Trần Bình An rất quen thuộc loại ánh mắt này, giống như mình khi còn bé đối đãi Lưu Tiện Dương, Lưu Tiện Dương lúc ấy, là vua của đám nhỏ trong ngõ Hạnh Hoa ngõ Nê Bình, bắt rắn bẫy chim mò cá, hình như trên đời này không có chuyện Lưu Tiện Dương không biết làm. Đến sau đó, những người vốn dĩ đi theo phía sau cái mông Lưu Tiện Dương làm bạn, có người đi Long Diêu làm học đồ, hay là đi các cửa hàng quán xá trong trấn làm công, hoặc là hỗ trợ quản sổ sách cho thân thích, cũng có như Tống Tập Tân nói, người không tiền đồ nhất, cũng có thể đi ruộng kiếm thức ăn, cuối cùng đi theo Lưu Tiện Dương, chỉ còn lại có hắn.
Trần Bình An đem ba con cá cho thiếu nữ, dùng vài cọng cỏ xiên cá lại với nhau, đưa cho thiếu nữ. Nàng ấy tiếp nhận xâu cá, thấy có chút nhẹ, cảm giác không giống như là có thể đủ làm một đĩa thức ăn, nàng ấy liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn dòng suối nhỏ, tràn đầy chờ mong. Trần Bình An ngầm hiểu, áy náy nói: "Mấy con cá kế tiếp, ta cần nấu canh tẩm bổ thân thể cho bạn bè, không thể tặng cho cô."
Thiếu nữ chỉ chỉ túi bánh ngọt cách đó không xa, ý bảo có thể dùng cái này để đổi cá, Trần Bình An lắc đầu cười nói: "Không được, bánh ngọt ăn ngon, cũng có thể lấp đầy bụng, thế nhưng không có dinh dưỡng bằng canh cá."
Thiếu nữ gật đầu, không có ép buộc, yên lặng trở về chổ ngồi cũ, cẩn thận đem cá đặt ở bên chân, sau đó tiếp tục đại nghiệp "Miệng ăn núi lở" của mình.
Trần Bình An tuy rằng hiếu kỳ thân thể của nàng, nhưng cũng không có lắm miệng đi hỏi, thấy nàng ấy ăn mặc, không giống như là tiểu thư khuê các Phố Phúc Lộc Ngõ Đào Diệp bên kia, có chút như là Trĩ Khuê sát vách, thanh tú xinh xắn, cũng không thích nói chuyện. Trần Bình An đột nhiên có chút lo lắng, nàng ấy không phải là tiểu nha hoàn trộm đồ ăn trong nhà chứ, nghe nói quy củ trong mấy nhà lớn rất lợi hại, Lưu Tiện Dương và Tống Tập Tân hai người luôn thích nghịch phá, nhưng riêng chuyện này thật ra ngoại lệ, chỉ bất quá cách nói của Lưu Tiện Dương rất dọa người, nói là nha hoàn tỳ nữ ở những nhà lớn, một bước đi sai tư thế, sẽ bị quản gia phái người đánh gãy chân, ném ra ngoài tường nằm chờ chết. Tống Tập Tân thì nói Lưu Tiện Dương nghe nhầm đồn bậy, mới không khoa trương như vậy, chỉ bất quá mọi nha hoàn trong nhà, quả thật bước đi đều nhẹ như mèo, không nghe nửa điểm âm thanh. Lúc đó Lưu Tiện Dương thoáng nhìn tỳ nữ Trĩ Khuê một bên vụng trộm vui vẻ, lập tức thẹn quá thành giận, mắng to Tống Tập Tân nói cái gì mà nói, con ngỗng nhà ngươi có thể nói hả?
Trần Bình An cuối cùng mò lên thêm bảy tám con cá, sọt trúc bị chúng nó làm lung lay lắc lắc, sắc mặt trắng bệch của thiếu niên biết bản thân đã đến cực hạn, nước lạnh mùa xuân, đã thấm dần dần vào bên trong, chủ yếu đương nhiên vẫn là tay trái bị thương, Trần Bình An lần cuối cùng sau khi lên bờ, bước nhanh xuống dốc đá, chui vào trong bụi cỏ, phát ra những tiếng động xào xạt liên tục, không bao lâu rút ra ba bốn ngọn cỏ, không ít cỏ còn dính bùn đất, nắm trong lòng bàn tay, nhặt một cục đá bình thường, sau khi trở lại dốc đá, tìm một cái lổ nhỏ to cỡ bàn tay, lau khô đống cỏ, bắt đầu nhẹ nhàng nghiền nát, rất nhanh liền biến thành một đống bầy nhầy màu xanh, tản ra mùi thơm cỏ dại mùa xuân.
Đưa lưng về phía thiếu nữ, Trần Bình An hít sâu một hơi, cắn chặt răng, bắt đầu cởi vải bông trên tay trái, cái trán rất nhanh chảy ra mồ hôi, thoáng cái đã thấm ướt cả đầu. Vết thương không rõ máu thịt, tuy rằng phần xương bên trong đã được băng bó trước đã tốt hơn một ít, nhưng vẫn có thể nói là nhìn thấy mà giật mình. Trần Bình An lúc đi cũng không có nghĩ tay trái sẽ xuống nước, cho nên không có chuẩn bị vải bông, trước đó trong đầu đều là Xà Đảm thạch có thể kiếm tiền cùng với bắt cá nấu canh hai chuyện, lúc này mới ý thức được mình phạm vào một sai lầm lớn, thiếu niên đang có chút ngơ ngác, đột nhiên một bàn tay xuất hiện tại trước mắt, cầm mấy miếng vải sạch, thì ra là thiếu nữ áo xanh kéo xuống một đoạn tay áo không biết từ bao giờ, Trần Bình An lộ nụ cười thảm, bất chấp khách khí với thiếu nữ, sau khi bôi thuốc lên vết thương trên bàn tay, tới gần bên mép, dùng hàm răng cắn một cái, tay phải xiết chặt, thắt hai vòng quanh bàn tay, một loạt động tác, đâu vào đấy, lại như hồ điệp vỗ cánh, khiến cho những người đứng xem hoa cả mắt.
Sau khi hoàn tất, Trần Bình An chậm rãi giơ tay phải lau mồ hôi, hai tay run không ngừng, căn bản không bị khống chế.
Thiếu nữ áo xanh ngồi xổm bên cạnh, vươn một ngón tay cái hướng Trần Bình An, vẻ mặt ngươi rất lợi hại.
Trần Bình An tay phải chỉ chỉ con mắt của mình, cười khổ nói: "Thật ra ta đau đến nước mắt đều chảy ra."
Thiếu nữ quay đầu liếc mắt nhìn cái sọt lớn và sọt cá bên cạnh thiếu niên, có chút nghi hoặc.
Trần Bình An thần sắc xấu hổ, "Những cục đá này có thể kiếm tiền, hơn nữa bắt cá cũng rất quan trọng."
Thiếu nữ tỉnh tỉnh mê mê, nhưng vẫn không có mở miệng nói, hai mắt có chút hư không, quay đầu kinh ngạc nhìn suối nước.
Giây phút ấy, ánh sao sáng trên không, trời đất tịch liêu, nhân gian hình như chỉ còn lại một đôi thiếu niên thiếu nữ.
Thân thể của Trần Bình An từ từ ổn định lại, hô hấp gấp gáp trước kia, bắt đầu vô thức chậm lại, dần dần ổn định.
Giống như từ dòng suối nhỏ bất ngờ bạo phát, biến thành suối nước xuân thu.
Loại chuyển biến lặng yên này, thiếu niên căn bản không có lưu ý, hồn nhiên thiên thành, nước chảy thành sông.
Trần Bình An biết một thân ướt sũng, không thể bị gió lạnh đầu mùa thổi qua quá lâu, phải nhanh chóng trở về trấn nhỏ đổi quần áo. Thiếu niên tự nhiên sẽ không hiểu bệnh lý trong sách, thế nhưng thiếu niên đời này sợ nhất chuyện sinh bệnh, đối với bốn mùa thay đổi và thân thể của bản thân thích ứng, đã sớm bồi dưỡng ra một loại trực giác nhạy cảm. Cho nên rất nhanh mặc vào giầy rơm, mang sọt cá bên hông, lưng cõng sọt đá, phất phất tay với thiếu nữ áo xanh, cười nói: "Ta đi, cô nương cũng về nhà sớm đi."
Trần Bình An vừa đi xuống dốc đá, không nhịn được quay đầu nhắc nhở: "Lang Kiều bên kia nước đặc biệt sâu, ngàn vạn lần cẩn thận đừng để trượt chân. Lúc về nhà, tốt nhất đi nghiêng về hướng ruộng nước bên này, dù cho có ngã, cả người đầy bùn cũng tốt hơn là lọt xuống suối..."
Trần Bình An nói nói xong, đột nhiên ý thức được mình nói có chút điềm xấu, nghe không giống như là lời hữu ích, ngược lại là mẹ Cố Sán ở ngõ Nê Bình, am hiểu nhất cái loại nói chuyện kiểu rủa người vô liêm sỉ, Trần Bình An rất nhanh liền ngậm miệng lại, không lải nhải, bước đi nhanh hơn, chạy về hướng trấn nhỏ.
Cái sọt rất nặng.
Thế nhưng thiếu niên giầy rơm đặc biệt hài lòng.
Sau khi cởi ra cái khúc mắc gần như bế tắc, Trần Bình An lần đầu tiên cảm thấy mình nên sống tốt.
Ví dụ như phải có tiền!
Có thể mua được câu đối xuân mang theo hương đặc biệt, môn thần đủ hoa văn màu sắc, đủ tiền trả bánh bao thịt cho Mao đại nương, tốt nhất mua thêm một con trâu, hoặc có thể nuôi một bầy gà giống như Tống Tập Tân sát vách...
Thiếu nữ áo xanh vẫn đang siêng năng “phá mồi” như cũ, thần sắc vô cùng nghiêm túc, mỗi lần cầm lấy bánh ngọt mớ, đều như đối phó một vị đại địch sinh tử.
Lúc nàng đang cao phân cao thấp với một cái bánh ngọt, thân thể đột nhiên cứng ngắc, sau khi ý thức được đại sự không ổn, không phải chạy trốn, mà là mở lớn cái miệng, nuốt vào hơn phân nửa cái bánh, sau đó vỗ vỗ hai tay, ngồi ở tại chỗ khoanh tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT