Âu yếm ôm lấy cậu nhóc, Mạc Ngôn dán vào trán cậu nói nhỏ: “Em ngồi đây chờ bao lâu rồi? Cứ ngủ vậy không thấy lạnh sao? Một mình bị khóa nhốt ở đây em không sợ hả? Nếu anh không tới thì tính sao?” Tim thắt lại rất đau, Mạc Ngôn chôn mặt trên vai Lưu Tiểu Nguyên.

Nói chưa dứt lời, càng nói Lưu Tiểu Nguyên càng tức đầy bụng. Như thế nào không lạnh chứ? Như thế nào không sợ chứ? Em đây cũng không phải gấu Bắc cực ngồi chồm hỗm là có thể ngủ được, nếu tên khốn nhà anh không vô duyên vô cớ biến mất thì em… Bỗng nhiên trên vai nóng hầm hập, lòng Lưu Tiểu Nguyên run lên, tràn ngập chua xót. Cậu ôm cổ anh ủy khuất nói: “Em muốn gặp anh nhưng tìm khắp nơi đều không thấy. Vì sao phải trốn tránh em?”

Mạc Ngôn ôm chặt cậu. “Bởi vì anh sợ hãi, anh phát hiện bản thân đã lún vào quá sâu. Anh không có cách nào không nghĩ tới em, không có cách nào không thương em.” Nói xong, Mạc Ngôn vạch áo mình ra, chỉ chỉ cái túi trước ngực. Lưu Tiểu Nguyên thò tay vào lấy ra một tấm thiệp màu tím. Trong lòng ấm áp, cậu mím môi mở tấm thiệp ra. Giữa phông nền màu tím chính là cậu đang ôm một con gấu cười rất ngọt ngào. Dưới ảnh chụp có một dòng chữ nhỏ cứng cáp còn mới – Bảo bối tôi yêu nhất, Nguyên.

“Mỗi tối nó đều giúp anh đi vào giấc ngủ, buổi sáng dán liền trái tim của anh.”

Tiểu Nguyên khép tấm thiệp lại, khẽ thở dài áp mặt vào ngực anh. “Yêu em cũng đừng lại rời khỏi em.”

“Anh vĩnh viễn cũng không rời xa em nữa.” Nếu đây là một loại tội ác thì cứ để anh trầm luân đi.

Hai người ôm chặt lấy nhau, triền miên gặm cắn, ngọt ngào hôn sâu.

Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt làm cho đồ đạc trong căn phòng dấy lên sắc màu ấm áp, cậu bé nằm trong ngực với hai mắt mù sương, gò má kiều diễm, đôi môi đỏ mọng. Đôi môi vốn hồng hào giờ phút này giống như một trái anh đào còn đọng sương sớm. Mạc Ngôn chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, dòng máu khô nóng chạy thẳng lên đầu. Ngón tay vẫn còn đặt lên trái anh đào đỏ bóng kia, giọng nói trở nên ám ách. “Bảo bảo, anh… anh muốn…”

Lưu Tiểu Nguyên dựa vào ngực anh, toàn bộ thân mình đều nằm trọn trong đó, thật thoải mái. Trong lòng ngực cường tráng truyền đến tiếng tim đập càng ngày càng mạnh, Lưu Tiểu Nguyên yêu thương âm thanh này, không bao giờ muốn rời khỏi nữa. Cậu cọ cọ trước ngực anh, hé miệng ngậm lấy ngón tay đang vuốt ve đôi môi mình, nhắm chặt hai mắt lại. Anh nói cái gì thế, không biết nữa. Ưm, mệt rồi, muốn ngủ quá.

Trong phút chốc, Mạc Ngôn như ngừng thở. Ngón tay anh bị ngậm trong cái miệng nhỏ nhắn ấm áp, cái miệng nhỏ ấy vừa động hút lấy ngón tay, đầu lưỡi khi có khi không liếm liếm. A ~ vật nhỏ này có phải thật sự muốn mạng của mình không đây?

Lưu Tiểu Nguyên sắp ngủ thì bị đánh thức, Mạc Ngôn gầm nhẹ cùng với cánh tay siết chặt trên lưng dọa cậu nhảy dựng lên. Cậu mở to mắt liền thấy đôi mắt đang đỏ lên của Mạc Ngôn trong gang tấc. Lưu Tiểu Nguyên kinh ngạc hé miệng, chưa kịp lên tiếng đã bị một đôi môi phủ kín mít.

“Ô!” Hai tay Lưu Tiểu Nguyên khua loạn lên hòng thoát khỏi loại dây dưa hấp hồn đoạt phách này nhưng không ích gì. Mỗi chỗ trong miệng đều bị đầu lưỡi của anh càn quét vài lần, anh ở trong miệng cậu cắn hút giống như nhấm nháp kẹo ngọt. Nước bọt sáng lấp lánh tràn ra khóe miệng tạo thành một sợi chỉ mỏng manh.

Từng đợt run rẩy như sóng lớn tập kích, thân mình mềm nhũn, chân tay tê rần, Lưu Tiểu Nguyên từ bỏ sự chống cự nhắm mắt lại tận tình hưởng thụ sự sung sướng mãnh liệt người yêu mang đến cho mình.

Buông ra đôi môi bị mình chà đạp có chút sưng đỏ, Mạc Ngôn nhìn Lưu Tiểu Nguyên đang liên tục thở dốc, một bàn tay vén áo len màu trắng của cậu lên, đi vào dò xét. Chạm tới da thịt trắng mịn, Mạc Ngôn vuốt ve cao thấp, cảm nhận được bảo bối trong ngực hơi hơi run rẩy; ngón tay đụng phải thứ nổi lên trước ngực, cẩn thận vuốt ve. Đột nhiên bị kích thích, cơ thể Lưu Tiểu Nguyên lập tức cong lên một chút, răng nanh cắn chặt môi hừ ra tiếng. Mạc Ngôn dần thở dốc, vén áo len lộ ra hai đầu nhũ nho nhỏ trên bờ ngực trắng như tuyết. Nhũ tiêm phiếm hồng đứng lên rất đẹp, giống hai nụ hoa đang hé nở. Anh cúi người xuống, ngậm một viên trong miệng chậm rãi mút vào, đầu lưỡi gảy qua gảy lại, răng nanh nhẹ nhàng cắn một chút. Nụ hoa quá nhỏ, Mạc Ngôn muốn ngậm toàn bộ trong miệng mà nhiệt tình âu yếm nhưng thử vài lẫn vẫn không được. Anh đơn giản dán mặt vào ngực cậu, dùng đầu lưỡi thô ráp liếm. Cậu nhóc trên tay anh lần đầu thể nghiệm sự hoan ái bởi vì không thể thừa nhận nổi khoác cảm nên nắm chặt tay lại; bên tai vang lên tiếng khóc nức nở của bảo bối đáng thương.

Lưu Tiểu Nguyên bị động thừa nhận khoái cảm tăng vọt đến mụ mẫm đầu óc, nức nở khóc giãy, thân mình vặn vẹo muốn trốn nhưng không thể. Hai chân cậu trên sô pha dùng sức kẹp chặt, co lại không mở ra. Vật nhỏ trong quần đã trướng đau khó nhịn, kêu gào được giải thoát. A ~ Không được! Không được cắn nữa! A!

Mạc Ngôn tận tình âu yếm hai nhũ tiêm nho nhỏ mãi tới khi chúng trở nên đỏ bừng dựng thẳng lên. Nhìn bảo bối Tiểu Nguyên đáng thương đỏ bừng cả mặt, nước mắt long lanh, tay cầm lấy thân dưới thở dồn dập. Mạc Ngôn mỉm cười hiện lên má lúm đồng tiền thật lớn rất hấp dẫn cùng khát vọng sâu đậm. Nhìn Tiểu Nguyên có chút hốt hoảng, Mạc Ngôn kéo quần jeans của cậu. Lưu Tiểu Nguyên sắp phát khóc, hai tay nắm chặt lấy quần liều mạng lắc đầu. Mạc Ngôn cúi người hôn lên chóp mũi cậu. “Bảo bối, để anh xem nó.”

Không muốn, không muốn! Mới không cần anh xem! Ô ô ~ buông ra! Lắc đầu lắc đầu! Không muốn, không muốn!

Tiếp tục hôn, Mạc Ngôn ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói: “Sợ cái gì chứ? Anh đã từng thấy rồi mà. Buông tay ra, ngoan nào.”

Không biết bị hơi thở nóng hổi bên tai mê hoặc ý chí hay bị lời nói hấp dẫn mê hồn, dù sao thì Lưu Tiểu Nguyên cũng mơ mơ màng màng buông tay ra.

Bàn tay to lớn cách lớp quần xoa nắn bọc nhỏ đã gồ cao lên, cảm giác tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân, Lưu Tiểu Nguyên rên lên một tiếng, hai chân cuộn tròn mở ra. Quần mở ra, khóa bị kéo xuống. Quần chậm rãi bị kéo xuống dưới, thân thể trắng nõn mê người dần dần bày ra trước mắt. Cái rốn tròn tròn, vùng bụng săn chắc bằng phẳng, xuống chút nữa là vùng cấm – lông mao ngắn ngắn hơi uốn khúc. Mạc Ngôn thở sâu, cảm giác miệng khô lưỡi khô thật khổ sở. Lưu Tiểu Nguyên vươn tay muốn ngăn cản nhưng Mạc Ngôn lại kéo phăng quần cậu xuống. Chuối tiêu nhỏ phá tan tầng tầng trở ngại vui vẻ nhảy vào lòng bàn tay Mạc Ngôn. Lưu Tiểu Nguyên ậm ừ kêu một tiếng, xấu hồ chui đầu vào khuỷu tay Mạc Ngôn, cầm chặt vạt áo anh không ngừng run rẩy.

Vuốt ve vật nhỏ trướng lớn nóng hầm hập, Mạc Ngôn nhẹ nhàng xoa xoa, chạm nhẹ vuốt chậm, thường bóp một chút, niết một chút tại những nơi mẫn cảm. Người nằm trong ngực run lên thở hồng hộc, mặt rúc vào ngực anh ô ô hừ ra tiếng. Đỉnh vật nhỏ từ từ chảy ra bọt nước mượt mà sáng lấp lánh. Mạc Ngôn dùng ngón cái xoa bọt nước khắp nơi, chất lỏng này có độ trơn, bôi lên sẽ làm cho cậu không thấy đau nữa. Cấu tạo thân thể nam giới, còn có những nơi mẫn cảm cùng những kích thích sẽ mang lại phản ứng cho chúng anh đều biết vô cùng rõ ràng, nhưng anh thật không ngờ có một ngày anh lại lấy tri thức y học có được dùng trên người bảo bối của mình.

Mạc Ngôn đột nhiên tăng thêm lực cho cánh tay, xoa nắn từ trên xuống dưới, khi nặng khi nhẹ, lúc nhanh lúc chậm. Lưu Tiểu Nguyên chịu không nổi, ngã vào ngực anh quay cuồng vặn vẹo, một tay nhét áo len của mình vào trong miệng nhằm ngăn chặn tiếng kêu thất thanh vì sợ hãi. Hơn phân nửa cơ thể cậu lộ ra ngoài, hai nụ hoa đỏ sẫm sáng bóng nở rộ mê hoặc lòng người. Mạc Ngôn cúi đầu cuồng nhiệt hút lấy bờ ngực trắng nõn trong lòng mình, lưu lại nhiều điểm màu hồng.

Thân thể ngây ngô giật mạnh một cái, nhũ dịch màu trắng phun trào.

‘Hô’ mệt mỏi quá! Xương cốt toàn thân giống như tan rã. Áo len nhét trong miệng rơi xuống, Lưu Tiểu Nguyên thất thần tựa vào ngực Mạc Ngôn, động cũng không muốn. Mạc Ngôn giơ tay lên, trên đó còn lưu lại rất nhiều dịch thể của cậu nhóc. Anh cười cười đưa tay lau một chút lên môi Lưu Tiểu Nguyên sau đó cúi xuống hôn cậu. Lần đầu tiên nếm mùi vị của chính mình, Lưu Tiểu Nguyên xấu hổ liều mạng giãy thoát khỏi môi Mạc Ngôn, dán mặt vào ngực anh dùng sức cọ cọ. Mạc Ngôn đột nhiên rên lên tiếng: “Đừng nhúc nhích! A~”

Lưu Tiểu Nguyên lập tức bất động. Kỳ thật cậu không hiểu vì sao lại không được nhúc nhích nhưng dựa vào trực giác cậu nhận ra rằng ngoan một chút có lẽ tốt hơn, huống chi bây giờ cậu thật sự mệt chết đi. Giật nhẹ áo Mạc Ngôn, cậu mân mê miệng. “Em mệt quá, muốn ngủ.” Nói xong liền nhắm hai mắt lại.

Mông của bảo bảo đang đặt tại nơi đã trướng đau khó nhịn của mình, vậy mà tên nhóc này lại ngủ mất. Mạc Ngôn cười khổ một chút; bảo bối, anh thật sự không đành lòng làm bừa để em bị tổn thương. Chính là em có biết anh nhẫn nhịn rất vất vả không? Anh lưu luyến vuốt ve mông nhỏ mềm mại đầy đặn của cậu, cảm giác trắng mịn không khác nào một sự tra tấn. Bỗng nhiên, bảo bối trong ngực rùng mình một cái, Mạc Ngôn im lặng thở dài kéo quần, kéo áo mặc lại cẩn thận cho cậu. Không thể để bảo bối cảm lạnh. Hôm nay cậu ấy đã trải qua nhiều kích thích rồi, ngủ thôi!

Mạc Ngôn điều chỉnh thân thể để cậu bé nằm trong ngực đang hô hấp đều đều có thể nằm thoải mái một chút. Anh kéo áo khoác ngoài của mình bọc kín cậu lại, khẽ hôn lên trán người thương một cái. Ngủ ngon, bảo bối của anh. Nếu có thể hướng trời ước nguyện, anh nguyện có thể suốt đời suốt kiếp mỗi ngày mỗi đêm đều ôm em đi vào giấc ngủ.



Ánh bình minh chiếu sáng không trung, phòng nhỏ cũng dần dần sáng lên. Mạc Ngôn cả đêm không chợp mắt, cậu bé giống như thiên sứ trong ngực đang ngủ khiến anh không tài nào bỏ qua mà nhắm mắt lại được. Lưu Tiểu Nguyên giật giật, cái miệng nhỏ nhắn như ngậm kẹo ‘ùng ục’ vài cái liền giúi mặt vào khuỷu tay Mạc Ngôn ngủ tiếp. Vòng ôm ấm áp lại thoải mái này không ngủ tiếp sẽ thật lãng phí.

Mạc Ngôn mỉm cười nhìn cậu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Tiểu Nguyên, em không về ký túc xá không có việc gì chứ? Trời sáng rồi.”

Lưu Tiểu Nguyên hàm hồ lẩm bẩm: “Chiều hôm qua em không về phòng, bọn họ nhất định cho rằng em đã về nhà. Không có việc gì đâu.”

Mạc Ngôn nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên anh khẽ kêu một tiếng: “Không xong rồi!”

Lưu Tiểu Nguyên mở một mắt nhìn anh. “Làm sao vậy?”

Mạc Ngôn cười cười. “Haiz! Hôm qua anh lang thang ở ngoài một ngày, buổi tối lại không về nhà, mẹ nhất định rất sốt ruột.”

Lưu Tiểu Nguyên hì hì cười rộ lên. “Có phải anh sẽ bị mắng không? Đáng đời!”

Mạc Ngôn tát một cái lên mông cậu. “Nên gọi điện thoại báo cho mẹ.”

Lưu Tiểu Nguyên ngồi xuống sờ soạng trong quần áo nửa ngày, lôi điện thoại ra. “Này, giờ gọi đi. Ai cho anh ném điện thoại ở nhà làm hại em bị xấu mặt chứ!”

Mạc Ngôn kỳ quái nhìn cậu, Lưu Tiểu Nguyên đỏ mặt, than thở nói: “Em gọi điện thoại, mẹ anh bắt máy.”

Mạc Ngôn cắn môi nở nụ cười.

Điện thoại được kết nối, Mạc Ngôn vừa lên tiếng, bên kia liền truyền tới giọng nói đầy lo lắng của mẹ Mạc. “Tiểu Ngôn hả? Con đi đâu vậy? Sao không về nhà?”

Mạc Ngôn áy náy thấp giọng nói: “Mẹ, con xin lỗi. Đem qua con có chút việc phải tới trường học, vội quá nên quên không gọi điện báo làm mẹ lo lắng.”

Mẹ Mạc nhẹ nhàng thở ra. “Tiểu Ngôn, mấy ngày nay con rầu rĩ không vui có phải có chuyện gì không? Chuyện học vấn cứ từ từ mà tiến tới, tổn hại thân mình không tốt đâu. Con vội thì làm cho xong đi, mẹ sẽ hầm canh để con bồi bổ.”

“A, không có đâu ạ.” Mạc Ngôn đỏ mặt tía tai, Lưu Tiểu Nguyên nằm úp sấp bên cạnh nghe, che miệng cười run rẩy cả người.

“Đúng rồi Tiểu Ngôn, hôm qua có một cậu bé gọi tới tìm con, mở miệng liền hét ‘Mạc Ngôn’, mẹ nói thì cậu ta treo máy. Một lát gọi lại nói là học trò của con muốn tìm con. Hỏi cậu ta là ai cậu ta không nói. Tiểu Ngôn, không thể để học trò đối với con không có quy củ như vậy được, con phải dạy bảo lại đi.”

Lưu Tiểu Nguyên lập tức trừng lớn mắt, Mạc Ngôn búng búng mũi cậu. “Con biết rồi. Cậu ấy rất bướng bỉnh, đối xử tốt với cậu ấy một chút liền không biết lớn nhỏ.”

Lưu Tiểu Nguyên cắn răng nhìn về phía Mạc Ngôn, giơ nắm tay lên uy hiếp.

Mạc Ngôn cầm tay cậu cười nói: “Nhưng cậu ấy là cậu bé rất tốt. Chúng con… Ừm… cùng nhau nghiên cứu đề tài, có chút khó khăn, cậu ấy không tìm thấy con nên có chút nóng nảy mới thế này. Vâng, giờ giải quyết xong rồi ạ. Vâng, rất thuận lợi. Không, không cần đâu mẹ, hôm nay con còn chút việc, về nhà nói sau nhé.”

Mạc Ngôn vừa cố gắng bình tĩnh trả lời từng vấn đề với mẹ, vừa phải dùng sức đè lại Lưu Tiểu Nguyên đang lăn lộn dưới đất cười sắp rút gân bụng.

Buông điện thoại, Mạc Ngôn ôm lấy Tiểu Nguyên cù lưng cậu. “Anh cho em cười! Anh cho em cười này!”

Lưu Tiểu Nguyên cười run rẩy cả người, đẩy anh ra bỏ chạy. Mạc Ngôn nhảy dựng lên đuổi theo. Chạy dọc phòng thực nghiệm, Mạc Ngôn đuổi theo cậu, cầm lấy tay cậu đặt cậu lên tường, không đắn đo hôn lên. Sự quấn quýt gắn bó nhiệt liệt mà triền miên. Tiểu Nguyên ôm cổ anh, như say như dại. Mạc Ngôn ôm lấy cậu, để đôi chân kia quặp lấy lưng mình, tay nâng mông nhỏ của cậu lên, vô cùng thân thiết thổi một chút lên môi cậu. “Hừ! Tiểu bại hoại!”

Lưu Tiểu Nguyên cười híp mắt lại.

“Có đói bụng không?” Trán đối trán, Mạc Ngôn liếm liếm môi Tiểu Nguyên.

“Chết đói rồi! Vài ngày nay chưa hôm nào ăn cơm tử tế! Anh phải đền cho em.”

“Được được, đền cho em. Muốn ăn gì nào?” Anh cười cưng chiều.

“Chỉ ăn cơm thôi không được! Hôm nay là Chủ nhật, anh phải theo em đi chơi!” Ôm cổ làm nũng, ở trước mặt người yêu cậu vốn luôn là một cậu bé không lớn, cứ như đứa nhóc mười tuổi.

“Được được được, đều nghe theo em. Nhưng mà…” Mạc Ngôn ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói gì đó, Lưu Tiểu Nguyên lập tức đỏ mặt kêu lên. “Không được! Em không cần, anh xấu xa…”

Câu kháng nghị bị ngăn lại trong miệng, Lưu Tiểu Nguyên lắc lắc người phản đối nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để Mạc Ngôn ôm vào trong phòng nhỏ.



Trong một góc yên lặng ở vườn trường, một người đứng lặng với sắc mặt lạnh băng. “Thiên Viễn, tìm tôi có chuyện gì?” Nam sinh đối diện chẳng hề để ý nhìn Thiên Viễn.

Thiên Viễn lạnh lùng quan sát hắn ta. “Trong lòng anh rõ ràng mà.”

“Ồ! Tôi biết sao? Tìm anh họ nhận thân thích à? Tôi thấy Phí Thiên Viễn cậu không có thứ tình cảm này. Sẽ không phải là nhà cậu phá sản nên đại thiếu gia cậu tìm tôi vay tiền chứ?” Nói xong hắn ta liền cười càn rỡ, ba nam sinh phía sau cũng ha ha cười rộ lên.

Thiên Viễn áp chế tức giận trong lòng, tới gần một bước. “Đỗ Lập Cường, cái quần chip kia có phải anh bỏ vào quần áo của tôi không?”

Đỗ Lập cường mở lớn mắt, đầu tiên là cả kinh sau đó lập tức vô lại mắng: “Mày đừng có nói nhăng nói cuội! Phí Thiên Viễn, ai chẳng biết đây chính là vì mày muốn vào hội Sinh viên nên mới tạo ra lời đồn, mày tính sao hả?”

“Chính là anh! Chỉ trách tôi sốt ruột nên đã quên anh. Anh trà trộn vào phòng nghỉ, thừa dịp mọi người vội vàng nhét quần chip vào túi đựng thẻ đỏ của tôi. Bêu xấu tôi như vậy còn lôi Cung Học Yến vào, mặc kệ có như anh mong muốn hay không, tôi cũng đã không ngẩng đầu lên nổi rồi! Anh đủ ác độc!” Thiên Viễn giận dữ rống lên.

“Mày có chứng cứ gì?”

“Thật đáng tiếc không có. Nếu không bây giờ anh đã bị đuổi ra khỏi trường rồi.” Thiên Viễn lạnh lùng nói: “Nhưng mà tôi quả thực muốn biết anh làm như vậy vì lý do gì? Vì cái gì lại nhắm vào tôi? Cho tôi một lý do xem nào!”

Đỗ Lập Cường thở hổn hển vài cái, bỗng nhiên phẫn nộ nhìn chằm chằm Thiên Viễn. “Mày muốn lý do? Được, tao cho mày lý do! Bởi vì tao hận mày! Mọi người nhìn mày đều cười như hoa nở, mọi người nịnh hót mày cũng bởi nhà mày có tiền! Mọi việc tốt trong trường học đều dành cho mày, những gương mặt tươi cười ở nhà cũng dành cho mày nốt! Tao so với mày chẳng kém cỏi gì nhưng cái gì tao cũng không có. Tao thi đỗ học viện Y nhưng lại không nộp nổi học phí, mẹ tao vì hai nghìn tệ thiếu nước quỳ xuống chân ba mày, chính là ba mày thà rằng vung tiền bao gái lớn gái nhỏ cũng không muốn cho thân thích nghèo kém của mình! Vì tội ác nhà bọn mày, tao hận mày cả đời!”

“Ba tôi làm gì không liên quan tới tôi.” Thiên Viễn cắn chặt môi.

“Không phải chuyện của mày? Mày là con lão! Lão có bao nhiêu khốn nạn thì mày cũng có bấy nhiêu khốn nạn.”

Thiên Viễn nổi giận gầm lên: “Đỗ Lập Cường! Anh còn dám nói lung tung, đừng trách tôi không thừa nhận tình thân!”

“Gì chứ? Muốn đánh nhau à? Đến đây! Tao cứ mắng đấy, một nhà bọn mày chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”

Thiên Viễn bùng phát tức giận, vung tay lên đánh. Đột nhiên, cổ y bị một cánh tay phía sau siết chặt lại.



Hoàng hôn buông xuống, trong một nhà hàng Nhật Bản, nhân viên phục vụ mặc ki-mo-no lui ra ngoài, cung kính đóng cửa lại. Lưu Tiểu Nguyên dựa đầu vào ngực Mạc ngôn, thoải mái để anh đút đồ ăn ngon vào miệng. Bàn gỗ nho nhỏ, nệm ngồi bằng phẳng êm ái, Lưu Tiểu Nguyên cảm khái nghĩ người Nhật Bản thế nào lại biết hưởng thụ như vậy chứ, nằm ở trong ngực anh ăn uống so với ngồi quy củ bên bàn ăn vẫn sung sướng hơn. Tương lai mình có phòng ở nhất định thiết kế theo kiểu Nhật Bản.

Nhìn cậu nhóc trong ngực phồng miệng ăn uống ngon lành, Mạc Ngôn nhịn không được dùng đầu lưỡi và môi rửa sạch vết dính bên miệng cậu, thuận tiện cũng ăn một miếng – mỹ vị tên Lưu Tiểu Nguyên.

Lưu Tiểu Nguyên mơ màng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề thực nghiêm trọng, ngón tay chọc chọc ngực Mạc Ngôn. “Em hỏi anh, anh… đã từng hôn người phụ nữ nào chưa?”

Vấn đề xảy ra bất thình lình khiến Mạc Ngôn có chút vô thố, nói quanh nói co. Lưu Tiểu Nguyên lập tức giận dỗi ngồi dậy, gương mặt nhỏ nhắn cứng lại. “Rốt cuộc có hay không?”

“Từng có.” Mạc Ngôn thành thật thừa nhân.

“A!” Lưu Tiểu Nguyên nhảy dựng lên như đỉa phải vôi, lấy giấy ăn trên bàn liều mạng lau miệng. Chẳng trách anh lại có kinh nghiệm như vậy, thì ra là tay lõi đời, đáng giận, đáng giận! Mình lau mình lau, mình chà mình chà! Cư nhiên dám để mình hôn lại nụ hôn của người khác.

Mạc Ngôn ôm cậu từ sau lưng, có chút xấu hổ cười cười. “Em làm gì vậy, đều là chuyện đã qua nhiều năm. Em ngại miệng bẩn cũng không nên dùng sức như vậy, nát môi mất thôi.”

“Anh nói đi! Chị ta là ai? Các người đã làm gì rồi?”

Chất vấn hùng hổ làm Mạc Ngôn dở khóc dở cười, xoa bóp mũi cậu. “Cô ấy là bạn hồi đại học của anh, bọn anh có vẻ hợp nhau. Sau đó anh xuất ngoại, tình cảm dần dần phai nhạt. Cũng không có nguyên nhân cụ thể nào, chỉ là không còn cảm giác nữa. Vì thế bọn anh chia tay. Bọn anh không có gì với nhau hết, chỉ là hôn môi thôi. Nhóc này việc gì phải ăn dấm chua(*) như thế chứ?”

(*) ăn dấm chua = ghen tuông

“Hừ!” Lưu Tiểu Nguyên liếc anh một cái, anh tốt nhất nên thành thật với em.

Cậu nhóc ghen tị ưỡn người giương cằm lên liếc mắt một cái khiến tim Mạc Ngôn rung động. Anh kéo cậu qua, vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại vang lên. Lưu Tiểu Nguyên thực không cao hứng cầm lấy. “Alo?”

“Tiểu Nguyên! Cậu chạy đi đâu thế? Mau trở về, có chuyện không may rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play