Trong xe taxi, hai người ngồi cạnh nhau trên băng ghế phía sau. Không biết là do hệ thống sưởi trong xe mở có chừng mực hay là do cánh tay sắp dính sát vào cánh tay Mạc Ngôn mà Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy cả người khô nóng, nhưng trong lòng luyến tiếc tách ra. Cậu cúi đầu nới rộng khăn quàng cổ ra một ít, chóp mũi chôn vào vải dệt mềm mại ấm áp, đều là mùi của anh. Vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với mùi của người khác gần như thế này, cảm giác thực mới mẻ, thực kỳ quái nhưng… cũng tốt lắm.

Lưu Tiểu Nguyên lặng lẽ ngẩng đầu muốn nhìn anh một chút, kết quả Mạc Ngôn đang hơi hơi nghiêng đầu nhu hòa nhìn cậu. Ánh mắt chạm phải nhau, hai người giật mình bối rối quay đầu đi. Mạc Ngôn quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, Lưu Tiểu Nguyên cắm đầu vào khăn quàng cổ, răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn.

Xe dừng trước một nhà hàng được trang trí rất thanh nhã. Lưu Tiểu Nguyên xuống xe hít một hơi khí lạnh, thật là lạnh a. Muốn giết người sao?

Sau khi hai người ngồi xuống, Mạc Ngôn bắt đầu gọi món. Lưu Tiểu Nguyên nhìn thực đơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là do thầy chọn, nếu em không đủ tiền thì thầy phải đi rửa bát đĩa trừ nợ.”

Mạc Ngôn dương dương tự đắc. “Không sao cả, tôi không phải chưa từng làm qua. Lúc du học tôi cũng rửa bát đĩa thuê hơn hai năm đấy.”

Lưu Tiểu Nguyên lấy đũa chống cằm. “Em nghe nói lưu học sinh đại đa số đều là rửa bát đĩa thuê, tại sao thầy cũng làm việc này để sống? Nói gì thì nói thầy cũng là bác sĩ tương lai của đất nước mà.”

Khóe miệng Mạc Ngôn xuất hiện một nụ cười khổ khó phát hiện, khẽ thở dài. “Thì sao chứ? Đều là sinh viên không có kinh nghiệm như nhau thôi. Chi phí học tập của tôi là chi phí của lưu học sinh, so với du học tự trả tiền đã tốt hơn rất nhiều rồi. Lúc đó tôi thường làm nhiều việc cùng một lúc, như vậy không cần mẹ cho tôi sinh hoạt phí, còn để dành được một ít gửi về nữa.”

Lưu Tiểu Nguyên giương miệng, tưởng tượng đến cảnh Mạc Ngôn đứng trước một đống bát đĩa đầy dầu mỡ cầm khăn rửa rửa. Sau đó hình ảnh đổi thành chính mình. A! Lưu Tiểu Nguyên dùng sức lắc đầu.

“Có lẽ đợi tới lúc em xuất ngoại du học có thể không cần phải đi rửa bát đĩa nữa.” Mạc Ngôn cười tủm tỉm nhìn cậu.

Lưu Tiểu Nguyên lắc đầu. “Em không đi. Ở nhà em cũng chưa từng rửa bát đĩa bao giờ, không cần đày đọa bản thân như thế.”

Đồ ăn được mang lên, Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu ăn. Mạc Ngôn gắp đồ ăn đặt vào bát cậu. “Buổi tối vì sao chưa ăn cơm vậy? Cơm căn tin khó ăn lắm à?”

Lưu Tiểu Nguyên cố nuốt xuống một miệng đầy thức ăn, dùng sức lắc đầu. “Haiz, đừng nói nữa. Em đây đúng là gõ cửa thành cháy, hại cá trong chậu. Hai người bọn họ không được tự nhiên làm hại em cũng đói bụng theo.”

“Ai a?”

“Chu Kiến và Thiên Viễn.” Lưu Tiểu Nguyên đặt đũa xuống, nói từ đầu tới cuối chuyện xảy ra từ hôm tranh cử lớp trưởng cho tới nay, cuối cùng thở dài. “Thiên Viễn đó, từ đầu em đã nhìn cậu ta không vừa mắt, cảm thấy cậu ta chẳng tốt đẹp gì. Nhưng ở trong ký túc xá một thời gian dài với nhau cũng hiểu được kỳ thật cậu ta không phải như vậy. Nói cậu ta thật sự thấp hèn tới mức dựa vào Cung Học Yến đi tranh cái gì đó em thật sự không tin được.”

Mạc Ngôn mỉm cười nghe, trong lòng không thấy tốt là bao. Xa rời thực tế không phải là thiên đường, lời đồn đại, ghen tị, lừa gạt và uy hiếp, những hậu quả mà nó gây ra cho những đứa trẻ này sẽ không vì bọn họ còn là vị thành niên mà giảm bớt mức độ thương tổn. Nhưng đây là những gì bọn họ phải trả qua, tựa như những kiến thức phải nắm giữ. Một ngày nào đó bọn họ ra ngoài xã hội, một mình gánh vác tất cả còn gặp nhiều trở ngại hơn, khi đó những gì gặp phải ngày hôm nay sẽ dạy bọn họ cách ứng phó như thế nào.

“Chu Kiến và Thiên Viễn em nghiêng về bên nào hơn?”

Mạc Ngôn chấm tôm đã bóc vỏ sạch sẽ vào muối rồi đặt vào bát Lưu Tiểu Nguyên, Lưu Tiểu Nguyên gắp lên ăn, cái miệng nhỏ nhắn phình lớn còn không quên nói chuyện: “Đương nhiên là Chu Kiến a. Bọn em là bạn thân, lúc nào cũng ủng hộ cậu ấy.”

Mạc Ngôn đưa khăn giấy qua, mỉm cười nhìn cậu. Lần trước cũng là như thế, chính mình được anh lau miệng cho, nghĩ tới đó mặt liền phát sốt, Lưu Tiểu Nguyên thật sự không có can đảm thử lại một lần nữa, do dự một chút rồi vươn tay nhận lấy.

Trên tay Mạc Ngôn trống không, cảm thấy trong lòng cũng trống rỗng một khoảng. Anh rút tay về, chạm vào nơi lúc trước đụng vào chỗ ấm áp mềm mại kia, lòng chua xót phát đau. Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu lau miệng, nửa ngày không ai nói gì.

“À, trước kia thầy cũng ở ký túc xá kia như bọn em à?” Lưu Tiểu Nguyên là người đầu tiên không chịu nổi, mở miệng. Lúc có chuyện để nói thì không sao, lúc cả hai người đều không nói lời nào sẽ có cảm giác khô nóng không ngừng lan ra, cảm giác kích động như vậy thật khổ sở.

“Ừ, hướng của tòa nhà đó không tốt, người ở đó giống như chịu tội. Hồi đó bọn thầy đã thuận miệng làm một bài vè, đoạn trước đã quên, chỉ nhớ rõ một câu là ‘Hạ ấm đông lạnh’.” Mạc Ngôn cười nói.

Lưu Tiểu Nguyên vỗ bàn, lòng đầy căm phẫn nói: “Lạnh thấu xương. Mỗi tối em ngủ giống như chui vào hầm băng. Khi chui vào chăn toàn bộ răng đều va vào nhau lạch cạch lạch cạch như gõ mõ vậy đấy.”

Mạc Ngôn cười rộ lên. “Hệ thống sưởi ấm không phải mới được sửa sao? Vẫn còn tệ à? Các em đi tìm nhân viên quản lý xem.”

“Tìm! Thầy biết người ta nói sao không? Đây là do hệ thống sưởi ấm cũ rồi, không có cách. Là con trai mà sợ lạnh cái gì? Có câu nói tên ngốc ngủ lạnh hoàn toàn dựa vào thân nhiệt cao…” Lưu Tiểu Nguyên thanh thanh cổ họng bắt chước quản lý viên nói khiến cho Mạc Ngôn miệng đầy trà bị sặc, ha ha cười.

Cười đủ, Mạc Ngôn nhìn cậu. “Dù sao cũng phải nghĩ cách, không thể để lạnh thế được.”

Lưu Tiểu Nguyên gắp một miếng cá bỏ vào miệng, đắc ý nói: “Em có cách. Khi nào thật sự rất lạnh sẽ chui vào chăn Chu Kiến. Tên kia có thân nhiệt rất cao.”

Đầu giống như bị bổ một cú, bát canh trong tay Mạc Ngôn bị bóp mạnh một chút. Yên lặng buông bát canh xuống, Mạc Ngôn cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì đó bao lấy, hung hăng giáng xuống, không tiếng động thấp giọng nói: “Hai người không chật sao?”

Mạc Ngôn ảo não nhưng Lưu Tiểu Nguyên không thấy, cậu rất chuyên tâm nhấm nháp cá sốt chua ngọt trước mặt, vừa ăn vừa đĩnh đạc nói: “Chật chứ. Cho nên sau khi em chui vào chăn liền liều mạng ôm cậu ấy, ôm tới mức cậu ấy không chịu nổi tự động leo lên giường của em ngủ.” Cậu ngẩng đầu cười như kẻ trộm. “Nhưng chiêu này không thể dùng lâu, dùng nhiều sẽ không linh.”

Mạc Ngôn cúi đầu hăng say ăn canh, không cần soi gương cũng biết nhất định đỏ mặt tía tai. Cái gì thế này chứ! Mạc Ngôn lần đầu tiên biết khả năng liên tưởng của mình lại có thể phong phú như thế.

Đồ ăn không ăn, canh cũng không uống, đầu đũa đặt trên mặt bàn tạo thành những ký hiệu hình thù kỳ quái, hai người chậm rãi nói thật nhỏ. Không phải có điều gì quan trọng, cũng không phải nói điều không nên, chỉ là muốn ở bên nhau thêm một chút.

“Xin lỗi, hai vị. Chúng tôi muốn đóng cửa, hai vị xem…” Nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào.

Lưu Tiểu Nguyên hoảng sợ, luống cuống tay chân lấy điện thoại ra xem – mười một giờ. “Chết rồi!” Cậu hét thảm một tiếng, sao mà lo liệu đây?

Mạc Ngôn cũng hoảng sợ, bất tri bất giác mà muộn thế này rồi, trường học sớm đã đóng cửa, nguy rồi.

“Em về phòng thế nào đây?” Lưu Tiểu Nguyên đau khổ nói.

Mạc Ngôn vỗ vỗ đầu cậu, an ủi: “Không có việc gì, tôi đưa em về.” Sau đó anh quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Tính tiền giúp tôi.” Nói xong liền rút tiền ra khỏi túi.

Lưu Tiểu Nguyên nhớ rõ hôm nay mình mời khách. “Haiz, không phải nói là…”

Mạc Ngôn cười tủm tỉm. “Gần đây tôi không rảnh rửa bát đĩa.”

Lưu Tiểu Nguyên cười hắc hắc, chiêu này của anh rất khá, vậy được rồi. “Lấy cho tôi thêm hai cân thịt bò nướng, chín chứ đừng tái.”

Sau một lúc, một gói lớn thịt bò nướng chín được mang tới. Mạc Ngôn buồn cười nhìn cậu. “Em làm gì vậy?”

Lưu Tiểu Nguyên cẩn thận dùng túi nilon gói lại, thở dài. “Không phải vẫn còn hai tên cứng đầu chưa ăn cơm đó sao?”

Mạc Ngôn ôn hòa sờ sờ mái tóc nâu của cậu, cậu nhóc nghịch ngợm này đang đau lòng người khác đây mà.

“Chúng ta về thế nào đây?” Lưu Tiểu Nguyên ngồi trong xe nhìn Mạc Ngôn bên cạnh.

Mạc Ngôn cười tủm tỉm dựng thẳng một ngón tay lên. “Đừng hỏi, nghe tôi là được rồi.”

Cái gì thế không biết? Thần thần bí bí. Lưu Tiểu Nguyên bĩu môi.

Xe không dừng lại trước cửa học viện Y mà dừng trước một ngõ tắt nhỏ yên lặng.

“Đây là đâu?”

Mạc Ngôn không nói lời nào, kéo tay Lưu Tiểu Nguyên đi về phía trước. Càng chạy mặt đất dưới chân càng cao, xung quanh bị tường bao vây. Mạc Ngôn dừng bước, ánh mắt của anh trong bóng đêm vô cùng sáng ngời. “Chúng ta trèo tường vào đi.”

“Trèo tường?” Lưu Tiểu Nguyên hưng phấn nhìn Mạc Ngôn. “Thầy cũng trèo tường sao?”

Mạc Ngôn nở nụ cười, cúi đầu nói: “Khi đi học, cùng các học sinh khác chơi sung tới mức quên thời gian, liền trèo chỗ này mà về.”

“Không bị bắt sao?” Lưu Tiểu Nguyên liền hỏi.

Mạc Ngôn cười đắc ý. “Tôi chưa bị bắt lần nào.”

Anh nói xong liền bật người bám vào tường, dùng lực một chút liền leo lên. Nhìn Mạc Ngôn vẫy tay với mình, Lưu Tiểu Nguyên bỏ gói thịt bò vào lòng ngực, lùi lại mấy bước rồi nhảy lên thật mạnh, bám vào tường. Mạc Ngôn vươn tay kéo cậu lên. Hai người cùng lúc nhảy xuống dưới. Dưới chân hai người là bùn đất tơi xốp, còn có cỏ hoang khô héo mọc dày như nêm.

“Đây là đâu vậy?” Lưu Tiểu Nguyên khẩn trương hạ giọng.

“Đi theo tôi.”

Thật tối, mặt đất dưới chân không hề bằng phẳng, Mạc Ngôn nắm chặt tay cậu. Hai người dựa sát vào nhau, từng bước cẩn thận đi trong bóng đêm. Đột nhiên Lưu Tiểu Nguyên trượt chân, còn chưa kịp kêu ra tiếng đã bị một cánh tay dùng sức trên lưng, ôm vào trong ngực.

Hai cơ thể dán sát vào nhau, thậm chí có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của người kia, nghe được tim đập rất mạnh. Một giây này tựa như trăm năm cũng có lẽ trăm năm chính là một giây này. Lưu Tiểu Nguyên nhẹ nhàng đẩy Mạc Ngôn ra, rời khỏi sự ấm áp. Cúi đầu, ai cũng biết biểu hiện trên mặt mình nhất định là không thuốc chữa, bóng tối thật là một thứ tốt. Lưu Tiểu Nguyên xoay người đi về phía trước, Mạc Ngôn theo sau, vòng qua cây cối, phía trước rộng rãi sáng sủa. Mặt hồ bằng phẳng phản chiếu ánh trăng màu bạc sáng trong.

Đi từ từ dọc theo cạnh hồ, hai người đều không nói lời nào. Rung động vừa rồi dần dần biến thành ngọt ngào nhè nhẹ, thấm tận tim gan. Đi tới ký túc xá nam, Mạc Ngôn dừng lại. “Về phòng đi, muộn rồi.”

Lưu Tiểu Nguyên đút hai tay vào túi quần, cúi đầu đứng im, không nói lời nào cũng không động đậy gì. Không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng trở nên ôn nhu, mềm mại, Mạc Ngôn tới gần một chút cầm lấy tay cậu. Lưu Tiểu Nguyên hít thở không thông, yên lặng tháo khăn quàng cổ xuống, giúi vào ngực anh rồi xoay người đi. Nhìn bóng dáng cậu dần biến mất, Mạc Ngôn nắm chặt khăn quàng cổ trong tay.

Vốn là phải về nhà không ngờ lại đi ra ngoài với cậu. Buổi tối nay làm thế nào đây? Mạc Ngôn im lặng nở nụ cười, quên đi, ở tạm trong phòng làm việc một hôm vậy.

Lưu Tiểu Nguyên rón rén trở lại phòng, ngồi xổm cạnh giường Chu Kiến, lấy thịt bò nướng nóng hổi từ trong ngực ra, đẩy đẩy hắn. “Lão đại! Lão đại!”

Chu Kiến căn bản không ngủ, ngửi thấy mùi thịt bò lập tức xoay người lại. “Tên nhóc này sao thế? Giờ mới về hả?”

Lưu Tiểu Nguyên cười hì hì. “Tôi đi kiếm cái ăn cho cậu. Người là sắt, cơm là đá, nếu không ăn cậu sẽ không ngủ được, đúng không? Mau ăn đi, còn nóng hổi đó.”

Chu Kiến xoay người ngồi dậy, mở gói ra, vừa lòng hít hít mũi. “Xem ra tên nhóc cậu còn có lương tâm.”

“Đúng thế! Tôi là bạn thân của cậu mà.” Lưu Tiểu Nguyên cợt nhả bò lên giường.

Chu Kiến chia một nửa thịt bò nướng ra, nhìn Thiên Viễn đang nằm nghiêng, lấy tay đẩy qua. Thiên Viễn cũng không ngủ, thấy đồ nướng được đưa qua, ngừng lại một chút rồi nhận lấy. Hai người, một quay mặt vào trong, một quay mặt ra ngoài, không nói tiếng nào ăn thịt bò nướng. Lưu Tiểu Nguyên nằm ngửa mặt lên trần, tỉ mỉ nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy, chỗ bị dùng sức ôm trên lưng càng ngày càng nóng.

Ba người đều có tâm sự riêng nhưng không ai nghĩ tới ác mộng đang chờ bọn họ phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play