Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Tào Tình Lãng luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Trước kia là sông lớn chậm rãi trôi đi, hôm nay là khe suối giữa núi chảy rào rào, thậm chí còn khiến người ta nghe được tiếng nước chảy. Trong chớp mắt thu đi đông tới, lại nghênh đón tuyết đầu mùa năm nay, hơn nữa còn rơi giống như lông ngỗng.

Tào Tình Lãng ngồi trên giường nhìn tuyết lớn mờ mịt ngoài cửa sổ, sững sờ không dám tin. Hắn mặc quần áo và mang giày, vội vàng đẩy cửa ra, chuyện đầu tiên là muốn nói với người kia rằng tuyết lớn đã rơi rồi.

Chỉ là khi nhìn cửa phòng bên kia, Tào Tình Lãng gãi gãi đầu, cuối cùng nhớ tới người nọ đã rời đi rất lâu rồi. Nhưng hắn vẫn thường cảm thấy người nọ sẽ ngồi trên ghế đẩu nhỏ trong sân, sáng sớm hay nửa đêm cũng vậy, vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy. Y cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười nhìn về phía mình.

Hi vọng tuyết rơi đúng lúc là điềm báo năm nay được mùa. Tào Tình Lãng giơ tay hà một hơi, cảm thấy lạnh, cần phải mặc thêm y phục. Hắn co mình lui về phòng, mặc thêm áo, sau đó ngồi ngay ngắn trước một chiếc bàn gỗ nhỏ do cha mình tự đóng, mở một quyển sách ra, bắt đầu ngâm nga văn chương thánh hiền.

Lúc cuối thu, trường học đã đổi một thầy giáo mới, càng nghiêm khắc hơn, hình như học vấn cũng cao hơn một chút. Ông ta nói đạo lý rõ rõ ràng ràng, ngay cả những bạn không thích đọc sách nhất trong trường cũng nghe hiểu được, rất lợi hại.

Tào Tình Lãng gấp sách lại, xoa tay cho ấm, cảm thấy hơi lo lắng. Tiền dư trong nhà không còn nhiều nữa. Sau khi cha mẹ qua đời, quan phủ đã cho một khoản tiền cứu trợ, nhưng không cấp cho hắn hết một lần, mà là mỗi tháng đúng hạn đưa tới một phần.

Tào Tình Lãng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nha môn làm việc đều như vậy. Hơn nữa hắn không còn cha mẹ, cũng không có thân thích ở kinh thành nước Nam Uyển. Trước kia muốn ăn gì mua gì, chỉ cần nói với trưởng bối một tiếng. Bây giờ chính hắn phải tính toán chi li, mỗi đồng tiền đều phải tiêu cẩn thận. Loại tư vị này cũng không dễ chịu, nhưng chẳng có cách nào, dù sao cũng phải sống tiếp.

May mà vào lúc hắn khó chịu nhất, người kia lại ở trong nhà, khiến hắn lẻ loi trông coi ngôi nhà này, trong lòng có một chút tưởng niệm.

Tào Tình Lãng đã thay một đôi giày da hoẵng, thích hợp ra ngoài khi trời mưa tuyết. Chỉ là lúc mang giày, hắn lại không kìm được bật khóc. Đây là thứ mà mẹ mua cho hắn vào ngày ba mươi tết, sau này thì sao?

May mà hắn rất nhanh đã khôi phục tâm tình, tới nhà bếp tùy ý lót bụng một chút, chuẩn bị đi đến trường học. Có điều lúc chuẩn bị sách vở trong phòng, hắn lại hơi ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Người kia đã nói lúc rảnh rỗi sẽ làm cho hắn một hòm trúc nhỏ. Trong sách nói quân tử phải giữ chữ tín, một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Như vậy chắc người kia thật sự có việc gấp, cũng không biết bao giờ mới gặp lại.

Tào Tình Lãng cầm một chiếc ô giấy dầu, đeo bọc hành lý đi ra khỏi viện. Hắn ngạc nhiên phát hiện ngoài cửa viện có một người quen đi qua, đó là Chủng phu tử ở trường học, một cái họ rất kỳ quái.

Lão phu tử mặc một bộ áo xanh, cũng cầm ô giấy dầu, nhìn thấy Tào Tình Lãng liền dừng bước, hỏi:

- Trùng hợp vậy, cháu ở chỗ này à?

Tào Tình Lãng muốn để ô xuống, chắp tay thi lễ với Chủng phu tử ngẫu nhiên đi qua cửa nhà.

Chủng phu tử khoát tay nói:

- Không cần, trời đang tuyết lớn.

Chủng phu tử học vấn sâu sắc, nhưng lúc truyền đạo giảng dạy rất nghiêm túc, mọi người đều rất sợ ông ta. Tào Tình Lãng cũng không ngoại lệ, chỉ là so với các bạn học, hắn càng tôn kính nhiều hơn mà thôi. Cho nên vị thầy giáo trong trường này nói không cần thi lễ, Tào Tình Lãng bất giác nghe theo. Sau đó một già một trẻ đều cầm ô, đi trong ngõ nhỏ tuyết đọng rất sâu.

Chủng phu tử dĩ nhiên đã nghe nói đến cảnh ngộ trong nhà Tào Tình Lãng. Dù sao ở trường học có rất nhiều đứa trẻ hàng xóm láng giềng là bạn chơi và bạn học của hắn, ánh mắt nhìn hắn khác với bình thường, còn có một số đứa thì thầm. Tào Tình Lãng chỉ giả vờ như không nhìn thấy, không nghe thấy.

Chủng phu tử hỏi:

- Hôm nay sống một mình, có khó khăn gì không?

Tào Tình Lãng cười lắc đầu nói:

- Bẩm tiên sinh, cũng không có.

Trả lời đâu ra đấy, từ ngữ và thái độ đều không giống như một đứa trẻ trong ngõ hẹp, chẳng trách lại bị Bùi Tiền chế giễu là phu tử nhỏ.

Chủng phu tử gật đầu, lại nói:

- Cháu dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, nếu thật sự gặp trở ngại không vượt qua được, có thể nói với ta một tiếng, không cần cảm thấy ngại ngùng. Chỗ khó của nhân sinh, trong sách hay ngoài sách đều có rất nhiều. Đừng nói là cháu, ngay cả ta lớn tuổi như vậy rồi, vẫn có chuyện phải nhờ người khác giúp đỡ.

Tào Tình Lãng ừ một tiếng:

- Tiên sinh, tôi hiểu rồi, nếu thật sự có việc khó thì sẽ tìm tiên sinh.

Hắn do dự một thoáng, hơi ngượng ngùng nói:

- Có người lần trước dẫn tôi đến trường học, trên đường đã nói những lời tương tự tiên sinh. Y nói với tôi tương lai làm một người đọc sách và kiếm sống, khó tránh khỏi phải cầu xin người khác. Người khác không giúp thì không thể oán giận ghi hận, người khác giúp đỡ thì phải nhớ kỹ trong lòng.

Chủng phu tử lần đầu tiên lộ vẻ tươi cười:

- Người kia tên là Trần Bình An phải không?

Tào Tình Lãng ngạc nhiên:

- Tiên sinh cũng biết à?

Chủng phu tử gật đầu nói:

- Ta và hắn là bằng hữu, nhưng không ngờ các ngươi cũng quen biết.

Tào Tình Lãng lập tức vui vẻ. Hóa ra Trần Bình An là bạn của Chủng phu tử.

Chủng phu tử nghiêm mặt dạy dỗ:

- Cũng đừng cảm thấy có quan hệ này, cháu đọc sách không chăm chỉ thì sẽ không bị ăn roi.

Tào Tình Lãng vội vàng gật đầu.

Một già một trẻ, thầy giáo và học sinh, đi trên con đường lớn mà quan phủ đã sửa chữa bằng phẳng, bước chân khó khăn, đi rất chậm chạp. Tào Tình Lãng đã lớn gan hơn một chút, hỏi thăm tiên sinh làm thế nào quen biết Trần Bình An. Chủng phu tử chỉ nói là hai bên hợp ý, mặc dù quen biết không lâu, nhưng quả thật xứng với hai chữ “bằng hữu”.

Tuyết lớn ào ào rơi xuống nhân gian, không muốn ngừng nghỉ. Trong lòng Tào Tình Lãng ấm áp, cùng với tiên sinh đi đến cổng trường, bất giác quay đầu nhìn lại.

Lần cuối cùng gặp mặt cũng là ly biệt, người nọ dừng bước ở nơi đó. Sau câu nói kia, y một tay cầm ô, nhìn theo mình đi vào trường học.

Chủng phu tử ở phía trước quay đầu hỏi:

- Sao vậy?

Tào Tình Lãng lắc đầu, cười rạng rỡ, quay đầu bước nhanh vào trường học.

Sau khi Chủng phu tử ngồi vào lớp, chờ tất cả trẻ con tới đủ, mới bắt đầu giảng dạy.

Lão phu tử tóc mai trắng như sương, mặc một bộ áo xanh, giọng nói chậm rãi. Lúc nói đạo lý thánh hiền với đám trẻ, nghiễm nhiên có khí thế chính trực gần như thánh hiền.

- --------

Trong một nhà quan lại thế gia ở kinh thành nước Nam Uyển, đình viện thăm thẳm, lầu sách tư nhân rất nổi tiếng ở kinh thành. Có một thiếu niên con của vợ lẽ thường xuyên đến đây đọc sách. Chỉ là sách cất giữ rất quý giá, gia quy chẳng những cấm đem nến lên lầu, còn không cho mang sách ra ngoài. Rất nhiều hộp gỗ chứa những bản sách tốt nhất đều bị dán giấy niêm phong, hơn nữa không cho bất cứ ai tự tiện mở ra.

Hôm nay thiếu niên cảm thấy bi phẫn, trong lòng ấm ức. Hắn đến đây thực ra không phải để đọc sách, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh cho khuây khỏa mà thôi.

Thiếu niên đã vượt qua hai lần thi huyện và thi phủ tổ chức cho tất cả học sinh ở kinh thành, đạt được thân phận đồng sinh (học trò chưa đậu tú tài). Thế nhưng thành tích không nổi bật, cho nên không trở thành tú tài, chỉ có tư cách tham gia thi viện. Chuyện này khiến hắn rất hổ thẹn với mẫu thân.

Hai vị huynh trưởng cùng tham gia thi huyện và thi phủ đều trở thành tú tài. Thiếu niên thường ngày được khen là thần đồng, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, chẳng biết tại sao hai người kia văn chương bình thường, học thức kém xa mình mà thành tích lại tốt hơn.

Trước đó hắn chỉ cho rằng mình làm bài không tốt ở trường thi, mà hai vị huynh trưởng vừa lúc biểu hiện xuất sắc hơn. Nhưng hôm nay trong lúc vô tình nghe được hai vị huynh trưởng say rượu tiết lộ thiên cơ, lại là do phụ thân của bọn họ âm thầm đút lót giám khảo.

Ông nội của ba người từng là Lễ bộ thượng thư ở kinh thành, học trò trải khắp thiên hạ, nhiều lần chủ trì thi hội ở nước Nam Uyển. Quan chủ khảo thi huyện và thi phủ ở kinh thành nhìn thấy ông nội của bọn họ, cũng phải phân biệt kính xưng một tiếng “tọa sư” (quan chủ khảo), “phòng sư” (quan chấm bài), đây là quan hệ “thầy trò” rất cao trong quan trường.

Thiếu niên tin chắc ông nội sẽ không làm chuyện bỉ ổi như vậy. Nhất định là phụ thân của hai vị huynh trưởng kia mượn danh nghĩa, không tiếc tổn hai gia phong, mưu cầu tư lợi.

Như vậy cũng thôi đi, thiếu niên tuy là con vợ lẽ, nhưng sinh ra trong thế gia vọng tộc, ít nhiều cũng biết được một chút chuyện xấu xa của quan trường. Có điều theo như hai vị huynh trưởng dương dương đắc ý đàm luận, bác cả chi trưởng kia vì sao lại cố ý chèn ép mình, lấy đi công danh tú tài vốn là vật trong túi của mình?

Thiếu niên đứng trên tầng cao nhất lầu sách, nhìn nhiều giá sách như vậy, nở một nụ cười bi thảm. Một dòng dõi trí thức nổi tiếng ở kinh thành, ngoại trừ đứa con của vợ lẽ như hắn, hôm nay còn có mấy người cùng lứa trong gia tộc chịu tới đây đọc sách? Nhiều sách quý hiếm như vậy, năm này qua năm khác bị bỏ xó không ai thăm hỏi, chẳng lẽ không đáng tiếc sao?

Thiếu niên giơ mu bàn tay lau nước mắt:

- Đọc sách có ích lợi gì, chỉ là cây cảnh thiên vô dụng trước sân...

Sau khi oán trách, thiếu niên lại bắt đầu tìm sách đọc. Thi viện vẫn phải tham gia, sách thánh hiền vẫn phải đọc. Cho dù không đọc sách vì mình, không thi đậu công danh vì mình, cũng không thể khiến mẫu thân thất vọng nữa.

Chỉ là hôm nay tâm tình buồn bực, hắn muốn trước tiên chọn một quyển sách không thuộc kinh nghĩa để xem. Lựa chọn một hồi, cuối cùng tại góc lầu sách lựa ra một quyển bút tích văn nhân gần như mới tinh, sau đó lại hơi sững sốt.

Hắn vừa mở trang bìa trong đã cảm thấy khác thường, ngón tay đẩy ra một tờ, phát hiện bên trong lại có một đồng tiền. Đồng tiền này hơi khác với tiền đồng kiểu mẫu của nước Nam Uyển, chữ triện xa lạ, hơn nữa cũng không phải làm bằng đồng sắt, như ngọc mà không phải ngọc, lóng lánh sáng ngời.

Tiền kẹp ở trong sách, khiến cho hai trang sách hơi có dấu vết. Nơi đó vừa lúc có một câu châm ngôn người đọc sách đều biết, nhưng chưa chắc mọi người đều tin tưởng: “Trong sách tự có nhà hoàng kim, trong sách tự có nhan như ngọc, trong sách tự có ngàn bồ thóc.”

Thiếu niên cảm thấy khó hiểu, do dự rất lâu, lặng lẽ cất đồng tiền vào trong tay áo, định đem về cho mẫu thân xem thử. Không ngờ hành động này thiếu chút nữa đã gây ra họa lớn.

Có lần thiếu niên học thêm tại nhà, lấy đồng tiền ra đặt trong lòng bàn tay vuốt nhẹ. Lại bị huynh trưởng vô tình nhìn thấy, vu cáo nói hắn trộm đồ trang trí trên bàn của mình. Chuyện này đã gây ra xôn xao, kinh động đến ông nội đã nhiều năm không để ý việc đời.

Sau đó lão thượng thư quanh năm dốc lòng nghiên cứu pháp thuật Đạo gia đã thu lại đồng tiền kia. Hơn nữa còn điều động tất cả quản gia quản sự có thể tin tưởng trong phủ, tốn hai ngày một đêm mới lục soát hết vạn quyển sách trong lầu, nhưng lại không thu hoạch được gì, không tìm được đồng tiền thứ hai.

Lão thượng thư hạ lệnh cho mọi người lui ra khỏi lầu sách, không được tiết lộ chuyện này với ngoài, nếu không thì sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc. Ông lão một mình ở trong lầu sách suy nghĩ rất lâu, sau đó tìm được đứa cháu trai đang thấp thỏm bất an, dẫn hắn trở lại lầu sách, còn giao quyển bút tích văn nhân có kẹp đồng tiền kia cho hắn.

Ông ta mỉm cười nói:

- Nếu có hai đồng tiền như vậy, cháu sẽ không có phần cơ duyên tiên gia này nữa. Yên tâm cầm lấy đi, nó là của cháu. Sau này hãy chuyên tâm đọc sách, tất cả sách trong lầu này đều mở cửa với cháu, mặc cho cháu lựa chọn, hơn nữa còn có thể mang ra khỏi lầu sách để xem.

Thiếu niên nhân họa được phúc cầm lấy sách, không hiểu chuyện gì.

Lão thượng thư lại tiết lộ một chuyện bí mật:

- Tiền triều có hai vị trạng nguyên trẻ tuổi được xem là thần đồng, tham gia khoa cử thế như chẻ tre, nhưng đều có thanh danh không tốt. Trong đó một người càng là tuổi già mất hết danh tiếng, cho nên bản triều rất kiêng kị chuyện này.

- Lần này cháu không trúng cử tú tài, không phải do bác cả của cháu gây nên. Hắn còn không có lòng dạ ác độc như vậy, cũng không dám có, ta còn chưa chết đâu. Thật ra đó là ý của ta, chính là vì muốn đè ép cháu, mài giũa tính tình, mới có thể làm tốt trong quan trường sau này. Suy cho cùng quan trường không phải đánh cờ, nước cờ quá tuyệt diệu chưa chắc đã là chuyện tốt với bản triều.

Sau khi thiếu niên tâm tình kích động rời đi, ông lão xoay người lấy ra một quyển sách khác. Trong đó cũng có dấu vết, chỉ là không có đồng tiền, nhưng chỗ dấu vết là một lời dạy của thánh hiền: “Quân tử thanh cao, như cắt như gọt, như giũa như mài.”

Bởi vì chỉ có một đồng tiền, thiếu niên vô hình trung đã độc chiếm tất cả phúc duyên.

Trong xa xăm tự có ý trời, chuyện này khiến lão thượng thư một lòng khao khát tiên pháp cũng không dám cướp đoạt. Ông lão chìm nổi trong quan trường hơn nửa đời người, mang theo cung kính và bội phục từ đáy lòng, cảm khái nói:

- Cao nhân ngoài trần thế, thật là thủ đoạn thần tiên.

Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.

- --------

Trên đường núi, Trần Bình An làm cho mình một cái hòm trúc lớn, theo lý ngoại trừ cái bọc bằng vải bông kia thì còn có thể chứa không ít đồ. Nhưng hắn vẫn để Bùi Tiền đeo cái bọc, cầm cần câu bằng trúc xanh, lại làm cho cô một cây gậy leo núi xinh xắn thuận tay.

Sông núi xa xôi. Lúc đầu Trần Bình An giống như vội vàng lên đường, gấp gáp rời khỏi Đồng Diệp châu trở về quê nhà Đông Bảo Bình Châu. Nhưng lúc này hắn đã bình tĩnh lại.

Chỉ là đã làm khổ Bùi Tiền mệt đến thảm thương, liên tục oán trách. Nhưng so với sự thẳng thắn khi mới quen, lúc này cô lại nói những lời châm biếm. Không biết là do đã đọc được một ít sách, hay là lo lắng bị Trần Bình An nổi nóng bỏ lại, cho dù là lời oán giận, Bùi Tiền cũng nói một cách lòng vòng. Có điều trước giờ Trần Bình An luôn xem những lời này như gió thoảng bên tai.

Sau đó hai người đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng trên đường, khiến Bùi Tiền mở rộng tầm mắt. Chẳng hạn như vào một đêm thu gặp phải vô số đom đóm, giống như đèn lồng nhỏ treo đầy. Thừa dịp Trần Bình An không chú ý, Bùi Tiền liền dùng gậy leo núi kia đánh cho thây ngã khắp nơi. Trần Bình An vừa quay đầu, cô lập tức dừng tay, ra vẻ vùi đầu lên đường.

Bọn họ còn đi qua một mảnh rừng rậm cực kỳ lạ lùng, đất đai phì nhiêu, cành cây vươn dài, treo đầy thi thể khô quắt của các loại chim thú. Bùi Tiền sợ đến mức phải nắm lấy tay áo của Trần Bình An mới dám đi đường.

Trước khi vào rừng, Trần Bình An lấy ra một lá bùa dương khí khêu đèn ném vào rừng núi. Phát hiện lá bùa chất liệu bình thường kia bỗng nhiên bốc cháy, chỉ là cháy một cách từ từ, hắn liền đi thẳng vào trong đó.

Bùi Tiền xin Trần Bình An cho cô một lá làm bùa hộ mạng. Trần Bình An ngoảnh mặt làm ngơ, bảo cô bé nếu sợ những thứ kỳ quái kia, cứ lớn tiếng đọc thuộc lòng, đạo lý thánh hiền có thể trừ tà. Bùi Tiền nửa tin nửa ngờ, vừa nắm chặt ống tay áo của Trần Bình An, vừa cố gắng đọc thuộc lòng nội dung trong quyển sách kia.

Thực ra quyển điển tịch Nho gia kia rất mỏng, cô đã nhận biết tất cả chữ trong đó, sách cũng đọc xong rồi. Lúc trước cô muốn đổi một quyển mới, không muốn lật tới lật lui chỉ xem một quyển sách, quá nhàm chán. Nhưng Trần Bình An lại không cho, bảo cô cứ đọc sách nhiều lần, không chỉ xem mà còn phải đọc ra tiếng.

Lúc sáng sớm hắn luyện tập thủ ấn đứng thế, cô bé bắt đầu đọc. Lúc hoàng hôn hắn vẫn luyện tập đứng thế, cô vẫn phải đọc. Đến cuối cùng cô thật sự đã thuộc làu tất cả văn chương.

Đến khi hai người ra khỏi rừng rậm, vẫn không có bất kỳ động tĩnh khác thường nào. Bùi Tiền đầu đổ mồ hôi, là do đọc sách mệt, cổ họng cũng khàn. Cho đến khi hai người đi ra mười mấy dặm, từng cây đại thụ mới bắt đầu đung đưa điên cuồng, giống như đang trút cơn giận.

Sau đó hai người còn đi qua một khe núi, bên cạnh đầm dưới thác nước có bướm màu bay lượn, khiến người ta hoa cả mắt. Thừa dịp Trần Bình An đang nấu cơm, Bùi Tiền liền dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đập chết mười mấy con bướm màu, chọn một con đẹp nhất kẹp vào trong trang sách. Kết quả bị Trần Bình An gõ đầu một cái, đau đến mức cô ngồi xuống đất ôm đầu kêu gào, trán sưng cả lên, lúc ăn cơm sắc mặt cũng cau có.

Hai người còn gặp được tiều phu xuống núi đốn củi, ăn của người ta một bữa cơm. Trần Bình An muốn đưa một ít tiền, nhưng gia đình chất phác kia nhất quyết không nhận, khiến hắn đành phải từ bỏ. Trước khi đi ra hàng rào, Trần Bình An bảo Bùi Tiền cảm ơn người ta. Bùi Tiền đã ăn cơm không ít, sắc mặt không vui lắm, nhưng vô tình liếc thấy ánh mắt của Trần Bình An, lập tức ngoan ngoãn cúi người cảm ơn.

Hai người đi ra khỏi núi lớn kéo dài, lại gặp sông lớn. Bùi Tiền lần đầu tiên nhìn thấy người ta kéo thuyền lớn. Dưới mặt trời chói chang, những người đàn ông kia hò hét, khiến cho cô trợn mắt há mồm. Sau đó cô lại lén cười, giống như cảm thấy trên đời còn rất nhiều người phải sống thảm thương như mình.

Nhưng rất nhanh cô lại ngưng cười, nếu để cái gã kia nhìn thấy, chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn. Lần trước mình nhặt củi ít một chút, bụng đói ùng ục mà hắn chỉ cho mình ăn một chén cơm nhỏ. Ài, Trần Bình An này thật là khó hầu hạ, đại gia có tiền lại thiếu giáo dục. Chờ mình lén lút dùng gậy leo núi luyện thành kiếm pháp tuyệt thế, nhất định phải đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, đến lúc đó xem hắn còn dám trừng mắt với mình hay không.

Tại núi ăn núi, tại nước ăn nước. Đi ở bờ sông, Bùi Tiền đột nhiên muốn câu cá, liền bảo Trần Bình An giúp cô làm một chiếc cần câu. Nhưng Trần Bình An chẳng hề để ý, khiến cô đành phải tự mình cầm dao chẻ củi đi chặt một cây trúc xanh to chắc. Sau khi chặt ngã cô mới ý thức được, đây nào phải làm cần câu, làm sào trúc còn được. Thế là cô mặt như đưa đám, đành phải chọn một cây nhỏ khác.

May mà tên thần giữ của, quỷ keo kiệt Trần Bình An này cũng không quá đáng, đã cho cô lưỡi câu và dây câu. Có điều hai người cùng câu cá, ngồi cách không xa, Trần Bình An thu hoạch liên tục, có con cá chép dài bằng cả cánh tay của Bùi Tiền. Còn cô từ đầu đến cuối không có cá tôm cắn câu.

Chẳng lẽ ngay cả mấy thứ trong nước cũng chọn người để ăn mồi, kiêu căng tự đại xem thường người khác? Bùi Tiền chỉ muốn nhảy vào trong nước, dùng cần câu đập chết tất cả cá tôm.

Nhưng tối hôm đó nấu một nồi canh cá lớn, Bùi Tiền ăn đến mặt mày hớn hở. Cô thấp thỏm xin Trần Bình An ba chén cơm, nói hôm nay câu cá đã dùng hết sức, phải ăn nhiều cơm để bồi bổ. Cô sẽ uống ít canh cá một chút, không giành với hắn là được.

Cô vốn tưởng rằng Trần Bình An sẽ không đáp ứng, không ngờ hắn lại gật đầu. Một bữa này ăn no, canh cá chan vào cơm, trên đời không có mỹ vị nào thơm ngon hơn được nữa, dù sao cô cũng ăn đến bụng tròn căng.

Sau đó cô lại cùng Trần Bình An câu cá một lần, tùy ý ném cần câu ra, lưỡi câu vẫn không có động tĩnh gì. Cái gã kia lại câu lên một con cá trắm đen rất lớn, chỉ riêng hai bên giằng co đã tốn ít nhất mười lăm phút. Nhìn Trần Bình An chạy tới chạy lui bên bờ, cô trợn mắt há mồm. Ngươi là một kẻ biết kiếm thuật, còn biết tiên pháp, bị một con cá ngu xuẩn đùa giỡn như vậy không thấy mất mặt sao?

Cô lại nhìn cần câu “ổn như núi cao” của mình, oán giận những thứ nấp dưới đáy nước không nể mặt mình. Sau đó cô thở dài, cảm thấy mình có một thân bản lĩnh, sao ông trời lại không ủng hộ, khiến cho cô không có đất dụng võ. Vì vậy cô dự định đời này cũng sẽ không câu cá nữa, tốn nhiều kiên nhẫn và sức lực như vậy mà không có thu hoạch, còn câu làm gì?

Cơm trưa hôm đó, Trần Bình An lần đầu tiên nói với Bùi Tiền một ít kỹ xảo câu cá. Đạo lý nghe hiểu được, nhưng Bùi Tiền vẫn không muốn học. Trần Bình An nói lần sau câu cá hắn sẽ tự mình dạy cô, lúc này cô mới không vứt chiếc cần câu kia đi, hỏi một câu thăm dò:

- Canh cá ăn ngon, nhưng bữa nào cũng ăn, thấy hơi ngán rồi. Hay là chúng ta ăn một ít thứ khác đi?

Trần Bình An trả lời một câu:

- Được, ngươi đi tìm đồ ăn tới đây.

Bùi Tiền giả ngốc:

- Ta còn nhỏ tuổi, có lòng nhưng không có sức.

Hôm sau câu cá, Trần Bình An không dùng cần câu của hắn mà dùng của Bùi Tiền. Chờ đợi cả buổi, bỏ qua những con cá nhỏ mổ mồi, đến khi một con cá lớn bảy tám cân cắn câu mới nhấc cần lên.

Cần câu căng thành một vòng cung xinh đẹp, Bùi Tiền đang ở bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài, lập tức mở to hai mắt. Trần Bình An bảo cô mau cầm lấy sào trúc, để cô đối phó với con cá lớn này. Bùi Tiền liền bật dậy, chụp lấy cần câu, nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến Trần Bình An không đành nhìn.

Hai tay Bùi Tiền nắm chắc cần câu, dựa vào cây sào trúc xanh chắc chắn đến mức không nói lý, nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu liều mạng kéo về phía sau. Những cách thức mà Trần Bình An đã dạy trước đó, chẳng hạn như từ từ dắt cá, thu dây thả dây, không nóng nảy để cá lớn nhìn thấy ánh sáng, từng chút hóa giải sức lực của con cá, khiến nó sặc nước mấy lần, Bùi Tiền lại không nghe lọt chữ nào, chỉ muốn dựa vào sức lực kéo nó lên bờ.

Một môn câu cá vốn ung dung tự tại, lại bị cô giày vò đến mức giống như đang kéo co với người khác.

Cá không nhỏ, lại ở trong nước, còn là một con cá trắm đen rất mạnh. Trái lại Bùi Tiền sức lực không lớn, sơ suất một cái liền lảo đảo mấy bước, cả người lẫn cần câu đều bị con cá lớn kia lôi vào trong nước.

Cô đã từng cười nhạo Trần Bình An nói hưu nói vượn, trên đời nào có đạo lý cá bị sặc nước, lúc này lại đến phiên cô sặc nước. Bùi Tiền không biết bơi, nhưng không biết lấy đâu ra sức lực, chết cũng không muốn buông tay. Cuối cùng vẫn là Trần Bình An xách cô từ trong nước lên bờ, còn cần câu đã bị cá lớn lôi đi mất.

Lần này Bùi Tiền không khóc đến xé nát ruột gan, giống như gà nhúng nước đứng ở bên bờ, há mồm khóc không thành tiếng. Không có cá, tối nay cũng không có canh cá, cần câu cũng không còn nữa. Cho dù biết vẫn còn lương khô, sẽ có cơm ăn, không đói bụng được, nhưng chính cô cũng không biết vì sao lại thương tâm như vậy.

Trần Bình An giúp cô lau nước mắt và nước sông trên mặt, cũng không an ủi, chỉ nhớ tới cảnh ngộ của mình khi còn bé. Trước khi gặp được Lưu Tiện Dương giỏi câu cá, Trần Bình An không biết cách thức, không biết chọn thời gian, không biết chọn địa điểm, câu cá thường trắng tay trở về. Trời nắng chang chang, một buổi chiều có thể khiến da người ta đau rát. Tâm tình có lẽ cũng giống như cô bé lúc này.

Sau đó dùng bữa, đương nhiên chỉ có dưa muối và cơm. Bùi Tiền đi vào lều vải nhỏ thay một bộ quần áo mới, lúc ăn cơm lại phiền muộn không vui.

Trần Bình An cười hỏi:

- Sao đột nhiên lớn gan như vậy, không sợ chết đuối trong nước à?

Bùi Tiền cúi đầu và cơm, nói hàm hồ không rõ:

- Không phải có ngươi ở bên cạnh sao.

Trần Bình An thưởng cho cô một cái gõ đầu. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên:

- Vì sao nói như vậy cũng đánh ta? Ta sắp thương tâm đến chết rồi.

Trần Bình An cười nói:

- Ăn cơm của ngươi đi.

Bùi Tiền hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn nước sông. Cần câu do mình vất vả làm ra đã không còn, có phần thương cảm.

Trần Bình An nói một câu:

- Chiếc cần câu kia của ta, cho ngươi.

Bùi Tiền tỏ ra nghi hoặc, thấy hắn không giống như đang nói đùa, liền nhếch miệng cười nói:

- Vậy sau này ta sẽ thường xuyên cho ngươi mượn câu cá, ta hào phóng lắm.

Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười. Với sự thông minh lanh lợi này của cô, sao lại không dùng vào việc đọc sách viết chữ cơ chứ?

Chỉ vào đêm khuya yên tĩnh lúc cô bé ngủ say, Trần Bình An mới nhân lúc gác đêm yên lặng luyện tập sáu bước đi thế và “Kiếm Thuật Chính Kinh”. Sau đó bọn họ đi qua một thành trấn nhỏ, mua thêm một số thứ. Trần Bình An mua cho Bùi Tiền một bộ quần áo mới, khiến cô bé vui mừng phấn khởi.

Đêm đó ngủ ở một nhà trọ nhỏ. Bùi Tiền đã rất lâu không ngủ giường đệm, vui vẻ đến mức lăn lộn trên giường. Nhưng cô đột nhiên phát hiện, nơi cửa sổ có một con mèo trắng cuộn tròn đang nhìn mình chằm chằm. Cô liền nhảy xuống giường, la hét “tạo phản à, dám nhìn ta”, sau đó cầm gậy leo núi gác bên cạnh bàn đâm con mèo trắng kia.

Con mèo trắng thật sự bị cô nói trúng, muốn tạo phản. Nó chẳng những không sợ hãi bỏ chạy, ngược lại xê dịch trên cửa sổ, thân hình linh hoạt, tránh thoát từng đợt tập kích của gậy leo núi, thỉnh thoảng còn thấp giọng kêu mấy tiếng với Bùi Tiền.

Bùi Tiền thở hồng hộc, chống gậy trợn to hai mắt:

- Yêu nghiệt phương nào? Mau báo danh hiệu, tha cho ngươi khỏi chết!

Bùi Tiền đương nhiên là đang chơi đùa. Nhưng con mèo trắng kia lại “liếc mắt” nhìn cô, miệng phun tiếng người:

- Con nhóc điên, đầu óc có bệnh à?

Nói xong liền xoay người nhảy một cái, lập tức rời đi. Dọa cho Bùi Tiền vứt gậy leo núi, chạy sang phòng bên gõ cửa dồn dập.

Sau khi Trần Bình An mở cửa, Bùi Tiền run giọng nói:

- Ban nãy có con mèo, biết nói tiếng người!

Trần Bình An gật đầu nói:

- Ta nghe được.

Thấy Trần Bình An chẳng hề kinh ngạc, Bùi Tiền ngơ ngác hỏi:

- Nơi này không phải là trong núi lớn, cũng có yêu quái sao?

Trần Bình An ngồi xuống bên cạnh bàn, tiếp tục lật xem quyển sách thần tiên mua ở núi Đảo Huyền, gật đầu nói:

- Dân gian quê mùa có nhiều yêu tinh quỷ quái, không hề hiếm lạ, phần lớn đều không quấy nhiễu thế nhân. Một số gia đình giàu có còn nuôi dưỡng rất nhiều yêu tinh thú vị. Chẳng hạn như những cô gái nhà giàu, trong của hồi môn sẽ có những đứa nhóc mọc cánh, có thể bay lượn trên không. Bọn chúng giống như tỳ nữ nha hoàn, giúp chủ nhân trang điểm ăn mặc, bôi son trét phấn.

Bùi Tiền ấm ức ngồi đối diện, nằm sấp xuống bàn:

- Như vậy không dọa chết người sao? Ban nãy ta thiếu chút nữa đã sợ vỡ mật rồi.

Trần Bình An cười nói:

- Thế giới vô biên, không thiếu cái lạ. Chờ ngươi đi qua nhiều sông núi hơn, sẽ không kinh sợ khi thấy những thứ kỳ quái nữa.

Bùi Tiền cảm khái nói:

- Vậy à.

Trần Bình An thuận miệng nói:

- Lúc trước chúng ta đã gặp ông lão nấu trà bằng nước suối trên đỉnh núi, còn có cô gái gội đầu bên khe suối, thực ra đều là yêu quái trong núi. Bọn họ cũng không có ý thương tổn người khác, ngược lại còn khao khát cuộc sống của nhân gian thế tục. Không phải ngươi đã trò chuyện với bọn họ rất hợp ý sao?

Bùi Tiền trợn mắt há mồm. Không nói tới ông lão hòa nhã dễ gần, tỷ tỷ xinh đẹp kia rửa mặt chải đầu xong, còn dùng lá cây thổi một ca khúc cho cô nghe. Lúc này nghe Trần Bình An nói, cô liền nhăn mặt, kinh hồn bạt vía.

Trần Bình An cười nói:

- Chỉ có bọn họ không phải là người, còn những người khác đều giống như chúng ta.

Thực ra trên đoạn đường này, bọn họ còn gặp phải quan viên địa phương đốc thúc dân chúng trải đường xây cầu, con cháu nhà giàu và danh sĩ văn hào du sơn ngoạn thủy, cùng với hoa khôi mà Bùi Tiền nhìn đến sáng mắt. Còn có du hiệp một mình một ngựa hành tẩu giang hồ, ngồi trên lưng ngựa cao, sắc mặt kiêu ngạo hỏi đường hai người Trần Bình An, khiến Bùi Tiền rất tức giận.

Bùi Tiền đột nhiên hỏi:

- Đứa trẻ tí hon kia thì sao?

Cô muốn nói đến người hoa sen nhỏ.

Trần Bình An cười nói:

- Nó không muốn gặp ngươi.

Bùi Tiền đứng lên, đi về phòng mình, lấy quyển sách trong bọc ra, trở lại chỗ Trần Bình An xem sách với hắn. Cô tạm thời không dám trở về phòng, sợ con mèo trắng kia quay lại báo thù. Hôm nay kiếm thuật của cô còn chưa luyện thành, muốn trảm yêu trừ ma cũng không có sức.

Trần Bình An gấp sách lại, lặng lẽ lấy bức tranh cuộn kia ra. Hôm nay đã đập vào chín đồng tiền cốc vũ, vẫn không thể khiến vị hoàng đế khai quốc nước Nam Uyển đi ra khỏi tranh, chuyện này khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn mở rộng tranh cuộn, trong tay cầm một đồng tiền cốc vũ, nghĩ thầm đây là đồng cuối cùng, nếu vẫn không có kết quả thì chỉ có thể từ bỏ mà thôi.

Dùng tiền cốc vũ lấp một cái động không đáy, tiền của Trần Bình An hắn cũng không phải từ trên trời rơi xuống.

Trần Bình An “ném” đồng tiền cốc vũ thứ mười vào trong tranh cuộn, vẫn giống như trâu đất xuống biển. Có sương mù bốc lên, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Bùi Tiền bỏ quyển sách đầy nếp nhăn kia xuống, đứng bên cạnh Trần Bình An. Hắn không hề cố gắng che giấu chuyện này, cho nên Bùi Tiền đã nhìn thấy cảnh tượng tranh cuộn ăn tiền rất nhiều lần.

Thấy Trần Bình An một lần nữa thất vọng, cô cười hì hì nói:

- Nếu ta đổi thành họ Trịnh, liệu có tốt hơn một chút không?

Bùi Tiền, bồi thường tiền. Trịnh Tiền, kiếm được tiền.

Trần Bình An thở dài, định cất tranh cuộn. Hắn bỗng quay đầu nhìn, thấy trên cửa sổ mở ra thông gió có một con mèo trắng. Nó không nhìn Trần Bình An, mà là cười nhạo nói với Bùi Tiền:

- Tiểu nha đầu, ngươi ăn phân đi.

Sau đó nhoáng lên rồi biến mất, đi sang phòng kế bên thải một đống phân trên bàn.

Bùi Tiền không hiểu chuyện gì, Trần Bình An thì dở khóc dở cười. Lại còn nhớ thù, đúng là giống Bùi Tiền như đúc.

Trong lòng hắn đột nhiên hoảng hốt, lập tức đứng lên, kéo Bùi Tiền ra phía sau.

Một đạo đồng nhỏ đeo hồ lô to lớn màu vàng ánh, ngồi trên bệ cửa sổ, cười híp mắt nhìn Trần Bình An. Con mèo trắng nhảy lên vai hắn, cuộn tròn ngồi xuống.

Tại kinh thành nước Nam Uyển, Trần Bình An đã nhìn thấy đạo đồng nhỏ từ xa. Sau đó hắn nói chuyện với Chủng Thu, mới biết thân phận đại khái của đứa nhóc này, đó là người phụ trách gõ trống phi thăng ở đất lành Ngẫu Hoa, gọi lão đạo nhân là “lão gia nhà ta”.

Đạo đồng nhỏ liếc nhìn hồ lô nuôi kiếm bên hông Trần Bình An, cười nhạo nói:

- Phẩm chất thật bình thường, không xem là ưu tú, kém xa vạn dặm so với hồ lô nuôi kiếm này của ta.

Trần Bình An mặt không cảm xúc hỏi:

- Tìm ta có việc à?

Đạo đồng nhỏ lẩm bẩm nói:

- Không phải Đông Bảo Bình Châu các ngươi có hai hồ lô nuôi kiếm tốt nhất à, sao ngươi không vớt đến tay?

Trước khi tiên tử Tô Giá núi Chính Dương sa sút, đã từng sở hữu một hồ lô màu vàng tím. Lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn của Miếu Phong Tuyết cũng có một hồ lô nuôi kiếm màu trắng bạc, sau đó đến tay A Lương, lại được A Lương tặng cho Lý Bảo Bình.

Hai tay đạo đồng nhỏ chống lên bệ cửa sổ, hai chân đung đưa:

- Trên thế gian có bảy cái hồ lô nuôi kiếm, là một dây hồ lô do Đạo Tổ tự tay trồng, vô cùng quý hiếm. Phi kiếm do chúng nuôi ra, phân biệt là số lượng nhiều nhất, thành hình nhanh nhất, kiên cố nhất, sắc bén nhất, bồi dưỡng thân thể chủ nhân tốt nhất, phi kiếm nhỏ nhất giết người trong vô hình. Còn một cái cuối cùng, chính là cái mà ta đang đeo, có biết huyền diệu ở chỗ nào không?

Trần Bình An không trả lời. Bùi Tiền trốn sau lưng Trần Bình An, mặc dù rất tò mò nhưng không dám ló đầu ra nhìn.

Đạo đồng nhỏ thấy Trần Bình An giả câm, lập tức mất hứng. Trên vai hắn gánh mèo trắng, nhẹ nhàng nhảy xuống bệ cửa sổ, đi tới bên cạnh bàn, chỉ vào bức tranh đã quấn lại kia:

- Lão gia nhà ta giúp ngươi lựa chọn năm người, sau đó vội vàng đuổi ngươi đi, cảm thấy hơi áy náy, cho nên đã phá lệ bảo ta tới nói với ngươi một ít chuyện.

- Một là chiếc ô giấy dầu kia, ngươi hãy giữ cho kỹ, đừng tùy ý vứt bỏ. Có nó ở bên cạnh, ngươi sẽ che giấu được khí tức. Hai là bức tranh cuộn đầu tiên mà ngươi lựa chọn, ta sẽ nhắc nhở ngươi một lần, chỉ có một lần, trực tiếp nói cho ngươi biết cần bao nhiêu tiền cốc vũ. Chẳng hạn như bức tranh có Ngụy Tiện này, chính là...

Hắn vươn hai bàn tay ra, con mèo trắng trên vai lại uể oải nhấc một móng vuốt lên. Sau đó hắn cười nói:

- Mười một đồng.

Nói đến đây, đạo đồng nhỏ hơi tiếc nuối, lại giống như cười trên nỗi đau của người khác. Về tổng số tiền cốc vũ của bốn bức tranh, là do lão gia nhà hắn định ra. Nhưng cụ thể phân chia mỗi bức cần bao nhiêu, lại là do hắn an bài. Trần Bình An đương nhiên không biết những nội tình này.

Đạo đồng nhỏ vốn tưởng rằng Trần Bình An nhất định sẽ lựa chọn võ nhân điên Chu Liễm, như vậy đối phương phải nếm mùi đau khổ rồi. Không ngờ người hoa sen nhỏ kia lại chen ngang, trong lúc vô tình đã giúp Trần Bình An lựa chọn Ngụy Tiện.

Trần Bình An hỏi:

- Vậy tại sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết số lượng?

Đạo đồng nhỏ cười đùa nói:

- Chỉ cần trước khi ngươi ném vào đồng tiền cuối cùng, ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án, cũng không tính là phá hư quy củ, lão gia nhà ta sẽ không trách cứ.

Hắn thấy Trần Bình An không có vẻ thẹn quá hóa giận, lại càng mất hứng, phất phất tay:

- Chỉ như vậy thôi. Hi vọng sau này hai ta sẽ không gặp lại nữa, nhìn thấy ngươi đã phiền rồi.

Trần Bình An không để bụng, hỏi:

- Gần đây có bến thuyền tiên gia nào đi tới Đông Bảo Bình Châu không?

Đạo đồng nhỏ không muốn nói cho Trần Bình An biết, nhưng vừa nghĩ tới tính tình của lão gia nhà mình, hắn đành phải trả lời, không dám lỗ mãng. Nhìn thấy chiếc đầu nhỏ ló ra sau người Trần Bình An, hắn hừ lạnh một tiếng, dường như rất bất mãn, không muốn nhìn cô bé thêm cái nào. Hắn lướt về phía sau, mang theo mèo trắng trên vai biến mất khỏi cửa sổ.

Trần Bình An lại mở tranh cuộn ra, ném đồng tiền cốc vũ thứ mười một vào, không hề do dự.

Sương mù tràn ngập, bao phủ toàn bộ căn phòng. Trần Bình An kéo Bùi Tiền lùi về phía sau, cách cái bàn năm sáu bước. Mùng Một và Mười Lăm trong hồ lô nuôi kiếm đã sẵn sàng hành động.

Có một người đàn ông thấp bé mặc long bào, từ trong tranh cuộn “chui lên”. Hắn đứng trên bàn, sau đó đi tới trên ghế, lại đi xuống đất. Hắn nhìn Trần Bình An, nghiêm túc nói:

- Ngụy Tiện tham kiến chủ nhân, sau này giết địch chỉ cần phân phó.

Trần Bình An gật đầu một cái. Hai người nhìn nhau không nói gì, không khí đình trệ, có phần lúng túng.

Ngụy Tiện đột nhiên nói:

- Chủ nhân đúng là có khí chất bá vương.

Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào.

Bùi Tiền cảm thấy mình xem như đã tăng thêm kiến thức. Mẹ nó, cái gã này đúng là không biết xấu hổ.

Ngụy Tiện nhìn quanh, chậm rãi nói:

- Chủ nhân có quần áo bình thường không? Tôi muốn thay một bộ, tối nay ra ngoài dạo chơi, lĩnh hội một chút non sông tốt đẹp của thế giới Hạo Nhiên. Khi nào chủ nhân lên đường, tôi sẽ tự xuất hiện.

Trần Bình An lấy ra một bộ quần áo mới tinh cho hắn. Ngụy Tiện cởi long bào thay đồ, một tay chống lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, sau đó nhảy lên đầu tường, biến mất trong bóng đêm.

Bùi Tiền hỏi:

- Đã tối rồi, xem non sông tốt đẹp cái gì?

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:

- Ta làm sao biết suy nghĩ của người ta.

Một đêm vô sự.

Bùi Tiền trở về phòng mình, nhìn thấy đống phân trên bàn, liền giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngày hôm sau lên đường, Ngụy Tiện quả nhiên xuất hiện ở bên ngoài nhà trọ, sau đó hắn không nói gì nữa.

Ngụy Tiện còn không cao bằng Trần Bình An, rất khó tưởng tượng đây là một vị hoàng đế khai quốc. Hơn nữa còn là đệ nhất tông sư trong thời đại đó, võ lực trác tuyệt, được đời sau khen là sa trường hãm trận vạn nhân địch.

Lâu ngày Bùi Tiền cũng quen với sự tồn tại của Ngụy Tiện, chỉ cần xem như hắn không tồn tại là được rồi.

Vào cuối đông, ba người đến gần một trấn nhỏ ở biên thùy. Tiếp tục đi về phía bắc sẽ là vương triều Đại Tuyền, một thế lực khá lớn ở Đồng Diệp châu. Mà bến thuyền tiên gia đạo đồng nhỏ nói, lại nằm ở mũi bắc vương triều Đại Tuyền.

Đi ở biên cảnh, trước khi nhìn thấy trấn nhỏ, Bùi Tiền van nài Trần Bình An:

- Cho ta thêm một lá bùa đi, lá có thể phát ra ánh sáng vàng ấy, vù một cái đã ngăn cản được con trâu nước lớn màu xanh kia.

Trần Bình An vẫn tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.

Bùi Tiền không muốn từ bỏ:

- Cũng không phải muốn ngươi cho ta, chỉ cần ta dán lên đầu là có thể đi nhanh hơn. Cầu xin ngươi. Chẳng phải chúng ta đang lên đường sao, ngươi không muốn ta đi nhanh một chút, sớm trở về Long Tuyền Đại Ly gì đó kia à?

“Bộp” một tiếng, bùa chú quả thật dán lên trán Bùi Tiền, vẫn là dán nghiêng, vừa khéo không cản trở tầm mắt của cô.

Bùi Tiền lập tức cười như nở hoa, quả thật bước nhanh như bay. Trên đầu mình dán một ngôi nhà lớn ở kinh thành nước Nam Uyển, sao còn cảm thấy mệt mỏi? Dán nó đi đường, giống như đang tản bộ trong nhà lớn của mình vậy.

Ngụy Tiện đi theo phía sau hai người, đưa mắt nhìn Bùi Tiền. Tâm tình của hắn có lẽ cũng giống như con mèo trắng kia, cảm thấy con nhóc này đầu óc có bệnh rồi.

Bên hông Trần Bình An đeo trường kiếm Si Tâm và đao hẹp Đình Tuyết, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp rượu. Ngụy Tiện đi theo phía sau, lúc đầu bước chân có vẻ hơi nặng nề, nhưng hiện giờ đã ung dung tự nhiên. Bùi Tiền không nhìn ra dấu vết, nhưng Trần Bình An thì trong lòng biết rõ.

Khi ba người đi lên một sườn núi, phát hiện cách đó không xa bụi đất tung bay. Có hơn trăm kỵ binh vừa đánh vừa lui, trên đất đã có mấy chục thi thể, giống như đang liều chết bảo vệ một ông lão.

Trần Bình An chủ yếu nhìn vào hai tên luyện khí sĩ đang truy sát những kỵ binh kia, một người trong đó là kiếm tu. Còn Ngụy Tiện lại tập trung chú ý đội kỵ binh kia, trong mắt có vẻ tán thưởng, lẩm bẩm nói:

- Binh lính bách chiến, xuống ngựa là binh sĩ tinh nhuệ, lên ngựa là kỵ binh sắc bén, chắc là biên quân Diêu gia của vương triều Đại Tuyền rồi.

Hôm nay Bùi Tiền đã không còn sợ gã đàn ông thấp bé này nữa, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi làm sao biết? Ngày thường ngươi dạo chơi xung quanh, chính là để thăm dò những chuyện này?

Ngụy Tiện ngoảnh mặt làm thinh, ánh mắt nóng bỏng.

Kỵ binh của nước Nam Uyển đã từng là đệ nhất thiên hạ, nổi tiếng trên đời, đánh cho kỵ binh thảo nguyên phải lui về ngoài biên ải, thiếu chút nữa đã cống nạp xưng thần với nước Nam Uyển. Đây hoàn toàn là công lao của một mình Ngụy Tiện.

Trần Bình An đột nhiên quay đầu, trầm giọng hỏi:

- Biên quân Diêu gia? Xác định chứ?

Ngụy Tiện nghiêm mặt, cũng không có ý trả lời, giống như không muốn lãng phí nước bọt.

Sườn núi rung chuyển, Trần Bình An nhảy lên, từ trên trời giáng xuống, vừa lúc chắn giữa kỵ binh chạy trốn và hai tên luyện khí sĩ kia.

Hắn đã từng đáp ứng Tề tiên sinh, hoặc là nói đáp ứng chiếc lá hòe duy nhất chịu rơi xuống tay mình, cho nên hôm nay hắn gặp Diêu mà dừng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play