Vị lão phu tử thăm viếng núi Đông Hoa kia, là nhận lời mời của một vị phó sơn chủ thư viện Sơn Nhai, chiều hôm nay sẽ truyền đạo giảng dạy ở phòng khuyến học.
Trần Bình An dẫn Bùi Tiền băng qua hành lang, đến ngoài cửa phòng khuyến học bóng cây rậm rạp, vừa lúc kết thúc buổi học.
Chỉ thấy Lý Bảo Bình giống như một con cá chép nhỏ linh hoạt, qua lại như con thoi trong biển người, thoáng chốc đã dẫn đầu chạy ra cửa viện. Rời khỏi viện rồi, Lý Bảo Bình giơ nắm tay lên, dùng nó để khen ngợi chính mình. Rất nhanh cô đã nhìn thấy Trần Bình An và Bùi Tiền, liền bước nhanh hơn. Bùi Tiền thấy Lý Bảo Bình chạy như bay trong thư viện, lại càng bội phục, Bảo Bình tỷ tỷ đúng là không sợ trời không sợ đất.
Ba người gặp nhau, sau đó cùng đi đến nhà khách. Lý Bảo Bình kể với Trần Bình An rất nhiều chuyện lý thú, chẳng hạn như lúc lão phu tử kia dạy học, có một con nai trắng như tuyết nằm bên cạnh. Nghe nói năm xưa vị lão phu tử này sáng lập thư viện tư nhân, người và trời cảm ứng, con nai trắng như tuyết kia đã trông coi bên cạnh ông ta. Nhờ vậy thư viện xây dựng trong núi sâu rừng thẳm, mới không bị dã thú xâm nhập và yêu tinh phá hoại.
Cuối cùng Lý Bảo Bình nói, con nai trắng như tuyết bên cạnh Triệu lão phu tử kia, nhìn có vẻ không lanh lợi xinh đẹp bằng con nai của vị Hạ tỷ tỷ Thần Cáo tông, năm xưa đã dẫn vào động tiên Ly Châu chúng ta.
Vừa nghĩ đến Hạ Tiểu Lương, Trần Bình An liền cảm thấy nhức đầu, nghĩ đến dự định sau này lại càng nhức đầu. Hắn chỉ hi vọng đời này cũng không gặp lại vị nữ đạo sĩ phúc duyên siêu việt một châu kia.
Năm đó tại vách đá bên bờ sông Long Tu, Trần Bình An lần đầu gặp Hạ Tiểu Lương của Thần Cáo tông đại biểu cho nhánh đạo thống của mình, đã nhìn thấy con nai trắng như tuyết lấp lánh kia.
Sau đó hắn thuận miệng hỏi Thôi Đông Sơn, mới biết con nai kia cũng không đơn giản, bề ngoài trắng như tuyết chỉ là pháp thuật che mắt do đạo quân Kỳ Chân thi triển. Thực ra nó là một con nai năm màu, ngay cả tu sĩ năm cảnh giới cao cũng thèm thuồng, từ xưa chỉ có người mang khí vận phúc duyên mới nuôi dưỡng bên cạnh được.
Năm xưa chưởng giáo Lục Trầm đã dùng đạo pháp vô thượng, dựng lên một cây cầu số mệnh giữa hắn và Hạ Tiểu Lương. Vì vậy sau khi động tiên Ly Châu tan vỡ rơi xuống, Trần Bình An có thể chia đều phúc duyên với Hạ Tiểu Lương. Trong đó đương nhiên có mưu đồ sâu xa của Lục Trầm, muốn nhắm vào văn mạch của Tề tiên sinh.
Loại giằng co trên tâm tính này rất nguy hiểm, nếu đổi thành người khác, e rằng đã bị kéo đến một nơi nào đó của Bạch Ngọc Kinh năm thành mười hai lầu ở thế giới Thanh Minh. Nhìn như nở mày nở mặt, nhưng thực ra đã biến thành con rối. Cho nên Trần Bình An có cảm xúc rất sâu với bốn chữ “phúc họa liền kề”.
