Thiên Nhi khựng người lại thân thể nàng run lên, ánh mắt đó sao có thể
tuyệt tình đến vậy nàng không thể biết sâu trong ánh mắt lạnh lẽo đó
đang chứa đựng điều gì, có nghĩ đến nàng không có sợ rằng nàng sẽ khóc
không nàng đã ở cạnh hắn bao nhiêu năm như vậy đến tận giờ này vẫn chẳng thể hiểu nổi hắn ánh mắt ngọc thủy đỏ ửng lên
''Nàng ta và ta ai quan trọng với chàng, mau nói cho ta biết''
Hắn không nói một lời đỡ nàng ngồi xuống gường, một tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng một tay xoa đầu nàng thật ôn nhu, dịu dàng
Hắn cười chua xót, tại sao cả hai người đều một mực bắt hắn phải đưa ra lựa chọn đối với hắn lựa chọn này còn khó khăn hơn gấp vạn lần khi một mình hắn
chống lại bọn phản quân bảo vệ Nguyên Quốc
Trong cuộc đời hắn
hai chữ ' khó khăn' chính là chưa từng được nếm trải qua đối với hắn bất cứ việc gì cũng dễ dàng, ngay cả việc hắn phải một mình chống lại 5 đế
quốc phản quân trên tay chỉ có một thứ vũ khí duy nhất đó là một thanh
kiếm vậy mà việc đó cũng chẳng khiến hắn vướng bận tới
Hắn không thể nói cho nàng biết một điều chính là người trong tim hắn bây giờ là
ai, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thể tự đưa ra cho mình một lời hồi
đáp chính xác làm sao có thể nói cho nàng biết
Nàng và Nhược Hy đều là hai người khác nhau, tính khí cũng khác nhau
Nàng là một nữ nhân rất đỗi dịu dàng, ôn nhu tính khí của nàng thanh khiết
tựa như ngọc giọng nói của nàng rất dễ nghe bất cứ ai chỉ cần nghe vào
một lần đều muốn nghe thêm lần thứ hai, nàng mang phong thái cao quý tựa như nàng chính là sinh ra để làm hoàng hậu cả cuộc đời của nàng chỉ gắn liền với hai chữ 'cung thất', nàng đồng ý ở cạnh hắn nguyện một kiếp
sống bình an cạnh hắn, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một nữ nhân nào khác
ngoài nàng có thể bước vào trái tim hắn nhưng .. hắn đã sai
Nhược Hy hoàn toàn khác nàng, một nữ nhân bất cứ lúc nào cũng có thể cầm
thanh kiếm trên tay và đe dọa người khác, nàng ấy vốn mang thân phận
thiên kim đại tiểu thư của đại thần lớn trong cung cứ tưởng rằng nàng ấy cũng như nàng nhưng dường như không phải cuộc đời của nàng ấy sinh ra
không phải là để sống như chim bị nhốt trong lồng, nàng ấy đã từng nói
nàng ấy muốn được tự do, nàng ấy muốn được phiêu bạt thiên hạ cùng các
huynh đệ do vậy nàng ấy mới giấu việc mình lẻn ra khỏi cung cải trang
nam để tham gia vào đại hội anh hùng để thực hiện tín ngưỡng của nàng
ấy,thoát khỏi chốn hoàng cung nhàm chán tự do phiêu bạt cùng Thương Vân
Lệnh
Nhưng hắn lại không cho phép điều đó những người càng muốn
rời bỏ hắn hắn sẽ làm mọi cách để rằng buộc người đó ở lại, vĩnh viễn
không thể thoát khỏi hắn chính vì vậy hắn mới trở nên ích kỉ, hẹp hòi
càng lúc càng không muốn để mất nàng cho đến cuối cùng khi hắn nhận ra
hắn rất yêu nàng thì Thiên Nhi lại trở về
Thiên Nhi là đoạn niệm
hắn trân trọng nhất, hắn yêu thương nhất hắn nợ nàng một sinh mệnh nên
hắn không thể rời bỏ nàng, nếu rời bỏ nàng hắn còn mặt mũi nào nhìn
nàng, nhìn thiên hạ mà làm vương được nữa
Còn Nhược Hy, nàng chính là người hắn yêu nhất chính vì vậy hắn cũng không thể rời bỏ nàng
Liệu có ai thấu hiểu cho một nam nhân như hắn, hoàng đế thì sao ? Hoàng đế
cũng có cảm xúc cũng muốn được bảo vệ nữ nhân của mình đến cuối đời như
những nam nhân bình thường khác ngoài kia
Nhưng tại sao lại khó như vậy ?
''Thiên Nhi, nàng tin ta không''
''Tin chàng? Chàng bảo ta phải tin chàng như thế nào'' Thiên Nhi đẩy hắn ra, nước mắt vẫn rơi lã chã
'' Nàng đã ở cạnh ta bao nhiêu năm như vậy đến giờ còn nói không tin ta''
''Đồ điên, chàng cứ như vậy sao ta có thể tin chàng được'' Nàng gạt đi nước
mắt còn đọng lại trên khóe mi, chân mày nhíu lại lườm hắn một cái, hắn
cười nhạt một tiếng nói tiếp
''Vậy ta hỏi nàng, trước khi thành hôn với nàng ta đã nói những gì với nàng nàng còn nhớ chứ Thiên Nhi''
Thiên Nhi sững người, làm sao mà nàng có thể quên được đó chính là những lời
khiến nàng hạnh phúc nhất chính vì những lời nói đó nàng mới quyết định
thành hôn với hắn, ánh mắt hắn khi đó rất chân tình rất đáng để tin
tưởng, một giây nàng cũng chưa từng quên đi dù chỉ một câu nàng
''Ta sẽ không rời bỏ nàng, nàng dù cho có gặp bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ cùng nàng đối mặt với nó''
''Năm đó là nàng vì ta mà cận kề cái chết, giây phút đó ta đã hứa rằng chỉ
cần nàng còn sống sót và quay về ta nhất định sẽ chăm sóc nàng, ta nhất
định sẽ ở bên cạnh để trả ơn cho nàng là ta thật lòng không muốn bỏ mặc
nàng, ta không muốn để nàng một mình chịu đựng với nỗi đau''
''Tử Ngôn, chàng không gạt ta chứ người trong lòng chàng đến giờ phút này
vẫn là ta vẫn chính là ta đúng chứ'' Thiên Nhi vẫn chưa tin, buộc miệng
hỏi lại trong lòng nàng đã vui hơn một chút chỉ cần không phải là nàng
ta thì nhất định nàng sẽ vui trở lại
Vẻ anh tuấn thoáng hiện lên trên gương mặt hắn thế nhưng hiện tại bao trùm lên trên gương mặt anh
tuấn đó chính là vẻ nặng nề cực độ, tâm như tro tàn, tâm can đảo lộn
không rõ phương hướng, hắn trầm giọng nói mang theo chút cười gượng gạo, mệt mỏi vô cùng
''Nếu khi đó ta vẫn coi Nhược Hy là quan trọng
vậy tại sao lại nắm tay nàng rời khỏi mà không chạy tới phía nàng ấy bỏ
mặc nàng đứng cạnh đó''
'Thiên Nhi, ta không thể rời bỏ nàng, mãi mãi không thể ta còn nợ nàng nợ nàng rất nhiều ta nhất định sẽ trả hết cho nàng''
Thiên Nhi ôm chầm lấy hắn, vẻ mặt lộ rõ sự vui mừng tột độ không buông hắn ra miệng nàng cong lên một nụ cười mĩ mãn, cuối cùng nàng cũng tìm được
câu trả lời từ hắn
Mạc Tử Ngôn không thể rời bỏ nàng, đúng vậy
bao nhiêu năm nàng ở cạnh hắn đoạn chấp niệm đó sao có thể nói quên là
quên đi được, nàng không yêu lầm người nam nhân mà nàng chọn ngay từ đầu chưa hề là sai nếu như nàng không tin tưởng hắn không hề coi hắn là
người quan trọng nhất với nàng thì ngay từ giây phút đó nàng đã chọn Từ
Hiên
Tình cảm của Từ Hiên dành cho nàng không thua kém Tử Ngôn
dù chỉ một chút, nàng biết tình cảm của Từ Hiên nhưng chỉ coi đó như là
một tình cảm huynh muội đơn thuần giữa hai người, nếu nàng nói ra cả hai sẽ không còn như trước nữa khi Từ Hiên nói hắn một lòng rất yêu nàng,
hắn rất cần nàng cầu xin nàng đừng quay về bên Tử Ngôn nhưng nàng lại
dứt khoát điều đó với hắn nàng biết nàng càng im lặng thì sẽ khiến cho
hắn càng vọng tưởng càng ôm hi vọng là nàng sẽ yêu hắn nhưng tình cảm
chỉ có một cũng như nam nhân duy nhất trong lòng nàng cũng chỉ có một
chính là Mạc Tử Ngôn
Cứ tưởng rằng hắn sẽ ép nàng, tàn nhẫn ép
nàng quên đi mọi điều về Tử Ngôn đường đường chính chính ở cạnh hắn
nhưng hắn đã không làm vậy hắn khi đó chỉ mỉm cười chua chát và nói một câu duy nhất cả đời này nàng không thể quên được
''Thiên Nhi mau đứng lên, ta đưa nàng quay về cạnh Tử Ngôn tác thành cho hai người một kiếp không rời xa''
Từ bỏ một người yêu ta hơn chàng để ở cạnh chàng, Mạc Tử Ngôn ta mong rằng bản thân ta sẽ không phải hối hận vì lựa chọn năm đó
''Tử Ngôn, chàng sẽ ở cạnh khi ta ngủ chứ''
''Được, nàng mau ngủ đi khi nào nàng ngủ rồi ta mới an tâm rời đi'' Hắn gật
đầu, đỡ nàng nằm xuống vơ lấy chiếc chăn lụa đắp lên người nàng
''Tử Ngôn, cảm ơn chàng''
Dứt lời nàng liền chìm sâu vào giấc mộng bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn
thật chặt không để hắn rời đi mất, hắn lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu
sau khi nàng ngủ rồi hắn liền đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng khép cánh cửa
tẩm cung lại
Thở dài một tiếng đến đau lòng, hắn tựa lưng vào
cánh cửa từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống trời chuyển thành màu u tối
đáng sợ, sét đánh vang trên trời nhưng vẫn không thể làm lay động được
ánh mắt vô hồn của hắn, hắn ngước lên ngắm từng giọt mưa đang rơi xuống
mặt hồ nước phù dung hắn nhếch miệng cười nhạt
''Ông trời đang khóc thay nỗi lòng của một người như ta sao''
Nhược Hy đã ngủ suốt cả một đêm không tỉnh, khi tỉnh lại đầu óc choáng váng
không rõ nguyên nhân nàng tựa lưng vào đầu gường hít thở thật mạnh nhưng dường như cơn đau chẳng thể giảm bớt, Diệp Tử từ bên ngoài mang thức ăn vào cho nàng khi nhìn thấy thức ăn bày trên mặt bàn nàng liền xua tay
ra lệnh cho Diệp Tử dọn đi
''Nương nương, người không muốn ăn sao''
''Không hiểu sao khi nhìn thấy những thứ đồ ăn này ta đều rất buồn nôn thật sự không muốn ăn chúng dù chỉ một chút''
Cả ngày hôm qua nàng cũng không thể ăn được gì trong bụng cứ cồn cào lên, mệt mỏi khó chịu
''Nương nương, người thấy không khỏe sao hay để thần cho gọi thái y''
Nàng lắc đầu ôm bụng ngăn cho cơ thể không buồn nôn nữa nàng không hiểu rõ
bệnh tình của bản thân? Thật đáng trách rốt cuộc trong bụng đang có thứ
gì mà cứ liên tục quấy nhiễu nàng không tha
Bất ngờ từ ngoài cửa cung bật ra mạnh mẽ bước vào là Thiên Nhi và những cung nữ của nàng ta, Diệp Tử cau mày tức giận nhưng không để lộ ra Nhược Hy nheo mắt nhìn
lên nữ nhân đang ở trước mặt
''Thiên Nhi hoàng hậu, nàng tới đây có việc gì''
Thiên Nhi đảo mắt nhìn quanh căn phong một lần rồi lắc đầu nói, dáng vẻ yểu
điệu ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó '' Chẳng qua là muốn tới tẩm cung của
ngươi xem xét tình hình tiện thể cũng muốn nói cho ngươi một chuyện''
Nhược Hy cố gắng ngồi dậy, miệng cười nhạt đầu óc trống rỗng quay cuồng
''Có việc gì xin nương nương ngày mai hãy quay lại bây giờ ta không được khỏe xin nương nương về cho''
Thiên Nhi nhìn bộ dạng thảm hại của nàng, cao giọng nói, chân mày thanh tú khẽ nhướn lên
''Ngươi cũng đừng mong mình có một vị trí nào đó trong lòng Mạc Tử Ngôn, cho dù ngươi có là thiên phượng mang dòng máu cao quý nhưng cũng chẳng thể so
đo được với ta, hôm qua hai người chúng ta tâm tình cả một buổi, Nam
Cung Nhược Hy mọi chuyện đã kết thúc rồi giữa ngươi và Tử Ngôn đã thật
sự chấm dứt đến cả tình cảm luyến ái cũng chẳng còn ... ''
Nàng
cau mày nhiều hơn trong lòng đang rất đau đớn nhưng không thể nói ra ,
đôi môi hoa anh đào cắn mạnh vào nhau đến mức dòng máu đỏ trong veo đã
chảy xuống hòa quyện vào miệng nàng, trong đầu có một chân động lớn nàng nhắm mắt lại, đầu nàng chao đảo không ngừng đến khi không chịu được
nữa, nàng cúi xuống phía dưới chân gường nôn thốc nôn tháo
''Oẹ .. ọe''
Diệp Tử trợn to mắt, giật mình quát lớn '' Nương nương''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT