Hồ yêu tuấn tú tự xưng là Thanh lão gia đột nhiên hỏi:
- Con mụ xứ khác ngươi, thật sự là đạo nhân phòng Sư Đao nổi danh ở Trung Thổ Thần Châu?
Nữ đạo sĩ trung niên dường như cảm thấy vấn đề này thú vị, một tay sờ vào chuôi đao, tay kia búng nhẹ vào mũ đuôi cá trên đầu:
- Thế nào, còn có người ở Bảo Bình châu giả mạo chúng ta? Nếu như có, ngươi hãy báo tên ra, xem như đã lập một công lao, ta có thể đáp ứng để ngươi chết thoải mái một chút.
Thiếu niên áo bào đen đã dùng sức một người đảo loạn mưa gió ở vườn Sư Tử, tấm tắc nói:
- Còn thật là xuất thân từ phòng Sư Đao, cũng không biết sau khi ăn viên kim đan bảo bối của ngươi, có no chết đại gia hay không.
Khóe miệng nữ đạo sĩ nhếch lên:
- Không hổ là châu nhỏ nhất của thế giới Hạo Nhiên, dù là trên núi hay dưới núi, chỉ cần dính dáng đến luyện khí sĩ, tên nào cũng bản lĩnh kém cỏi nhưng giọng điệu lớn lối. Đúng rồi, ta tên là Liễu Bá Kỳ, lúc trước sở dĩ đến đây là vì cái họ Liễu này của vườn Sư Tử. Vận may trên đường của ta rất kém, nhưng sau khi tới đây lại phát hiện thời cơ cuối cùng đã đến. Ta phải cảm ơn ngươi, cho nên mới nói những chuyện này, để cho yêu vật chân thân là ốc sên ngươi chết được rõ ràng.
Sắc mặt thiếu niên biến đổi, hắn nghĩ nát óc cũng không ra, con mụ đáng ghét này làm sao nhìn thấu được chân thân của mình.
Hắn vốn không biết, bầu rượu màu đỏ thẫm bên hông Trần Bình An được dùng pháp thuật che mắt, có thể che giấu địa tiên cảnh giới Kim Đan dò xét. Sau khi nữ đạo sĩ thi triển thần thông, vừa nhìn đã biết là một hồ lô nuôi kiếm phẩm chất không tầm thường.
Giọng điệu của nữ đạo sĩ trung niên vẫn bình thường:
- Cho nên ta mới nói yêu tinh cây liễu kia giống như kẻ mù, ngươi nhiều lần ra vào vườn Sư Tử như vậy, vẫn không nhìn thấu được nội tình của ngươi. Chỉ dựa vào một chút mùi hồ ly, cộng thêm mấy sợi dây thừng lông cáo, đã thật sự tin thân phận hồ yêu của ngươi, lầm lẫn không nhẹ.
- Người đứng sau màn giúp ngươi gây họa cho vườn Sư Tử, cũng giống như kẻ mù, nếu không đã sớm lột lớp da cáo của ngươi rồi đúng không? Chút hưng suy của văn vận họ Liễu có tính là gì, làm sao đáng giá bằng của cải trong bụng ngươi.
Thiếu niên đã từng tuyên bố bị Nguyên Anh truy sát cũng không sợ, lần đầu tiên lộ vẻ rụt rè, hỏi với giọng điệu như thương lượng:
- Nếu bây giờ ta rời khỏi vườn Sư Tử, ngươi có thể bỏ qua cho ta không?
Nữ đạo sĩ trung niên hỏi một đằng trả lời một nẻo, có lẽ là khinh thường trả lời vấn đề ngu ngốc này, lòng bàn tay khẽ vỗ vào chuôi đao, thản nhiên nói:
- Thanh pháp đao bên người này tên là Kính Thần, xếp hạng thứ mười bảy ở phòng Sư Đao núi Đảo Huyền. Còn vật bản mệnh của ta vẫn là đao, tên là Giáp Tác. Nhưng ngươi yên tâm, không thấy được vật bản mệnh của ta, đó là may mắn của ngươi.
Đầu gối thiếu niên mềm nhũn, ra vẻ đáng thương nói:
- Hồ yêu mà ta ăn vốn không phải thứ tốt, muốn mượn nhân duyên chứng đạo kết kim đan, nhân cơ hội gặm nhấm văn vận họ Liễu, còn mơ tưởng hão huyền muốn tham gia khoa cử. Ta giết nó rồi, nuốt vào toàn bộ, thực ra xem như đã ngăn cản một tai họa cho vườn Sư Tử.
- Sau đó nước Thanh Loan có một lão tiên sư, thèm thuồng miếng ngọc tỷ vong quốc tổ truyền của họ Liễu vườn Sư Tử, bèn hợp sức với một đại nhân vật thủ đoạn thông thiên trong triều đình. Ta chỉ thuận thế mà làm, ba bên mỗi người lấy thứ mình cần mà thôi, mua bán nhỏ không đáng nhắc tới. Bà cô ngươi đại nhân đại lượng, cứ xem ta như cái rắm thả ra được không? Nếu quấy rầy tâm tình ngắm cảnh của ngươi, ta sẽ hai tay dâng lên viên kim đan nửa kết của hồ yêu, xem như xin lỗi, thế nào?
Nữ đạo sĩ phòng Sư Đao Liễu Bá Kỳ cười lên:
- Có phải cảm thấy ta chắc chắn không tìm được chân thân của ngươi, cho nên vẫn luôn ở đây giả ngây giả dại?
Thiếu niên bỗng thay đổi diện mạo, cười ha hả nói:
- Ôi chao, con mụ đáng ghét ngươi, não cũng không ứng nước như ta tưởng tượng. Phòng Sư Đao thì sao? Pháp đao Kính Thần gì đó ở núi Đảo Huyền thì thế nào? Đừng quên nơi này là Bảo Bình châu, là nước Thanh Loan bên cạnh họ Khương Vân Lâm.
- Con mụ xấu xí nhiều chuyện, định làm mua bán với ngươi thì không đồng ý, cứ muốn Thanh lão gia mắng ngươi mấy câu mới thoải mái à? Đúng là một tiện tỳ, mau đến kinh thành cầu thần lễ Phật đi, nếu không một ngày nào đó rơi vào tay đại gia ta, phải đánh cho ngươi trầy da sứt thịt. Không chừng lúc ấy ngươi còn thấy vui sướng, đúng không?
Liễu Bá Kỳ lại không hề tức giận, nở nụ cười đầy thâm ý:
- Châm ngôn có nói “miếu nhỏ yêu ma lớn”, đúng là nói rất chính xác. Tán gẫu với ốc sên ngươi, thú vị hơn nhiều so với trước kia khi ta xuất đao, những yêu ma cự phách đều liều mạng dập đầu cầu xin, hoặc là trước khi chết điên cuồng gào thét.
Thiếu niên tuấn tú nhìn như hung hăng ngang ngược, thực ra trong lòng vẫn luôn nhủ thầm, con mụ này làm việc dây dưa, không giống như phong cách bình thường, chẳng lẽ là có cạm bẫy?
Nhưng không ai biết hắn đã động tay động chân lên người yêu tinh cây liễu vốn là thổ địa, tất cả phong thủy lưu chuyển của vườn Sư Tử, chỉ cần có động tĩnh hơi lớn, hắn sẽ lập tức cảm giác được.
Nếu nói là ở lầu thêu có âm mưu, vậy hắn chỉ cần tạm thời ẩn nhẫn, trước tiên không đi ăn văn vận ẩn chứa trên người cô gái kia là được, xem ai có thể kiên trì hơn. Đạo cô phòng Sư Đao ngươi và gã trẻ tuổi đeo kiếm kia, chẳng lẽ có thể trông chừng vườn Sư Tử nửa năm một năm?
Đó là chỗ dựa gì mà mình không đoán được, có thể khiến đạo cô đáng ghét này bỗng dưng có kiên nhẫn và định lực như vậy? Đến bây giờ vẫn không chém một đao vào ảo ảnh này của mình, giống như lần trước trên tường viện nhỏ.
Liễu Bá Kỳ nghiêng người đứng trên lan can, đưa tay ra hiệu cho yêu vật cứ việc đi qua cầu vòm, cô sẽ không ngăn cản:
- Nếu ngươi đi tới lầu thêu, sẽ biết được chân tướng.
Ban nãy khi Liễu Bá Kỳ ngăn cản, hắn rất muốn xông qua, đến lầu thêu xem thử. Nhưng lúc này Liễu Bá Kỳ cho đi, hắn lại bắt đầu cảm thấy cầu vòm này là núi đao biển lửa.
Lòng người nham hiểm, còn đáng sợ hơn yêu vật bọn hắn. Trong năm tháng dài đằng đẵng, hắn đã nhiều lần phải chịu thiệt thòi, nếu không hôm nay có lẽ đã chạm tới ngưỡng cửa năm cảnh giới cao rồi.
Thiếu niên tuấn tú đã ăn hồ yêu, dùng thân xác hồ ly làm thủ thuật che mắt. Liễu Bá Kỳ không chịu bỏ qua như vậy là có nguyên nhân riêng, không chỉ vì chân thân của hắn là ốc sên hiếm thấy, còn bởi vì hắn là một trong số hóa bảo yêu, “trời đất vận chuyển, tạo hóa vô cùng”.
Ốc sên vốn rất khó thành tinh, có thể biến thành một hóa bảo yêu càng hiếm thấy trên thế gian. Ốc sên thích ăn các loại yêu tinh quỷ quái, rất giỏi ngụy trang, ẩn nấp và chạy trốn, đồng thời rất khó bị pháp bảo giết chết. Điểm đặc biệt nhất là sau khi nuốt nhiều yêu tinh quỷ quái, trên đường tu hành yêu này giống như đã tiếp nhận khí số tu đạo của những thức ăn kia, có thể tiến tới theo mấy con đường, dùng yêu đan ban đầu làm bậc thang, từng bước kết ra nhiều viên kim đan.
Quả thật là một con cá voi Thôn Bảo trên đất liền, ai có thể đánh chết thì người đó sẽ phát tài.
Cho nên dù là ánh mắt cao như Liễu Bá Kỳ, vẫn nhất định muốn có con ốc sên địa tiên buồn cười này. Nếu người trẻ tuổi họ Trần kia dám tranh đoạt, pháp đao Kính Thần bên hông cô, cùng với vật bản mệnh cổ đao Giáp Tác, sẽ thật sự không có mắt.
Thấy đối phương sợ sệt nhìn quanh, Liễu Bá Kỳ cười nói:
- Ta biết chân thân của ngươi ở một nơi sâu trong lòng đất gần đây, dựa vào khí mạch chân núi, trốn tránh sự dò xét của ta.
Thiếu niên nghiêng đầu nói:
- Ngươi đã kiêu ngạo như vậy, sao không trực tiếp xuất đao chém một trận. Chỗ ẩn thân ở thủy mạch chân núi kia, không chịu nổi ngươi đào đất trong nửa nén nhang. Đến lúc đó chẳng phải ta sẽ không còn chỗ ẩn thân? Vì sao không làm như vậy? Là có chuyện để ý đúng không.
Hắn tự hỏi tự đáp:
- À, ta đã đoán được một khả năng. Dù sao trong khoảng thời gian này, hành động của ngươi càng khiến ta để tâm hơn tên công tử bột dùng kiếm tu làm nha hoàn kia.
Liễu Bá Kỳ nheo mắt lại.
Thiếu niên giơ hai tay lên, cười hì hì nói:
- Biết ngươi sẽ không để ta nói ra khỏi miệng. Đến đi, cho đại gia một đao, dứt khoát một chút. Chúng ta non xanh không đổi, nước biếc còn dài, chờ xem.
Liễu Bá Kỳ quả nhiên dùng một đao chém vỡ ảo ảnh của thiếu niên bên kia đầu cầu, vẫn là một sợi lông cáo rơi xuống đất.
Cô nhìn về nơi xa bốn phía, xung quanh vườn Sư Tử đều là núi xanh. Cô thấy thanh sơn (núi xanh) đẹp vô cùng, vừa gặp đã yêu.
Liễu Bá Kỳ hơi đỏ mặt, may mà xung quanh không người, hơn nữa da của cô hơi ngăm nên không nổi bật.
Cô dừng suy nghĩ, gương mặt lại trở nên lạnh lùng, cảm thụ khí tức nhỏ bé lưu chuyển bốn phương tám hướng. Cô đang chờ xem náo nhiệt, con ốc sên cả người đều là bảo bối kia, lần này phải ngã lộn nhào rồi.
Tình thế hiện giờ giúp người cũng là giúp mình, Liễu Bá Kỳ liền rút thanh pháp đao Kính Thần nổi tiếng phòng Sư Đao kia ra, thân hình lướt nhanh. Cô bắt đầu xuất đao chuẩn xác ở nhiều nơi của vườn Sư Tử, cắt đứt liên hệ giữa chân núi và mạch nước, hoặc là đâm vào một số nơi ốc sên có khả năng ẩn nấp nhất.
Cô còn cố ý gây ra một chút động tĩnh, kình khí chấn động, tạm thời khuấy đục phong thủy vườn Sư Tử, tiếp tục giúp người trẻ tuổi áo trắng bên hông cột hồ lô nuôi kiếm kia kéo dài thời gian.
Gặp phải loại yêu ma gian xảo như ốc sên, dễ giết chứ không dễ bắt, Liễu Bá Kỳ chỉ có thể cố gắng làm chuyện nhàm chán này.
- --------
Bên ngoài một thư phòng đóng chặt, ảo ảnh thiếu niên tuấn tú lại hiện thân, hai tay đặt sau người, đá văng cửa lớn, bước qua ngưỡng cửa.
- Thật không biết tổ tiên họ Liễu này tích đức gì, lại có khí tức văn vận nồng đậm như vậy, quanh quẩn không rời vườn Sư Tử. Chẳng trách hồ yêu cảnh giới Long Môn kia lại thèm thuồng, đáng tiếc là số mệnh không tốt, chỉ phí công.
Hắn bắt đầu gõ đông sờ tây, không ngừng giậm chân, xem thử có cơ quan mật thất gì hay không. Cuối cùng phát hiện không có, liền bắt đầu lục tung một số nơi dễ giấu đồ.
Món bảo bối kia phải ở trong thư phòng này mới đúng.
Trong kiếp nạn vườn Sư Tử lần này, hắn đã giao tiếp với hai lão đại phía sau màn, đương nhiên đều là những kẻ khó ứng phó. Một người tu vi cao còn một người quyền hành lớn, ngay cả hắn cũng không muốn quen thân.
Lão già mũi ưng thích thu gom ngọc tỷ các nước Bảo Bình châu, lúc cười lên còn âm trầm hơn quỷ vật. Có một lý thuyết tướng mạo do Âm Dương gia tổng kết ra, rất thích hợp với người này, đó là “mũi như mỏ ưng, mổ xương tủy người”, nói rất chính xác.
Lão ta đi theo con đường đỡ rồng ẩn cư trong triều, thích vơ vét di vật vong quốc. Những thứ đồ càng gần với hoàng đế triều đại cuối cùng, lão ta càng vừa ý, ra giá càng cao.
Nghe nói lão ta đã thu gom gần trăm ngọc tỷ của hoàng đế các đời, đủ mọi kiểu dáng, nhưng vẫn có hai nuối tiếc lớn. Một là cả bộ ngọc tỷ nào đó, chỉ thiếu một miếng. Nghe đồn miếng ngọc tỷ này từng hiện thân ở bến thuyền Phong Vĩ, có điều lão ta dường như kiêng dè con ngõ từng xuất hiện tu sĩ năm cảnh giới cao kia, không dám cải trang vào nhà cướp của.
Nuối tiếc thứ hai là không có được miếng “bảo vật tuần tra thiên hạ” mà vườn Sư Tử nhiều đời cất giữ, vốn là di vật của một vương triều lớn đã bị hủy diệt ở nam bộ Bảo Bình châu. Trọng bảo truyền quốc này thực ra không lớn, chỉ có hai tấc vuông, chất liệu hoàng kim. Một miếng vàng nho nhỏ như vậy, lại dám khắc “phạm vi trời đất, thần linh trợ giúp, giáp vàng sáng tỏ, tuần tra bốn phương”.
Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần. Con mụ đáng ghét kia quả thật không chịu bỏ qua, bắt đầu dùng biện pháp ngu ngốc nhất tìm kiếm chân thân của mình. Ha ha, mụ ta tìm được xem như là có bản lĩnh.
Hắn gật gù đắc ý, chuyện này phải quy công cho một quyển tiểu thuyết du hiệp diễn nghĩa giang hồ, trong đó có nói một câu “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, hắn càng nghiền ngẫm câu này càng thấy tâm đắc.
Hắn tiếp tục tìm miếng vàng nhỏ kia, hơi bực bội. Tên què này giấu đồ giỏi thật.
Tuy nói cho dù tìm được, hắn tạm thời cũng không mang đi được, nhưng trước tiên xem cho thỏa thích cũng tốt.
Nói đến cũng hoang đường, hôm nay sau khi có một chút liên hệ ngọn nguồn với phong thủy vườn Sư Tử, hắn lại thành một kẻ đáng thương, ngay cả một miếng vàng nho nhỏ cũng không thể mang đi.
Nếu như bất chấp hậu quả thì cũng được, nhưng hắn không muốn. Trên đường tu hành, thứ mà yêu vật không thiếu nhất chính là thời gian.
Đây có lẽ là ông trời bồi thường cho việc yêu tộc tu hành khó khăn. Khó thành tinh mở mang đầu óc là một ngưỡng cửa, còn phải biến ảo thành hình người để tu hành, lại là một ngưỡng cửa khác. Cuối cùng phải tìm được một bộ bí tịch tiên gia hướng tới đại đạo, hoặc là may mắn hơn, trực tiếp được “phong chính”, đó lại là ngưỡng cửa thứ ba.
Theo như lịch sử ghi chép, phủ Thiên Sư núi Long Hổ có một con hồ yêu năm cảnh giới cao rất may mắn, được Thiên Sư ấn đóng nhẹ lên người, đã ngăn cản tất cả lôi kiếp mênh mông khi đột phá cảnh giới Nguyên Anh. Chỉ cần nhảy nhót tung tăng, đã vượt qua rãnh trời gần như không thể qua được. Yêu tộc thế giới Hạo Nhiên có ai không hâm mộ?
Hắn chỉ nghe lời đồn đã hâm mộ đến chết rồi.
Trong lúc vô tình, khóe mắt của hắn liếc thấy câu đối treo cao trên tường, là do tên què Liễu Thanh Sơn tự mình viết. Còn như nội dung là sao chép sách thánh hiền, hay là tên què tự mình nghĩ ra, hắn mới đọc được vài cuốn sách nên cũng không biết đáp án.
Một bên là “dưới bút ngàn quân trận, thơ từ vạn mã binh”, một bên là “lập đức truyền kim cổ, giữ sách dạy con em”.
Một câu khí thế tỏa ra, một câu khí thế thu liễm, hắn vẫn nhìn ra được chút ý tứ này.
Hắn ngẩng đầu lên, nhổ hai ngụm nước bọt vào hai câu đối trên tường, sau đó cười ha hả.
Nhìn thấy một thư sinh đọc nhiều thi thư, tinh thần hăng hái, hôm nay rơi xuống bùn lầy, còn không bằng gà chó nhúng nước, thật là hả lòng hả dạ.
Hắn nghênh ngang vòng qua bàn sách đặt nhiều đồ trang trí văn nhân, ngồi xuống chiếc ghế dựa kia, ngửa đầu về phía sau, cái mông vặn vẹo, luôn cảm thấy không được thoải mái, lại bắt đầu mắng chút:
- Con mẹ nó, người đọc sách đúng là ăn no rửng mỡ, không chịu làm một chiếc ghế dựa cho thoải mái, lại khăng khăng bắt người ta phải ngồi thẳng lưng cho mệt.
Hắn ngơ ngẩn nhìn lên trên, nhớ tới một lão đại phía sau màn khác, đó là một lão già họ Đường tay nắm quyền hành nước Thanh Loan.
Lão ta chướng mắt với Liễu Kính Đình đã lâu rồi.
Chuyện này cũng kỳ lạ. Ngay cả một người ngoài cuộc như hắn cũng biết, một đại thần thanh liêm như Liễu Kính Đình, chính là một cây cột chống của triều đình. Ngươi là chú ruột của đương kim hoàng đế họ Đường, sao lại xem Liễu Kính Đình giống như kẻ thù? Hai năm qua có bao nhiêu sĩ tử xuôi nam đến đây, không phải là vì thanh danh tốt của Liễu lão thị lang sao?
Hắn nghĩ nát óc cũng không thông, lại nhớ đến cuối năm ngoái ở vườn Sư Tử, có một bữa tiệc rượu của cha con, bị hắn nằm trên xà nhà nghe lén được.
Liễu Kính Đình và hai đứa con trai của ông ta uống rượu tán gẫu với nhau, nội dung không nằm ngoài Liễu Kính Đình lo lắng cho nước cho dân, tin tức mới nhất mà con trai cả nghe được, cùng với Liễu Thanh Sơn chỉ trích tình hình hiện thời.
Rất thú vị, những văn nhân quan lại ghi hận Liễu Kính Đình nhiều nhất, không phải là đối thủ không hợp chính kiến trong triều, mà là những người đọc sách muốn nương nhờ Liễu lão thị lang nhưng không được, cố gắng nịnh nọt nhưng không có kết quả. Sau đó là những người vốn tranh chấp với môn sinh đệ tử của Liễu lão thị lang, cãi nhau ở văn đàn mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng thẹn quá hóa giận, chuyển sang căm hận cả Liễu Kính Đình.
Có thể chính Liễu Kính Đình cũng cảm thấy lạ. Thực ra ông ta đối nhân xử thế, không hề phân biệt quan vị cao thấp, xuất thân tốt xấu, nhiều nhất là thờ ở với những câu từ khen ngợi quá mức, không để ý tới những lời nịnh hót lấy lòng. Nhưng loại thái độ này của Liễu Kính Đình, lại khiến cho một số người khó chịu.
Sau khi Liễu Kính Đình từ quan ở ẩn, có một lần tán gẫu chuyện quan trường với con trai cả. Một huyện lệnh nho nhỏ, ấn tượng gây cho người khác không xuất sắc bằng em trai Liễu Thanh Sơn, lại nói thông suốt những đạo lý này cho phụ thân nghe. Khi đó Liễu Kính Đình chỉ uống cạn một chén rượu mà thôi. Liễu Thanh Sơn tính tình thẳng thắn thì không đồng ý, tranh luận một phen với huynh trưởng từ nhỏ đã thân thiết.
May mà vị huynh trưởng kia biết tính tình của Liễu Thanh Sơn, cho nên không tức giận, chỉ nói mình đã tiến vào thùng nhuộm quan trường rồi, hi vọng Liễu Thanh Sơn sau này đừng học theo hắn.
Hay cho một gia đình hòa thuận cha hiền con hiếu, em kính anh nhường.
Lúc ấy thực ra trong lòng hắn có một ý niệm, hồ yêu bị mình ăn mất kia, liệu có phải thật sự muốn gia nhập họ Liễu vườn Sư Tử? Sở dĩ muốn tham gia khoa cử, là muốn một ngày kia dùng thân phận con rể Liễu Kính Đình, lập công tích trong triều đình và văn đàn, cuối cùng phụng dưỡng văn vận họ Liễu?
Có điều khi đó hắn thèm ăn, một ngụm ăn mất hồ yêu còn chưa kết thành kim đan kia, hắn nhớ mình còn nấc mấy cái.
Hắn quay đầu, cảm nhận con mụ phòng Sư Đao đáng ghét bên ngoài vẫn đang xuất đao, đã định sẵn là tốn công vô ích, hung ác nói:
- Dáng dấp xấu như vậy, chỉ xứng với một tên què.
Chỉ tiếc hắn không phải thánh nhân Nho gia, lời nói chính là pháp luật.
Hắn than vãn một tiếng, dời mắt đi, không có việc gì làm, ánh mắt lướt qua bút mực giấy nghiên và những đồ vật không đáng giá kia.
Hắn đột nhiên mở to mắt, đưa tay sờ một cái hộp nhỏ bên cạnh đồ chặn giấy, cảm thấy phỏng tay.
Ngoại trừ dạy học, vị lão phu tử này gần như không nói chuyện, sắc mặt cũng không có biến hóa gì. Vườn Sư Tử từ trên xuống dưới, thực ra đều hơi sợ vị lão phu tử này.
Còn vị nho sĩ trung niên Lưu tiên sinh kia, cũng không xem là bình dị gần gũi, quy củ càng nhiều. Gần như tất cả con cháu họ Liễu và con em đầy tớ đến lớp học, đều phải trải qua cây thước và giáo huấn của người này. Nhưng so với ông lão họ Phục, Lưu tiên sinh vẫn khiến người ta cảm thấy thân cận hơn một chút.
Lúc này nho sĩ trung niên lặng lẽ đi đến cửa từ đường, chờ Liễu Thanh Sơn trở lại. Khi nhìn thấy Liễu Thanh Sơn bình yên vô sự từ lầu thêu trở về, ông ta mặt không cảm xúc, cho đến khi Liễu Thanh Sơn khập khiễng làm lễ học trò, ông ta mới gật đầu một cái.
Liễu Thanh Sơn bước qua ngưỡng cửa, đi đến chỗ phụ thân Liễu Kính Đình.
Nho sĩ trung niên vẫn đứng ở cửa, sau đó tầm mắt dời lên trên, nhìn về hai bóng dáng bên phía lầu sách... một đôi chủ tớ đến từ trung bộ Bảo Bình châu.
Không biết là thị lực không đủ, hay là nhìn mà không thấy, ông ta nhanh chóng xoay người trở vào từ đường.
Tại lan can dưới mái hiên lầu sách, tỳ nữ Mông Lung cười hỏi:
- Công tử, ngài nói xem Phục Thăng và họ Lưu kia, có phải là cao nhân ngoài trần thế giống như chúng ta hay không?
Độc Cô công tử buồn cười nói:
- Trước tiên ngươi hãy giải thích cho công tử một chút, từ lúc nào chúng ta lại thành cao nhân ngoài trần thế rồi?
Mông Lung hiểu ngầm cười, nằm trên lan can nhìn về phía xa.
Tại Bảo Bình châu, bọn họ chẳng lẽ không tính như vậy sao? Công tử chỉ khiêm tốn mà thôi.
Vương triều Chu Huỳnh của cô, kiếm tu mọc lên như rừng, số lượng siêu việt một châu, quốc thế cường thịnh, có đến mười mấy nước chư hầu.
Trong số con rồng cháu rồng sớm hạ quyết tâm từ bỏ ngôi vị hoàng đế, có một kiếm tu cảnh giới thứ mười, đã từng so tài ba lần với Lý Đoàn Cảnh của vườn Phong Lôi, cảnh giới Nguyên Anh đứng đầu Bảo Bình châu trước kia. Mặc dù đều thua, nhưng không ai dám nghi ngờ chiến lực của vị kiếm tu này.
Tại Đông Bảo Bình Châu, có mấy vị địa tiên dám ngăn cản một kiếm của Lý Đoàn Cảnh? Ông ta thật sự đã dùng một người một kiếm, đè ép núi Chính Dương suốt mấy trăm năm. Như vậy vị kiếm tu vương triều Chu Huỳnh kia sau khi bị thua, lại có thể khiến Lý Đoàn Cảnh đồng ý tái chiến hai trận, có thể thấy được kiếm thuật cao thế nào.
Còn có hai kiếm tu cảnh giới thứ chín, đó là một đôi tình lữ thần tiên không quan tâm đến huyết thống thân cận, vì chuyện này mà đoạn tuyệt với vương triều Chu Huỳnh, ít nhất ngoài mặt là như vậy. Hai vợ chồng rất ít khi lộ diện, chỉ dốc lòng theo đuổi kiếm đạo. Nghe đồn thực ra quốc khố của lão hoàng đế vương triều Chu Huỳnh đã giao cho hai người này trông coi. Bọn họ còn có quan hệ mật thiết với mấy họ lớn ở thành Lão Long cuối phía nam, tài nguyên cuồn cuộn.
Mông Lung tức giận nói:
- Công tử, tu sĩ của Bắc Câu Lô Châu đúng là quá bá đạo rồi. Nhất là thiên quân Đạo gia đáng chém ngàn đao kia.
Độc Cô công tử mỉm cười nói:
- Trong mắt những yêu ma trên núi bị chúng ta tận diệt, không phải chúng ta cũng quá bá đạo sao? Những tạp dịch nha hoàn chết dưới chân thần linh dạo đêm của ngươi, chẳng lẽ đều đáng tội chết? Dĩ nhiên không phải, chỉ là chúng ta lười tính toán mà thôi.
Mông Lung nhất thời cứng họng, đành phải thở hổn hển dùng mũi chân đá vào lan can lầu cao.
- --------
Trần Bình An dẫn theo Thạch Nhu, không vẽ bùa ở gần lầu thêu, mà chạy thẳng tới cổng vườn Sư Tử.
Hai thần giữ cửa vẽ màu linh khí mỏng manh, đã không thể chèo chống bọn họ bảo vệ họ Liễu. Trần Bình An nhỏ giọng xin lỗi, sau đó bắt đầu vẽ bùa bảo tháp trấn yêu lên hai cánh cổng.
Không giống với “quy mô nhỏ” ở lầu thêu, hai lá bùa trấn yêu ở cửa phủ này, mỗi lá được vẽ liền một mạch, phóng khoáng rộng rãi, giống như vẩy mực.
Thạch Nhu đứng sau lưng Trần Bình An, âm thầm gật đầu. Thực ra bùa chú mà Trần Bình An vẽ, mật bùa rất dồi dào, nếu không phải bút lông trong tay chất liệu bình thường, sơn vàng trong bình sứ cũng không xem là thượng thừa, uy lực sẽ có thể lớn hơn.
Trần Bình An vẽ xong, lui về phía sau mấy bước, đứng kề vai với Thạch Nhu. Sau khi xác định không có sơ hở, hắn mới đi dọc theo đường đá ở tường ngoài vườn Sư Tử, cách hơn năm mươi bước lại tiếp tục vẽ bùa.
Trên đường đi, Trần Bình An nói với Thạch Nhu vẫn luôn im lặng:
- Lúc ta vẽ bùa nhất định phải tập trung tinh thần, chưa chắc có thể lập tức phát hiện tung tích của yêu vật, cho nên ngươi phải để ý.
Thạch Nhu hờ hững nói:
- Không nói tới chức trách phải phân ưu giải sầu cho chủ nhân, còn liên quan đến tính mạng của nô tỳ, đương nhiên không dám xem thường. Chủ nhân lo lắng quá nhiều rồi.
Trần Bình An quay đầu nhìn cô một cái:
- Có phải một người quá nghèo rồi, đột nhiên có tiền, ngược lại sẽ trở nên keo kiệt?
Thạch Nhu nghe được sự trào phúng trong đó, cũng không có tâm tư phản bác. Không phải cô chột dạ hay áy náy, mà là do tờ giấy kia.
Sau khi cô mở ngựa giấy mà Thôi Đông Sơn để lại cho Chu Liễm, nội dung trên đó đơn giản vắn tắt, chỉ có một câu sáu chữ: “Em gái già, đừng tìm chết.”
Nhìn giống như trêu đùa, nhưng khiến thân xác tiên nhân của Thạch Nhu cũng không kìm được cả người phát lạnh.
Trần Bình An vẽ bùa rất nhanh, có lẽ đã tốn nhiều công sức luyện tập, hoặc vốn là học trò của cao nhân. Độ dẻo dai của hắn, dù là sự ổn định của mỗi hơi tinh khí thần, hay là sự vững chắc của thân thể, đều có tác dụng rất lớn, thiếu một thứ cũng không được.
Vẽ bùa hao tâm tổn sức, đây là một câu danh ngôn chí lý của phái bùa chú lưu truyền rộng rãi.
Mười lăm phút sau, thừa dịp Trần Bình An vẽ xong một lá bùa, dựa lưng vào tường thở dồn dập, Thạch Nhu nhẹ giọng hỏi:
- Chủ nhân đang kết trận à?
Trần Bình An trừng mắt nhìn cô một cái, vội vàng đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu thiên cơ không thể tiết lộ. Lúc hắn dời bước đi về phía trước, có lẽ là thật sự nổi nóng, lại trừng mắt với Thạch Nhu vừa nói năng tùy tiện.
Thạch Nhu mỗi tay cầm một bình sứ đựng sơn vàng sền sệt, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Trần Bình An. Nghĩ đến gã này cũng có lúc hoảng hốt, khóe miệng của cô hơi cong lên, nhưng rất nhanh lại bị cô đè xuống.
Vườn Sư Tử diện tích rất rộng, vì vậy lại khổ cho Trần Bình An muốn lặng lẽ vẽ bùa kết trận. Vì muốn hoàn thành trước khi đại yêu kia phát giác, hắn thật sự đã liều cái mạng già đặt bút lên tường trắng.
Không hề nhẹ nhàng hơn giao đấu với người khác.
Khác với bốn người trong tranh cuộn, Thạch Nhu không trải qua sóng gió đợt này nối tiếp đợt kia, càng không đi xa vượt qua hai châu lớn, cho nên không quen thuộc với thực lực và tâm tính của Trần Bình An giống như bọn Chu Liễm. Còn về của cải dày mỏng của Trần Bình An, Thạch Nhu lại biết khá nhiều. Một bộ dương thần thân ngoài thân của đại tu sĩ cảnh giới Phi Thăng, cùng với một học trò đệ tử Thôi Đông Sơn, hai thứ này đã quá nhiều rồi.
Trước mắt Trần Bình An đang thử đóng cửa đánh chó, lại liên hệ với sắp xếp ở lầu thêu và từ đường họ Liễu trước đó, Thạch Nhu từ đáy lòng bội phục phong cách hành sự người này... cẩn thận chặt chẽ.
Nếu nói quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, vậy Trần Bình An một khi đã hạ quyết tâm đi đến dưới tường sắp đổ, không nói đến dự tính ban đầu, chỉ nói đến đủ loại bố cục sau đó, nếu được thì có lẽ hắn sẵn sàng cầm ô, đội nón, mặc giáp trụ, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Trần Bình An đương nhiên sẽ không suy đoán tâm tư của Thạch Nhu. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thạch Nhu cứ giao cho Thôi Đông Sơn đối phó là được.
Hắn đi vòng quanh vườn Sư Tử một vòng, vẽ xong một lá bùa cuối cùng, vẫn cảm thấy chưa ổn thỏa. Hắn lại đi tiếp một vòng, truyền chân khí vào những bùa chú đã sớm vẽ xong nhưng không có đất dụng võ, bất kể ba bảy hai mốt, lần lượt dán vào bức tường các nơi.
Mua bán bồi tiền, vốn gốc không về.
Trần Bình An lướt lên đầu tường, nghĩ thầm lát nữa nhất định phải tìm một lý do, kéo tai Bùi Tiền một cái mới được.
Đại đệ tử khai sơn của mình mà, không sao cả.
Trần Bình An duỗi eo mỏi, tươi cười nhìn khắp xung quanh, đã là cuối xuân, núi xanh dần xanh.
Thạch Nhu vẫn cầm hai bình sứ, đứng bên cạnh Trần Bình An. Nhìn vẻ mặt khác thường của hắn, cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Hai tay Trần Bình An vòng qua sau vai, mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay vừa khéo dán lên chuôi Kiếm Tiên sau lưng.
Đeo một thanh Kiếm Tiên, vậy lúc nào mới có thể trở thành kiếm tiên thật sự?
Nhớ trước kia trên một chiếc thuyền, nhìn xuống một nơi nào đó ở Bảo Bình châu, có người nói cười duyên dáng, đưa tay chỉ xuống mặt đất. Cô bảo rằng hai vương triều đánh đánh giết giết dưới chân chúng ta vốn chẳng là gì, đi về phía nam có một vương triều Chu Huỳnh, kiếm tu nhiều nhất ở Bảo Bình châu các ngươi, nhưng so với quê nhà của ta thì chỉ là chuyện nhỏ.
Cô còn bảo Trần Bình An sau này có cơ hội, trước tiên hãy đến vương triều Chu Huỳnh nhìn một chút, sau đó đến Bắc Câu Lô Châu xem thử. Hắn sẽ biết Bắc Câu Lô Châu mới là nơi kiếm tu như rừng, siêu việt thiên hạ, vượt xa vương triều Chu Huỳnh siêu việt một châu gì đó.
Trần Bình An cảm thấy mong đợi với Bắc Câu Lô Châu kia.
Hắn chậm rãi dừng suy nghĩ, lấy hồ lô nuôi kiếm Khương Hồ xuống, lại phát hiện không còn rượu, có phần lúng túng.
Hắn yên lặng cất Khương Hồ, hi vọng Thạch Nhu không nhìn thấy.
Thạch Nhu cảm thấy buồn cười, hỏi một câu rất không đúng lúc:
- Hay là nô tỳ mang một bầu rượu tới cho chủ nhân?
Trần Bình An lắc đầu, giậm chân một cái. Trên những lá bùa ở tường ngoài vườn Sư Tử, từ nơi mật bùa bỗng hiện lên linh quang (ánh sáng thần kỳ), như nhận được lệnh, đồng thời tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt.
Trong nháy mắt, giống như có một con giao long màu vàng lượn quanh vườn Sư Tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT