Trong lòng Dạ Vân Sâm lúc này như có con mèo nhỏ, khi bắt gặp chuyện không rõ ràng sẽ không ngừng cong móng vuốt cào cào. Có lẽ là bởi vì trước kia không có người giúp cậu giải đáp thắc mắc, về sau khi gặp Cố Duệ rồi mới đột nhiên phát hiện mặc kệ là cậu hỏi dạng vấn đề gì thì đối phương sẽ giải đáp tất cả, từ đó trở đi khi gặp được chuyện không hiểu sẽ không cần kiềm hãm tính tò mò của bản thân nữa.
Tựa như hôm nay, sau khi dùng xong bữa sáng Cố Duệ liền mang cậu đến đây, nhưng vẫn chưa nói dụng ý tại sao muốn đến đây với cậu, lúc đầu có chuyện khác dời đi lực chú ý nhưng lúc này đã đến nơi mới nhớ tới để hỏi.
Cậu vừa hỏi ra miệng, chưa đợi Cố Duệ trả lời, đột nhiên chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc, "Trông cậy vào tên gia hỏa muộn tao Cố Duệ trả lời, không bằng tới hỏi tôi cho nhanh." Thanh âm quen thuộc mang theo nụ cười thản nhiên, âm sắc trầm thấp vô cùng thích hợp đi làm MC, Dạ Vân Sâm hơi sửng sốt, rồi mới kinh hỉ mà nghiêng đầu lại, quả nhiên liền nhìn thấy thần tượng Tiêu Vân của mình đang mỉm cười đi về phía bọn họ, hai mắt nháy mắt trừng lớn, con ngươi sáng ngời tràn ngập kinh hỉ không thể che giấu.
Thế nhưng ở dị quốc tha hương nhìn thấy thần tượng của chính mình, loại kinh hỉ này không hề có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt ra được!
"Thật vui được gặp cậu lần nữa, Vân Sâm." Tiêu Vân trong mắt hàm tiếu chuẩn xác kêu ra tên mình, Dạ Vân Sâm đã không thể dùng cao hứng để hình dung nữa rồi, hai mắt mở thật to, một bộ không thể tin lại nhịn không được kinh hỉ, mà cậu cao hứng không thèm che giấu như vậy, Cố Duệ đứng bên cạnh đương nhiên nhìn thấy rõ ràng, trên mặt vẫn không có biểu tình gì nhưng Tiêu Vân quen thuộc tính tình của hắn lập tức nhận thấy áp suất thấp phát ra từ trên người hắn, nhịn không được bật cười, người đàn ông chiếm hữu dục mãnh liệt quả nhiên là không thể nói lý, giấm như vậy mà cũng ăn được!
Đương sự Dạ Vân Sâm lúc này giống như đã hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Cố Duệ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Vân, cả người cũng đã hoàn toàn chuyển tới trước mặt Tiêu Vân rồi, hai mắt khó tin trừng lớn: "Anh còn nhớ rõ tôi sao?" Mấy tháng trước hai người mới vội vàng gặp qua mà thôi, cậu hoàn toàn không thể tin được đối phương thế nhưng sẽ còn nhớ rõ mình, được thần tượng nhớ rõ khiến trong lòng cậu "mừng như điên" cũng không đủ để hình dung!
Phản ứng của cậu chọc cười Tiêu Vân, "Sao lại không nhớ rõ cậu chứ?" Có thể thu phục được cột băng di động Cố Duệ, làm sao có thể quên được? Chỉ cần cậu đem Cố Duệ trị đến dễ bảo liền đủ khiến y đem cậu nhớ cả đời. Phải biết, trước đó, thậm chí y đã từng hoài nghi đời này Cố Duệ không có khả năng sẽ thích một người nào khác, một mình độc cô độc vãng sống quãng đời còn lại, may mà Dạ Vân Sâm xuất hiện, đã đánh vỡ đi tầng băng phủ quanh người đem Cố Duệ phóng thích.
Dạ Vân Sâm hưng phấn trừng mắt nhìn, độ cung khóe miệng cong lên ngày càng rõ, "Anh còn nhớ rõ, khiến tôi thật ngoài ý muốn."
Nghe vậy, Tiêu Vân cười cười không nói. Y nhìn hai người đối diện, trong mắt đều mang theo ý cười, kỳ thật không phải là Dạ Vân Sâm phóng thích Cố Duệ, mà là hai người họ giúp đỡ nhau thoát khỏi vỏ bọc. Từ lần trước nhìn thấy hai người đã là mấy tháng trôi qua rồi, cảm giác lúc này khi nhìn hai người đã hoàn toàn không giống, khi hai người ở cùng nhau, bản thân bọn họ đều biến đến thật ấm áp.
Tiêu Vân cố ý xem nhẹ ánh mắt hàn băng của Cố Duệ, cười trêu ghẹo Dạ Vân Sâm: "Người có thể thu phục Cố Duệ, sao tôi có thể dễ dàng quên mất chứ?"
Nghe vậy Dạ Vân Sâm có chút ngượng ngùng cười cười, theo bản năng không muốn phản bác lại, lời nói của y khiến trong lòng Dạ Vân Sâm đột nhiên hiện ra một tia ngọt ngào, cái từ "thu phục" này, cậu thích.
Đột nhiên Cố Duệ tiến lên một bước, tách hai người ra, mặt không đổi sắc nhìn Tiêu Vân: "Đưa chìa khóa cho tôi, cậu có thể đi."
Tiêu Vân nhướng mày, lên án: "Đây gọi là qua sông đoạn cầu!"
Cố Duệ gật đầu, "Đúng!"
Tiêu Vân: "..." Cố Duệ tỏ rõ như vậy khiến y nhất thời không biết nói gì cho phải, loại bị chèn ngang họng này có chút không quá dễ chịu...
Đột nhiên liền không quá nguyện ý đưa chìa khóa cho hắn, nhưng khi bắt gặp tầm mắt lãnh đạm của Cố Duệ, Tiêu Vân vẫn chống cự không nổi lấy ra chìa khóa, Cố Duệ nhận lấy, cũng không nhìn thêm cái nào, lãnh đạm bỏ lại một câu: "Cậu có thể đi rồi!"
Tiêu Vân: "..."
Chiếc cầu nhỏ bị dùng qua liền bị chặt đứt nhìn về phía Dạ Vân Sâm, chờ mong đối phương có thể nói thêm cái gì, Dạ Vân Sâm cười cười với y, phất phất tay: "Hẹn gặp lại!"
Tiêu Vân: "..."
Tiêu Vân không chiếm được bất luận sự an ủi nào buồn bực rời đi, Dạ Vân Sâm nhìn theo thân ảnh rời đi của y bỗng nhiên thở dài một hơi, tự nhủ nói rằng: "Không biết khi nào Tiếu đại thần mới mở concert nữa?!" Lần trước nhờ Cố Duệ mà cậu có thể lén lút nhìn y khảy đàn, cậu còn nhớ rõ như in, cũng chỉ có Tiếu đại thần diễn tấu mới có thể xuất ra âm phù tiến nhập trái tim con người như vậy! Người khiến Dạ Vân Sâm bội phục không nhiều lắm, nhưng chỉ cần đủ khiến cậu bội phục liền tuyệt đối sẽ không quay lưng với họ.
Cố Duệ yên lặng nhìn cậu, âm thầm tính toán nếu bản thân tăng mạnh huấn luyện sẽ có bao nhiêu khả năng vượt qua Tiêu Vân. Nhưng mà loại ý nghĩ này rất nhanh bị chính bản thân hắn phủ định, chưa nói tới thiên phú trong phương diện này, chỉ cần thời gian mỗi ngày Tiêu Vân luyện tập liền chèn ép được hắn.
Lúc này, Dạ Vân Sâm đột nhiên quay đầu lại nhìn Cố Duệ đang không nói gì, nghĩ nghĩ hỏi: "Cố Duệ, Tiếu đại thần vừa rồi đưa chìa khóa cho anh làm gì?" Nghe cuộc trò chuyện của hai người, tựa hồ vừa rồi Tiêu Vân đến chỉ để đưa chìa khóa cho Cố Duệ mà thôi, trong nháy mắt cậu liền có nồng đậm tò mò với chùm chìa khóa kia.
Cố Duệ quét mắt nhìn cậu một cái, không nói chuyện.
Dạ Vân Sâm nhìn nhìn vẻ mặt của hắn, yên lặng suy nghĩ nửa ngày, thừa dịp Cố Duệ không chú ý vươn tay cầm lấy tay phải Cố Duệ, kéo kéo, "Tiếu đại thần chỉ là thần tượng." Nói xong, âm thầm quan sát phản ứng của hắn, thấy hắn vẫn không nói lời nào, cả người cậu đều cọ vào ngực Cố Duệ, lấy lòng mà bỏ thêm một câu: "Anh là người trong lòng của em, không ai có thể so sánh được."
Cậu vừa dứt lời, biểu tình Cố Duệ liền có chút buông lỏng nhưng vẫn là một bộ không đổi sắc, thản nhiên liếc nhìn Dạ Vân Sâm một cái, vẫn không nói chuyện, nhưng Dạ Vân Sâm một chút cũng không để ý, cùng Cố Duệ bên nhau một thời gian dài như vậy, cậu đã có thể hiểu được tâm tình Cố Duệ đang tốt hay xấu chỉ nhờ thông qua những biểu tình từ rất nhỏ trên mặt hắn.
"Nói gì đó với em đi, lát nữa chúng ta phải đi đâu? Cái chìa khóa này là dùng để làm gì?" Bản thân Dạ Vân Sâm hoàn toàn không phát hiện, thời điểm đối mặt với Cố Duệ cậu đã có thể vô cùng tự nhiên làm nũng, rất nhiều loại hành động trước kia cậu xem là ấu trĩ nhưng đến hiện tại cậu sẽ không tự giác biểu hiện ra trước mặt Cố Duệ, biến hóa này vô cùng rõ ràng, chỉ cần là người có tiếp xúc qua với cậu đều có thể dễ dàng phát hiện ra.
Nhưng chính nhờ những hành động không tự giác làm nũng ấy mới khiến Cố Duệ hưởng thụ, cứ cho là vừa rồi trong lòng hắn vô cùng khó chịu thì khi nhìn thấy Dạ Vân Sâm như thế trong nháy mắt liền nguôi giận, nhưng điều cần tỏ rõ trên mặt vẫn phải làm, nếu để cho Dạ Vân Sâm biết chỉ cần dễ dàng như vậy liền có thể khiến hắn đầu hàng, về sau còn không nhảy lên đầu hắn ngồi luôn?
"Đi sẽ biết." Ném một câu nhẹ nhàng như thế, hắn xoay người đi về một hướng khác.
Dạ Vân Sâm trở tay không kịp, bàn tay vừa ôm lấy cánh tay Cố Duệ trượt xuống khoảng không, thoáng bất mãn mà cau có cái mũi, đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không có ý muốn đuổi theo, Cố Duệ đi xa hơn năm bước phát hiện cậu không đi theo, rốt cục vẫn dừng lại, xoay người không lời gì để nói nhìn cậu.
Khóe miệng Dạ Vân Sâm nháy mắt cong lên, bước chân đi thật nhanh đến bên cạnh hắn, cậu chỉ biết, trên thế giới này, người không có khả năng sẽ ném bỏ cậu nhất chính là Cố Duệ, nói không rõ sao cậu có thể tự tin như vậy, dù sao cậu biết chắc chắn là vậy! Chỉ có Cố Duệ mới có thể cho cậu cảm giác vô cùng an toàn không giải thích rõ này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT