Trương Sơn đứng lên, sửa lại áo quần một chút, bước vào sân lầu thêu, lớn tiếng nói:
- Chư vị trước tiên hãy nghe tiểu đạo sĩ nói một lời!
Mọi người đều lần lượt nhìn về đạo sĩ xứ khác này, vẻ mặt khác nhau. Thiếu niên đạo nhân bên hông quấn một sợi dây thừng đen nhánh, lấy dây thừng xuống tiện tay ném đi. Dây thừng giống như một con rắn linh hoạt tự động giãn ra giữa không trung, trong nháy mắt trói Trương Sơn lại. Trương Sơn giống như bánh chưng lắc lư, thiếu chút nữa ngã nhào, vất vả lắm mới đứng vững được.
Thiếu niên đạo nhân cười lạnh nói:
- Dựa vào đâu phải nghe ngươi nói nhảm? Một đạo sĩ lai lịch bất minh, còn dám ồn ào nữa sẽ ném ngươi ra khỏi viện.
Trương Sơn tức giận nói:
- Tiểu đạo sĩ họ Trương tên Sơn, đến từ Bắc Câu Lô Châu, sư phụ là Hỏa Long chân nhân phái Lăng Tiêu, càng là đệ tử của Trương gia núi Long Hổ có tên trong gia phả. Lần này đi xa bốn phương, tới Đông Bảo Bình Châu rèn luyện đạo tâm, nhằm hoàn thành khảo nghiệm của núi Long Hổ. Chỉ cần tiểu đạo sĩ trở về quê nhà, sẽ có thể được ghi tên vào danh sách vàng ngọc của phủ Thiên Sư. Thần Cáo tông các ngươi thật uy phong, lại dám khi dễ người của Trương gia núi Long Hổ như vậy!
Thiếu niên đạo nhân không đủ kinh nghiệm giang hồ hơi ngỡ ngàng, nhất thời không còn bá đạo kiêu căng như trước. Rất dễ thấy hắn đã bị mấy chữ “phủ Thiên Sư núi Long Hổ” chấn nhiếp, nếu so sánh thì Thần Cáo tông quả thật không thể sánh bằng.
Người có tên, cây có bóng, tông môn mà thanh danh có thể lưu truyền đến Đông Bảo Bình Châu, không một thế lực nào dễ trêu chọc. Núi Long Hổ ở Trung Thổ Thần Châu càng tiếng tăm lừng lẫy, không phụ thuộc vào bất kỳ nhánh nào của tam giáo Đạo gia, là đạo chính thống đứng riêng một phương. Thiên sư Trương gia một tay cầm ấn, một tay cầm kiếm, đạo pháp vô biên, sát lực vô tận. Tại Trung Thổ Thần Châu nơi thần tiên xuất hiện lớp lớp, tiên nhân năm cảnh giới cao của bọn họ vẫn có thể bước vào mười hạng đầu.
Trương Sơn thừa thắng truy kích, vẻ mặt quang minh chính đại, nhìn chằm chằm vào lão đạo nhân cầm đầu ánh mắt lúc sáng lúc tối kia:
- Dương Hoảng là đệ tử trước đây của Thần Cáo tông, vì một chữ “tình” mà sa sút đến mức này. Ngay cả người ngoài như tiểu đạo sĩ cũng cảm thấy xúc động, rơi lệ đồng tình với hai vợ chồng bọn họ. Thần Cáo tông đứng đầu đạo thống ở Đông Bảo Bình Châu, cũng nên có khí độ tương xứng mới đúng.
Đạo đồng nhỏ tuổi nhất Thần Cáo tông tay cầm khúc gỗ, khẽ kéo tay áo của thiếu nữ đạo nhân, hỏi nhỏ:
- Sư tỷ, đệ cảm thấy Trương thiên sư kia nói rất đúng. Tỷ cảm thấy thế nào?
Thiếu nữ đạo nhân lắc đầu nói:
- Lời viễn vông giả dối, đừng xem là thật.
Trần Bình An được mở rộng tầm mắt, nhưng cùng lúc này khóe mắt của hắn lại liếc nhìn lên nóc lầu thêu, cảm thấy nghi hoặc.
Trương Sơn muốn vươn ngón tay chỉ vào mũi lão đạo nhân kia để gia tăng khí thế, nhưng phát hiện mình bị trói rất chắc, bèn dứt khoát nhảy tới trước một bước, cười nhạt nói:
- Huống hồ lão tiên trưởng và Dương Hoảng có tình đồng môn nhiều năm, hôm nay gặp lại nơi đất khách, vì sao phải động binh đao chứ không nắm tay trò chuyện? Thiên sư Trương gia ta, bất kể có tên trong danh sách hay là ký danh, lúc vân du bốn biển gặp được nhau, nhất định vừa gặp đã như quen thân. Sao Thần Cáo tông các ngươi lại không có phong thái như vậy? Hơn nữa tiểu đạo sĩ tuy là đệ tử Trương gia núi Long Hổ, nhưng cũng là người lên núi tu đạo, hiểu được một đạo lý đơn giản, pháp tắc không nằm ngoài nhân tình.
- Không phải lão tiên trưởng có thù cũ với Dương Hoảng, vì vậy không để ý tới khí độ tông môn, muốn ép đôi vợ chồng này vào đường chết đấy chứ? Có điều tiểu đạo sĩ cảm thấy khả năng này không lớn, lão tiên trưởng vừa nhìn đã biết là người lòng dạ rộng rãi. Chuyện ở đây, tiểu đạo sĩ nhất định sẽ tuyên dương cho lão tiên trưởng và Thần Cáo tông. Cho dù sau này đến tổ đình núi Long Hổ chính tông, chỉ cần nhắc đến Thần Cáo tông cũng sẽ giơ ngón cái lên.
Lão đạo nhân hai tay đặt sau người nheo mắt lại, chỉ cười không nói gì.
Thanh niên đạo nhân đứng trên đầu tường đột nhiên nói một tràng không ai nghe hiểu. Trương Sơn đang ngỡ ngàng, lại thấy thanh niên kia từ trên cao nhìn xuống, đưa tay chỉ vào hắn, dùng ngôn ngữ thông dụng Đông Bảo Bình Châu tức giận nói:
- Tên lường gạt ngươi, bần đạo dùng tiếng phổ thông Bắc Câu Lô Châu hỏi ngươi, vì sao không trả lời được câu nào? Ở Đông Bảo Bình Châu mà dám giả mạo đệ tử Trương gia núi Long Hổ, chính là phản nghịch đạo thống một châu. Ngươi biết Thần Cáo tông cũng có tư cách bắt ngươi lại không? Còn không mau quỳ xuống nhận sai!
Không ngờ lại gặp phải một tên khốn còn khua môi múa mép giỏi hơn mình. Trương Sơn giận tím mặt, lập tức dùng ngôn ngữ thông dụng của Bắc Câu Lô Châu mắng thanh niên đạo nhân kia, sau đó lại dùng ngôn ngữ Đông Bảo Bình Châu nói:
- Ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen, hay cho một Thần Cáo tông, hay cho một đạo chủ Đông Bảo Bình Châu!
Thanh niên đạo nhân trên đầu tường lại không để ý tới Trương Sơn, quay đầu nhìn lão đạo nhân, cười híp mắt đề nghị:
- Sư phụ, bước đầu phán định tên này cũng không phải đến từ Bắc Câu Lô Châu. Còn như có phải đệ tử Trương gia núi Long Hổ hay không, còn phải từ từ xem xét. Không bằng bắt hắn ném sang một bên, chúng ta trước tiên thanh lý môn hộ, xử lý đôi ma quỷ yêu cây kia rồi tính sau?
Lão đạo nhân dường như cũng đồng ý, đang định lên tiếng. Từ Viễn Hà cuối cùng không kìm được cơn giận trong lòng, giống như lúc trước đã nói, tay cầm bảo đao tiến lên trước một bước, cười lớn nói:
- Tại hạ chỉ là vô danh tiểu tốt, không thể khiến tiên sư Thần Cáo tông nể mặt gì đó. Nhưng nếu chư vị tiên sư muốn trách phạt Dương Hoảng, làm việc theo luật lệ, Từ mỗ sẽ rửa tai lắng nghe, lĩnh giáo xem khuôn vàng thước ngọc của tiên gia chữ “tông” có đáng tuân thủ hay không. Nhưng nếu không nói rõ mà muốn đánh chết vợ chồng Dương Hoảng, Từ mỗ cho dù liều một trăm mấy chục cân thịt, chỉ bằng thanh đao trong tay, cũng muốn lĩnh giáo đạo pháp thông thiên của chư vị tiên sư một chút!
Thiếu niên đạo nhân Thần Cáo tông đột nhiên hỏi Trương Sơn:
- Ngươi đã tự xưng xuất thân từ môn phái nhỏ của núi Long Hổ nằm ở Bắc Câu Lô Châu, vậy chắc phải có giấy thông hành chứng minh ngươi tới từ Bắc Câu Lô Châu, hơn nữa là đệ tử Trương gia. Nếu không chứng minh được, chuyện giả mạo Trương thiên sư núi Long Hổ ngươi gánh chịu không nổi đâu.
Trương Sơn tỏ ra khó khăn, lộ vẻ do dự. Từ Viễn Hà cũng hơi nhức đầu, nghĩ thầm nếu tiểu đạo quả thật sĩ hành động theo cảm tính, giả mạo bà con xa của quý nhân vàng tím trên núi Long Hổ, đó là tội danh không nhỏ. Rơi vào tay Thần Cáo tông có quyền giám sát đạo thống một châu, nhất định sẽ phải chịu khổ. Đạo chủ một châu, chức trách trên người, suy cho cùng chỉ là bốn chữ nhưng rất có sức nặng, có thể gọi là “chỉnh đốn từ căn bản”.
Trương Sơn hít sâu một hơi, quay đầu nói:
- Trần Bình An, giúp ta lấy giấy thông hành trong bọc vải ra đây.
Dương Hoảng cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn Oanh Oanh. Oanh Oanh dường như đã nhìn ra tâm tư của phu quân, gật đầu một cái. Lúc này Dương Hoảng mới xoay người, cao giọng nói:
- Từ hiệp sĩ, Trương đạo trưởng, ý tốt của các người Dương Hoảng xin lĩnh nhận, nếu có kiếp sau nhất định sẽ báo đáp. Hôm nay Thần Cáo tông dùng công pháp định tội hay báo thù riêng, Dương Hoảng và vợ gánh vác tất cả là được. Có điều Từ hiệp sĩ, Trương đạo trưởng, còn có vị tiểu ca họ Trần kia, cũng đừng cho rằng người tu đạo của Thần Cáo tông đều như vậy, tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải.
Nói đến cuối hắn còn cười lớn, giống như sống tạm bợ trăm năm, tâm tình chưa bao giờ ung dung sảng khoái như vậy.
Hắn vươn ngón cái chỉ vào mình:
- Thần Cáo tông ta!
Hắn dừng lại một chút, sau đó chỉ vào lão đạo nhân kia:
- Cũng không có nhiều kẻ ngu ngốc tu đạo không tu tâm như ngươi. Chẳng trách trăm năm trôi qua trong phút chốc, Triệu Lưu ngươi vẫn chỉ có tu vi cảnh giới thứ năm. Ha ha, trăm năm trước Dương Hoảng ta đã là luyện khí sĩ cảnh giới thứ năm. Nếu như không nhớ sai, khi đó Triệu Lưu ngươi chỉ mới ở cảnh giới thứ ba Liễu Cân đúng không? Hay cho một “cảnh giới giữ người”, giữ lại nhiều nhất chính là đồ khốn lòng dạ bất lương như ngươi!
Dương Hoảng nói không hề e dè, vô cùng sảng khoái, lại khiến đám vãn bối tông môn dưới tay Triệu Lưu đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy khó chịu. Nhất là thanh niên đạo nhân gọi Triệu Lưu là sư phụ, sát ý lộ ra, trường kiếm trong vỏ sau lưng rục rịch, không ngờ lại là một tên kiếm tu.
Có điều lời nói của Dương Hoảng cũng vừa lúc đâm trúng tim của hắn. Sư phụ hắn Triệu Lưu dừng lại ở cảnh giới thứ ba mấy chục năm, hắn cũng như vậy. Từ một kẻ tài hoa kinh người có hi vọng bước vào năm cảnh giới trung, dần dần sa sút thành một chiếc gối thêu hoa tiền đồ mù mịt, gần như cả đời không có hi vọng luyện ra một thanh phi kiếm bản mệnh. Trong vòng mười năm ngắn ngủi, địa vị của hắn ở Thần Cáo tông cũng rơi xuống ngàn trượng.
Nhớ năm xưa thỉnh thoảng hắn còn có thể trò chuyện vài câu với đôi Kim Đồng Ngọc Nữ nổi tiếng một châu, đó là vinh dự biết bao. Nhất là Hạ Tiểu Lương, năm đó lúc tán gẫu nàng còn tươi cười với hắn, đó lại là cảnh đẹp hiếm thấy thế nào. Cho dù chỉ cười xã giao thì sao? Nên biết nàng là một cô gái mà ngay cả lục địa kiếm tiên cầu cũng không được, hơn nữa vị kiếm tiên miếu Phong Tuyết kia, còn là kiếm tu năm cảnh giới cao trẻ tuổi nhất trong lịch sử ngàn năm Đông Bảo Bình Châu.
Kết quả hôm nay hắn chỉ có thể đi theo một sư phụ không có hi vọng đại đạo, dẫn đám nhóc này lăn lộn trong ao bùn dưới chân núi. Nói cho sang là rèn luyện tu tâm, trên đường đi chém giết một số âm vật chưa mở linh trí, hàng phục mấy con sơn tinh thủy quái chưa biến thành hình người. Sau đó lại phải dây dưa với nghiệt đồ tông môn, nữ quỷ yêu cây gì đó, như vậy còn ra cái gì?
Dưới cơn nóng giận hắn muốn xuất kiếm. Dù sao cũng là giết ma quỷ yêu cây, chết không có gì đáng tiếc. Mình là kiếm tu cảnh giới thứ ba, còn tích góp được một chút tình nghĩa với Kim Đồng, dù có trách phạt thì cũng chỉ là diện bích chép sách mà thôi, sợ cái gì?
Một giọng nói tinh nghịch bỗng vang lên:
- Kiếm không thể tùy tiện ra khỏi vỏ.
Mọi người nương theo giọng nói, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên. Màn đêm bên kia nổi lên từng cơn sóng gợn, khẽ nhộn nhạo. Vị khách không mời kia giống như đã dùng bùa chú ẩn thân thượng thừa, thực ra vẫn luôn ở trên nóc nhà quan sát, lúc này chậm rãi hiện thân. Đó là một thiếu nữ vóc người không thon thả, nhưng cũng không thể nói là mập mạp. Nàng có một gương mặt tròn hồng hào, mặc quần áo bằng gấm đỏ, tướng mạo rất có phúc khí.
Thiếu nữ mặt tròn đạp trên một thanh trường kiếm, nghi hoặc nói:
- Ngươi nhận ra ta?
Triệu Lưu tươi cười:
- Đệ tử Thần Cáo tông dù là nội môn hay ngoại môn, có ai không nhận ra Phó sư thúc, vậy thì kiến thức quá nông cạn rồi.
Thiếu nữ mặt tròn đột nhiên sầm mặt cười lạnh:
- Thế nào, chuyện ta và Kim Đồng thất bại, cả tông môn đều biết rồi à? Là tên nhiều chuyện hay rãnh rỗi nào kể với ngươi, nói nghe xem. Sau khi ta trở lại tông môn nhất định phải cảm tạ một phen.
Chẳng những Triệu Lưu ngỡ ngàng, thực ra tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì. Sở dĩ bọn họ nhận ra vị Phó sư thúc này, không phải vì thất bại gì đó, mà là vì chỗ dựa kinh người của nàng. Chuyện mà nàng thích làm nhất là ngự kiếm xông thẳng vào mây màu, sau đó từ trên cao trăm trượng ngàn trượng đâm đầu xuống, khi còn cách mặt đất hai ba trượng mới khẩn cấp ngự kiếm bay lên, dán đất bay lượn, tiêu sái đi xa. Kiếm tu bình thường ai dám liều mạng như vậy? Cho nên có ai không nhớ vị tiểu tổ tông này.
Hơn nữa hai năm trước nàng dự định cách mặt đất một trượng mới chuyển hướng, kết quả là đập đầu xuống đất, cả người lẫn kiếm dùng một tư thế rất dứt khoát ngã lộn nhào. Đám đệ tử đứng xem vốn đang vỗ tay khen hay đều á khẩu không nói được gì. Cuối cùng vẫn là Hạ Tiểu Lương có quan hệ rất tốt với nàng khiển trách một phen, mới khiến cho nàng bớt phóng túng hơn.
Sau đó không lâu nàng phá vỡ giới hạn cảnh giới thứ năm, bước vào cảnh giới Động Phủ trong năm cảnh giới trung. Nàng lại bắt đầu ngự kiếm trong Thần Cáo tông, mỗi ngày dạo chơi động phủ của lão thần tiên ở các ngọn núi, khiến các trưởng bối tông môn đã quen thanh tịnh tu hành đều cảm thấy phiền phức. Nhưng ông cố bên ngoại của nàng khi còn sống từng là ân sư truyền đạo của chưởng giáo đương nhiệm Kỳ Chân, cho nên thiên quân Kỳ Chân vốn tính tình lãnh đạm, lại yêu thích vị hậu duệ của ân sư này còn hơn cả Kim Đồng Ngọc Nữ.
Phó sư thúc vừa thấy biểu cảm của mọi người, lập tức biết mình đã nghĩ sai, hơn nữa còn lỡ miệng, chỉ muốn lập tức ngự kiếm bay xa ngàn vạn dặm. Nhưng vừa nghĩ tới giao phó của Hạ tỷ tỷ và tên Kim Đồng vô dụng kia, nàng đành phải kìm nén lửa giận và xấu hổ, nghiêm mặt đứng trên nóc nhà bắt đầu tìm từ, sớm xử lý đôi nam nữ nhà cổ nhỏ nhặt này.
Giống như rất nhiều môn phái khác, Thần Cáo tông cũng chia ra nội môn và ngoại môn. Trước khi Hạ Tiểu Lương rời Thần Cáo tông, Kim Đồng Ngọc Nữ cùng ở một tông là chuyện rất hiếm thấy. Vì muốn rèn luyện hai nhân tài xuất chúng, chưởng giáo Kỳ Chân đã để bọn họ nhúng tay vào công việc ngoại môn. Đương nhiên không phải trực tiếp ném cho bọn họ một gian hàng lớn như vậy, để mặc bọn họ độc đoán chuyên quyền, mà tương tự như ngự sử ngôn quan của vương triều thế tục, có quyền giám sát quan lại.
Hơn nữa bọn Hạ Tiểu Lương thỉnh thoảng cũng sẽ được trao cho “chu phê”, toàn quyền xử lý một số việc thường ngày ở ngoại môn. Đó là dùng bút đỏ viết đề nghị cụ thể xử lý công việc như thế nào, sau đó giao cho đệ tử ngoại môn chuyên phụ trách công việc thế tục dưới núi, xem như một cách rèn luyện. Thành quả cuối cùng như thế nào, hai người Hạ Tiểu Lương lại có quyền xem xét và đánh giá.
Mật thư mà Dương Hoảng gởi đến sơn môn, thực ra đầu năm mới Thần Cáo tông đã nhận được. Khi đó Hạ Tiểu Lương vẫn chưa rời khỏi Thần Cáo tông, còn xảy ra xung đột với Kim Đồng vì bức thư này. Kim Đồng trước tiên cầm bút đỏ ghi chú, nội dung đại khái là xử lý thỏa đáng, không cần khiển trách Dương Hoảng quá nặng nề, về tình có thể tha thứ. Hạ Tiểu Lương lại trực tiếp đưa ra ý kiến trái ngược, lời phê cực kỳ nghiêm khắc, nói rằng Dương Hoảng thân là đệ tử Thần Cáo tông lại sa đọa thành quỷ, nên nghiêm trị để răn đe. Có điều hai người đều không nhắc gì đến việc xử lý Oanh Oanh.
Bởi vì hai bên xảy ra tranh chấp, cho nên bức mật thư của Dương Hoảng tạm thời bị gác lại. Về tình về lý, còn có đại thế không thể nói rõ, phần lớn ngoại môn Thần Cáo tông vẫn nghiêng về phía Hạ Tiểu Lương. Nhưng không ai ngờ được, Hạ Tiểu Lương lại đột nhiên không còn là đệ tử của Thần Cáo tông nữa, ngay cả thân phận Ngọc Nữ một châu cũng vứt bỏ.
Kim Đồng ái mộ Hạ Tiểu Lương nhiều năm, giống như cảm thấy bức mật thư kia quá xui xẻo, không muốn để ý tới nó nữa. Vả lại chuyện mà hắn cần phải xử lý rất nhiều, bèn tiện tay ném cho một trưởng lão chấp pháp ở ngoại môn, chỉ nói là giao cho đệ tử xuống núi rèn luyện tùy cơ ứng biến, không cần quan tâm đến lời phê mâu thuẫn trong đó.
Sau đó mọi chuyện rất rõ ràng, Triệu Lưu nắm lấy cơ hội này, tự mình xuống núi báo thù riêng. Nhưng Phó sư thúc không biết từ đâu nghe được chuyện này, bèn lén lút đi theo.
Sau khi Phó sư thúc xuất hiện, Từ Viễn Hà và Trương Sơn đều biết, vận mệnh của vợ chồng Dương Hoảng đã không thể do bọn họ nắm giữ được nữa, có nói nhiều cũng vô ích. Một vị “trưởng bối” của Thần Cáo tông, chỉ nói một câu là đủ rồi.
Dương Hoảng cầm tay Oanh Oanh, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ mặt tròn, thản nhiên cười nói:
- Nghiệp chướng Dương Hoảng và vợ, hoàn toàn do Phó sư thúc xử lý, bất kể sống hay chết, xin tuân theo pháp chỉ của sư thúc.
Phó sư thúc liếc nhìn đôi vợ chồng kia, hình dáng thật sự không thể khiến người ta ưa thích, đương nhiên cũng không thể nói là chán ghét. Nàng vừa nhớ tới hai lời phê trong mật thư liền thở dài, nghĩ thầm dù sao Hạ tỷ tỷ đã không còn là người của Thần Cáo tông nữa, vậy thì làm theo ý tứ của tên Kim Đồng vô dụng kia vậy.
Nàng hắng giọng một tiếng, ra lệnh:
- Triệu Lưu dẫn đội đi giải quyết ngôi miếu xây dựng bừa bãi kia. Muốn tự mình ra tay hay liên hệ với quan phủ bản địa, các ngươi cứ tùy ý mà làm. Vợ chồng Dương Hoảng cứ như vậy đi, sau này chỉ cần không dùng cờ hiệu của Thần Cáo tông để làm chuyện xấu là được. Tóm lại kể từ hôm nay, tất cả hành vi của vợ chồng các ngươi đều không liên quan đến Thần Cáo tông.
Đã xem náo nhiệt xong, nàng cũng không muốn ở lại địa phương quỷ quái sông núi điêu tàn này nữa, nhanh chóng ngự kiếm bay đi. Người khác ngự kiếm bay lượn đều là dọc theo một độ cong chậm rãi bay nghiêng, cuối cùng mới bay lên cao. Còn nàng chỉ muốn xông thẳng lên trời cao, khiến người nhìn thấy kinh hồn bạt vía, luôn cảm thấy nếu không cẩn thận sẽ té xuống đất.
Dương Hoảng nhớ tới một chuyện, lớn tiếng nói:
- Cám ơn Phó sư thúc ban nãy đã đánh lui địch.
Triệu Lưu chắp tay thi lễ, tiễn thiếu nữ rời đi, sau đó hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào xoay người rời khỏi.
Dương Hoảng không hề đắc ý vênh váo, ngược lại còn ôm quyền xin lỗi ba tiên sư nhỏ của Thần Cáo tông ngoài thầy trò Triệu Lưu:
- Dương Hoảng thân thể dơ bẩn, không dám đưa tiễn chư vị tiên sư.
Thiếu niên đạo nhân thu hồi dây thừng trói yêu, nhìn sang chị gái sinh đôi của hắn bên hông đeo roi trúc đánh quỷ. Cả hai do dự một thoáng, đều khẽ gật đầu.
Đạo đồng nhỏ tay cầm gỗ trấn yêu nghênh ngang rời đi, đột nhiên quay đầu làm mặt quỷ, cười nói với Oanh Oanh:
- Ma lem, ma lem!
Oanh Oanh vốn đang mỉm cười dịu dàng lập tức đau thương, chậm rãi nghiêng đầu, hai tay che mặt, không dám nhìn người khác nữa.
Trong nháy mắt đạo đồng nhỏ đột nhiên dừng bước, ánh mắt đờ đẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Không phải hắn không muốn động, mà là không dám cử động.
Trong nhóm người này, thực ra đệ tử được tông môn coi trọng nhất chính là hắn, một nhân tài tu đạo trời sinh có trực giác ưu việt. Chứ không phải hai chị em sinh đôi, càng không phải tên ngu ngốc nằm ở cảnh giới thứ ba phơi nắng đã nhiều năm kia.
Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn, nắm chặt khúc gỗ trấn yêu có khắc “vạn quỷ cúi đầu”, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Hắn chậm rãi dời mắt đi. Nữ quỷ xấu xí không cần phải nói, gã nam nhân giống như ma bệnh, đao khách râu rậm chỉ dựa vào một món thần binh ra vẻ ta đây, đạo sĩ Bắc Câu Lô Châu rất có thể là Trương thiên sư núi Long Hổ. Hắn lần lượt nhìn qua ba người này, cuối cùng mới nhìn đến thiếu niên đeo hộp mặt không cảm xúc.
Hành vi của hắn rơi vào trong mắt người khác, chỉ xem là trẻ con đang chơi đùa. Chỉ có Trần Bình An vươn hai ngón tay ra, lặng lẽ làm một động tác kỳ quái đâm về phía trước.
Đạo đồng nhỏ vội vàng chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng gượng cười, khách sáo vẫy tay từ biệt cái gã khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm, vừa chạy như bay vừa ai oán: “Má ơi, gã này cả người khí thế ác liệt, sao giống như lão quái vật năm cảnh giới trung vậy? Hơn nữa còn là loại tu sĩ thường xuyên xuống núi chém giết, trải qua rất nhiều trận chiến.”
Đạo đồng nhỏ bỏ chạy, lại có vẻ tươi cười, tâm tình trong thoáng chốc xoay chuyển: “Oa, thật giống như sư phụ nói, dưới núi cũng có cao nhân ngoài trần thế. Lần này không phải bị mình bắt gặp rồi sao? Sau khi trở về nhất định phải nói với sư phụ, mình đã gặp được một lão quái vật, không chừng còn là một vị tiên cảnh giới thứ mười. Không biết xấu hổ, giả làm thiếu niên, khiến cho ta thiếu chút nữa sợ chết khiếp...”
Đạo đồng nhỏ vui sướng chạy nhanh, còn nhảy nhót cao hứng nói:
- Ai da, chuyến này xuống núi không bị thiệt rồi.
Chị em trong hành lang phía trước tâm đầu ý hợp, cùng quay mặt lại. Đạo đồng nhỏ lập tức nín thở ngưng thần, sau khi đáp xuống đất lại lên mặt cụ non, tiếp tục vững bước đi tới.
Bên phía lầu thêu, một trận sóng gió qua đi, mặc dù nam nữ nhà cổ từ đầu đến cuối luôn hốt hoảng lo lắng, nhưng cuối cùng đã sống sót sau kiếp nạn. Hai vợ chồng nắm tay nhìn nhau cười, tất cả đều không cần phải nói, chỉ cảm thấy tâm nguyện được đến bù, gánh nặng tiêu tan, đau khổ đã qua niềm vui sẽ đến.
Trương Sơn cười nói với Trần Bình An:
- Kiếm tiên, kiếm tiên, thấy không, kiếm tiên trẻ tuổi như vậy, lợi hại không?
Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ.
Mưa đã ngừng, Trương Sơn nhìn màn đêm trên cao, cảm khái nói:
- Thật muốn ngâm một bài thơ.
Từ Viễn Hà cười ha hả. Bất kể thế nào, chuyện này cuối cùng đã có một kết cục viên mãn. Ông ta còn cảm thấy vui sướng hơn ngày thường thay trời hành đạo, chém yêu thành công, uống rượu sảng khoái.
Bà lão nằm ở viện thứ ba cuối cùng đã tỉnh dậy, lập tức chạy đến, khi nhìn thấy nam nữ chủ nhân vẫn bình an vô sự mới yên tâm một chút.
Dương Hoảng khẽ cười nói với bà lão:
- Đều đã qua rồi, sau này không cần lo lắng đám tiểu nhân ma quỷ kia nữa.
Bà lão đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó vui mừng khóc không thành tiếng.
Oanh Oanh chậm rãi di chuyển thân thể “lắc lư” qua, nhẹ nhàng kéo vai của bà, kêu ê a giống như đang dịu dàng an ủi.
Không có chuyện thì người nhẹ nhàng, vẻ mặt Dương Hoảng đã không còn khô héo suy sụp, cười lớn nói:
- Từ hiệp sĩ, Trương đạo trưởng, còn có Trần công tử, nếu không ngại hãy để chúng ta tận tình chủ nhân, chuẩn bị một bàn rượu ngon món ngon, cùng ăn uống no say một phen?
Từ Viễn Hà cười gật đầu, hỏi Trương Sơn và Trần Bình An:
- Ý như thế nào?
Trương Sơn cười nói:
- Có gì không được.
Trần Bình An cũng cười gật đầu, vỗ vỗ bầu rượu bên hông:
- Nếu có thể, ta muốn mua một ít rượu của các người.
Dương Hoảng vung tay, giống như đã khôi phục phong thái của đệ tử Thần Cáo tông năm xưa, sảng khoái nói:
- Rượu dưới hầm do trong nhà tự ủ, không xem là rượu mạnh, nhưng mùi vị không tệ. Sau khi ăn khuya xong, Trần công tử cứ việc lấy đi.
Mọi người đều cười lanh lảnh, nhà cổ đã không còn âm khí mịt mờ, chỉ có hào khí giang hồ còn chưa uống rượu đã say lòng người.
Bà lão lúc thì tươi cười rạng rỡ, lúc thì cúi đầu lau nước mắt, bước nhanh vào nhà bếp nấu ăn.
Hai vợ chồng đãi khách trong nhà chính viện thứ ba, tán gẫu chuyện giang hồ với Từ Viễn Hà.
Trương Sơn do dự một lúc, gọi Trần Bình An đi đến bên cạnh hành lang, áy náy nói:
- Trần Bình An, thực ra tiểu đạo sĩ tên thật là Trương Sơn Phong chứ không phải Trương Sơn. Xin lỗi, là bằng hữu lại giấu ngươi lâu như vậy, không được đúng lắm.
Trần Bình An ngồi trên lan can, vốn không có khúc mắc gì, cười nói:
- Hành tẩu giang hồ, cẩn thận có thể lái được thuyền vạn năm, chuyện này có gì mà sai hay không sai.
- Ngươi cũng không phải dùng tên thật hành tẩu giang hồ đúng không? Nói đi, cái tên Trần Bình An này mặc dù ngụ ý rất tốt, nhưng dù sao vẫn hơi tầm thường...
Trần Bình An trợn trắng mắt:
- Là tên thật.
Trương Sơn Phong lập tức lúng túng, trầm mặc một lúc, nghĩ tới một chuyện, bèn thấp giọng hỏi:
- Lúc trước ngươi đưa cho tiểu đạo sĩ một quả cầu để làm gì?
Trong lòng Trần Bình An nói một tiếng “xin lỗi”, sau đó cười bảo:
- Thực ra lúc trước ở phòng bên đối diện đánh nhau rất lớn, ta ra cửa liền quan sát được một trận ác chiến. Thư sinh họ Sở hóa ra là một yêu cây, sau khi bị... kiếm tiên ban nãy chém chết, đã bỏ lại pháp bảo hình như gọi là giáp viên kia. Kiếm tiên nhìn không vừa mắt nên bỏ đi thẳng, ta liền lén lút nhặt lên.
Hắn đưa quả cầu kia ra.
Trương Sơn Phong tỉnh ngộ, cầm lấy ước lượng một chút, thấy không hề nặng. Hắn cúi đầu nhìn kỹ, loáng thoáng có thể thấy một vết nứt nhỏ. Sắc mặt của hắn nghiêm túc, đưa trả lại cho Trần Bình An:
- Quả thật rất giống giáp viên Binh gia trong truyền thuyết, nhưng giáp viên này chắc đã bị hư hại nặng, cho nên phía trên xuất hiện một vết nứt. Có điều giáp viên vẫn là bảo bối rất quý hiếm đắt đỏ, mặc dù tiểu đạo sĩ không biết giá cả rốt cuộc cao đến đâu, nhưng chắc chắn là đồ tốt. Ngươi hãy cất cho kỹ, nhất định đừng để người khác thấy. Chỉ cần sau này tìm cao nhân sửa chữa, sẽ có thể yên tâm mặc lên người, tương đương với bùa hộ mệnh hàng đầu.
Theo như Sở thư sinh nói, giáp viên Binh gia này là pháp bảo trong kho của hoàng gia nước Cổ Du, giá trị ba ngàn đồng tiền hoa tuyết. Trần Bình An cũng không giấu vào tay áo rồi cất trong vật một tấc, mà thử dò hỏi:
- Ngươi cũng biết ta là người tập võ, hơn nữa quyền pháp của ta coi trọng thẳng tiến không lùi, không thể dựa vào ngoại vật quá nhiều, nếu không ngược lại sẽ khiến quyền ý của mình không đủ nhanh. Cho nên ta giữ lại giáp viên này cũng không có nhiều tác dụng, bán cho ngươi đi, ba trăm đồng tiền hoa tuyết, thế nào?
Trương Sơn Phong lắc đầu, tự cười nhạo nói:
- Một bảo bối chỉ có thể gặp chứ không thể cầu như vậy, đừng nói là ba trăm đồng tiền hoa tuyết, cho dù là một ngàn hai ngàn đồng tiền hoa tuyết, chỉ cần tiểu đạo sĩ có đủ của cải, dù có đập nồi bán sắt cũng sẽ mua, hơn nữa không hề chớp mắt. Nhưng hôm nay tiểu đạo sĩ nghèo rớt mồng tơi, nếu không cũng không đến mức khó ăn cơm no trên thuyền cá côn.
Trần Bình An nhẹ nhàng vứt quả cầu cho Trương Sơn Phong, cười nói:
- Vậy xem như ngươi thiếu ta ba trăm đồng tiền hoa tuyết. Đừng vội từ chối, ngươi nghĩ xem, với thân thể của ngươi vừa bị mưa xối ướt đã hôn mê, nếu sau này hai chúng ta gặp phải yêu ma quỷ quái, làm sao còn đánh với người khác được nữa? Nếu ngươi mặc giáp viên vào, không chừng phần thắng của hai ta sẽ lớn hơn nhiều. Một khi có thu hoạch thì đều thuộc về ta, xem như ngươi trả tiền, được không?
Trương Sơn Phong thở dài, cẩn thận cầm lấy giáp viên trước đây nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Hắn ngồi kề vai với Trần Bình An trên lan can hành lang, cùng nhìn lên trời, khẽ gọi một tiếng:
- Trần Bình An...
Sau đó không có đoạn sau nữa, giống như rất nhiều lời không thể nói ra khỏi miệng.
Hai tay Trần Bình An chống lên lan can:
- Ngươi xem, lần này từ đầu đến cuối ta đều không giúp được gì, ngươi cũng không ngại ta làm vướng chân.
Trương Sơn Phong gãi đầu, nghe những lời này giống như thanh thản hơn mấy phần. Trần Bình An xem mình là bằng hữu, mình cũng xem hắn là bằng hữu, giữa bằng hữu có phải không nên mọi chuyện đều coi trọng quy củ hay không?
Hắn đột nhiên cười lớn nói:
- Gió nhẹ râu như kích, hào hiệp mang bảo đao.
Trần Bình An cười cười. Đây là đang khen ngợi nam tử râu rậm Từ Viễn Hà.
Trương Sơn Phong lại nói:
- Bỏ chữ dạo núi sông, vất vả tìm đạo sĩ.
Được rồi, chắc là đang nói về chính hắn.
Trương Sơn Phong quay đầu nói:
- Trần Bình An, bây giờ không nghĩ ra thơ từ nào liên quan đến ngươi, chờ sau này tiểu đạo sĩ có cảm xúc sẽ bày tỏ, nhất định sẽ có. Yên tâm, tiểu đạo sĩ bảo đảm nhất định sẽ rất hào hùng.
Trần Bình An dở khóc dở cười, không nỡ cắt ngang hứng thú của hắn, đành gật đầu phụ họa:
- Được rồi, được rồi.
Hắn nhảy xuống lan can, chạy đến nhà bếp, quay đầu nói:
- Ta đi giúp nấu ăn.
Trương Sơn Phong ừ một tiếng, ngồi yên tại chỗ, trăm cảm xúc lẫn lộn.
Nơi nhà chính thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của Từ Viễn Hà. Trương Sơn Phong đổi một tư thế khác, dựa lưng vào cột hành lang, hai tay khoanh trước ngực. Nhớ tới ngọn núi cao ở quê nhà, hắn liền nhắm mắt lại, ngâm nga một bài ca tự chế, gật gù nhàn nhã.
Cuối cùng hắn mở mắt ra, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Muốn hỏi bài này ai sáng tác? Trương Sơn Phong trên núi Võ Đang.
Thực ra Trần Bình An đang trầm tư. Lúc trước đánh với Sở thư sinh một trận, trong lòng đại khái đã hiểu được phân lượng cảnh giới thứ ba võ đạo của mình. Trong rất nhiều quyền pháp mà ông lão họ Thôi truyền thụ, Thần Nhân Lôi Cổ Thức có uy lực lớn nhất, hắn đánh hai mươi quyền đã là cực hạn. Nếu không có phi kiếm giết địch, e rằng sẽ bị thư sinh kia làm hao hết sức lực. Nếu thư sinh kia có thể thi triển một hai món pháp bảo tấn công, vậy mình phải làm sao? Chạy trốn thì dễ dàng, nhưng muốn chiến thắng hơn nữa giết địch thì rất khó.
Có thể phối hợp quyền pháp của mình với Mùng Một và Mười Lăm, đồng thời xuất kích, thậm chí còn có cảm giác khắng khít như vậy, cũng là một thu hoạch lớn. Nhưng sâu trong lòng hắn vẫn cảm thấy không đủ sảng khoái, cuối cùng vẫn thiếu một chút cảm xúc. Đáp án thật sự dường như rất đơn giản, vẫn là hắn xuất quyền không đủ nhanh, không đủ mạnh.
Trần Bình An dừng suy nghĩ. Luyện quyền hay tương lai luyện kiếm cũng vậy, không thể gấp được. Tóm lại phải một bước một dấu chân, vững vàng đi tới trước.
Trong hồ lô có cảm ứng, Mười Lăm bắt đầu bay tới bay lui, tung tăng nhảy nhót.
Trần Bình An đột nhiên nói:
- Nhưng sau này lúc hai đứa các ngươi ra trận, có thể đừng... sáng chói như vậy được không? Ba chúng ta cũng không phải so tài võ đạo với người khác, trước khi ra tay cần phải báo danh hiệu giơ binh khí gì đó. Ra trận giết địch, chúng ta không cần quan tâm những chuyện này, chỉ cần lén lút chạy ra khỏi hồ lô nuôi kiếm là được rồi. Các ngươi cảm thấy có lý không?
Mười Lăm trong nháy mắt dừng lại, đứng yên bất động, giống như cảm thấy hơi khó chịu. Mùng Một càng lướt ra khỏi hồ lô nuôi kiếm, xông vào trong kinh huyệt Trần Bình An làm mưa làm gió. May mà hôm nay hắn đã quen với chút đau đớn này, vẻ mặt tươi cười chạy chầm chậm tới trước, đến chỗ nhà bếp giúp đỡ.
Điều khiển phi kiếm bản mệnh chỉ tiêu hao tâm thần, không cần sử dụng chân khí. Nhưng phi kiếm giết địch có hạn chế về khoảng cách, liên quan trực tiếp đến cảnh giới kiếm tu, hoặc có thể nói là mức độ ngưng kết của thần hồn. Giới hạn của Mùng Một là mười trượng, còn Mười Lăm là tám trượng.
Không có đường tắt để phá vỡ giới hạn khoảng cách của phi kiếm. Đối với kiếm tu là gia tăng cảnh giới, còn đối với võ phu Trần Bình An vừa mới giành được danh hiệu “kiếm tiên”, lại cần kiếm khí Thập Bát Đình vận chuyển, một hơi xông qua càng nhiều kinh huyệt trên đường.
Cách đó không xa là nhà bếp, bên trong thấp thoáng có ánh sáng.
“Cái tên Trương Sơn Phong này, nào có tốt hơn Trần Bình An?” - Trần Bình An đi chậm lại, nghĩ tới đây liền cảm thấy không phục, nhưng đột nhiên lại nhếch miệng cười thầm: “Hà, kiếm tiên!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT