Bèo nước gặp nhau trong dòng chảy nhân sinh, thông thường sẽ chia tay rất nhanh.

Trên đường lão đạo nhân Huyền Cốc Tử vẫn luôn trầm mặc, chuyện này khiến tiểu cô nương Tửu Nhi cảm thấy không quen.

Thiếu niên chân thọt mặc dù không muốn giao viên đá mật rắn kia ra, nhưng sau khi do dự một lúc, vẫn chủ động đưa nó cho sư phụ tính tình khó chịu.

Lão đạo nhân cầm lấy viên đá nhẵn nhụi, cẩn thận vuốt nhẹ một hồi, lần đầu tiên trả lại cho thiếu niên:

- Tự cất đi.

Thiếu niên chân thọt không hiểu chuyện gì, nhìn sang Tửu Nhi. Cô bé lặng lẽ lắc đầu, biểu thị mình cũng không đoán được tâm tư của sư phụ.

Lão nhẹ giọng nói:

- Thằng nhóc thọt, đây là duyên phận của ngươi, sư phụ không cầm đi được, nếu cầm thì lại trở thành chuyện xấu. Ngươi cho rằng vì sao thiếu niên tên là Trần Bình An kia phải nhờ trạm dịch gởi thư về huyện thành Long Tuyền? Bần đạo đoán rằng khi đến tiệm Áp Tuế hay tiệm Thảo Đầu gì đó, nếu do vi sư chứ không phải ngươi lấy viên đá kia ra, cuộc sống của chúng ta ở đó sẽ không dễ chịu. Tuy chưa chắc đã bị người ta gây khó dễ, nhưng đừng mong thuận lợi đứng vững bước chân, càng đừng nhắc tới tìm một ngọn núi ăn nhờ ở đậu tu hành.

Thiếu niên chân thọt ồ lên. Hắn không phải là người khôn khéo, cho nên không hiểu những vấn đề này.

Lão đạo nhân xoa đầu tiểu cô nương:

- Hai người các ngươi, phúc khí thật không tệ.

Tâm tư của Tửu Nhi vốn tinh tế hơn anh trai, hỏi:

- Sư phụ, nhóm người của chị gái kia, thân thế không bình thường đúng không?

Lão đạo nhân gật đầu nói:

- Huyện Long Tuyền vốn là động tiên Ly Châu phía trên vương triều Đại Ly, sau khi tan vỡ đã rơi xuống bám rễ. Lúc trước có thánh nhân Nho gia Tề Tĩnh Xuân trấn giữ sáu mươi năm. Hôm nay những đứa trẻ này đeo hòm sách, đứa nào cũng thông minh, nói là đi thư viện Đại Tùy. Vậy con nói xem bọn họ là học trò của ai?

Tiểu cô nương cảm thấy hâm mộ:

- Học trò của Thánh nhân Nho gia, thật lợi hại.

Lão đạo nhân cười nhạo nói:

- Nếu không tại sao kiếm tiên Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết kia vừa xuất quan, chuyện đầu tiên là chạy tới cứu giúp? Hơn nữa bên cạnh những đứa trẻ này có một âm thần làm tùy tùng, có thể uy hiếp đến chân núi nguồn nước của nữ quỷ hung ác kia. Bọn họ không một ai là người bình thường cả.

Lão cảm khái nói:

- Tiền đồ không thể đo lường, không thể đo lường.

Tiểu cô nương hơi kém nhạy cảm, tò mò hỏi:

- Sư phụ đã biết bọn họ có cao thủ bảo vệ, vì sao còn muốn làm chuyện thừa thãi, nói với bọn họ tình hình ác quỷ ở núi Tam Chi? Bọn họ vốn cũng không cần lo lắng.

Lão đạo nhân theo thói quen đưa tay véo má tiểu cô nương, cười nói:

- Nha đầu ngốc, đây gọi là ơn huệ miễn phí, không tốn không một đồng cũng có thể làm người tốt, vì sao không làm?

Tiểu cô nương rụt rè nói:

- Nhưng nếu người ta nhìn thấu tâm tư của sư phụ, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân rồi?

Lão đạo nhân yên lặng, lắc đầu thở dài, cuối cùng vỗ đầu tiểu cô nương:

- Sau này sư phụ phải đối xử với hai đứa các ngươi tốt hơn một chút. Nhiều năm như vậy, sư phụ thường ghét bỏ các ngươi xuất thân không tốt, lai lịch bất chính, luôn muốn một ngày nào đó nhặt được món hời, tìm được một đệ tử thiên tư trác tuyệt ở ven đường. Không ngờ khi quay đầu nhìn, sư phụ lại không nhận ra khuyết điểm của mình.

Tiểu cô nương sợ sệt, sư phụ như vậy đúng là quá xa lạ. Sắc mặt cô hơi tái:

- Sư phụ, có phải người bị quỷ nhập rồi không? Tửu Nhi cũng không nhận ra.

Lão đạo nhân cười ha hả, đột nhiên thấp giọng nói: 

- Tửu Nhi à, lúc trước sư phụ đáp ứng trong vòng một năm không thu suối bùa. Bây giờ thương lượng với con một chút, từ một năm đổi thành nửa năm, thế nào? Con nghĩ xem, chuyến này sư phụ hàng yêu trừ ma, thật là đạo cao một thước, ma cao một trượng. Bị nữ quỷ kia đánh cho một trận, chẳng những trên phướn gọi hồn thiếu đi bốn chữ, còn phải đưa ra một bức “Sưu Sơn Đồ” gia truyền của sư môn. Các con làm đồ đệ cũng không biết đau lòng cho sư phụ, hiếu kính một chút?

Tiểu cô nương giống như trút được gánh nặng, đây mới là sư phụ mà cô quen thuộc. Vì vậy cô dứt khoát nói:

- Nửa năm thì nửa năm.

Thiếu niên chân thọt cẩn thận cất viên đá kia vào, trầm giọng nói:

- Đá là của tôi rồi.

Lão đạo nhân tức giận, mắng như tát nước:

- Chó không đổi được tật ăn phân!

Tiểu cô nương dùng một tay che miệng cười lén. Thiếu niên chân thọt cũng cười theo.

Đón đọc chương mới nhất tại Tàng Thư Viện.

- --------

Tại một nơi ít dấu chân người, âm thần kia lộ ra chân thân, nhưng nét mặt vẫn mơ hồ, khói đen lượn lờ quanh người, âm khí dày đặc. Hắn nói với giọng khàn khàn:

- Không thể bảo vệ các ngươi, còn hại các ngươi bị bắt đến phủ đệ của nữ quỷ, xin lỗi.

Trần Bình An thật sự không biết làm thế nào an ủi người khác, im lặng cả buổi mới thốt ra một câu:

- Tận lực là tốt rồi.

Âm thần cười ảm đạm:

- Bất kể nói thế nào, lần này ta khó thoái thác sai lầm. Nhất là vì ta ham muốn tu hành cá nhân, mới liên lụy các ngươi rơi vào tình cảnh như vậy, thật sự lương tâm khó an. Nếu các ngươi xảy ra chuyện, dù sau đó ra đánh nát chân núi nguồn nước ở đây, cùng chết với nữ quỷ kia, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Lý Bảo Bình cười nói:

- Khi còn bé đại ca thích kể cho ta nghe một số chuyện kỳ quái. Có lần kể về chuyện cũ của một Thành Hoàng, nói rằng cách tính âm đức hơi khác biệt. Ta nhớ rất rõ, đó là “có lòng làm việc thiện ông trời sẽ không ban thưởng, vô tình làm việc ác ông trời cũng sẽ không trừng phạt”. Sức người sẽ có lúc cạn, chỉ cần tận lực và tận tâm thì không cần quá hổ thẹn. Nếu không làm người rất mệt, làm quỷ cũng mệt.

Âm thần không biết trả lời thế nào. Được một tiểu cô nương truyền thụ đạo lý, cho dù trước đó cô bé đã lộ ra phong thái của quân tử, nhưng dù sao vẫn hơi gượng gạo.

Tiểu cô nương lại chìm vào thế giới của mình, hơi phiền muộn, dùng nắm tay đấm vào lòng bàn tay:

- Đại ca luôn nói những chuyện kỳ quái như vậy. Khi đó ta chỉ xem là chuyện thú vị, biết sớm thì nên dụng tâm lắng nghe hơn một chút.

Trần Bình An muốn nói lại thôi.

Âm thần nhìn Trần Bình An, cười nói:

- Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?

Trần Bình An gật đầu, bảo ba người Lâm Thủ Nhất đi trước.

Đợi đến khi nhóm người Lâm Thủ Nhất đi về phía trước khoảng nửa dặm đường, âm thần mới nói:

- Ta là người được lão Dương ở tiệm thuốc phái tới bảo vệ Lý Hòe.

Trần Bình An gãi gãi đầu:

- Ta còn tưởng rằng ngài tới để bảo vệ Bảo Bình hoặc Lâm Thủ Nhất.

Âm thần này cười nói:

- Cha của Lý Hòe là Lý Nhị rất lợi hại, thiếu chút nữa đã đánh chết phiên vương Tống Trường Kính. Từng có một lần Lý Nhị tìm đến lão Dương, nói rằng vợ hắn bị người ta ức hiếp, hắn muốn xuống núi tìm lão tổ tông của gia đình kia tính sổ, nhất định phải rời khỏi động tiên Ly Châu. Lão Dương không khuyên được nên đành phải đồng ý. Kết quả nghe nói sau đó, Đông Bảo Bình châu có một sơn môn tiên gia nội tình không tầm thường, bị Lý Nhị dùng nắm tay hủy đi tổ sư đường, hơn nữa còn là một đường đánh từ chân núi tới đỉnh núi.

Trần Bình An há hốc mồm.

Không phải ai cũng nói Lý Nhị là nam nhân không có tiền đồ nhất ở phía tây trấn nhỏ sao? Thậm chí cả con trai Lý Hòe cũng cho là vậy.

Trần Bình An nghi hoặc hỏi:

- Tại sao Lý Nhị không nói cho Lý Hòe biết?

Sau khi nhắc đến Lý Nhị, tâm tình của âm thần dường như tốt hơn rất nhiều:

- Tính tình của Lý Nhị rất cứng nhắc, nếu không cũng sẽ không cưới mẹ của Lý Hòe làm vợ.

Trần Bình An vui vẻ cười nói:

- Vậy sau này biết được chân tướng, Lý Hòe sẽ vui đến chết rồi.

Âm thần hỏi:

- Ngươi không định nói chuyện này với Lý Hòe sao? Ở trạm Chẩm Đầu, ngươi đã dứt khoát nói cho Bảo Bình biết sự thật, mặc dù A Lương đã khuyên ngươi không nên vội vàng nói với cô bé.

Trần Bình An chậm rãi đi về phía trước:

- Chuyện có liên quan đến ta, ta cảm thấy đúng thì đương nhiên sẽ tự mình quyết định. Nhưng cha của Lý Hòe đã không muốn nói với con trai mình, ta là một người ngoài, dựa vào đâu mà tiết lộ chuyện này? Chẳng lẽ vì ta cảm thấy nói ra Lý Hòe sẽ vui vẻ hơn một chút? Như vậy không tốt.

Âm thần gật đầu, nghĩ thầm chẳng trách năm xưa Lý Nhị không coi trọng những nhân tài xuất chúng kia, ngược lại càng coi trọng thiếu niên ngõ Nê Bình này hơn. Thậm chí còn không tiếc làm trái quy củ, muốn đưa con cá chép màu vàng kia và giỏ Long Vương cho Trần Bình An.

Trần Bình An đột nhiên dừng bước, hỏi:

- Bởi vì thị lực của ta rất tốt, khi đó lại lo lắng ngài là người xấu, cho nên ta nhớ rất rõ. Lúc âm thần tiền bối ngài lộ diện, trước tiên đã nhìn ta, sau đó mới nhìn Lý Hòe, đây là vì sao? Chỉ là hành động vô tình à? Nếu không muốn trả lời, âm thần tiền bối có thể xem như ta chưa hỏi.

Nếu âm thần vẫn là người sống nhất định sẽ miệng lưỡi khô khốc, giống như ngồi trên bàn chông. Hắn nào ngờ tâm tư của Trần Bình An lại cẩn thận như vậy, khi đó ánh mắt của mình chỉ thoáng lướt qua, cũng đã cố gắng ẩn giấu rồi.

Nhưng nghĩ đến biểu hiện của Trần Bình An trên đoạn đường này, hắn lại cảm thấy thư thái. Có lẽ đây là nguyên nhân mà Trần Bình An có thể phục chúng được.

Cho dù hôm nay Lâm Thủ Nhất đã bước vào năm cảnh giới trung, trở thành thần tiên trên núi thật sự, Lý Bảo Bình vẫn sẽ không nghe theo hắn, Lý Hòe cũng vậy. Còn âm thần e rằng cũng không ngoại lệ, trong mắt hắn thì Lâm Thủ Nhất vẫn chỉ là một thiếu niên vãn bối cực kỳ thông minh, tư chất rất tốt mà thôi.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như thiếu niên ngõ Nê Bình có một khí chất khiến người ta cảm thấy “yên tâm thoải mái” và “mọi chuyện hiển nhiên”.

Thiếu niên nói chuyện này không đúng, người khác trong đội ngũ sẽ cảm thấy nó không đúng. Thiếu niên nói chuyện này khả thi, vậy thì có thể làm.

Nhưng có một điểm lạ lùng hơn, đó là trước giờ thiếu niên không hề cố gắng khoe khoang bất kỳ sở trường nào của mình. Vừa lúc trái ngược, hắn lại khiêm tốn thỉnh giáo tiểu cô nương gọi mình là tiểu sư thúc về học chữ và đọc sách. Thậm chí hắn chưa từng xem Lý Hòe là trẻ con không hiểu chuyện, cũng vui lòng trò chuyện với Lâm Thủ Nhất, nghe đối phương kề về trời đất bên ngoài.

Cuối cùng âm thần cười nói:

- Trước tiên ta không trả lời câu hỏi này, tóm lại ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không hại ngươi.

Trần Bình An chạy chầm chậm tới trước, quay đầu cười nói: 

- Nếu như ta không tin tiền bối, cũng sẽ không hỏi vấn đề này.

Bóng dáng âm thần chậm rãi biến đi, thở dài một tiếng. Theo đám trẻ này cùng nhau đi xa, tâm tình thật là mệt mỏi.

Thực ra nếu đặt trong thế gia bình thường của vương triều dưới núi, tỳ nữ Chu Lộc tính cách tệ hại kia cũng được xem là thiên tài không thể khinh thường. Đáng tiếc đặt trong đội ngũ này, từ đầu đến cuối đều cách xa mười vạn tám ngàn dặm, mọi phương diện đều không sánh bằng.

Trên lộ trình trước đó, đầu tiên là sông Long Tu và sông Thiết Phù, sau đó là sông Tú Hoa và sông Xung Đạm, dường như nước nhiều hơn núi. Nhưng một ngày rưỡi hành trình tiếp theo, giống như “đường thuỷ” đã dùng hết, ngay cả một khe suối cũng khó tìm thấy. Thực ra cũng có nước, nhưng đều là một số nước đọng ao tù không thể uống được. Phần lớn vẫn là cây non yếu ớt, không cao cũng không rậm, còn xiêu xiêu vẹo vẹo. Trên đường đi côn trùng bay khắp nơi, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Lý Hòe hơi sợ, bởi vì lão đạo nhân miệng quạ kia đã nói, bọn họ rất nhanh sẽ đi qua một địa phương quỷ quái gọi là núi Tam Chi. Nơi đó có ác quỷ, còn có âm thi gì đó làm lâu la của ác quỷ kia.

Nghĩ đến đây hắn lại bực bội. Tượng gỗ sơn màu và tượng đất của mình vóc dáng quá nhỏ, cho dù sống lại có lẽ bản lĩnh đánh nhau cũng chẳng rta gì. Huống hồ năm tượng đất nhỏ do vị kiếm tiên áo trắng kia tặng, hắn sưởi ấm như thế nào cũng không sống lại được. Không phải là lừa gạt đấy chứ, trong lòng không muốn cho mình đồ tốt, nhưng lại ngại mặt mũi của kiếm tiên, vì vậy cố ý vẽ bánh nướng cho mình?

Trong hoàng hôn, Trần Bình An dừng lại bắc bếp nấu cơm. Lý Hòe quen thuộc chạy đi nhặt một mớ nhánh cây khô, sau đó ngồi xuống bên cạnh, tố cáo với Trần Bình An:

- Trần Bình An, ta cảm thấy Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết kia không tốt bằng A Lương.

Trần Bình An không trả lời hắn.

Lý Hòe từ trong hòm sách của mình lấy ra tượng gỗ sơn màu và một tượng đất, dùng tượng gỗ ức hiếp tượng đất nhỏ cầm kiếm kia, lại khiến tượng đất bày ra tư thế quỳ xuống cầu xin, hô lên:

- Nữ quỷ đại nhân, tha mạng, tha mạng, Ngụy Tấn ta biết sai rồi...

Trần Bình An dở khóc dở cười, đành phải giải thích:

- Ngụy Tấn là một người rất tốt.

Lý Hòe trợn trắng mắt, tiếp tục để cho tượng gỗ sơn màu giày xéo tượng đất.

Lâm Thủ Nhất ngồi trên một tảng đá cách đó không xa, lật xem bức “Sưu Sơn Đồ” kia, ngẩng đầu nói:

- Nếu ta không nhìn lầm, Ngụy Tấn hình như là xem thường ngươi, hoặc có thể nói là không coi trọng ngươi nhất.

Lý Bảo Bình đang yên lặng dọn hòm sách nhỏ, tức giận nói:

- Còn có chuyện như vậy?

Trần Bình An vểnh mông nằm dưới đất, chậm rãi đốt củi, sau đó ngồi dậy chuẩn bị nấu cơm:

- Xem thường ta thì có liên quan gì đến hắn là người tốt?

Lý Hòe ngạc nhiên:

- Trần Bình An, ngươi nghĩ thế nào vậy? Kẻ khác xem thường ngươi, còn có thể là người tốt sao? Chắc chắn không phải tốt như vậy.

Trần Bình An làm việc lưu loát, thản nhiên nói:

- Ngụy Tấn lợi hại như vậy, còn được gọi là lục địa kiếm tiên, nhưng lúc nói chuyện với chúng ta vẫn rất ôn hoà, sẵn lòng nói lý lẽ với đám trẻ chúng ta. Ngươi cho rằng tất cả thần tiên trên núi đều như vậy sao? Không phải thế. Trước khi rời khỏi trấn nhỏ, ta đã gặp thần tiên giết người chỉ xem tâm tình của mình, chỉ nói đạo lý của mình, hơn nữa còn không chỉ một người.

Hắn cũng không muốn nói nhiều về những chuyện ẩn chứa nguy hiểm này, tiếp tục nói:

- Nếu muốn người khác tôn trọng thì phải dựa vào chính mình. Trồng hoa màu thật tốt, nung gốm nặn phôi thật giỏi, vào núi đốn củi đốt than ra sức lớn nhất, giữa các con ngõ đánh nhau để giành nước, không sợ bị đánh xông lên phía trước, tự nhiên sẽ được người ta tôn trọng.

Trần Bình An nhìn bọn họ:

- Đây là ở quê nhà chúng ta. Sau này đợi Bảo Bình đến thư viện Đại Tùy, nếu như đọc sách thật giỏi, còn có Lâm Thủ Nhất tuổi tác không lớn đã trở thành luyện khí sĩ, đương nhiên có thể khiến người khác tôn trọng. Còn như Lý Hòe ngươi... đợi lớn hơn một chút rồi hãy nói, bây giờ không cần gấp.

Lý Hòe tức giận:

- Trần Bình An ngươi không gấp nhưng ta gấp!

Trần Bình An hỏi: 

- Sáng sớm mỗi ngày cùng đi thế luyện quyền với ta, ngươi làm nổi không?

Lý Hòe không hề do dự:

- Đương nhiên không làm nổi.

Trần Bình An lại hỏi:

- Vậy dạy ngươi đứng thế thủ ấn?

Lý Hòe ra vẻ chán ghét:

- Ta nhỏ tuổi như vậy, học cái đó làm gì.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:

- Bây giờ biết mình nhỏ tuổi rồi sao? Vậy ban nãy ngươi gấp cái gì?

Lý Hòe trợn mắt há mồm, suy nghĩ một hồi lâu vẫn không có đáp án. Cuối cùng lúc mọi người quây quần ăn cơm, hắn gắp một miếng dưa muối, nuốt một miếng cơm lớn xuống bụng, hỏi:

- Các ngươi nói xem, trên đời có phương pháp đi tắt học một lần là xong không? Chẳng hạn như hôm nay luyện tập, ngày mai sẽ có bản lĩnh như thần tiên. A Lương nói là không có, sớm biết thì trước khi Ngụy Tấn rời đi, ta nên hỏi hắn xem có hay không. Biết đâu A Lương không có nhưng hắn có, vậy thì phát đạt rồi. Nếu có thể như vậy, lần này đến Đại Tùy du học ta phải đạp lên một thanh phi kiếm, bay tới bay lui, còn nhanh hơn Trần Bình An đi thế, giống như gió vậy. Các ngươi phải đi sau mông ta hít bụi rồi.

Lý Bảo Bình nghiêm mặt hỏi:

- Ai hít bụi?

Lý Hòe nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sang Lâm Thủ Nhất, sau đó yên lặng quay đầu nhìn Trần Bình An. Cuối cùng hắn tỏ ra thương tâm, đột nhiên có ý tưởng, vội vàng nhặt tượng gỗ sơn màu dưới đất lên:

- Nó hít! Hôm nay nó là đại tướng chữ Giáp dưới tay ta. Không có cách nào, vóc dáng của nó lớn nhất, lại đẹp nhất, kinh nghiệm dày dạn nhất, thời gian theo Lý Hòe ta chinh chiến bốn phương cũng dài nhất. Còn lại năm tượng đất nhỏ dơ dáy kia, chỉ có thể xếp hàng Ất Bính Đinh Ngọ Kỷ thôi.

Lâm Thủ Nhất cười hỏi:

- Vậy mấy vật nhỏ kẹp trong quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” kia thì sao?

Lý Hòe lắc đầu nói:

- Bọn chúng à? Ta không thích lắm.

Lý Bảo Bình vạch trần:

- Là vì ngươi không thích đọc sách, trong khi muốn nhìn thấy bọn chúng thì phải mở sách ra, đúng không?

Lý Hòe ra vẻ “ngươi nói gì ta không nghe rõ”.

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn về núi Tam Chi hơi cao ở phía xa, hỏi:

- Qua núi Tam Chi rồi, đến chợ ở thành trấn, các ngươi muốn mua gì không?

Lý Bảo Bình nhảy nhót nói:

- Tiểu sư thúc, em muốn mua một ít tạp thư (sách không liên quan trực tiếp đến thi cử). Tề tiên sinh nói các phái học thuật ngoài Nho gia đều có kinh điển của riêng mình, không ngại xem nhiều một chút, đây gọi là “người khác có thể sửa chữa khuyết điểm giúp mình”.

- Trần Bình An, nếu có thể thì ta muốn mua một bộ cờ, loại rẻ nhất là được rồi.

- Lý Hòe ngươi thì sao?

- Cho ta tiền, không mua đồ được không? Ta muốn tích góp. Mẹ ta từng dạy, trong túi có tiền thì mọi chuyện đều yên.

Trần Bình An hỏi ngược lại: 

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Lý Hòe cười hì hì nói:

- Ta chỉ ôm lòng cầu may, biết đâu lương tâm của Trần Bình An ngươi trỗi dậy thì sao?

Trần Bình An cười ha hả.

Gương mặt tươi cười của Lý Hòe lập tức cứng ngắc, vội vàng đổi đề tài:

- Không phải lão đạo nhân kia đã bảo, trời tối thì chúng ta không nên đi núi Tam Chi sao?

Lâm Thủ Nhất lắc đầu nói:

- Ta đã thương lượng với Trần Bình An và âm thần tiền bối. Chúng ta lên đường ban đêm, nếu ác quỷ kia xuất hiện tấn công người thì sẽ trấn áp nó. Lúc đầu âm thần tiền bối sẽ khoanh tay đứng nhìn, để cho ta ra tay trước, thử dùng bùa chú và lôi pháp đánh lui kẻ địch, chủ yếu là để ta rèn luyện một chút. Còn nếu ác quỷ ẩn nấp không xuất hiện thì thôi, chúng ta cứ tiếp tục lên đường là được.

Màn đêm buông xuống, nhóm người chậm rãi lên núi. Núi Tam Chi không cao nhưng thế núi bằng phẳng, sườn núi rất lớn. Trên núi có những gò mộ lớn không được người đời sau đắp thêm đất, đương nhiên hầu hết vẫn là phần mộ có con cháu tế lễ, dọn dẹp sạch sẽ. Mộ được dựng bia, trên bia có chữ, phía trước rải rác một ít giấy tiền vàng bạc chưa đốt hết.

Chưa tới một canh giờ đã đi qua núi Tam Chi, ngoại trừ gió đêm hơi lạnh thì không có bất kỳ chuyện khác thường nào.

Lâm Thủ Nhất hơi tiếc nuối nhưng cũng không cưỡng cầu.

Sau đó hành trình đến Dã Phu quan biên cảnh Đại Ly càng thuận buồm xuôi gió.

Đi qua chợ ở trấn nhỏ, Lý Bảo Bình mua năm sáu quyển tạp thư, có du ký sông núi, có kinh điển Phật Đạo, có bút ký văn nhân.

Lâm Thủ Nhất mua một bộ cờ, sau khi dạy Trần Bình An quy tắc, chỉ cần rãnh rỗi lại thường đánh cờ. Lý Bảo Bình thì không thể ngồi lâu, chỉ muốn một hơi đặt bảy tám quân cờ xuống bàn, còn luôn chê Lâm Thủ Nhất đánh cờ quá chậm. Lý Hòe thì thuần túy là lười suy nghĩ. Người đánh cờ với Lâm Thủ Nhất nhiều nhất lại là âm thần kia.

Có lẽ vì ở trấn Hồng Chúc đã tốn gần mười lượng bạc mua một quyển sách nát, cho nên lần này Lý Hòe không mua gì cả.

Mặc dù Trần Bình An cảm thấy muốn luyện kiếm, nhưng ngoại trừ thỉnh thoảng lấy thanh kiếm gỗ hòe trong gùi ra, cũng không thật sự bắt đầu luyện. Theo hắn thấy chuyện quan trọng trước mắt là luyện quyền cho tốt, chờ đến khi có thể phân tâm làm việc mới luyện kiếm. A Lương dạy phương pháp vận khí, đến bây giờ Trần Bình An mới luyện được non nửa, đến lần dừng thứ sáu là không thể tiếp tục được.

Mặc dù tạm thời không thể luyện kiếm, nhưng A Lương từng nói, Thập Bát Đình là thứ mà rất nhiều kiếm tu trải qua trăm cay ngàn đắng đúc kết ra. Chuyên cần luyện Thập Bát Đình, giống như gây dựng nền móng cho tương lai luyện kiếm. Nghĩ như vậy hắn lại cảm thấy hăng hái, cả người tràn đầy sức lực.

Lúc rãnh rỗi hắn lại trèo lên cành cây lớn trên đỉnh núi, hoặc là ở ven đường gần nước, hai tay bấm quyết, một mình đứng thế, nhìn nước non yên lặng tu hành. 

Có núi thì nhìn núi, có nước thì nghe nước. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play