Có điều tâm tính của Trần Bình An mặc dù không bị kéo đến Bạch Ngọc Kinh của Lục Trầm, nhưng cũng vô hình trung gieo xuống rất nhiều “mầm bệnh”. Chẳng hạn như đối với chuyện tìm kiếm bí cảnh của động tiên đất lành tan vỡ, trong lòng Trần Bình An vẫn luôn bài xích.
Cho đến khi du lịch một chuyến với Lục Đài, rồi đến những lời nói vô tâm của Chu Liễm, mới khiến cho Trần Bình An bắt đầu thay đổi. Đối với chuyến du lịch Bắc Câu Lô Châu trong tương lai, quyết tâm của hắn lại càng kiên định.
Nơi đó được xưng là kiếm tu như rừng, tôn sùng võ đạo nhất thế giới Hạo Nhiên. Ngay cả thánh nhân thư viện Nho gia cũng phải nổi nóng ra tay đánh địa tiên, mới xem như nói thông đạo lý.
Trần Bình An muốn đến đó luyện kiếm, chỉ một mình, luyện kiếm thuần túy nhất.
Trần Bình An cười hỏi:
- Phu tử dạy học, giảng như thế nào?
Lý Bảo Bình ngẫm nghĩ, nói:
- Trong một quyển sách có người sùng bái vị Triệu lão tiên sinh này, nói rằng phu tử dạy học, như có một con hạc từ phía đông bay ngang sông, kêu lên một tiếng, sông tràn sóng xanh. Con đã nghe rất lâu, cảm thấy có một chút đạo lý, nhưng không khoa trương như trong sách nói.
- Song điểm lợi hại nhất của vị lão phu tử này, vẫn là cảm ngộ lên lầu nhìn ra biển xa, tôn sùng dùng thơ ca từ phú để “diện kiến” tiên hiền cổ nhân, trăm năm ngàn năm vẫn có thể cộng hưởng. Sau đó là tiến một bước trình bày, mở rộng ra thiên lý học vấn của ông ta.
- Có điều lần này dạy học, lão phu tử nói rất lắt nhắt, chỉ chọn một quyển điển tịch Nho gia làm đối tượng huấn cổ, không lấy ra bản lĩnh nhà nghề của văn mạch bọn họ, chuyện này khiến em hơi thất vọng. Nếu không phải gấp gáp muốn tìm tiểu sư thúc, em cũng muốn hỏi lão phu tử một chút, khi nào mới giảng đến thiên lý nhân tâm kia.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, hỏi:
- Vị lão phu tử này, xem như là xuất thân từ nhánh của Lục thánh nhân ở thư viện Nga Hồ Nam Bà Sa Châu?
Lý Bảo Bình cười rạng rỡ nói:
- Tiểu sư thúc anh biết thật nhiều. Đúng vậy, tổ sư gia của vị Triệu lão phu tử này, chính là vị Lục thánh nhân được khen là “lòng chứa thiên hạ, tâm nhìn biển cả”.
Trần Bình An nhớ tới quyển “Sơn Hải Chí” đã tặng cho Vu Lộc, trong đó có nói Lục thánh nhân và họ Trần thuần nho quan hệ không tệ. Không biết Lưu Tiện Dương có cơ hội gặp mặt một lần hay không.
Bùi Tiền vẫn luôn muốn chen miệng nói chuyện, nhưng từ đầu đến cuối nghe giống như rơi vào mây mù, sợ vừa mở miệng sẽ lộ tẩy, bị sư phụ và Bảo Bình tỷ tỷ xem là đồ ngốc, cho nên có phần mất mát.
May mà Trần Bình An đã kéo tai Bùi Tiền, dạy dỗ:
- Thấy không, Bảo Bình tỷ tỷ của ngươi biết rất nhiều trường phái học vấn và tôn chỉ nghĩa lý. Tuy ngươi không phải là học sinh của thư viện, đọc sách không phải là nghề chính của ngươi...
Bùi Tiền giậm chân một cái, ấm ức nói:
- Sư phụ, đó là Bảo Bình tỷ tỷ, con làm sao so được. Nếu đổi thành một người khác, chẳng hạn như Lý Hòe thì sao? Hắn cũng đã đi học ở thư viện nhiều năm như vậy, so với hắn thì con còn chịu thiệt đấy.
Trần Bình An cũng không nói dông dài, cười ha hả, buông tay ra, xoa đầu Bùi Tiền:
- Xem như ngươi cơ trí.
Trở lại nhà khách, Vu Lộc đã sớm chờ ở đó, đứng kề vai với Chu Liễm dưới mái hiên, dường như trò chuyện rất hợp ý.
Có Vu Lộc ở đây, Trần Bình An cũng yên tâm hơn không ít.
Trong trận sóng gió ở thư viện lúc trước, chính Vu Lộc đã âm thầm giải quyết dứt khoát. Ngay trước mặt một kiếm tu, lại đánh cho hiền nhân Lý Trường Anh kia phải nhờ người khiêng xuống núi Đông Hoa.
Ăn cơm xong, Trần Bình An tiếp tục đi đến thư phòng của Mao Tiểu Đông, bàn bạc chuyện luyện hóa vật bản mệnh. Hắn nhờ Vu Lộc giúp trông chừng Bùi Tiền một lát, Vu Lộc cười đáp ứng.
Sau khi Trần Bình An rời đi, Lý Bảo Bình nói muốn trở về ký túc xá, ghi chép những lời dạy của phu tử hôm nay. Bùi Tiền tìm một cái cớ không đi theo, sau đó đến phòng khách của Trần Bình An tìm hòm trúc, lấy hộp đựng bảo vật ra. Cô và Lý Hòe sẽ có một trận chiến tông sư, đã lén lút ước hẹn trên đỉnh núi Đông Hoa.
Vu Lộc theo Bùi Tiền lên núi. Chu Liễm yên lặng rời khỏi, dựa theo phân phó của Trần Bình An, âm thầm bảo vệ Lý Bảo Bình.
Đến đỉnh núi Đông Hoa, Lý Hòe đã ngồi ngay ngắn ở đó, trước người là hộp gỗ màu vàng nhạt lai lịch không tầm thường kia.
Bùi Tiền nhếch miệng, cũng đặt hộp đựng bảo vật lên bàn đá.
Vu Lộc ngồi trên ghế đá, nhìn hai đứa bé đối mặt với nhau, cảm thấy rất thú vị.
Sau khi nhìn thấy hộp đựng bảo vật kia, Lý Hòe như lâm đại địch:
- Bùi Tiền, ngươi xuất chiêu trước!
Bùi Tiền cười một tiếng, mở hộp đựng bảo vật năm xưa Diêu Cận Chi tặng cho, có kết cấu chín ngăn. Bên trong có tượng gỗ linh chi tinh xảo xinh xắn, có mấy đồng tiền cổ hiếm thấy mà Diêu Cận Chi đã mua, còn có một tấm lệnh bài Đạo gia năm tháng lâu đời được gói kỹ, điêu khắc tượng thần Linh Quan Đạo gia mặt đỏ râu dài, giáp vàng áo đỏ, nơi ấn đường có mắt thần.
Trải qua sư phụ Trần Bình An giám định, ngoại trừ lệnh bài Linh Quan và linh chi bằng gỗ, phần nhiều là đồ chơi quý giá của thế tục, không xem là linh khí tiên gia.
Bùi Tiền nhẹ nhàng lấy tấm lệnh bài ra kia, đặt lên bàn:
- Mời tiếp chiêu!
Lý Hòe mở hộp gỗ màu vàng nhạt, từ bên trong lấy ra một tượng đất du hiệp cầm kiếm, khoanh tay trước ngực:
- Ta có kiếm tiên ngăn địch, còn có thể giết địch, ngươi làm thế nào?
Bùi Tiền lập tức lấy ra tượng gỗ linh chi chất liệu nhẵn nhụi, tạo hình cổ xưa:
- Cho dù trúng một kiếm của đại tướng kiếm tiên dưới trướng ngươi, linh chi là thuốc đại bổ, có thể kéo dài tính mạng. Ngươi lại xuất chiêu!
Lý Hòe lẩm bẩm, lấy người tí hon bằng đất thứ hai ra, đó là một canh phu cầm chiêng trống:
- Khua chiêng gõ trống, ồn ào chết ngươi.
Bùi Tiền cười nhạt, lấy mấy đồng tiền cổ kia ra, đặt lên bàn:
- Tiền có thể sai khiến quỷ thần, cẩn thận lâu la nhỏ của ngươi làm phản, ngược lại gõ chiêng trống vang trời ngoài cửa sổ nhà ngươi. Đến phiên ngươi rồi!
Lý Hòe lấy tượng đất thứ ba ra, đó là một pho tượng võ tướng mặc giáp:
- Võ tướng sa trường này trung thành với ta nhất, ngươi dùng tiền chỉ giống như dùng bánh bao thịt ném chó, có đi mà không có về.
Sau đó hắn lại lấy ra một pho tượng đạo nhân cầm phất trần:
- Đây là một thần tiên lão gia trong đạo quán trên núi, vẫy phất trần một cái là có thể dời sông lấp biển. Ngươi có nhận thua không?
Lần này Bùi Tiền không lấy bảo bối trong hộp đựng bảo vật ra, mà là từ ống tay áo cẩn thận lấy túi thơm do Quế phu nhân tặng. Trước tiên cô xoay người đổ hết tiền riêng và nhành quế lá quế bên trong ra, cất kỹ, sau đó đặt cái túi phát ra hương thơm mát mẻ lên bàn:
- Cái túi càn khôn này của ta, tiên thuật hay pháp bảo gì cũng có thể thu vào, phất trần của một lão đạo sĩ mũi trâu thối tha có tính cái gì.
Sau đó Bùi Tiền đặt nhành quế lấp lánh đáng yêu kia lên bàn, lại bắt đầu khoác lác:
- Đây chính là một nhánh cây quế trên cung trăng, một khi ném xuống đất, ngày mai sẽ có thể mọc lên một cây quế còn cao hơn nhà lầu.
Lý Hòe vội vàng lấy ra tượng đất cuối cùng, có hình dáng tiên tử cưỡi hạc:
- Vật cưỡi của thị nữ này là tiên hạc, có thể lén lút ngậm nhành quế của ngươi đi.
Bùi Tiền lấy đao trúc kiếm trúc bên hông xuống, vỗ mạnh lên bàn:
- Một kiếm cắt chân của tiên hạc, một đao chém đứt đầu thị nữ.
Cuối cùng Lý Hòe lấy tượng gỗ sơn màu ra, cũng là đại tướng số một dưới trướng, cao bằng nửa cánh tay, vượt xa bộ tượng đất mà Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết tặng cho:
- Một tay bắt kiếm của ngươi, một tay nắm đao của ngươi.
Sau đó hai người bắt đầu dùng mọi chiêu thức. Bùi Tiền lấy ra gậy leo núi đã được tiểu luyện, cùng với những đồ vật thế tục còn lại trong hộp, chỉ đáng tiền chứ không trợ giúp tu hành. Lý Hòe thì lấy ra quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” kia, kể cả yêu tinh quỷ quái năm xưa bị A Lương nhét vào trong sách. Có điều đại khái vẫn là Bùi Tiền chiếm ưu thế.
Trên bàn đá rực rỡ muôn màu, xếp đầy gia sản của Bùi Tiền và Lý Hòe.
Hai đứa nhóc so kè với nhau, Vu Lộc nhìn rất thú vị.
Cuối cùng Lý Hòe thở dài một tiếng, ôm quyền nói:
- Được rồi, ta thua. Tài nghệ không bằng người, cờ kém một nước, Lý Hòe ta là đại trượng phu đội trời đạp đất, nhận thua được.
Bùi Tiền khoanh tay trước ngực, gật đầu, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Lý Hòe:
- Không sao, đây gọi là dù bại vẫn vinh. Trên giang hồ, anh hùng hảo hán có thể đấu với ta nhiều hiệp như vậy, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lý Hòe quay đầu, nói với Vu Lộc:
- Vu Lộc à, ngươi may mắn được quan sát trận chiến đỉnh cao này, xem như là phúc khí của ngươi.
Bùi Tiền lên mặt cụ non nói:
- Ta không phải là loại người giang hồ thích hư danh, cho nên Vu Lộc ngươi tự mình nhớ kỹ là được, không cần đi tuyên dương khắp nơi.
Lý Hòe và Bùi Tiền đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhếch miệng cười, hiểu ngầm trong lòng.
Bùi Tiền nghĩ thầm, sau này Lý Hòe đeo hòm sách du học, nhất định phải cho hắn biết thế nào là cao thủ giang hồ chân chính, thế nào là kiếm thuật tuyệt đỉnh, đao pháp bá đạo của nhân gian.
Lý Hòe thì suy nghĩ, sau này rời khỏi thư viện đi xa, nhất định phải kéo Bùi Tiền cùng nhau xông pha giang hồ, có người để trò chuyện, hắn cũng cảm thấy an lòng.
Vu Lộc yên lặng ngồi ở một bên, trong lòng cảm thán. Một phần là vì hai đứa nhóc có thể sở hữu nhiều đồ vật quý giá như vậy, còn thán phục da mặt của bọn chúng thật dày, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Bởi vì Lý Hòe trốn học đến đây, cho nên lúc này trên đỉnh núi cũng không có học sinh thư viện hay khách viếng thăm nào dạo chơi. Nhờ vậy Vu Lộc bớt đi rất nhiều phiền phức, mặc cho hai đứa trẻ bắt đầu chậm rãi thu thập gia sản.
Là thái tử điện hạ của vương triều họ Lư, cộng thêm năm xưa họ Lư nổi tiếng là “tàng bảo phong phú” ở phương bắc Bảo Bình châu, cho nên trong nhóm người ngoại trừ Trần Bình An, ánh mắt của Vu Lộc có lẽ còn tốt hơn Tạ Tạ tu hành trên núi.
Vu Lộc biết gia sản của hai đứa nhóc, gần như có thể sánh ngang với tu sĩ cảnh giới Long Môn. Thậm chí một số địa tiên cảnh giới Kim Đan hoang dã, không nói đến vật bản mệnh, bọn họ cũng chưa chắc có của cải phong phú như vậy.
Vu Lộc nói đùa với Bùi Tiền:
- Bùi Tiền, không sợ ta thấy tiền nổi lòng tham à?
Vu Lộc hiểu rõ tính tình của Lý Hòe, là một đứa nhóc tâm địa cao ngạo, cho nên sẽ không hỏi như vậy.
Bùi Tiền lườm Vu Lộc một cái, hơi chán ghét, cảm thấy cái gã Vu Lộc này dường như đầu óc không linh hoạt lắm:
- Ngươi là bằng hữu của sư phụ ta, ta có thể không tin nhân phẩm của ngươi sao?
Vu Lộc cứng họng không biết nói gì.
- --------
Bên phía thư phòng, sau khi cùng nhau suy diễn xong tất cả chi tiết luyện vật, Mao Tiểu Đông vỗ vào cây thước bên hông một cái. Từng món thiên tài địa bảo dùng để luyện chế văn mật màu vàng bay ra khỏi thước, ào ào rơi xuống trên bàn. Tổng cộng có mười tám loại, lớn nhỏ không đều, giá cả có cao có thấp. Hiện giờ còn thiếu sót sáu món, trong đó bốn món sẽ nhanh chóng được gởi đến thư viện Sơn Nhai.
Hai món khác tương đối khó tìm, không phải là không thể dùng nguyên liệu khác thay thế, nhưng hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến cấp bậc cuối cùng của văn mật màu vàng. Dù sao Mao Tiểu Đông kỳ vọng rất cao với chuyện này, hi vọng Trần Bình An ở núi Đông Hoa mà mình trấn giữ, có thể luyện chế ra một vật bản mệnh hoàn hảo không tì vết, trấn giữ kinh huyệt thứ hai.
Có mấy lời Mao Tiểu Đông giấu ở trong bụng, không nói với Trần Bình An. Một là muốn cho Trần Bình An ngạc nhiên bất ngờ, hai là lo lắng Trần Bình An sẽ vì vậy mà băn khoăn, suy tính thiệt hơn, ngược lại không tốt.
Một khi luyện chế thành công văn mật màu vàng, sẽ giống như quyền quý vương hầu mở ra phủ đệ, lại giống như chủ tướng trên sa trường giơ một cây cờ lớn, có thể tại thời gian và địa điểm đặc biệt, gia tăng tốc độ hấp thu linh khí.
Chẳng hạn như Thiên Can Địa Chi (hệ thống đánh số thành chu kỳ) của ngũ hành kim, bao gồm Canh, Tân, Thân, Dậu. Địa điểm thích hợp để hấp thu linh khí là sơn thanh thủy tú ở phía tây và tây nam. Hơn nữa kim là chính nghĩa, chủ đạo sát phạt, người tu hành nếu hào hiệp trượng nghĩa, tính cách kiên cường, sở hữu tinh thần nghiêm khắc, sẽ có thể làm ít công nhiều. Cho nên được khen là “gió thu nổi lên, kêu như chuông trống, lo gì không nổi danh trong triều”.
Có điều những huyền cơ này, phần nhiều là tiềm chất mà tất cả vật bản mệnh ngũ hành kim trên thế gian đều có. Viên văn mật màu vàng kia của Trần Bình An, lại có một cơ duyên bí ẩn hơn.
Nhờ đọc được một bộ tạp thư lan man khó hiểu, Mao Tiểu Đông mới biết được nội tình. Cho dù là Thôi Đông Sơn cũng không biết.
Luyện chế một viên văn mật màu vàng cấp bậc rất cao làm vật bản mệnh, khó ở chỗ gần như không thể gặp, cũng không thể cầu. Hơn nữa muốn luyện chế đến mức không tì vết, phải là người tu đạo có cơ duyên tốt, sở trường sát phạt, tâm tính còn phải phù hợp với văn khí ẩn chứa trong văn mật, sau đó là phương pháp luyện vật thượng thừa. Tất cả đều liên quan mật thiết, không có bất kỳ sơ suất nào. Cuối cùng văn mật màu vàng luyện chế ra, mới có thể đạt đến một cảnh giới huyền diệu khó giải thích, đó là “đạo đức trên người, không bị ngoại vật mê hoặc.”
Tiến vào nơi dơ bẩn âm tà, không dám nói nhất định có thể khiến cho vạn tà bất xâm, khiến tất cả âm vật ma quỷ trên thế gian phải tránh xa ba thước. Nhưng ít nhất có thể áp chế bẩm sinh, trấn áp những thứ không được thế giới Hạo Nhiên xem là chính thống. Loại hiệu quả này, tương tự giao long sống trong sông biển ở thời đại viễn cổ, trời sinh có thể sai khiến chấn nhiếp muôn vàn thủy tộc.
Mao Tiểu Đông dừng suy nghĩ. Thừa lúc Trần Bình An cẩn thận quan sát những thiên tài địa bảo kia, ông ta chậm rãi nói:
- Mấy ngày tới chúng ta cố gắng tránh né ban ngày đông người phức tạp, ban đêm thăm viếng văn miếu và mấy nơi có văn vận dày đặc ở kinh thành Đại Tùy. Ta cần lấy lại và trả trước một chút văn vận cho những thần linh kia, có một số là thư viện Sơn Nhai chúng ta... “gởi lại” chỗ bọn họ. Nói một câu con buôn, thực ra là giống như chia hoa hồng khi buôn bán.
- Hoàng tộc họ Cao Đại Tùy và nha môn Lễ bộ sẽ mắt nhắm mắt mở với chuyện này, dù sao cũng chỉ bị ta lấy về núi Đông Hoa mà thôi. Giống như đệ nói, núi Đông Hoa cuối cùng vẫn nằm trong lãnh thổ Đại Tùy.
Ông ta lại nhắc nhở:
- Trong thời gian đó, đệ cứ đứng ở bên cạnh ta, không cần nói gì cả. Sở dĩ muốn dẫn đệ theo, là vì xem thử có văn vận cơ duyên chỉ thuộc về đệ hay không.
- Thế nào, cảm thấy không ổn? Trần Bình An, đây là đệ nghĩ sai rồi. Hôm nay thực ra đệ chỉ biết sơ sài về tranh đấu của văn mạch Nho gia, chỉ nhìn bề ngoài mà không biết ý nghĩa. Tóm lại đệ tạm thời không cần suy nghĩ những chuyện này, cứ làm theo lời ta là được. Cũng không phải muốn đệ nhận tổ quy tông với văn mạch nào đó, đừng khẩn trương.
Trần Bình An gật đầu:
- Được rồi.
Mao Tiểu Đông lại thẳng thắn nói:
- Hôm nay kinh thành Đại Tùy ẩn chứa gió mưa khó lường, rất không yên ổn. Lần này ta dẫn đệ rời khỏi thư viện, còn có một mục đích khác, xem như giúp đệ thoát khỏi tình cảnh lưỡng nan. Chỉ là sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa còn không nhỏ. Đệ có ý kiến gì không?
Mao Tiểu Đông rõ ràng là muốn dùng bản thân làm mồi nhử.
Trần Bình An lo lắng nói:
- Tôi đương nhiên bằng lòng. Có điều Mao sơn chủ ngài rời khỏi thư viện, sẽ giống như rời khỏi vùng trời đất của thánh nhân. Một khi đối phương có chuẩn bị mà đến, đã sớm nhằm vào Mao sơn chủ thân ở thư viện, chẳng phải ngài sẽ rất nguy hiểm?
Mao Tiểu Đông cười ha hả nói:
- Muốn đối phó với ta, cho dù ở ngoài núi Đông Hoa, đối phương cũng phải có một vị tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác mới nắm chắc được.
- Nhưng đệ cho rằng tu sĩ năm cảnh giới cao của Bảo Bình châu, giống như những đồ chơi nhỏ mà Bùi Tiền và Lý Hòe cất giữ, có thể tùy ý lấy ra khoe khoang sao? Đại Tùy chỉ có một vị cảnh giới Ngọc Phác duy nhất, đó là lão tổ tông của họ Cao Dực Dương, hơn nữa còn là một tiên sinh kể chuyện không am hiểu chém giết, đã sớm đi tới núi Phi Vân quê nhà đệ rồi.
- Cộng thêm hôm nay vị đại tu sĩ cảnh giới Phi Thăng của Đồng Diệp châu thân chết đạo tan, mảnh vỡ kim thân lưu ly rơi xuống nhân gian Bảo Bình châu. Những lão rùa già ngàn năm có tư cách tranh đoạt, chẳng hạn như thiên quân Kỳ Chân của Thần Cáo tông, lão tổ họ Khương nghe đồn đã âm thầm bước vào cảnh giới Tiên Nhân, vị tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác xuất thân hoang dã ở bến thuyền Phong Vĩ, những người này nhất định đều đang bận đấu trí đấu gan.
- Còn những người khác như Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết, đã tề tụ ở trung bộ Bảo Bình châu, chuẩn bị ra tay với thiên quân Tạ Thực của Bắc Câu Lô Châu.
Ông ta cảm khái nói:
- Vương triều và các nước chư hầu lớn nhỏ ở Bảo Bình châu, có đến hơn hai trăm nước, nhưng tu sĩ năm cảnh giới cao bản thổ được mấy người? Hai tay là có thể đếm được. Trước khi Thôi Sàm và Tề Tĩnh Xuân đến Bảo Bình châu, lúc vận mệnh kém cỏi, có thể còn ít hơn, một tay là đếm được.
- Cho nên không thể trách tu sĩ châu khác xem thường Bảo Bình châu, thật sự là không thể so sánh với người ta, mọi phương diện đều như vậy. Ừ, nên nói là ngoại trừ võ đạo, dù sao Tống Trường Kính và Lý Nhị liên tiếp xuất hiện, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, đúng là kinh hãi thế tục.
Trần Bình An liền kể lại chuyện phòng Sư Đao ở núi Đảo Huyền, có treo giải thưởng chiếc đầu của Tống Trường Kính.
Mao Tiểu Đông cười nói:
- Thế giới Hạo Nhiên đã quen xem thường Bảo Bình châu. Đợi sau này đệ đi du lịch châu khác, nếu nói mình đến từ Bảo Bình châu nhỏ nhất, nhất định sẽ thường xuyên bị người khác coi khinh. Chỉ nói đến thư viện Sơn Nhai ban đầu được xây dựng, đệ có biết trong hai ba chục năm, chuyện duy nhất mà Tề Tĩnh Xuân làm được là gì không?
Trần Bình An lắc đầu:
- Không biết.
Mao Tiểu Đông mỉm cười nói:
- Đó là vất vả giúp vương triều Đại Ly bồi dưỡng ra từng nhóm nhân tài đọc sách, lại từng người luồn cúi muốn chuyển sang thư viện Quan Hồ danh tiếng lớn hơn. Tề Tĩnh Xuân cũng không ngăn cản chuyện này. Buồn cười nhất là Tề Tĩnh Xuân còn phải viết thư tiến cử cho những thư sinh trẻ tuổi kia, nói vài lời hay giúp bọn họ, để bọn họ thuận lợi ở lại thư viện Quan Hồ.
Trần Bình An ngạc nhiên.
Vẻ mặt Mao Tiểu Đông hờ hững:
- Khi đó ở vương triều Đại Ly, gần như tất cả người đọc sách đều cảm thấy, cho dù là một hiền nhân quân tử của thư viện Quan Hồ, cũng giảng đạo lý thánh hiền tốt hơn sơn chủ của thư viện Sơn Nhai.
Trong thư phòng trầm mặc rất lâu.
Mao Tiểu Đông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự giễu nói:
- Cho nên từ tiên sinh của chúng ta, rồi đến Tề Tĩnh Xuân, cuối cùng đến Mao Tiểu Đông ta, không ai có thể nói chuẩn xác, người nào mới xem là đệ tử chính thống, rốt cuộc có mấy người là đệ tử thân cận, ai là đệ tử đích truyền thật sự. Trần Bình An, ngươi nói xem có buồn cười không? Ngược lại mấy văn mạch lớn khác thì truyền thừa có thứ tự, quy củ nghiêm ngặt, quần sao hội tụ, rực rỡ phong phú.
Trần Bình An không biết nên nói gì, chỉ lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp rượu.
Mao Tiểu Đông đi tới cửa sổ, bất tri bất giác đã là quang cảnh trăng sáng sao thưa.
Ông lão cao lớn quay đầu, nhìn người trẻ tuổi vẫn luôn không muốn thừa nhận là tiểu sư đệ của mình, đang do dự có nên tiếp tục uống rượu hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT