Vốn dĩ tức giận bỏ đi, nhưng chưa đến một phút sau, Vũ Nghê liền quay trở lại, sắc mặt trắng bệch dựa sát vào tường. Hai mắt cô đỏ hoe, khóe miệng nở nụ cười gượng.
Trước khi nước mắt cô chảy xuống, cánh cửa phòng ngủ đã bị kéo ra, Lâm Hiên sửng sốt: "Vũ Nghê, chị . . . chị không lên lầu sao?"
Vũ Nghê bước lên phía trước, thành công che giấu đau đớn trong lòng: "Tôi định xuống hỏi cậu, anh ấy có thể đi Mỹ thật sao?"
"Tất nhiên, trước đây tôi đề nghị nên để anh ấy đến công ty là để giúp anh ấy khôi phục khả năng làm việc cũng như chỉ số thông minh, mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, tình trạng của anh ấy đã tiến triển tốt như vậy, không phải sao?" Lâm Hiên đắc ý cười.
Lâm Hiên là một bác sĩ nổi tiếng, cô phải tin vào anh ta. "Vậy trên đường đi có cần chú ý đến việc gì không?"
"Phải chú ý một việc, tuyệt đối không thể để anh ấy quan hệ thân mật với phụ nữ khác, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương!"
"Tôi sẽ nhớ kỹ" Vũ Nghê cười khổ lần nữa, không thể không nói, Lâm Hiên đúng là người vô cùng cẩn thận, cậu ta luôn hiểu rõ Lạc Ngạo Thực thích gì. Biết rõ anh ấy không muốn thân mật với mình, cho nên đã thầm nhắc khéo chuyện ';phụ nữ khác';
Vũ Nghê nhắm mắt tự giễu, tốt thôi, việc này cô nhất định nhớ kỹ!
***
Máy bay bay cao hàng nghìn mét trên bầy trời, ngoài cửa sổ là những đám mây trắng vô tận. Sau khi hỏi ý kiến bác sĩ, Lạc Ngạo Thực, Vũ Nghê, trợ lý Lưu cùng hai người quản lý cấp cao đáp máy bay tới nước Mỹ trước.
Trợ lý Lưu và hai người quản lý cấp cao ngồi ở dãy ghế số năm, còn Vũ Nghê và Lạc Ngạo Thực ngồi ở dãy ghế số ba. Cả khoang hạng nhất ngoài sự rộng lớn xa hoa được chú trọng nhất chính là chỗ ngồi được thiết kế độc lập có sự riêng tư, khéo léo che giấu những những hành động bên trong của hai người ngồi trong ghế.
Vũ Nghê và Lạc Ngạo Thực vừa khéo ngồi ở trong không gian như vậy!
Cô dường như không thèm để ý tới người bên cạnh, vùi đầu vào đống tài liệu. Giống như một học sinh ôn thi cuối kỳ, tranh thủ mọi lúc mọi nơi nhớ thêm một từ, hoặc học thêm một định nghĩa.
Tổng giám đốc ';tạm thời'; lo lắng đến chân tay lạnh lẽo, cả người cứng ngắc không ngừng run run.
Còn tổng giám đốc ';thực sự'; đang nhàn nhãn nằm trên ghế gấp, cầm điều khiển đổi kênh liên tục. Từ các tin tức kinh tế tràn ngập mùi tiền đến việc tuyển chọn người tham gia giải thi đấu, chương trình thế giới động vật cá lớn nuốt cá bé, đến cả những trận đấu bóng rổ.
Rõ ràng anh rất thỏa mái, thế nhưng anh vẫn quá đáng ngáp một cái thật to, sau đó vặn vẹo cơ thể, kéo cái chăn lên cao.
Anh phát ra tiếng thở đầy thư thái, khiến Vũ Nghê đang cầm tài liệu càng cảm thấy mệt mỏi hơn, dưới thắt lưng đã đau càng đau hơn! Đau? Cô có thể không đau sao? Từ lúc lên máy bay tới giờ, cô chưa hề dựa lưng vào thành ghế!
Theo bản năng cô lắc lắc cổ, động tác cứng ngắc có thể thấy được cô không thoải mái chút nào!
Một bàn tay to chợt đặt lên vai cô xoa bóp, Vũ Nghê nhất thời ngừng mọi động tác.
Lạc Ngạo Thực dùng sức vừa phải ấn xuống bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Không nên để cơ thể mệt mỏi nhiều quá, em nên nghỉ nghỉ ngơi một lúc! Tinh thần càng sảng khoái càng tốt!"
Giọng nói của anh vô cùng ấm áp, khiến cô lập tức lấy lại tinh thần, vội váng né tránh: "Em . . . em đi rửa tay!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT