Câu này của kim thành hoàng rất có sức nặng. Ngay cả quân tử hiền nhân được học cung thư viện Nho gia khảo sát trắc định, e rằng cũng không dám tự xưng là “người có đức”. “Tam bất hủ” của người đọc sách là lập đức, lập công, lập ngôn, dùng lập đức làm đầu, cũng là chuyện khó khăn nhất. Phần lớn người đọc sách dùng hết cả đời để theo đuổi nó, nhưng cuối cùng chỉ có thể hạ thấp mục tiêu.
Thẩm Ôn dùng thân phận người đọc sách chứ không phải thành hoàng gia nói ra câu này. Hôm nay tri thức trong bụng Trần Bình An còn ít, không thể lý giải được ý nghĩa sâu xa của nó. Hắn rất thích hộp gỗ màu xanh vừa chạm vào đã cảm thấy an lòng, hôm nay biết được bên trong chứa một con dấu do thiên sư giữ ấn núi Long Hổ tự tay khắc thì càng thích hơn.
Trên đời có ai không thích đồ tốt? Trần Bình An đương nhiên rất thích. Nhưng thích là một chuyện, không phải có thể đoạt đi thứ yêu thích của người khác. Chuyện này không liên quan gì đến hắn xuất quyền nhanh bao nhiêu, cảnh giới võ đạo cao bao nhiêu, phi kiếm có mấy thanh. Đây thực ra là nghiêm khắc với bản thân mà Nho gia tôn sùng, chỉ là Trần Bình An tạm thời không biết “đạo lý” này mà thôi.
Thẩm Ôn cười nói:
- Ngươi cứ cầm con dấu là được.
Thấy vị tiểu tiên sư trước mắt hơi ngỡ ngàng, Thẩm Ôn càng vui vẻ. Mấy trăm năm hương khói thấm nhuần, ông ta đã nhìn thấy đủ loại khẩn cầu của khách hành hương, có đòi hỏi và ngu muội, cũng có cực khổ, thành kính và thế sự bất đắc dĩ. Từ một văn nhân thuần túy khi còn sống chỉ biết cương trực báo quốc, ông ta đã trở nên hiểu rõ tình đời. Thậm chí đôi khi còn nổi nóng, tức giận những nam nữ chỉ biết thắp nhang cầu thần mà không tự cầu mình, chán ghét những phú hào điêu dân lòng dạ xấu xa. Có khi cũng thương xót cho bất hạnh của bọn họ, lại tức giận vì bọn họ không chịu đấu tranh.
Rất nhiều chuyện, rất nhiều người, khi bản thân sắp tan thành mây khói lại lần lượt hiện lên trong lòng. Thẩm Ôn nhìn thiếu niên xứ khác đứng ngoài cửa, trăm cảm xúc lẫn lộn. Đột nhiên hít sâu một hơi, bóng dáng mờ mịt tan rã lại vững chắc hơn mấy phần, nói:
- Thẩm Ôn có một thỉnh cầu cuối cùng. Làm hay không làm, ngươi có thể tự mình suy nghĩ. Ta không dám cưỡng cầu.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Thành hoàng gia cứ nói thẳng là được.
Thẩm Ôn hỏi:
- Nếu sau này nước Thải Y xuất hiện quân chủ anh minh, ngươi có thể trợ giúp một chút không? Chỉ một chút, chẳng hạn như gặp hạn hán hay lũ lụt, ngươi ở cách nơi này không xa, có thể thi triển thần thông, giúp dân chúng nước Thải Y bình yên vượt qua thiên tai không? Một lần, chỉ một lần là được rồi.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Thành hoàng gia yên tâm. Dù hoàng đế nước Thải Y có tài đức sáng suốt hay không, chỉ cần ta nghe nói nước Thải Y gặp nạn, nhất định sẽ chủ động tới đây. Nhưng trước đó phải nói rõ, ta chỉ làm chuyện trong khả năng cho phép, mong thành hoàng gia hiểu cho.
Vẻ mặt Thẩm Ôn vui mừng, lẩm bẩm nói:
- Rất tốt, như vậy đã rất tốt rồi.
Thực ra trong lòng vị kim thành hoàng này cũng hổ thẹn, bởi vì ông ta đang tính toán lòng người. Ông ta tin chắc, chỉ cần thiếu niên trước mắt trên đường tu hành không xảy ra sơ suất lớn, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ rộng lớn. Đến lúc đó chỉ cần thiếu niên có tình cảm với nước Thải Y, cảnh giới càng cao thì càng có lợi.
Thẩm Ôn nhìn sắc trời âm trầm ngoài miếu thổ địa, trong lòng cảm thấy cay đắng. Ta cũng chỉ có thể làm được thế này cho nước Thải Y mà thôi.
Ông ta khôi phục tinh thần, cười nói:
- Ban nãy chỉ nói đến ngọn nguồn và cấp bậc của mảnh vỡ kim thân, còn như tác dụng, có phần tương tự với kỹ thuật giết rồng, tác dụng rất lớn nhưng ngưỡng cửa rất cao. Nếu đổi thành người bình thường, cầm trong tay mấy chục hay cả trăm mảnh vỡ kim thân, e rằng cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng nếu người sở hữu mảnh vỡ có bằng hữu đi theo con đường thần đạo, đó sẽ là bảo vật vô giá, là một loại linh khí tiên thiên cực kỳ quý hiếm. Hoặc là vua của một nước ban cho thần linh núi sông nhà mình, tất nhiên sẽ là phần thưởng hàng đầu trên thế gian.
- Lùi một bước mà nói, sau này đến gần đỉnh núi, bán cho người biết hàng cần thứ này, chẳng hạn như đại tu sĩ cảnh giới Kim Đan, cảnh giới Nguyên Anh, có hét giá thế nào cũng không quá đáng.
Vẻ mặt Trần Bình An nghiêm túc, ghi nhớ tất cả trong lòng. Thẩm Ôn lại mỉm cười nói:
- Hãy đưa tay ra.
Trần Bình An hơi ngỡ ngàng, vươn tay ra.
Thẩm Ôn cũng đưa tay vào trong ngực mình, lấy ra một món đồ, khẽ đặt vào lòng bàn tay Trần Bình An, lại là một đồ vật vàng óng lớn bằng viên đá cuội.
Trần Bình An ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt. Thẩm Ôn cười nói:
- Tại di chỉ chiến trường cổ đại, vô số tu sĩ Binh gia vất vả tìm kiếm âm hồn sa trường, thật ra là tìm hồn thiêng của đám chiến thần anh dũng. Thẩm Ôn ta xuất thân là người đọc sách, sau khi chết được hoàng đế nước Thải Y sắc phong làm thành hoàng gia ở đây. Một bộ kim thân phẩm chất tạm được, không thể so với thành hoàng gia trong kinh thành vương triều lớn, nhưng viên văn gan kim thân này, không thua bất kỳ thành hoàng một châu nào.
Tại khoảnh khắc này, ông ta giống như trở lại thời hai mươi tuổi, gian khổ học tập mười mấy năm. Cá chép vượt long môn, sáng còn làm nông dân, chiều thành quan cung đình, hăng hái phấn chấn. Dùng thân phận trạng nguyên dẫn đầu đi vào hoàng cung, không phải vì muốn làm rạng rỡ một nhà một họ, mà là muốn trăm nhà trăm họ đều vui vẻ.
Sau khi Thẩm Ôn giao ra viên văn gan kim thân kia, giống như trút được gánh nặng. Mấy trăm năm cẩn thận bảo vệ phong thủy một phương, hôm nay cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi.
Trần Bình An thật lâu không thu tay. Thẩm Ôn cười ha hả, vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn vào viên văn gan kia, mỉm cười nói:
- Thân không cánh phượng bay rực rỡ, lòng có sừng tê để cảm thông (tê giác truyền đạt cảm xúc thông qua chiếc sừng). Tiểu tiên sư, sau này hãy đọc sách nhiều hơn!
Trần Bình An nghiêm túc cất viên văn gan kim thân kia, bỏ vào trong vật một tấc cùng với hộp gỗ màu xanh.
Hắn dùng thân phận người đọc sách hậu sinh cúi mình thi lễ. Thẩm Ôn lại dùng thân phận người đọc sách cùng thế hệ chắp tay đáp lễ.
Trần Bình An nhớ tới một chuyện, bước vào miếu thổ địa một bước, lấy ra đôi Sơn Thủy ấn kia, nhẹ giọng nói:
- Thành hoàng gia, ta tên là Trần Bình An, đến từ quận Long Tuyền Đại Ly. Có vị Tề tiên sinh tặng cho ta hai con dấu này, nói là khi gặp được sông núi, có thể đóng dấu lên bản đồ phong thủy. Lúc trước chỗ bãi tha ma âm khí rất nặng, ta liền nhờ người lấy một tấm địa đồ ở phủ quận chủ, đóng dấu lên trên, kết quả khí vận núi sông hình như thật sự đảo lộn. Vậy lúc này yêu ma dùng tà pháp quấy phá trong quận thành Yên Chi, dùng nó có được không? Có thể áp chế khí tức yêu tà do bọn chúng tạo ra không?
Vẻ mặt Thẩm Ôn nghiêm túc, hỏi:
- Ta có thể cầm một lát không?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Đương nhiên.
Hai tay Thẩm Ôn cẩn thận cầm lấy đôi Sơn Thủy ấn kia, sau đó mỗi tay cầm một con dấu giơ cao quá đỉnh đầu, nhìn chữ triện dưới đáy con dấu và ấn đỏ hơi mòn màu. Ông ta hít sâu một hơi, buông tay xuống, nói:
- Vị tiên sinh kia có nói với ngươi, đôi pháp khí vô thượng giá trị không thể đo lường này tồn tại một thiếu sót không? Đó là mỗi lần đóng dấu linh khí sẽ tiêu tan một phần, cho đến cuối cùng sử dụng hết linh khí, sẽ biến thành hai con dấu bình thường nhất.
Trần Bình An gãi gãi đầu, nhếch miệng cười nói:
- Tề tiên sinh không nói với ta những chuyện này.
Thẩm Ôn lại hỏi:
- Ngươi không sợ lần này đóng dấu, linh khí sẽ hao tổn rất nhiều?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Chuyện này có gì phải sợ, ta cũng không phải dùng lung tung. Lúc trước ta từng nhìn thấy tám chữ trong một quyển du ký núi sông, đó là “trời yên biển lặng, bốn mùa hòa thuận”, ta rất thích, còn đặc biệt khắc lên thẻ trúc. Hơn nữa ta cảm thấy đây cũng là mục đích ban đầu Tề tiên sinh tặng con dấu cho ta, nếu Tề tiên sinh có ở đây chắc chắn cũng làm như vậy.
Thẩm Ôn thở dài một tiếng:
- Chỉ tiếc lần này yêu ma quấy phá, phần lớn là dùng tà pháp mê hoặc lòng người, cùng với lan truyền ôn dịch. Đôi Sơn Thủy ấn này có ý nghĩa phi phàm, nhưng không có nhiều tác dụng với tình hình nguy hiểm trước mắt. Trần Bình An, cất con dấu đi. Ta vẫn nói câu kia, nếu sau này nước Thải Y có minh chủ, lúc ngươi đi qua nước Thải Y, có thể xin vị hoàng đế kia một tấm bản đồ địa thế kinh thành, đóng dấu lên đó, ít nhất có thể nhận được ân trạch trăm năm. Cất đi, nhớ phải cất cho kỹ, không nên tùy tiện lấy ra cho người khác xem.
Trần Bình An giống như mất mát, đành phải cất con dấu. Cảnh này khiến Thẩm Ôn dở khóc dở cười, nào lại có một đứa trẻ “thiếu lòng dạ” như vậy. Trên núi đều là người làm ăn, theo đuổi một vốn bốn lời. Hoặc là không so đo được mất trước mắt, nhưng cũng mưu tính sâu xa, bố cục ngàn vạn dặm và trăm ngàn năm, suy cho cùng vẫn là muốn kiếm lời.
Bóng dáng Thẩm Ôn càng mờ mịt, không ngừng tan rã, trầm giọng nói:
- Trần Bình An, lần này yêu ma quấy phá, giống như chính ngươi đã nói, “trong khả năng cho phép” là được rồi.
Trần Bình An gật đầu, lấy bầu rượu xuống, cùng thành hoàng gia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài.
Thẩm Ôn đột nhiên hỏi:
- Quận Long Tuyền Đại Ly? Châu quận huyện của Đông Bảo Bình Châu, thông thường sẽ không dùng chữ “Long” mới đúng.
Trần Bình An cười nói:
- Quê nhà ta trước đây là động tiên Ly Châu, sau đó tan vỡ rơi xuống, mới đổi tên thành quận Long Tuyền.
Thẩm Ôn ngẩn ra, thử dò hỏi:
- Vị Tề tiên sinh mà ngươi nói, có phải là Tề tiên sinh của thư viện Sơn Nhai, đệ tử đắc ý nhất của Văn Thánh?
Trần Bình An ừ một tiếng, sắc mặt buồn bã:
- Chính là vị Tề tiên sinh đó.
Thẩm Ôn ngơ ngác nhìn thiếu niên đến từ Đại Ly. Giày cỏ, bầu rượu, phi kiếm, con dấu, tấm lòng son, tên là Trần Bình An. Ông ta cảm thấy miệng lưỡi khô khốc:
- Trần Bình An, vậy ngươi có phải là đệ tử chính thống của Tề tiên sinh?
Trần Bình An do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói thật:
- Tề tiên sinh không muốn thu ta làm đệ tử, nhưng sau đó gặp được Văn Thánh lão gia, hình như Tề tiên sinh muốn thay sư phụ thu đồ đệ. Có điều khi đó ta cảm thấy mình còn không phải là người đọc sách, cho nên không đáp ứng làm đệ tử của Văn Thánh lão gia. Văn Thánh lão gia cũng không tức giận, chỉ là uống hơi nhiều. Lúc ta cõng ông ấy, ông ấy còn vỗ đầu ta, khuyên ta uống rượu...
Trần Bình An mỉm cười giơ bầu rượu trong tay lên:
- Cho nên bây giờ ta đã uống rượu.
Thẩm Ôn chỉ cảm thấy giống như bị sét đánh, còn không phải thiên lôi đánh vào đầu một trận, mà là từng đợt nối tiếp nhau. Tề Tĩnh Xuân, tiểu sư đệ của Tề Tĩnh Xuân, Văn Thánh lão gia, đệ tử chính thức của Văn Thánh lão gia, Trần Bình An từ chối, từ chối...
Thẩm Ôn ngây người như phỗng. Trần Bình An cũng ngơ ngác nhìn ông ta, nghĩ thầm chẳng lẽ mình nói sai rồi? Đành phải lén uống một hớp rượu để an ủi.
Thẩm Ôn bỗng bật cười, ôm bụng cười lớn, thiếu chút nữa đã cười ra nước mắt, đưa tay vỗ vai thiếu niên:
- Tốt tốt tốt. Chuyện của người đọc sách chúng ta, người khác chắc chắn không hiểu. Như vậy mới đúng, như vậy mới đúng.
Ông ta thu tay, hai tay đặt sau người, sải bước ra ngưỡng cửa miếu thổ địa:
- Sảng khoái, sảng khoái, người đọc sách, người đọc sách...
Ông ta lại quay đầu cười một tiếng, giơ ngón cái lên:
- Làm tốt lắm.
Sau khi kim thành hoàng Thẩm Ôn sải bước ra cửa lớn, một điểm ánh sáng thần tính cuối cùng cũng hao hết, cười lớn tiêu tan trong trời đất, hình bóng cả người tan vỡ.
Trần Bình An hơi thương cảm, cột chặt bầu rượu vào bên hông, nhìn về nơi Thẩm Ôn biến mất, nhỏ giọng nói:
- Vỡ vỡ bình an, tháng tháng bình an.
- --------
Sau khi công tử áo trắng bị đánh chết, Triệu phủ không có người nào lâm vào ma chướng nữa. Lưu Cao Hinh mặc dù không ngừng nôn mửa, nhưng vẫn không muốn trở về phủ quận chủ yên bình, lại đi theo Đậu võ nhân tìm kiếm cá lọt lưới.
Bọn họ đi tới một phòng chứa củi, thấy cửa đóng chặt. Đậu võ nhân nhíu mày, lập tức đá văng cửa, phát hiện bên trong có một bé trai tám chín tuổi, sau người là một đống củi đốt.
Đậu võ nhân hờ hững nói:
- Tránh ra! Sau khi nhập ma thì không thể cứu được nữa.
Bé trai mím môi, ra sức lắc đầu. Sắc mặt Đậu võ nhân lạnh nhạt, bước nhanh tới trước, ấn đầu bé trai vung về phía sau, khiến nó đụng vào vách tường. Hắn lại dùng trường đao đẩy hai bó củi ra, bên trong có một bé gái mặt mày xanh xao bị dây thừng trói chặt, một vành mắt không ngừng rỉ máu, vành mắt còn lại thì giống như người thường.
Bé gái môi xanh mét, khẽ run rẩy. Đậu võ nhân giơ đao muốn chém xuống. Bé trai giãy giụa đứng dậy, cầm lấy một con dao chẻ củi xông tới trước người bé gái, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi dám giết cô ấy, ta sẽ giết ngươi!
Hắn lại dùng ngôn ngữ thông dụng một châu nói chuyện rành mạch. Triệu phủ không hổ là phú hào hàng đầu quận Yên Chi đệ, ngay cả đầy tớ trẻ con trong phủ cũng thông hiểu ngôn ngữ một châu.
Đậu võ nhân mỉm cười nói:
- Đúng là không biết tốt xấu. Ngươi có biết lòng nhân từ chó má hôm nay, có thể sẽ hại chết hàng trăm người không.
Đậu võ nhân đạp bay bé trai cầm dao chẻ củi, ánh đao nhanh chóng chém vào thiếu nữ đáng thương kia.
Chuông bạc kêu lên, ánh đao chém vỡ từng đóa hoa màu vàng lượn vòng bay đến. Động tác của Đậu võ nhân hơi dừng lại, nhưng lưỡi đao vẫn rạch xuống trán Loan Loan một rãnh máu dài hơn một tấc.
Một đao bị ngăn cản, Đậu võ nhân cũng không tức giận, chỉ xoay người nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, hỏi:
- Lưu Cao Hinh, cô có thể cứu cô ta sao? Chuyện nhập ma, người khác không biết lợi hại, cô thân là luyện khí sĩ tu đạo thành công chẳng lẽ cũng không biết? Thế nào, chờ đến khi tình hình không thể cứu vãn, cô sẽ tự tay xử quyết bé gái kia?
Sắc mặt Lưu Cao Hinh trắng như tuyết, môi run rẩy:
- Tôi không đành lòng.
Đậu võ nhân à một tiếng:
- Chắc là ban nãy những kẻ nhập ma ngoài cửa Triệu phủ bị ta chém chết quá nhanh, Lưu đại tiểu thư không nhìn thấy cảnh tượng bọn chúng cắn xé máu thịt của dân chúng.
Bé trai lại giãy dụa đứng lên, cả người đau đớn, ngay cả dao cũng cầm không vững, gào lên với Đậu võ nhân:
- Đồ khốn, có bản lĩnh thì ngươi giết ta trước!
Đậu võ nhân cười nhạt nói:
- Giết ngươi thì có bản lĩnh gì?
Hắn lại muốn vung đao chém xuống.
Lưu Cao Hinh đỏ mắt, quay đầu đi không nỡ nhỉn.
Ngoài cửa bỗng có người nói:
- Chờ đã!
Đậu võ nhân quay lưng về phía cửa ngẫm nghĩ, lại dứt khoát thu đao vào vỏ, xoay người ôm quyền, mỉm cười nói với người tới:
- Nếu tiên sư đã lên tiếng, vậy ta không làm chuyện thừa nữa.
Hóa ra là Trần Bình An đã trở về Triệu phủ. Hắn gật đầu chào Đậu võ nhân, sau đó bước nhanh vào phòng chứa củi, ngồi xuống trước mặt Loan Loan, phát hiện cô giống như đang cố gắng đối kháng với ma chướng trong cơ thể. Hơn nữa cho dù vành mắt rướm máu, đau thấu tâm can, cô vẫn cắn chặt môi không nói tiếng nào.
Loan Loan cố gắng mở con mắt bình thường ra, trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.
Con người nếu có thể sống thì ai muốn chết? Nhất là một đứa trẻ như vậy.
Trần Bình An nhìn cô bé quật cường, khẽ xoa đầu cô, ôn hòa nói:
- Đừng sợ, đừng sợ, đau thì cứ khóc, không sao, không sao.
Loan Loan ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên xa lạ đang mỉm cười kia, bỗng nhiên khóc thành tiếng.
Có những uất ức dù lớn hay nhỏ, chỉ những người từng chịu uất ức như vậy mới có thể hiểu được. Nếu không dù người khác có thiện tâm thiện ý đến đâu, e rằng cũng không thể khiến đối phương thật sự an lòng.
Trần Bình An cởi trói cho cô, xoay người ngồi xuống nói:
- Tới đây, ta cõng cô đến một chỗ an toàn, để người ta cứu cô.
Sau khi hai bàn tay nhỏ lạnh như băng đặt lên vai, Trần Bình An cười nói với bé trai cầm dao chẻ củi kia:
- Phiền ngươi dùng dây thừng cột hai chúng ta lại với nhau. Ta sợ lỡ may trên đường xảy ra chuyện, sẽ không chiếu cố được cô ấy. Động tác của ngươi phải nhanh, làm được không?
- Được!
Bé trai ném dao chẻ củi, lau nước mắt qua loa, vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Bình An và Loan Loan, nhanh chóng cột hai người lại với nhau.
Trần Bình An chậm rãi đứng lên, nói với Lưu Cao Hinh và Đậu võ nhân:
- Ta trước tiên đưa tiểu cô nương đến phủ quận chủ, không thể trì hoãn nữa, xem thử ở đó có cao nhân cứu chữa được không. Các người hãy dẫn theo bé trai này, nếu Triệu phủ còn có vấn đề, Lưu Cao Hinh, cô có thể đưa nó ra ngoài cửa Triệu phủ không?
Đậu võ nhân cười nói:
- Để Lưu cô nương dẫn nó ra ngoài trước, một mình ta lục soát Triệu phủ là được rồi.
Trần Bình An quay đầu nói với bé trai:
- Tự mình cẩn thận, dù kết quả thế nào ta cũng sẽ tới nói cho ngươi biết, được không?
Bé trai giơ cánh tay lên lau nước mắt, ra sức gật đầu.
Trần Bình An cõng Loan Loan cả người lạnh như băng lướt ra khỏi phòng chứa củi, nhảy lên đầu tường, giống như chuồn chuồn chạm nước nhấp nhô mấy lần, nhanh chóng nhảy vào tường cao phủ quận chủ. Lần này đã nhận rõ nét mặt của Trần Bình An, thân quân tinh nhuệ ẩn nấp bên trong không giương cung bắn, mặc cho hắn tiến vào dinh thự, nhanh chóng đi đến đại sảnh nghị sự.
Lưu Cao Hinh dẫn theo bé trai đi ra cửa lớn Triệu phủ. Bé trai thấp thỏm bất an hỏi:
- Thần tiên tỷ tỷ, bằng hữu của tỷ thật sự có thể cứu Loan Loan sao?
Đây là lần đầu tiên Lưu Cao Hinh được người khác gọi là thần tiên tỷ tỷ, không kịp thích ứng, bèn nặn ra một nụ cười nói:
- Ta chẳng phải là thần tiên tỷ tỷ gì cả. Yên tâm đi, vị thần tiên lão gia kia mới là tiên nhân trên núi thật sự, nhất định sẽ cứu tiểu cô nương. Nhưng nếu không cứu được, ngươi cũng không thể trách y, biết không?
Bé trai khóc lóc gật đầu. Lưu Cao Hinh xoa đầu nó, khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi Trần Bình An tiến vào sảnh chính, phát hiện ngoại trừ Lưu thái thú, còn có hai luyện khí sĩ phụ trách áp trận ở trung tâm. Đó là một bà lão tay cầm trường kiếm, bên hông đeo một túi vải không biết đựng thứ gì, cùng với một ông lão bên hông đeo một cây bút lông màu bạc.
Nghe nói bọn họ đều là tu sĩ tự do gần quận Yên Chi, tu vi cảnh giới thứ ba, cả đời chưa từng bước vào môn đệ tiên gia, chỉ dựa vào cơ duyên và nỗ lực đi tới hôm nay. Nếu ở quận Long Tuyền, luyện khí sĩ tu vi cảnh giới thứ ba đi đường cũng không dám thở mạnh, nhưng ở châu quận nước nhỏ thì đủ để hô mưa gọi gió rồi.
Trần Bình An tháo dây, cẩn thận đặt Loan Loan lên một cái ghế, nói nguyên nhân đại khái với ba người Lưu thái thú, sau đó hỏi:
- Có cách nào cứu đứa bé này không?
Vẻ mặt bà lão không vui, nhưng thấy Lưu thái thú không lên tiếng, bà ta cũng không tiện đổi khách làm chủ, chỉ hừ lạnh một tiếng. Ba ta vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, giống như nhìn mà không thấy.
Ông lão kia thì bước nhanh tới bên cạnh ghế dựa, ngồi xổm xuống, đưa tay mở mí mắt rướm máu của Loan Loan, nặng nề nói:
- Tiểu khuê nữ có tư chất tốt, trời sinh một đôi mắt âm dương, vốn có hi vọng bước lên đường tu hành. Chỉ là minh châu bị bụi bặm che phủ, không gặp được Bá Lạc (1), cho nên mới có kiếp nạn này. Con mắt âm này đã biến thành nơi ma chướng cư ngụ, giống như một bãi tha ma nhỏ, chướng khí lan tràn. Cho dù là đàn ông trai tráng dương khí thịnh vượng cũng phải đau đến mức kêu khóc, đáng thương cho đứa trẻ này.
Ông ta vừa bắt mạch giúp Loan Loan, vừa ngẩng đầu nhìn chăm chú vào vết máu bên vành mắt của cô:
- Lòng cầu sống của con bé rất mạnh, bây giờ cần gấp linh đan diệu dược dương khí dồi dào... Không đúng, cho dù là đan dược thượng phẩm đúng bệnh, cũng không thể loại trừ chướng khí tích tụ trong con mắt âm này. Khó giải quyết, khó giải quyết, hiện giờ trên người ta chỉ có một viên thuốc gió xuân củng cố bản nguyên, chỉ có thể tạm thời giúp con bé duy trì sinh cơ.
- Thứ cần thiết thật sự là... bùa, hơn nữa phải là bùa cấp bậc rất cao, có thể dẫn dắt linh khí trong mắt dương truyền vào mắt âm. Nhờ âm dương hỗ trợ, sau đó con bé dựa vào nghị lực và vận may của mình mới có hi vọng sống sót. Nhưng bùa như vậy đi đâu để tìm, cho dù có đan dược của ta kéo dài tính mạng, cũng không thể duy trì được lâu.
Trong lúc ông lão nói chuyện, đã từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn, bên trong có một viên thuốc màu xanh mùi thơm xộc vào mũi, không hề do dự cho Loan Loan ăn.
Trần Bình An ngồi ở một bên nhỏ giọng hỏi:
- Lão tiền bối, bùa dương khí khêu đèn có được không?
Ông lão đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó lại cười khổ nói:
- Được, sao lại không được. Trên đời có ngàn vạn bùa chú, bùa dương khí khêu đèn này phẩm chất rất cao, chính là một trong số bùa đúng bệnh nhất, hơn nữa hiệu quả nhanh chóng. Nhưng ngươi thật sự có sao? Nên biết trên thế gian có những luyện khí sĩ vô lương tâm, sao chép loại bùa chú này rất nhiều, dùng hàng nhái kém chất lượng, phần lớn là dùng “bùa mượn dương” ghép vào cho đủ, bán giá gấp trăm lần...
Trần Bình An trầm giọng nói:
- Trong tay tôi có một lá.
Tiếp đó hắn đứng lên:
- Tôi sẽ trở lại ngay.
Ông lão cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ nhắc nhở:
- Phải nắm chắc.
Có luyện khí sĩ nào lại muốn để lộ tài sản trước mặt người ngoài.
Lưu thái thú cúi đầu khom lưng, nhìn tình trạng bi thảm của Loan Loan, rất nhanh dời mắt đi, đến bên cạnh bàn quan sát bản đồ địa thế.
Bà lão ôm trường kiếm mở to mắt, liếc nhìn bóng lưng thiếu niên, cười nhạo một tiếng.
Trần Bình An vội vàng tìm một hành lang yên tĩnh, ngồi xếp bằng dựa lưng vào cột hành lang, từ trong vật một tấc phi kiếm Mười Lăm lấy ra cây bút “Phong Tuyết Tiểu Trùy” và một lá bùa chất liệu vàng óng do Lý Hi Thánh tặng.
Từ trận chiến trên đường nhỏ với Mã Khổ Huyền, đến đại chiến nữ quỷ xương khô ở điện thành hoàng, cùng với kim thành hoàng sau khi nhập ma, thực ra lúc này thân thể và thần hồn của Trần Bình An đã là nỏ mạnh hết đà. Giống như Lưu Cao Hinh đã nói, cần phải nghỉ ngơi lấy sức.
Trần Bình An hít sâu một hơi, cúi người xuống, tay cầm “Phong Tuyết Tiểu Trùy”, ánh mắt hơi mơ hồ. Hắn khẽ lắc đầu, cố gắng ổn định hô hấp, bắt đầu dựa vào một hơi chân khí võ nhân để vẽ bùa.
Khí tức của luyện khí sĩ có thể sinh sôi không ngừng, tuần hoàn liên tục, mặc dù vẽ bùa cũng coi trọng liền mạch lưu loát, nhưng vẫn đơn giản hơn rất nhiều so với võ nhân thuần túy vẽ bùa. Mà cầu trường sinh của Trần Bình An đã sớm vỡ nát, nếu muốn vẽ ra một lá bùa linh tính đầy đủ, tâm thần phải tiêu hao rất nhiều, không hề kém hơn liên tiếp đánh ra hai mươi mốt quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức.
Đặt bút vẽ bùa, không thể nhanh cũng không thể chậm chút nào. Trong hành lang yên tĩnh không bóng người, thiếu niên tay cầm “Phong Tuyết Tiểu Trùy” khom lưng vẽ bùa, đặt bút vững vàng, chỉ là thất khiếu chậm rãi chảy máu.
Vì một bé gái vốn không quen biết, hao phí một lá bùa vàng óng mà hắn đã biết giá trị đại khái, như vậy có đáng hay không, Trần Bình An vốn không nghĩ tới. Sau này có đau lòng hay không, chắc là sẽ có, nhưng đó là chuyện sau này, đến lúc đó hãy nói, chẳng qua uống rượu giải sầu mà thôi.
Thành công rồi! Trần Bình An lau sạch vết máu, bước chân lâng lâng chạy về phía đại sảnh dinh thự. Khi hắn đưa lá bùa trong tay cho ông lão, ông ta liền sững sốt, vẻ mặt khó tưởng tượng dùng hai tay cầm lấy. Linh khí dồi dào nặng trĩu gần như muốn xông ra khỏi lá bùa vàng óng.
Ông ta dùng giọng điệu không chắc chắn hỏi:
- Vậy ta sẽ dùng nhé?
Trần Bình An gật đầu cười nói:
- Cứ dùng đi!
Ông lão ngồi xổm xuống, hai ngón tay kẹp lá bùa dương khí khêu đèn kia, khẽ quát:
- Khởi bùa!
Bùa chú vàng óng không hề nhúc nhích, không có động tĩnh. Ông lão xấu hổ đỏ mặt, điều động tất cả khí tức trong cơ thể, một lần nữa quát lên:
- Khởi!
Lúc này bùa chú vàng óng mới bốc cháy, lại không phải cháy thành tro bụi, mà là hiện ra một chùm ánh sáng màu vàng. Lưu thái thú không biết chỗ huyền diệu thật sự, nhìn thấy liền tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Bà lão ôm kiếm kia càng thiếu chút nữa trợn con ngươi ra ngoài.
Ông lão không dám thả lỏng, một lần nữa cố gắng vận chuyển khí tức. Ông ta giơ tay kia lên, hai ngón tay khép lại, chỉ vào chùm ánh sáng vàng dày đặc như nước chảy, môi khẽ mấp mày:
- Chia âm dương, hòa nước lửa, đi!
Một điểm ánh sáng vàng bay vào mắt âm không ngừng rỉ máu của Loan Loan, phần ánh sáng còn lại thì cuồn cuộn dung nhập vào mắt dương của cô. Rất nhanh giữa cặp mắt của cô giống như có một sợi tơ vàng óng, tạo thành một cầu nối nhỏ, ánh sáng vàng từ mắt trái chậm rãi chảy qua mắt phải.
Loan Loan đau đến cắn rách môi, hai tay ấn chặt vào thành ghế, thân thể nhỏ gầy lắc lư kịch liệt, gương mặt vặn vẹo.
Trần Bình An nhẹ nhàng nắm một tay cô, mặc kệ cô có nghe được hay không, vẫn nhẹ giọng an ủi:
- Kiên trì, nhất định có thể sống sót. Sống sót còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, chỉ cần mình sống sót thì sẽ có tất cả...
Bà lão không kìm được lòng hiếu kỳ, đi tới sau người ông lão và Trần Bình An, cúi đầu nhìn chăm chú vào sợi tơ vàng óng lưu động nơi sống mũi bé gái, mỉm cười nói:
- Quả nhiên là một vị kiếm tiên tu đạo đại thành.
Da mặt bà lão nhăn nheo như da gà, rất già nua, nhưng lúc này cặp mắt kia lại quyến rũ giống như một phu nhân xinh đẹp.
Bà ta đã phát giác được biến hóa của Trần Bình An, liền cười lớn lướt ngược ra ngoài, đồng thời ném thanh trường kiếm trong ngực đi. Thân hình bà ta dừng lại ở cửa, lấy túi vải bên hông xuống, giơ tay lên yểu điệu nói:
- Vị kiếm tiên này, có phải cảm thấy khí tức trong cơ thể bị đình trệ không? Hì hì, đừng căng thẳng, đây là “tuyết lớn vây ải” mà nô gia chuyên môn chế tạo cho ngươi, không màu không vị. Dưới cảnh giới Long Môn rất dễ trúng chiêu, không có gì mất mặt cả. Huống hồ chỉ là trong thời gian nửa nén nhang, khí hải đông lại, khí tức không theo điều khiển mà thôi. Ừ, còn phải cộng thêm thần hồn giống như kết băng, không thể dùng tâm thần điều khiển phi kiếm. Đương nhiên chỉ cần chịu được qua nửa nén nhang, sẽ có thể tiếp tục làm kiếm tiên của ngươi rồi.
Ông lão là luyện khí sĩ cảnh giới thứ ba, cách xa cảnh giới Long Môn trong năm cảnh giới trung cả vạn dặm, đã sớm trúng chiêu, mặt như giấy vàng vô cùng u ám. Trong nháy mắt khi bà lão lướt ngược ra ngoài, ông ta cũng nghiêng đầu ngã xuống đất không dậy nổi, lập tức ngất xỉu. May mắn việc cứu chữa Loan Loan đã kết thúc, nếu không e rằng cả hai sẽ cùng chết.
Đây đương nhiên là do bà lão cẩn thận, bởi vì mục tiêu thật sự của bà ta là Trần Bình An... Một chiếc đầu trên cổ thiếu niên kiếm tiên, đổi một món pháp bảo trong kho của hoàng gia nước Cổ Du.
Bà lão xé lớp da mặt, lộ ra dung nhan của một phu nhân xinh đẹp trưởng thành. Chẳng những như vậy, thân thể còn vặn vẹo khôi phục hình dáng bình thường, uyển chuyển duyên dáng. Chính là luyện khí sĩ Xà Hạt phu nhân của nước Cổ Du, am hiểu dùng độc nhất.
Bà ta quay đầu cười nói:
- Đậu huynh đệ, đến phiên ngươi ra tay rồi. Nô gia thân thể yếu đuối, không khỏe mạnh bằng lầu chủ lầu Mãi Độc ngươi, cho dù bị phi kiếm của kiếm tiên đâm hai nhát vẫn chịu được. Mặc dù lúc này kiếm tiên kia đã là người bình thường, nhưng lỡ may còn cất giấu đòn sát thủ gì đó, nô gia sẽ không chịu nổi.
Đậu lầu chủ chậm rãi đi tới ngưỡng cửa, nhìn Trần Bình An, mặt không cảm xúc nói:
- Xin lỗi, quốc sư của chúng ta muốn cái đầu của ngươi. Nếu chỉ gặp nhau trên giang hồ, không chừng ngươi và ta có thể uống một bữa rượu. Hôm nay thì không được rồi, ba người trong phòng kể cả ngươi đều phải chết.
Trần Bình An nhìn một nam một nữ nơi cửa, khóe miệng nhếch lên, không nói gì.
Đậu lầu chủ rút đao ra khỏi vỏ, sải bước vào ngưỡng cửa:
- Bầu rượu bên hông ngươi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi uống cạn.
Lưu thái thú ngỡ ngàng thất thố, đây lại là chuyện gì?
Trần Bình An vẫn đứng tại chỗ. Lúc trước sư phụ của Mã Khổ Huyền đã g.iết chết một tên thích khách nước Cổ Du, bây giờ lại đến một lần hai tên, chẳng biết còn có tên thứ tư không.
Trần Bình An mở miệng nói:
- Đã sớm bị ngươi nhìn thấy tài sản...
Hắn dừng lại một thoáng, đột nhiên cười lên:
- Mùng Một, Mười Lăm, lần này ra sân, chúng ta có thể hoành tráng một chút.
Xà Hạt phu nhân tấm tắc nói:
- Vị kiếm tiên này, ngươi còn muốn vùng vẫy lúc sắp chết à. Ngươi có biết không, vị Đậu lầu chủ lầu Mãi Độc của chúng ta được xưng là kẻ ngàn mặt, đối phó với thần tiên trên núi năm cảnh giới trung rất có tâm đắc. Bình thường chưa chắc có thể chiếm được ưu thế, nhưng hôm nay muốn vặn gãy cổ của ngươi trong thời gian nửa nén nhang cũng không khó.
Trần Bình An cũng lười để ý tới phu nhân quái gở, yên lặng điều dưỡng khí tức. Một vệt cầu vồng trắng lấp lánh, cùng với một vệt sáng xanh thẫm lần lượt bay ra khỏi hồ lô nuôi kiếm, một trái một phải lơ lửng gần vai hắn.
Xà Hạt phu nhân kinh hãi, run giọng nói:
- Làm sao có thể! Ngươi làm sao còn sử dụng được phi kiếm!
Ngay cả Đậu lầu chủ đã thấy quen sóng to gió lớn cũng dừng bước, từ một tay cầm đao biến thành hai tay cầm đao.
Trần Bình An nhìn xung quanh, mỉm cười hỏi hai thanh phi kiếm:
- Vậy chúng ta mỗi người một tên? Trước tiên giết kẻ nói nhiều, còn kẻ ít nói để ta đối phó.
Đậu lầu chủ không muốn tùy tiện tiến lên. Trần Bình An đã xông tới trước, một chân đạp ra là mặt đất vỡ nứt. Cùng lúc này, hai bóng sáng một trắng ngần một xanh thẫm, vẽ ra hai đường cong mỹ diệu giữa không trung đại sảnh, trong nháy mắt vượt qua Đậu lầu chủ.
Xà Hạt phu nhân hét lên một tiếng, mũi chân nhún một cái nhảy lên không, muốn chạy ra xa. Đời này bà ta cũng không muốn gặp lại quái vật có hình dáng thiếu niên kia nữa. Nhưng dáng người uyển chuyển của bà ta giữa không trung bỗng khựng lại hai lần, sau đó rơi xuống đất. Ngực và ấn đường của bà ta đều có từng giọt máu tươi chậm rãi rỉ ra.
Đậu lầu chủ hét lên một tiếng, hai tay cầm đao, không tiến mà lùi. Nơi cẳng chân bỗng lóe lên ánh sáng, cả người ngửa về phía sau bay ngược ra ngoài, thân thể trực tiếp dâm xuyên qua bức tường phù điêu ngoài cửa. Thích khách đỉnh cao cả người đầy bụi đất, lòng bàn tay hào quang lấp lánh, cũng có bùa chú bảo hộ, vỗ mạnh xuống đất một cái, bóng dáng trong nháy mắt biến mất.
Bước chân Trần Bình An chậm lại, đi tới gần ngưỡng cửa, nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ về một hướng phía xa:
- Ở đó.
Mùng Một và Mười Lăm dán sát mặt đất, gần như đồng thời bay về phía ngón tay Trần Bình An chỉ.
Rõ ràng là mặt đất gạch xanh cứng rắn, lại xuất hiện một trận hoa sóng quay cuồng, sau chốc lát cuối cùng khôi phục yên tĩnh. Lúc này Trần Bình An mới đưa tay che miệng, vai dựa vào ngưỡng cửa, nuốt ngụm máu tươi đã tràn đến cổ họng. Hắn lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, hai thanh phi kiếm liền bay về trong đó.
Trần Bình An khẽ uống một hớp rượu, chính là rượu trắng tám tiền một cân, mùi vị thật không tệ. Cũng không biết rượu ngon đặc biệt của quận Yên Chi mười lượng bạc một cân, mùi vị sẽ thế nào.
- --------
Chú thích:
(1) Bá Lạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT