Đôi mắt đẹp như trăng, mang màu tím u tối đầy vẻ lạnh lẽo của nàng, nụ cười lạnh nhạt thản nhiên đến vô cùng đáp lại hắn
Đúng vậy ta không thể
Hắn mệt mỏi tựa lưng vào ghế, đôi mắt tuyệt đẹp nhắm lại mọi việc ở Thương
Vân Lệnh quả thực rất nhiều hắn đã thức trắng nhiều đêm, một phần là vì
nhiệm vụ phân giao cho các thành viên trong thương vân cũng một phần là
vì câu trả lời của Diệp Tử ngày hôm đó. Hắn chính là lần đầu tiên quan
tâm tới cảm giác một một người hơn nữa đó lại là nữ nhân, hắn lần đầu
tiên vì một nữ nhân mà bỏ công sức ra thuyết phục sư phụ của nàng,
thuyết phục hoàng hậu đồng ý để nàng tới nhưng rồi thứ hắn nhận lại là
sự lạnh nhạt trong đôi mắt của nàng, hắn lần đầu tiên toàn tâm toàn ý vì một nữ nhân
Không phải hắn không biết về nàng hắn nhiều năm ở
Nguyên Quốc là người đưa ra kết quả cho người đứng đầu bảng vàng Thiên
Cơ thông qua tấu chương mà các vị đại quan gửi tới nhiều năm nghe danh
nữ nhân đứng đầu Thiên Cơ - Diệp Tử nhưng lại không biết đó là nàng, như vậy thật ra đối với thương vân lệnh là chưa đủ nàng dù cho nội công có
mạnh tới đâu, kiếm thuật hay công thuật có thế nào chỉ đứng đầu Thiên Cơ mà có thể vào được thương vân là điều không thể, mọi sát thủ trong
thương vân được hắn lựa chọn khắp thiên sơn trùng quốc đều là những kẻ
giết người không ghê tay, trong phút chốc một mạng người có thể chết
dưới thanh kiếm đó
Độc, khí, thiên, nội lực hơn người thường là những thứ sát thủ trong thương vân đều có không gì có thể làm khó được họ.
Ngay cả độc thiên tam loại độc dược từ ngàn xưa đã bị cấm đó là loại độc
dược nguy hiểm nhất chưa nói tới phải uống chỉ cần ngửi cũng có thể chết ngay hắn chỉ nghe tới chứ chưa từng tiếp xúc năm đó hắn phạm trọng tội
Mạc Tử Ngôn đã ép hắn uống thiên tam độc bởi lẽ Mạc Tử Ngôn biết ngoại
trừ thiên tam thì không gì có thể giết được hắn vậy mà Ninh Phong đã vì
hắn mà chịu tội thay.
Ninh Phong khi đó không những không chết
đi mà còn cứu được mạng sống của hắn nhưng hắn đối với nàng lại không có cảm giác giống như khi hắn gặp Diệp Tử, ngay từ lần gặp đầu tiên nàng
đã ở trong mắt hắn tính khí của nàng không giống Ninh Phong chính điều
đó đã khiến hắn phải bận tâm đến nàng
Những lần hắn được bệ hạ
cho gọi nhập cung thì những lần đó đều vô tình trông thấy nàng, không
xuất hiện trước mặt nàng cũng không ngăn cản mọi chuyện nàng làm điều
hắn làm chỉ là đứng ở sau nàng, quan sát mọi việc dần dần nữ nhân này
đều khiến hắn muốn có được.
Nàng chán ghét hắn, hắn chấp nhận để ràng buộc nàng bên cạnh.
Nàng khóc, hắn có cảm giác như thiên địa đối với hắn như sụp đổ ngay trước mặt
Hắn không biết cảm giác đó là gì nhưng khi thấy nàng tim trong lồng ngực
đập rộn lên, rất muốn ở cạnh nàng, rất muốn bảo vệ nàng nhưng .....
''Giáo chủ'' Bên ngoài có tiếng của Dung Dao phát ra lôi hắn ra khỏi những tâm tư vướng bận
''Vào đi'' Hắn vẫn tựa lưng vào ghế, bộ dạng lúc này vô cùng mệt mỏi hắn thật sự chỉ muốn đi nghỉ ngơi ngủ một giấc quên hết mọi chuyện
''Giáo chủ có nhiệm vụ đặc biệt được chuyển đến cho ngài, người đó có nói rằng việc này hắn rất muốn được ngài ra mặt cho hắn, có vẻ như rất quan
trọng'' Dung Dao nhẹ nhàng đặt bức thư xuống trước mặt hắn nhìn nhìn qua bức thư một lượt giấy thoang thoảng mùi hương của gỗ tùng, bên ngoài
được bao bọc rất cẩn trọng, hắn mở bức thư ra xem chân mày khẽ nhướn lên
'' Thẩm Tư Thanh mà cũng có ngày phải tìm tới ta sao'' Hắn cười nhạt, nụ cười thật vô vị
''Ý của ngài là tên thương gia giàu có ở Thiên Quốc - Thẩm Tư Thanh ?''
Âu Dương Thần lãnh đạm đặt bức thư xuống '' Nghe đồn rằng không có việc gì có thể làm khó được đến hắn hắn từ trước đến nay đều làm mọi việc một
cách rất cẩn trọng hơn nữa mọi việc hắn đều mượn tay Kình Thương, thật
không ngờ cũng có ngày phải nhờ tới ta''
Dung Dao cầm bức thư lên đọc qua một lượt những gì Thẩm Tư Thanh nói trong này đều rất bí ẩn hắn hầu như không nói rõ mọi việc mà hắn muốn giáo chủ làm '' Trong này hắn không nói rõ chuyện hắn muốn ngài làm quả nhiên là tên thương gia trong thiên hạ đồn thổi không ai có thể xem thường hắn được , hắn là người
duy nhất thừa kế gia sản của gia tộc Thẩm từ lâu vốn giàu có quyền lực
cao quý vô cùng, hắn lắm tiền nhiều của lại là người giàu có nhất Thiên
Sơn Trùng Quốc vậy mà lại nhờ tới tay của ngài, giáo chủ tiểu nữ nghĩ
người nên xem xét lại chuyện này trước khi quyết định ''
''Không
cần, ngày mai ta sẽ tới chỗ hắn một chuyến nếu như hắn dám giở trò với
ta thì tự ta biết phải làm gì, đừng lo Dung Dao một kẻ như hắn không
đáng để ta bận tâm''
''Ta cần nói chuyện này với Diệp Tử''
Dung Dao nắm chặt tay, bất giác nói '' Giáo chủ việc này tiểu nữ nghĩ ngài nên cho gọi Ninh Phong đi cùng ngài''
''Ninh Phong nàng ấy hiện giờ đang ở Bắc Thần Quốc, nhiệm vụ của nàng ấy vẫn chưa hoàn thành ta không thể để nàng ấy đi cùng''
''Có phải ngày hôm qua ngài đã bắt Ninh Phong tới Bắc Thần Quốc, phải không''
Hắn im lặng một lúc, không trả lời Dung Dao
Thần Thần ta muốn đi cùng chàng làm nhiệm vụ, việc này không khó ta có thể tới đó sau
Nhiệm vụ là nhiệm vụ, dù có khó hay dễ dàng nàng vẫn phải rời đi nàng nên nhớ chậm trễ dù chỉ một chút cũng có thể gây hậu quả xấu nhiệm vụ của ta đã có Diệp Tử đi cùng, nàng đừng lo lắng
Ta thật sự không hiểu, tại sao chàng lại cho nàng ta đi cùng hơn nữa mọi việc chàng làm đều là
những việc có thể đe dọa tới mạng sống của chàng, nếu chàng làm vậy nàng ta sẽ chết như vậy mà quá liều mạng
Ninh Phong, việc của ta ta sẽ giải quyết ổn thỏa đừng lo cho ta, ai đi cùng ta không quan trọng cầm lấy bức thư này, nàng đi đi
''Ninh Phong đã có Khiết Dương đi cùng, chủ nhân của bức thư đó thật sự rất cần nàng ấy, nàng ấy không thể không đi''
Dung Dao nhìn bộ dạng mệt mỏi của hắn, bất giác ngắt lời lời của giáo chủ đã nói ra sẽ không rút lại nàng vẫn nên không ngăn cản hắn
''Giáo chủ xin hãy nghỉ ngơi, tiểu nữ sẽ tới vườn đào gặp Diệp Tử''
''Vậy nhờ ngươi'' Hắn nói xong liền chìm vào giấc mộng, cánh tay buông thõng xuống nền đất
Dung Dao đóng cửa lại lặng lẽ rời đi, giáo chủ nhiều đêm đã không ngủ ngài
đã rất mệt mỏi những việc nhỏ như vậy không nên làm phiền đến ngài ấy.
Nàng tới vườn đào đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Diệp
Tử, thập lí đào lâm nhiều vô kể, cánh đào bay trong không trung phủ đầy
gốc và nền đất, Diệp Tử trông thấy Dung Dao từ trên cây nhảy xuống trước mặt Dung Dao
''Dung Dao, tới ngắm vườn đào sao''
''Nhiệm vụ của ta nhiều vô kể sao có thể thảnh thơi mà vào đây ngắm đào, nhạt nhẽo''
'' Vậy cô đến đây tìm ta sao''
''Tất nhiên là tìm ngươi rồi'' Dung Dao tựa lưng vào thân cây đào, lãnh đạm nói tiếp
''Ngày mai ngươi sẽ tới Thiên Quốc với giáo chủ để làm nhiệm vụ''
''Nhanh vậy sao'' Diệp Tử thở dài một tiếng
''Ngươi chỉ cần đi cùng ngài ấy làm nhiệm vụ còn những thứ khác ngươi không cần tham gia đã có Ninh Phong giúp đỡ giáo chủ, nhiệm vụ này ta không mong
ngươi giúp đỡ giáo chủ chỉ cần ngươi đừng làm vướng chân ngài ấy là được rồi''
''Đừng cản trở nhiệm vụ của ngài ấy, ngươi nghe đây tên
yêu cầu giáo chủ ra mặt hắn là Thẩm Tư Thanh là một kẻ nhiều tiền, có
tiếng ở Thiên Sơn Trùng Quốc hắn ham mê nữ sắc, háo dục vô độ tốt hơn
hết ngươi nên cẩn trọng với hắn'' Nói xong Dung Dao liền rời đi, Diệp Tử ngồi xuống gốc đào cầm Thiên Liên Kiếm trên tay ngắm nhìn chúng Dung
Dao có vẻ như không thích nàng nhưng nàng ta không thể xem thường nàng,
nàng dù sao cũng đứng đầu Thiên Cơ nhiều năm vậy mà nàng ta lại coi nàng như một kẻ không biết chút gì về võ thuật, kiếm thuật, nàng có thể tự
bảo vệ bản thân mà không làm phiền tới hắn.
Nếu tên háo sắc đó mà động tới nàng thì dù có là ai nàng cũng sẽ tiễn hắn xuống hoàng tuyền một đoạn
Câu nói hôm qua của Âu Dương Thần bất chợt hiện lên trong tâm tư nàng
Nếu như có một người chấp nhận ở cạnh ngươi, bảo vệ ngươi vì ngươi mà làm
mọi chuyện, coi ngươi là sinh mạng của hắn thì ngươi sẽ ở cạnh hắn chứ.
Sẽ không có một người nào sẽ vì nàng mà làm nhiều chuyện như thế, cũng không có ai có thể yêu nàng, ở cạnh nàng
''Diệp Tử, chấp nhận số phận nhạt nhẽo của ngươi đi, sẽ chẳng có ai ở cạnh ngươi mãi mãi cả, không một ai cả''
Nàng quấn hành lí lên người, một tay cầm Thiên Liên Kiếm bước vào trong xe
ngựa chờ hắn ở trước cổng Thương Vân, nàng bước vào trong xe trước mặt
nàng là Âu Dương Thần hắn đang thiếp đi không để ý tới những gì xung
quanh
Hạ Mộc mở cửa xe ngựa ra, mỉm cười nói nhỏ '' Cô nương
đừng làm phiền giáo chủ, ngài ấy hiện giờ đang rất mệt cô nương chịu khó ngồi yên một chỗ nhé, chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ'' nói xong hắn liền đóng cửa lại chỉ còn một mình nàng với hắn ngồi bên trong, không
gian im lặng đến nghẹt thở, nàng tiện tay mở cửa sổ bên cạnh, gió lạnh
ùa vào khiến nàng có cảm giác dễ chịu vô cùng.
Thiên Quốc sao,
nhắc mới nhớ ta chưa từng đến đó dù chỉ một lần nghe nói nơi đó rất đẹp
lại có hồ thủy sơn nổi danh khắp thiên hạ nam nữ yêu nhau đều tới đó,
chỉ cần ném hòn đá nhỏ xuống hồ hai người sẽ được cạnh nhau một kiếp
không rời xa. Ta không hứng thú với câu chuyện cổ xưa vô nghĩa đó, chỉ
cần đến đó ngắm chúng một lần là đủ cho một kiếp người rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT