Hai ngày kế tiếp, Trần Bình An dẫn theo Bùi Tiền và Chu Liễm đi dạo cửa tiệm kinh thành. Hắn vốn dự định để Thạch Nhu ở lại nhà trọ trông coi, cũng tránh cho cô thấp tha thấp thỏm, không ngờ Thạch Nhu lại tự mình yêu cầu đi theo.
Náo nhiệt thì đúng là náo nhiệt, bởi vì trận Phật Đạo tranh luận thanh thế to lớn này, nước Thanh Loan đã tập trung đủ hạng người vàng thau lẫn lộn, cầu danh cầu lợi. Đương nhiên còn có người thuần túy tới ngắm cảnh như Trần Bình An, nhân tiện mua một ít đặc sản nước Thanh Loan.
Bùi Tiền và Chu Liễm có lẽ không phát hiện vấn đề của người bên cạnh, không thấy Trần Bình An thích đi dạo tiệm sách có gì kỳ lạ, nhưng Thạch Nhu tâm tư cẩn thận lại nhìn ra một chút đầu mối. Trần Bình An đi dạo những tiệm sách lớn nhỏ kia, gần như không đụng vào sách mới in, cũng không hứng thú với điển tịch của các trường phái học thuật. Ngược lại đối với sách tạp lục và huyện chí các nước, còn có một số gia phả hiếm thấy bị xếp vào trong góc, hắn thấy quyển nào cũng lật xem một nửa.
Có điều sau khi lật xong Trần Bình An lại không mua, dẫn đến không ít ánh mắt xem thường. May mà có Chu Liễm thích tiêu xài phung phí giúp đỡ, mới không rước lấy những lời khó nghe từ tiệm sách.
Ở kinh thành Trần Bình An đã mua mười mấy xấp giấy đắt tiền nổi tiếng nhất nước Thanh Loan, lại mua cho Lư Bạch Tượng hai hũ đựng cờ cung đình bằng sứ xanh, còn mua cho Bùi Tiền một hồ lô đeo tay. Có lẽ Bùi Tiền cảm thấy chi tiêu như vậy đã rất lớn vượt xa bình thường, cho nên khi gặp được đồ vật thuận mắt thật lòng yêu thích, cô cũng chỉ lén lút nhìn thêm mấy lần mà thôi.
Huống hồ hộp đựng bảo vật mà Diêu Cận Chi tặng cho đã đầy, không nhét được thêm đồ nữa. Hay là lại xin sư phụ một hộp đựng bảo vật mới? Sau khi suy nghĩ một phen, Bùi Tiền quyết định từ bỏ chuyện này. Cô cảm thấy lần này ở vườn Sư Tử tuy sư phụ đã kiếm được một ít tiền cốc vũ, nhưng mình cũng đã mua một món đồ, chờ lần sau lại kiếm được tiền sẽ nói với sư phụ vậy.
Suy cho cùng vẫn là nghèo.
Bùi Tiền cảm thấy thương tâm, không biết khi nào mình mới có thể tích góp được nhiều hộp đựng bảo vật, chứa đầy bảo bối. Lão đầu bếp Chu Liễm nói rằng còn có giá để bảo vật tốt hơn lớn hơn, gia đình phú quý nào cũng có. Sau khi xếp đầy đồ vật, đó mới gọi là rực rỡ muôn màu, khiến người ta nhìn thấy rơi mắt xuống đất không nhặt lên được.
Hai ngày này dạo bộ, bọn họ đã nghe được một ít tin đồn miễn cưỡng dính dáng đến mình.
Theo như Chu Liễm nói, khẩu vị của hoàng đế nước Khánh Sơn giống như “hạc đứng giữa bầy gà”, khiến lão bái phục không thôi. Vị quân chủ rất có tiếng nói ở nước Khánh Sơn này, không thích giai nhân thon thả thướt tha, chỉ thích những cô gái đẫy đà trên thế gian.
Mấy phi tử được sủng ái nhất trong cung nước Khánh Sơn, có bốn người đã không thể dùng đẫy đà để hình dung nữa. Người nào cũng hai trăm cân trở lên, được hoàng đế nước Khánh Sơn gọi bằng những cái tên mỹ miều là Mị Trư (heo xinh), Mị Khuyển (chó xinh), Mị Bi (gấu xinh) và Mị Tước (chim sẻ xinh).
Mà Mị Trư Viên Dịch đứng đầu Tứ Mị, còn có một thân phận nổi tiếng hơn, đó là một trong tứ đại tông sư võ học ở mười mấy nước đông nam Bảo Bình châu.
Hiện giờ hoàng đế nước Khánh Sơn Hà Quỳ đang trú ngụ ở dịch quán kinh thành nước Thanh Loan, bên cạnh có Tứ Mị đi theo.
Hôm trước Hà Quỳ mặc thường phục, dẫn theo Mị Tước “dáng người tương đối mảnh khảnh” trong số phi tử, cùng nhau dạo chơi chùa chiền đạo quán ở kinh thành. Kết quả lúc thắp hương lại xảy ra xung đột với một nhóm con cháu thế tộc. Mị Tước ra tay ác liệt, đánh cho đối phương gần chết, gây ra sóng gió rất lớn. Nha môn quản lý trị an kinh thành và Lễ bộ nước Thanh Loan đều có quan viên cao cấp ra mặt, dù sao cũng liên quan đến ngoại giao hai nước, vất vả lắm mới trấn an được.
Người gây chuyện là con cháu tộc lớn kinh thành, cùng với mấy người bạn cùng lứa xuôi nam nhiều đời thân nhau. Sau khi biết được thân phận hoàng đế nước Khánh Sơn của Hà Quỳ, bọn họ cũng đã dừng tay. Nhưng một đợt sóng chưa yên, một đợt khác lại nổi lên, trong số những người gây chuyện, có mấy người vừa đặt chân tới phủ đệ mới ở nước Thanh Loan không lâu, đêm đó lại chết bất đắc kỳ tử. Cái chết rất thê thảm, nghe nói ngay cả người khám nghiệm tử thi ở nha môn nhìn thấy cũng buồn nôn.
Rất nhanh lại có tin tức rất xác thực truyền khắp kinh thành, thủ pháp giết người của hung thủ, chính là thủ đoạn quen dùng của đại tông sư Mị Trư nước Khánh Sơn. Rút đi tứ chi, chỉ để lại chiếc đầu trên thân thể, điểm vào huyệt câm, còn giúp cầm máu, khiến đối phương vùng vẫy mà chết.
Triều đình nước Thanh Loan đã khẩn cấp điều động nhân thủ các phương tra xét chuyện này. Còn có một đội ngũ do quan viên Hình bộ kinh nghiệm tra án phong phú, tiên sư cung phụng triều đình, cùng với những người có danh vọng trên giang hồ tạo thành, lập tức tiến vào dịch quán của Hà Quỳ.
Nhưng như vậy vẫn không ngăn được quần chúng kích động giận dữ, vô số sĩ tử thư sinh bao vây dịch quán nơi hoàng đế Hà Quỳ trú ngụ. Nếu không phải nha dịch kinh thành ngăn cản, cùng với đại đô đốc Vi Lượng tự mình phái hai trăm giáp sĩ tinh nhuệ, không để cho tình hình tiếp tục xấu đi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Những người đọc sách trói gà không chặt kia, đương nhiên sẽ bị ái phi Mị Trư của Hà Quỳ, một trong Tứ Mị đánh chết tại chỗ.
Sau đó Mị Trư Viên Dịch lên tiếng, bà ta sẽ đánh một trận với Trúc Phụng Tiên của bang Đại Trạch, cũng là một trong tứ đại tông sư. Nếu bà ta thua, nước Khánh Sơn sẽ nhận gáo nước bẩn này. Nhưng nếu bà ta thắng, những sĩ tử nước Thanh Loan lúc trước la hét ở dịch quán, sẽ phải quỳ bên ngoài dập đầu xin lỗi.
Mà nghe đồn lão ma đầu Trúc Phụng Tiên từng ngồi một chiếc xe ngựa đỏ tươi, gây nên gió tanh mưa máu trên giang hồ mấy nước, gần đây quả thật đang ở kinh thành, tá túc trong một đạo quán.
Sau đó vào ngày hôm qua, Trúc Phụng Tiên ba mươi năm trước tiếng xấu vang lừng đã tái xuất giang hồ, lại dùng thân phận anh hùng hào kiệt hàng đầu nước Thanh Loan, đúng hẹn mà đến, bước vào dịch quán, đánh một trận sinh tử với Mị Trư Viên Dịch.
Từ khi Trúc Phụng Tiên ngồi xe ngựa rời khỏi đạo quán, dọc đường đã có vô số dân chúng kinh thành và người trong giang hồ nước Thanh Loan phất cờ hò reo.
Có điều đạo cao một thước, ma cao một trượng, Trúc Phụng Tiên vốn được gởi gắm hi vọng, lại không thắng được Mị Trư kia, cuối cùng bị thương nặng, thua dưới tay Viên Dịch xếp hạng thứ hai trong tứ đại tông sư.
Viên Dịch cả người đầy máu nhưng không đáng ngại, tiện tay nắm lấy cổ Trúc Phụng Tiên, nghênh ngang đi ra cửa lớn dịch quán. Bà ta nhìn mọi người xung quanh đã yên lặng, ném Trúc Phụng Tiên đã mềm nhũn bất tỉnh ra đường lớn, bỏ lại một câu: “Ngày mai đừng quên dập đầu.”
Trúc Phụng Tiên được đệ tử bang Đại Trạch nghẹn ngào khiêng lên xe, rời khỏi dịch quán trở về đạo quán cứu chữa.
Bên ngoài dịch quán cửa nhà vắng vẻ, bên ngoài đạo quán tiếng mắng không dứt.
Trần Bình An ở tiệm sách vừa khéo nghe được câu chuyện sóng gió này, vẫn tiếp tục tìm sách.
Bùi Tiền vô tâm, chỉ cảm thấy Trúc Phụng Tiên kia thật là thảm, bản lĩnh không cao còn thích khoe khoang, chẳng lẽ không biết nấp trong đạo quán sao? Hiện giờ chẳng những bị Mị Trư hơn hai trăm cân kia đánh cho không biết sống chết, anh danh một đời cũng không còn. Theo như phong thái giang hồ, võ lâm phân tranh mà quyển tiểu thuyết diễn nghĩa kia miêu tả, người xông pha giang hồ không còn thanh danh, chẳng phải giống như không còn mạng?
Điều duy nhất mà Bùi Tiền cảm thấy thương tiếc, đó là lúc trước lên núi đến Kim Quế quán, bọn họ đã từng ở lại phủ đệ hào môn giữa sườn núi, được Trúc Phụng Tiên xây dựng cho cháu gái của mình. Trúc Phụng Tiên là một ông chủ có tiền lại hào phóng, rất hợp ý cô. Đáng tiếc bây giờ xem ra, cho dù lão Trúc mạng cứng không chết ở đạo quán, lần sau hai bên chạm mặt, có lẽ cũng không thể ăn uống miễn phí của lão được nữa rồi.
Lần đó hai nhóm người vô tình gặp gỡ, đầu tiên là cùng nhau trú mưa, sau đó cùng nhau lên núi. Cuối cùng cháu gái Trúc Tử Dương của lão và thiếu nữ Lưu Thanh Thành của nhà Yên Chi nước Vân Tiêu, đã trở thành đệ tử chính thống của lão thần tiên Kim Quế quán Trương Quả.
Bùi Tiền và Trần Bình An đã đứng ngoài quan sát buổi lễ thu đồ đệ kia, có thể nói rất rườm rà, tốn gần một canh giờ. Cuối cùng Bùi Tiền nhìn đến đau đầu, lại phải làm một người gỗ không được cử động, cảm thấy còn mệt hơn cả chép sách.
Trần Bình An rời khỏi tiệm sách, đang lúc giữa trưa, hắn đứng trên bậc thềm suy nghĩ sự tình.
Chu Liễm nhẹ giọng hỏi:
- Thiếu gia, nên làm gì đây?
Dây lòng Thạch Nhu căng thẳng, trong lòng mặc niệm, đừng nên dính vào, nhất định đừng lội vào vũng nước đục này.
Câu trả lời của Trần Bình An khiến Thạch Nhu nửa vui nửa buồn.
Trần Bình An nói:
- Đi xem Trúc Phụng Tiên một chút. Nếu là bị thương nặng, trên người ta vừa lúc có một ít thuốc chữa thương. Gặp người đưa thuốc xong, chúng ta sẽ rời khỏi đạo quán.
Chu Liễm khen ngợi:
- Thiếu gia có tình có nghĩa, mấu chốt là còn thận trọng.
Bùi Tiền trừng mắt nói:
- Ngươi giành lời của ta làm gì, lão đầu bếp ngươi nói hết rồi, ta phải làm sao đây?
Chu Liễm không khách sáo nói:
- Làm sao đây? Ăn phân đi, không cần ngươi phải tốn tiền. Đến lúc đó nếu chưa ăn no thì cứ nói với ta, trở về nhà trọ rồi ở ngoài nhà xí chờ ta là được, bảo đảm nóng hổi.
Bùi Tiền liếc xéo nói:
- Đúng là mắc ói.
Trần Bình An không để ý tới một già một trẻ đấu đá, hắn hỏi thăm đường, sau đó đi tới đạo quán kinh thành danh tiếng vang lừng chỉ trong một đêm.
Đi hơn nửa canh giờ mới đến đạo quán, bên ngoài tường vây có một số người thưa thớt. Có người ném đá mắng lớn mấy câu rồi bỏ chạy, phần nhiều vẫn là người đến xem náo nhiệt, dạo chơi bên ngoài đạo quán một vòng đã hài lòng.
Còn có một số người giang hồ nghe tin chạy tới, có lẽ là cha chú tổ tiên từng chịu khổ dưới tay bang Đại Trạch, lại không dám chửi như tát nước, càng sẽ không hồ đồ xông vào nhổ cỏ tận gốc. Dù sao lão ma đầu Trúc Phụng Tiên chưa biết sống chết, huống hồ còn có mấy tên đệ tử hung danh hiển hách đang ở trong đạo quán. Cho dù chỉ một người bước ra, cũng đủ khiến cao thủ võ lâm bình thường ở nước Thanh Loan phải uống rượu phạt rồi.
Đạo quán không lớn, hôm nay đóng cửa từ chối tiếp khách. Trần Bình An đi tới một cửa hông gõ cửa rất lâu, mới có đạo sĩ bước ra mở cửa, vẻ mặt đề phòng. Trần Bình An nói mình là người quen cũ của Trúc lão bang chủ, làm phiền đạo quán thông báo một tiếng, cứ nói là Trần Bình An tới thăm.
Đạo sĩ gật đầu, bảo Trần Bình An chờ một lát, sau đó đóng cửa lại. Khoảng nửa nén nhang sau, ngoại trừ đạo sĩ báo tin trở lại, còn có một đệ tử tùy tùng khác, lúc trước từng theo Trúc Phụng Tiên đưa Trúc Tử Dương lên núi bái sư.
Sau khi nhận ra là Trần Bình An, đệ tử thân truyền của Trúc Phụng Tiên thở phào một hơi, dẫn đường cho Trần Bình An vào sâu trong hậu viện đạo quán. Trên đường đi người này cũng không nói nhiều, chỉ là vài lời khách sáo cảm tạ Trần Bình An đã nhớ tình nghĩa giang hồ.
Mọi người đến gần một gian phòng, mùi thuốc rất nồng nặc. Mấy đệ tử của Trúc Phụng Tiên khoanh tay đứng nghiêm ở hành lang trước cửa, người người vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn thấy Trần Bình An, bọn họ chỉ gật đầu hỏi thăm, hơn nữa không hề buông lỏng cảnh giác.
Dù sao lúc trước đến Kim Quế quán, chỉ là một trận bèo nước gặp nhau ngắn ngủi. Lòng người cách một cái bụng, có trời mới biết người xứ khác họ Trần này có dụng ý gì. Nếu không phải Trúc Phụng Tiên nằm trên giường bệnh chính miệng yêu cầu dẫn nhóm Trần Bình An đến đây, sẽ không ai dám mở cửa ra.
Trần Bình An bảo ba người Chu Liễm ở lại ngã rẽ hành lang, không để bọn họ đến gần gian phòng kia.
Sau khi một tên đệ tử đích truyền của Trúc Phụng Tiên mở cửa, Trần Bình An đeo kiếm đeo hòm một mình đi vào phòng.
Trúc Phụng Tiên tựa vào gối, sắc mặt nhợt nhạt, trên người đắp chăn, mỉm cười nói:
- Từ biệt trên núi, trùng phùng nơi khác, cảnh ngộ của Trúc Phụng Tiên ta lại đáng thương như vậy, khiến Trần công tử chê cười rồi.
Lão bị thương rất nặng.
Trong phòng ngoại trừ Trúc Phụng Tiên nằm trên giường bệnh, còn có một lão đạo nhân vẻ mặt hiền lành. Tên đệ tử kia đóng cửa lại, mang cho Trần Bình An một cái ghế, sau đó đứng ở một bên không rời đi, để tránh Trần Bình An đột ngột giết người.
Trần Bình An lấy hòm trúc xuống đặt bên chân, ngồi trên ghế dựa, nhẹ giọng hỏi:
- Lần này lão bang chủ vào kinh, không che giấu hành tung sao?
Trúc Phụng Tiên ho mấy tiếng, cố gắng cười nói:
- Sao lại không che giấu, có điều triều đình tai mắt linh hoạt, không thể giấu được mà thôi. Đạo quán ở kinh thành này vốn là một phân đà, bang Đại Trạch đã tốn gần ba mươi năm khổ công xây dựng, không chừng đã sớm bị triều đình chú ý rồi. Chuyện này cũng không có gì, vị hoàng đế họ Đường nước Thanh Loan chúng ta, lúc còn trẻ vẫn luôn khao khát giang hồ. Sau khi lên ngôi y cũng xem như ưu đãi giang hồ, phần lớn ân oán báo thù chỉ cần không quá đáng, quan phủ cũng sẽ không quản.
- Trên thực tế năm xưa khi ta rong ruổi võ lâm mấy nước, đánh đâu thắng đó, Đường Lê vẫn còn là hoàng tử. Nghe nói y rất tôn sùng ta, tuyên bố một ngày kia, nhất định phải tự mình triệu kiến võ phu đã làm vẻ vang nước Thanh Loan là ta. Cho nên lần này đột nhiên bị Mị Trư chỉ đích danh, mặc dù biết rõ có người hãm hại, nhưng ta cũng không có mặt mũi lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
Thấy Trúc Phụng Tiên nói đứt quãng rất tốn sức, Trần Bình An không hỏi thăm nữa, khom người mở hòm trúc ra.
Khi hắn có động tác này, lão đạo nhân và nam tử trong phòng đều tập trung đề phòng. Trần Bình An dừng động tác, giải thích:
- Ta có mấy bình thuốc luyện chế trên núi, đương nhiên không thể khiến người ta xương trắng mọc thịt, nhanh chóng chữa trị gân mạch hư hại, nhưng vẫn có thể bổ khí dưỡng thần, tiến hành tu bổ thân thể võ phu.
Trúc Phụng Tiên muốn giơ cánh tay lên nhưng không có sức, đành phải đặt trên chăn, khẽ lắc lư, cười nói với hai tâm phúc:
- Các ngươi không cần khẩn trương, bản lĩnh nhìn người của Trúc Phụng Tiên ta còn tốt hơn học võ. Hiện giờ ở kinh thành này, ai cũng có thể tới kiếm hời, chỉ có Trần công tử sẽ không.
Trên đường đến đây Trần Bình An đã tìm một con ngõ nhỏ yên tĩnh, lấy ba bình thuốc trong vật một tấc ra, bỏ vào trong hòm trúc. Bằng không lúc này hắn phải lấy vật từ trong hư không, quá nổi bật rồi.
Trần Bình An lấy ra ba bình sứ, đưa cho vị lão đạo trưởng kia:
- Làm phiền lão chân nhân phân biệt dược hiệu trước, có thích hợp cho lão bang chủ chữa thương hay không.
Trúc Phụng Tiên không nhịn được cười nói:
- Trần công tử có lòng tốt tặng thuốc cho người cứu mạng, lại phải đưa một cách uất ức như vậy, cũng xem như hiếm thấy trên đời.
Lão đạo trưởng cầm lấy ba bình sứ, không nói năng gì đi tới bên cạnh bàn, mỗi bình đổ ra một viên thuốc, sau đó lấy ra một cây kim bạc trong tay áo, cẩn thận cạy vỡ thuốc.
Trần Bình An chẳng những không tức giận vì lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, ngược lại cảm thấy lão đạo trưởng làm như vậy, mới đúng là người giang hồ làm chuyện giang hồ.
Mặc dù khí sắc của Trúc Phụng Tiên rất kém, nhưng tâm tình lại không tệ, hơn nữa dù sao cơ sở võ phu cảnh giới thứ bảy không tầm thường. Lão không quan tâm tới đệ tử trong phòng đang dùng ánh mắt ra hiệu có thể tiễn khách, cười hỏi:
- Trần công tử cảm thấy Mị Trư kia có phải là hung thủ hay không?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Chưa từng thấy qua, không biết tính tình thật sự thế nào, cho nên không tiện nói. Dựa theo tình huống bình thường, phi tử nước Khánh Sơn không thể nào ngốc như vậy, tại kinh thành nước khác lại dùng thủ pháp bí truyền, hành hạ mấy người đến chết. Nhưng nếu dùng chuyện này làm thủ thuật che mắt, thanh minh cho mình, khả năng không lớn nhưng chung quy vẫn có.
- Có lẽ đến cuối cùng... vẫn là hai nước tranh đấu quốc lực, tranh đấu thế cục ở đông nam Bảo Bình châu. Có phải Viên Dịch kia giết người hay không, ngược lại không còn quan trọng. Cho nên lão bang chủ đánh trận này vốn không đáng giá, người sau màn tính kế lão bang chủ lại khá cao minh. Tiếp theo làm sao rời khỏi kinh thành, lão bang chủ phải cẩn thận nhiều hơn.
Trúc Phụng Tiên gật đầu nói:
- Quả thật như vậy.
Lão đạo nhân vẫn luôn tập trung tinh thần kiểm tra thuốc, nghe đến đây không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trần Bình An áo trắng đeo kiếm.
Trần Bình An lại tán gẫu với Trúc Phụng Tiên mấy câu, sau đó đứng dậy cáo từ.
Trúc Phụng Tiên không thể đứng dậy xuống giường, đành phải miễn cưỡng ôm quyền đưa tiễn. Chỉ là động tác này đã ảnh hưởng tới thương thế, khiến lão ho liên tục.
Nhóm người Trần Bình An rời khỏi đạo quán, trở về nhà trọ.
Nam tử kia tiễn bọn Trần Bình An ra khỏi đạo quán, sau đó trở về trong phòng, muốn nói lại thôi.
Trúc Phụng Tiên cười nói:
- Thế nào, còn muốn Trần Bình An đưa chúng ta rời khỏi kinh thành?
Nam tử thành thật trả lời:
- Nếu hắn bằng lòng giúp đỡ, đương nhiên là chuyện tốt. Hắn chịu tới nơi này, đã chứng tỏ sự thân thiết với bang Đại Trạch chúng ta. Nếu chúng ta nhờ cậy một chút, không chừng...
Trúc Phụng Tiên cười nhạo một tiếng, cắt ngang mơ tưởng hão huyền của tên đồ đệ này, nói:
- Đồ ngốc, đúng là lòng tham không đáy. Ban nãy Trần Bình An bảo chúng ta phải cẩn thận rời thành, ngươi giả vờ không nghe được ẩn ý trong đó sao? Như vậy là đã công khai thái độ, đưa thuốc là vì chút tình nghĩa tương phùng trong giang hồ lúc trước, đến nhà thăm viếng đưa thuốc xong, xem như đã tận tình tận nghĩa rồi. Chút đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao? Đừng xem lòng tốt của người ta là ngu ngốc.
Nam tử cũng biết sự phức tạp trong đó, cúi đầu nói:
- Tình cảnh hiện giờ quá nguy hiểm.
Trúc Phụng Tiên thở dài:
- May mà ngươi nhịn được không vẽ rắn thêm chân. Nếu không lần sau đổi thành Tử Dương tu hành ở Kim Quế quán xảy ra vấn đề, cho dù Trần Bình An gặp phải, ngươi cảm thấy hắn có cứu hay không?
Nam tử im lặng không nói gì.
Đạo lý đều hiểu, nhưng hiện giờ là hố lớn sinh tử của sư phụ Trúc Phụng Tiên và bang Đại Trạch, rất có thể không bước qua được. Con đường từ đạo quán đến cửa lớn kinh thành, lại đi tới bang Đại Trạch bên ngoài, không chừng một đoạn nào đó chính là đường xuống suối vàng.
Trúc Phụng Tiên thoải mái cười nói:
- Được rồi, hành tẩu giang hồ sống chết tự lo. Chẳng lẽ chỉ cho phép người khác học nghệ không tinh, chết dưới song quyền của Trúc Phụng Tiên ta, không cho Trúc Phụng Tiên ta chết trong giang hồ sao? Chẳng lẽ giang hồ này là của một mình Trúc Phụng Tiên ta, là ao nước ở hậu viện bang Đại Trạch chúng ta?
Nam tử cười cười:
- Ba bốn chục năm trước ở nước Thanh Loan, chúng ta đúng là như vậy.
Trúc Phụng Tiên nhắm mắt lại.
Vị lão đạo trưởng kia lên tiếng:
- Thuốc không có vấn đề, phẩm chất rất cao, hẳn là giá cả không rẻ. Có thể trợ giúp thương thế của ngươi khôi phục, không phải thêu hoa trên gấm, mà là tặng than trong tuyết thật sự.
Nam tử mừng rỡ muôn phần:
- Thật sao?
Lão đạo trưởng liếc mắt nói:
- Không tin?
Nam tử nhếch miệng nói:
- Không dám.
Vị lão đạo trưởng này chính là quân sư, đã cần cù tận tụy, bày mưu tính kế cho bang Đại Trạch mấy chục năm. Trúc Tử Dương sớm đặt chân lên đường tu đạo, cũng phải quy công cho ánh mắt tinh tường của ông ta.
Trúc Phụng Tiên đột nhiên mở mắt, bảo đồ đệ kia rời khỏi phòng. Sau khi đồ đệ đóng cửa lại, lão chậm rãi nói:
- Nói đi, giúp ta nhiều năm như vậy, sau đó lại lừa ta một lần, rốt cuộc ngươi đang mưu đồ chuyện gì? Cho dù kết quả thế nào, ta cũng sẽ không oán trách ngươi. Chỉ hi vọng sau này ngươi và người sau màn hãy chiếu cố Tử Dương nhiều hơn, cố gắng đừng liên lụy tới nó, để nó yên tâm làm người tu hành trên núi.
Lão đạo trưởng đứng lên, ngồi xuống chiếc ghế dựa của Trần Bình An lúc trước, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Lão Trúc, ta cảm thấy Trần Bình An kia còn trẻ tuổi, nhưng lại già dặn kinh nghiệm giang hồ.
Ông ta lại cảm khái nói:
- Những người từng trải như chúng ta, hình như càng ngày càng không được ưa chuộng. Người trẻ tuổi bây giờ, vì muốn trèo lên cao mà sẵn sàng loạn quyền đánh chết sư phụ già, không quan tâm đến quy củ gì nữa.
Trúc Phụng Tiên quay đầu, cười hỏi:
- Ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Năm xưa lúc quen biết ngươi, diện mạo cũng giống như hiện giờ. Đã sáu mươi năm qua rồi, ngươi vẫn không hề thay đổi.
Lão đạo trưởng ngẫm nghĩ:
- Vừa khéo nửa đời xông pha ở quê nhà, nửa đời sống ở nước Thanh Loan các ngươi.
Thấy người bạn già này không muốn trả lời, Trúc Phụng Tiên cũng không truy xét ngọn nguồn nữa, bởi vì không có ý nghĩa.
Con cháu thế tộc kinh thành và sĩ tử xuôi nam gây hấn ở chùa chiền, phi tử Mị Tước bên cạnh Hà Quỳ ra tay giáo huấn, đêm đó lại có mấy người chết bất đắc kỳ tử. Dân chúng kinh thành lòng người hoang mang, cùng chung mối thù. Thân sĩ họ lớn dời đến nước Thanh Loan giận dữ không thôi, khơi mào xung đột giữa nước Thanh Loan và nước Khánh Sơn.
Sau đó Mị Trư chỉ đích danh muốn so tài với Trúc Phụng Tiên cùng là đại tông sư võ học. Trúc Phụng Tiên trọng thương thua trận, bên phía dịch quán lại không có người nào dập đầu. Mị Trư Viên Dịch bèn nhân cơ hội, ngang nhiên chế nhạo khí phách của người đọc sách nước Thanh Loan, khiến cho kinh thành xôn xao.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của chuyện này đã vượt qua Phật Đạo tranh luận. Rất nhiều hào phiệt dời đến phía nam đã liên lạc với thế tộc bản địa, gây áp lực với hoàng đế Đường Lê nước Thanh Loan. Mà hoàng đế nước Khánh Sơn Hà Quỳ lại sắp dẫn theo bốn phi tử, nghênh ngang rời khỏi kinh thành, khiến cho tất cả nhân sĩ giang hồ nước Thanh Loan đều rất căm phẫn.
Ngắn ngủi mấy ngày, gió nổi mây vần, xâu chuỗi với nhau.
- --------
Lúc nhóm người Trần Bình An rời khỏi kinh thành, trong màn đêm có một chiếc xe ngựa, chạy trên đường nhỏ dẫn đến vườn Sư Tử ở ngoại ô kinh thành.
Người đánh xe là một lão già cải trang, thân phận thật sự là người đứng đầu tứ đại tông sư, vóc dáng rất cao lớn, vừa từ nước Vân Tiêu lặng lẽ tiến vào nước Thanh Loan. Thực ra ông ta đã là đại tông sư cảnh giới Viễn Du, một thân tu vi võ học hơn xa Mị Trư Viên Dịch nước Khánh Sơn và Trúc Phụng Tiên bang Đại Trạch chỉ mới cảnh giới thứ bảy.
Sau khi xem xong một bức thư tình báo của Lục Ba Đình, Liễu Thanh Phong nói:
- Có thể dừng tay rồi.
Một công tử anh tuấn ngồi ở đối diện mỉm cười nói:
- Bây giờ lại dừng tay? Ta vốn định lấy việc công làm việc tư, đi gặp người nào đó một lần, nhưng hình như hắn không cắn câu.
Vẻ mặt Liễu Thanh Phong vẫn như thường:
- Đã đủ rồi.
Người ngồi đối diện với Liễu Thanh Phong trong toa xe, chính là Lý Bảo Châm quận Long Tuyền. Hắn đưa mắt nhìn Liễu Thanh Phong, sau đó cười nói:
- Được rồi, Liễu tiên sinh đã nói vậy, ta sẽ làm theo lời quốc sư đại nhân, học hỏi Liễu tiên sinh nhiều một chút. Dù sao lần này... cũng chỉ là sau khi ta nhậm chức, cho hoàng đế Đường Lê nước Thanh Loan các ngươi một món ăn khai vị, tránh để hắn cho rằng dựa vào cây đại thụ họ Khương Vân Lâm là có thể bình chân như vại. Dù sao một số gió máy cũng có thể khiến người ta tổn thương gân cốt.
Liễu Thanh Phong không bình luận.
Khi đến vườn Sư Tử, Lý Bảo Châm đột nhiên cười nói:
- Ta sẽ không vào vườn, ở trên xe chờ Liễu tiên sinh bàn giao với lão thị lang xong, cùng nhau trở về dinh quan huyện nha là được.
Liễu Thanh Phong xuống xe, một mình đi vào vườn Sư Tử trong màn đêm.
Lý Bảo Châm rời khỏi toa xe, nhưng lại không xuống xe, ngồi phía sau người đánh xe kia. Người trẻ tuổi cũng đến từ động tiên Ly Châu năm xưa giống như Trần Bình An, không có việc gì làm, đung đưa hai chân, cười nói:
- Vừa nghĩ tới em gái bảo bối kia của ta thích gọi Trần Bình An là tiểu sư thúc, ta lại tức giận. Phải làm sao đây, người làm anh trai như ta không nỡ nói nặng nửa câu với Tiểu Bảo Bình, vậy thì đành phải trêu chọc gã quê mùa ở ngõ Nê Bình kia. Nếu không phải niệm tình chuyến hộ tống Tiểu Bảo Bình kia, Viên Dịch và Trúc Phụng Tiên gì đó sẽ chỉ không chém giết lẫn nhau như vậy.
- Có điều ta rất bội phục một điểm của quốc sư, đó là tính toán lòng người. Sắp xếp quân cờ trong nhà người khác, thực ra ai cũng làm như vậy. Năm xưa ở kinh thành Đại Ly chúng ta, còn có cung Trường Xuân kia, thậm chí bên cạnh Tống Trường Kính, rất nhiều nơi đều có, lại còn không ít. Ngay cả hoàng đế bệ hạ của chúng ta, không phải bên cạnh cũng có cao nhân của các trường phái học thuật mưu mô khó lường sao?
- Nhưng đến cuối cùng, chúng ta lại xem thử các nơi trên bàn cờ, dường như bên này lỗ vốn nhỏ, bên kia lại lời một khoản lớn. Kết quả luôn là quốc sư đại nhân của chúng ta được lợi, đúng là đáng sợ.
Lý Bảo Châm lẩm bẩm cả buổi, cười hỏi người đánh xe kia:
- Hồ sơ của ngươi, cho dù là ta cũng tạm thời không thể lật xem. Có thể nói một chút không, vì sao lại chịu phục vụ cho Đại Ly chúng ta?
Lão đánh xe hờ hững nói:
- Hi vọng trên đường làm quan ngươi đừng sẩy chân, nếu không ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi.
Lý Bảo Châm hoàn toàn không để ý:
- Thói quen xấu của ngươi là gặp ai cũng nói lời thật lòng, phải sửa đổi một chút. Nên đợi đến ngày nắm được cơ hội có thể giết ta, lại nói những lời này cũng không muộn.
Lão đánh xe cười nhạt nói:
- Được, đến lúc đó ta sẽ lặp lại một lần.
Hai người im lặng một lúc, Liễu Thanh Phong vẫn chưa trở về.
Lý Bảo Châm thuận miệng hỏi:
- Giang hồ có thú vị không?
Lão đánh xe trầm giọng nói:
- Không thú vị, dễ chết người.
Lý Bảo Châm à một tiếng:
- Vậy à, thế thì ta phải kiềm chế một chút. Vừa mới đến, trước tiên phải hiểu rõ phong thổ ở đây. Con người ta từ nhỏ lá gan đã không lớn, quê nhà lại nhiều cao nhân, đi trên đường lớn đánh rắm một cái, cũng sợ quấy nhiễu đến lục địa thần tiên và đại tông sư võ đạo bên cạnh.
Hai tay hắn khẽ vỗ đầu gối:
- Mọi người đều nói “đất khách gặp đồng hương, hai mắt lệ rưng rưng”. Không biết lần sau gặp mặt, ta và gã quê mùa họ Trần kia ai sẽ khóc. Ài, khi đó ở kinh thành, nha đầu ngốc Chu Lộc kia khóc lóc tìm đến ta, khiến ta rất đau lòng, thiếu chút nữa đã một chưởng đánh chết cô ta. Một chuyện nhỏ như vậy mà làm không xong, hại ta bị nương nương giận lây, khiến cho tiền đồ trong quan trường Đại Ly bị chôn vùi. Nếu không nào phải tới cái nơi tồi tàn này, từng bước trèo lên trên.
Lão đánh xe cười nói:
- Loại nhãi con tệ hại như ngươi, một ngày nào đó gặp nạn sẽ rất thê thảm.
Lý Bảo Châm thở dài:
- Nhìn xem, lại nói lời thật lòng rồi. Con người ngươi sao luôn không nghe lời khuyên, như vậy không tốt đâu.
Màn đêm thâm trầm.
Lý Bảo Châm nhìn về vườn Sư Tử, cười nói:
- Vị Liễu tiên sinh này thảm hơn ta nhiều. Ta nhiều nhất là một bụng gian trá, người sợ ta càng ngày càng nhiều. Còn hắn là một bụng khổ tâm, người mắng hắn nườm nượp không dứt.
- --------
Trong một dịch quán nhỏ ở ngoại ô kinh thành nước Thanh Loan, bầu không khí rất căng thẳng.
Dịch quán nho nhỏ, tối nay lại rồng nằm hổ phục.
Trong một gian phòng, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thiếu niên áo trắng chỉ vào mũi lão già áo xanh, giậm chân mắng:
- Lão khốn khiếp, đã nói rõ chúng ta đánh cuộc một phen theo quy củ, không cho phép có nước cờ ngoài bàn. Vào thời điểm quan trọng này, ngươi lại ném Lý Bảo Châm tới nước Thanh Loan. Với tính cách của tên này, hắn sẽ không lợi dụng việc công để trả thù riêng sao? Ngươi còn có mặt mũi nữa không?
Lão già áo xanh vẫn thản nhiên, hờ hững nói:
- Thằng nhóc, lén lút truyền tin cho Trần Bình An, bảo hắn đi chặn đường vườn Sư Tử, ngươi thì có mặt mũi sao?
Thiếu niên tuấn tú ấn đường có nốt ruồi tiếp tục mắng như tát nước:
- Lão già ngươi con mẹ nó phá hư quy củ trước, sắp đặt hãm hại Trần Bình An, chính là phá hư cơ sở đại đạo của ta, còn không cho ông đây phản kích sao?
Hai người trong phòng chính là Thôi Đông Sơn và Tú Hổ Thôi Sàm, thực ra chỉ là một người mà thôi.
Vẻ mặt Thôi Sàm vẫn luôn lãnh đạm, đưa tay lau nước miếng trên mặt:
- Tự mình mắng mình, có thú vị không?
Thôi Đông Sơn cười gằn nói:
- Rất sảng khoái.
Thôi Sàm cười nhạt nói:
- Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của ngươi hiện giờ, mới biết vì sao năm đó chúng ta chỉ dừng lại ở cảnh giới thứ mười hai đỉnh cao.
Thôi Đông Sơn ngồi xuống ghế dựa:
- Nếu sớm biết ngươi là kẻ bất lực như vậy, năm xưa ông đây đã tự bóp chết mình cho xong.
Thôi Sàm mỉm cười nói:
- Bây giờ ngươi muốn chết vẫn còn kịp, nhưng nhớ để lại thân xác này và vật một tấc.
Thôi Đông Sơn liếc xéo, hai tay mở rộng nằm sấp xuống bàn, dán mặt lên bàn, phiền muộn nói:
- Hoàng đế bệ hạ chết rồi à? Qua một thời gian nữa sẽ do Tống Trường Kính quản lý quốc sự?
Thôi Sàm gật đầu.
Thôi Đông Sơn cũng không ngẩng đầu lên:
- Vậy ai lên làm hoàng đế mới? Vẫn là hai nhân tuyển ban đầu, mỗi người chiếm một nửa?
Thôi Sàm ngoảnh mặt làm thinh.
Thôi Đông Sơn ngẩng đầu, từ nằm trên mặt bàn đổi thành dựa lưng vào ghế:
- Thật nhàm chán.
Thôi Sàm nói:
- Ta thấy ngươi làm học trò đệ tử cho người ta rất vui.
Thôi Đông Sơn vẫn luôn liếc xéo.
Tìm vui trong khổ? Thôi Sàm cảm thấy nghi hoặc, lúc còn trẻ dường như tính tình của mình không phải như vậy?
Thôi Đông Sơn ngừng liếc xéo, do dự một thoáng:
- Lão già ở lầu trúc núi Lạc Phách sống thế nào?
Thôi Sàm trầm mặc rất lâu, đáp:
- Đã bị Lục Trầm hoàn toàn đánh gãy con đường đi đến cảnh giới thứ mười một, nhưng hôm nay tâm tính không tệ.
Thôi Đông Sơn khoanh chân ngồi trên ghế dựa, hỏi:
- Nếu Trần Bình An đánh chết Lý Bảo Châm kia, ngươi sẽ làm thế nào?
Thôi Sàm lắc đầu nói:
- Trần Bình An đã từng đáp ứng Lý Hi Thánh, sẽ bỏ qua cho Lý Bảo Châm một lần, sau đó sống chết tự lo.
- Đúng, là ta tính toán tốt. Hôm nay Lý Bảo Châm quá non nớt, muốn có tác dụng lớn trong tương lai, còn phải chịu một chút đau khổ.
Thôi Đông Sơn cười lớn nhảy xuống ghế dựa, bóp vai cho Thôi Sàm, cười đùa cợt nhả nói:
- Lão Thôi à, không hổ là người mình. Lần này là ta trách lầm ngươi rồi, đừng tức tối, bớt giận đi.
Thôi Sàm thờ ơ:
- Sớm biết cuối cùng sẽ có một kẻ như ngươi, năm xưa chúng ta quả thật nên bóp chết chính mình.
Thôi Đông Sơn khẽ vỗ đầu Thôi Sàm một cái:
- Nói gì xui xẻo thế? Phì phì phì, hai ta bất kể đại đạo khác nhau thế nào, đều phải tranh thủ di họa ngàn năm.
Thôi Sàm nói:
- Nếu ngươi còn phun nước miếng lên đầu ta, cũng đừng nghĩ đến chuyện di họa ngàn năm nữa.
- --------
Trên đường nhỏ lau sậy của vườn Sư Tử thông đến đường lớn, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, lão đánh xe như lâm đại địch. Lý Bảo Châm vén rèm xe lên, sau khi nhìn thấy người kia, vẻ mặt khó bề tưởng tượng. Như vậy cũng được sao, thật sự là đất khách gặp đồng hương rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT