Chiếc thuyền vượt châu đảo Quế Hoa của Phạm gia sẽ xuất phát vào sáu ngày sau, còn thuyền rùa Sơn Hải của Tôn gia đã ra biển đi xa rồi. Trần Bình An vốn muốn đi xem thử hình dáng của rùa Sơn Hải, nhưng nghĩ đến gần đây thành Lão Long người đông phức tạp, Trịnh Đại Phong lại vừa mới đột phá cảnh giới gây ra động tĩnh rất lớn, bèn tự nhủ mình không nên gây thêm phiền phức cho người khác, nuốt lòng hiếu kỳ này vào bụng cùng với rượu.
Hai ngày kế tiếp thiếu niên Phạm gia vẫn đến tiệm thuốc Khôi Trần, xách rượu hoa quế xin Trịnh Đại Phong chỉ dạy võ học. Con người Trịnh Đại Phong không đứng đắn lắm, nhưng khi nói về võ đạo lại nghiêm chỉnh hơn rất nhiều. Mặc dù từ ngữ vẫn hơi màu mè, nhưng Trần Bình An ở bên cạnh nghe, cảm thấy lời dạy của Trịnh Đại Phong quả thật rất có ích cho việc đột phá cảnh giới võ đạo của thiếu niên Phạm gia, gọi là lời vàng ngọc cũng không quá mức.
Chỉ là nội dung Trịnh Đại Phong giảng giải không có tác dụng gì với Trần Bình An, trái lại trong lòng còn có thêm nghi vấn.
Trịnh Đại Phong không để bụng Trần Bình An dự thính những vấn đề nhỏ liên quan đến giới hạn cảnh giới thứ ba này, thậm chí còn mong Trần Bình An ngứa ngáy, tự mình chạy ra dạy dỗ thằng nhóc Phạm gia. Đến lúc đó hắn có thể ung dung tự tại, đi ra phía trước giải sầu cho đám tỷ tỷ muội muội rồi.
Đáng tiếc Trần Bình An chỉ nghe mà không nói gì, giả ngây giả dại, giống như không cảm thấy kiêu ngạo với cảnh giới võ đạo thứ tư của mình. Chuyện này khiến Trịnh Đại Phong càng oán giận. Nhìn xem, một tên thiếu niên còn âm trầm hơn cả lão tăng nhập định, đạo nhân tĩnh tọa, bảo một kẻ phong lưu phóng khoáng như Trịnh Đại Phong hắn làm sao thích được?
Nếu không phải Trần Bình An xem như nửa người truyền đạo của hắn, cộng thêm mỗi ngày có một bình rượu hoa quế miễn phí, Trịnh Đại Phong đã sớm bảo Trần Bình An cuốn gói cút đi, rời khỏi tiệm thuốc tràn đầy cảnh xuân này, đến phủ đệ Phạm gia làm khách quý, cứ ở đó đắp da hổ mà tác oai tác quái.
Hôm nay Phạm Nhị nghe Trịnh Đại Phong giải thích nghi vấn xong, lại tán gẫu với Trần Bình An. Hai người cùng lứa tuổi ngồi dưới mái hiên hóng mát.
Lời nói và hành vi của Tôn Gia Thụ rất cẩn thận chặt chẽ, khiến người ta sinh ra cảm giác như tắm trong gió xuân. Còn thiếu niên Phạm Nhị thì non nớt hơn nhiều, nhưng cũng không phải loại ngây thơ hoàn toàn không biết khó khăn của dân gian. Thiếu niên thông minh, thẳng thắn cởi mở, hơn nữa còn được giáo dục rất tốt. Có lẽ cha mẹ hắn là người rộng rãi, thông qua chuyện đặt tên có thể nhìn ra được.
Mỗi khi nhắc đến chị gái Phạm Tuấn Mậu, thiếu niên đều tràn đầy khâm phục. Nên biết hắn và chị gái vốn cùng cha khác mẹ, Phạm Nhị cũng rất thân thiết với “đại nương” thân là bà chủ Phạm gia.
Hắn luôn nói mẹ ruột quá nuông chiều mình, tốt thì tốt, nhưng lại lo lắng mình sẽ không trưởng thành được. Đại nương trước giờ cũng cưng chiều mình, nhưng vẫn nói quy củ, đúng sai rõ ràng. Đọc sách hiểu biết, tập võ thành công, đối nhân xử thế làm tốt, đại nương đều sẽ khen ngợi, giải thích tốt ở chỗ nào. Nhưng khi làm sai, đại nương sẽ đối xử với Phạm Nhị như một người lớn, không khiển trách quát mắng, mà là bình tĩnh hòa nhã nói đạo lý với hắn. Cho nên từ đáy lòng Phạm Nhị rất kính trọng vị đại nương này.
Trước mặt thiếu niên Đại Ly Trần Bình An vừa quen không lâu, Phạm Nhị lại sẵn lòng nói ra những vui vẻ và ưu sầu của bản thân. Trần Bình An yên tĩnh nghe hắn nói, cảm thấy rất thú vị. Lúc đầu Phạm Nhị còn lo Trần Bình An sẽ cảm thấy phiền phức, sau đó thấy Trần Bình An thật dự thích thú, hắn cũng không nhịn được uống thêm mấy hớp rượu.
Trần Bình An cũng nói với Phạm Nhị rất nhiều chuyện ở quê nhà quận Long Tuyền, cả chuyện hắn làm thợ gốm đốt than, lên núi xuống nước.
Những câu hỏi sau đó của Phạm Nhị thông thường đi khá xa chủ đề:
- Trần Bình An ngươi còn phải ăn đất à? Có ngon như cơm không? Mặc kệ, chỉ cần có thể chống đói là được. Hay là ngươi dạy ta đất nào ăn ngon một chút, sau này ta ở nhà bị phạt nhịn đói, trên đường đến từ đường sẽ bốc một nắm đất lớn.
- Ngươi có thể tự mình làm ra một món đồ sứ sao? Trần Bình An, sau này đến lễ trưởng thành của ta, ngươi nhất định phải tặng ta một món đồ sứ. Vật nhỏ như chén rượu ly trà là được rồi, không cần quá coi trọng, có hình dáng phôi thô khiến người khác nhận ra cái gì là được. Ta có thể khoe khoang với người khác, nói đây là bằng hữu của ta tự làm, bọn họ nhất định sẽ chịu phục, nhìn mà thèm chết.
- Cửa sổ mái nhà là cái gì? Gió thổi trời mưa tuyết rơi thì phải làm sao? Cái ao đối diện với cửa sổ mái nhà kia, bên trong có thể nuôi tôm cua rùa cá hay không?
Trần Bình An lần lượt trả lời, cuối cùng cười nói một câu khiến Phạm Nhị rất cao hứng:
- Ta có một người bạn tốt tên là Lưu Tiện Dương, bây giờ đã có tiền đồ rồi, một mình đi đến Bà Sa châu xa xôi. Mấy việc như đặt bẫy, làm cung tên, đều là do hắn dạy ta. Sau này sẽ giới thiệu cho hai người các ngươi quen biết.
Phạm Nhị gật đầu như gà con mổ thóc, đầy vẻ mong đợi. Hắn đã bắt đầu tính toán, tương lai có một ngày Trần Bình An dẫn theo Lưu Tiện Dương đến nhà làm khách, phải sắp xếp chỗ ở cho bọn họ như thế nào, mỗi ngày uống rượu gì, ăn món gì, đến chỗ nào của thành Lão Long dạo chơi...
Có một ngày Phạm Nhị không đến tiệm thuốc Khôi Trần.
Hôm nay vào chiều hôm, tiệm thuốc đóng cửa sớm. Trần Bình An và Trịnh Đại Phong ngồi ở nhà chính hậu viện, thưởng thức bàn thức ăn do một vị phu nhân làm. Trịnh Đại Phong muốn dựa vào “tư sắc” của mình, khiến vị tỷ tỷ kia không thu tiền, để hắn có thể nở mày nở mặt trước mặt Trần Bình An. Chẳng ngờ phu nhân kia không nhận lục thân, nói như đinh đóng cột, một đồng cũng không cho thiếu.
Trịnh Đại Phong một tay cầm đũa, một tay cầm ly, vừa ăn vừa uống, thuận miệng hỏi:
- Ngươi suốt ngày tán gẫu mấy chuyện viễn vông với thằng nhóc Phạm gia, thú vị à?
Trần Bình An chậm rãi nhai nuốt thức ăn, bỏ đũa xuống nói:
- Thú vị.
Trịnh Đại Phong xì mũi coi thường:
- Ta mới rời khỏi động tiên Ly Châu không lâu, ngươi đã vớt được nhiều bảo bối như vậy? Kiếm ở đâu thế, nói nghe xem? Có phải một đường đạp phân chó gặp vận may không?
Trần Bình An trả lời:
- Không quen với ngươi.
Trịnh Đại Phong liếc mắt nói:
- Vậy quen với Phạm Nhị à?
Trần Bình An nói:
- Quen hơn ngươi.
Trịnh Đại Phong nhe răng trợn mắt:
- Lão già chịu bán Mười Lăm cất kỹ đã lâu cho ngươi, đúng là đối xử với ngươi không tệ
Lần này Trần Bình An không phản bác gì.
Trịnh Đại Phong lại hỏi:
- Chia tay với tên Tôn Gia Thụ thông minh kia rồi à?
Trần Bình An gật đầu.
Trịnh Đại Phong cười nói:
- Tên cháu trai này rất giàu có, không thử cứu vãn sao? Trở thành bằng hữu với hắn, cho dù là bạn rượu, sau này đến thành Lão Long, bảo đảm thằng nhóc ngươi không cần lo ăn uống.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Đã chấm dứt rồi.
Hắn do dự một thoáng, bổ sung:
- Con người Tôn Gia Thụ không xấu, chỉ là có một số việc không được phúc hậu. Nếu ta là thương nhân, cũng sẽ không dám mua bán lớn với hắn. Bởi vì loại người như hắn, đối với bất cứ người nào đều có một định giá. Đại khái là giá trị bao nhiêu tiền, khi nào thì nên buôn bán gì, Tôn Gia Thụ đều biết rõ. Đối với hắn, quan hệ có tốt đến mấy cũng chỉ là buôn bán mà thôi. Ai có thể đảm bảo hắn sẽ không bán đứng người khác lấy tiền? Có thể ta đã nhìn sai, hiểu lầm hắn, nhưng dù thế nào, từ nay về sau Tôn Gia Thụ cũng không có quan hệ gì với ta nữa.
Trịnh Đại Phong cười nói:
- Hắn không đơn giản như ngươi nghĩ, đương nhiên cũng không tệ hại như ngươi nghĩ. Về sau tên này sẽ rất tài giỏi. Hôm nay ngươi bỏ lỡ hắn, đã là tổn thất của Tôn Gia Thụ, cũng là tổn thất của thằng nhóc ngươi. Nếu ngươi không tin thì cứ chờ xem.
Trần Bình An hỏi:
- Ngươi muốn nói tổn thất về tiền tài?
Một chân Trịnh Đại Phong giẫm lên ghế dài:
- Không phải à? Thiên hạ ồn ào chen chúc, mưu cầu cái gì? Danh, không phải tiền sao? Tu vi, không phải tiền sao? Đều là tiền.
Trần Bình An cười nói:
- Nếu chỉ là tiền, vậy thì càng không sao.
Trịnh Đại Phong biết hàm ý của hắn. Trần Bình An là một kẻ tiếc tiền, cũng là kẻ hào phóng nhất, nhìn như mâu thuẫn nhưng thực ra lại không phải. Suy cho cùng mỗi người, nhất là người tu hành, đại đạo dưới chân nằm ở sự cân bằng gi.ữa hai chân. Chỉ cần làm được điểm này, cho dù nhảy nhót đi tới trước vẫn có thể đi lên đỉnh núi.
Đã từng sánh vai đồng hành, lúc này lại mỗi người một ngả. Trần Bình An và Tôn Gia Thụ chưa chắc đã có phân chia cao thấp, phân biệt tốt xấu, chỉ là không cùng đường mà thôi.
Trên thực tế, Trịnh Đại Phong nhìn rất thấu đáo tâm tính của thiếu niên trước mắt, có điều độc dược của người khác lại là mỹ vị của mình. Lý Nhị thích, hắn thì không thích. Nhưng không thích thì không thích, hắn cũng phải thừa nhận, Trần Bình An có thể từng bước đi đến hôm nay, tự có con đường của mình. Thêm nữa, trên đời được mấy người có thể làm người truyền đạo của Trịnh Đại Phong hắn?
Lão già có thể làm, nhưng không muốn, chỉ thừa nhận quan hệ thầy trò, không muốn suy nghĩ nhiều hơn về chữ “đạo”. Trần Bình An chưa chắc bằng lòng, nhưng thế sự rất trùng hợp, lại thú vị như vậy.
Trịnh Đại Phong bất giác nghĩ đến những cảnh tượng ở nơi xa hơn, có một số hắn đã chính mắt nhìn thấy ở khoảng cách gần, có một số tạm thời còn cách xa. Hắn cảm thấy uể oải nhàm chán, bèn quyết định kết thúc cuộc nói chuyện còn nhạt nhẽo hơn thức ăn này:
- Năm đồng tiền thiếu ngươi, trước khi ngươi lên thuyền đảo Quế Hoa, ta nhất định sẽ trả cho ngươi, bảo đảm sẽ công bằng. Lần này ta đột phá cảnh giới, cũng sẽ tính sổ chung một lần cho ngươi. Lão già đã không nói rõ ràng chuyện người hộ đạo, ta lại không cảm thấy mỉnh là người hộ đạo của ngươi, vậy ta sẽ xem như không có chuyện này, ít nhất với Trần Bình An ngươi là như vậy.
Trần Bình An không có ý kiến, gật đầu đồng ý.
Trịnh Đại Phong cầm tẩu thuốc cũ, bắt đầu nuốt mây nhổ sương. Rít thuốc lâu rồi, đã thành thói quen, hắn cảm thấy cũng không tệ, chẳng trách lão già lại thích thứ này.
Ánh mắt Trịnh Đại Phong ngơ ngẩn. Lúc trước phá vỡ biển mây, hắn thiếu chút nữa đã muốn thực hiện hành động vĩ đại, trong vòng một ngày liên tục đột phá hai cảnh giới. Sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng phía trên biển mây, khiến hắn bỏ đi ý niệm này.
Giữa cảnh giới thứ chín và mười của võ phu thuần túy, cần phải vượt qua cổng trời. Trịnh Đại Phong đương nhiên đã nhìn thấy cổng trời, nhưng hắn tin chắc, cổng trời mà mình nhìn thấy không giống với bất kỳ một vị tiền bối võ đạo đã bước vào cảnh giới thứ mười nào.
Cổng trời đó quả thật đã xuất hiện, nhưng không chỉ có cổng trời.
Trịnh Đại Phong nhìn thấy một cây cột lớn thông thiên phía trước cổng trời, trên đó có một thần tướng nét mặt mơ hồ, mặc một bộ áo giáp trang nghiêm như sương tuyết. Thần tướng bị một thanh kiếm đóng vào cây cột, máu vàng ánh chảy xuống khắp nơi.
Khi đó Trịnh Đại Phong ngẩng đầu nhìn thi thể thê thảm kia. Trong một nháy mắt, thi thể thần tướng kia giống như sống lại, đối diện với hắn. Môi của thần tướng khẽ mấp máy, giống như muốn nói một chữ: “Đi!”
Tại khoảnh khắc đó, Trịnh Đại Phong thiếu chút nữa gan mật nổ tung, hồn bay phách lạc, biến thành kẻ đáng thương mới đột phá cảnh giới lại rơi xuống.
Khi đó sự xuất hiện của Phù Huề đã giúp Trịnh Đại Phong thoát khỏi trói buộc kia. Mà lúc này câu hỏi của Trần Bình An lại cắt ngang suy nghĩ của hắn:
- Trịnh Đại Phong, cảnh giới thứ ba của ta là được người khác dùng từng quyền từng quyền đánh ra. Cơ sở cảnh giới thứ ba của Phạm Nhị đã không được tốt, sao ngươi không giúp hắn?
Trịnh Đại Phong sững sốt nhìn kẻ trước mắt, bật cười nói:
- Ngươi cảm thấy cơ sở cảnh giới thứ ba của Phạm Nhị “không được tốt”?
Trần Bình An nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là “rất không tốt”?
Trịnh Đại Phong thiếu chút nữa bị một ngụm thuốc làm sặc chết, cười lớn nói:
- Không tốt cái rắm. Theo như trình độ bình thường của võ phu Bảo Bình châu, cơ sở của Phạm Nhị từ cảnh giới thứ nhất đến thứ ba đã đủ tốt rồi. Hơn nữa bản thân Phạm Nhị là một thiên tài võ đạo, thằng nhóc ngươi lại nói là không được tốt? Vậy võ phu thuần túy của Bảo Bình châu đều cầm miếng đậu hủ đập đầu chết cho rồi, không thì dùng dây lưng của đám nữ nhân treo cổ tự sát cũng được.
Trần Bình An nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy gã này đang trốn tránh trách nhiệm, từ sáng đến tối chỉ cười đùa cợt nhả với mấy cô gái trong tiệm thuốc, không muốn tốn nhiều tâm tư cho Phạm Nhị.
Trịnh Đại Phong cười híp mắt nói:
- Nếu như ta không nhớ sai, cơ sở cảnh giới thứ ba của Lý Nhị trước kia, có lẽ vẫn kém hơn ngươi một chút. Nhưng cũng đừng cao hứng quá sớm, ngươi chỉ có cảnh giới thứ ba xuất sắc mà thôi. Cơ sở cảnh giới thứ chín của Lý Nhị có thể nói là mạnh nhất thế gian, cảnh giới thứ tám của ta cũng tương tự. Lạ thật, là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể dùng nắm tay đánh ra cảnh giới thứ ba của ngươi? Không thể nào là Lý Nhị bị lão già gọi về động tiên Ly Châu, cầm tay dạy ngươi đấy chứ?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Là người khác.
Lần này Trịnh Đại Phong thật sự tò mò, cũng không rít thuốc nữa:
- Rốt cuộc người kia rèn luyện thân thể thần hồn của ngươi như thế nào?
Sắc mặt Trần Bình An khẽ biến đổi, chỉ nhớ lại một ít cảnh ngộ ở lầu trúc núi Lạc Phách, hắn đã cảm thấy phiền lòng.
Trịnh Đại Phong cười nói:
- Cứ tùy tiện nói một chút, chỉ cần ngươi nói đại khái, ta sẽ cho ngươi thêm một quyển kiếm phổ võ đạo nhập môn được khen là “không tệ nhất”. Lúc trước lão già lấy được quyển kiếm phổ này từ một âm thần khi còn sống là kiếm tu. Ta, Lý Nhị và Lý Liễu đều đã học qua, chỉ là không có ý nghĩa gì với ta. Chủ yếu là dành cho Lý Liễu, chưa chắc đã vô dụng với Trần Bình An ngươi.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói:
- Rèn luyện thân thể thần hồn, giống như giã gạo dằn bánh vậy. Chỉ đơn giản như vậy thôi, tin hay không là tùy ngươi. Có điều sau đó ta còn phải làm một số chuyện...
Nói đến đây, hai ngón tay hắn dính lại, chỉ vào cánh tay của mình:
- Tự mình lột da rút gân, chậm rãi từng tấc, mắt không được chớp. Không cần lột hết da, cũng không cần rút đứt gân, mỗi lần đều có người nói với ta khi nào thì kết thúc. Sau đó được người ta khiêng đi ngâm trong thùng thuốc, vết thương sẽ nhanh chóng lành lại.
Trịnh Đại Phong hỏi:
- Tổng cộng mấy lần? Một hai lần? Ba bốn lần?
Trần Bình An nhếch miệng cười:
- Mỗi ngày đều phải làm, hai tay cũng đếm không hết.
Trịnh Đại Phong đầu tiên là lộ vẻ khó tưởng tượng, sau đó ôm bụng cười lớn:
- Được được được, thằng nhóc ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy, ông đây nghĩ đến lại thấy vui vẻ. Lát nữa ta sẽ chỉnh lý bộ kiếm phổ kia, bảo đảm không động tay động chân, đưa cho ngươi một cách hoàn chỉnh.
Trần Bình An trợn trắng mắt, cảm thấy gã này đúng là nhàm chán. Nhưng nghĩ lại, nếu hắn không nhàm chán, lại đi mở tiệm thuốc mỗi ngày không kiếm được tiền chỉ lỗ vốn như vậy sao?
Trịnh Đại Phong cười cả buổi, vất vả kìm nén:
- Cơ sở bẩm sinh của Phạm Nhị không kém hơn ngươi, nhưng tâm cảnh dù sao vẫn là thiếu gia, ít được rèn luyện. Nói một câu khó nghe, so với chúng ta thì Phạm Nhị vẫn thuộc loại miệng hùm gan sứa, không thể chịu nổi giày vò mài giũa như ngươi, nếu không sẽ tan vỡ.
Trịnh Đại Phong dùng hai ngón tay nắm lấy cái ly trên bàn rượu, cái ly trong nháy mắt hóa thành bột mịn. Hắn hờ hững nói:
- Võ đạo quan trọng, hay là tính mạng quan trọng?
Trần Bình An đứng dậy bắt đầu thu dọn chén đũa.
Tâm tình Trịnh Đại Phong nặng nề, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, năm xưa chuyện đồ sứ bản mệnh của Trần Bình An bị đập vỡ, nước rất sâu, còn sâu hơn tưởng tượng rất nhiều.
Nhìn thiếu niên thành thạo xếp chén dĩa, Trịnh Đại Phong bỗng cảm thấy thương hại đối phương. Trần Bình An? Ngoại trừ họ không có gì đáng nói, tên hình như là đặt ngược rồi.
Hắn thuận miệng hỏi:
- Trần Bình An, bề ngoài của ngươi giống ai, cha hay mẹ?
Trần Bình An buột miệng nói:
- Nghe hàng xóm nói giống mẹ ta hơn một chút.
Hắn liếc nhìn Trịnh Đại Phong:
- Dù sao giống ai cũng đứng đắn hơn ngươi.
Trịnh Đại Phong tức giận nói:
- Cút cút cút, thu dọn đồ ăn của ngươi đi!
Ông đây quả nhiên không nên có lòng trắc ẩn với thằng nhóc này.
- --------
Lúc trước ở đài Đăng Long bên bờ biển rộng thành Lão Long, thành chủ Phù Huề đi lên biển mây dò xét cảnh tượng kỳ lạ, thật lâu không về. Cung phụng cảnh giới Kim Đan dựng nhà tranh tu hành bên bờ biển kia rời khỏi nơi tu đạo, đi đến bên cạnh thiếu thành chủ Phù Nam Hoa.
Lúc này Phù Nam Hoa mới ý thức được tình hình bất thường. Nương theo ánh mắt của ông lão, hắn nhìn thấy nơi xa có một nam tử gác kiếm ngang sau người chậm rãi đi tới, khí độ nhàn hạ, giống như một người xứ khác tới đây dạo chơi. Hắn không nhìn ra sâu cạn của đối phương, bèn nhỏ giọng hỏi:
- Người này tu vi rất cao à?
Ông lão cảnh giới Kim Đan có thể một mình giúp Phù gia trấn giữ đài Đăng Long, chiến lực không tầm thường, sở hữu hai món pháp bảo kiêm đủ công thủ, là cường giả hàng đầu trong thành Lão Long. Lúc này vẻ mặt ông ta không hề nhẹ nhõm, trầm giọng nói:
- Có lẽ là cực cao.
Phù Nam Hoa hơi giật mình. Câu này rất có ẩn ý, không nằm ở hai chữ “cực cao”, mà là hai chữ “có lẽ”. Như vậy nghĩa là một lão đại cảnh giới Kim Đan cũng không nhìn ra thực lực chân chính của đối phương, cảnh giới của người này chỉ cao chứ không thấp hơn ông lão. Đáng sợ nhất là vị khách không mời kia còn mang theo kiếm, có thể là kiếm tu.
Phù Nam Hoa lại hỏi:
- Người tới bất thiện?
Ông lão cảnh giới Kim Đan lắc đầu nói:
- Không giống lắm.
Người nọ thong thả đi đến, hoàn toàn không để ý tới quy củ cấm địa do Phù gia thành Lão Long lập ra, trực tiếp vượt qua trận pháp ranh giới vô hình kia, đi tới trước mặt ông lão và Phù Nam Hoa. Hai khuỷu tay hắn chống lên vỏ kiếm đặt ngang phía sau, cười nói:
- Ta tên Hứa Nhược, đến từ Đại Ly, hôm nay đang ở nhà ngươi làm khách.
Lúc trước thuyền đáp xuống Phù thành, Phù Nam Hoa không có tư cách đi nghênh đón phụ thân Phù Huề và khách quý Đại Ly, trong gia tộc chỉ có lác đác mấy người “tiếp giá”. Nhưng từ lâu hắn đã nghe nói đến đại danh của Hứa Nhược. Bây giờ nghe đối phương tự báo danh hiệu, hắn vội vàng đè nén sóng gợn trong lòng, lập tức chắp tay thi lễ:
- Phù Nam Hoa bái kiến kiếm tiên tiền bối.
Hứa Nhược mỉm cười ôm quyền đáp lễ.
Phù Nam Hoa đứng thẳng, sau đó quay đầu cười nói với ông lão cảnh giới Kim Đan:
- Sở gia gia, không sao rồi.
Không ngờ ông lão sau khi kinh ngạc, cũng chắp tay thi lễ, còn thành kính hơn tiểu bối Phù Nam Hoa, thật lâu không đứng thẳng lên:
- Con cháu bất hiếu Sở Dương của họ Sở Thúy Vi Trung Thổ Thần Châu, thay gia tộc cảm tạ ơn cứu mạng của Hứa đại hiệp!
Hứa Nhược bật cười. Năm xưa họ Sở Thúy Vi gặp tai họa, hắn chỉ là đi ngang qua, tiện tay giúp họ Sở ngăn cản sự quấy rối của một tiên gia chữ Tông trên núi. Hắn khoát tay nói:
- Không cần khách sáo như thế, ta chỉ tuân thủ tôn chỉ của Mặc gia mà thôi.
Ông lão vẫn không đứng thẳng, run giọng nói:
- Đại ân là đại ân. Nếu không có Hứa đại hiệp ra tay cứu giúp, Sở Dương đã thật sự trở thành chó nhà có tang, sau này muốn nhận tổ quy tông cũng là hi vọng xa vời. Hứa đại hiệp chân thực nhiệt tình, dĩ nhiên sẽ không để chuyện này trong lòng, nhưng Sở Dương tuyệt đối không dám quên ơn phụ nghĩa.
Hứa Nhược bất đắc dĩ nói:
- Ta xin nhận tấm lòng. Ngươi cứ khom lưng như vậy cũng không tốt đâu.
Ông lão cảnh giới Kim Đan chỉ nhìn tướng mạo thì lớn tuổi hơn Hứa Nhược rất nhiều, thu hồi đại lễ kia. Ông ta nhìn kiếm tiên mạnh mẽ có thể dung nhập danh sơn sông lớn vào trong kiếm ý, cười nói:
- Không ngờ có thể gặp Hứa đại hiệp ở Đông Bảo Bình Châu. Sở Dương dựng nhà tranh ngồi tĩnh tọa ở đây mấy chục năm, chút uất ức oán giận Phù gia trong lòng, hôm nay xem như đã hoàn toàn tan biến rồi.
Phù Nam Hoa cười khổ. Không hổ là người đứng đầu cảnh giới Kim Đan thành Lão Long, tính khí thật tệ, chẳng nhớ ân tình gì cả.
Ngoài bất đắc dĩ, Phù Nam Hoa còn có trăm cảm xúc lẫn lộn. Năm xưa Sở Dương du lịch đến thành Lão Long, vô cùng bá đạo, vì một chuyện nhỏ mà xảy ra hiềm khích với một gia tộc họ lớn ở thành Lão Long, đánh đến long trời lở đất. Sở Dương một mình chiến dấu với quần hùng mà không rơi vào thế yếu. Đến cuối cùng vẫn là Phù Huề tự mình ra tay, trước tiên đánh một trận với người này, lại ném ra một ngọn núi vàng núi bạc, nhường cả đài Đăng Long có phong thủy tốt, mới khiến Sở Dương đồng ý trở thành một trong số cung phụng của Phù gia.
Cho dù Phù gia thành tâm thành ý như vậy, Sở Dương vẫn thẳng thắn nói, sau này bất kỳ ân oán nào của Phù gia, chỉ cần không liên quan đến tồn vong của gia tộc, ông ta đều sẽ không ra tay. Nếu người nào của Phù gia dám mang ân đức đòi báo đáp, đừng trách ông ta trở mặt không nhận người. Cuối cùng Phù gia đành phải gật đầu đáp ứng.
Nhưng một vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan có hi vọng trở thành địa tiên như vậy, vào giây phút này, tâm tình lại giống hệt như Phù Nam Hoa lúc còn trẻ đối diện với Sở Dương cao thâm khó lường.
Phù Nam Hoa đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, vị hào hiệp Mặc gia này liệu có người mà mình ngưỡng mộ không? Lúc gặp được người đó, liệu có cam tâm tình nguyện tự xưng là vãn bối, ngẩng đầu nhìn đối phương? Hắn phát hiện mình không thể tưởng tượng được cảnh này.
Hứa Nhược cũng không khách sáo hàn huyên với ông lão cảnh giới Kim Đan, đi thẳng lên đài Đăng Long. Sở Dương cũng không có ý lên tiếng nhắc nhở. Phù Nam Hoa muốn mở miệng, nhưng rất nhanh lại nuốt những lời này vào trong bụng.
Theo biển mây thành Lão Long đột nhiên hạ xuống, Phù Huề nhanh chóng trở lại nơi này, xuất hiện bên cạnh Phù Nam Hoa. Vị thành chủ thành Lão Long này nhìn Hứa Nhược đi lên cao, không hề tỏ ra khó chịu, chỉ dẫn theo Phù Nam Hoa trở về thành. Ông lão cảnh giới Kim Đan gật đầu tỏ ý với Phù Huề, cũng trở về nhà tranh bên bờ biển, tiếp tục dốc lòng tu đạo.
Phù Huề yên tâm để Hứa Nhược tiếp cận thiếu nữ Trĩ Khuê như vậy, chẳng những biết không ngăn cản được một vị kiếm tiên có danh tiếng ở Trung Thổ Thần Châu, càng vì thân phận Mặc gia của Hứa Nhược. Du hiệp Mặc gia đi lại thiên hạ, bản thân việc này đã là một tấm biển chữ vàng rồi.
Hứa Nhược đi được hơn một nửa, thiếu nữ đã đi xuống đài Đăng Long. Quần áo tỳ nữ trang nhã nhẹ nhàng, gương mặt sạch sẽ xinh xắn, không còn máu chảy đầy mặt, mắt màu vàng óng.
Hai người gặp nhau giữa đường. Hứa Nhược dừng bước, theo thiếu nữ cùng nhau đi xuống, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Rơi vào trong mắt một số thánh nhân Nho gia, cô đi lên đài này chính là đang khiêu khích quy củ.
Ở trước mặt Hứa Nhược, chẳng biết tại sao thiếu nữ không còn che giấu như ở động tiên Ly Châu và kinh thành Đại Ly, sắc mặt lạnh giá nói:
- Ta có thể bò ra khỏi giếng nước kia, còn có thể rời khỏi động tiên Ly Châu, nghĩa là chuyện ta sống sót đã được thánh nhân bốn phương ngầm thừa nhận. Có lên đài cao này hay không thì có gì quan trọng?
Không đợi Hứa Nhược nói gì, Trĩ Khuê đã tự hỏi tự đáp:
- Ta thấy không quan trọng, không quan trọng chút nào.
Hứa Nhược à một tiếng, không nói gì thêm.
Thiếu nữ cười nói:
- Năm xưa trong các trường phái tư tưởng, chỉ có Mặc gia ngươi...
Trong nháy mắt Hứa Nhược đẩy kiếm ra khỏi vỏ hai tấc, cả đài Đăng Long đều bị một con sông lớn vô hình bao phủ. Nước sông thanh thế to lớn, khiến cho thủy triều biển rộng đập vào bờ cũng tự động rút lui. Ông lão cảnh giới Kim Đan dựng nhà tranh tu hành đột nhiên mở mắt, nhưng lại nhanh chóng nhắm mắt.
Thiếu nữ tấm tắc cười nói:
- Kiếm thuật của ngươi rất cao minh, hơn nữa có thể cao hơn, nhưng khí phách này thật thua kém tổ sư Mặc gia các ngươi.
Hứa Nhược nhíu mày:
- Gần bằng là được rồi, được voi đòi tiên không phải chuyện tốt, dù sao nơi này cũng là thế giới Hạo Nhiên.
Thiếu nữ nheo mắt lại, bĩu môi nói:
- Đúng nha, sao ta lại không biết. Nơi này là một di chỉ chiến trường cổ, trước kia thi hài khắp nơi, chất đống còn cao hơn núi Tuệ của Trung Thổ Thần Châu, máu tươi còn nhiều hơn nước của con sông mà ngươi dẫn tới.
Hứa Nhược dừng bước, lần đầu tiên hơi tức giận:
- Tề tiên sinh của Thư viện Sơn Nhai không dạy cô sao?
Thiếu nữ không dừng lại, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt:
- Có dạy chứ, ông ta rất thích thuyết giáo, chỉ là ta không thích nghe mà thôi.
Hứa Nhược trầm mặc đi theo. Trong nháy mắt khi thiếu nữ bước ra bậc thang cuối cùng, kiếm ý nước sông khí thế hùng hậu cũng tiêu tan, giống như hạ bút thành văn, tùy theo ý mình.
Lúc trước đối diện với Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết vừa mới bước vào cảnh giới Ngọc Phác, Hứa Nhược cũng đẩy kiếm ra khỏi vỏ một chút, dùng kiếm ý núi cao chống lại một kiếm của Ngụy Tấn. Nhìn như ngang sức ngang tài, thực ra Hứa Nhược không hề dốc sức.
Đã rất nhiều năm hắn không hoàn toàn rút kiếm ra khỏi vỏ rồi.
Tại trấn Hồng Chúc của vương triều Đại Ly, Hứa Nhược đã gặp được người đàn ông đội nón kia. Lúc hai người uống rượu, hắn muốn thỉnh giáo người đàn ông kia một kiếm. Nhưng người nọ chỉ cười nói, ngươi không nên phung phí tinh khí thần của vỏ kiếm, tiếp tục tích lũy đi. Khi đó Hứa Nhược đã biết mình và người nọ chênh lệch thế nào.
Nếu không phải bị hạn chế bởi thân phận môn sinh Mặc gia, Hứa Nhược cũng rất muốn đi đến Kiếm Khí trường thành. Kiếm tiên trên đầu thành kia, hoàn toàn khác với kiếm tiên trong chín châu lớn của thế giới Hạo Nhiên. Hắn làm sao có thể không khao khát?
Hay là mượn cơ hội này, đi đến núi Đảo Huyền một chuyến? Trong lòng Hứa Nhược khẽ động, cảm thấy dường như khả thi.
Hắn liếc nhìn bóng lưng thiếu nữ, thở dài một tiếng. Vẫn nên bỏ qua thôi, tiểu nha đầu nhìn như yếu đuối này không phải người dễ đối phó, hơn nữa tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa.
Hứa Nhược một lần nữa dừng bước, giống như không muốn hộ tống đối phương trở lại Phù gia. Thiếu nữ quay đầu nhìn, cảm thấy khó hiểu.
Hứa Nhược vẫn đứng yên tại chỗ. Thiếu nữ chỉ cho rằng hắn nổi tính kiếm tiên, không muốn để ý tới mình. Dù sao cũng không quan trọng, cô nhanh chóng quay đầu, tiếp tục đi tới trước.
Cuối cùng Hứa Nhược dứt khoát xoay người, trở về đài Đăng Long, đi đến nơi cao nhất. Nơi này từng là địa điểm lên bờ của một con chân long cuối cùng trên thế gian, sau đó con chân long kia chạy trốn về hướng bắc, mở ra con đường rồng đi, cuối cùng ngã xuống ở vương triều Đại Ly cuối phía bắc Bảo Bình châu, không thể vào biển chạy đến Bắc Câu Lô Châu.
Hắn không biết lần này, thiếu nữ tự xưng là Vương Chu kia có thể đi được bao xa.
- --------
Thuyền đảo Quế Hoa của Phạm gia sẽ khởi hành vào hoàng hôn hôm nay. Phạm Nhị đặc biệt chạy tới đưa tiễn Trần Bình An, từ sáng sớm hai người đã ngồi xe ngựa ra ngoài thành Lão Long.
Đêm qua Trịnh Đại Phong đã tiện tay ném một cái bọc ở cửa phòng Trần Bình An. Sau đó hắn không ăn bữa sáng, mặt trời lên cao ba cây sào vẫn trùm đầu ngủ, quyết tâm phải một giấc thật say, không để ý tới Phạm Nhị gõ cửa và Trần Bình An từ biệt.
Sáu chiếc thuyền vượt châu của thành Lão Long gồm cả đảo Quế Hoa, đều không nằm ở cuối con đường lớn ngoài thành của Tôn gia, mà nằm trên một hòn đảo lớn trơ trọi ở hải ngoại cuối phía nam. Cần phải ngồi thuyền đi đến hòn đảo lớn kia, cách thành Lão Long hơn ba mươi dặm.
Thuyền của Trần Bình An và Phạm Nhị dừng lại bên bờ, xe ngựa của Phạm gia chờ đợi đã lâu. Hai người bạn cùng lứa ngồi trong toa xe. Phạm Nhị lén lút lấy ra một túi tiền, đưa cho Trần Bình An, nhẹ giọng nói:
- Trong nhà quản lý rất chặt, ta không có nhiều tiền. Trần Bình An, thật không lừa ngươi, không phải Phạm Nhị ta hẹp hòi đâu. Mấy kim nguyên bảo này đều là tiền mừng tuổi của ta, còn là do một số trưởng bối quen thuộc lén lút đưa cho. Cộng lại cũng không bằng tiền tiểu tuyết, tiền tiểu thử gì đó của thần tiên trên núi, cho nên cha mẹ mới mắt nhắm mắt mở. Một chút tâm ý, ngươi nhất định phải nhận lấy.
- Còn có hai bình rượu hoa quế, ngươi hãy mang theo uống trên đường. Mã gia gia đã giúp ta giấu trong vật một tấc của mình, đến đảo Quế Hoa rồi ông ấy sẽ lén đưa cho ngươi. Bởi vì Trịnh tiên sinh đã lên tiếng, sau khi thuyền đảo Quế Hoa chúng ta ra biển, chắc chắn sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, không thiếu một ít rượu này. Nhưng vẫn là câu nói kia, đây là tâm ý của Phạm Nhị ta, cho nên không giống.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Tiền thì ta không lấy, rượu thì ta chắc chắn sẽ nhận.
Phạm Nhị tỏ ra thương tâm buồn bã:
- Vì sao? Ngươi cũng không phải loại người chê tiền. Bằng hữu như chúng ta, chẳng phải đều quan niệm ngàn vàng tiêu hết không chớp mắt sao? Trên đường thực ra ta rất đau lòng, vất vả tích góp năm sáu năm mà.
Trần Bình An khẽ huých vai thiếu niên, thấp giọng hỏi:
- Thành Lão Long có rượu hoa không? Sau này chúng ta lớn hơn một chút...
Ánh mắt Phạm Nhị sáng lên, lập tức hiểu được:
- Yên tâm, hai năm tới ta sẽ tích góp thêm một ít kim nguyên bảo.
Trần Bình An nghiêm túc nói:
- Ta có một bằng hữu rất thân, nói rằng rượu ngon nhất trên đời chính là rượu hoa. Nếu không uống rượu này một lần, không xứng gọi là tiên rượu... Phạm Nhị, đến lúc đó chúng ta chỉ uống rượu nhé.
Phạm Nhị cũng nghiêm túc nói:
- Chắc chắn.
Bên ngoài đảo lớn này còn có một hòn đảo khác, đình đài lầu các trên đảo liên miên trập trùng, cây quế khắp nơi, hương thơm mát người. Giữa biển có một con đường rộng rãi nối liền hai hòn đảo. Rất nhiều xe ngựa xa hoa chỉ có thể dừng lại ở đầu đường, nhưng xe ngựa của hai thiếu niên lại có thể chạy thẳng đến thuyền đảo Quế Hoa, rước lấy đông đảo ánh mắt kinh ngạc.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Trần Bình An và Phạm Nhị xuống xe. Vẻ mặt Phạm Nhị đau khổ nói:
- Trần Bình An, ta sẽ không tiễn ngươi lên thuyền nữa. Thời gian qua ta đã trộm rất nhiều rượu hoa quế của cha ta, rượu mà ông ấy vất vả giấu đại nương đều bị ta trộm hết rồi, hôm nay trở về chắc chắn sẽ phạt ta đến từ đường...
Trần Bình An vội vàng nói:
- Ngươi nhất định đừng ăn đất, lúc trước bảo ngươi đất có thể làm cơm ăn, là ta nói đùa đấy.
Phạm Nhị ngây người như phỗng, vẻ mặt đưa đám nói:
- Đêm qua ta đã đào hai cân đất giấu dưới gầm giường, uổng phí rồi sao?
Trần Bình An cười ha hả, cầm lấy hai bầu rượu trong tay lão đánh xe mặt mày hiền hậu, đi lùi về phía đảo Quế Hoa, cười nói với Phạm Nhị:
- Đi đây!
Phạm Nhị gật đầu, vẫy tay từ biệt. Hắn dường như nhớ tới một chuyện, bèn la lớn:
- Trần Bình An, ta cảm thấy cái tên này của ngươi rất tốt, giống như ta vậy. Lúc cha mẹ đặt tên đều rất để tâm.
Trần Bình An tối sầm mặt, xoay người chạy lên đường núi trên đảo.
Phạm Nhị tỏ ra đắc ý:
- Ai bảo ngươi gạt ta đất có thể làm cơm ăn.
Hắn xoay người, cười nói với lão đánh xe:
- Mã gia gia, đi, đi thẳng đến từ đường trong nhà!
Thiếu niên cảm thấy lần này khí khái của mình rất hào hùng, xem ra trộm rượu uống cũng không uổng phí, bây giờ mình đã có gan anh hùng rồi.
Ông lão vẫn luôn nhịn cười nói:
- Phạm tiểu tử, cha ngươi đã nói, lần này không cần đến từ đường chịu phạt.
Hai tay Phạm Nhị ôm đầu, không biết là nên cao hứng hay phiền muộn.
Ông lão nhìn thiếu gia nhà mình, lại nhìn thiếu niên giày cỏ đã lên đảo Quế Hoa, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay khí trời rất tốt.
Trần Bình An đi lên núi, giống như mỗi bước lại đến gần vị cô nương kia hơn một chút. Cho nên bước chân của hắn càng lúc càng như bay, cho đến khi lê.n đỉnh đảo Quế Hoa.
Hắn nhìn quanh, không nhịn được hít một hơi thật sâu, sau đó cố ý kìm nén một hơi này. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới, ông lão ở lầu trúc từng nói một câu bên vách đá: “Khi một hơi này nhổ ra, phải khiến trời đất biến sắc, phải khiến thần tiên quỳ xuống dập đầu, phải khiến tất cả võ phu trên thế gian cảm thấy ngươi là ông trời trên cao.”
Sau đó hắn lại nghĩ tới một câu nói của lão kiếm thánh nước Sơ Thủy: “Nếu có một cô nương nói với ngươi, Trần Bình An, ngươi là người tốt... ha ha, quan hệ của hai ngươi nhất định sẽ thất bại.”
Trần Bình An lập tức cảm thấy nhụt chí, chỉ biết vò đầu.
Cuối cùng hắn nhớ tới một câu mà mình từng nói: “Cha tôi họ Trần, mẹ tôi cũng họ Trần, cho nên tôi tên là... Trần Bình An.”
Hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu uống rượu giải sầu, không nhịn được nhỏ giọng nói:
- Trần Bình An ngươi có giống một kẻ ngốc không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT