Trần Bình An an tĩnh chờ đợi ở nhà trọ Quán Tước. Sau khi rời khỏi Kiếm Khí trường thành không có pháp tắc, đánh quyền lại trở nên nhẹ nhõm hơn, bất tri bất giác hắn đã đánh xong tám ngàn quyền cuối cùng.
Ngày hôm nay, Trần Bình An dừng đợt quyền thế cuối cùng, yên lặng ngồi bên cạnh bàn, lấy ra một thẻ trúc nhỏ xanh tươi xinh xắn. Thẻ trúc này khác với những thẻ trúc còn lại, không có khắc những câu từ sâu sắc tốt đẹp, mà Trần Bình An chỉ dùng làm đạo cụ để tính toán. Lúc nào mười vạn quyền, lúc nào hai mươi vạn quyền, lúc nào năm mươi vạn quyền, trên đó đều ghi rõ ràng.
Trần Bình An vươn ngón tay ra, chậm rãi vuốt nhẹ từng vết khắc trên đó. Có một số vết khắc là một ngàn quyền, thậm chí là mấy trăm quyền, khoảng thời gian đó thường là lúc tâm tình Trần Bình An khó chịu nhất. Chẳng hạn như sau khi chia tay với Tề tiên sinh trong chùa cổ đổ nát, kết thúc tai họa của đảo Quế Hoa... tóm lại luyện quyền khi tâm không tĩnh, cho dù xuất quyền đi thế nhiều đến mấy, hắn cũng sẽ không tính vào một triệu quyền.
Cứ như vậy, đã một triệu quyền rồi.
Bình bình thường thường, cảnh giới thứ tư vẫn là cảnh giới thứ tư, Trần Bình An vẫn là Trần Bình An.
Trần Bình An cất thẻ trúc kia, anh bạn già này xem như giải giáp về quê rồi. Hắn lựa ra một thẻ trúc núi Thanh Thần mới tinh, dự định một triệu quyền kế tiếp sẽ khắc lên đó.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, giống như một đám trẻ không thích nói cười, sau khi chơi mệt, bọn chúng lại uể oải nằm sấp trên bàn, trên đất, trên vai của thiếu niên. Trần Bình An yên lặng ngồi tại chỗ, không suy nghĩ gì cả, hoặc là nghĩ một số thứ không cần phải ghi nhớ.
Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên. Trần Bình An lập tức khôi phục tinh thần, lần này hắn không hỏi là ai. Tất cả những thứ liên quan đến người đàn ông ôm kiếm kia, Trần Bình An đều ghi nhớ rõ ràng, từ giọng nói nét mặt, khí khái kiếm ý, cho đến chi tiết không quan trọng như tiếng gõ cửa, hắn cũng không bỏ qua. Đi ra bên ngoài, cẩn thận có thể lái được thuyền vạn năm, tầm quan trọng của nó không hề thấp hơn quyền pháp.
Trần Bình An đứng dậy mở cửa, quả nhiên là vị kiếm tiên thích ngủ gà ngủ gật kia. Ông ta bước vào phòng, đặt một sợi dây mềm màu vàng lên bàn, cười nói:
- Dây trói yêu làm bằng râu dài của giao long già, là pháp bảo thật sự. Ta đã tìm một vị cao nhân phái bùa chú Đạo gia ở núi Đảo Huyền, y đã giữ lại hai đoạn râu giao long khoảng ngón cái, xem như thù lao tượng trưng. Trên thực tế, thiên tài địa bảo mà y dùng để chế tạo dây thừng, chắc chắn còn nhiều một chút tổn thất này. Chỉ riêng ba hoa văn cẩn thận bóc ra từ một phần cáo chương thanh từ, đã không kém hơn hai đoạn râu giao long này. Sở dĩ nói những chuyện này, không phải tranh công với ngươi, chỉ là có sao nói vậy mà thôi, suy cho cùng vẫn là mặt mũi của Ninh nha đầu.
Trần Bình An vẫn không ngồi xuống, chắp tay ôm quyền nói:
- Đa tạ kiếm tiên tiền bối.
Người đàn ông ôm kiếm xua tay, chỉ vào dây trói yêu màu vàng:
- Sau khi luyện hóa sơ qua, tâm ý dẫn dắt, yêu tộc năm cảnh giới trung sẽ khó thoát khỏi trói buộc. Nhưng khi đối diện với hai cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh, sợi dây này sẽ không chống được bao lâu. Sở dĩ dây trói yêu lưu truyền thiên hạ, nhất là dây trói yêu phẩm chất cao được luyện khí sĩ vân du bốn phương yêu thích nhất, là do nó tương tự với giỏ long vương, một chiêu khắc địch, thuộc về pháp bảo thượng đẳng “có sở trường riêng, mưu sinh thiên hạ”.
Ông ta đột nhiên phát hiện sắc mặt Trần Bình An trở nên kỳ lạ, bèn hỏi:
- Sao vậy?
Trần Bình An xấu hổ nói:
- Tôi không biết làm thế nào luyện hóa pháp bảo.
Người đàn ông kia vừa bực vừa buồn cười nói:
- Trần Bình An, ngươi đang nói chuyện cười, hay là cảm thấy ta dễ lừa gạt? Hai thanh phi kiếm trong hồ lô nuôi kiếm của ngươi, nếu không luyện hóa hoàn toàn...
Ông ta không hổ là kiếm tiên có thể đếm được trên đầu ngón tay của Kiếm Khí trường thành, sắc mặt nghiêm túc nhìn hồ lô nuôi kiếm bên hông Trần Bình An, sau đó gật đầu, không tính toán chuyện này nữa, cũng không truy xét ngọn nguồn, dứt khoát nói:
- Vậy ta truyền cho ngươi một khẩu quyết thông tục luyện hóa pháp bảo. Yên tâm, không cần mang ơn ta, môn khẩu quyết này rất bình thường ở Kiếm Khí trường thành, ngươi cứ xem như mua một tặng một. Dùng pháp quyết này luyện hóa đồ vật, điểm tốt là khởi đầu dễ dàng. Còn điểm xấu là dùng khẩu quyết này luyện hóa dây trói yêu, một khi bị địa tiên cưỡng chế lấy đi, sẽ dễ dàng lột bỏ cấm chế do ngươi bố trí, trở thành vật trong túi người khác.
Ông ta cười nói:
- Cho nên sau này gặp phải yêu tộc cao cường của thế giới Hạo Nhiên, có thể chạy thì chạy. Dứt khoát đừng lấy thứ này ra, đừng nghĩ đến chuyện dựa vào nó để đánh lui địch, tránh làm đồng tử tặng bảo vật. Được rồi, ta không thể ở lâu, ta sẽ dùng tiếng lòng truyền thụ cho ngươi khẩu quyết và một số chuyện cần chú ý. Nếu một lần không nhớ được, ta có thể nói thêm lần nữa.
Trần Bình An gật đầu. Trong hồ nước nội tâm có sóng gợn lăn tăn, giọng nói chất phác của kiếm tiên chậm rãi vang lên trong lòng. Hắn yên lặng ghi nhớ.
Người đàn ông kia hỏi:
- Nhớ được mấy phần rồi?
Trần Bình An thành thật trả lời:
- Đã nhớ hết, nhưng vẫn xin kiếm tiên tiền bối thuật lại một lần.
Người đàn ông kia cười nói:
- Thằng nhóc ngươi lại là một kẻ không khách sáo.
Ông ta cũng không cảm thấy phiền phức, ngược lại có phần khen ngợi sự thẳng thắn của Trần Bình An, liền lặp lại khẩu quyết một lần. So với lần đầu tiên, ông ta còn nói thêm một ít tâm đắc của mình. Những tâm đắc này dĩ nhiên là kiến giải như thác nước đổ xuống, hiện giờ Trần Bình An chắc chắn không cảm ngộ được, chỉ có thể học thuộc lòng.
Ông ta cũng không phải người dài dòng, nói xong khẩu quyết liền đứng dậy rời đi. Trước khi rời khỏi phòng, ông ta lại nói với Trần Bình An:
- Thế hệ này của Ninh nha đầu tư chất thật sự quá tốt, đến mức khiến đám người già nằm mơ cũng tươi cười. Hơn nữa không phải chỉ dăm ba người, mà là nhiều đến hơn ba mươi người. Cho nên thế giới kia nhất định sẽ không ngồi yên chờ chết.
- Đại yêu trẻ tuổi đã chiến thắng ta có danh tiếng rất lớn, nhưng hắn chưa chắc đã là thiên tài mạnh nhất yêu tộc trăm năm qua. Mấy trăm năm nay sau những lần yêu tộc tấn công, ta phát hiện một chuyện rất kỳ lạ. Đó là những thiên tài tu đạo của yêu tộc chỉ kém Ninh nha đầu một chút, dường như đều đang ẩn trốn, chuyện này rất không hợp lý. Cho nên ta hơi lo lắng, luôn cảm thấy thế giới Man Hoang đang mưu tính việc lớn gì, trận chiến mười ba chỉ là mở màn mà thôi.
Thấy Trần Bình An nghe rất nghiêm túc, ông ta tự giễu nói:
- Nói với ngươi những chuyện này hình như không có tác dụng gì. Ngươi cứ xem như nghe cho biết mà thôi.
Trần Bình An khăng khăng muốn tiễn vị tiền bối kiếm tiên này tới cửa nhà trọ Quán Tước. Đến con ngõ bên ngoài, kiếm tiên bất đắc dĩ nói:
- Vừa nói ngươi không khách sáo, bây giờ lại khách sáo rồi. Vậy ta cũng không khách sáo nữa.
Kiếm tiên hóa thành một vệt cầu vồng sáng vọt lên, bay về hướng chân núi Cô Phong, kiếm khí vô cùng hùng hậu trong nháy mắt đi xa.
Trần Bình An hơi nhức đầu. Chỗ nhà trọ có mấy vị khách đưa mắt nhìn nhau. Ông chủ trẻ tuổi thì đứng ở sau quầy, đánh bàn tính lốp đốp, nhìn như thờ ơ nhưng thực ra khóe miệng lại tươi cười. Khách ở nhà trọ mình có lai lịch phi thường, chắc chắn không phải chuyện xấu, đây là vinh hạnh có thể gia tăng thể diện.
Lúc Trần Bình An trở lại nhà trọ, cho dù đại sảnh nhà trọ rất rộng, mấy vị thần tiên trên núi không xem là xuất chúng ở núi Đảo Huyền, vẫn vô ý thức chủ động nhường đường cho hắn. Trần Bình An đành phải giả vờ như không thấy gì, trở về phòng, bắt đầu dựa vào khẩu quyết do vị kiếm tiên kia truyền thụ luyện hóa dây trói yêu. Giống như vẽ bùa, hắn vẫn không thể điều khiển pháp bảo thượng phẩm này lâu dài, chỉ “hăng hái” được trong một hơi chân khí của võ phu thuần túy mà thôi.
Hơi dài thì sức lớn.
Không giống như vẽ thành một lá bùa, đối với người đã gãy cầu trường sinh như Trần Bình An, sử dụng dây thừng trói yêu càng khó khăn hơn. May mà sau khi bước vào cảnh giới thứ tư, hắn đổi hơi càng âm thầm nhanh chóng, cũ mới luân chuyển nhanh hơn cảnh giới thứ ba trước đó rất nhiều.
Đối phó với yêu tộc ba cảnh giới Động Phủ, Quan Hải và Long Môn trong năm cảnh giới trung, có thể dùng dây trói yêu làm đòn sát thủ ẩn giấu, tấn công bất ngờ, giam cầm đối thủ, sau đó trong thời gian ngắn nhất dùng quyền pháp lực sát thương lớn nhất tấn công kẻ địch.
Đương nhiên dây trói yêu cũng có tác dụng với luyện khí sĩ, chỉ là đối phó với yêu tộc hiệu quả hơn mà thôi.
Trần Bình An tốn ba canh giờ, mới từng chút một luyện hóa dây thừng trói yêu. Sau khi việc lớn thành công, hắn đã mồ hôi đầm đìa. May mà trong phòng có bùa gột bẩn rửa bụi rất hiệu quả, giúp hắn bớt đi rất nhiều phiền phức.
Hắn lấy hồ lô nuôi kiếm xuống đặt lên bàn, sau đó ngẩn người nhìn nó.
Ninh Diêu kể về trận chiến mười ba rất thản nhiên, hoàn toàn không giữ lại.
Trần Bình An ngồi nghe nàng nói, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ giả vờ như nghe một cố sự rung động tâm can mà thôi.
Ninh Diêu ở trước mặt nói với hắn: “Cha mẹ đi rồi, ta rất thương tâm. Ta chỉ muốn tự tay giết địch báo thù mà thôi, không suy nghĩ nhiều. Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều.”
Nói xong những lời này, Ninh Diêu ngẩng đầu uống rượu, một tay khẽ ôm ngực.
Tại khoảnh khắc đó, trong lòng Trần Bình An, sự sắc bén của Ninh Diêu còn chói mắt hơn lần đầu thấy nàng ngự kiếm.
Lần duy nhất có thể sánh ngang, đó là ở trấn nhỏ quê nhà, hai ngón tay Ninh Diêu khép lại chống lên ấn đường. Một tia sáng vàng ánh từ ấn đường tỏa ra, giống như mở thiên nhãn. Nàng tuyên bố muốn chém mở động tiên Ly Châu, thiếu chút nữa đã sử dụng phi kiếm bản mệnh của mình.
Cho nên Trần Bình An quyết định phải luyện kiếm, phải trở thành đại kiếm tiên.
Cuối cùng có một ngày, hắn muốn khắc chữ lên đầu thành phía nam Kiếm Khí trường thành.
Trần Bình An hít thở sâu một hơi, cất hồ lô nuôi kiếm, cột nó vào bên hông. Thực ra gần đây hắn vẫn không uống rượu.
Đã quyết định luyện kiếm, hơn nữa còn có một bộ “Kiếm Thuật Chính Kinh”, sau người còn đeo một thanh Trường Khí do lão kiếm tiên cho mượn tạm, Trần Bình An bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Thậm chí còn nghiêm túc hơn lúc trước quyết định sẽ luyện quyền một triệu lần.
Kiếm tu dùng kiếm, kiếm khách giang hồ cũng dùng kiếm, nhưng hai bên lại khác biệt một trời một vực.
Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết lúc trước dắt con lừa đi, phong thái của một kiếm kia, Trần Bình An vẫn còn nhớ kỹ.
Mà kiếm thánh nước Sơ Thủy Tống lão tiền bối đứng đầu giang hồ một nước, kiếm thần nước Thải Y chết dưới tay Mã Khổ Huyền, dù kiếm thuật của bọn họ có cao, danh tiếng giang hồ có lớn, vẫn không thể chống lại luyện khí sĩ trên núi, nhất là kiếm tu.
Lúc trước sở dĩ Trần Bình An muốn đến Câu Lô châu rèn luyện, là vì nghe nói trình độ kiếm thuật của kiếm khách giang hồ Câu Lô châu, cao hơn kiếm khách giang hồ Bảo Bình châu rất nhiều. Ở bên đó kiếm khách như mây, cho dù bọn họ là võ phu thuần túy dưới núi, vẫn có thể đọ sức với luyện khí sĩ.
Muốn trở thành kiếm tiên, cần phải trở thành kiếm tu. Muốn trở thành kiếm tu, trước tiên phải có một cây cầu trường sinh. Cầu cũ không sửa chữa được, hơn nữa có sửa thì thành tựu cũng có hạn, vậy thì xây một cây cầu mới.
Phải bắt đầu như thế nào? Đi Đồng Diệp châu tìm tòa Quan đạo quán Đông Hải kia, tìm một lão đạo nhân hiện giờ thậm chí còn không biết tên họ. Lão đạo nhân có thể được lão kiếm tiên nhắc tới, chắc hẳn là một vị lão thần tiên rất lợi hại, ông ta có chịu gặp mình hay không cũng khó nói.
Trần Bình An đi quanh bàn từng vòng. Có lần bất giác lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, thiếu chút nữa đã uống rượu. May mà mùi rượu xộc vào mũi, thấm vào ruột gan, vô hình trung đã nhắc nhở hắn. Hắn vội vàng cột hồ lô nuôi kiếm vào lại bên hông.
Sau khi đến Đồng Diệp châu, thanh Trường Khí của lão kiếm tiên có thể chỉ cho Trần Bình An một phương hướng đại khái. Vì vậy hắn mới lựa chọn lên bờ ở khu vực trung bộ Đồng Diệp châu, trước tiên xác định nam bắc, sau đó một đường truy tìm.
Lúc Trần Bình An suy nghĩ chi tiết chuyến đi đến Đồng Diệp châu, một đôi vợ chồng đã đi tới nhà trọ Quán Tước, nói là muốn tìm Trần Bình An, bọn họ và thiếu niên là người quen cũ.
Trên núi Đảo Huyền, tổn thương người khác sẽ bị đánh chết, quy củ này rất hiệu nghiệm. Mặc dù có rất nhiều bí pháp cao thâm, có thể may mắn giấu trời qua biển, nhưng một khi điều tra, cho dù là án cũ trăm năm trước, đạo nhân phòng Sư Đao núi Đảo Huyền, thậm chí là Giao Long chân quân cũng sẽ tự mình ra trận. Nhờ vậy núi Đảo Huyền vẫn luôn là nơi thái bình thanh tịnh hiếm hoi.
Ông chủ trẻ tuổi dẫn hai vợ chồng đến hành lang chỗ phòng của Trần Bình An, chỉ rõ phương hướng, cũng không tiếp tục đi theo.
Phu nhân cảm ơn. Ông chủ trẻ tuổi cười bảo không có gì, sau đó yên tâm rời đi. Nhưng khi đến chỗ rẽ, y không kìm được nhìn lại một lần. Thấy hai vợ chồng tướng mạo bình thường, khí chất ôn hòa, ông chủ trẻ tuổi lắc lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.
Bên ngoài cửa phòng Trần Bình An, người đàn ông kia oán giận nói:
- Trực tiếp xuất hiện trong phòng của thằng nhóc này, không phải được rồi sao? Cần gì phiền phức như vậy?
Phu nhân trừng mắt nói:
- Sao có thể không nói lễ nghĩa. Tính tình của khuê nữ đã như thế, cộng thêm ông nữa, nếu tôi cũng như vậy, thật xem Trần Bình An là Bồ Tát đất, ai cũng có thể khi dễ sao? Thế nào? Bởi vì khuê nữ may mắn tìm được một đứa bé tốt như vậy, cho nên cảm thấy chuyện gì cũng là hiển nhiên?
Người đàn ông kia thở phì phì nói:
- Chỉ có bà thấy hắn thuận mắt nhất. Hắn tìm được khuê nữ bảo bối của chúng ta, chẳng phải càng may mắn hơn sao? Nếu như có từ đường, vội vàng thắp một trăm nén nhang cũng không quá mức.
Phu nhân cũng là một người tính tình cố chấp, vừa nghe người đàn ông kia nói như vậy, liền dừng động tác gõ cửa. Bà quyết định phải nói rõ ràng với chồng mình, tránh khỏi sau khi vào phòng lại nói lung tung, càng khó giải quyết.
Chồng của mình l/ỗ mãng, không coi trọng những chuyện này, nhưng bà là một người phụ nữ chuẩn mực, nào có thể không để ý.
Người đàn ông kia vội vàng nhận sai:
- Được được được, đều nghe theo bà.
Phu nhân trừng mắt nhìn chồng mình. Người đàn ông kia bất đắc dĩ nói:
- Thật biết lỗi rồi.
Lúc này phu nhân mới nhẹ nhàng gõ cửa, ôn nhu hỏi:
- Trần Bình An?
Trần Bình An trong phòng lập tức khẩn trương, trán đổ mồ hôi, trả lời:
- Chờ một chút, tôi sẽ ra ngay.
Sau chốc lát, thiếu niên mở cửa. Hắn đã thay một bộ quần áo mới, mặc món pháp bào màu vàng kia. Hắn còn cởi giày cỏ vạn năm không đổi, thay một đôi giày mới.
Trường Khí trên lưng lúc trước đã được hắn đặt lên bàn, bên hông không còn hồ lô nuôi kiếm, trên bàn cũng không có, đã bị thiếu niên giấu đi rồi.
Phu nhân và người đàn ông kia nhìn nhau cười, xem ra thiếu niên đã đoán được thân phận thật sự của bọn họ.
Hai vợ chồng bước qua ngưỡng cửa. Trần Bình An nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó hỏi:
- Muốn uống trà không?
Phu nhân ngồi xuống, mỉm cười lắc đầu, sau đó chỉ vào một chiếc ghế, nói:
- Trần Bình An, ngươi cũng ngồi đi. Lúc trước ở lầu Kính Kiếm, hai vợ chồng chúng ta che giấu diện mạo là bất đắc dĩ. Dù sao núi Đảo Huyền cũng không phải là Kiếm Khí trường thành, có quy củ của riêng mình, hi vọng ngươi có thể hiểu được.
Trần Bình An ngồi ngay ngắn đối diện bàn, gật đầu, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối.
Người đàn ông kia liếc nhìn thiếu niên thận trọng, càng nhìn càng tức. Không có khí phách, không hề tiêu sái, nhìn thế nào cũng không xứng với khuê nữ của mình. Kết quả ông ta lại bị phu nhân đạp một cái, đành phải cúi đầu, tất cả giao cho vợ mình.
Sau đó phu nhân triệt tiêu pháp thuật che mắt, người đàn ông kia cũng làm theo, hai người lộ ra chân dung thật sự.
Cô gái tuyệt sắc, nam tử anh tuấn, có lẽ đây mới là tình lữ thần tiên chân chính, mới có con gái động lòng người như Ninh Diêu.
Phu nhân giống như làm chuyện thừa, tự giới thiệu mình:
- Chắc ngươi đã biết, ta là mẹ của Ninh Diêu, còn ông ấy là cha của Ninh Diêu. Thực ra hai người chúng ta đã sớm chết trận ở phía nam Kiếm Khí trường thành, nhưng hồn phách còn sót lại đã được lão đại kiếm tiên lưu giữ. Mặc dù trái với phong tục của Kiếm Khí trường thành, nhưng người đã chết rồi, còn để ý chuyện này làm gì. Cả đời đánh đánh giết giết, sau khi chết lại “sống” vì bản thân một lần, cũng không xem là quá đáng. Dù sao khi đó Ninh Diêu còn nhỏ...
Nói đến đây, phu nhân lại không nói được nữa.
Người đàn ông kia đành phải nói tiếp:
- Lần đầu tiên Ninh Diêu rời nhà ra đi, sau khi trở về, chúng ta đã biết có vấn đề...
Phu nhân khẽ hắng giọng một tiếng. Người đàn ông kia đành phải thay đổi từ ngữ:
- Đã biết đến ngươi. Thực ra khi ấy con gái chúng ta còn chưa nghĩ rõ, sau đó nó biết ngươi giúp đưa kiếm tới núi Đảo Huyền, dù có chuyện hay không cũng ngồi chờ ngươi.
Một thân một mình ngồi trên trảm long đài, khiến cho người đàn ông kia nhìn thấy trong lòng khó chịu.
Ông ta do dự một thoáng, sắc mặt không thể xem là ôn hòa:
- Ngươi thật sự có thể không phụ lòng Ninh Diêu sao? Ngươi nên biết, Ninh Diêu khác với những cô gái bình thường, mọi mặt đều như vậy.
Mặc dù Trần Bình An căng thẳng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng vẫn nghiêm nghị nói:
- Tôi đã suy nghĩ, kết quả xấu nhất là sau này Ninh Diêu sẽ hối hận, sẽ thích người khác. Nếu người đó đối xử với cô ấy tốt hơn tôi, tôi sẽ không gặp cô ấy nữa. Còn nếu cô ấy vẫn luôn thích tôi, tôi sẽ cố gắng. Lần sau gặp mặt, tôi sẽ không giống như lần này, chỉ có thể trở thành gánh nặng của cô ấy. Bất kể cô ấy ở trong thành trì phía bắc, ở trên đầu thành Kiếm Khí trường thành, hay là ở trên chiến trường phía nam, tôi đều sẽ ở bên cạnh cô ấy, dốc hết sức bảo vệ cô ấy.
Mồ hôi trên trán Trần Bình An đã làm mờ tầm mắt của hắn. Hắn vội vàng lau sơ qua, tiếp tục nói:
- Khi vừa mới thích một người, có thể sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ của cô ấy đều tốt. Nhưng sau này ở cùng nhau, sẽ phải học cách thích những thứ không tốt của cô ấy. Tôi biết đạo lý này.
- Lúc tôi còn rất nhỏ, cha mẹ cũng cãi nhau, nhưng trước giờ đều không tranh cãi trước mặt tôi. Sau khi cãi xong, cha tôi cũng buồn bực ở trong sân. Nhưng ngày hôm sau hai người lại làm hòa. Mặc dù tôi luôn cảm thấy cha mẹ mình là người tốt nhất trên đời, nhưng làm gì có người mọi mặt đều tốt. Tôi sẽ cố gắng biết cái gì là đúng là sai, cái gì là tốt là xấu, sau đó sẽ để lại những thứ tốt nhất cho Ninh Diêu.
Người đàn ông kia sững sốt. Thằng nhóc ngươi đã nói hết rồi, ta còn biết nói gì đây? Còn nữa, Trần Bình An ngươi mới bao lớn, sao lại biết những đạo lý này?
Phu nhân giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau vành mắt, sau đó dịu dàng cười nói:
- Trần Bình An, khi còn bé sống rất khổ đúng không?
Trần Bình An do dự một thoáng, gật đầu, không nói gì. Hắn nhẫn nại kìm nén cả buổi, cuối cùng vẫn nhăn mặt, hai bên khóe miệng trễ xuống, run giọng nói:
- Lúc mẫu thân ra đi, rất khổ cực. Khi ấy tôi còn quá nhỏ, chuyện có thể làm được quá ít, mẹ vẫn đi rồi.
Lên núi hái thuốc, cầm cố đồ đạc trong nhà, nấu cơm làm đồ ăn, gánh nước sắc thuốc, đi mộ thần tiên lén cầu phúc, cất môt đống quả dại trong gùi, hơn nửa đêm sửa lại góc chăn cho mẹ, hỏi bà hôm nay có tốt hơn chút nào không...
Vô dụng, tất cả đều vô dụng.
Trần Bình An chỉ nói một câu như vậy, lại không nói gì nữa.
Đó là một câu phủ định bản thân trước kia... tuổi tác quá nhỏ, làm được quá ít.
Phu nhân cúi đầu, lại nâng tay áo. Người đàn ông kia thở dài một tiếng.
Chuyện gian khổ trên thế gian nhiều biết bao, có gì kỳ quái? Bất kỳ một đứa trẻ thân thế gập ghềnh nào củng như vậy. Nhưng mấu chốt là đối mặt với hai chữ “chịu khổ” như thế nào.
Gian khổ nhân gian, không cần phải nói, cũng không nói được.
Phu nhân khẽ thở ra một hơi, ngẩng đầu lên, cố gắng tươi cười:
- Trần Bình An, sau này Ninh Diêu sẽ giao cho ngươi chiếu cố. Nó có chỗ nào không đúng, ngươi là đàn ông nhất định phải khoan dung.
Trần Bình An run giọng nói:
- Các người phải đi rồi à? Các người đi rồi, Ninh Diêu phải làm sao đây?
Phu nhân đứng lên, mỉm cười nói:
- Ninh Diêu biết tất cả, cho nên ngươi không cần lo lắng. Không phải vì ta là mẹ của Ninh Diêu nên mới nói tốt cho nó, mà là cô nương được Trần Bình An ngươi thích thật sự rất tốt.
Trần Bình An chỉ có thể gật đầu.
Phu nhân quay đầu nhìn người đàn ông cũng vừa đứng dậy:
- Có lời muốn nói sao?
Người đàn ông kia gật đầu.
Phu nhân hiểu ý nói:
- Vậy tôi ra ngoài chờ ông nhé?
Người đàn ông kia “ừ” một tiếng. Phu nhân rời khỏi phòng, đứng tại chỗ rẽ ở hành lang.
Người đàn ông kia nhìn thiếu niên, trầm giọng nói:
- Trần Bình An!
Ông ta vẫn luôn lãnh đạm với Trần Bình An, lúc này bỗng cười lên. Ông ta vòng qua bàn, vươn bàn tay dày rộng vỗ mạnh lên vai thiếu niên, sau đó thu tay, lùi lại một bước. Ông ta vẫn giơ bàn tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Trần Bình An.
Trần Bình An hơi sững sốt, vội vàng vươn tay, đập tay với đối phương.
Người đàn ông kia nắm chặt tay thiếu niên:
- Trần Bình An, sau này con gái ta Ninh Diêu sẽ giao cho ngươi chiếu cố. Có thể chiếu cố được không?
Trần Bình An lớn tiếng nghẹn ngào nói:
- Chết cũng sẽ làm!
Người đàn ông kia buông tay ra, cười nói:
- Chết với không chết cái gì, phải sống cho tốt.
Ông ta quan sát Trần Bình An từ trên xuống dưới, hài lòng nói:
- Ừm, xứng với con gái của ta.
Sau đó ông ta xoay người, sải bước rời đi. Trần Bình An muốn đưa tiễn, nhưng ông ta đã giơ một tay lên, ra hiệu cho hắn không cần đi theo.
Người đàn ông kia vẫn không xoay lại, chậm rãi đi tới cửa, cười nói:
- Lần sau đến Kiếm Khí trường thành, hãy bảo Ninh Diêu dẫn ngươi đi viếng mồ kính rượu, báo tin bình an cho chúng ta.
Sau khi ông ta vượt qua ngưỡng cửa, đột nhiên quay đầu lại, cười nói:
- Uống rượu thì đã sao, giấu bầu rượu làm gì, kiếm tiên tiêu sái nhất thế gian đều thích uống rượu.
Ông ta vươn nắm tay ra, giơ ngón cái lên chỉ vào mình:
- Chẳng hạn như cha vợ ta đây.
Trần Bình An vẫn đứng tại chỗ.
- --------
Bến thuyền ở lầu Thượng Hương, hôm nay sẽ có một chiếc thuyền cá voi Thôn Bảo khởi hành đến Đồng Diệp châu.
Trước khi tới bến thuyền, Trần Bình An đi đến chân núi Cô Phong một chuyến. Bởi vì không có ngọc bài qua cửa của núi Đảo Huyền, hắn chỉ đứng bên ngoài lan can xa xa nhìn cửa lớn kia, môi khẽ mấp máy như đang nói với mình.
Người đàn ông ôm kiếm ngồi trên cọc buộc ngựa, ban ngày vẫn ngủ gà ngủ gật, chỉ lẩm bẩm ba chữ. So với lần đầu tiên, đã đổi chữ “gần” thành chữ “xa”.
Thiếu niên tới gần cửa này, tức là kiếm khí gần. Thiếu niên cách xa núi Đảo Huyền, tức là kiếm khí xa.
Thiếu niên ngõ Nê Bình hôm nay, mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, lưng đeo trường kiếm, bên hông cột hồ lô nuôi kiếm, phong tư trác việt.
Thiếu niên, tâm hồn thuần khiết, động lòng người nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT