Diệp Tử hét lớn sau đó liền vội vã chạy ra ngoài ra lệnh cho cung nữ đi gọi thái y
''Người đâu, mau tới thái y viện đưa thái y tới đây mau lê'' Lời nói vội vàng
xen lẫn chút tức giận của Diệp Tử khiến các cung nữ vô cùng sợ hãi liền
chạy đi gọi thái y ngay
''Vâng''
Toàn thân thể Nhược Hy
rất mệt mỏi tựa như không còn chút sức sống nào, nàng nôn thốc nôn tháo
cổ họng đắng ngắt lại còn đau rát hơn nữa cả ngày hôm qua nàng chưa ăn
thứ gì vào bụng hễ Diệp Tử bê đồ ăn tới lại chính là không thể nuốt nổi
bụng nàng như sôi sục lên có cảm giác như thứ gì đó đang khuấy đảo bên
trong nàng không yên, nàng mệt mỏi dựa lưng vào đầu gường cơn đau dường
như đã bớt đi
Thiên Nhi hơi sững người nhìn chăm chăm vào Nhược
Hy đang mệt mỏi nằm trên gường, gương mặt xanh xao không còn sức sống
nếu chỉ là một người đau ốm bình thường nàng chắc chắn sẽ không bận tâm
tới những hành động của nàng ta khiến nàng một mực nghi ngờ nàng ta đang mang long thai, trong tâm can Thiên Nhi có một chút nào đó rất sợ hãi
tay nàng run lên, miệng nàng cắn chặt lại
Không thể có chuyện đó, nàng ta sao có thể có thai được là do ta quá đa nghi rồi
Nhược Hy dần dần vô thức chìm sâu vào trong giấc mộng, trước mặt là một màu u tối đáng sợ cơ thể nàng làm sao thế này, chính nàng còn không thể hiểu
trước kia nàng chưa từng bị bệnh cơ thể lúc nào cũng khỏe mạnh đến nỗi
ai cũng phải nể phục vài phần đến hôm nay mới có thể cảm nhận được rằng
bị bệnh mệt mỏi đến mức nào, cổ họng đau rát, khuôn miệng vẫn còn lưu
sót lại một chút máu tươi tanh nồng vốn dĩ hôm nay nàng định rời khỏi
thiên tử thành để về lại gia phủ của nàng, ở nơi đây chỉ có gia phủ của
nàng mới có thể khiến nàng bình an nhất có thể gặp được tiểu bảo bảo,
nhũ mẫu, mộc thư và còn cả cha nàng còn điều gì có thể khiến nàng hạnh
phúc hơn như thế
Nàng không muốn ở đây, không hề muốn ở lại đây
nơi này từ khi nào đối với nàng đã trở nên rất lạnh lẽo rất cô độc ngoài Diệp Tử ra nàng chẳng còn một ai bên cạnh, đến cả người nàng yêu thương nhất cũng chẳng thể gặp mặt ngày trước mỗi sáng tỉnh dậy đều là chạy đi tìm hắn cho dù hắn có lạnh lùng như thế nào thì cũng vẫn không xa cách
như hiện tại, khi đó không rõ vị trí của cả hai trong lòng nhau nhưng
nàng đã từng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian
Vì
có thể ở cùng người anh tuấn nhất thế gian như hắn, vì có thể cùng hắn
giao du tới mọi nơi, mỗi ngày đều được ở cạnh nhau bình bình an an không chút vướng bận
Bây giờ mọi thứ đối với nàng thật tàn nhẫn, thật bi thương đau xót nàng cả hắn đã mãi mãi cách xa dù có làm gì đi chăng
nữa cũng không thể trở lại như ngày trước, trong lòng hắn người hắn yêu
thương nhất trở về họ lại một lần nữa ở cạnh nhau còn nàng ... nàng thì
sao.. thật chẳng dám nghĩ tới
Làm gì có ai có thể chấp nhận ở bên cạnh một nữ nhân như nàng, không ai cả
Diệp Tử mở cửa chạy vào bên trong lo lắng nhìn Nhược Hy đang nằm trên gường, người đã ngủ rồi có lẽ do cơ thể quá mệt mỏi, cơ thể ngày càng trở nên
gầy yếu sau đó liền quay sang Thiên Nhi đang đứng bên cạnh nàng cúi
người xuống, lời nói cung kính nhưng lại lạnh lẽo vô cùng
''Hoàng hậu nương nương, hiện tại hoàng phi nương nương không được khỏe xin người hôm khác hãy tới, có lỗi với nương nương rồi''
Thiên Nhi liếc nhìn sang Diệp Tử, vẻ mặt băng lãnh không chút cảm xúc liền
quay đi rời khỏi Ngự Linh Cung trong chốc lát, Diệp Tử thở dài một tiếng liền đi tới cạnh Nhược Hy nếu mọi chuyện cứ tiếp tục xảy ra như vậy e
rằng sau này hoàng cung này sẽ gặp rất nhiều sóng gió, đau thương
Bệ hạ rốt cuộc đang toan tính điều gì nàng chẳng thể biết
Thiên Nhi tản bộ về Lãnh Hoa Cung, trong lòng chất chứa rất nhiều suy nghĩ
cảm xúc vô hồn nghĩ tới cảnh lúc nàng ta đang nôn thốc nôn tháo một tay
ôm lấy bụng dáng vẻ đầy mệt mỏi, nàng không thể không nghĩ tới chuyện
nàng ta đang mang thai, nàng bám chặt lấy y phục dường như sắp khóc tới
nơi
Bao năm qua nàng cùng hắn ân ái không rời, đêm nào cũng luôn ở cạnh nhau sáng ra hắn cũng đều không rời đi khi nàng tỉnh dậy vậy mà
từng ấy năm lại không có chút tin vui, trong bụng nàng vẫn trống rỗng
không có chút hiện diện nào của một đại công chúa hay một hoàng thái tử
Nếu nàng ta thự sự mang thai thì sao ? Tử Ngôn hắn sẽ rời bỏ nàng để tới
cạnh nàng ta sao, không được nàng không cho phép, không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra
''Nương nương, chỉ nhìn vậy không đủ để khẳng định rằng hoàng phi đang mang thai''
Giọng nói nhẹ nhàng của Lạc Kinh vang lên khiến nàng sực tỉnh, nàng bất chợt
quay lại nhìn Lạc Kinh bằng ánh mắt đầy đau thương, Lạc Kinh quan sát từ nãy tới tận bây giờ nương nương dường như đang cảm thấy rất đau khổ
nàng rất thấu hiểu được điều đó bao năm qua người không hề mang được
long thai của bệ hạ cho dù bọn họ đã ở cạnh nhau không rời nay nhìn thấy hoàng phi trong tình trạng như vậy nhất định không thể tránh khỏi lo
lắng, sợ hãi
''Vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy rõ hành động của nàng ta''
''Nương nương, xin người hãy bình tĩnh chờ người của thái y viện rời khỏi Ngự
Linh Cung thần sẽ ngay lập tức đưa ông ta tới cho người hỏi chuyện còn
bây giờ xin đừng lo lắng mọi chuyện chẳng ai có thể biết trước được''
Lạc Kinh điềm tĩnh nói, phong thái thoáng chút lạnh lùng đôi mắt sâu
thẳm đầy vẻ bí ẩn khôn cùng
Thiên Nhi bớt lo lắng hơn một chút,
nàng khẽ gật đầu, đôi mắt màu ngọc thủy từ lúc nào đã trở nên đáng sợ,
nàng nhếch miệng cười nhạt có vẻ như nàng đã quá đa nghi rồi, nàng bước
vào trong Lãnh Hoa Cung Mạc Tử Ngôn đã ngồi ở đó từ bao giờ, hắn đang
ngồi trên bàn ngọc cạnh hồ phù dung làn gió mát lạnh của Phương Nam thổi lướt qua khiến hắn vô cùng dễ chịu, hắn nhấp hụm trà thơm trong lòng
vẫn nặng nhọc bi ai đến khó tả
Nhìn hắn lúc này thực chẳng hề
giống một vị vua của một giang sơn to lớn nhất Thiên Sơn Trùng Quốc hắn
trước đây đều có thể làm mọi chuyện theo ý muốn của hắn, hắn thích gì
hắn muốn gì đều có được điều đó nhưng hiện tại thứ hắn muốn hắn lại
không đủ dũng khí để có được thứ hắn không muốn cứ liên tiếp ập vào hắn
cho dù hắn không muốn nhưng bản thân lại vẫn phải chấp nhận điều đó ,
mọi thứ đều vì hắn mà trở nên rối tung tựa như một cuộn len khiến hắn
làm cách nào cũng chẳng thể gỡ cuộn len đó ra được
''Tử Ngôn'' Thiên Nhi nhìn thấy hắn miệng liền nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng như sao trên trời
Hắn đặt chén trà xuống, vẻ mặt có chút ngạc nhiên trầm giọng hỏi '' Nàng đã ở đâu vậy, thân thể còn chưa được khỏe sao lại đi lung tung như vậy''
''Chỉ là ta rất muốn đi dạo'' Nàng tới gần hắn bất chợt ôm chầm lấy hắn khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, miệng cười nhạt nhưng vẫn rất ôn nhu
''Thiên Nhi nàng sao vậy''
''Tử Ngôn, thiếp rất yêu chàng một lòng rất yêu chàng chàng cũng vậy phải không''
Tử Ngôn im lặng một lúc rồi vô thức gật đầu, hàng động của hắn khiến nàng
kì thực yên tâm hơn rất nhiều nàng mỉm cười khuynh thành ôm chặt lấy hắn không buông luôn miệng nói '' Nhất định phải ở cạnh thiếp, nhất định
phải ở cạnh thiếp chàng biết chưa, Mạc Tử Ngôn''
Hắn còn đến nơi
này chứng tỏ hắn còn rất yêu nàng, hắn vẫn rất quan tâm đến nàng, vậy
thì sao nàng có thể có suy nghĩ rằng hắn sẽ vứt bỏ nàng để tới cạnh
Nhược Hy, Thiên Nhi ngươi thật là ngốc
Thái Y cầm lấy cánh tay
nhỏ của Nhược Hy đưa lên trên một chiếc bàn nhỏ bắt mạch cho nàng, một
lúc sau mắt ông ta mở to vẻ mặt đầy những ngạc nhiên không thể đếm xuể,
Nhược Hy lo lắng nhìn thái y sau đó liền nói
''Ta có bệnh tình gì sao'' Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào mắt ông ta rất nhiều câu hỏi đang còn thắc mắc muốn ông ta trả lời
''Thái y, sức khỏe của nương nương sao rồi''
Ông ta vẫn điềm tĩnh cất những vật dụng của mình vào trong một chiếc hộp gỗ nhỏ sau đó khuôn miệng già nua bất ngờ cười lên một tiếng, lời nói vô
cùng cung kính
''Chúc mừng nương nương, người đã mang long thai của bệ hạ''
''Ngươi nói sao, long thai'' Diệp Tử vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt tím lạnh ngày
càng mở to hơn giống như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy
''Vâng, thần có thể thấy nhịp tim của lòng thai rất mạnh mẽ, tuy chỉ vừa mới
mang thai nhưng thần có thể biết được đó là một hoàng thái tử, có lẽ
giai đoạn về sau nương nương sẽ rất vất vả vì long thai này không giống
như những long thai bình thường khác khi thần bắt mạch cho ngươi thần
cảm nhận được tim của thái tử đập rất mạnh lẽ nó giống như có thể lấn áp được tất cả, xin chúc mừng nương nương đã có được thiên tử - hoàng thái tử của bệ hạ'' Ông ta vui mừng nói sự vui mừng đó lan sang cả Diệp Tử
đang đứng ngay cạnh đó, nàng cười hạnh phúc nhìn nương nương
''Nương nương chúc mừng người''
Tâm trạng Nhược Hy lúc này rất khó tả, vui mừng cũng có và cả đau thương
cũng cả nàng lạnh nhạt dùng tấm chăn lụa lau đi đôi môi đang rỉ máu rồi
ngước lên mỉm cười với Diệp Tử nhưng nụ cười này có gì đó bất ổn nụ cười không còn trong sáng thuần khiết nữa, nó không hề vui mừng dù chỉ một
chút, nụ cười chất đầy nỗi buồn, bi ai
Diệp Tử liền tắt nụ cười trên môi, vẻ mặt lạnh lùng quay trở lại chân mày nàng nhíu chặt vào, ánh mắt tựa như muốn hỏi Nhược Hy
Nương nương, người làm sao vậy
Tại sao lại không vui, tại sao lại trở nên buồn như vậy
Chẳng lẽ mang thai khiến người không vui, sao có thể ? Hơn nữa long thai lại là một hoàng thái tử người nối dõi hoàng thất
''Nương nương, thần xin phép được đi bẩm báo với bệ hạ về chuyện này .. xin người hãy nghỉ ngơi''
Nàng ngẩn người, ánh mắt đang luẩn quẩn ở phía khuôn viên bên ngoài những
giọt những mắt nhẹ nhàng chảy xuống mu bàn tay, nước mắt tựa như những
giọt sương long lanh rơi xuống cánh hoa diễm lệ đang dần dần lụi tàn
trong phút chốc ánh mắt trở nên lạnh lùng, lạnh lùng đến thấu xương hai
người đang ở trước mặt, nàng trầm giọng nói, nàng cười khổ nước mắt vẫn
không ngừng tuôn xuống thấm ướt tấm chăn lụa
''Đừng nói lại với bệ hạ chuyện ta có thai, thái y ta không muốn bệ hạ biết được chuyện đó mãi mãi không bao giờ biết được''
''Chuyện ngày hôm nay ngươi hãy coi như chưa từng được chứng kiến, hãy lui về
thái y viện và giữ im lặng ta sẽ nhận mọi trách nhiệm, đừng lo lắng
ngươi sẽ không sao đâu''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT