Lão đạo nhân đến đột ngột, đi cũng đột ngột, bỏ lại Trần Bình An một mình ven rìa hố lớn. Ông ta không nói với Trần Bình An làm sao rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa, cũng không nói lần xem đạo này rốt cuộc khi nào kết thúc. Còn như phúc duyên phi thăng, mười người thiên hạ gì đó, ông ta càng không nhắc tới.

Lão đạo nhân rời đi không báo trước, mặc dù để lại cho Trần Bình An một cục diện rối rắm, nhưng cũng khiến cho hắn giống như trút được gánh nặng. Trần Bình An thả lỏng sợi dây lòng gần như đã sắp căng đứt, lảo đảo mấy cái, cuối cùng thật sự không chịu được, dứt khoát ngả người nằm xuống đất.

Không còn một hơi chân khí thuần túy chống đỡ, thương thế trước đó bị âm thần Đinh Anh dùng một kiếm đánh vào lòng đất, lúc này hoàn toàn bộc phát ra. Trần Bình An giống như nằm trong vũng máu, không ngừng có máu tươi chảy ra, nhưng trong mắt hắn lại đầy vẻ tươi cười.

Có Mùng Một và Mười Lăm bảo vệ bên cạnh, Đinh Anh đã chết, xung quanh không người. Trần Bình An rất xa xỉ dùng hết một chút sức lực cuối cùng, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, run rẩy đặt ở bên miệng, cố gắng uống một hớp rượu. Nợ nhiều thì không còn áp lực nữa, chút đau đớn này chỉ giống như gãi ngứa, hắn cảm thấy lúc này không uống rượu thì thật đáng tiếc.

Trần Bình An cũng không phát giác, trên bộ pháp bào Kim Lễ, con rồng lượn màu vàng ở chính giữa trước ngực, hạt châu to lớn trắng như tuyết giữa hai vuốt đã chứa đầy sấm sét. Còn có hai con rồng vàng khá nhỏ trên vai, hai hạt châu dưới vuốt và dưới hàm cũng có mấy tia sét quanh quẩn. Có điều biến hóa của Kim Lễ cũng không đáng nhắc tới so với cảnh tượng kỳ lạ trên người hắn, đó mới là thay da đổi thịt triệt để nhất.

Lúc trước ngâm trong ao sét, khiến cho xương cốt dưới da thịt của hắn đã có mấy phần ánh sáng vàng ngọc. Đây là dấu hiệu mà người tu hành gọi là “cành vàng lá ngọc”. Cơ sở vững chắc cũng là đạo trường sinh.

Trần Bình An ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mơ mơ hồ hồ, giống như nửa tỉnh nửa mê, mơ một giấc mơ. Trong mơ có người chỉ vào một con sông lớn cuồn cuộn, hỏi hắn có muốn qua sông hay không.

Người nọ lại tự hỏi tự đáp:

- Nếu ngươi muốn qua sông, không bị đại đạo ràng buộc, vậy thì phải có một chiếc cầu, đến lúc đó tự nhiên có thể đi qua.

Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào, chỉ ngồi ở bờ sông gãi đầu. Bản tâm ở đây, không thể giả được.

Người nọ liền bảo rất vừa khéo, lại nói:

- Không phải Trần Bình An ngươi đã học đạo lý thánh hiền của một người nào đó sao? Chẳng lẽ đọc sách biết lễ rồi, thời thời khắc khắc, người người chuyện chuyện, những đạo lý kia giấu ở trong bụng chỉ là nói suông?

Trần Bình An oán giận, không che giấu tâm tình nữa:

- Học đạo lý thì liên quan gì đến cầu?

Người nọ cũng không trả lời tại sao, chỉ nói nên làm thế nào:

- Trong lòng ngươi quán tưởng hình dáng một cây cầu, tùy ý cây nào cũng được. Thằng nhóc ngươi tuổi tác không lớn, nhưng đã đi qua rất nhiều nơi. Yên tâm, chỉ cần một chiếc cầu là được, không cần coi trọng nhiều lắm. Dù là những cây cầu ở kinh thành nước Nam Uyển cũng không sao. Lúc quán tưởng không cần gò bó ý niệm, tâm lý thất thường, đừng sợ những thứ này. Cứ thả lỏng tâm niệm, càng nhiều càng tốt, tư tưởng không bị hạn chế, đi xa vạn dặm.

Trần Bình An không biết mình đang ở phương nào, ngồi ở bờ sông “nhắm mắt” lại. Hắn bỗng nhớ tới chiếc cầu vòm màu vàng trong biển mây, thật dài giống như không có đầu cuối.

Hắn không nhìn thấy lão đạo nhân kia, bất kể hắn tìm kiếm thế nào, cũng đã định trước sẽ không tìm được tung tích của ông ta.

Vì vậy hắn cũng không nhìn thấy, lão đạo nhân kia liếc nhìn mây mù lượn lờ phía trên sông dài, sắc mặt kỳ quái. Hắn càng không nghe được, lão đạo nhân mắng một câu Trần Thanh Đô tìm phiền phức cho mình, mắng lão tú tài gian xảo, cuối cùng khen ngợi ánh mắt và quyết đoán của một hậu bối, cùng với nhớ lại một vị “cố nhân” sông núi không tính là người.

Trần Bình An mở to hai mắt, nhìn thấy từ bên chân mình đến bên kia sông dài, loáng thoáng xuất hiện đường nét một chiếc cầu vòm màu vàng, nhưng lại lơ lửng đung đưa, không hề vững chắc.

Trong tay hắn có thêm một quyển sách, viết đạo đức văn chương của một ông lão, ghi lại học thuyết thứ tự của một vị thánh nhân Nho gia chưa từng hiện thế. Chữ viết nhao nhao thoát ra khỏi trang sách, ánh sáng vàng rạng rỡ, trôi về hướng chiếc cầu vòm màu vàng mà Trần Bình An quán tưởng, mỗi chữ giống như một viên gạch.

Chỉ tiếc trong sách vẫn có non nửa chữ viết im ắng, nhất là những trang sách ở phần giữa và phần sau, từng chữ sừng sững bất động.

Bất kể thế nào, cầu dài màu vàng trên sông lớn giống như người có một luồng tinh khí thần chống đỡ, cuối cùng trở nên bền chắc. Nhưng vẫn chưa thể hoàn thành để Trần Bình An đi qua sông, thiếu máu thịt, thiếu rất nhiều.

Đây giống như một người chỉ có hồn phách mà không có thân thể, chỉ là một bộ xương trắng, cô hồn dã quỷ, không thể thấy ánh mặt trời, không thể vào được dương gian. Hơn nữa độ dài và hùng vĩ của chiếc cầu vượt ngoài dự đoán, cho nên chữ viết trong quyển sách kia mới không đủ dùng.

Lão đạo nhân phân phó:

- Đi lên một chút, xem thử có sụp không.

Trần Bình An lắc đầu, dựa vào trực giác trả lời:

- Nhất định sẽ sụp.

Lão đạo nhân không chất vấn Trần Bình An, suy nghĩ một phen, liền đi ra khỏi thế giới nhỏ do mình chế tạo. Sau đó, không có sau đó nữa.

Ven rìa hố lớn, Trần Bình An đột nhiên ngồi dậy. Nào có sông dài gì, càng không có lão đạo nhân kia, chỉ có trời đất mờ mịt mà thôi.

Hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm ở bên cạnh, mặc dù không phải là phi kiếm bản mệnh của Trần Bình An, nhưng một đường theo hắn đi xa, sớm chiều chung sống, nương tựa lẫn nhau, đã sớm tâm ý tương thông. Lúc này một thanh trầm mặc còn một thanh hổ thẹn.

Trần Bình An cột chắc hồ lô nuôi kiếm, vươn hai tay vỗ nhẹ vào hai thanh phi kiếm, an ủi:

- Ba chúng ta đều còn sống là tốt rồi. Lần sau chúng ta chắc chắn sẽ không uất ức như vậy. Huống hồ nếu không có các ngươi giúp ngăn cản, ta cũng không chống đỡ được tới lúc hồn phách rời khỏi thân thể...

Hắn ngừng câu chuyện, bởi vì phát hiện Mùng Một và Mười Lăm, một thanh càng trầm mặc, một thanh càng hổ thẹn.

Trần Bình An đứng lên, vỗ vào hồ lô nuôi kiếm, vừa đi vừa nhỏ giọng nói:

- Các ngươi trở về nơi này trước, chúng ta phải nhanh chóng vào thành, đi tìm người hoa sen nhỏ. Trên đường chưa chắc đã thuận lợi. Không có các ngươi, bây giờ ta thật sự không còn sức đánh nhau với người khác. Nếu không nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, đừng nói tới lão ma đầu, ngay cả đứa trẻ biết ngự kiếm kia, ta cũng không thể ung dung đối phó được. Sắp tới không chừng còn cần các ngươi giúp mở đường.

Hai thanh phi kiếm trở lại trong hồ lô nuôi kiếm. Trần Bình An một mình đi vào kinh thành nước Nam Uyển.

Khoảng cách tới đầu thành càng lúc càng gần, pháp bào Kim Lễ cũng dần dần từ màu vàng biến thành màu trắng.

Trong lòng Trần Bình An sáng tỏ, quay đầu nhìn lại một cái. Dùng núi Cổ Ngưu làm trung tâm, chiến trường phía sau linh khí dồi dào, quanh quẩn không đi, có thể xem là động tiên đất lành lớn nhất trong thế giới này. Đương nhiên khí vận võ đạo cũng rất dày đặc.

Nếu không phải vội vã trở vào trong thành tìm người hoa sen nhỏ, cứ ở yên tại chỗ sẽ thu được lợi ích lớn nhất. Nhưng Trần Bình An ngước mắt nhìn về đầu thành phía xa, cảm thấy nếu mình chiếm hết chỗ tốt, sẽ rất dễ trở thành công địch của thiên hạ.

Còn như vào thành ngay dưới mắt mọi người có gặp nguy hiểm hay không, Trần Bình An đi trên đường lớn yên tĩnh không người, một bước có thể lướt ra mười mấy trượng. Trước đó hắn nói những lời kia, chủ yếu là để an ủi Mùng Một và Mười Lăm đang mất mát. Trên thực tế lúc này nếu ai dám cản đường, còn muốn quấy rầy, như vậy tay cầm Trường Khí, đạo lý cũng sẽ ở bên phía hắn.

Nhìn thấy phong thái vô địch của ông lão họ Thôi ở lầu trúc, cùng với tự tay đánh bại một người vô địch “thiên hạ”, đó là hai cảnh giới khác nhau.

- --------

Núi Cổ Ngưu đã bị san bằng, vậy tiếng trống trời thứ hai từ đâu ra, còn nói gì tới địa điểm phi thăng.

Trên đầu tường kinh thành, ngay cả Chu Phì vốn dạo chơi nhân gian, tâm tình cũng có phần nặng nề. Không đến mức mọi người vất vả sáu mươi năm đều uổng phí đấy chứ?

Theo ao sét trên trời tản đi, mây mù gạt ra nhìn thấy mặt trời, ánh sáng rực rỡ. Phàn Hoàn Nhĩ giơ chiếc gương kia lên, hào quang lấp lánh, trên mặt gương chiếu rọi dung nhan tuyệt mỹ của cô. Khi muốn cất gương đồng, cô đột nhiên phát hiện hình ảnh trong gương mỉm cười, mà mình rõ ràng không cười mới đúng.

“Phàn Hoàn Nhĩ” trong gương mỉm cười thở dài, trong lòng Phàn Hoàn Nhĩ liền vang lên một tiếng lòng: “Cô gái khờ.”

Cô giống như bị sét đánh, ném gương đồng, hai tay ôm đầu đau nhói muốn nứt, vẻ mặt khổ sở và đầy nước mắt.

Trên tường thành phía xa, Nha Nhi dè dặt gọi một tiếng:

- Chu cung chủ.

Chu Phì quay đầu sang, phát hiện bộ áo váy màu xanh trên người Nha Nhi đã tự động tách ra, lắc lư như vũ công đang múa, tự nhiên giống như bên cạnh không người.

Chu Phì cười nhạt nói:

- Đến tay ta rồi, còn muốn đi?

Hắn đưa tay chụp một cái, nơi vai của áo váy liền xuất hiện một dấu tay. Nhưng nó vẫn trôi về hướng bên phải, không ngừng lôi kéo, cuối cùng phát ra tiếng tơ lụa bị xé rách.

Trong tay Chu Phì có thêm một mảnh vải gấm bị rách, nhíu mày nói:

- Giả thần giả quỷ. Ta muốn xem thử thần hồn của lão bà ngươi có thể trốn đến khi nào, rốt cuộc đang mưu đồ gì.

Áo váy vỡ tan trong tay Chu Phì càng lúc càng nhiều.

Hắn và Lục Phảng đều biết lai lịch của Đồng Thanh Thanh này ở thế giới Hạo Nhiên. Thái thượng sư thúc tổ của núi Thái Bình muốn sửa lại tâm tính quá cứng dễ gãy của cô ta, không muốn cô ta thẳng tiến không lùi, tranh hơn thua khắp nơi. Cho nên trước khi ném cô ta vào đất lành Ngẫu Hoa, đã dùng thần thông tiên nhân tạm thời đảo lộn đạo tâm của cô ta, khiến cô ta biến thành trời sinh sợ chết. Hi vọng cô ta có thể cảm ngộ đại đạo giữa hai cực đoan, cuối cùng phá vỡ cửa ải sinh tử, thành công bước vào năm cảnh giới cao.

Cả đời này trích tiên nhân Đồng Thanh Thanh rất sợ chết, trốn tới trốn lui, đó là chuyện trong tình lý. Nhưng một người sợ chết như thế, nếu hoàn toàn không quý trọng thiên phú luyện võ của mình, chắc chắn không hợp với lẽ thường. Vậy sát chiêu của Đồng Thanh Thanh rốt cuộc là gì, nhất định sẽ rất thú vị.

Vị tiền bối kia của nhà Kính Tâm, người cùng thế hệ với ân sư của Đồng Thanh Thanh, thậm chí còn cao hơn một bậc, cũng gởi gắm hi vọng vào Đồng Thanh Thanh. Cô chỉ cần xem qua là nhớ, nói về thông thái có lẽ chỉ đứng sau Đinh Anh, thiên phú võ học càng kinh người. Nếu không phải tính tình quá mềm yếu nhát gan, chắc hẳn đã là đệ nhất tông sư giang hồ chỉ dưới Đinh Anh.

Đinh Anh nhìn như chính tà đối lập, thực ra lại âm thầm kết minh. Lão vừa chết, quyết tâm giết giết Chủng Thu của Du Chân Ý cũng nhạt đi. Hơn nữa Du Chân Ý đã lấy được chiếc mũ hoa sen màu bạc của Đinh lão ma, vững vàng chiếm cứ vị trí trước ba. Hắn lại không muốn phi thăng, cho nên sẽ không vẽ rắn thêm chân, để tránh trở thành mục tiêu công kích.

Dù sao liên kết với Đinh Anh thiết lập một ván cờ lớn như vậy, nhằm vào tất cả tông sư, Du Chân Ý đã phạm phải kiêng kị rất lớn. Chỉ là hiện giờ chiến lực của hắn không tổn hao gì, mới khiến người khác không dám trở mặt với hắn, nói một chút đạo nghĩa giang hồ.

Ít nhất Chủng Thu và Ma Đao Nhân Lưu Tông, còn có Đồng Thanh Thanh trốn trốn tránh tránh, ấn tượng với Du Chân Ý đều rất xấu.

Thực ra Chu Phì cũng không muốn trở mặt với Đồng Thanh Thanh, nhưng bộ áo váy màu xanh này, cùng với kim thân la hán mà Vân Nê hòa thượng đi xin hoàng đế nước Nam Uyển, đều là phúc duyên nhất định phải lấy được.

Cái trước là vì dẫn theo Ma giáo Nha Nhi, nhằm rèn luyện tâm tính của con trai Chu Sĩ. Cái sau là để đổi một món pháp bảo cho Lục Phảng. Sáu mươi năm tới, cung Xuân Triều không còn Chu Phì hắn, nhưng vẫn còn kiếm tiên đỉnh Điểu Khám trợ giúp, đường lên đỉnh võ đạo của Chu Sĩ sẽ không còn nỗi lo về sau.

Suy cho cùng vẫn là đại tu sĩ như hắn quá khó sinh con nối dõi, nhất là họ Khương Ngọc Khuê tông bọn họ, con một kế thừa đã bao nhiêu năm rồi.

Một ông lão đầu trọc đeo một cái bọc hành lý lớn đi lên đầu thành, bước nhanh như bay, chính là Vân Nê hòa thượng đã cởi áo cà sa rời chùa Kim Cương. Lúc đi qua bên cạnh Phàn Hoàn Nhĩ đang ôm đầu ngồi dưới đất, ông ta tò mò liếc nhìn một cái, không biết vì sao vị tiên tử trẻ tuổi của nhà Kính Tâm này lại đau đớn như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Chu Phì “dùng tay xé” áo váy màu xanh, ông ta liền giận dữ quát lên:

- Chu Phì!

Chu Phì cười nhạo nói:

- Lão lừa trọc, ngươi thật cho rằng năm xưa bộ áo váy này tìm đến ngươi là có lòng tốt sao? Chỉ là một trong số mưu tính của lão yêu bà Đồng Thanh Thanh này mà thôi. Bị cô ta lừa gạt hơn nửa đời người, vẫn còn u mê không tỉnh ngộ? Áo váy là một trong bốn món pháp bảo phúc duyên, chuyện này không phải giả, nhưng bên trong thật sự không có gì sao? Hồn phách của Đồng Thanh Thanh đã sớm ẩn náu trong đó rồi.

Vân Nê hòa thượng không hề dao động, cặp mắt trợn tròn, giống như tượng kim cương trừng mắt trong đại điện chùa miếu:

- Ai cần ngươi lo? Đã thỏa thuận là ngươi sẽ dẫn theo Thanh Thanh cô nương rời khỏi thế giới này, còn ta sẽ lấy kim thân la hán cho ngươi. Ngươi dám nuốt lời, ta sẽ dám giết ngươi!

Chu Phì bị ông ta làm thích thú:

- Một lão lừa trọc như ngươi, lại gọi một bộ áo váy là “Thanh Thanh cô nương”, không biết xấu hổ à?

Vân Nê hòa thượng lập tức cứng họng, hơi chột dạ.

Chu Phì chỉ vào Phàn Hoàn Nhĩ phía xa, trong mắt lộ vẻ khen ngợi:

- Đệ tử đích truyền này của Đồng Thanh Thanh, chủ nhân tương lai của nhà Kính Tâm, có lẽ là thân xác trích tiên nhân đời này của Đồng Thanh Thanh. Năm xưa cô ta đầu tiên là cải lão hoàn đồng, dung mạo trẻ con giống như Du Chân Ý. Sau đó lại từ bỏ cảnh giới tu vi, xuôi dòng lớn lên, trở thành cô gái trẻ tuổi Phàn Hoàn Nhĩ. Cộng thêm lầu Kính Ngưỡng giúp cô ta giấu trời qua biển, ngươi, ta, người trong thiên hạ, thậm chí cả Đinh Anh đều bị cô ta lừa gạt.

Chu Phì cười ha hả:

- Ngay cả chính mình cũng lừa gạt, Đồng Thanh Thanh, coi như ngươi lợi hại. Mà thôi, mà thôi, đều là vật ngoài thân.

Hắn phất tay áo một cái, mặc cho áo váy màu xanh bay đi.

Không còn áo váy màu xanh, nghĩa là nếu muốn lấy được bộ kim thân la hán kia, chỉ có thể cứng rắn đoạt từ tay Vân Nê hòa thượng. Nhưng Chu Phì cân nhắc thiệt hơn, quyết định từ bỏ cả hai phúc duyên. Hắn chỉ cần một danh ngạch đại tông sư thứ ba mà thôi, vẫn có thể mang Ma giáo Nha Nhi đi.

Tại mảnh đất lành Ngẫu Hoa này, đối với trích tiên nhân vốn là luyện khí sĩ ở thế giới Hạo Nhiên, một thứ là xây đạo trường trong vỏ ốc, bó tay bó chân, một thứ không bột đố gột nên hồ, không biết bắt đầu từ đâu.

Sự xuất hiện của Trần Bình An đã làm rối loạn tất cả bố cục. Đinh Anh cũng có thể chết, thiên hạ này còn ai dám nói mình sẽ không chết? Chu Phì lo lắng mình bị lật thuyền trong mương, đến lúc đó ngay cả hắn cũng bị người ta giết. Tuy nói không làm trở ngại mình rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa, nhưng tổn thất sẽ hơi lớn.

Vấn đề lớn nhất hiện giờ, đó là trong mười người thiên hạ chỉ có hai người chết, Đinh Anh và Phùng Thanh Bạch. Như vậy nghĩa là phải chết năm người nữa, lời hứa trong bức mật thư kia mới có hiệu lực.

Lục Phảng không hổ là hảo hữu nhiều năm của vị gia chủ họ Khương này, rất nhanh đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó:

- Yên tâm, sáu mươi năm tới có ta trông chừng, Chu Sĩ nhất định có thể bước vào trước ba.

Chu Phì lần đầu tiên chủ động nhượng bộ một bước. Vân Nê hòa thượng đương nhiên không muốn cũng không dám hùng hổ ép người, liền đi theo “Thanh Thanh cô nương” kia đến bên cạnh Phàn Hoàn Nhĩ.

Hai tay Phàn Hoàn Nhĩ ra sức dụi ấn đường, sau đó thẳng lưng, vỗ vỗ má. Cô vươn hai ngón tay ra kẹp lấy cổ áo màu xanh trước người, giũ mấy cái, sau đó mặc vào người rồi lại cởi ra.

Cô tiện tay ném áo váy cho lão hòa thượng đang không hiểu chuyện gì, cười nói:

- Yên tâm, Thanh Thanh cô nương của ngươi vẫn còn. Chỉ cần ngươi đến núi Cổ Ngưu chờ đợi, nàng rất nhanh sẽ khôi phục sức sống. Nàng vốn là chủ nhân thật sự của bộ áo váy này, hồn phách của ta chỉ ở nhờ mấy chục năm mà thôi. Hơn nữa sau khi ở nhờ còn bị chính ta niêm phong, không khác gì vật chết, như vậy mới không dễ bị Đinh Anh phát hiện. Cho nên nhiều năm qua ngươi nói gì với bộ áo váy này, là Phật thoại hay tình thoại, ta đều không nghe thấy chữ nào.

Vân Nê hòa thượng ôm áo váy, hơi đỏ mặt.

Phàn Hoàn Nhĩ nheo mắt lại, lâm vào trầm tư, không để ý tới hòa thượng đã sớm động lòng phàm này nữa.

Ký ức dần dần khôi phục, giống như một dòng suối trong chảy vào nội tâm, lại bị cô gác sang một bên. Cô trước tiên mặc kệ chúng, chỉ dùng thân phận “đệ tử Phàn Hoàn Nhĩ của nhà Kính Tâm” bắt đầu diễn lại ván cờ.

Sư tỷ Chu Xu Chân thay sư phụ thu đồ đệ, đón Phàn Hoàn Nhĩ còn trẻ về. Tại đình Kính Tâm trong cấm địa tông môn, Phàn Hoàn Nhĩ nhìn bức tranh kia lạy ba lạy.

Cô từng là người muốn gặp “Đồng Thanh Thanh” nhất trên đời, thế là cuối cùng Chu Xu Chân đã đưa cho cô một chiếc gương đồng.

Cô đã học Bạch Viên Bối kiếm thuật, được giang hồ xưng là “có đeo kiếm hay không là hai Phàn Hoàn Nhĩ khác nhau”. Nhưng Phàn Hoàn Nhĩ phát hiện ở thế giới này, dường như không ai có thể thi triển được một kiếm cuối cùng của môn tuyệt học đó. Đã không có kiếm như vậy, cũng không có thân thể võ phu như vậy. Có điều lúc đầu Chu Xu Chân vẫn khăng khăng muốn cô nghiên cứu môn Bạch Viên Bối kiếm thuật này.

Vì vậy lúc trước ở chùa Bạch Hà, trích tiên nhân Trần Bình An mới cảm thấy kỳ lạ. Vì sao Phàn Hoàn Nhĩ rõ ràng đã “gần với đại đạo”, nhưng lại giống như đang vác nặng, đi đường rất khó khăn. Bởi vì thần hồn thiếu đi hơn nửa, giống như một cái xác không hồn, làm sao có thể linh động được.

Ở trên cầu Phàn Hoàn Nhĩ đã từng hỏi Ngụy Diễn, có thường nhìn thấy người và chuyện giống như đã từng quen biết hay không. Sau đó ở phủ đệ thái tử, lão đầu bếp vốn có tu vi thứ ba thiên hạ, chỉ nhìn một cái đã nhận ra sự kỳ lạ của Phàn Hoàn Nhĩ. Nhưng khi đó ông ta lầm tưởng cô chỉ là một vị “trích tiên nhân” chuyển thế lần nữa, cho nên dễ bị “quỷ nhập thân”, trên người mới có một số khí tức quanh quẩn.

Nghĩ đến hai lần ma xui quỷ khiến chủ động đi tìm Trần Bình An, Phàn Hoàn Nhĩ nhếch miệng cười.

Được đấy, lai lịch thế nào mới có thể khiến thái thượng sư thúc tổ đồng ý để cô ta nhập vào mình? Mạo hiểm giáng lâm đất lành Ngẫu Hoa, chỉ để cảnh báo cho Trần Bình An kia? Đáng tiếc quy củ của vùng trời đất này quá lớn, muốn chui qua khe hở cũng không dễ dàng. Cho nên hai lần đó, “Phàn Hoàn Nhĩ” chỉ có thể giương mắt nhìn, không thể nói ra chữ nào. Mà Trần Bình An kia có lẽ chỉ xem mình là một cô gái điên.

Một chân Phàn Hoàn Nhĩ giẫm lên đầu tường đổ nát, thân thể nghiêng tới trước, một tay chống lên chân nhìn về phương xa, vẻ mặt tươi cười.

Khi đó trong chợ đêm, những người ngồi ở bàn bên cạnh Trần Bình An, nhìn như là người bình thường đang chửi đổng. Hai bên vỗ bàn trừng mắt, mắng những lời t.hô tục, nhưng thâm ý thật sự đương nhiên là câu “quá tam ba bận” kia.

Những lời đó vừa nghe đã biết là giọng điệu của đạo đồng nhỏ thối tha kia. Lần này trở về thế giới Hạo Nhiên, cho dù thái thượng sư thúc tổ ngăn cản, cô cũng muốn nói chuyện rõ ràng với thằng nhóc đã sớm nhìn không vừa mắt này.

Chín mươi năm qua, Đinh Anh mấy lần vô tình gặp gỡ mình, chắc không phải do đạo đồng nhỏ tự ý chủ trương. Nhưng lần đó bị môn chủ Binh Phù môn bắt đi, cô dám chắc là thằng nhóc khốn khiếp nhớ thù kia đang trêu đùa mình. Mặc dù không gặp nguy hiểm, nhưng nhớ lại cũng cảm thấy buồn nôn.

Mấu chốt là thái thượng sư thúc tổ đã phá hư quy củ của đất lành Ngẫu Hoa, cũng khiến cho tất cả mưu đồ của “Đồng Thanh Thanh nhà Kính Tâm” trôi theo dòng nước. Trước khi Đồng Thanh Thanh lấy được gương đồng và hồn phách trong áo váy màu xanh, đạo đồng nhỏ đã nhanh chóng định ra mười người trên bảng cuối cùng.

Hay là thái thượng sư thúc tổ cả đời keo kiệt đã gặp được đại tài chủ, cho nên không quan tâm tới khoản tiền tài kia nữa, dự định trực tiếp đập tiền kéo mình ra khỏi đất lành Ngẫu Hoa?

Trong tầm mắt của Phàn Hoàn Nhĩ, hoặc có thể nói là Đồng Thanh Thanh, bộ áo bào trắng kia đã đến gần dưới thành.

Không đúng, nói chuẩn xác thì phải là đạo cô Hoàng Đình của núi Thái Bình, không còn là Phàn Hoàn Nhĩ ngơ ngơ ngác ngác giống như con rối giật dây, cũng không phải là Đồng Thanh Thanh nhát gan sợ chết kia nữa.

Cô gọi một tiếng, đưa tay lên cao, giơ ngón cái với người bên ngoài thành. Đây là lần đầu tiên đạo cô núi Thái Bình danh chấn Đồng Diệp châu kính phục một nam nhân còn nhỏ tuổi hơn mình.

Trần Bình An ngẩng đầu lên, nhìn Phàn Hoàn Nhĩ kỳ quái và xa lạ, khẽ nhíu mày.

Hắn lại nhìn sang Chủng Thu. Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Trong suy nghĩ của Trần Bình An, bất kể là giang hồ ở đâu, đều nên có người giống như Tống Vũ Thiêu và Chủng Thu, đó mới xem là giang hồ.

Hoàng Đình nhướng mày, càng tươi cười hơn: “Có cá tính, ta thích!”

Trần Bình An dừng bước bên ngoài thành. Mà lúc này trên đầu thành, Du Chân Ý đã đội chiếc mũ hoa sen màu bạc kia lên, bên cạnh có một thanh phi kiếm lưu ly lơ lửng. Hắn lấy ra một cây quạt xếp bằng ngọc trúc, trên mỗi nan quạt đều dùng chữ cực nhỏ ghi lại một môn tuyệt học võ lâm.

Vẻ mặt Chủng Thu thư thái, hai vai thả lỏng cụp xuống, không giống như quốc sư nước Nam Uyển ngày thường.

Bắc Tấn đại tướng quân Đường Thiết Ý sắc mặt nghiêm túc, ngón cái vẫn luôn vuốt nhẹ chuôi đao Luyện Sư.

Ngoại trừ những người này, mười người trên bảng ở đây còn có Chu Phì, Lưu Tông và Vân Nê hòa thượng đang ôm áo váy màu xanh mềm mại. Còn như mấy người khác, Trình Nguyên Sơn vẫn đang ẩn nấp dưới cầu, Phùng Thanh Bạch đã chết dưới đao của huynh đệ tốt, Đinh lão ma thì chết dưới tay Trần Bình An.

Trên đầu thành còn có Hoàng Đình khí thế đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù không nằm trong hàng ngũ mười người, nhưng bây giờ e rằng ngay cả Chu Phì cũng không dám khiêu khích cô. Sau khi thần hồn và thân thể dung hợp, dung mạo của cô bắt đầu xuất hiện biến hóa. Dung nhan vốn tuyệt mỹ lại tăng thêm mấy phần rực rỡ, càng nghiêng nước nghiêng thành.

Lục Phảng đỉnh Điểu Khám dự định ở lại đất lành Ngẫu Hoa thêm sáu mươi năm, đã vì đạo tâm của mình, cũng vì con của hảo hữu, làm nửa người hộ đạo cho Chu Sĩ.

Trâm Hoa Lang Chu Sĩ lúc này ngoại trừ thương cảm vì sắp ly biệt, cũng có khao khát tốt đẹp với sáu mươi năm sau. Còn Ma giáo Nha Nhi sắp bị Chu Phì mang đi, Đinh Anh vừa chết, cô là người tâm như tro tàn nhất.

Khi nhìn thấy trích tiên nhân trẻ tuổi dừng lại trên đường lớn ngoài cổng thành, ánh mắt Du Chân Ý u ám, trên mặt không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào.

Chủng Thu thì hiểu ngầm cười một tiếng. Người giết Đinh lão ma nên ngang ngược như vậy, giống như đang nói: “Các ngươi nhìn thấy rồi chứ, đánh với Đinh Anh một trận, Trần Bình An ta đã bị thương. Ai muốn thừa nước đục thả câu thì cứ xuống đầu thành, chúng ta lại phân sống chết.”

Lưu Tông thở vắn than dài, dựa lưng vào tường sầu muộn. Đã nhìn thấy trận đại chiến trời đất kinh quỷ thần khiếp ở núi Cổ Ngưu, lão thật sự không có tinh khí thần đi lội nước đục nữa, cảm thấy không có ý nghĩa gì. Nếu lần này còn cơ hội đi xuống đầu thành, bình yên trở về cửa tiệm ở cầu Khoa Giáp, lão sẽ thành thật làm một phú ông. Nhiều nhất là chọn một hai đệ tử đích truyền hợp mắt, ngoài ra lão không muốn làm gì nữa.

Trong mắt Đường Thiết Ý thoáng hiện lên vẻ tức giận, nhưng do dự một lúc, lại dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, mắt không thấy thì lòng không phiền.

Cuối cùng Trần Bình An đi thẳng qua cổng thành, dần dần đi xa.

Du Chân Ý bồng bềnh bay lên, giẫm trên phi kiếm lưu ly, muốn đi đến núi Cổ Ngưu. Những linh khí dồi dào từ các nơi trong thiên hạ tụ tập đến, đã bắt đầu tản mát ra xung quanh. Hắn là một người tu đạo, há có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm khó gặp này. Linh khí không giống với khí vận võ đạo hư vô, cũng không chọn người, chỉ cần có bản lĩnh thì ai cũng có thể hấp thu được.

Đường Thiết Ý nhìn Lưu Tông tinh thần uể oải, dọc theo đường phi ngựa chậm rãi đi tới trước.

Lưu Tông ra vẻ sợ hãi, nhảy dựng lên mắng chửi:

- Giỏi cho Đường Thiết Ý ngươi, dám xem ta là quả hồng mềm để bóp à?

Hoàng Đình thì nhìn sang Chu Phì. Đối với hành vi và việc làm của cung chủ cung Xuân Triều ở mảnh đất lành này, Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm có thể nhịn, nhưng đạo cô Hoàng Đình của núi Thái Bình thì không nhịn được.

Chiếc gương đồng bình thường trong mắt Phàn Hoàn Nhĩ, khi đến tay Hoàng Đình lại có huyền cơ lớn. Cô dùng khí ngự vật, thu gương đồng dưới đất vào trong tay, sau đó dùng ngón tay gõ mạnh vào mặt gương. Mặt gương vỡ nứt, lộ ra hình ảnh kỳ lạ giống như đầm sâu xanh thẫm. Hoàng Đình vươn hai ngón tay ra, giống như kẹp lấy vật gì đó, cuối cùng kéo ra một thanh trường kiếm mang vỏ.

Cô là nhân tài xuất chúng của núi Thái Bình, tông môn lớn thứ ba ở Đồng Diệp châu, cũng là tông chủ tương lai. Chỉ cần cô bước vào năm cảnh giới cao, nhất định sẽ là cảnh giới thứ mười hai Tiên Nhân. Như vậy nếu không có một chút của cải thì quá vô lý rồi.

Trong nháy mắt Chu Sĩ và Nha Nhi đưa mắt nhìn nhau, bởi vì cả hai đều cảm thấy giống như gai đâm sau lưng.

Hai người đột nhiên quay đầu, vừa lúc đối diện với trích tiên nhân áo bào trắng đang nhìn về phía đầu thành.

Chu Phì cười mắng:

- Tên Đinh lão ma tâm địa cao ngạo này, thành công không đủ thất bại có thừa, hại ta thảm rồi.

Hắn quay sang nhìn Lục Phảng. Lục Phảng cũng bất đắc dĩ nói:

- Trừ khi tên này cùng ngươi phi thăng, nếu không hắn ở lại đất lành Ngẫu Hoa, Chu Sĩ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Chu Phì vân vê cằm. Nếu đã khó kết thiện duyên, vậy thì phải có dự tính khác.

Ngay lúc này mọi người đều không kìm được ngẩng đầu nhìn trời.

Biển mây mở ra một khe hở lớn màu vàng, một cột sáng chiếu xuống đầu thành. Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngoại trừ những người trên đầu thành, e rằng cả kinh thành cũng không ai chú ý tới cảnh này.

Trong tầm mắt mọi người xuất hiện một đạo đồng thấp bé, tay cầm một cái trống bỏi xinh xắn lung linh, đeo một cái hồ lô to lớn màu vàng ánh, gần như cao ngang với người, tỏ ra cực kỳ khôi hài.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Hoàng Đình “ái chà” một tiếng, không quan tâm tới Chu Phì nữa, lập tức sải bước về phía thằng nhóc kia.

Đạo đồng nhỏ liếc thấy Hoàng Đình sát khí bừng bừng, liền trợn mắt nói:

- Lần này ta xuống không phải để đánh nhau. Nếu ngươi quá đáng, chọc giận sư phụ ta, không sợ uổng công thái thượng sư thúc tổ hộ đạo cho ngươi nhiều năm như vậy sao?

Nếu Hoàng Đình vẫn là đạo cô núi Thái Bình trước khi tới đất lành Ngẫu Hoa, chỉ sẽ bỏ lại một câu “đó là chuyện của tổ sư nhà ta”, sau đó nên ra tay thì ra tay. Nhưng lúc này cô chỉ nhếch miệng, vẻ mặt giống như “chúng ta đến thế giới Hạo Nhiên rồi chờ xem”.

Đạo đồng nhỏ cũng đáp trả tương tự, khóe miệng nhếch lên, không cho là đúng. Muốn so chỗ dựa với tiểu đạo gia ta? Núi Thái Bình vẫn còn hơi nhỏ, cũng không phải là núi Long Hổ ở Trung Thổ Thần Châu.

Đạo đồng nhỏ thấm giọng ưỡn ngực, sải bước trên đường phi ngựa, giọng nói không lớn nhưng mọi người đều nghe được rõ ràng:

- Quy củ có thay đổi, là tin tức rất tốt với các ngươi. Mười người có tên trên bảng lần cuối cùng, những người còn sống đều có thể phi thăng. Người không muốn phi thăng, chờ ta đánh tiếng trống thứ hai, trước tiếng trống thứ ba cứ tự mình rời khỏi đầu thành là được. Đương nhiên cho dù không phi thăng, người đi xuống đầu thành vẫn có thể nhận được một món pháp bảo.

- Nhớ kỹ, những người phi thăng trên đầu thành, thân thể sẽ ở lại đây, chỉ dùng hồn phách đi ra bên ngoài, giữ nguyên tất cả ký ức. Đừng cảm thấy làm lại từ đầu là chuyện xấu, sau này hãy tự lĩnh hội sự huyền diệu trong đó.

Đạo đồng nhỏ vênh váo tự đắc, đi lại nghênh ngang:

- Ba người đứng đầu trên bảng thì may mắn hơn. Du Chân Ý đứng thứ hai nếu lựa chọn phi thăng, có thể dẫn theo ba người. Chu Phì đứng thứ ba có thể tùy ý mang theo một người. Lão gia nhà ta đã nói, chỉ ngoại trừ Đinh Anh mà thôi. Những người được mang theo, thân xác có thể cùng nhau rời khỏi.

- Ừm, hình như rất nhiều người vẫn không hiểu chuyện gì. Không cần lấy làm lạ, thực lực các ngươi quá kém, vốn không có tư cách tham dự vào. Nếu chỉ ôm lòng cầu may, kết cục sẽ giống như Phùng Thanh Bạch kia.

Nói đến đây, hắn cười hì hì bảo Hoàng Đình:

- Ngươi nói xem có tức không. Thực lực của ngươi vốn có thể bước vào trước ba. Ài, người tính không bằng trời tính, cũng không có cách nào. Ai bảo núi Thái Bình các ngươi cấu kết với hai người ngoài kia, phá hư quy củ trước, khi đó lão gia nhà ta rất tức giận.

Khóe miệng Hoàng Đình nhếch lên. Đạo đồng nhỏ nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt của cô, đổ thêm dầu vào lửa:

- Hoàng Đình, sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy. Ở thế giới Hạo Nhiên, diện mạo của ngươi còn không đẹp bằng một nửa bây giờ...

Đạo đồng nhỏ giống như bị người ta gõ vào sau đầu, đột nhiên ngã sấp xuống. Hắn cũng không cảm thấy mất mặt, đứng lên phủi phủi đạo bào. Lúc đi ngang qua Hoàng Đình, hắn còn làm mặt quỷ, sau đó tiếp tục nói:

- Cuối cùng nói một quy tắc cũ đã lưu truyền nhiều đời. Chuyện hôm nay không nên tùy tiện tuyên dương với bên ngoài, trong lòng các ngươi biết là được. Đương nhiên nếu thật sự không nhịn được, đề cập với một hai người cũng không sao, không nghiêm trọng.

Nói xong những lời này, đạo đồng nhỏ giơ trống bỏi lên, khẽ lắc lư. Không có bất kỳ cảnh tượng kỳ lạ nào, chỉ khẽ kêu lên một tiếng.

Đây xem như là tiếng gõ trống thứ hai sao?

Du Chân Ý giẫm lên phi kiếm lưu ly, cúi đầu vái chào đạo đồng nhỏ:

- Bái biệt tiên sư.

Đối diện với “bạn cùng lứa” trên diện mạo này, thái độ của đạo đồng nhỏ không giống như trước, nhiều thêm mấy phần đứng đắn, lên mặt cụ non nói:

- Đi đi, mỗi người đều có chí riêng. Lão gia nhà ta cũng không thất vọng với ngươi, cho nên hãy quý trọng sáu mươi năm tiếp theo.

Lần đầu tiên Du Chân Ý lộ vẻ kích động, ngự kiếm bay tới di chỉ chiến trường núi Cổ Ngưu, không kiêng dè hấp thu linh khí trời đất. Hắn kỳ vọng lần sau xuất quan sẽ đột phá cảnh giới, cho dù đối địch với Trần Bình An cũng có sức đánh một trận.

Chủng Thu cười hỏi:

- Lưu Tông, ngươi thì sao?

Lưu Tông ngẫm nghĩ, cười nói:

- Sau này phiền quốc sư giúp ta bán cửa tiệm. Tin rằng với thủ đoạn của quốc sư, đã sớm biết được mấy người trẻ tuổi mà ta nhìn trúng. Đến lúc đó hãy chia bạc cho bọn họ.

Chủng Thu gật đầu:

- Không khó. Vậy thì từ biệt ở đây.

Lưu Tông thở dài, thấy Chủng Thu ôm quyền với mình, liền vội vàng ôm quyền đáp lễ, không nhịn được hỏi:

- Chủng quốc sư, ngài không rời khỏi sao? Sau khi đi rồi, không chừng còn có cơ hội trở lại. Nhưng nếu lần này không đi, sẽ không có cơ hội phi thăng nữa.

Chủng Thu lắc đầu nói:

- Nơi khiến ta an lòng là quê hương của ta.

Lưu Tông vẫn luôn ôm quyền, không bỏ xuống.

Chủng Thu tươi cười ấm áp, nhẹ nhàng đè tay Lưu Tông, sau đó xoay người đi xuống đầu thành.

Đạo đồng nhỏ liếc nhìn bóng lưng của Chủng Thu, lắc lắc đầu.

Đường Thiết Ý bước nhanh theo Chủng Thu. Vân Nê hòa thượng sải bước ra khỏi đầu thành, rơi xuống bên ngoài thành, vẫn ôm áo váy màu xanh, nhanh chóng chạy về hướng núi Cổ Ngưu.

Số người còn lại trên đầu thành đã không nhiều. Chu Phì nói với Lục Phảng:

- Trước tiên dẫn Chu Sĩ tránh đi, tốt nhất là rời khỏi nước Nam Uyển, càng xa càng tốt. Một khi ta rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa, sẽ không ai ngăn được Trần Bình An kia nữa.

Lục Phảng và Chu Sĩ không do dự, lập tức lướt xuống đầu thành, vòng qua núi Cổ Ngưu, đi đến biên giới nước Nam Uyển.

Cuối cùng trên đầu thành chỉ còn lại bốn người, đạo đồng nhỏ đeo hồ lô lớn, Hoàng Đình của núi Thái Bình, “Chu Phì” của Ngọc Khuê tông và Lưu Tông sinh trưởng ở đất lành Ngẫu Hoa.

Đạo đồng nhỏ nhìn về một chiếc cầu đá trong thành, đó là nơi Tý Thánh Trình Nguyên Sơn ẩn nấp. Không xuất hiện trên đầu thành, Trình Nguyên Sơn giống như làm công dã tràng, không thể phi thăng, cũng không có cơ duyên ngoài định mức.

Trong mắt đạo đồng nhỏ lộ vẻ chế giễu, ngáp một cái, tùy ý lắc trống bỏi. Tiếng trống thứ ba vang lên, một cột sáng lấp lánh chiếu xuống, bao trùm Lưu Tông, cả người trong nháy mắt biến mất, không lưu lại thứ gì.

Đạo đồng nhỏ rõ ràng nhìn Chu Phì với cặp mắt khác xưa, tiết lộ một chút thiên cơ, nhẹ giọng nói:

- Về Trần Bình An kia, không cần lo lắng hắn ở nơi này làm xằng làm bậy. À, hắn còn phải nếm một chút đau khổ nữa.

Vẻ mặt Chu Phì tỉnh ngộ, mỉm cười nói:

- Cảm ơn.

Cột sáng thứ hai chiếu xuống nhân gian. Thời gian Chu Phì dừng lại lâu hơn Lưu Tông, bóng dáng mơ hồ, còn thoải mái vẫy tay từ biệt Hoàng Đình.

Đạo đồng nhỏ cười híp mắt, nhìn đạo cô núi Thái Bình đang nhíu mày không nói gì:

- Có phải rất lo lắng cho cảnh ngộ của mình không?

Hoàng Đình cười nhạt nói:

- Ngươi trở về nói với tổ sư của ta, không cần tốn tiền. Nhiều nhất mười năm, ta sẽ hoàn thành những gì Tùy Hữu Biên không làm được, đó chính là lúc ta đột phá cảnh giới. Ta muốn dùng thân thể phi thăng, trở về thế giới Hạo Nhiên.

Đạo đồng nhỏ nở nụ cười đầy thâm ý, mũi chân nhún một cái, đeo một cái hồ lô to lớn màu vàng ánh, lơ lửng giữa trời bắt đầu “phi thăng”. Không có cột sáng chiếu xuống, cả người hắn xiêu xiêu vẹo vẹo giống như chó đào, chậm rãi bơi lên màn trời.

Hoàng Đình liếc mắt một cái, lại không muốn nhìn nữa. Loại thủ đoạn ấu trĩ này, cũng chỉ có thằng nhóc kia làm ra được.

- --------

Trong kinh thành nước Nam Uyển, cô bé gầy gò đã bán sách, mua hai bộ y phục, dùng số tiền còn lại gọi một bàn thức ăn ngon chỉ xuất hiện trong mơ. Cô ăn như hổ đói, chỉ sợ ăn chậm sẽ bị thiệt thòi. Cô ngồi trên ghế dựa, phải nhấc cái mông lên cao mới gắp được thức ăn bên kia bàn, mặt mày đầy dầu mỡ, cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.

Tào Tình Lãng được một đội quan binh dẫn đến nha môn. Bên ngoài công đường có đặt bốn cái chiếu, đắp bốn tấm vải trắng. Đứa trẻ ngơ ngác ngồi ở đó, không nói lời nào.

Dưới một chiếc cầu, Tý Thánh Trình Nguyên Sơn vẫn đang chờ đợi, chờ tiếng trống thứ hai vang lên rung trời.

Một thư sinh bần hàn nghe nói có người chết cách đó không xa, bị bạn bè kéo đi xem náo nhiệt. Nơi ấy đã sớm bị dân chúng vây quanh đến mức nước chảy không lọt. Thư sinh chỉ nghe nói đó là một cô gái xinh đẹp. Hắn nghĩ thầm đợi sau khi nàng trở lại, nhất định phải kể với nàng về thảm kịch này, quan trọng nhất là bảo nàng bớt ra ngoài. Hôm nay hai người túng thiếu một chút cũng không sao, không cần nàng đến nhà hàng xóm hoặc thân thích, mượn tiền người ta mua sách cho hắn.

Trần Bình An lướt nhanh trở lại con đường lớn kia, sau khi rẽ vào ngõ nhỏ, bước chân lại trở nên nặng nề.

Lúc vào thành, cho dù trên đầu thành có nhiều tông sư như vậy, Trần Bình An vẫn dùng một tư thái vô địch chưa từng có, mặc đồ trắng, đeo bầu rượu, cầm trường kiếm, tiêu sái đi qua. Nhưng vào giây phút này, đối diện với một ngôi nhà quê mùa chỉ dán câu đối xuân giá rẻ, hắn mấy lần giơ tay lên lại bỏ xuống, không gõ cửa.

Trần Bình An cũng không biết, lão đạo nhân đang đứng sau lưng nhìn hắn. Ông ta muốn “biết” hai chuyện, Trần Bình An ngươi nhận thức bản thân ra sao, lại đối xử với nhân gian như thế nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play