Màn đêm buông xuống, Kiếm Thủy sơn trang đèn đuốc huy hoàng, viện lớn viện nhỏ khách quý chật nhà, yến tiệc linh đình, uống cạn vô số vò rượu mạnh. Sau đó nghe nói ngay cả phía trấn nhỏ cũng ngửi được mùi rượu từ thôn trang bay tới.
Trần Bình An hỏi thăm Sở lão quản sự về chuyện bến thuyền tiên gia. Nước Sơ Thủy quả thật có một nơi như vậy, cách Kiếm Thủy sơn trang hơn sáu trăm dặm, nằm ở biên cảnh tiếp giáp giữa nước Sơ Thủy và nước Tùng Khê, nghe nói thường xuyên có luyện khí sĩ trên núi qua lại. Phạm vi ba trăm dặm gần đó đã bị hoàng thất nước Sơ Thủy xem là cấm địa, nếu không có văn thư quan gia do châu phủ cấp một ban hành, dù là dân chúng hay võ nhân tự tiện xông vào đều giết không tha.
Lão quản sự vốn từng trải, hiểu ý người khác, bèn cười nói Kiếm Thủy sơn trang có quan hệ khá tốt với một phủ đại đô đốc ở biên cảnh, mấy đời thân nhau. Chỉ cần lão trang chủ viết một bức thư là có thể lấy được giấy thông hành, không cần bọn Trần Bình An phải lao tâm lao lực.
Trương Sơn Phong hỏi thêm ông lão một câu, chỗ bến thuyền có cửa tiệm do luyện khí sĩ mở hay không. Lão quản sự nói là có, sau khi bội kiếm ban đầu của thiếu trang chủ Tống Phượng Sơn bị hư hại, từng tự mình đi đến bến thuyền một chuyến, mang về thanh đoản kiếm hôm nay luôn đeo bên hông.
Lão quản sự có thể xem là biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu. Chẳng những tiết lộ nội tình của nước Sơ Thủy, thậm chí còn nói với bọn họ, Tống Phượng Sơn vì mua thanh thần binh tiên gia tên là “Thương Thủy” kia, đã hao phí chín trăm đồng tiền tiểu tuyết trên núi, đây gần như là nửa số vàng bạc tích góp của sơn trang.
Đương nhiên không phải lão quản sự bị bốn chữ “nghĩa khí giang hồ” làm mê muội, nói chuyện thân thiết với người quen sơ không kiêng dè. Mà là Tống lão kiếm thánh đã lén dặn dò ông ta, ba người bọn họ, nhất là thiếu niên đeo kiếm Trần Bình An, có thể xem như bạn vong niên của Tống Vũ Thiêu lão, sơn trang không cần đề phòng.
Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, giao tình sinh tử, hai chữ “bằng hữu” nặng như núi cao.
Đây là đạo nghĩa giang hồ mà đám người thế hệ trước như Tống Vũ Thiêu tôn sùng. Sở lão quản sự đi theo kiếm thánh nước Sơ Thủy đã sáu mươi năm, vì sơn trang vào sinh ra tử, cùng chung vinh nhục với sơn trang, cũng đã bị khí khái giang hồ này của Tống Vũ Thiêu lây nhiễm.
Trong phòng của Trương Sơn Phong, ba người dùng một bữa tối thịnh soạn đầy món ăn dân dã. Trần Bình An muốn đến thác nước luyện quyền, đột nhiên bị Trương Sơn Phong gọi lại, bảo hắn chờ một chút.
Người đàn ông râu rậm một chân đạp lên ghế dài, dùng tăm trúc xỉa răng, hỏi Trương Sơn Phong có cần kiêng tên húy gì đó hay không. Đạo sĩ trẻ tuổi vừa chạy đi mở bọc hành lý vừa nói không cần. Trương Sơn Phong nhanh chóng lấy ra một đôi đũa trúc, đặt lên bàn, đẩy về phía Trần Bình An.
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Thế nào? Cơm ăn xong rồi, ngươi còn đưa đũa cho ta làm gì?
Đôi đũa trúc trên bàn kia, chính là một trong số chiến lợi phẩm Trương Sơn Phong lấy được ở quận Yên Chi, một chiếc khắc “núi Thanh Thần”, một chiếc khắc “trúc thần tiêu”.
Trương Sơn Phong cười nói:
- Tặng cho ngươi, xem như là lợi tức của bộ giáp viên quang minh Mặc gia kia. Bình sinh bần đạo sợ thiếu tiền người khác nhất, nghĩ đến chuyện này lại ăn ngủ khó yên. Huống hồ thiếu đến năm trăm đồng tiền tiểu tuyết, đổi thành vàng thật bạc trắng là năm chục vạn lượng bạc. Theo như cách nói của Sở lão quản sự, thân là thế lực giang hồ hàng đầu nước Sơ Thủy, của cải trăm năm của Kiếm Thủy sơn trang cũng chỉ hơn hai trăm vạn lượng. Không trả lại cho ngươi chút gì đó, tối nay chắc chắn bần đạo không ngủ được.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Ngươi ngốc à. Đôi đũa này nếu quả thật do trúc thần tiêu của động tiên Thanh Trúc chế tạo thành, không chừng có thể bán được mấy trăm đồng tiền tiểu tuyết. Lui một vạn bước mà nói, cho dù không phải trúc của núi Thanh Thần, nhưng trên đôi đũa có linh khí mấy trăm năm ngưng tụ không tan, không thể giả được. Đã là một món linh khí hậu thiên, ít nhất cũng bán được mấy chục đồng tiền tiểu tuyết đúng không? Lợi tức? Có lợi tức cao như vậy sao? Trương Sơn Phong ngươi xem ta là gian thương vô lương cho vay cắt cổ à?
Trần Bình An càng nói càng bực, đẩy đôi đũa lại cho đạo nhân trẻ tuổi:
- Hơn nữa chúng ta sắp đi đến bến thuyền tiên gia nước Sơ Thủy. Đã có cửa tiệm giao dịch trọng khí pháp bảo, tất cả cứ chờ xác định giá tiền của đũa trúc rồi tính sau. Nếu chỉ có giá mười mấy đồng tiền tiểu tuyết, ta sẽ nhận lấy. Nhưng nếu giá cả vượt quá năm mươi đồng, ngươi không thể xem là lợi tức trả cho ta.
Trương Sơn Phong lắc đầu, kiên quyết nói:
- Không được, bần đạo lương tâm khó an. Đạo gia cầu đạo sợ nhất là tâm ma, Trần Bình An ngươi không nên làm lỡ đại đạo tu hành của ta.
Trần Bình An đứng lên, cười mắng:
- Ngươi nói linh tinh gì đấy. Cút cút cút, chuyện này không có thương lượng, cầm về! Nếu không hai ta đánh một trận, ai thắng thì người đó quyết định?
Trương Sơn Phong im lặng không nói gì. Trần Bình An đẩy cửa rời đi, đến chỗ thác nước luyện quyền.
Trương Sơn Phong thở dài, nhìn về người đàn ông râu rậm:
- Nên làm thế nào cho phải?
Từ Viễn Hà cười trên nỗi đau của người khác:
- Muốn làm đồng tử rải tiền, ngươi còn kém xa Trần Bình An vạn dặm.
Trương Sơn Phong cảm thấy phiền muộn, rót cho mình một chén rượu trắng, cúi đầu uống một ngụm nhỏ, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Vốn dĩ tại quận Yên Chi nước Thải Y, trong trận đại chiến sinh tử truy sát đại đệ tử của Mễ lão ma, khi sống chết chỉ cách một đường, đầu óc của đạo sĩ trẻ tuổi bất chợt sáng lên, bèn truyền linh khí vào giáp viên. Được bảo giáp quang minh hộ thân, hắn mới có thể thay Sùng Diệu đạo nhân ngăn cản một kích chí mạng của ma đầu.
Lão đạo nhân biết hàng, vẻ mặt lập tức kinh ngạc không thể tưởng tượng, nói rằng đây là chí bảo Binh gia. Lão từng nghe nói trong kho của hoàng gia nước Cổ Du ở trung bộ Bảo Bình Châu, có một bộ giáp viên giá trị liên thành. Người đứng đầu võ đạo nước Tùng Khê từng ra giá sáu ngàn đồng tiền tiểu tuyết, những vẫn bị hoàng đế nước Cổ Du từ chối.
Trong lòng đạo sĩ trẻ tuổi vẫn luôn vướng mắc chuyện này, nhưng không biết làm sao mở miệng với Trần Bình An. Sau đó xảy ra biến cố ở chùa cổ, bảy trăm dặm đường núi, Trần Bình An có vẻ trầm lắng khác thường, Trương Sơn Phong càng không tiện nói thẳng với đối phương.
Hôm nay đã tới Kiếm Thủy sơn trang, sắp đi đến bến thuyền tiên gia. Trương Sơn Phong thật sự không chịu được nội tâm dằn vặt, bèn thổ lộ với người đàn ông râu rậm từng trải.
Từ Viễn Hà đã giúp đạo sĩ trẻ tuổi xác định hai chuyện. Một là Trần Bình An chắc chắn biết rõ giá trị thật sự của giáp viên, khi đó thuận miệng ra giá năm trăm đồng tiền tiểu tuyết, là cố ý nửa bán nửa tặng cho Trương Sơn Phong. Hai là theo Trương Sơn Phong kể lại, lúc Trần Bình An ngồi thuyền cá côn của núi Đả Tiếu ở Bắc Câu Lô Châu, đã ở trong phòng cấp bậc cao nhất. Mặc dù không cần nghi ngờ, thiếu niên đeo kiếm xuôi nam vốn xuất thân từ tầng lớp nghèo khổ dưới chót, nhưng hiển nhiên có cơ duyên đặc biệt của mình.
Hơn nữa đối với chuyện tiền bạc, Trần Bình An dường như không coi trọng lắm, ít nhất đối với bằng hữu là như vậy. Cho nên đây không đơn thuần là thiếu tiền, mà là thiếu một phần nhân tình rất lớn.
Cuối cùng Từ Viễn Hà không trực tiếp nói cho Trương Sơn Phong nên làm thế nào, mà chỉ nói hai câu. Một câu là không nên xem ý tốt của bằng hữu như chuyện hiển nhiên. Câu thứ hai là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, giao tình mới có thể lâu dài. Đừng cảm thấy trở thành bằng hữu rồi thì có thể không tính toán mọi chuyện, đó là suy nghĩ ngây thơ của trẻ con chưa lớn.
Thế là mới có chuyện Trương Sơn Phong mượn danh nghĩa lợi tức, muốn tặng đôi đũa trúc huyền diệu xuất xứ từ núi Thanh Thần kia.
Sở dĩ không tặng chén trắng có thể chậm rãi hấp thu linh khí trời đất, ngưng tụ thành một giọt sương, là vì bản thân Trương Sơn Phong là luyện khí sĩ. Đi với hắn mà nói, chén trắng thuộc về vật phẩm cần thiết trên đường tu hành, có thể nói là trời hạn gặp mưa, tặng than trong tuyết. Còn Trần Bình An là võ phu thuần túy, nhiều nhất chỉ là thêu hoa trên gấm. Cho dù lấy được chén trắng, quá nửa cũng sẽ quy thành tiền tiểu tuyết bán ra.
Trương Sơn Phong uống rượu, mặt đỏ bừng, say khướt nói:
- Từ đại ca, huynh có cách nào không? Tiểu đạo sĩ thật sự không nghĩ ra biện pháp.
Từ Viễn Hà nghiêm túc nói:
- Nếu thật sự không được, ngươi hãy mặc một bộ quần áo nữ nhân thử xem. Ta thấy trên đoạn đường này, Trần Bình An không hề có hứng thú với cô gái hay nữ quỷ, chỉ muốn đánh muốn giết, không hề nương tay...
Nghe Từ Viễn Hà nói hưu nói vượn, Trương Sơn Phong than vãn một tiếng, đập đầu xuống bàn say ngất. Hay cho câu “hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu tới ngày mai sầu”.
Từ Viễn Hà dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ chòm râu, trong đầu hiện lên hai hình ảnh. Một là trong chùa cổ đổ nát kia, thiếu niên nói với một cô gái hình dáng thướt tha, trời lạnh thì cứ đưa tay hơ lửa. Hai là sau khi cô gái biến thành nữ quỷ, lại bị thiếu niên nắm lấy cổ, từng quyền đánh cho hồn bay phách lạc.
Ông ta lại nghĩ tới trên bàn ăn vừa rồi, Trần Bình An kể lại phong ba ở thác nước, có một cô gái trẻ tuổi đeo đao ngược bị hắn dùng một quyền đánh vào đầm nước. Ông giật mình một cái, hoảng hồn nói:
- Trần Bình An, thằng nhóc ngươi không phải thật sự thích đàn ông đấy chứ?
- --------
Tại nhà chính của Kiếm Thủy sơn trang, chủ khách vui vẻ, cụng ly nâng chén, mùi rượu say sưa. Sàn nhà trải thảm lớn nhiều màu sắc, là “địa y” đặc biệt xuất xứ từ quận Chức Nữ nước Thải Y.
Lão trang chủ Tống Vũ Thiêu vẫn không muốn lộ diện đón khách. Thiếu trang chủ Tống Phượng Sơn ngồi trên ghế chủ nhân, bên cạnh là thê tử hiền hậu lo liệu công việc trong ngoài của sơn trang.
Phu nhân trẻ tuổi quản lý chuyện nhà có nề nếp, đối nhân xử thế cũng có chừng mực, không hề sơ xuất. Hơn nữa cô không bao giờ che lấp vinh quang của trượng phu. Cho dù Tống Phượng Sơn quanh năm bế quan ngộ kiếm, nhưng thanh danh của tiểu kiếm tiên trên giang hồ nước Sơ Thủy lại càng lúc càng lớn, cuối cùng lớn đến mức có thể tổ chức đại hội võ lâm.
Người phát ngôn của những môn phái giang hồ hàng đầu nước Sơ Thủy, tối nay đều đã lũ lượt đến đây. Ngoại trừ những lão đại giang hồ của danh môn chính phái, cự phách bạch đạo, còn có tán tiên giang hồ số lượng đáng kể, cộng thêm một số lão tiền bối đã lâu không hiện thân trên giang hồ, thậm chí còn có hai vị danh nhân già cả. Bọn họ đều nhân cơ hội này tụ tập lần nữa, đồng tâm hiệp lực, cho Kiếm Thủy sơn trang đủ mặt mũi.
Về phần đôi huynh muội họ Hàn núi Tiểu Trọng, vị trí lại không thuộc hàng cao nhất. Bởi vì thân phận của bọn họ khá đặc thù, thuộc về người của quan gia. Thực ra Kiếm Thủy sơn trang và họ Hàn đều không được người ta ưa thích, nếu tối nay ghế ngồi của bọn họ quá chói mắt, nhất định sẽ khiến rất nhiều hào kiệt giang hồ nhỏ giọng oán thầm.
Còn cha con Vương Nghị Nhiên và Vương San Hô của Hoành Đao sơn trang, chỗ ngồi còn cao hơn huynh muội họ Hàn, cách hai bàn rượu.
Hàn Nguyên Học rất oán hận chuyện này, cảm thấy bị sơn trang lạnh nhạt. Tại bất kỳ nơi nào của nước Sơ Thủy, họ Hàn đều không nên gặp phải cảnh này mới đúng.
Hàn Nguyên Thiện tướng mạo giống như văn sĩ nho nhã, một tay cầm quạt xếp khẽ phe phẩy, tay kia nâng ly chè chén, không hề để ý chuyện này. Mà hắn còn có một thân phận khác kinh hãi thế tục, đó là một trong Tứ Sát nước Sơ Thủy “trên núi”.
Tuy nước Sơ Thủy có bến thuyền tiên gia, nhưng trong lãnh thổ lại không có môn phái trên núi trấn giữ. Cho nên ở một mức độ nào đó, Tứ Sát thanh danh không tốt lắm này chính là nhóm cao thủ đứng đầu nước Sơ Thủy, nhìn xuống giang hồ, ngạo mạn võ phu.
Hàn Nguyên Thiện lại có thân phận sạch sẽ là họ Hàn núi Tiểu Trọng, tại trung tâm triều đình và quan trường địa phương, tiền bối gia tộc mấy đời thân nhau nhiều vô số kể. Cho nên đi tới chỗ nào cũng không trở ngại, Kiếm Thủy sơn trang uy chấn giang hồ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Tại vị trí giữa phía bên trái, có một chiếc bàn rượu trơ trọi. Người đàn ông cường tráng và thiếu nữ tuổi xuân ngồi ở đó, rõ ràng cách hai bàn bên cạnh hơi xa.
Người trong giang hồ đều biết thân phận hiển hách của kẻ này, đó là người đứng đầu hắc đạo nước Sơ Thủy, tên là Đậu Dương. Bề ngoài giống như đàn ông trai tráng, nhưng nghe đồn đã hơn trăm tuổi rồi. Hắn tự xưng với bên ngoài là giáo chủ ma giáo, hộ pháp dưới trướng có mười mấy người, hô mưa gọi gió ở phía nam nước Sơ Thủy. May mà môn phái cư ngụ một góc, nằm ở vùng biên giới giữa nước Sơ Thủy và nước Tùng Khê, mấy chục năm nay còn xem như an phận, không gây nên gió tanh mưa máu gì.
Đám người giang hồ thế hệ trước ghét cay ghét đắng kẻ này, nhưng phần nhiều vẫn là kiêng dè sợ hãi. Nước Sơ Thủy năm mươi năm trước, chính đạo và ma đạo vì tranh đoạt lãnh thổ giang hồ, đã ba lần huyết chiến, giết đến tối tăm trời đất, hàng ngàn cao nhân chính đạo đã vì vậy mà mất mạng.
Kiếm Thủy sơn trang dám sắp xếp chỗ ngồi như vậy, không đặt Đậu Dương và tỳ nữ của hắn ở gần ghế chủ nhân, lập tức khiến những người có mặt sinh lòng bội phục, nhiều thêm mấy phần tán thưởng đối với vị Tống Phượng Sơn tuổi còn trẻ kia.
Mặc dù Tống Phượng Sơn là chủ nhân của đại hội lần này, ngồi ở chủ vị, nhưng lại nói rất ít, chỉ một mình chậm rãi uống rượu, không chủ động bắt chuyện với ai. Thỉnh thoảng có người nhắc đến tình nghĩa với lão kiếm thánh, muốn trèo cao kết giao với vị minh chủ võ lâm tương lai này. Tống Phượng Sơn mặc một bộ áo xanh, hông đeo đoản kiếm, nhiều nhất chỉ đáp lại một ly rượu rồi thôi.
Mà phu nhân trẻ tuổi bên cạnh hắn, lại thuộc như lòng bàn tay sự tích giang hồ của đối phương, thậm chí còn biết rõ thành tựu giang hồ của một số vãn bối kiệt xuất của đối phương. Chuyện này chẳng những khiến đối phương không cảm thấy bị thất lễ, ngược lại cả người thoải mái, rất có mặt mũi.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Phu nhân trẻ tuổi làm tốt đến mức không ai bới móc được chút sơ xuất nào của Kiếm Thủy sơn trang.
Bà mẹ ở chùa cổ bị ngộ nhận là tỳ nữ bên cạnh đại ma đầu Đậu Dương, trên gương mặt xinh đẹp nhìn như ngây thơ non nớt có bóng sáng lưu động. Cặp mắt lặng lẽ tuần tra khách khứa xung quanh, thỉnh thoảng chạm vào ánh mắt của Hàn Nguyên Thiện, lập tức dời đi. Nhưng khóe miệng thiếu nữ lại nhếch lên, ánh mắt rất quyến rũ.
Thư sinh cũng hiểu ngầm trong lòng, làm một vài động tác nhỏ đáp lại. Thiếu nữ càng xuân tâm nảy mầm, lúc cúi đầu uống rượu lại lè lưỡi liế.m nửa vòng mép ly. Hàn Nguyên Thiện thấy vậy ánh mắt nheo lại, miệng lưỡi khô khốc.
Đậu Dương nhìn thấy tất cả cảnh này, cười nhạt nói:
- Bà nương thối, ngươi đúng là lúc nào cũng có thể độ.ng dục.
Thiếu nữ cười nói:
- Ấy, Đậu đại giáo chủ ghen rồi?
Đậu Dương gắp một đũa rau được nêm nếm vừa phải, không để ý tới lời trêu chọc của người đồng đạo này. Nam nữ tình ái, vui vầy cá nước, có là gì so với đại đạo tranh phong, một mình lên đỉnh.
Vương Nghị Nhiên cảm nhận được rõ ràng con gái bên cạnh tâm thần bất định, cùng với ánh mắt của cô mấy lần nhìn lén Tống Phượng Sơn, trong đó ẩn chứa tình ý và mất mát.
Phần nhi nữ tình trường này đã định trước sẽ không có kết quả tốt. Trong lòng Vương Nghị Nhiên biết rõ, nhưng ông ta cảm thấy không cần phải cố ý ngăn cản, dùng gậy đánh uyên ương.
Một là tấm biển chữ vàng kia của Kiếm Thủy sơn trang, không phải Hoành Đao sơn trang thấp hơn một bậc có thể nghị luận lung tung. Hai là con gái Vương San Hô muốn trở thành trang chủ hợp cách trong tương lai, bị một chút tổn thương tình cảm, hoặc là giống như hôm nay bị người ta dùng một quyền đánh ngất, bêu xấu trước mặt mọi người, cũng không phải là chuyện tệ hại. Vẫn tốt hơn tương lai phạm sai lầm, phải chịu đau khổ càng lớn hơn.
Vương Nghị Nhiên quyết định làm như không thấy. Trên giang hồ, những đại tông sư trong mắt thế nhân như như bọn họ, có ai lúc còn trẻ không có mấy hồng nhan tri kỷ? Cuối cùng được mấy người có thể nương tựa lẫn nhau, lại có mấy người quên nhau trên giang hồ? Đợi đến khi thật sự đứng trên đỉnh cao giang hồ, sẽ phát hiện những thứ này chỉ thoảng qua như mây khói mà thôi.
Còn về con cháu thế tộc Hàn Nguyên Thiện bụng dạ thâm trầm, nghe nói am hiểu kim ốc tàng kiều (1) nhất, mấu chốt là có thể khiến các cô gái một lòng đi theo hắn. Con gái của quan lớn địa phương nắm giữ thực quyền, nữ đệ tử của tông sư giang hồ, nữ ma đầu trẻ tuổi kiêu ngạo hiếu sát, tiên tử có danh tiếng trên giang hồ, tất cả đều bị hắn bỏ vào trong túi.
Nếu con gái Vương San Hô mê đắm tên này, Vương Nghị Nhiên sẽ cứng rắn nhúng tay. Ông ta tuyệt đối không cho phép con gái dính dáng gì tới Hàn Nguyên Thiện, nếu không đến lúc đó e rằng ngay cả Hoành Đao sơn trang cũng trở thành của hồi môn hai tay dâng lên.
Rất dễ thấy Hàn Nguyên Thiện có mưu đồ rất lớn, bố cục sâu xa, hơn nữa phía sau chắc chắn có cao nhân bày mưu tính kế. Buôn bán với loại người này thì không sao, sẽ kiếm được không ít, nhưng nhất định đừng xem hắn là bằng hữu thân thiết gì đó, nếu không chẳng khác nào tìm chết.
Còn như con gái thầm yêu Tống Phượng Sơn, Vương Nghị Nhiên lại cảm thấy không có vấn đề, bởi vì Tống Phượng Sơn là người giang hồ thật sự. Nếu có một ngày Tống Phượng Sơn thật sự muốn cưới con gái của ông ta làm thiếp, Vương Nghị Nhiên cũng không để ý chuyện Hoành Đao sơn trang sát nhập với Kiếm Thủy sơn trang. Nhưng sơn trang mới nhất định phải mang một chữ “Đao”, cùng với trong số con cái tương lai phải có một người mang họ Vương. Như vậy giang hồ nước Sơ Thủy trăm năm tới cũng chỉ có hai họ là Tống và Vương.
Có người lớn tiếng mời rượu, Vương Nghị Nhiên mỉm cười nâng ly đáp lễ. Vương San Hô mặc dù không tập trung, nhưng vẫn không thiếu chút lễ nghi này, cũng nâng ly đáp lại theo phụ thân.
Sau khi để ly rượu xuống, Vương Nghị Nhiên nhìn về phía trước, nhỏ giọng nói:
- Còn đang nghĩ đến thiếu niên đeo kiếm kia à? Cảm thấy đây là chuyện rất nhục nhã, không giết đối phương thì không thể trút giận được? Cha khuyên con một câu, thiếu niên kia chắc chắn không phải người bình thường. Dường như Tống lão kiếm thánh có ngọn nguồn với hắn, ngay cả Tống Phượng Sơn cũng đã xem hắn là đối thủ tiềm ẩn.
- Có một điểm Hàn Nguyên Thiện đoán không sai, thiếu niên kia rất có thể là đệ tử đắc ý của kiếm thần nước Thải Y. Lần này ân sư đột ngột qua đời, kẻ thù thế lớn, thiếu niên vì muốn tránh đầu gió nên mới ra ngoài du lịch. Tống kiếm thánh và kiếm thần nước Thải Y có quan hệ tâm đầu ý hợp, cho nên mới chiếu cố như vậy, không tiếc tự mình ra tay giáo huấn Mã Lục.
Vương San Hô nắm chặt chuôi đao, mí mắt rủ xuống:
- Cha, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Cái tên giấu đầu giấu đuôi đáng hận kia, nếu một quyền đánh chết con ở nhà thủy tạ, con chấp nhận. Cho dù một quyền đánh con trọng thương, con cũng chịu thua. Nhưng hắn lại sỉ nhục con như vậy! Lại ngay trước mặt nhiều người ngoài, sau này con còn mặt mũi nào đi lại giang hồ? Chẳng lẽ muốn con cả đời trốn trong Hoành Đao sơn trang sao?
Vương Nghị Nhiên đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, cười nhạt nói:
- Mặt mũi là thứ giành được từ những trận đại chiến danh chấn giang hồ. Giang hồ là nơi trí nhớ tốt nhất, nhưng cũng kém nhất. Mấy chục năm sau, chờ Vương San Hô con trở thành tông sư đao pháp còn mạnh hơn cha, bước vào cảnh giới thứ sáu đại tông sư trong truyền thuyết, sánh ngang với kiếm thần nước Thải Y và Tống kiếm thánh, xem thử còn ai sẽ đề cập đến chuyện đáng ghét trong nhà thủy tạ này? Bọn họ sẽ chỉ nhớ Vương San Hô con đánh bại vị tông sư kiếm đạo nào, g.iết chết bao nhiêu ma đầu hắc đạo. Một đao ra khỏi vỏ, gió đao như thác nước, người quan chiến có ai không vỗ tay khen hay? Ai dám?
Vai của Vương San Hô khẽ run lên, cúi đầu chán nản nói:
- Nhưng ngay cả một kiếm sĩ nhỏ tuổi hơn, con cũng đánh không lại, còn không chống được một quyền của hắn. Sau này làm thế nào sánh vai với cha? Nói gì đến cảnh giới đại tông sư trong truyền thuyết?
Đối với khu vực trung bộ Bảo Bình Châu nước Sơ Thủy này, cảnh giới thứ sáu đã là cực hạn của võ phu thuần túy. Nhìn về quá khứ, mấy trăm năm qua đã không ai biết được quang cảnh của nó, có thể xem là “đại võ thần” vô địch thế gian.
Nghe đồn lúc kiếm thần nước Thải Y ở đỉnh cao, trước khi thoái ẩn sơn lâm đã từng chạm tới ngưỡng cửa đó. Nhưng cuối cùng chẳng biết tại sao cảnh giới suy giảm, mất hết ý chí, hoàn toàn rời khỏi giang hồ. Còn lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu đã nói thẳng, đời này ông ta không có hi vọng đạt đến cảnh giới võ thần.
Nếu Trần Bình An biết những chuyện này, có lẽ sẽ trợn mắt há mồm. Ngay cả võ nhân cảnh giới thứ tư Chu Hà từ động tiên Ly Châu đi ra, cũng biết cảnh giới thứ chín mới là điểm cuối võ đạo. Đương nhiên Chu Hà cũng chưa từng nhìn thấy toàn cảnh võ đạo. Trên thực tế không lâu sau đó, Tống Trường Kính và Lý Nhị đã lần lượt bước vào cảnh giới thứ mười.
Mà cảnh giới thứ mười một mới là cực điểm võ đạo thật sự, là cảnh giới võ thần chân chính danh xứng với thực. Ông lão họ Thôi truyền thụ cho Trần Bình An “cảnh giới thứ ba mạnh nhất”, đã bỏ lỡ dịp tốt để bước lên cảnh giới này.
Nước có sâu cạn, núi có cao thấp. Trong cả Bảo Bình Châu, quê nhà động tiên Ly Châu của Trần Bình An, hôm nay là quận Long Tuyền Đại Ly, thuộc về địa phương kỳ quái nước sâu nhất, núi cao nhất, thế cuộc đục nhất.
Tại nơi đó, “đại yêu” cảnh giới thứ sáu hoành hành nước Hoàng Đình như thằng bé áo xanh, ra cửa cũng ngại chào hỏi người khác, bởi vì sợ người ta đột ngột dùng một quyền đánh chết. Hôm nay mơ ước lớn nhất của hắn là tu hành cho tốt, tranh thủ trở thành anh hùng hảo hán, bị người ta đánh hai quyền mới chết. Khó trách thằng bé áo xanh nghĩ nát óc cũng không hiểu được một chuyện: “Lão gia nhà ta làm sao sống được tới hôm nay?”
Thực ra chính Trần Bình An cũng không biết đáp án, có thể là chịu đựng qua từng chút một. Trên thực tế, lúc đầu là có người không muốn hắn chết. Đến sau này khi chim không còn, cung đem cất, một số đại nhân vật lại muốn hắn chết. Nhưng bọn họ đã gặp phải một thầy giáo dạy học (ông ta bảo Trần Bình An không nên mất hi vọng với thế giới này), và một người đàn ông đeo đao đội nón (ông ta bảo Trần Bình An nên giao tiếp với thế giới này như thế nào). Cùng lúc đó Trần Bình An cũng nhanh chóng trưởng thành, cuối cùng đã sớm thoát khỏi ván cờ.
Nhưng trong thời kỳ đó cuộc sống của hắn rất khốn khổ, đủ loại lựa chọn gian nan liên quan đến bản tâm, rất nhiều nước ngầm dâng trào và cục diện nguy hiểm. Nhờ đó thể xác và tinh thần của thiếu niên ngõ Nê Bình đã được mài giũa, cũng không cần cho người ngoài biết. Thiếu niên chân đất ở ngõ Nê Bình sở hữu một thân pháp bảo và hồ lô nuôi kiếm quý giá, hôm nay một mình đi lại giang hồ, vẫn chỉ muốn mua rượu rẻ tiền nhất.
Đương nhiên hắn sắp bắt đầu luyện quyền, dùng một phương thức mới mẻ không giống với sáu bước đi thế và thủ ấn đứng thế.
Tại nhà thủy tạ ở thác nước, lần này Trần Bình An không đeo hộp kiếm sau lưng mà để lại trong viện, bởi vì ở đó có người đàn ông râu rậm và đạo sĩ trẻ tuổi mà hắn tin tưởng, nhưng bầu rượu kia thì vẫn cột bên hông.
Đi lại giữa núi sông xứ khác, đừng gây chuyện, đừng sợ chuyện, tất cả dùng cẩn thận làm đầu, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất, đây chính là giang hồ của Trần Bình An.
Hắn một lần nữa giẫm lên lan can gần nước, muốn mượn lực nhảy về phía thác nước thanh thế kinh người kia. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ, vẫn bước lên trước một bước, giẫm lên nền đài bằng đá, tránh cho lúc toàn lực xuất quyền không cẩn thận làm gãy lan can gỗ. Cho dù Tống tiền bối chắc chắn sẽ không đòi mình bồi thường, nhưng làm vậy không được ổn lắm.
Trần Bình An hít thở sâu một hơi, đế giày cà vào mặt đất, cổ tay nhẹ nhàng xoay mấy cái. Quyền thứ nhất này dùng bảy tám phần sức lực, trước tiên thăm dò thế nước đổ xuống nặng nhẹ dày mỏng ra sao.
Hắn bước ra một chân, tạo thành một tiếng vang lớn trên mặt đất. May mà âm thanh của thác nước kinh người, đủ để che lấp tiếng động một chân đạp xuống đất này. Thân hình hắn như một mũi tên trên nỏ nhanh chóng xông về phía thác nước, khí thế hùng hồn, một quyền đánh tới.
Nắm tay thuận thế xuyên vào chỗ sâu của thác nước, nhưng khi cả cánh tay gần như vượt qua màn nước, đầu và vai lại bị thác nước đập trúng. Cả người Trần Bình An bị ép nghiêng theo nó, trong nháy mắt ngã vào chỗ sâu trong đầm nước. Hắn bị dòng nước hỗn loạn làm quay cuồng không biết mấy vòng, cuối cùng ló đầu ra khỏi mặt nước tương đối ổn định ở gần nhà thủy tạ.
Trần Bình An vỗ vào mặt nước đầm sâu, nhảy về phía nhà thủy tạ, đứng trên nền đài ngoài lan can. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cánh tay xuất quyền và hai bên vai nóng rát đau buốt. Mấu chốt là chỗ sâu trong đầm nước có đá lởm chởm, đầu của hắn bị va đập không nhẹ.
May mà lúc rèn luyện thân thể ở lầu trúc núi Lạc Phách, Trần Bình An chịu khổ nhiều như cơm bữa, chút va đập này cũng không tổn thương đến gốc rễ thân thể và sâu trong thần hồn.
Quyền thứ hai, Trần Bình An đã dùng tới chín phần sức lực, hơn nữa còn dùng Thiết Kỵ Tạc Trận Thức do ông lão họ Thôi truyền thụ để mở đường. Hắn muốn cả quyền lẫn người cùng nhau phá vỡ màn nước, một quyền đánh trúng vách đá phía sau thác nước. Chỉ tiếc khi nắm tay hơi chạm đến mặt ngoài vách đá, cả người lại bị dòng nước trút xuống giống như núi cao đè đầu, đập vào dưới đáy nước.
Trần Bình An một lần nữa ló đầu ra khỏi mặt nước, trở về bên ngoài nhà thủy tạ, đứng vững thân hình. Lần này hắn không đổi một hơi khí tức đang nhanh chóng lưu chuyển, cố gắng kìm nén chân khí như rồng lửa tuần tra bốn phương này, một lần nữa đánh ra một quyền mười phần sức lực và khí thế về phía thác nước.
Lần này nắm tay của hắn thành công đánh vào vách đá lạnh như băng cuối màn nước, nhưng lại nhẹ không có lực, đừng nói là đánh ra một cái lỗ, e rằng ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Dưới ánh trăng, đan điền khí hải của Trần Bình An xao động khó ổn định. Hắn đành phải nhổ ra một ngụm khí đục, dùng thuật thổ nạp của lão Dương chậm rãi hô hấp. Kiếm khí “Thập Bát Đình” lưu chuyển quen đường quen lối, đã sớm trở thành bản năng của hắn, không cần tận lực khống chế vẫn có thể tự động vận chuyển.
Kiếm khí nhanh chóng đi qua mười mấy khiếu huyệt, ngay cả tên gọi cũng khác với kinh huyệt hiện nay. Lúc trước bị kẹt giữa đình thứ sáu và thứ bảy, hôm nay lại kẹt giữa đình mười hai và mười ba, giống như bị sông đào ngăn trở, nửa bước khó đi.
Trần Bình An nín thở tập trung, lần thứ tư xuất quyền về phía thác nước. Nhiều lần như vậy, sau mười mấy quyền, hắn phải dựa lưng vào lan can mới có thể đứng vững được. Hắn dứt khoát ngồi xếp bằng, tranh thủ thời gian khi ổn định khí hải, lấy bầu rượu xuống bắt đầu chậm rãi uống rượu.
Hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao. Trong sách nói “trăng sáng ở quê nhà”, cũng nói “trăng tỏa trên sông lớn”, lại nói “trăng sáng cùng lên với thủy triều”.
Lúc trước thiếu niên vì kiếm sống mà bôn ba vất vả, đã nhìn thấy trăng tròn trăng khuyết ở quê nhà không biết bao nhiêu lần. Nhìn với Lưu Tiện Dương, cũng nhìn với Cố Xán mũi thò lò. Nhìn lâu rồi, ngoại trừ ngày trung thu, còn lại hắn đều không có cảm giác gì.
Hai lần ra ngoài đi xa, lại nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ “sao buông xuống cánh đồng, trăng tỏa trên sông lớn”, quả thật rất đẹp. Hôm nay vì muốn đưa kiếm đến núi Đảo Huyền, nhất định phải chạy tới thành Lão Long cuối phía nam, không biết cảnh tượng “trăng sáng mọc trên biển” sẽ đẹp đến đâu.
Trần Bình An ngừng suy nghĩ, đứng lên, cột chặt hồ lô nuôi kiếm, bắt đầu đợt xuất quyền tiếp theo. Quy củ mà hắn lập ra cho mình, đó là phải một hơi đánh ra ba quyền Thiết Kỵ Tạc Trận Thức. Ông lão chân trần trong lầu trúc từng cười nói, chém giết sa trường, tư thế hào hùng, kỵ binh tinh nhuệ hàng đầu trên đời, chưa bao giờ yếu đuối chỉ xông trận một hai lần đã nằm xuống cả.
Từng lần bị thác nước to lớn ập xuống đầu, cảm giác đối với đau đớn của thân thể Trần Bình An càng lúc càng rõ. Lần này kết thúc, hắng nằm thẳng trên nền đài, há mồm th.ở dốc.
Lúc trước ở núi Lạc Phách, nếu từ đầu đến cuối ông lão họ Thôi chỉ một mình xuất quyền, rèn luyện thân thể thần hồn của Trần Bình An, khiến hắn bị động chịu đòn, chứ không yêu cầu hắn tự mình “lột da rút gân” cực kỳ bi thảm, có lẽ hôm nay hắn luyện quyền chỉ dừng ở đây, không có ý niệm cố chấp xuất quyền.
Có một lần, ông lão chân trần nhìn xuống Trần Bình An nằm trong vũng máu, cười nhạt nói:
- Chút đau khổ này cũng không chịu nổi, còn muốn bước vào cảnh giới thứ chín thứ mười sao?
Khi đó Trần Bình An chỉ muốn mắng lão già mấy câu, chỉ tiếc có lòng nhưng không có sức, không thể thốt ra được chữ nào.
So với chịu khổ ở núi Lạc Phách, lúc này chính là hưởng phúc. Không thể nào giang hồ càng đi càng xa, ngược lại càng không quen chịu khổ. Trong lòng Trần Bình An mặc niệm, chậm rãi đứng lên, một lần nữa nghiến răng xuất quyền.
Sau một khắc đồng hồ, thác nước dưới trăng vẫn trút xuống đầm nước ầm ầm, giống như đang cười nhạo thiếu niên không biết tự lượng sức, kiến càng rung cây. Trần Bình An ngửa mặt nổi trên mặt nước, mở to hai mắt nhìn lên trời.
Lại một lần nữa lên bờ xuất quyền, hắn hét lớn một tiếng:
- Mở cho ta!
Màn nước quả thật bị gió quyền dũng mãnh đánh ra một lỗ thủng lớn, nhưng trong nháy mắt đã biến mất. Nắm tay Trần Bình An đánh mạnh lên vách đá, cả người gần như xuyên qua thác nước, nhưng rất nhanh lại bị đập vào đáy nước. Sau khi theo dòng nước đầm sâu trôi ra bên ngoài, hắn lại leo lên nền đài nhà thủy tạ.
Cứ như vậy nghỉ rồi lại đánh, đến nửa đêm về sáng, Trần Bình An giống như gà nhúng nước ngồi trên lan can. Hắn run rẩy nhấc bầu rượu lên, ngẩng đầu uống một hớp rượu hoa điêu lâu năm, liền cảm thấy cổ họng phát sốt, ruột gan nóng hổi. Hắn đành phải cất hồ lô nuôi kiếm, không dám uống thêm một ngụm nhỏ nào.
Kiếm Thủy sơn trang nơi xa đèn lồng treo cao, tiệc rượu còn chưa kết thúc. Có nữ đệ tử sơn trang trẻ tuổi kiêm nhiệm người hầu, múa kiếm trợ hứng cho khách, tiếng hoan hô không ngừng. Trần Bình An nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào thác nước giống như không có đối thủ trên đời kia.
Lần cuối cùng hắn xuất quyền, đã dùng tới Thần Nhân Lôi Cổ Thức. Thân hình giống như chuồn chuồn chạm nước, một đường đạp nước mà đi. Lúc gần tới thác nước, nắm tay và cả cánh tay lại xuyên qua màn nước...
Sức người cuối cùng cũng có lúc cạn, Trần Bình An biết tối nay luyện quyền có thể dừng rồi. Mình đã kiệt sức, nếu tiếp tục đánh, không chừng sẽ bị đập xuống đáy đầm sâu, hoàn toàn hôn mê, cuối cùng trở thành một thi thể trôi nổi.
Cả người hắn ướt sũng rời khỏi nhà thủy tạ, băng qua đình Sơn Thủy trở về viện. Hắn chỉ ngủ không tới ba canh giờ, sáng sớm hôm sau ăn qua loa bữa sáng, lại dùng sáu bước đi thế tiến về nhà thủy tạ chỗ thác nước.
Đến giữa trưa Trần Bình An lại theo đường cũ trở về. Chỉ là lần này hắn phải nhờ Trương Sơn Phong đi báo cho Kiếm Thủy sơn trang, hắn cần một thùng nước lớn. Đợi khi Sở lão quản sự sai nha hoàn tin cậy mang thùng nước tới, chứa đầy nước nóng, Trần Bình An mới đóng cửa phòng, ngâm mình trong đó.
Dược liệu mà Ngụy Bách mua từ Bao Phục Trai núi Ngưu Giác, chỉ đủ sử dụng ba lần. Ở quận Yên Chi đã dùng một lần, sau lần này cũng chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.
Hôm nay Kiếm Thủy sơn trang vẫn đang nghênh đón các lộ nhân sĩ giang hồ lục tục đến nhà, ngày mai mới là ngày lành hoàng đạo lựa chọn minh chủ võ lâm. Như vậy càng tốt, hảo hán lục lâm và hào kiệt giang hồ đi hết chỗ này tới chỗ kia, so tài võ học với nhau, thỉnh giáo vấn đề với tiền bối, hoặc là đến trước mặt đại tông sư nhìn cho quen, lui lui tới tới, kết bè kết đội, vô cùng náo nhiệt.
Trong màn đêm, Trần Bình An, Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong cùng nhau ăn cơm tối, sau đó Trần Bình An lại một mình đến chỗ thác nước.
Tại một nơi trong đầm nước, có một ụ đá nhô lên khỏi mặt nước hai thước, lớn khoảng bàn cờ, chẳng biết vì sao bị dòng nước va đập trăm ngàn năm vẫn không bị gọt đi. Trần Bình An đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, đứng trên tảng đá kia, dùng thủ ấn đứng thế đứng yên bất động, mặc cho thác nước xối lên đầu. Hắn bị đập đến mức phải từ đứng biến thành ngồi, cuối cùng ngồi không vững ngã vào đáy nước.
Mấy lần sau đó, Trần Bình An có thể dùng thủ ấn đứng thế kiên trì nửa nén nhang nhỏ, lại dùng tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi nửa nén nhang. Cuối cùng hắn cúi đầu vươn ra ngoài thác nước, để sống lưng gánh phần lớn lực va chạm. Tổng cộng có thể chịu được thời gian một nén nhang.
So với xuất quyền đánh thác nước, Trần Bình An kinh ngạc phát hiện, loại công phu “bất động như núi” này càng có lợi ích hơn. Kinh huyệt trong cơ thể giống như có gió lớn thổi qua, c.ửa huyệt rộng rãi, kiếm khí “Thập Bát Đình” vận chuyển càng nhanh như sét đánh.
Sau khi phát hiện niềm vui bất ngờ này, hắn liền uống một hớp rượu ngon, kết quả trong bụng hổi. Hắn đành phải nhảy lung tung trong nhà thủy tạ, nghiến răng chịu đựng.
Trần Bình An lại đi đến phía dưới thác nước, đứng thế mấy lần. Nửa đêm về sáng, ánh trăng vẫn như cũ, Kiếm Thủy sơn trang càng nhiều tiếng ca múa reo hò. Thiếu niên hăng hái trở về viện, dùng hết một phần dược liệu Bao Phục Trai cuối cùng.
Đây là lần đầu tiên Trần Bình An ngủ nướng, mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh dậy. Hắn ăn một bữa cơm no, tinh lực dồi dào rời khỏi viện, mỉm gật đầu chào hai đầy tớ gái của sơn trang. Hắn chậm rãi đi thế qua đình Sơn Thủy, đến nhà thủy tạ đã đối diện với thác nước mấy trăm năm. Nghe nói Kiếm Thủy sơn trang được thánh lập chỉ sáu bảy chục năm, còn nhà thủy tạ vô danh này đã tồn tại từ trước đó.
Lúc Trần Bình An đi thế, hai thiếu nữ người hầu vô cùng buồn chán châu đầu nói chuyện riêng.
Một thiếu nữ mặt như trứng ngỗng nói, công tử xứ khác kia đúng là một quái nhân. Một người khác liền cười bảo, nếu không phải quái nhân, sao có thể khiến lão trang chủ của chúng ta coi trọng?
Thiếu nữ mặt trứng ngỗng liền trêu chọc đồng bạn, công tử này mặc dù bề ngoài không bằng thiếu trang chủ, nhưng cũng rất thanh tú, ngươi có thích không? Thiếu nữ kia liền nói, đã thấy phong thái tuyệt thế của thiếu trang chủ, cũng không để ý tới những nam tử khác nữa.
Thừa dịp xung quanh không người, hai thiếu nữ cười nói đùa giỡn với nhau. Đối với bọn họ, luyện tập kiếm thuật ở Kiếm Thủy sơn trang chính là một may mắn lớn. Sau này dưới sự an bài của phu nhân lòng dạ Bồ Tát kia, có lẽ bọn họ sẽ gả ra ngoài cho một nhân tài giang hồ tiền đồ gấm vóc. Nhưng Kiếm Thủy sơn trang vĩnh viễn là nhà mẹ của bọn họ, cả đời cũng không cần lo lắng sóng to gió lớn trên giang hồ.
Lúc Trần Bình An tới gần nhà thủy tạ, phát hiện Tống lão tiền bối đã ngồi trên ghế dài. Hắn bước nhanh lên bậc thềm, ngồi đối diện với Tống Vũ Thiêu.
Tống Vũ Thiêu vẫn luôn nhìn nghiêng về phía thác nước, lúc này dời mắt đi, quan sát Trần Bình An, gật đầu khen ngợi:
- Có một chút đầu mối rồi, khiến người ta phải cảm thán.
Trần Bình An nhếch miệng cười.
Tống Vũ Thiêu hỏi:
- Rượu do thôn trang lão phu tự ủ, có phải mùi vị ngon hơn một chút không?
Trần Bình An vò đầu nói:
- Uống ngon nhiều rồi, sau này lúc mua rượu tôi sẽ phải nhức đầu.
Tống Vũ Thiêu phì cười:
- Thế nào, ngươi cũng thiếu bạc sao?
Trần Bình An ngẫm nghĩ, thẳng thắn nói:
- Hôm nay không thiếu tiền, nhưng uống rượu dường như không có ích cho luyện quyền, tôi sẽ cảm thấy uổng phí. Có điều uống quen rồi, nếu trong hồ lô bên cạnh không có rượu, nhất định sẽ cảm thấy trống trải.
Tống Vũ Thiêu trêu đùa:
- Ngươi cũng không phải nữ nhân gả cho người khác. Nam tử trưởng thành có tiền, uống loại rượu tốt nhất là chuyện hiển nhiên, còn phải lo lắng nếp nhà cái gì?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Tiêu tiền vẫn phải tiết kiệm một chút. Hôm nay uống rượu thành quen rồi, không có cách nào thay đổi, nhưng nếu dưỡng thành thói quen tiêu xài phung phí, tôi sẽ hối hận đến chết.
Tống Vũ Thiêu vươn ngón tay nhấn vào thiếu niên:
- Cả đời không thể làm kẻ phú quý hưởng phúc rồi.
Trần Bình An tươi cười nói:
- Mỗi bữa có cơm có rượu, đã rất tốt rồi.
Tống Vũ Thiêu bị tâm tình của thiếu niên lây nhiễm, cũng khẽ cười nói:
- Vậy ai nấu cơm cho ngươi? Ai mua rượu cho ngươi?
Trần Bình An buột miệng nói ra:
- Có vợ rồi cũng vẫn là tôi nấu cơm, tôi mua rượu.
Tống Vũ Thiêu phì một tiếng, trừng mắt nói:
- Đồ ngốc. Nhìn ngươi mặt mày sáng sủa, cưới vợ rồi chẳng lẽ lại cung phụng cô ta như Bồ Tát? Có biết đám phụ nữ già trẻ, đều là hạng người ba ngày không đánh sẽ bóc ngói trên nhà?
Lần đầu tiên Trần Bình An hơi do dự, lấy bầu rượu nhỏ xuống uống một hớp. Cô nương mà hắn thích từng nói, nàng dùng một tay cũng có thể đánh một trăm tên Trần Bình An. Nếu hắn dám có suy nghĩ này, còn không phải bị đánh chết sao? Vả lại hôm nay ngay cả thích người ta cũng không dám nói ra khỏi miệng, có trời mới biết sau này vợ mình họ gì. Đương nhiên nếu là họ Ninh thì tốt nhất.
Trần Bình An cười ngây ngô. Tống Vũ Thiêu nhìn thiếu niên thần thái lâng lâng, bất đắc dĩ nói:
- Hóa ra đúng là một kẻ ngốc.
Tống Vũ Thiêu cũng lười truyền bá tư tưởng “hảo hán giang hồ phải hàng phục được vợ” cho thiếu niên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Từ ba đến bốn, ngoại trừ phải rèn luyện loại bỏ từng chút tạp chất trên thân thể võ phu, còn phải bắt đầu nghiên cứu tâm cảnh. Quyền pháp muốn thông suốt không trở ngại, phải ngộ được tinh túy của hai chữ “thông suốt”, tư tưởng kiên định không gì cản nổi, sinh ra khí thế một người giữ ải, vạn quân không thề phá. Kiếm khách thì phải đạt đến kiếm tâm trong vắt, quên cả sự vật và bản thân, chỉ có một kiếm không thẹn với trời đất, có thể chém quỷ thần. Trần Bình An, ngươi đã thật sự kiên định bản tâm chưa?
Nói đến cuối cùng, vẻ mặt Tống Vũ Thiêu sắc bén, giọng nói rất lớn, gần như trừng mắt nhìn đối phương.
Trần Bình An người và tâm vẫn sừng sững bất động, gật đầu nói:
- Trước giờ chuyện mà tôi đã nhận định sẽ không thay đổi.
Tống Vũ Thiêu đứng lên, cả người tràn đầy khí thế, kiếm khí như thác nước ép về phía thiếu niên trước mắt:
- Giọng điệu thật lớn, nói ra nhẹ nhàng như vậy. Ta thấy Trần Bình An ngươi cũng chưa từng hiểu được thấu đáo.
Trần Bình An đứng lên theo, ánh mắt sáng ngời:
- Tống lão tiền bối, tâm cảnh thông suốt mà ngài nói, thực ra tôi không hiểu rõ chân ý của những từ ngữ này lắm, tôi chỉ cảm thấy...
Nói đến đây, hắn quay đầu đi, đưa tay chỉ về phía thác nước kia:
- Tôi nhất định phải dùng một quyền đánh xuyên cả thác nước, đánh một dấu quyền lên vách đá. Tôi thậm chí cảm thấy sớm muộn có một ngày, tôi sẽ dùng một quyền đánh cho thác nước chảy ngược, nước lớn nổ tung, không thể trút xuống đầu tôi được nữa.
Tống Vũ Thiêu đột nhiên giận dữ quát lên:
- Đã như vậy, lúc này không xuất quyền còn đợi khi nào?
Gần như dựa vào bản năng thuần túy, Trần Bình An nghiêng người qua, đối diện với thác nước bên ngoài nhà thủy tạ. Hắn lùi lại mấy bước, đứng trên đỉnh bậc thềm, bày ra một thế quyền cổ xưa mà ông lão họ Thôi chưa bao giờ nhắc đến tên làm thức mở đầu, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát.
Cho dù kiếm thánh Tống Vũ Thiêu của nước Sơ Thủy đang ở trong nhà thủy tạ, trong mắt Trần Bình An đã sớm không có Tống Vũ Thiêu, thậm chí không có cả nhà thủy tạ. Giữa trời đất chỉ có đối thủ mà nắm tay hướng đến, đó là thác nước từ trên trời trút xuống nhân gian.
Trong chuyến hành trình xuôi nam, sáu bước đi thế của Trần Bình An đều cầu chậm, càng chậm. Nhưng lần này hắn lại cầu nhanh, nhanh nhất.
Bước chân cực lớn, đến nỗi tại bước cuối cùng của sáu bước đi thế, trực tiếp đụng vỡ lan can nhà thủy tạ, một chân đạp lên nền đài. Từ đầu bậc thềm nhà thủy tạ đến ven rìa nền đài ngoài lan can, trực tiếp bị thiếu niên đạp ra sáu dấu chân. Thiếu niên xông tới, gió quyền hùng hậu, như rồng xanh quấn quanh tay áo.
Một quyền của Trần Bình An phá vỡ thác nước, cả người xông vào màn nước, nắm tay đánh vào vách đá. Vách đá lập tức vỡ tan, vô số đá vụn bắn ngược, lại nổ ra vô số bọt nước. Như vậy vẫn chưa hết, Trần Bình An liên tục đổi tay, từng quyền nhanh chóng đánh vào vách đá.
Đây mới là cảnh tượng thần tiên đánh trống thật sự.
Vô số đá bay, thác nước chảy loạn. Từ phía trên nhà thủy tạ đến nơi cao của thác nước, bởi vì hơi nước tỏa ra, cuối cùng lại xuất hiện một cầu vồng rực rỡ.
Hai tay Tống Vũ Thiêu đặt sau người, đứng trong nhà thủy tạ. Gió mạnh ập vào mặt, tóc mai phất phơ, hai tay áo càng kêu lên phần phật. Ông lão ngẩng đầu nhìn cầu vồng do sức người tạo thành, vui sướng cười lớn nói:
- Thật tráng lệ!
- --------
Chú thích:
(1) Kim ốc tàng kiều: Hán Vũ Đế lúc còn nhỏ yêu thích em họ Trần A Kiều, muốn xây nhà vàng để cô sống trong đó. Sau này dùng để chỉ việc nạp thiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT