Trong phòng Trần Bình An, đạo nhân trẻ tuổi ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, mắt nhìn mũi mũi ngó xuống chân.
Còn thiếu nữ áo đen trước đó không lâu tưởng là đã chết, vậy mà đã có thể tự mình ngồi trên giường, ngồi xếp bằng, không mang mạn che mặt, lộ ra một khuôn mặt làm cho người khác có ấn tượng sâu.
Cũng không phải nói thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành như thế nào, chỉ là anh khí vô cùng, đại khái làm cho người ta quên dung mạo của nàng ra sao.
Hai hàng lông mày của nàng, không giống lá liễu lại như lưỡi đao.
Khi nàng ấy dùng ánh mắt tràn ngập vẻ soi xét, ngưng mắt nhìn đạo nhân trẻ tuổi, người sau có chút khó chịu, rõ ràng không có làm bất luận chuyện xấu gì, mà lại có chút chột dạ.
Đạo nhân trẻ tuổi ho khan một tiếng, nhanh chóng phủi sạch tội ác, "Cô nương, trước đó không có gì, người là bần đạo cứu, nhưng cõng cô vào nhà, cởi mạn che mặt của cô xuống, rửa mặt này nọ cho cô, đều là người khác làm, hắn tên là Trần Bình An, chủ nhân của căn nhà đổ nát này, là một thiếu niên cùng khổ, cha mẹ đồng thời qua đời, lúc còn làm thợ gốm sứ, đã xin bần đạo cầu một lá bùa, đại khái chỉ có như vậy, cô nương nếu như còn có cái gì muốn hỏi, bần đạo nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn."
Thiếu niên giầy rơm, lúc này bị bán không còn một mảnh.
Thiếu nữ gật đầu, không có thẹn quá thành giận, chỉ là thoải mái nói: "Cảm ơn ân cứu mạng của đạo trưởng."
Trong lòng đạo nhân trẻ tuổi càng thêm bồn chồn cười gượng nói: "Vô phương vô phương, một cái nhấc tay, cô nương không việc gì là tốt rồi."
Thiếu nữ áo đen hỏi: "Đạo trưởng không phải người của Đông Bảo Bình Châu?"
Đạo nhân trẻ tuổi hỏi ngược lại: "Cô nương cũng không phải, đúng không?"
Nàng ấy ừ một tiếng.
Đạo nhân cũng ừ theo một tiếng.
Đạo nhân trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen cười nói: "Bần đạo họ Lục tên Trầm, không có tên lót. Bình thường xưng hô Lục đạo nhân là được."
Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu, liếc mắt nhìn đạo nhân trẻ tuổi.
Đạo nhân trẻ tuổi do dự một chút, bạo gan nói: "Vị thiếu niên kia tuy rằng có một số việc, không hợp lễ tiết, thế nhưng chuyện gấp tòng quyền, hơn nữa bần đạo cũng không nghĩ cô nương sẽ khoẻ lại nhanh như vậy, vì vậy có chổ mạo phạm, hy vọng cô nương không nên trách tội."
Thiếu nữ cười nói: "Lục đạo trưởng, ta không phải người không nói lý."
Đạo nhân trẻ tuổi liền bật cười nói: "Cái này được, cái này được."
Thiếu nữ chọn nhướng lông mày, nụ cười của đạo nhân trẻ tuổi liền ngay lập tức cứng ngắc.
Rồi nàng thuận miệng nói: "Ta nghe nói "Nguyễn sư" là thợ đúc kiếm đệ nhất của châu, dự định mở một lò đúc kiếm ở chỗ này, ta liền một đường đi đến nơi đây, hy vọng ông ta có thể giúp ta chế tạo một thanh kiếm."
Đạo nhân trẻ tuổi cảm khái: "Nếu quả thật là hắn ta, để cho hắn tự mình đúc kiếm rất không dễ dàng."
Thiếu nữ áo đen rõ ràng cũng có chút phiền não, "Là rất khó."
Lúc này, tay trái của thiếu niên mang theo một bao thảo dược, tay phải mang theo một bọc nhỏ, gõ gõ cửa phòng tượng trưng, lúc này mới bước nhanh qua cửa, đem dược liệu đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: "Đạo trưởng, ông xem có sai hay không, nếu có, ta lập tức đi đổi."
Thiếu niên từ đầu đến cuối đều xách theo cái bọc, xoay người nhìn về phía thiếu nữ, thiếu nữ áo đen khoanh chân ngồi trên giường, đối diện với thiếu niên giầy rơm.
Thiếu nữ áo đen bình tĩnh nói: "Xin chào, cha ta họ Trữ, mẹ ta họ Diêu, cho nên ta là Trữ Diêu."
Thiếu niên giầy rơm vô thức nói: "Xin chào, cha ta họ Trần, mẹ ta cũng họ Trần, cho nên..."
Thiếu niên có chút xấu hổ, thế nhưng rất nhanh liền thản nhiên cười nói: "Ta là Trần Bình An!"
Thiếu nữ thật ra không có gì.
Đạo nhân trẻ tuổi lại không nhịn được cười ha ha.
Đạo nhân trẻ tuổi đột nhiên ý thức được bầu không khí có chút không thích hợp, vội vã nói sang chuyện khác: "Lá non của Lục Thuỷ đàm ở khe Long Lân, à, tại chổ này chúng ta gọi nó là liễu Tam Xuân, lá của nó bị hái sai thời gian, chậm bảy tám ngày. Còn có bao cỏ Phi Long này, tên tục là Cô Nương yêu, lúc nghiền bột cũng quá qua loa, còn có đôi hoa này, cửa hàng Dương gia càng ngày càng kỳ cục, bán cũng bán thiếu, như vậy sao đủ tiền?"
Đạo nhân trẻ tuổi như phát bệnh, vạch lá ra tìm sâu, như là nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cảm giác như là có ân oán cá nhân với tiệm thuốc của Dương gia, cuối cùng tới một chuyển ngoặt lớn, đưa ra kết luận: "Lương tâm của ông chủ cửa tiệm này bị chó ăn rồi, bất quá dược liệu trên bàn, nấu thuốc cứu người thật ra lại đủ. Đương nhiên, cái này chủ yếu cũng nhờ thân thể của vị Trữ Diêu cô nương này tốt, chẳng có chút quan hệ gì với tiệm thuốc của Dương gia cả nhé."
Đạo nhân trẻ tuổi vỗ đầu, mở ra một trang giấy trắng, vừa nhấc bút viết chữ, vừa căn dặn: "Thiếu chút nữa đã quên, bần đạo viết thêm một phần nấu thuốc cho cậu, đây là bồi bổ sức khoẻ, Trần Bình An cậu không được qua loa, phương thuốc này của bần đạo vừa là chữa thương, đồng thời cũng có thể bồi nguyên, là con đường thượng thừa của lấy chiến dưỡng chiến, tiền đề của binh gia lập thế, hơn nữa còn làm ổn định tâm thần, không đả thương người, cùng lắm cũng là tốn thời gian nhiều hơn một ít, mua nhiều dược liệu chút, đơn giản là chuyện xài tiền mà thôi. Khi nào sắc thuốc lửa to, khi nào sắc thuốc lửa nhỏ, bần đạo đều viết trên giấy, thậm chí giờ nào sắc thuốc nào, cũng có chú ý, nói chung, một tuần kế tiếp, Trần Bình An cậu khổ cực nhiều, nam nhân nà, vốn là người khiêng trọng trách, bằng không sao có thể có câu nói đại trượng phu đỉnh thiên lập địa? Không thể từ chối trách nhiệm, mắc công để cô nương người nhà ta xem thường..."
Lúc nói đến "Đỉnh thiên lập địa" bốn chữ, đạo nhân trẻ tuổi lắc đầu không dễ phát hiện.
Phương thuốc bất quá chỉ nửa trang giấy, nấu thuốc như thế nào thật ra lại dùng đến hai trang giấy, kiểu chữ là chữ nhỏ rất bình thường, ngăn nắp, quy củ.
Trần Bình An có chút sốt ruột, hỏi: "Đạo trưởng lẽ nào sẽ không quản sự tình này? Loại sinh tử đại sự này, đạo trưởng có phải là nên tự mình nhìn thì sẽ ổn thỏa hơn?"
Đạo nhân trẻ tuổi bất đắc dĩ nói: "Bần đạo lúc này phải rời khỏi trấn nhỏ, tông môn nhất mạch của bần đạo trong Nam Giản quốc, có một điển lễ phải thăm dự, bần đạo phải đi tận mắt thấy."
Trần Bình An càng thêm bất đắc dĩ, "Đạo trưởng, thế nhưng ta không biết chữ!"
Đạo nhân trẻ tuổi ngẩn người, cười nói: "Không sao cả, Trữ cô nương đọc được chữ, trước khi nấu thuốc, cậu hỏi nàng ta là được."
Thiếu nữ gật đầu.
Trần Bình An còn muốn nói cái gì, đạo nhân trẻ tuổi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, từ trong tay áo móc ra một ấn chương màu xanh nhỏ nhắn xinh xắn, nhẹ nhàng thổi một hơi với mặt ấn, sau đó quay sang trang giấy viết phương thuốc, ấn mạnh một cái, sau khi nhấc ấn chương lên, có chút thoả mãn, sau khi thu nhập tay áo, đạo nhân trẻ tuổi liền đem hai trang giấy còn lại cùng nhau đưa cho Trần Bình An, "Cất giữ cẩn thận, sách vở trong trấn nhỏ đều là của giấu trong nhà, cậu mua không dễ, nếu như thật sự muốn học chữ, có thể học từ phương thuốc này của bần đạo."
Đạo nhân trẻ tuổi hướng thiếu nữ cười nói: " Nhất diệp phù bình quy đại hải, nhân sinh hà xử bất tương phùng. Trữ cô nương, vậy sau này chúng ta còn gặp lại?"
Thiếu nữ áo đen nghiêm mặt nói: "Lục đạo trưởng, sau này còn gặp lại! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tương lai chổ nào cần tại hạ hỗ trợ, có thể phi kiếm truyền thư tới Đảo Huyền sơn, chỉ là đạo trưởng nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng quên kí tên hai chữ "Lục Trầm", bằng không Đảo Huyền sơn chưa chắc sẽ cho phép phi kiếm tiến vào sơn môn."
Nghe được xưng hô Đảo Huyền sơn, đạo nhân trẻ tuổi hiển nhiên có chút kinh ngạc, muốn nói lại thôi, thiếu nữ khẽ lắc đầu, hắn rất nhanh lĩnh hội tâm ý, cũng không hỏi rõ ràng. Có một số việc, đối với thiếu niên trong phòng mà nói, không biết thì tốt hơn.
Đạo nhân trẻ tuổi dẫn đầu rời khỏi gian nhà, không quên kéo cánh tay của thiếu niên, "Trần Bình An, bần đạo cuối cùng muốn nói với cậu chút nói."
Trần Bình An đem cái bọc đặt ở trên giường, nói cùng thiếu nữ áo đen là quần áo mới mua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT