỷ Môn Trận?"

"Còn phải tìm được "cọc Ngự Quỷ", không thấy thì không được coi là Quỷ Môn Trận. Nhiều lắm chỉ coi là trận pháp dẫn hồn."

Quỷ Môn Trận lợi dụng Mông Thạch Phấn dẫn cô hồn dã quỷ tụ tập lại một nơi, rồi lại dùng Mông Thạch Phấn bày trận. Lúc này coi như hoàn thành phân nửa trận pháp Quỷ Môn Trận, có thể dẫn hồn, tụ hồn. Sau đó mới dùng một cọc cẩm thạch trắng có khảm chất dẫn hồn làm cọc Ngự Quỷ, làm thành "quỷ đánh tường", khiến cô hồn dã quỷ tụ tập đi vòng quanh cọc, không ra được cũng không cách nào đi đầu thai, năm dài tháng rộng bạo phát oán khí, sau đó biến thành ác quỷ.

Nếu như lợi dụng địa thế đặc thù còn có thể chế tạo "quỷ đánh tường" quy mô lớn, như lúc này, toàn bộ người trong trường Kim Thủy không ai có khả năng rời khỏi nơi rừng sâu núi thẳm này. Phỏng chừng cả ngọn núi đã bị "quỷ đánh tường" vây lại rồi.

Đột nhiên bên dãy nhà trệt vang lên tiếng hét chói tai của Khâu Thịnh Mẫn. Hai người lập tức chạy đến, phát hiện Khâu Thịnh Mẫn bị một sợi dây nhảy thể dục vòng qua cổ kéo ra phía sau. Trần Dương níu lấy sợi dây, cũng bị kéo về phía trước, Khâu Thịnh Mẫn bị siết cổ mắt trợn trắng. Cậu cau mày, nhanh chóng làm thủ quyết rồi hô to: "...Tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang. Hà thần bất phục, hà quỷ cảm đương? Cấp cấp như luật lệnh."

Chú thích: trước chém ác quỷ, xé tan màn đêm. Thần nào không nghe, quỷ nào không phục? Nhanh nhanh nghe lệnh.

Khấu Tuyên Linh rút kiếm gỗ đào, chém vào chỗ tối đầu dây bên kia: "Diệt quỷ trừ hung, thường sinh vô cùng, luật lệnh nhiếp!"

Đầu dây bên kia rất tối, đột nhiên phát ra tiếng gào thảm thiết, sợi dây bỗng đứt ngang. Tiếng gào rít the thé cực chói tai vang lên khắp gian phòng, tiếng rít qua đi lại là tiếng cười the thé, như khóc như cười, cực kỳ chói tai và đáng sợ.

Trần Dương kéo Khâu Thịnh Mẫn đang ho khan không ngừng, nói với Khấu Tuyên Linh: "Đi trước đi."

Ba người vội vã rời khỏi dãy nhà trệt, lại phát hiện bùn đất ở bãi đất trống bắt đầu động đậy, thi thể bên dưới rục rịch ngoi lên. Ba người chạy nhanh qua khỏi bãi đất trống, mới đi được nửa đường, đột nhiên mấy bàn tay thối rữa từ dưới đất vươn lên nắm lấy mắt cá chân bọn họ. Khấu Tuyên Linh giơ kiếm gỗ đào chém đứt bàn tay này thì lại có vô số bàn tay khác ào ào vươn lên. Hơn nữa theo mấy bàn tay, thi thể phía dưới cũng muốn bò lên nhào về phía họ.

Trần Dương đẩy Khâu Thịnh Mẫn qua Khấu Tuyên Linh: "Bảo vệ cô ấy."

Sau đó cậu vận dụng Bắc Phong Sát Quỷ tâm ấn: "Bắc Phong Sát Quỷ ấn, Phong Đô triệu quỷ thần ấn...Cấm đoạn chư quỷ, trảm phạt tà thần, cấp cấp như Bắc Âm Huyền Thiên Phong Đô đại đế luật lệnh!" (Câu này các chương trước có rồi nghen bà con tìm đọc)

Kim Quang lập tức hiện lên bao phủ toàn bộ thi thể trên bãi đất trống. Cử động của chúng trở nên cứng ngắt rồi ngừng lại. Trán Trần Dương đầy mồ hôi: "Đi nhanh lên."

Khấu Tuyên Linh đỡ cậu và Khâu Thịnh Mẫn chạy qua đám thi thể, trèo qua hàng rào lưới đến sân bóng rổ. Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện ở cửa gian phòng kia có một người phụ nữ mặc váy màu đỏ như máu, giày cao gót cũng màu đỏ đang đứng đó nhìn bọn họ chằm chằm.

Ba người vừa nhảy xuống đất, tất cả động tĩnh phía sau bỗng khôi phục bình thường, giống như chưa hề có chuyện thi thể tấn công. Trần Dương thở hổn hển nói: "Hình như pháp lực của tôi bị suy yếu đi, còn không bằng một nửa ngày thường."

Với pháp lực của cậu, không đến mức không đối phó được lệ quỷ, huống chi còn vận dụng cả Bắc Phong Sát Quỷ ấn. Uy lực của ấn này rất lớn, có thể giết tất cả ác quỷ tà ma. Nhưng vừa rồi công lực của nó chỉ là cản trở động tác của đám thi thể, không hề thương tổn gì đến lệ quỷ trong phòng.

Khấu Tuyên Linh nói: "Tôi cũng vậy, hình như bị cản trở, lực công kích giảm đi không ít."

Khâu Thịnh Mẫn vẫn còn sợ hãi, xoa xoa cần cổ đau đớn nói: "Quả nhiên có vấn đề". Cô ngẩng đầu nói tiếp: "Lúc hai anh rời khỏi phòng, chỉ còn mình tôi ở lại, cảm giác không khí lúc đó trở nên cực kỳ âm u lạnh lẽo. Tôi thấy không thích hợp, vừa định đi ra thì phát hiện có một cô gái trên xà nhà."

Khâu Thịnh Mẫn nhớ lại tình cảnh lúc đó, gương mặt vẫn còn vẻ sợ hãi: "Tôi sợ đến nỗi tay chân cứng ngắc, cô ta nhìn tôi chằm chằm rồi nở nụ cười. Nụ cười đó từ từ trở nên dữ tợn. Tôi kêu không được, cũng không nhúc nhích được, mở mắt trừng trừng nhìn sợi dây nhảy vòng thành vòng tròn thắt vào cổ tôi. Lúc sợi dây chạm vào cổ, đột nhiên tôi có thể hét lên và vùng vẫy."

"Tôi nghĩ cô ta chính là Bạch Nhan."

Ban ngày mà hung đến cỡ này, không biết buổi tối còn thành cái gì. Trần Dương thở dài nói: "Chúng ta vẫn phải đến đó một chuyến nữa, phải tìm cọc Ngự Quỷ. Nếu đúng là có Quỷ Môn Trận thì nhất định phải phá cọc Ngự Quỷ."

Khấu Tuyên Linh tán thành, ba người quay về phòng trong ký túc xá. Khâu Thịnh Minh đã chờ bọn họ từ lâu, vừa trông thấy họ về, hắn lập tức chú ý đến vết dây hằn trên cổ Khâu Thịnh Mẫn, hắn lo lắng hỏi han trước tiên, thấy không có việc gì mới nói: "Tôi đi tìm chủ nhiệm Kim và ba chủ nhiệm khác, còn đi gặp phó hiệu trưởng. Tôi đã hỏi chủ nhiệm Kim sao ông ta có thể liên lạc với bên ngoài, lúc đầu ông ta không chịu nói, sau đó mới nhả ra là người đặt đơn hàng thật ra không phải là ông ta, mà là một người khác. Căn cứ theo lời ông ta miêu tả, có lẽ người đó chính là nam sinh đã tiết lộ tin tức cho hai anh lần trước."

"Là cậu ta? Có tìm được cậu ta không?"

"Không tìm thấy. Bạn cùng phòng nói không thấy hắn cả ngày rồi." Khâu Thịnh Minh bổ sung: "Ngoài ra, tôi phát hiện hiệu trưởng chết rồi, chết trong phòng làm việc của ông ta, dựa vào cửa sổ, bị treo cổ."

Khâu Thịnh Mẫn đột nhiên nhớ ra chiều qua khi cô nhìn lên cửa sổ khu hành chính, có một gương mặt dán sát vào cửa kính. Cô nổi da gà, chẳng lẽ gương mặt đó là hiệu trưởng?

"Tôi còn phát hiện phó hiệu trưởng và ba chủ nhiệm kia đều bị "thứ đó"bám. Lúc tôi tìm họ thì thấy sau lưng họ đều có một thây khô bám vào."

Khâu Thịnh Minh đã đi lừa đảo nhiều năm, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt rất chuẩn, bằng không đã không thuyết phục được chủ nhiệm Kim cố chấp.

Mấy người còn lại nghe chuyện này liên quan đến Bạch Nhan đều biến sắc, nhưng nói thế nào cũng không nhắc đến Bạch Nhan nửa lời, còn cảnh cáo Khâu Thịnh Minh chỉ nên làm tốt công việc của hắn là được, không được phép nhúng tay vào chuyện khác, sau đó bọn họ lập tức xoay người đóng cửa.

Lúc họ xoay lưng lại, Khâu Thịnh Minh trông thấy trên lưng mỗi người đều có một xác khô, nam có nữ có, dường như muốn dung hợp vào lưng bọn họ. Phó hiệu trưởng cảm thấy lưng ngứa ngáy bèn vòng tay ra gãi, càng gãi càng ngứa. Da của xác khô bị cào ra, rớt xuống từng mảng từng mảng, đột nhiên xác khô mở to mắt nhìn thẳng vào mắt Khâu Thịnh Minh, khiến hắn hoảng sợ lập tức bỏ chạy.

Lúc này hắn chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói: "Chắc chắn là đã giết người, lưng nợ mạng người mới bị quấn lên. Xác khô bám người không giống vong linh quấn người, không còn sống được bao lâu. Hơn nữa lưng gánh nợ mệnh gì đó, hơn phân nửa là không cần cứu. Chết cũng đáng."

Trần Dương cười nói: "Cậu cũng biết mấy điều này?"

"Yêu cầu nghề nghiệp." Khâu Thịnh Minh mặt dày nói: "Mặc dù là lừa đảo cũng phải hiểu biết mấy chuyện này. Tốt nhất là nhận biết chút thật giả, chúng tôi gạt người nhưng không hại người. Nếu đúng gặp chuyện ma quái thì không nhúng tay vào, tránh việc mất mạng còn hại người."

Khấu Tuyên Linh nói: "Lừa đảo mà cũng có đạo lý à?"

Khâu Thịnh Minh sờ mũi: "Cũng không phải... Chủ yếu là không có bản lĩnh gì, lại kiếm tiền nhanh..." Nói đến đây hắn cũng không nói tiếp được nữa. Lừa đảo chính là lừa đảo, lấy cớ nhiều như vậy làm gì? Trộm cướp còn lấy lý lẽ, lừa đảo cũng có đạo lý cũng chỉ là bọn họ tìm một lý do biện hộ để tự an ủi bản thân không giống các tên lừa đảo khác mà thôi.

Có điều trải qua chuyện này, hắn không dám giả vờ là thiên sư đi gạt người nữa. Dù sao cũng là lừa đảo, không thể làm cả đời. Đáng sợ nhất là gặp phải chuyện ma quái thật sự, chết cũng không biết là chết bao nhiêu lần rồi. Nếu như không gặp được Trần Dương, có lẽ tối qua chị gái hắn đã ngủ luôn không tỉnh dậy được.

Khâu Thịnh Minh rất tự giác biết hắn không phải là người tốt nhưng cũng không muốn hại người, càng không muốn hại chết người thân duy nhất.

"Có lẽ nam sinh tiết lộ tin tức cho chúng ta đã chuẩn bị từ trước, muốn tìm ra hắn ngay lập tức cũng không dễ." Trần Dương nói: "Đi tìm chủ nhiệm Kim nói chuyện, ít nhất phải biết rõ chuyện cô giáo Bạch."

"Không cần tìm, tôi đến rồi." Mọi người nhìn ra cửa, trông thấy chủ nhiệm Kim và cô Lưu đứng ở cửa. Gương mặt chủ nhiệm Kim rất uể oải: "Tôi có thể vào phòng không?"

Trần Dương gật đầu, ông bèn đi vào ngồi xuống, thở dài im lặng một lúc rồi cân nhắc nói: "Chuyện này không vẻ vang gì. Cô Bạch Nhan là một cô giáo tốt, cởi mở hoạt bát, nhiệt tình với nghề nghiệp và yêu thương tất cả học trò. Dù là học sinh hư cũng đối xử bình đẳng. Tôi không thích cô ấy, trong suy nghĩ của tôi, "Nghiêm sư xuất cao đồ". Cô ấy quá mềm mỏng, quá dung túng học sinh, tự do phóng khoáng, trong mắt tôi là không thể chấp nhận được."

Nói đến đây, chủ nhiệm Kim dừng lại thở dài lần nữa, lộ ra vẻ bị thương: "Cho đến khi cô ấy đi rồi, cho đến khi tôi phát hiện, học trò được tôi coi là xuất sắc nhất lại máu lạnh nhất, vô tình nhất, tàn nhẫn ích kỷ nhất. Lúc đó tôi mới hiểu được, tôi sai rồi, cô ấy đúng. Tôi coi trọng thành tích mà quên đi nhu cầu tình cảm của học sinh, quên rằng nhân cách và đạo đức còn quan trọng hơn thành tích!"

Mọi người không ai lên tiếng, im lặng nghe chủ nhiệm Kim đau khổ ân hận. Lúc này ông không còn hình tượng nghiêm khắc, càng giống một người thất bại, đầy hối hận.

"Cô Bạch Nhan không yêu đương gì với học sinh, càng không tham ô, tất cả đều là bịa đặt vu oan! Học sinh, giáo viên, lãnh đạo trường học cấu kết vu oan cô ấy. Tôi chọn tin học trò, đồng nghiệp, cấp trên của tôi, vì thành kiến mà từ chối nghe lời giải thích của cô ấy. Thế nên cô Bạch Nhan mới tuyệt vọng tự sát, nếu tôi nghe cô ấy giải thích, hiểu rõ cô ấy, có lẽ cô ấy đã không tự sát."

Sau khi chủ nhiệm Kim biết được chân tướng, ông bị vây trong nỗi hối hận. Ông cố chấp và phiến diện bỏ qua lời giải thích của cô Bạch. Cho đến khi học sinh bị nhốt trong trường, trường học lục tục có người chết, ông mới nhận ra bản thân ngu muội. Nhưng cũng không thể đổ hết mọi sai lầm lên đầu chủ nhiệm Kim, ông rất coi trọng thành tích, cũng rất cố chấp, nhưng thân là giáo viên, tin tưởng học trò của ông cũng không sai.

Tin tưởng học sinh không sai, tín nhiệm đồng nghiệp và cấp trên cũng không đáng trách, ông chỉ sai là không phân được thiện ác.

Trần Dương hỏi: "Là học sinh nào vu oan cô Bạch? Tại sao đồng nghiệp và cấp trên của ông lại vu oan cô ấy tham ô?"

"Bởi vì cô ấy phát hiện nhóm người hiệu trưởng rửa tiền, trường học này là do mấy thành viên hội đồng quản trị hùn vốn mở, dùng để rửa tiền. Hiệu trưởng, chủ nhiệm và giáo viên cũng bị mua chuộc. Còn việc học sinh vu oan cô Bạch, tôi nghĩ là họ bị mấy người hiệu trưởng và thành viên hội đồng quản trị sai bảo. Vì dẫn đầu mấy học sinh là con gái của hiệu trường và thành viên ban giám đốc."

"Không phải vậy." Cô Lưu lên tiếng: "Học sinh vu oan cô Bạch trước, sau đó cô ấy mới phát hiện trường học rửa tiền."

Chủ nhiệm Kim sửng sốt, ngẫm lại đúng như lời cô Lưu nói: "Vậy tại sao mấy học sinh đó lại vu oan cho cô Bạch? Cô ấy rất yêu quý học sinh."

Cô Lưu nói: "Thầy không biết mấy học sinh đó ích kỷ và máu lạnh đến cỡ nào đâu, dù tôi mới đến một năm nhưng lại hiểu rõ bản tính của chúng hơn thầy." Cô Lưu ngẩng đầu nói với: "Lúc tôi vừa đến trường Kim Thủy, là cô Bạch Nhan hướng dẫn tôi. Cô ấy rất tốt bụng, tôi biết rõ điều đó. Vài ngày sau, bỗng liên tiếp bùng nổ thông tin cô ấy quyến rũ học sinh, còn tham ô, tôi không hề tin. Nhưng ai cũng nói vậy, chứng cứ vô cùng xác thực. Không ai nghe lời tôi, tôi dám nói một câu liền bị đồng nghiệp cô lập, bị học sinh uy hiếp. Sau khi Bạch Nhan tự sát, tôi biết có nói nhiều nữa cũng vô ích."

"Tôi xin chuyển đến lớp 4 và lớp 5. Tuy học sinh hai lớp này không có kỷ luật nghiêm, thích đùa giỡn, luôn phạm lỗi, nhưng chúng mới đúng là học sinh, lạc quan lương thiện. »

« Lúc đó cô Bạch Nhan dạy lớp 1 và lớp 2. Lời đồn nói cô ấy yêu đương với học sinh, thực tế chính là Lý Tuệ yêu đương với nam sinh treo cổ ở sân bóng. Nam sinh kia lén lút quen một cô bé khác, Lý Tuệ bèn sử dụng bạo lực với cô bé ấy. Cô Bạch biết được, khuyên nhủ Lý Tuệ, thấy Lý Tuệ không thay đổi bèn cảnh cáo. Lý Tuệ lại tưởng là một cô bé khác tố giác, lại dùng bạo lực với cô bé đó. Quan Hinh Ngữ là người gợi ý."

"Bạo lực học đường càng nghiêm trọng hơn, cô Bạch cực kỳ tức giận. Trường học mời phụ huynh Lý Tuệ, ngay trong phòng làm việc, Lý Tuệ bị người nhà bạt tai, mắng chửi Lý Tuệ làm mất mặt. Lý Tuệ vị trí hội trưởng, tức giận cho là cô Bạch tố giác. Thế là bạo lực chuyển lên người cô Bạch. Học sinh hai lớp đều sử dụng bạo lực với Bạch Nhan. Những người không tham gia thì bàng quan, có lúc giễu cợt hùa vào, học sinh lớp 3 biết chuyện nhưng thờ ơ lạnh nhạt."

"Hai nữ sinh từng bị bạo lực, quay lại biến thành người sử dụng bạo lực. Những người từng được quan tâm chăm sóc, tất cả đều trở nên hung ác độc địa. Chủ nhiệm Kim, thầy làm giáo viên nhiều năm như vậy, chắc biết bạo lực học đường đáng sợ như thế nào. Tất cả bạo lực mà thầy không cách nào tưởng tượng được đều đổ lên đầu cô giáo vô tội, thật đáng sợ. Cô Bạch muốn báo cảnh sát, lại bị trường học ngăn cản, khuyên cô ấy lấy tiền rồi cho qua. Cô Bạch không chịu, ngẫu nhiên biết được trường học rửa tiền, thoáng cái tất cả mọi người đều đứng ra chỉ trích cô ấy. Nhân chứng vật chứng đủ cả, dù vô tội cũng không thoát được."

"Hàm oan mà chết, hóa thành lệ quỷ. Nghiệt nhân ác quả, đền mạng mà thôi. Nhưng nếu liên lụy người vô tội thì không thể ngồi yên không để ý." Khấu Tuyên Linh ôm kiếm nói: "Có điều, ai bày Quỷ Môn Trận?"

Chủ nhiệm Kim không hiểu rõ lắm, nghe hai người kể xong, ông trầm tư một lúc rồi nói: "Chẳng lẽ là Bạch Bàng?"

"Bạch Bàng?"

"Người đặt hàng trên app các cậu, cũng là học sinh trường Kim Thủy."

Cô Lưu cũng rất ngạc nhiên: "Đó là học trò của tôi. Bình thường rất yên tĩnh, dường như cơ thể không khỏe lắm, thường bị bệnh xin nghỉ. Ở trường này, không phải bệnh nặng thì không được nghỉ, vì thế tôi còn thường đến chỗ bác sĩ trường nói vài câu, xin cho cậu ta nghỉ bệnh."

Bạch Bàng chính là nam sinh mà Trần Dương gặp đầu tiên, tiết lộ tình huống trong trường để bọn họ điều tra chân tướng.

"Họ Bạch, có quan hệ gì với Bạch Nhan không?"

Đáng tiếc, Bạch Bàng đã mất tích tìm không thấy đâu, câu hỏi cuối cùng vẫn không có lời giải. Lúc chủ nhiệm Kim và cô Lưu ra về còn thành khẩn cầu xin Trần Dương cứu các học sinh vô tội, dù có phạm sai lầm nhưng không phải là bọn họ trực tiếp giết chết Bạch Nhan. Nếu như muốn chuộc tội, hai người đồng ý nạp mạng cho Bạch Nhan, dù sao bọn họ cũng từng là người bàng quan. Chẳng qua trong trường còn có đến mấy trăm sinh mạng trẻ tuổi vô tội, mong Bạch Nhan có thể tha cho bọn họ.

Chị em họ Khâu cũng rời đi, trong phòng chỉ còn Trần Dương và Khấu Tuyên Linh. Cậu mang trên người tất cả bùa, cũng tặng cho Khấu Tuyên Linh một lá bùa quý nhân chúc phúc ba ngày. Hắn nhận lấy rồi nói: "Sau khi trở về tôi sẽ nghiên cứu thêm về vẽ bùa các thứ, nói với Mao Tiểu Lỵ để cô ấy vẻ thêm nhiều bùa khác. Sau này ra đường mang trong người thì không sợ lạc đường."

Nói xong hắn lại đi bái sư tổ.

Trần Dương cười cười, cúi đầu nhìn tin nhắn của Độ Sóc trong điện thoại. Không biết lúc nào Độ Sóc mới đến, đột nhiên rất nhớ hắn.

Khấu Tuyên Linh bỗng vỗ tay một cái: "Nhớ cục trưởng Độ à?"

Trần Dương gật đầu, bỗng cậu ngẩng phắt đầu lên, gương mặt vô cùng kinh ngạc. Khấu Tuyên Linh xua tay: "Đúng vậy thật à? Hai người giấu kỹ thật, cục trưởng Độ ở tổng cục ba năm, vậy mà không hề nhắc đến chuyện đã kết hôn lấy một chữ."

"Anh Độ vốn không thích kể chuyện riêng tư, huống chi lúc đó tôi còn đi học. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện."

Khấu Tuyên Linh gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa. Hắn cũng không phải người thích bát quái, sau khi biết chân tướng cũng rất bình tĩnh. Dù sao không ai có địa vị hơn sư tổ trong mắt hắn. Khấu Tuyên Linh vừa đi vào phòng tắm vừa nói: "Nhanh giải quyết vụ này, không có hương hoa ngũ cung, thật ủy khuất sư tổ. Lần tới mà lại đi vào núi sâu rừng thẳm thế này, tôi phải mang theo hương hoa ngũ cung đầy đủ."

Trần Dương sờ cằm, nhìn chằm chằm bức họa sư tổ của Khấu Tuyên Linh, lớn tiếng hỏi: "Khấu Tuyên Linh, anh có thể thỉnh sư tổ hiển linh không?"

"Không thể!"

"Tại sao?" Cậu định thỉnh sư tổ hiển linh nhập vào Khấu Tuyên Linh, đến Hậu Sơn đập nát cọc Ngự Quỷ.

"Không cung phụng đầy đủ, tôi không muốn thỉnh sư tổ đến."

Cậu chậc chậc hai tiếng, thầm nghĩ sau này Khấu Tuyên Linh không cần cưới vợ nữa, ôm sư tổ sống cả đời chắc cũng hạnh phúc.

Độ Sóc nhận ra hơi thở của Trần Dương từ từ giảm xuống, hắn lập tức bỏ công việc ở Phong Đô chạy đến trường Kim Thủy ở Môn Đầu Câu. Hắn đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên, âm khí cao tận trời, quỷ đánh tường bao phủ cả ngọn núi. Trong núi sâu không có bất cứ con vật nào còn sống, thi thể động vật đã lâu vẫn không thối rữa.

Độ Sóc nhỏ giọng: "Quỷ Môn Trận?"

Hắn vừa dứt lời, bóng người lập tức biến mất, lúc hắn xuất hiện lần nữa thì đã đứng trước phòng 404 trong ký túc xá giáo viên. Hắn gõ cửa hai cái, nghe Trần Dương lên tiếng bèn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cậu đưa lưng về phía hắn.

Trần Dương tưởng là chị em họ Khâu nên không quay đầu lại, chờ đến khi hơi thở quen thuộc bao phủ sau lưng, cậu lập tức mừng rỡ không thôi. Trần Dương quay đầu nhìn lại, đúng là Độ Sóc. Cậu nhảy lên ôm lấy hắn, ngửa đầu nói: "Anh Độ! Sao anh đến được nhanh vậy?"

"Không phát hiện được hơi thở của em nên chạy tới." Độ Sóc ôm lấy Trần Dương, theo thói quen xoa nắn cổ cậu rồi nói tiếp: "Ở dưới chân núi, anh thấy âm khí che đỉnh, bày Quỷ Môn Trận tất nhiên có lệ quỷ hung dữ. Dương Dương tới hai ngày mới phát hiện những điều này?"

Trần Dương cọ cọ Độ Sóc: "Không nghĩ nhiều như vậy."

"Hửm?" Độ Sóc hạ giọng, cau mày không vui: "Cùng làm bạn với quỷ, không thể lơ là. Dạy em thế nào, quên hết rồi sao?"

"Không phải có anh sao?" Cậu càng dùng sức ôm hắn, mười phần không muốn xa rời.

Hiếm khi Trần Tiểu Dương nũng nịu nói mấy câu này, Độ Sóc tạm thời không có biện pháp chống đỡ. Không vui gì đó tan biến hết, chỉ còn có sự bất đắc dĩ đối với vợ bé nhỏ.

"Kỳ thật em biết sai rồi, sau khi nhận đơn hàng không xem kỹ tình huống đã tùy tiện đến."

"Không hoàn toàn là lỗi của em." Độ Sóc đương nhiên biết app Đại Phúc phân chia đơn hàng màu lam cấp độ ba sao có chút tùy tiện.

"Trở về phải chỉnh đốn lại."

_________________

Đại đế đến rồi, vừa định mắng mà người ta mới cọ cọ là lại thành không phải lỗi của em, thua đại đế luôn. Chương này có 1 câu đoán trước tương lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play