Những đoàn xe ngựa lớn trải dài từ Thiên Môn Quan hướng về phía cổng vào
hoàng cung bên cạnh là những binh sĩ, những nữ nô tỳ đi cùng để bảo vệ
bệ hạ và hoàng phi nương nương, Mạc Tử Ngôn từng bước chậm chãi xuống
những bậc thang bàn giao lại mọi việc trong triều đình cho thừa tướng và 6 bộ binh đến khi hắn trở về, không để ý đến Nhược Hy đã xuống khỏi
Thiên Môn Quan từ bao giờ, nàng thích thú nhìn những đoàn xe ngựa phía
bên trên là những chiếc kiệu đỏ rất lớn có thể đủ chỗ cho 5 6 người được phủ rèm thật đẹp nha
Nàng đi lại quanh
đoàn xe ngựa cho tới khi Mạc Tử Ngôn bước xuống khỏi Thiên Môn quan hắn
vẫn đang bàn chuyện với các vị quan thần mãi không chịu lên xe ngựa
trong khi nàng thì đang rất muốn được trải nghiệm cảm giác ngồi trên xe
ngựa nàng chống tay sau lưng bước tới cạnh Mạc Tử Ngôn
''Các vị đại thần à cho ta hỏi các ngài đã để bệ hạ đi được chưa .. ''
Nàng nói chưa dứt câu đại tổng quản đã kéo nàng ra khỏi chỗ Mạc Tử Ngôn
''Nương nương người không thấy bệ hạ đang bàn chuyện với thừa tướng sao a''
Đại tổng quản thả tay nàng ra nhìn gương mặt chán nản của nàng đang thất
vọng khi chuyển đi mãi chưa bắt đầu trong khi nàng đã chuẩn bị sẵn sàng
từ rất lâu rồi
''Tổng quản ta chờ rất
lâu rồi ta không thể chịu được nữa'' Nàng nũng nịu quay về phía Mạc Tử
Ngôn hắn còn không thèm nhìn nàng lấy một cái coi nàng như không khí hắn đang muốn nói chuyện gì mà lâu tới vậy chứ thật không chịu nổi
''Bệ hạ lên kiệu'' Một binh sĩ đứng đầu đoàn xa ngựa hô lớn, hai tên quân sĩ mở rèm của chiếc xe ngựa đằng trước Mặc Tử Ngôn lãnh đạm bước lên kiệu
an vị tại đó
''Nương nương chúng ta phải
đi thôi'' Dứt lời đại tổng quản mở chiếc rèm kiệu thứ 2 để nàng bước
lên, Nhược Hy vui vẻ hân hoan bước lên cúi người ngồi an vị bên trong
đại tổng quản điềm tĩnh bước vào bên trong cùng nàng
''Oa bên trong thật đẹp a thoải mái quá đi''
''Vi thần xin mạn phép được ngồi cùng người nương nương''
Đại tổng quản đóng kiệu lại, đoàn xe ngựa lớn nhận được mệnh lệnh di chuyển ngay tức khắc theo những con ngựa lớn đang dẫn đường đi về phía Bắc
Nguyên Quốc, nàng kéo nhẹ chiếc rèm đỏ lên ngó nghiêng nhìn về chiếc xe
ngựa đầu tiên bên trong là Mạc Tử Ngôn và Chiểu Phàm đáng lẽ hắn phải
ngồi cùng nàng chứ nàng đang có rất nhiều điều muốn nói với hắn hay là
vì Mạc Tử Ngôn không muốn ngồi cạnh nàng nên mới chọn chiếc xe ngựa đầu
tiên
''Này đại tổng quản ta có điều muốn
hỏi'' Nàng kéo nhẹ chiếc rèm lại nhìn thẳng đại tổng quản ôn nhu đang
đọc kinh thư ngồi trước mặt, bà dừng lại đặt quyển kinh thư xuống bên
cạnh
''Xin người hãy cứ hỏi vi thần''
''Tại sao bệ hạ lại không lên xe ngựa cùng với ta''
'' Chuyện này thưa nương nương là vì một phần là bệ hạ luôn muốn được yên
tĩnh người không muốn ngồi cạnh hãy đi cùng bất kỳ ai phần còn lại vì
muốn thần ở cạnh người sẽ dễ dàng hơn trong nhiều chuyện''
''Là không muốn ngồi cạnh ta'' Nàng bực tức giận dỗi đã không thích nàng thì vì chuyện gì cũng đừng thành hôn với nàng thật vô tâm Mạc Tử Ngôn đáng
chết
''Nương Nương xin người đừng nói vậy''
Đại tổng quản cố giải thích cho nàng hiểu thì dường như nàng không để ý tới nữa, đôi mắt nàng hướng theo đoàn xe ngựa tiến về phía nơi xa được gọi
là Trung Nguyên Hoa nơi có những loài hoa quý hiếm nhất Trung Hoa xưa
này, vượt qua bao nhiêu chặng đường, qua bao nhiêu ngọn núi cao hiểm trở cuối cùng đoàn xe ngựa của Nguyên Quốc cũng đã tới nơi
Trung Nguyên Hoa hiện lên trước mắt nàng được bao phủ bởi những làn sương dày đặc cảnh vật trở nên mờ nhạt không thể thấy rõ, đoàn xe ngựa tiến vào
bên trong thành thần dân nơi đây rộn rã buôn bán trao đổi mọi thứ cho
nhau, đặc biệt ở nơi đây họ buôn bán vận chuyển cho những đất nước phía
đông là loại dược thần được làm từ những bông hoa quý hiếm, dược thần
hoa, tạo ra những hương hoa đặc biệt rất nhiều điều được làm từ Hoa,
Nhược Hy mở cửa rèm ngắm nhìn mọi thứ ở Trung Nguyên Hoa thật đẹp a
''Đại tổng quản bà hãy nhìn xem đây là Trung Nguyên Hoa sao, đất nước này thật đẹp vượt ngoài sức tưởng tượng của ta''
Đoàn xe ngựa tiến vào bên trong hoàng cung, tất cả mọi người trong cung đều
ra mặt đón tiếp Hoàng Phi và Hoàng Đế của Nguyên Quốc ghé thăm
Đoàn xe ngựa dừng lại, nàng và Mạc Tử Ngôn cùng bước ra khỏi chiếc kiệu
trong sự ngạc nhiên của tất cả các vị quan thần và binh sĩ trong đó có
cả Hoàng Đế Diệc Thần, Mạc Tử Ngôn gương mặt không chút biểu cảm bước
lên phía trên nơi Hoàng Đế Diệc Thần và các quan đại thần đang đứng, sự
tuấn mỹ lạnh lùng của hắn say mê tất cả, thậm chí phải nói rằng hắn còn
đẹp hơn cả những loài hoa đẹp nhất đất nước này
Nàng điềm tĩnh bước sau hắn gương mặt của nàng vô cùng mi thanh mục tú vẻ
đẹp của nàng đẹp tới mức khuynh quốc khuynh thành mê hoặc tất cả nam
nhân trong hoàng cung, vẻ đẹp tuyệt trần đó của nàng đã vô tình rơi vào
ánh mắt của Hoàng Đế Diệc thần, hắn ta nhếch môi thỏa mãn cuối cùng cũng gặp được nàng - người mà hắn mơ ước bấy lâu nay
''Cảm ơn ngài vì đã tới Trung Nguyên Hoa đất nước của ta, bệ hạ'' Hoàng đế
Diệc Thần đi tới chỗ Mạc Tử Ngôn mỉm cười thân thiện, hắn cũng không ngờ rằng Mạc Tử Ngôn đã giữ lời hứa với hắn đem ái phi của hắn tới Trung
Nguyên Hoa
''Đây là Ái Phi của ta - Nam Cung Nhược Hy''
Cánh tay của nàng bất chợt bị hắn kéo tới cạnh hắn, nàng mỉm cười hành lễ trước Hoàng Đế Diệc Thần
''Thần thiếp là Hoàng Phi của Nguyên Quốc Nam Cung Nhược Hy, thần thiếp rất
mừng khi được bệ hạ mời tới Trung Nguyên Quốc và được tiếp đón như vậy
thần thiếp rất cảm tạ''
Giọng nói của
nàng vẻ đẹp của nàng đã khiến Diệc Thần chỉ có ham muốn được chiếm lấy
nàng khi đứng trước người con gái này hắn đã hoàn toàn bị cướp mất đi
hồn phách không sao trở lại được
''Không hổ danh là Đệ Nhất Mỹ Nhân Nguyên Quốc dung mạo của nàng vô cùng tuyệt
mỹ khiến người ta phải say mê ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã từng nghe danh nàng khắp tứ phương không ai là không biết biết đến nàng ta đã rất tò mò muốn gặp nàng xem sao thật không ngờ Hoàng Phi của Nguyên Quốc
lại đẹp tới như vậy'' Diệc Thần nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng rất
khó chịu không hiểu sao khi nhìn hắn nàng lại không có cảm giác như khi
nhìn Mạc Tử Ngôn mặc dù hắn ta cũng rất tuấn mĩ
''Đạ ta lời khen của bệ hạ, thần thiếp không dám''
''Nào, bây giờ xin mời bệ hạ cùng ái phi của người trở vào bên trong chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện''
Nàng và Mạc Tử ngôn theo chân của Diệc Thần và các quan đại thần khác tiến
vào trong Tây Môn Hoa nàng theo sau lưng Mạc Tử Ngôn ngắm nhìn những dải hoa được trải khắp hoàng cung nhàn nhạt mùi hương thơm ngát, thật nhiều hoa a không sao đêm xuể tất cả đều là những loại hoa quý hiếm mà ở
Nguyên Quốc nàng chưa từng được thấy, nàng không để ý rằng 4 con mắt cứ
dõi theo nàng suốt từ lúc nãy tới giờ không rời đi bất kể một giây
'' Xin mời hãy đi tiếp vào bên trong''
Hoàng Đế Diệc Thần cùng các vị đại thần dẫn hắn với nàng vào bên trong một
căn phòng lớn nằm bên phải Tây Môn Hoa, trước mặt hai người là một chiếc gường lớn xung quanh là những nữ tỳ đang chăm sóc cẩn thận một người
nào đó đã lớn tuổi, người đó đang ngủ nhưng kỳ lạ quá hình như khắp
người của người đó có gì rất lạ
''Đây là mẫu hậu của ta, Hoàng Thái Hậu nương nương'' Diệc Thần dừng lại tới cạnh bên người đó gương mặt mang chút buồn thảm
''Đây chính là căn bệnh mà người nói'' Mạc Tử ngôn dừng ánh mắt ở trên cơ thể của Thái Hậu nương nương, người vẫn đang nằm ngủ say giữa những loài
hoa nhàn nhàn mùi hương làm người ta cảm thấy thật dễ chịu, thoải mái
''Phải ta đã từng thử và làm rất nhiều cách mời những bậc lương y tài giỏi
nhất 4 phương cùng đến Trung Nguyên Hoa tìm cách chữa trị căn bệnh quái
ác này cho mẫu hậu ta nhưng thật sự là quá khó, không một ai trong số họ có thể tìm được ra vị thuốc chữa khỏi căn bệnh này cho mẫu hậu ta''
''Đây chính là người được mệnh danh Quốc Y Thần, ông ấy là vị lương y tài
giỏi nhất Nguyên Quốc vừa trở về cách đây 3-4 ngày hôm nay ta đích thân
dẫn ông ta tới đây, ta nghĩ ông ta sẽ có cách giúp thái hậu nương nương
vì ông ta chưa từng làm Mạc Tử Ngôn ta thất vọng bao giờ''
Quốc Y Thần ông ta xin được mạn phép được chạm vào long thể của Thái Hậu,
Mạc Tử Ngôn dõi theo hành động của ông ta, nàng tiến tới gần chỗ thái
hậu gần hơn nhìn rõ long thể của thái hậu, căn bệnh này rất quen trong
ký ức của nàng nhớ rõ có người đã từng mắc căn bệnh này giống thái hậu
.. chỉ là nàng không thể nhớ rõ
Sau một lúc im lặng, ông ta đứng dậy khẽ đặt tay thái hậu xuống gường bước tới chỗ Mạc Tử Ngôn và Diệc Thần đang đứng
''Bệ hạ, tuy đã đoán được căn bệnh mà thái hậu đang mắc phải là gì nhưng
thần cần có thời gian để điều trị ra loại thuốc từ những dược liệu quý ở đây xin hãy cho thần thời gian chỉ cần 2 ngày''
''Được không sao chỉ cần ngươi có thể tìm ra được thì 2 ngày ở đây chả đáng là gì''
''Thái giám công công hãy đưa ngài ấy lui về Bách Tứ Ngạc nghỉ ngơi nếu ngài ấy có cần gì hãy giúp đỡ''
Diệc Thần ra lệnh cho một người đã khá trung tuổi đứng cạnh đó- Thái giám công công đưa ông ấy rời khỏi Tây Môn Hoa
Quốc Thần Y đó có vẻ ông ta đã tìm ra được nguồn gốc của căn bệnh, nàng cũng vậy nhưng lại chẳng thể nhớ nổi loại thuốc có thể chữa trị được nó mà
lỡ như có nhớ ra thì liệu ở đây có tồn tại loại thuốc đó không mới là
câu trả lời lớn nhất trong đầu nàng, nếu cứ tiếp như vậy e rằng sẽ vô
cùng nguy hiểm cho tính mạng Hoàng Thái Hậu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT